Khứ Truy Ái

Chương 1: Khứ Truy Ái

Nhựt Dương

14/06/2022

Năm nay Mạc Lục đã đỗ vào lớp 10, cậu học tại một ngôi trường đã gắn bó với cậu từ những năm cấp một đến tận bây giờ. Trường học mà Mạc lục đang theo học rất rộng rãi, trường có cả sân bóng rổ và bóng chuyền, hồ bơi… Các cấp được ngăn nhau bằng một hàng rào cây cảnh ở giữa nhưng thi thoảng lại có đám học sinh khối trên nghịch ngợm vượt tường thành.

Tạ Tử Trung là bạn học hồi tiểu học và trung học của Mạc lục, khi còn nhỏ Tạ Tử Trung đã lộ rõ vẻ đẹp trai của mình và khi lớn lên cậu lại được nhiều anh chị lớp trên thần tượng, một idol, hot boy của trường. Thân hình cao ráo làn da trắng mịn khiến các bạn nữ trong lớp phải mang lòng ghen tị.

Tạ Tử Trung không chỉ đẹp trai mà còn là một học sinh giỏi của trường Mạc Lục đứng cạnh cậu ấy cũng e dè mấy phần.

Khi vào đầu năm học Mạc Lục và Tạ Tử Trung không được xếp cùng một lớp, hai người họ là bạn thân của nhau, họ cùng nhau đi học, cùng ngồi chung một bàn từ tiểu học đến trung học suy nghĩ đến việc không được học cùng thằng bạn thân khiến Mạc Lục ủ rũ buồn bực mấy ngày liền. Chỉ nghĩ đến việc bước vào lớp học phải ngồi học cũng những đứa chả ra làm sao chỉ khiến cậu bực bội hơn.

Cứ đến 5 phút chuyển tiết là cả đám bủa vây Mạc Lục có cả nam và nữ để xin số điện thoại, zalo, Facebook của Tạ Tử Trung có một vài nhỏ táo bạo hơn là gửi mấy lá thư tình như thời điện thoại chưa được dùng rộng rãi. Mạc Lục đưa mắt nhìn những tờ giấy đặt trên bàn rồi nhếch mép cười mấy cái, "thời đại nào rồi mà còn viết thư."

Tuy Mạc lục không phải là một học sinh giỏi như Tạ Tử Trung nhưng cậu cũng là top những học sinh giỏi của trường, không hiểu sao mỗi khi đến giờ hoá Mạc Lục như một thằng ngáo ngơ từ trên trời rơi xuống, "nó không hề liên quan gì đến những gì mình đã học trước đó." Nhưng cậu vẫn cố tập trung vào bài giảng chỉ là có phần không thể hiểu nổi mà thôi.

Thầy giáo dạy văn thì nói to và nhiều đến mức cậu phải áp tai vào góc tường để giảm bớt âm thanh cần nghe, tay thì ghi lại để còn có cái mà rút gọn vì đa phần giáo viên của trường được chia thành hai loại, người thì giảng bài nhưng không chép lên bảng còn người thì lo ghi lại không giảng một lời nào. nhưng ngặt nỗi giảng bài như thầy ngữ văn thì lại không đứa học sinh nào trong lớp để tâm đến lời của ông ấy. Mạc Lục cũng chỉ cố gắng ghi lại rồi mong chờ cho hết tiết.

Đã có mấy lần Mạc Lục có ý định đến việc cúp tiết nhưng vì cậu suy nghĩ mình là bạn thân của hot boy trường thì ít ra không nên gây tiếng xấu vây quanh. Còn nhớ hồi tiểu học Mạc Lục trốn tiết đi bắn bi khi về lớp bị Tạ Tử Trung phát hiện kết quả Tạ Tử Trung nổi giận mấy ngày liền, gần đây nhất là giữa năm lớp 8 trên đường đi học về bị bọn đầu gấu gần nhà dằn mặt kiếm chuyện Mạc Lục cung tay đấm thẳng vào mặt tên đầu sỏ vài phát đúng lúc Tạ Tử Trung đi ngang nhìn thấy kết quả cậu bị ăn block từ cậu bạn thân cả tuần gặp mặt không thèm nói chuyện tới. Suy nghĩ lại mấy cọng lông tơ trên tay Mạc Lục dựng đứng hết cả lên.

