Chương 20: Quá khứ - Cô đơn đã quá lâu
Lục Xu
08/04/2024
Bên sân vận động đã xây xong nhưng chưa được xét duyệt ở khu mới của trường Nhất Trung, bốn năm chàng trai tuấn tú ngồi trên xà đôi, mặc áo sơ mi trắng quần vải. Vừa nhìn đã thấy tuấn tú rạng rỡ, như thực vật sinh trưởng nhanh nhất mùa xuân, hừng hực sức sống, tràn trề sinh lực.
La Trạch vỗ Đặng Cảnh Nam đang ngậm một cọng cỏ trong miệng, “Nghe nói Lương Hạo lòng luôn như nước khiết đang bắt đầu theo đuổi rầm rộ một em gái lớp mười đấy”.
Người bị vỗ khẽ đảo mắt, nhìn La Trạch, tỏ ý đã biết.
“Không tò mò cô gái thế nào mê hoặc được nó à?” La Trạch mỉm cười, rõ ràng có hứng thú với chuyện này.
“Nhạt nhẽo.” Đặng Cảnh Nam chẳng có hứng thú gì với chuyện này, anh không muốn quản chuyện có phải người khác đã bị bóng hồng nào hớp hồn hay không.
La Trạch thấy anh thế này, cũng chỉ đành đổi chủ đề: “Cảm giác hẹn hò với hoa khôi trường thế nào?”.
“Con gái có thể khác biệt được không chứ? Một hồ nước chết, cứ như khúc gỗ ấy…”
Phải sau nhiều năm, anh gặp một người còn tĩnh lặng hơn khúc gỗ, cuối cùng người ấy trở thành đặc biệt, song anh cũng không cách nào thoát ra được nữa.
Trong thế giới của đám con trai, thường có một nhân vật dẫn đầu, người khác cun cút sau lưng cậu ta, cho dù là ở đất thánh về học tập của cả thành phố như ngôi trường Nhất Trung này. Lương Hạo và Đặng Cảnh Nam đều là học sinh lớp 12/1, thành tích ưu tú, được đông đảo mọi người quan tâm. Hai người này không chỉ cạnh tranh nhau mỗi lần tranh vị trí đầu khối mà còn cạnh tranh nhau ở khoản thu hút sự chú ý của con gái, ngay cả hội con gái cũng chia thành hai phe.
Lương Hạo thuộc kiểu con ngoan trò giỏi, thành tích xuất sắc, trước giờ luôn khoáng đạt tươi mát như làn gió xuân. Đặng Cảnh Nam thuộc loại nửa chính nửa tà, tuy thành tích tốt nhưng không mấy cố gắng học, toàn dựa vào sự thông minh, hồi lớp mười có thầy giáo nói chắc nịch rằng nếu anh vẫn có thái độ này thì đến năm lớp mười hai thành tích chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, nhưng mà anh đã khiến cho thầy dự báo đó rất thất vọng, thành tích năm lớp mười hai của anh không khác gì với năm lớp mười hay lớp mười một.
Hai kiểu người, thấy đối phương không vừa mắt, tranh đoạt “lãnh địa” thuộc về mình, vì thế Lương Hạo và Đặng Cảnh Nam không hợp nhau.
“Chán thật.” Đặng Cảnh Nam đột nhiên lên tiếng, “Hôm nay đến bar chơi không?”.
Lập tức được sự tán đồng của mọi người. Đến chập tối, từng bóng người trèo lên tường chuồn ra ngoài.
Bách Lục thi xong môn cuối cùng, đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Lương Hạo nghiêng người dựa vào lan can hành lang, dáng vẻ tùy ý, thấm đẫm hơi thở thanh xuân. Cô cúi đầu nhìn đôi giày sờn vải của mình cùng với chiếc quần jeans bạc màu, thứ gì đó trong mắt chợt lóe, cuối cùng bị dập tắt.
Cô cầm bút trong tay, nhìn Lương Hạo.
Một chàng trai như vậy có hứng thú với cô, có thể tiếp tục bao lâu, có thể duy trì bao lâu. Phải chăng cô cũng giống như món đồ trang trí mỹ lệ trong cửa hàng, thu hút ánh mắt của người khác, không có được nên nhớ mãi không quên, một khi có được thì sẽ phát hiện chẳng có gì khác biệt cả.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào khác biệt.
Cũng không biết vì sao chàng trai trước mắt lại chỉ rung động với mình như thế, lòng quyết tâm theo đuổi mục tiêu có ở cánh đàn ông con trai ư?
Lương Hạo đứng thẳng người lên, đi về phía cô, “Thi thế nào?”.
Cô nhìn nụ cười vô hại của anh ta, hơi điềm tĩnh, “Cũng được”.
Ánh mắt mãnh liệt thế này của anh ta khiến cô hơi lúng túng, cô cúi đầu, tóc giữa trán rủ xuống, phủ lên mặt cô.
