Chương 126: Thi Dạ Diệm (2)
Tâm Thường
16/10/2015
Cuối cùng, người phụ nữ kia chạy trối chết.
Trữ Dư Tịch đẩy mạnh Thái tử vào phòng tắm, không kịp cởi áo choàng tắm của anh, mím môi, cầm vòi sen giội rửa thân thể anh, cô phải tẩy sạch mùi vị của người khác lưu lại trên người của anh.
Thái tử kiềm chế nụ cười trên môi, mặc cho cô càn quấy. “Em biết Eric là ai không?”
“……”
“Thi Dạ Diệm.”
Động tác của cô dừng lại, ngẩng đầu lên. Mắt người đàn ông lóe sáng, tắt nước, rút vòi sen trong tay cô ra, treo lên. Cả người ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác, đứng trước mặt cô.
“Là anh em cùng cha khác mẹ có năng lực nhất của Thi Dạ Triều.”
“……” Quả nhiên người đó có liên quan đến Thi Dạ Triều, khó trách cô có cảm giác như thế.
“Ngoài anh ra, là người muốn lật đổ hắn ta nhất.”
Vén tóc cô lên, nâng cằm cô. “Tại sao anh phải dùng tất cả tinh lực vào người hắn ta? Để cho bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, cho dù ai là người thua trong hai người bọn họ, người thắng đều là anh, là hai chúng ta. Mà thời gian sau này của anh, tất cả thời gian, đều dùng để…… Yêu em.”
Trữ Dư Tịch rơi vào đôi mắt không đáy của anh, còn có đường cong bên môi anh.
Sau khi hết giật mình, đột nhiên cô xoay người muốn đi, nhưng mà anh đã nhanh một bước kéo cô lại.
“Em đang trốn tránh anh? Hay đang trốn tránh trái tim em? Tiểu Tịch…… Anh không tin em không biết anh quan tâm em bao nhiêu, đời người quá ngắn ngủi, huống chi chúng ta đã trễ mãi quá nhiều năm.”
……
Tất cả mọi người và một nửa của mình, chỉ có một duyên phận để gặp nhau, trong cuộc đời của bọn họ, lúc ban đầu khi mới gặp nhau, đã tiêu tốn hơn mười năm đợi chờ và đau khổ, quanh đi quẩn lại, sau mọi hiểu lầm, tổn thương và chia ly, cuối cùng đã đổi được tâm đầu ý hợp của hôm nay.
Cô còn không cam không nguyện gì nữa đây, lùi bước trốn tránh?
Không nói kiếp sau, chỉ nói kiếp này. Kiếp sau, cho dù yêu hay không yêu, không ai có thể biết trời cao có cho bọn họ cơ hội gặp lại nhau một lần nữa hay không.
Vì vậy, không biết quý trọng thời gian lúc này, chính là lỗi lớn nhất.
……
Ánh mắt cô dịu dàng mà kiên định, đột nhiên xoay người đẩy anh ra, ép đến vách tường phòng tắm, sau gáy Thái tử đập vào gạch men cứng rắn, một cơn chóng mặt ập đến, môi vừa mới mở ra, trên người có thêm một vật nặng. Cô đã nhảy lên người anh, ôm cổ anh, hai chân quấn chặt bên hông anh.
“Anh hôn cô ta rồi sao?”
“Dĩ nhiên không có……” vào lúc tiếng cuối cùng vừa dứt, môi hai người đã dán chặt vào nhau.
Bị sự mềm mại của cô chặn lại, nhất thời trong đầu anh trống rỗng.
……
Theo phản xạ, anh nâng mông cô lên, đây là lần đầu tiên, cô chủ động hôn anh, hôn mạnh liệt và dữ dội như thế, cuốn lấy lưỡi anh, luồn lách trong khoang miệng của anh, người đàn ông đã kinh nghiệm đầy người vào thời khắc này lại có chút mất hồn. Lúc hồi hồn thì người phụ nữ đang cố gắng gỡ bỏ áo choàng tắm ướt đẫm của anh.
Anh phối hợp, đổi tay để cởi tay áo, vừa hôn vừa trở lại giường lớn trong phòng ngủ. Giường lớn mềm mại chịu đựng sức nặng của hai người, thân thể mỏng manh bị đè ép giữa nệm giường và lồng ngực của anh.
Không thể xác nhận được ý nghĩ của cô, nên cho dù nghĩ muốn cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ hôn, chỉ sờ mà thôi, cho đến khi tiêu hao hết không khí phải thở hồng hộc, mới miễn cưỡng tách ra.
Nằm thở kịch liệt trên người cô, cắn nhẹ lên vai cô, uất ức gọi tên cô.
Từng tiếng một, gọi đến bách chuyển thiên hồi. Dáng vẻ anh vô cùng uất ức ẩn nhẫn, cô bật cười một tiếng, lật người lại, đè trên người anh, nâng mặt anh, hôn lên trán anh, mi tâm, mắt, chóp mũi, cánh môi, cằm……
Nụ hôn trượt thẳng một đường, ngậm lấy hầu kết đang nhô ra của anh, đầu lưỡi quét nhẹ. Tay từ từ di chuyển qua lại trên thân thể của anh, cảm thụ cơ bắp đang phập phồng.