Giờ ra chơi Mạc Lục ngồi trên băng ghế phía sau cổng trường, từ phía xa xa bóng dáng Tạ Tử Trung chạy lại, cũng như Mạc Lục dự đoán phía sau Tạ Tử Trung sẽ có mấy bà chị bám theo làm trò, cậu ngước nhìn bọn họ gương mặt không mấy để tâm đến rồi quay sang Tạ Tử Trung, "cậu nên bớt đẹp trai lại đi, tôi nhìn thấy họ riết mà thấy phiền giùm cậu." Mạc Lục nói.

Tạ Tử Trung nhìn chằm vào Mạc lục rồi cười, "hay cậu cũng làm như họ đi."

"Mẹ cậu Tử Trung".

"Hôm nay thế nào, không có tôi sống tốt chứ?" Tạ Tử Trung hỏi.



Mạc Lục đưa tay vào túi quần lấy ra cả nắm thư đưa cho Tạ Tử Trung gương mặt có đôi phần khó chịu.

"Gì không học cùng nên cậu viết thư để cho tôi đọc đấy à?" Tạ Tử Trung cười rồi hỏi.

Mạc Lục khó chịu ra mặt, "Tạ Tử Trung, con mẹ cậu, còn trêu tôi à?"

Tạ Tử Trung tiến đến thùng rác đối diện liền vứt hết đống thư vào bên trong lúc ấy Mạc Lục ngước nhìn gương mặt cậu có đôi phần dịu lại. Tạ Tử Trung quay đầu lại chất giọng trầm ấm kêu gọi, "đi ăn thôi Mạc Lục."

"Ừ." Cậu nhìn Tạ Tử Trung rồi tiến đến khoác vai đi đến căn tin của trường.

Căn tin trường của Mạc Lục rất to có thể nói nó là một cái nhà hàng mini kim cái siêu thị nhỏ, bên trong được chia làm ba quầy chính phía bên phải là quầy ăn vặt, các kệ đồ ăn vặt được xếp thành 3 đến 4 hàng rất tươm tất. Quầy thức ăn thì có một dãy thức ăn tự phục vụ chỉ cần lựa chọn món ăn và trả số tiền tương ứng, còn quầy nước là những máy bán hàng tự động được xếp ở phía ngoài căn tin.

Mạc Lục rất thích đồ uống có gas, sau mỗi giờ học cậu ấy đều đến và mua cho bản thân hai ba lon uống giải khuây, ngồi học một mình trong cái lớp xa lạ xung quanh thì toàn là bọn hám trai hám gái khiến cậu buồn bực mà nghĩ đến những ngày được ngồi học cùng Tạ Tử Trung.

Tạ Tử Trung tiến đến máy bán hàng tự động, lấy từ trong túi quần ra vài tờ tiền đưa vào máy rồi ấn nút chọn nước. Tạ Tử Trung rất thích uống nước ép ổi nhưng không hiểu sao hôm nay cậu ấn tay vào vị trí của món cậu thích lại không thấy lon nước rơi xuống. Mạc Lục đứng ở phía sau tiến lên vỗ nhẹ vào đầu Tạ Tử Trung một cái rồi chỉ vào máy bán hàng, "cậu có thấy máy hiện dấu X không?"

Tạ Tử Trung xoa đầu quay sang hỏi với gương mặt không hiểu nổi, "rồi sao?"

Mạc Lục ấn vào vị trí của loại thức uống mà cậu yêu thích, lon nước rớt xuống Mạc lục khom người cầm lấy lon nước và bật nắp hớp một ngụm rồi bình tỉnh trả lời, "cậu không biết khi máy hiện Dấu X là loại đó hết hàng rồi à?" Nói xong Mạc Lục lại ấn bừa vào vị trí trên máy, lon nước rơi xuống cậu nhặt lên rồi bật nắp đưa cho Tạ Tử Trung.

Lúc này Tạ Tử Trung như người cõi trên nhìn Mạc Lục rồi mỉm cười. "Tạ Tử Trung cậu không biết thật hay đùa vậy?" Mạc Lục nhìn sang rồi hỏi.

"Tôi cứ tưởng là lúc nào cũng có nước." Tạ Tử Trung đáp, lời nói có phần đùa cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khứ Truy Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook