Chương 140: Thâm tình như thế, nhưng đến cuối cùng vẫn là khó nói nên lời (1)
Tâm Thường
27/10/2015
A không dám tin vào mắt mình. “Anh không phải là ở Vancouver, làm sao……”
Lòng bàn tay Thi Dạ Triều có chất lỏng âm ấm, máu tươi đầy tay, là máu của người phụ nữ trong ngực anh. Xoay ngược thân thể cô lại, tầm mắt chạm vào vải vóc bị xé rách, lộ rõ máu thịt, nhìn thấy mà kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, Thái tử lợi dụng tốc độ quỷ dị đến gần A, cách vài bước, súng đã lên nòng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của A, nắm lấy động mạch cổ của cô ta. Cho dù là bàn tay hay ngón tay chỉ cần động nhẹ một cái, là chết chắc.
A hoàn toàn không thể phản ứng kịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tốc độ của người đàn ông này là sao? Nhanh đến đáng sợ. Nếu muốn giết cô, cô hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa.
Thi Dạ Triều khẽ mỉm cười, con ngươi màu hỗ phách hơi tối đi một chút.
“Thái tử, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt Thái tử hung ác và nham hiểm, bắn ra bốn phái. “Quả thật đã lâu không gặp, tôi còn chưa đi tìm anh, anh đã tự mình tìm tới cửa để chịu chết rồi.”
Vẻ mặt Thi Dạ Triều không được tự nhiên, ôm lấy người phụ nữ đã gần bất tỉnh, cởi áo khoác đắp lên người cô. “Anh vẫn như thế, lại để cô ấy bị thương.”
“Buông cô ấy ra.” Thái tử âm thầm tính toàn, một lần nữa tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Thi Dạ Triều cười mỉa, nhìn gương mặt trắng bệch của Trữ Dư Tịch, vết máu mảnh mai kia làm cho đáy mắt xinh đẹp của anh ta trở nên sắc bén.
“Buông ra? Tôi đã buông ra……” Làm theo giao hẹn với cô, để cô trở lại.
“Tôi giao trả cho anh một Tiểu Tịch hoàn hảo, anh lại không bảo vệ tốt cô ấy, tôi thật sự có chút hối hận lúc đầu đã để cô ấy đi.”
Anh ta nhẹ nhàng nói mấy câu, lại như những cú đấm đánh mạnh vào trái tim Thái tử, đau đến mức anh không thể nói nên lời.
Trữ Dư Tịch không còn sức lực gục đầu xuống, hai chân như nhũn ra, cả người gần như bị tê liệt ngã vào lòng Thi Dạ Triều. Chỉ có anh biết, cô đã dùng tất cả hơi sức, nắm chặt cánh tay anh để kháng cự, khẩu súng đã bị anh tháo băng đạn.
Anh không cách nào quên được cảm giác này, toàn thân cô run rẩy, vẫn luôn kháng cự đụng chạm với ngực của anh.
“Tiểu Tịch! Lại đây!” Giọng nói Thái tử từ xa truyền đến, kéo ý thức của cô quay về. Cô cắn răng, đẩy Thi Dạ Triều ra. Nhưng người đàn ông này làm sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng? Cong cánh tay, cô lại quay trở về trong ngực anh ta.
“Thi Dạ Triều! Có tin tôi sẽ nổ súng không!” Tay Thái tử dùng thêm sức, nhất thời A cảm thấy khó thở.
Thi Dạ Triều giao Trữ Dư Tịch cho tùy tùng phía sau. Xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng. “Anh cứ việc nổ súng, loại phụ nữ này tôi không thiếu, nếu không, một lát nữa tôi cũng sẽ thanh lý môn hộ.”
A khổ sở nhíu chặt chân mày, cánh môi hé mở, cổ bị Thái tử kiềm chế, không cách nào nói chuyện được, bi thương trong mắt cô, Thi Dạ Triều vờ như không thấy.
“Mà Tiểu Tịch chỉ có một, Thái tử, không bằng chúng ta đánh với nhau vài chiêu, anh thắng, tôi sẽ chúc phúc các người.” Thi Dạ Triều bước lên vài bước, hạ chiến thư.
