Chương 63
Tâm Thường
19/01/2015
Editor: Chuongnhobe
Trữ Dư Tịch vô thức bước đi trên đường đến hàng mấy giờ đồng hồ, bắp chân đau nhức sắp không chịu nổi.
Bèn ngồi xổm xuống ven đường nghỉ ngơi một lúc, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng hiệu điện tử của một quán bar lóe lên, nhớ ra có cuộc hẹn, thì bèn bước vào. Mặc dù tửu lượng của cô cũng rất tốt, nhưng thường ngày lại rất ít khi
chủ động uống rươu.
Cô không biết chính mình đã ngủ được bao lâu, tỉnh dậy là lúc nào, chỉ biết, thời điểm cô mở mắt ra, sắc trời đã gần tối.
Mà cô lại đang nằm trên giường của thái tử.
Trên chiếc chăn cô đang đắp và cả chiếc gối cô đang gối đầu đều thoang thoảng mùi hương của hắn. Đầu óc bình tĩnh nhưng lại cảm thấy choáng váng, liền sau đó lại cảm giác mơ hồ không hiểu gì, cảm giác dường như chính bản thân mình bị hắn ôm vào trong ngực.
Ý thức của cô dần được khôi phục lại, từ trong đoạn hồi ức như thủy triều quay trở về.
Cô nhớ tới Thi Dạ Triêu, nhớ tới hình ảnh thái tử ở đằng sau hắn, nhớ tới máu đỏ tươi còn có bản thân trở nên điên cuồng.
Giơ tay lên nhìn, quả nhiên được cuốn băng gạc chằng chịt.
Cô nhớ rõ những băng gạc này được chính thái tử tự tay băng bó cho cô.
Vết thương ở trên tay thì hắn có thể băng bó được cho cô, nhưng những vết thương ở trong lòng thì ai có thể băng bó giúp cô được?
Vụng trộm chạy khỏi nhà trọ của thái tử, lại không dám quay trở về nhà, cô ở bên ngoài nghĩ ngợi hồi lâu, lại cảm thấy chính mình không có nổi một chỗ nào có thể đi đến được.
Một ly lại một ly rượu được nuốt xuống, nhưng làm thế nào cũng không cảm thấy say. Cô nằm úp trên quầy bar, chán đến mức kích động quăng cả chén rượu đi.
Ở mộ bên khác của quầy bar, Nhan Loan Loan vẫn chống đầu nhìn chăm chú Trữ Dư Tịch.
Cô nhớ rõ người con gái này, lúc cô ấy cười rộ lên thì sức cuốn hút lên đến mười phần, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tại vì sao lúc này nhìn lại có vẻ bi thương đến vậy.
Phụ nữ và đàn ông thật ra rất giống nhau, phụ nữ tới quán bar để mua say có khả năng nhất định là vì đàn ông.
Thế có nghĩa là cô ấy cũng bởi vì đàn ông mà thành ra thế này ư?
Có hẹn với bạn từ trước đó, người thì đã đi khỏi, nhưng Nhan Loan Loan vẫn ngồi ở chỗ này, nhấp từng ngụm rượu nhỏ. Thực ra, hôm nay cô không hề có dự định muốn uống rượu, phụ nữ mà say rượu ở những nơi như thế này rất nguy hiểm, mà cô không tin bản thân mình mỗi lần say rượu đều may mắn như vậy, gặp được Hoàng Phủ Triệt mang cô đi khỏi nơi nguy hiểm như thế.
Hoàng Phủ Triệt....
Cô còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ miên man ở bên kia đã truyền đến tiếng chén rượu bị Trữ Dư Tịch ném vỡ vụn, cũng những người đàn ông xấu xa cười một cách tùy ý.
Cô nhảy xuống ghế, đẩy đám người ra, chỉ thấy có hai người đàn ông một trái một phải đang chế trụ Trữ Dư Tịch, mà người đàn ông cầm đầu kia đang khoác trên vai cô. Nhan Loan Loan cũng không nghĩ mình sẽ đi vào để đẩy cánh tay đang che ở trước người Trữ Dư Tịch của đám đàn ông kia ra.
"Các người muốn làm gì?"
Người đàn ông kia đang chuẩn bị bùng nổ cơn tức giận, đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, sắc tâm lại nổi lên, lỗ mãng đi tới trước mặt Nhan Loan Loan.
"A, tự nhiên lại có một tiểu mỹ nhân bước tới cửa nha, tiểu mỹ nhân, em tên là gì?"
"Biến, loại người như các người không có tư cách biết tên tôi."