“Tiểu Tịch, em là đang…… Làm gì……” Giọng nói anh khàn khàn, chịu rất nhiều hành hạ.
Cô nhẹ nhàng cười, bước qua đùi anh, cánh môi đỏ thắm bật ra hai chữ.
“Làm tình với anh.”
Người phụ nữ này lại có một mặt tà ác như thế, Thái tử chống nửa người lên, dục vọng nơi đáy mắt cuồn cuộn. “Trêu anh?”
Cô trừng mắt nhìn, cúi xuống……
Trái tim run lên! Thái tử nắm chặt ga trường, trong nháy mắt gần như sẽ phun ra ngay lập tức. Anh nhẫn nại đã quá lâu quá lâu rồi, không thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào nữa. Cuối cùng cô ấy có biết mình đang làm gì không?
Dĩ nhiên cô không biết trêu chọc một con sói đói khát lâu ngày sẽ có hậu quả gì rồi.
Anh co thắt bụng, hình dáng cơ bụng nổi lên thật mê người. Giữa các động tác của cô, trái tim anh cuồng loạn.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, bởi vì đè nén quá độ mà cặp mắt ửng hồng, cánh tay nổi gân xanh, cắn răng, khó khăn nói ra một câu. “Em…… Đừng hối hận.”
……
Màu mắt nặng nề như máu, bàn tay và các ngón tay đều bị cánh tay cô đè chặt, Trữ Dư Tịch khẽ mỉm cười, cưỡi trên hông anh. Thật may là không mở đèn, chỉ có một cái đèn tường mờ sáng một góc, có lẽ anh không thấy rõ gò má đỏ tươi của cô.
Tóc cô rơi tán loạn trên vai và trước ngực, tán loạn mà lại dụ hoặc tầm mắt của anh.
Dần dần đáy mắt và nơi tư mật của cô đều ướt át như nhau.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt ngẩn ngơ. Anh trầm mê với vẻ động tình của cô.
Trữ Dư Tịch nhất định đã điên rồi, mới có thể chủ động hấp dẫn, quyến rũ anh. Chỉ là những cảm xúc tràn ngập trong lòng, cô không thể nói nên lời.
Khi một người không thể dùng miệng để diễn tả suy nghĩ của mình thì chỉ còn một cách để nói. Cũng không phải vì muốn phóng thích dục vọng đã đèn nén quá lâu của anh. Bọn họ đã trải qua có lẽ chỉ là đau đớn, có một số việc trải qua một thời gian là có thể lãng quên, có thể phai mờ, nhưng cũng có chuyện là bất lực và cam tâm tình nguyện. Cô cam tâm tình nguyện nhảy vào vòng xoáy tình yêu một lần nữa, chỉ vì một lời hứa hẹn của anh, chỉ vì cô tin tưởng anh nghiêm túc.
Có phải cô nên tìm lại chính mình lúc ban đầu, tin tưởng những điều tốt đẹp, bao gồm lời hứa hẹn của đàn ông.
……
“Anh Thái tử……” Cô nằm trên vai anh, tiếng thở dốc chui vào tai anh.
Thái tử cắn răng, nín thở tập trung cảm thụ cô tiếp nhận mình toàn bộ.
Cô vẫn khít khao như trước, làm cho anh mất khống chế, làm cho anh điên cuồng.
Phủ kín môi cô, nuốt tất cả tiếng kêu của cô vào bụng. Cô bấu víu vào anh, nỗ lực phối hợp động tác của anh, nhưng làm thế nào cũng không theo kịp tốc độ của anh. Có chút thất vọng bật lên tiếng nức nở. Anh chậm lại một chút, nâng mặt cô. “Làm đau em sao?”
Cô lắc đầu, cắn anh một cái. “Là em làm anh, phải do em kiểm soát.”
Anh ngẩn ra, sau đó cười nhẹ. Nằm ngửa trên giường, dựa vào đầu giường, dáng vẻ lười biếng lại hấp dẫn người khác. “Đến đây đi.”
Cô ngồi xổm ở trên anh, động tác lặp đi lặp lại, cảm giác kỳ lạ từ trái tim lan ra. Ánh mắt cô mê ly, môi đỏ mọng nửa mở, khẽ ngẩng đầu lên, tay để trên eo anh.
Nhìn thấy tư thái mê người của người phụ nữ này, anh chỉ hận không thể xé nát cô, anh muốn nhiều hơn nữa.
“Cứ tiếp tục như thế thì đến khi trời sáng cũng đừng nghĩ xong lần thứ nhất!” Cuối cùng, anh không thể kiềm chế được nữa, lại cẩn thận không để mình dùng sức quá nhiều làm cô bị đau. Dù sao bọn họ cũng đã trải qua một lần hoan ái tựa như hủy diệt. Đã từng làm cô bị thương quá nặng, ngay cả anh cũng không thể xác định vết thương kia cần phải mất bao lâu mới có thể bình phục.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhíu máy, híp mắt, hai cánh môi không ngừng khép mở như chú cá thiếu dưỡng khí. Anh cúi đầu xuống hôn.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch…… Đừng rời xa anh nữa, đừng như vậy nữa……” Ngậm lấy môi cô, cô thở dốc, vong tình gọi tên cô.