Thái tử chờ đợi thời khắc này đã lâu rồi, từ từ, tà ác nâng khóe môi, dùng roi mềm của A trói cô ta lại ném sang một bên. Cởi bỏ áo khoác, tháo khuy tay và khuy cổ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao.
“Rất tốt, nếu như anh thua, tôi muốn mạng của anh làm quà tặng!”
Thi Dạ Triều không nói gì, anh và Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Nhiều lời vô ích, hai người đàn ông cao lớn không hề che giấu sát ý trên người, đến gần đối phương, ánh mắt giằng co nảy lửa giữa không trung, ra tay cùng lúc.
Không có người nào mạnh hơn người nào, không có người nào tàn nhẫn hơn người nào, cả hai đều hiểu, chiếm đoạt, mất khống chế, nổi điên, tức giận, chờ đợi, bị thương, đau lòng, hoàn toàn vì cùng một người phụ nữ.
Mỗi chiêu mỗi thức, từng quyền từng cước, bọn họ đều muốn phân cao thấp, là ai yêu cô hơn, yêu đến quên đi trách nhiệm và gánh nặng mà bản thân phải gánh vác, yêu đến có thể trả giá bằng sinh mệnh để chứng minh.
Mà người cô yêu là ai, thì đã không thể thay đổi kết cục đã định sẵn.
Tình yêu không phải là chuyện của một người, mà tình cảm của ba người, vốn dĩ đã là một cuốc chiến ác liệt.
Trữ Dư Tịch không yêu anh, vĩnh viễn không yêu. Mà sự thật là thế giới của anh sẽ không thay đổi vì cô không đáp lại, cô yêu hay không, anh đã không còn quan tâm, giữa anh và người đàn ông này, luôn cần một lý do để quyết đấu một lần.
……
Người của Thi Dạ Triều ngơ ngác nhìn nhau, tim đập nhanh như trống đánh. Chưa từng nhìn thấy một trận đánh kinh hồn bạt vía như thế…… có lẽ nên gọi là chém giết.
Nhiều chiêu thức độc ác tàn nhẫn, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, người nào nương tay, kết quả chắc chắn sẽ chết. Bao nhiêu hiệp trôi qua, khó phân cao thấp, trên người cả hai đều chảy máu, sát ý trong mắt chỉ tăng chứ không giảm, chỉ muốn lột da rút xương đối phương.
Hai thân thể đang đánh nhau, tách ra, Thi Dạ Triều chống một tay xuống đất, thân thể vừa động, tận dụng cơ hội khôi phục khớp bả vai bị trật, trán chảy mồ hôi, hai mắt híp lại, không khỏi tán thưởng. “Tuy an nhàn nhưng thân thủ của anh vẫn chưa bị mai một.”
Thái tử phun ra một ngụm máu, con ngươi sáng quắc như hắc diệu thạch, mỗi dây thân kinh trong cơ thể đều ở trang thái hưng phấn nhất, sự tàn bạo không ngừng tăng lên. “Đã để anh thất vọng rồi, thật xin lỗi, chỉ là mạng của anh tôi nhất định phải lấy!”
Vừa dứt lời đang muốn triển khai một đợt tấn công mới, Thi Dạ Triều không phản công, đột nhiên Thái tử nhìn ra có nguy hiểm.
“Dạ! Cẩn thận!......”
A thét chói tai, hai tiếng súng vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Quyền cước đã ra, Thái tử không thể thu lại, ngực Thi Dạ Triều bị đánh mạnh vào, liên tiếp lui về sau mấy bước mới dừng lại, cặp lông mày tuấn lãng nhíu lại, chậm rãi quay đầu lại.
Người đang ôm Trữ Dư Tịch tay còn cầm súng, nòng súng vẫn còn bốc khói, mi tâm bị trúng đạn, đứng yên ba giây, cánh tay buông lỏng, thân thể ngã mạnh xuống đất. Tiểu Cửu căn răng nhảy tới, đỡ được Trữ Dư Tịch đang lảo đảo sắp ngã.