Nhan Loan Loan thật cố gắng để thoát khỏi móng vuốt của mấy người đàn ông xấu xa đó, nhưng đám đàn ông này lại giống như một tấm băng dán đã được mở ra cứ dính tới bên người cô.
Cô bắt đầu nói chuyện một cách nôn nóng, sắc mặt vô cùng nghiêm khắc khiến cho người đàn ông kia bị chọc giận, đám hạ thủ của hắn liền hiểu được đi lên dễ dàng chế trụ cô. Sức lực người con gái của Nhan Loan Loan làm sao có thể đấu lại với sức lực bọn đàn ông đó chứ.
"Tôi khuyên các người tốt nhất nên dừng tay lại ngay, nếu như các người dám đụng đến chúng tôi, các người sẽ chết cực kỳ thảm!"
Đám đàn ông cười một cách hết sức ngạo mạn, rộng mở cúc áo, lộ ra một mảng lớn ngực bên trong áo.
"Thảm hại đến bao nhiêu, cô em có thể nói cho anh đây nghe một chút."
Nhan Loan Loan cắn chặt răng.
"Hoàng Phủ nhị thiếu các người cũng dám đụng vào sao?"
Danh hiệu này, quả nhiên vô cùng hữu dụng. Cứ nhìn biểu hiện trên mặt của đám đàn ông này thì biết.
"Làm sao bây giờ? Giản thiếu? nếu không.....Coi như hết."
Được thủ hạ nhắc nhở, trên mặt người đàn ông được gọi là Giản thiếu không kìm nén nổi túc giận bùng nổ. Trở tay bốp một phát tát vào mặt Nhan Loan Loan một cái.
"Phụ nữ thối, dám làm trò cho tao sợ! Phụ nữ của Hoàng Phủ Triệt thì thế nào!"
Nhan Loan Loan vừa bị ngã xuống đất, đột nhiên lại bị một bạt ta, khiến lỗ tai của cô trở nên ong ong, trong đầu trống rỗng, mất chừng khoảng vài giây mới hồi phục lại được tinh thần.
Cái người được gọi là Giản thiếu này xem ra cũng gọi là có chút thế lực, ở đây mọi người không ai dám lên tiếng ngăn cản việc ác của hắn.
Dưới tình thế cấp bách, Nhan Loan Loan lấy điện thoại di động ra, theo bản năng bấm dãy số đã học thuộc lòng kia.
Trữ Dư Tịch vô thức bước đi trên đường đến hàng mấy giờ đồng hồ, bắp chân đau nhức sắp không chịu nổi.
Bèn ngồi xổm xuống ven đường nghỉ ngơi một lúc, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng hiệu điện tử của một quán bar lóe lên, nhớ ra có cuộc hẹn, thì bèn bước vào. Mặc dù tửu lượng của cô cũng rất tốt, nhưng thường ngày lại rất ít khi
chủ động uống rươu.
Cô không biết chính mình đã ngủ được bao lâu, tỉnh dậy là lúc nào, chỉ biết, thời điểm cô mở mắt ra, sắc trời đã gần tối.
Mà cô lại đang nằm trên giường của thái tử.
Trên chiếc chăn cô đang đắp và cả chiếc gối cô đang gối đầu đều thoang thoảng mùi hương của hắn. Đầu óc bình tĩnh nhưng lại cảm thấy choáng váng, liền sau đó lại cảm giác mơ hồ không hiểu gì, cảm giác dường như chính bản thân mình bị hắn ôm vào trong ngực.
Ý thức của cô dần được khôi phục lại, từ trong đoạn hồi ức như thủy triều quay trở về.
Cô nhớ tới Thi Dạ Triêu, nhớ tới hình ảnh thái tử ở đằng sau hắn, nhớ tới máu đỏ tươi còn có bản thân trở nên điên cuồng.
Giơ tay lên nhìn, quả nhiên được cuốn băng gạc chằng chịt.
Cô nhớ rõ những băng gạc này được chính thái tử tự tay băng bó cho cô.
Vết thương ở trên tay thì hắn có thể băng bó được cho cô, nhưng những vết thương ở trong lòng thì ai có thể băng bó giúp cô được?
Vụng trộm chạy khỏi nhà trọ của thái tử, lại không dám quay trở về nhà, cô ở bên ngoài nghĩ ngợi hồi lâu, lại cảm thấy chính mình không có nổi một chỗ nào có thể đi đến được.
Một ly lại một ly rượu được nuốt xuống, nhưng làm thế nào cũng không cảm thấy say. Cô nằm úp trên quầy bar, chán đến mức kích động quăng cả chén rượu đi.