Mạnh mẽ như anh, cũng không cách nào chịu đựng một lần nữa khi cuộc sống không có cô, tìm cả thế giới cũng không thấy cô, đó là loại hốt hoảng khi cùng đường, đó là loại tịch mịch và đau đớn làm cho lòng anh đến bây giờ vẫn còn hoảng sợ.
Một chữ “Được” vừa định nói ra, ngay lập tức anh hung hăng tiến vào. “Đồng ý với anh! Đồng ý với anh……”
Giọng nói anh trầm thấp chạm vào đáy lóng cô, theo sau đó anh run rẩy dữ dội. Ôm lấy anh, cắn lên vành tai anh. “Không cho phép anh làm tổn thương em, nếu không lần sau sẽ để cho anh cả đời…… tìm khắp nơi cũng không thấy em.”
Lần sau, ở đâu ra lần sau?
Anh chợt nhớ tới Nhan Loan Loan đã từng nói: có một số việc chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi.
Anh muốn tìm kiếm nơi mềm yếu, nhược điểm trong cơ thể cô, sau đó nắm giữ trong lòng bàn tay, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Là do anh quá mức ích kỷ, muốn độc chiếm hoàn toàn cả người cô để lấp đầy chỗ trống trong lòng. Niềm hạnh phúc có được sau khi đã trải qua nỗi đau mất đi càng thêm chân thật, nhưng anh không muốn phải mất đi.
Cũng không dám nghĩ cô luôn luôn hoàn chỉnh, mà túy ý lãng phí.
“Anh nên nhốt em lại, không để cho em gặp bất kỳ ai, chỉ gặp anh, chỉ có anh!” Anh không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, tất cả của cô đều thuộc quyền sở hữu của anh.
Ý niệm này tựa như đã tồn tại rất lâu trong lòng anh. Nếu không tại sao chưa bao giờ để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô.
Từ nhỏ đến lớn, không phải không có người theo đuổi cô, chỉ là tất cả đều bị anh giở mọi thủ đoạn ngăn cản. Khi đó, anh còn chưa rõ trái tim mình thì người phụ nữ này cũng đã là một phần không thể tách rời khỏi sinh mệnh mình. Anh bảo vệ cô, quan tâm cô, thậm chí không thể tìm ra một lý do thích hợp.
Trong sinh mệnh của anh, người phụ nữ này là một viên trân châu sáng chói. Từ lâu đã dùng dáng vẻ mà anh khó có thể kháng cự, lao đến khảm sâu vào trái tim anh, dung hợp với anh quá hoàn mỹ, vì thế anh đã sơ suất xem nhẹ, Nhưng khi cô bị thương, anh cũng sẽ đau. Cô rời đi, ngay lập tức trái tim anh cũng trống rỗng.
“Thật là bá đạo……” Trữ Dư Tịch cảm thấy những mảnh vụn tán loạn trên mặt đất, khi anh chạm vào, dần dần đã ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh một lần nữa.
Những khe hở trong đó, anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu để lấp đầy, để đền bù.
Tinh tế đặt những nụ hôn dày đặt lên mí mắt cô, giữa mi tâm, như đang nói rằng anh sẽ đối xử với cô thật cẩn thận, anh sẽ quý trọng và che chở cô.
Trong những động tác mạnh bạo của anh, là tình cảm bài sơn hải đảo dành cho cô. Cô không thể nén được nụ cười bên môi, vùi đầu vào cổ anh, cắn động mạch của anh, tai của anh.
“Anh……”
“Hửm?”
“Em muốn nghe…… Câu nói đó……” Cô thở dốc.
“……”
“Anh Thái tử……”
“Trước tiên em hãy đồng ý, gả cho anh.” Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt cô, chỉ nhìn sườn mặt của cô, bá đạo yêu cầu. Anh không dám, sợ đáy mắt cô có do dự không xác định và im lặng từ chối anh.
“Anh không nói…… Em sẽ không đồng ý.”
“Em không đồng ý, anh, sẽ, không, nói.” Anh cậy mạnh, chuyển động hành hạ cô.
Không nói?
Được, vậy thì hãy xem đây.
Trữ Dư Tịch xấu xa nghĩ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng gắt gao đè nén xuống.
Cuối cùng, giữa tiếng thở gấp khó nhịn của cô, ngậm lấy vành tai cô, anh cúi đầu, động tình nói câu cô muốn nghe, đồng thời bắn hoàn toàn vào bên trong cô, cũng đang co rúc xoắn chặt từng cơn.
“Yêu em, anh yêu em……”
……
Ôm lấy cô, vẫn giữ nguyên tư thế đó, chờ bình phục lại sau cơn kích tình, anh vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, không chịu ra ngoài.