Nhìn lại A vẫn đang duy trì tư thế nổ súng, chẳng biết đã cởi trói từ lúc nào, roi mềm đã được nới lỏng quấn trên cổ tay mảnh khảnh, trong lúc giãy giụa đã bị cắt nhiều nhát sâu đến tận xương, máu đỏ tươi nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Lòng bàn tay Thi Dạ Triều có chất lỏng âm ấm, máu tươi đầy tay, là máu của người phụ nữ trong ngực anh. Xoay ngược thân thể cô lại, tầm mắt chạm vào vải vóc bị xé rách, lộ rõ máu thịt, nhìn thấy mà kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, Thái tử lợi dụng tốc độ quỷ dị đến gần A, cách vài bước, súng đã lên nòng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của A, nắm lấy động mạch cổ của cô ta. Cho dù là bàn tay hay ngón tay chỉ cần động nhẹ một cái, là chết chắc.
A hoàn toàn không thể phản ứng kịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tốc độ của người đàn ông này là sao? Nhanh đến đáng sợ. Nếu muốn giết cô, cô hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa.
Thi Dạ Triều khẽ mỉm cười, con ngươi màu hỗ phách hơi tối đi một chút.
“Thái tử, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt Thái tử hung ác và nham hiểm, bắn ra bốn phái. “Quả thật đã lâu không gặp, tôi còn chưa đi tìm anh, anh đã tự mình tìm tới cửa để chịu chết rồi.”
Vẻ mặt Thi Dạ Triều không được tự nhiên, ôm lấy người phụ nữ đã gần bất tỉnh, cởi áo khoác đắp lên người cô. “Anh vẫn như thế, lại để cô ấy bị thương.”
“Buông cô ấy ra.” Thái tử âm thầm tính toàn, một lần nữa tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Thi Dạ Triều cười mỉa, nhìn gương mặt trắng bệch của Trữ Dư Tịch, vết máu mảnh mai kia làm cho đáy mắt xinh đẹp của anh ta trở nên sắc bén.
“Buông ra? Tôi đã buông ra……” Làm theo giao hẹn với cô, để cô trở lại.
“Tôi giao trả cho anh một Tiểu Tịch hoàn hảo, anh lại không bảo vệ tốt cô ấy, tôi thật sự có chút hối hận lúc đầu đã để cô ấy đi.”
Anh ta nhẹ nhàng nói mấy câu, lại như những cú đấm đánh mạnh vào trái tim Thái tử, đau đến mức anh không thể nói nên lời.
Trữ Dư Tịch không còn sức lực gục đầu xuống, hai chân như nhũn ra, cả người gần như bị tê liệt ngã vào lòng Thi Dạ Triều. Chỉ có anh biết, cô đã dùng tất cả hơi sức, nắm chặt cánh tay anh để kháng cự, khẩu súng đã bị anh tháo băng đạn.
Anh không cách nào quên được cảm giác này, toàn thân cô run rẩy, vẫn luôn kháng cự đụng chạm với ngực của anh.
“Tiểu Tịch! Lại đây!” Giọng nói Thái tử từ xa truyền đến, kéo ý thức của cô quay về. Cô cắn răng, đẩy Thi Dạ Triều ra. Nhưng người đàn ông này làm sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng? Cong cánh tay, cô lại quay trở về trong ngực anh ta.
“Thi Dạ Triều! Có tin tôi sẽ nổ súng không!” Tay Thái tử dùng thêm sức, nhất thời A cảm thấy khó thở.
Thi Dạ Triều giao Trữ Dư Tịch cho tùy tùng phía sau. Xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng. “Anh cứ việc nổ súng, loại phụ nữ này tôi không thiếu, nếu không, một lát nữa tôi cũng sẽ thanh lý môn hộ.”
A khổ sở nhíu chặt chân mày, cánh môi hé mở, cổ bị Thái tử kiềm chế, không cách nào nói chuyện được, bi thương trong mắt cô, Thi Dạ Triều vờ như không thấy.
“Mà Tiểu Tịch chỉ có một, Thái tử, không bằng chúng ta đánh với nhau vài chiêu, anh thắng, tôi sẽ chúc phúc các người.” Thi Dạ Triều bước lên vài bước, hạ chiến thư.
Thái tử chờ đợi thời khắc này đã lâu rồi, từ từ, tà ác nâng khóe môi, dùng roi mềm của A trói cô ta lại ném sang một bên. Cởi bỏ áo khoác, tháo khuy tay và khuy cổ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao.