Ở mộ bên khác của quầy bar, Nhan Loan Loan vẫn chống đầu nhìn chăm chú Trữ Dư Tịch.
Cô nhớ rõ người con gái này, lúc cô ấy cười rộ lên thì sức cuốn hút lên đến mười phần, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tại vì sao lúc này nhìn lại có vẻ bi thương đến vậy.
Phụ nữ và đàn ông thật ra rất giống nhau, phụ nữ tới quán bar để mua say có khả năng nhất định là vì đàn ông.
Thế có nghĩa là cô ấy cũng bởi vì đàn ông mà thành ra thế này ư?
Có hẹn với bạn từ trước đó, người thì đã đi khỏi, nhưng Nhan Loan Loan vẫn ngồi ở chỗ này, nhấp từng ngụm rượu nhỏ. Thực ra, hôm nay cô không hề có dự định muốn uống rượu, phụ nữ mà say rượu ở những nơi như thế này rất nguy hiểm, mà cô không tin bản thân mình mỗi lần say rượu đều may mắn như vậy, gặp được Hoàng Phủ Triệt mang cô đi khỏi nơi nguy hiểm như thế.
Hoàng Phủ Triệt....
Cô còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ miên man ở bên kia đã truyền đến tiếng chén rượu bị Trữ Dư Tịch ném vỡ vụn, cũng những người đàn ông xấu xa cười một cách tùy ý.
Cô nhảy xuống ghế, đẩy đám người ra, chỉ thấy có hai người đàn ông một trái một phải đang chế trụ Trữ Dư Tịch, mà người đàn ông cầm đầu kia đang khoác trên vai cô. Nhan Loan Loan cũng không nghĩ mình sẽ đi vào để đẩy cánh tay đang che ở trước người Trữ Dư Tịch của đám đàn ông kia ra.
"Các người muốn làm gì?"
Người đàn ông kia đang chuẩn bị bùng nổ cơn tức giận, đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, sắc tâm lại nổi lên, lỗ mãng đi tới trước mặt Nhan Loan Loan.
"A, tự nhiên lại có một tiểu mỹ nhân bước tới cửa nha, tiểu mỹ nhân, em tên là gì?"
"Biến, loại người như các người không có tư cách biết tên tôi."
Nhan Loan Loan thật cố gắng để thoát khỏi móng vuốt của mấy người đàn ông xấu xa đó, nhưng đám đàn ông này lại giống như một tấm băng dán đã được mở ra cứ dính tới bên người cô.
Cô bắt đầu nói chuyện một cách nôn nóng, sắc mặt vô cùng nghiêm khắc khiến cho người đàn ông kia bị chọc giận, đám hạ thủ của hắn liền hiểu được đi lên dễ dàng chế trụ cô. Sức lực người con gái của Nhan Loan Loan làm sao có thể đấu lại với sức lực bọn đàn ông đó chứ.
"Tôi khuyên các người tốt nhất nên dừng tay lại ngay, nếu như các người dám đụng đến chúng tôi, các người sẽ chết cực kỳ thảm!"
Đám đàn ông cười một cách hết sức ngạo mạn, rộng mở cúc áo, lộ ra một mảng lớn ngực bên trong áo.
"Thảm hại đến bao nhiêu, cô em có thể nói cho anh đây nghe một chút."
Nhan Loan Loan cắn chặt răng.
"Hoàng Phủ nhị thiếu các người cũng dám đụng vào sao?"
Danh hiệu này, quả nhiên vô cùng hữu dụng. Cứ nhìn biểu hiện trên mặt của đám đàn ông này thì biết.
"Làm sao bây giờ? Giản thiếu? nếu không.....Coi như hết."
Được thủ hạ nhắc nhở, trên mặt người đàn ông được gọi là Giản thiếu không kìm nén nổi túc giận bùng nổ. Trở tay bốp một phát tát vào mặt Nhan Loan Loan một cái.
"Phụ nữ thối, dám làm trò cho tao sợ! Phụ nữ của Hoàng Phủ Triệt thì thế nào!"
Nhan Loan Loan vừa bị ngã xuống đất, đột nhiên lại bị một bạt ta, khiến lỗ tai của cô trở nên ong ong, trong đầu trống rỗng, mất chừng khoảng vài giây mới hồi phục lại được tinh thần.
Cái người được gọi là Giản thiếu này xem ra cũng gọi là có chút thế lực, ở đây mọi người không ai dám lên tiếng ngăn cản việc ác của hắn.
Dưới tình thế cấp bách, Nhan Loan Loan lấy điện thoại di động ra, theo bản năng bấm dãy số đã học thuộc lòng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.