Cả phòng tràn đầy kích tình, nồng đậm mùi vị hoan ái, dường như nhấn chìm cả hai. Anh khẽ liếm lớp mồ hôi trên cổ cô. “Anh đã nói điều em muốn nghe, em còn không đồng ý với anh?”
Im lặng trong chốc lát, cô nhắm mắt lại, đẩy anh.
“Hửm?” Anh hừ nhẹ trong mũi, âm thầm kích động vì sắp nghe được câu trả lời thuyết phục.
“Ngồi dậy, anh thật nặng.”
“……”
“Ngồi dậy đi, đừng đè em.” Đầu ngón tay đâm đâm vào vai anh, cô không còn hơi sức
“Trữ, Dư, Tịch!” Thái tử bỗng thấy tranh cãi vô ích, chỗ đó bị cô bao bọc đã tỉnh lại.
Lòng bàn tay vuốt ve cái gáy xinh đẹp của cô, tiếp theo trượt xuống bộ ngực mềm mại của cô, thỏa mãn nắm trong lòng bàn tay. “Hình như em, lớn hơn trước đây.”
Dáng người của cô càng lúc càng mê người.
Cô ngượng ngùng, bỗng nhiên muốn đùa. “Hình như anh, nhỏ hơn trước đây một chút.”
Động tác dừng lại, Thái tử nheo mắt, trượt khỏi cơ thể cô. “Được rồi, anh không thỏa mãn được em, người nào có thể thỏa mãn em, em đi tìm người đó đi.”
Trữ Dư Tịch cố gắng nhịn cười, kéo anh trở lại, nâng chân cọ vào bên hông anh. “Lúc quan trọng thế này anh bảo em đi tìm ai đây?”
“Anh không biết, bây giờ em dũng mãnh rồi, trong mắt đã không có anh, anh không quản được em.” Anh tức giận nói.
Lồng ngực bị nghẹn đến phát đau, thì ra anh cũng có một mặt trẻ con như thế, thật quá đáng yêu!
Anh đứng dậy, châm thuốc, đứng bên cửa sổ, dáng vẻ như đang thưởng thức cảnh đêm.
Cô dính sát vào lưng anh, tay nhỏ bé vòng lên phía trước. “Thật ra thì cũng rất lớn, không cần phải tự ti đâu! Em sẽ không ngại.”
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống. Anh nhịn!
Nhưng cô lại đi vòng lên trước anh, rút điếu thuốc, dập tắt, hai cánh tay ôm vai anh, bật người nhảy một cái, hai chân kẹp lấy thắt lưng tráng kiện của anh, đôi mắt đen nhìn anh chăm chú. “Muốn em đi, anh Thái tử.”
Chân cô vừa nới lỏng, đột nhiên cánh tay anh kéo một cái, giữ chặt cô, cúi đầu cắn môi cô.
Môi cô bị đau, nội tâm lại vô cùng ngọt ngào. Anh là Thái tử gia nhà Hoàng Phủ cao cao tại thượng, nhưng cũng thật nhỏ mọn. “Có yêu em không?”
“Yêu!”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh chỉ muốn tát mình một cái. Lại bị cô đùa thêm lần nữa. Mà anh thì không nghe được gì từ miệng cô. Cô không nói, anh lại không nghĩ được cách ép buộc cô.
“Tiểu Tịch, em cần thời gian, anh có thể cho em, nhưng, đến cuối cùng, em có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ không để em gả cho người khác, kiếp này của em…… Chỉ có thể là của anh.” Mày rậm nhíu lại, nhìn vẻ mỹ lệ của cô khi bị dục vọng hành hạ, lại một lần nữa lùi bước, mà ranh giới cuối cùng của anh, chính là cô.
Cô bám thật chặt vào anh, từng bước từng bước trầm luân vào sự bá đạo mà dịu dàng của anh.
Đèn tường mờ ảo.
Ánh sáng lờ mờ sau lưng anh, con ngươi của anh sáng quắc trong bóng tối, tà mị mê người. Tiếng thở dốc nặng nề đè nén của anh lướt qua lòng cô. Cô ngẩng đầu lên, những xúc cảm anh mang đến làm cho cả tinh thần và thể xác của cô đều sung sướng. Thời điểm anh phóng thích vào trong cơ thể cô, cô mở mắt ra, cẩn thận nhớ vẻ mặt xinh đẹp mê người của anh. Anh nói yêu cô, bắt đầu từ hôm nay tất cả mọi thứ của anh cũng đều vì cô.
Có phải cô cũng nên học trong phim lấy danh nghĩa ánh trăng mà thề hay không?
Kiếp này của cô, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh.
Chỉ muốn, mặc áo cưới vì một mình anh.
……
Nếu như em biết làm sao để không cần anh, có thể em sẽ tránh được mọi tổn thương.
Nhưng mà, thật may, em không biết. Cho nên kiếp này của em dù tốt đẹp hay tiếc nuối đều đến từ anh, đến khi già đi, có thể lấy ra để nhớ lại những kỷ niệm quý giá này.
Thật may, nhiều năm trước đây, em gặp được anh.