“Rất tốt, nếu như anh thua, tôi muốn mạng của anh làm quà tặng!”
Thi Dạ Triều không nói gì, anh và Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Nhiều lời vô ích, hai người đàn ông cao lớn không hề che giấu sát ý trên người, đến gần đối phương, ánh mắt giằng co nảy lửa giữa không trung, ra tay cùng lúc.
Không có người nào mạnh hơn người nào, không có người nào tàn nhẫn hơn người nào, cả hai đều hiểu, chiếm đoạt, mất khống chế, nổi điên, tức giận, chờ đợi, bị thương, đau lòng, hoàn toàn vì cùng một người phụ nữ.
Mỗi chiêu mỗi thức, từng quyền từng cước, bọn họ đều muốn phân cao thấp, là ai yêu cô hơn, yêu đến quên đi trách nhiệm và gánh nặng mà bản thân phải gánh vác, yêu đến có thể trả giá bằng sinh mệnh để chứng minh.
Mà người cô yêu là ai, thì đã không thể thay đổi kết cục đã định sẵn.
Tình yêu không phải là chuyện của một người, mà tình cảm của ba người, vốn dĩ đã là một cuốc chiến ác liệt.
Trữ Dư Tịch không yêu anh, vĩnh viễn không yêu. Mà sự thật là thế giới của anh sẽ không thay đổi vì cô không đáp lại, cô yêu hay không, anh đã không còn quan tâm, giữa anh và người đàn ông này, luôn cần một lý do để quyết đấu một lần.
……
Người của Thi Dạ Triều ngơ ngác nhìn nhau, tim đập nhanh như trống đánh. Chưa từng nhìn thấy một trận đánh kinh hồn bạt vía như thế…… có lẽ nên gọi là chém giết.
Nhiều chiêu thức độc ác tàn nhẫn, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, người nào nương tay, kết quả chắc chắn sẽ chết. Bao nhiêu hiệp trôi qua, khó phân cao thấp, trên người cả hai đều chảy máu, sát ý trong mắt chỉ tăng chứ không giảm, chỉ muốn lột da rút xương đối phương.
Hai thân thể đang đánh nhau, tách ra, Thi Dạ Triều chống một tay xuống đất, thân thể vừa động, tận dụng cơ hội khôi phục khớp bả vai bị trật, trán chảy mồ hôi, hai mắt híp lại, không khỏi tán thưởng. “Tuy an nhàn nhưng thân thủ của anh vẫn chưa bị mai một.”
Thái tử phun ra một ngụm máu, con ngươi sáng quắc như hắc diệu thạch, mỗi dây thân kinh trong cơ thể đều ở trang thái hưng phấn nhất, sự tàn bạo không ngừng tăng lên. “Đã để anh thất vọng rồi, thật xin lỗi, chỉ là mạng của anh tôi nhất định phải lấy!”
Vừa dứt lời đang muốn triển khai một đợt tấn công mới, Thi Dạ Triều không phản công, đột nhiên Thái tử nhìn ra có nguy hiểm.
“Dạ! Cẩn thận!......”
A thét chói tai, hai tiếng súng vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Quyền cước đã ra, Thái tử không thể thu lại, ngực Thi Dạ Triều bị đánh mạnh vào, liên tiếp lui về sau mấy bước mới dừng lại, cặp lông mày tuấn lãng nhíu lại, chậm rãi quay đầu lại.
Người đang ôm Trữ Dư Tịch tay còn cầm súng, nòng súng vẫn còn bốc khói, mi tâm bị trúng đạn, đứng yên ba giây, cánh tay buông lỏng, thân thể ngã mạnh xuống đất. Tiểu Cửu căn răng nhảy tới, đỡ được Trữ Dư Tịch đang lảo đảo sắp ngã.
Nhìn lại A vẫn đang duy trì tư thế nổ súng, chẳng biết đã cởi trói từ lúc nào, roi mềm đã được nới lỏng quấn trên cổ tay mảnh khảnh, trong lúc giãy giụa đã bị cắt nhiều nhát sâu đến tận xương, máu đỏ tươi nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.