Thật may, nhiều năm sau này, em vẫn yêu anh…
Trữ Dư Tịch đẩy mạnh Thái tử vào phòng tắm, không kịp cởi áo choàng tắm của anh, mím môi, cầm vòi sen giội rửa thân thể anh, cô phải tẩy sạch mùi vị của người khác lưu lại trên người của anh.
Thái tử kiềm chế nụ cười trên môi, mặc cho cô càn quấy. “Em biết Eric là ai không?”
“……”
“Thi Dạ Diệm.”
Động tác của cô dừng lại, ngẩng đầu lên. Mắt người đàn ông lóe sáng, tắt nước, rút vòi sen trong tay cô ra, treo lên. Cả người ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác, đứng trước mặt cô.
“Là anh em cùng cha khác mẹ có năng lực nhất của Thi Dạ Triều.”
“……” Quả nhiên người đó có liên quan đến Thi Dạ Triều, khó trách cô có cảm giác như thế.
“Ngoài anh ra, là người muốn lật đổ hắn ta nhất.”
Vén tóc cô lên, nâng cằm cô. “Tại sao anh phải dùng tất cả tinh lực vào người hắn ta? Để cho bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, cho dù ai là người thua trong hai người bọn họ, người thắng đều là anh, là hai chúng ta. Mà thời gian sau này của anh, tất cả thời gian, đều dùng để…… Yêu em.”
Trữ Dư Tịch rơi vào đôi mắt không đáy của anh, còn có đường cong bên môi anh.
Sau khi hết giật mình, đột nhiên cô xoay người muốn đi, nhưng mà anh đã nhanh một bước kéo cô lại.
“Em đang trốn tránh anh? Hay đang trốn tránh trái tim em? Tiểu Tịch…… Anh không tin em không biết anh quan tâm em bao nhiêu, đời người quá ngắn ngủi, huống chi chúng ta đã trễ mãi quá nhiều năm.”
……
Tất cả mọi người và một nửa của mình, chỉ có một duyên phận để gặp nhau, trong cuộc đời của bọn họ, lúc ban đầu khi mới gặp nhau, đã tiêu tốn hơn mười năm đợi chờ và đau khổ, quanh đi quẩn lại, sau mọi hiểu lầm, tổn thương và chia ly, cuối cùng đã đổi được tâm đầu ý hợp của hôm nay.
Cô còn không cam không nguyện gì nữa đây, lùi bước trốn tránh?
Không nói kiếp sau, chỉ nói kiếp này. Kiếp sau, cho dù yêu hay không yêu, không ai có thể biết trời cao có cho bọn họ cơ hội gặp lại nhau một lần nữa hay không.
Vì vậy, không biết quý trọng thời gian lúc này, chính là lỗi lớn nhất.
……
Ánh mắt cô dịu dàng mà kiên định, đột nhiên xoay người đẩy anh ra, ép đến vách tường phòng tắm, sau gáy Thái tử đập vào gạch men cứng rắn, một cơn chóng mặt ập đến, môi vừa mới mở ra, trên người có thêm một vật nặng. Cô đã nhảy lên người anh, ôm cổ anh, hai chân quấn chặt bên hông anh.
“Anh hôn cô ta rồi sao?”
“Dĩ nhiên không có……” vào lúc tiếng cuối cùng vừa dứt, môi hai người đã dán chặt vào nhau.
Bị sự mềm mại của cô chặn lại, nhất thời trong đầu anh trống rỗng.
……
Theo phản xạ, anh nâng mông cô lên, đây là lần đầu tiên, cô chủ động hôn anh, hôn mạnh liệt và dữ dội như thế, cuốn lấy lưỡi anh, luồn lách trong khoang miệng của anh, người đàn ông đã kinh nghiệm đầy người vào thời khắc này lại có chút mất hồn. Lúc hồi hồn thì người phụ nữ đang cố gắng gỡ bỏ áo choàng tắm ướt đẫm của anh.
Anh phối hợp, đổi tay để cởi tay áo, vừa hôn vừa trở lại giường lớn trong phòng ngủ. Giường lớn mềm mại chịu đựng sức nặng của hai người, thân thể mỏng manh bị đè ép giữa nệm giường và lồng ngực của anh.
Không thể xác nhận được ý nghĩ của cô, nên cho dù nghĩ muốn cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ hôn, chỉ sờ mà thôi, cho đến khi tiêu hao hết không khí phải thở hồng hộc, mới miễn cưỡng tách ra.
Nằm thở kịch liệt trên người cô, cắn nhẹ lên vai cô, uất ức gọi tên cô.
Từng tiếng một, gọi đến bách chuyển thiên hồi. Dáng vẻ anh vô cùng uất ức ẩn nhẫn, cô bật cười một tiếng, lật người lại, đè trên người anh, nâng mặt anh, hôn lên trán anh, mi tâm, mắt, chóp mũi, cánh môi, cằm……
Nụ hôn trượt thẳng một đường, ngậm lấy hầu kết đang nhô ra của anh, đầu lưỡi quét nhẹ. Tay từ từ di chuyển qua lại trên thân thể của anh, cảm thụ cơ bắp đang phập phồng.
“Tiểu Tịch, em là đang…… Làm gì……” Giọng nói anh khàn khàn, chịu rất nhiều hành hạ.
Cô nhẹ nhàng cười, bước qua đùi anh, cánh môi đỏ thắm bật ra hai chữ.
“Làm tình với anh.”
Người phụ nữ này lại có một mặt tà ác như thế, Thái tử chống nửa người lên, dục vọng nơi đáy mắt cuồn cuộn. “Trêu anh?”
Cô trừng mắt nhìn, cúi xuống……
Trái tim run lên! Thái tử nắm chặt ga trường, trong nháy mắt gần như sẽ phun ra ngay lập tức. Anh nhẫn nại đã quá lâu quá lâu rồi, không thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào nữa. Cuối cùng cô ấy có biết mình đang làm gì không?
Dĩ nhiên cô không biết trêu chọc một con sói đói khát lâu ngày sẽ có hậu quả gì rồi.
Anh co thắt bụng, hình dáng cơ bụng nổi lên thật mê người. Giữa các động tác của cô, trái tim anh cuồng loạn.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, bởi vì đè nén quá độ mà cặp mắt ửng hồng, cánh tay nổi gân xanh, cắn răng, khó khăn nói ra một câu. “Em…… Đừng hối hận.”
……
Màu mắt nặng nề như máu, bàn tay và các ngón tay đều bị cánh tay cô đè chặt, Trữ Dư Tịch khẽ mỉm cười, cưỡi trên hông anh. Thật may là không mở đèn, chỉ có một cái đèn tường mờ sáng một góc, có lẽ anh không thấy rõ gò má đỏ tươi của cô.
Tóc cô rơi tán loạn trên vai và trước ngực, tán loạn mà lại dụ hoặc tầm mắt của anh.
Dần dần đáy mắt và nơi tư mật của cô đều ướt át như nhau.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt ngẩn ngơ. Anh trầm mê với vẻ động tình của cô.
Trữ Dư Tịch nhất định đã điên rồi, mới có thể chủ động hấp dẫn, quyến rũ anh. Chỉ là những cảm xúc tràn ngập trong lòng, cô không thể nói nên lời.
Khi một người không thể dùng miệng để diễn tả suy nghĩ của mình thì chỉ còn một cách để nói. Cũng không phải vì muốn phóng thích dục vọng đã đèn nén quá lâu của anh. Bọn họ đã trải qua có lẽ chỉ là đau đớn, có một số việc trải qua một thời gian là có thể lãng quên, có thể phai mờ, nhưng cũng có chuyện là bất lực và cam tâm tình nguyện. Cô cam tâm tình nguyện nhảy vào vòng xoáy tình yêu một lần nữa, chỉ vì một lời hứa hẹn của anh, chỉ vì cô tin tưởng anh nghiêm túc.
Có phải cô nên tìm lại chính mình lúc ban đầu, tin tưởng những điều tốt đẹp, bao gồm lời hứa hẹn của đàn ông.
……
“Anh Thái tử……” Cô nằm trên vai anh, tiếng thở dốc chui vào tai anh.
Thái tử cắn răng, nín thở tập trung cảm thụ cô tiếp nhận mình toàn bộ.
Cô vẫn khít khao như trước, làm cho anh mất khống chế, làm cho anh điên cuồng.
Phủ kín môi cô, nuốt tất cả tiếng kêu của cô vào bụng. Cô bấu víu vào anh, nỗ lực phối hợp động tác của anh, nhưng làm thế nào cũng không theo kịp tốc độ của anh. Có chút thất vọng bật lên tiếng nức nở. Anh chậm lại một chút, nâng mặt cô. “Làm đau em sao?”
Cô lắc đầu, cắn anh một cái. “Là em làm anh, phải do em kiểm soát.”
Anh ngẩn ra, sau đó cười nhẹ. Nằm ngửa trên giường, dựa vào đầu giường, dáng vẻ lười biếng lại hấp dẫn người khác. “Đến đây đi.”
Cô ngồi xổm ở trên anh, động tác lặp đi lặp lại, cảm giác kỳ lạ từ trái tim lan ra. Ánh mắt cô mê ly, môi đỏ mọng nửa mở, khẽ ngẩng đầu lên, tay để trên eo anh.
Nhìn thấy tư thái mê người của người phụ nữ này, anh chỉ hận không thể xé nát cô, anh muốn nhiều hơn nữa.
“Cứ tiếp tục như thế thì đến khi trời sáng cũng đừng nghĩ xong lần thứ nhất!” Cuối cùng, anh không thể kiềm chế được nữa, lại cẩn thận không để mình dùng sức quá nhiều làm cô bị đau. Dù sao bọn họ cũng đã trải qua một lần hoan ái tựa như hủy diệt. Đã từng làm cô bị thương quá nặng, ngay cả anh cũng không thể xác định vết thương kia cần phải mất bao lâu mới có thể bình phục.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhíu máy, híp mắt, hai cánh môi không ngừng khép mở như chú cá thiếu dưỡng khí. Anh cúi đầu xuống hôn.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch…… Đừng rời xa anh nữa, đừng như vậy nữa……” Ngậm lấy môi cô, cô thở dốc, vong tình gọi tên cô.
Mạnh mẽ như anh, cũng không cách nào chịu đựng một lần nữa khi cuộc sống không có cô, tìm cả thế giới cũng không thấy cô, đó là loại hốt hoảng khi cùng đường, đó là loại tịch mịch và đau đớn làm cho lòng anh đến bây giờ vẫn còn hoảng sợ.
Một chữ “Được” vừa định nói ra, ngay lập tức anh hung hăng tiến vào. “Đồng ý với anh! Đồng ý với anh……”
Giọng nói anh trầm thấp chạm vào đáy lóng cô, theo sau đó anh run rẩy dữ dội. Ôm lấy anh, cắn lên vành tai anh. “Không cho phép anh làm tổn thương em, nếu không lần sau sẽ để cho anh cả đời…… tìm khắp nơi cũng không thấy em.”
Lần sau, ở đâu ra lần sau?
Anh chợt nhớ tới Nhan Loan Loan đã từng nói: có một số việc chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi.
Anh muốn tìm kiếm nơi mềm yếu, nhược điểm trong cơ thể cô, sau đó nắm giữ trong lòng bàn tay, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Là do anh quá mức ích kỷ, muốn độc chiếm hoàn toàn cả người cô để lấp đầy chỗ trống trong lòng. Niềm hạnh phúc có được sau khi đã trải qua nỗi đau mất đi càng thêm chân thật, nhưng anh không muốn phải mất đi.
Cũng không dám nghĩ cô luôn luôn hoàn chỉnh, mà túy ý lãng phí.
“Anh nên nhốt em lại, không để cho em gặp bất kỳ ai, chỉ gặp anh, chỉ có anh!” Anh không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, tất cả của cô đều thuộc quyền sở hữu của anh.
Ý niệm này tựa như đã tồn tại rất lâu trong lòng anh. Nếu không tại sao chưa bao giờ để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô.
Từ nhỏ đến lớn, không phải không có người theo đuổi cô, chỉ là tất cả đều bị anh giở mọi thủ đoạn ngăn cản. Khi đó, anh còn chưa rõ trái tim mình thì người phụ nữ này cũng đã là một phần không thể tách rời khỏi sinh mệnh mình. Anh bảo vệ cô, quan tâm cô, thậm chí không thể tìm ra một lý do thích hợp.
Trong sinh mệnh của anh, người phụ nữ này là một viên trân châu sáng chói. Từ lâu đã dùng dáng vẻ mà anh khó có thể kháng cự, lao đến khảm sâu vào trái tim anh, dung hợp với anh quá hoàn mỹ, vì thế anh đã sơ suất xem nhẹ, Nhưng khi cô bị thương, anh cũng sẽ đau. Cô rời đi, ngay lập tức trái tim anh cũng trống rỗng.
“Thật là bá đạo……” Trữ Dư Tịch cảm thấy những mảnh vụn tán loạn trên mặt đất, khi anh chạm vào, dần dần đã ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh một lần nữa.
Những khe hở trong đó, anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu để lấp đầy, để đền bù.
Tinh tế đặt những nụ hôn dày đặt lên mí mắt cô, giữa mi tâm, như đang nói rằng anh sẽ đối xử với cô thật cẩn thận, anh sẽ quý trọng và che chở cô.
Trong những động tác mạnh bạo của anh, là tình cảm bài sơn hải đảo dành cho cô. Cô không thể nén được nụ cười bên môi, vùi đầu vào cổ anh, cắn động mạch của anh, tai của anh.
“Anh……”
“Hửm?”
“Em muốn nghe…… Câu nói đó……” Cô thở dốc.
“……”
“Anh Thái tử……”
“Trước tiên em hãy đồng ý, gả cho anh.” Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt cô, chỉ nhìn sườn mặt của cô, bá đạo yêu cầu. Anh không dám, sợ đáy mắt cô có do dự không xác định và im lặng từ chối anh.
“Anh không nói…… Em sẽ không đồng ý.”
“Em không đồng ý, anh, sẽ, không, nói.” Anh cậy mạnh, chuyển động hành hạ cô.
Không nói?
Được, vậy thì hãy xem đây.
Trữ Dư Tịch xấu xa nghĩ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng gắt gao đè nén xuống.
Cuối cùng, giữa tiếng thở gấp khó nhịn của cô, ngậm lấy vành tai cô, anh cúi đầu, động tình nói câu cô muốn nghe, đồng thời bắn hoàn toàn vào bên trong cô, cũng đang co rúc xoắn chặt từng cơn.
“Yêu em, anh yêu em……”
……
Ôm lấy cô, vẫn giữ nguyên tư thế đó, chờ bình phục lại sau cơn kích tình, anh vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, không chịu ra ngoài.
Cả phòng tràn đầy kích tình, nồng đậm mùi vị hoan ái, dường như nhấn chìm cả hai. Anh khẽ liếm lớp mồ hôi trên cổ cô. “Anh đã nói điều em muốn nghe, em còn không đồng ý với anh?”
Im lặng trong chốc lát, cô nhắm mắt lại, đẩy anh.
“Hửm?” Anh hừ nhẹ trong mũi, âm thầm kích động vì sắp nghe được câu trả lời thuyết phục.
“Ngồi dậy, anh thật nặng.”
“……”
“Ngồi dậy đi, đừng đè em.” Đầu ngón tay đâm đâm vào vai anh, cô không còn hơi sức
“Trữ, Dư, Tịch!” Thái tử bỗng thấy tranh cãi vô ích, chỗ đó bị cô bao bọc đã tỉnh lại.
Lòng bàn tay vuốt ve cái gáy xinh đẹp của cô, tiếp theo trượt xuống bộ ngực mềm mại của cô, thỏa mãn nắm trong lòng bàn tay. “Hình như em, lớn hơn trước đây.”
Dáng người của cô càng lúc càng mê người.
Cô ngượng ngùng, bỗng nhiên muốn đùa. “Hình như anh, nhỏ hơn trước đây một chút.”
Động tác dừng lại, Thái tử nheo mắt, trượt khỏi cơ thể cô. “Được rồi, anh không thỏa mãn được em, người nào có thể thỏa mãn em, em đi tìm người đó đi.”
Trữ Dư Tịch cố gắng nhịn cười, kéo anh trở lại, nâng chân cọ vào bên hông anh. “Lúc quan trọng thế này anh bảo em đi tìm ai đây?”
“Anh không biết, bây giờ em dũng mãnh rồi, trong mắt đã không có anh, anh không quản được em.” Anh tức giận nói.
Lồng ngực bị nghẹn đến phát đau, thì ra anh cũng có một mặt trẻ con như thế, thật quá đáng yêu!
Anh đứng dậy, châm thuốc, đứng bên cửa sổ, dáng vẻ như đang thưởng thức cảnh đêm.
Cô dính sát vào lưng anh, tay nhỏ bé vòng lên phía trước. “Thật ra thì cũng rất lớn, không cần phải tự ti đâu! Em sẽ không ngại.”
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống. Anh nhịn!
Nhưng cô lại đi vòng lên trước anh, rút điếu thuốc, dập tắt, hai cánh tay ôm vai anh, bật người nhảy một cái, hai chân kẹp lấy thắt lưng tráng kiện của anh, đôi mắt đen nhìn anh chăm chú. “Muốn em đi, anh Thái tử.”
Chân cô vừa nới lỏng, đột nhiên cánh tay anh kéo một cái, giữ chặt cô, cúi đầu cắn môi cô.
Môi cô bị đau, nội tâm lại vô cùng ngọt ngào. Anh là Thái tử gia nhà Hoàng Phủ cao cao tại thượng, nhưng cũng thật nhỏ mọn. “Có yêu em không?”
“Yêu!”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh chỉ muốn tát mình một cái. Lại bị cô đùa thêm lần nữa. Mà anh thì không nghe được gì từ miệng cô. Cô không nói, anh lại không nghĩ được cách ép buộc cô.
“Tiểu Tịch, em cần thời gian, anh có thể cho em, nhưng, đến cuối cùng, em có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ không để em gả cho người khác, kiếp này của em…… Chỉ có thể là của anh.” Mày rậm nhíu lại, nhìn vẻ mỹ lệ của cô khi bị dục vọng hành hạ, lại một lần nữa lùi bước, mà ranh giới cuối cùng của anh, chính là cô.
Cô bám thật chặt vào anh, từng bước từng bước trầm luân vào sự bá đạo mà dịu dàng của anh.
Đèn tường mờ ảo.
Ánh sáng lờ mờ sau lưng anh, con ngươi của anh sáng quắc trong bóng tối, tà mị mê người. Tiếng thở dốc nặng nề đè nén của anh lướt qua lòng cô. Cô ngẩng đầu lên, những xúc cảm anh mang đến làm cho cả tinh thần và thể xác của cô đều sung sướng. Thời điểm anh phóng thích vào trong cơ thể cô, cô mở mắt ra, cẩn thận nhớ vẻ mặt xinh đẹp mê người của anh. Anh nói yêu cô, bắt đầu từ hôm nay tất cả mọi thứ của anh cũng đều vì cô.
Có phải cô cũng nên học trong phim lấy danh nghĩa ánh trăng mà thề hay không?
Kiếp này của cô, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh.
Chỉ muốn, mặc áo cưới vì một mình anh.
……
Nếu như em biết làm sao để không cần anh, có thể em sẽ tránh được mọi tổn thương.
Nhưng mà, thật may, em không biết. Cho nên kiếp này của em dù tốt đẹp hay tiếc nuối đều đến từ anh, đến khi già đi, có thể lấy ra để nhớ lại những kỷ niệm quý giá này.
Thật may, nhiều năm trước đây, em gặp được anh.
Thật may, nhiều năm sau này, em vẫn yêu anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.