Anh ta vươn tay, giơ đến giữa không trung, rồi lại thu về.
“Thi xong rồi thì nên thả lỏng một chút.” Anh ta lại thoáng cười lần nữa.
Cô ngước mắt, không biết nên tiếp lời thế nào.
“Tôi mời em ăn cơm.”
“Không cần.” Cô bất giác từ chối.
Anh ta nhìn cô, “Tôi khiến em chán ghét đến thế à?”.
……
Bách Lục vẫn cùng Lương Hạo ra khỏi cổng trường rồi gọi món ở một quán nhỏ gần trường. Cô theo anh ta ra ngoài, không muốn bị người ta thấy, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh ta, chỉ bởi vì anh ta chưa từng khiến cô khó xử.
“Ăn nhiều một chút.” Lương Hạo chủ động gắp thức ăn cho cô.
Cô nhíu mày, “Tôi tự gắp là được”.
Thi cuối kì kết thúc, thông thường nhà trường sẽ yêu cầu học sinh rời trường, học sinh ở xa một chút được phép trở về nhà vào ngày hôm sau, Bách Lục thuộc kiểu người sau.
“Em có nhiều đồ cần mang về nhà không?” Lương Hạo cẩn thận hỏi.
“Hử?”
“Tôi có thể đưa em ra bến xe.”
Không ít chàng trai làm thế với bạn gái mình, bạn cùng phòng từng cười khẽ nói rằng chỉ có lúc về nhà mới biết bạn trai tốt nhường nào, đúng là sức lao động miễn phí.
“Không cần phiền phức như thế, đồ của tôi rất ít.”
Chàng trai bị từ chối để lộ ra nét mặt tổn thương.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Hạo đưa cô về.
Cả đường đi, hai người không nói chuyện nhiều.
Cô nghĩ, anh ta đối với mình chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, sau khi hết kì nghỉ, hứng thú đó sẽ biến mất.
Cô không muốn phiền phức, không muốn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Hơn nữa, cô chưa từng nằm mơ giấc mộng trở thành cô bé lọ lem.
Cô và người như anh ta, trông có vẻ không có vấn đề gì, nhưng đừng chê cô cổ hủ, cô thật sự cảm thấy nếu yêu đương vẫn nên tìm người môn đăng hộ đối thì tốt hơn. Không cần lo lắng lòng tự trọng của mình bị tổn thương, không cần cẩn thận để tâm từng li từng tí đến giới hạn của đối phương, còn không cần lấy lòng đối phương, chỉ là bản thân mình thực sự, bình đẳng và bình thường.
Trong rất nhiều tiểu thuyết hoặc bộ phim, mỗi khi xuất hiện nam chính giàu có đưa nữ chính không tiền không thế bỏ trốn, cô luôn nghĩ, tình yêu như vậy thật sự đáng để khen ngợi ư? Dựa vào đâu mà vứt bỏ người thân của mình vì một người xa lạ, tình yêu như thế đúng là nông cạn ích kỷ.
Ít nhất thì cô chưa từng cảm động.
Người của hai thế giới, hà tất phải ở bên nhau.
Cô chưa từng biết, suy nghĩ như thế cũng sẽ vì người mà thay đổi, cô không thể kiên trì với giới hạn của bản thân.
Phụ nữ khi yêu mới là kẻ ngốc, cô bây giờ rất lý trí.
Lương Hạo đưa cô về đến kí túc, vẫn một mực nhìn cô đi vào rồi mới xoay người rời đi.
Đối với Tô Bách Lục mà nói, học kỳ này cũng được coi là yên bình, tiền đề là ngoại trừ chuyện của Lương Hạo.
Sau khi về đến nhà, cuộc sống trở nên hơi buồn chán.
Mùa đông này vô cùng lạnh, nước bên ngoài ở trạng thái lửng lơ giữa nước lạnh và đóng băng, tay vừa chạm vào nước thì sẽ muốn hét lên theo bản năng, không chỉ lạnh mà còn rất buốt tay.
Cô phải xách một thùng quần áo đã thay đi đến bên ngoài giặt.
Khi tay vừa chạm vào nước, lạnh đến phát run.
Qua một lúc, tốt hơn một chút.
Ở nhà không tiện như ở trường, dù là ăn cơm hay giặt quần áo, nhưng trước giờ cô không phải người biết oán giận.
Thi thoảng Bách Tử sẽ gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của họ, lời dặn với Bách Lục luôn là: Nghe lời một chút, tiết kiệm một chút.
Bách Tử trở về trước Tết một ngày, cô đến bến xe từ sớm để đón mẹ.
Từng chiếc xe đi qua, cô đều hơi kích động, không phải không phải, vẫn không phải, ồ, đúng rồi, chính là chiếc xe này. Đợi chờ luôn khiến người ta chán nản, nhưng sau khi nhìn thấy người mà mình chờ đợi, tất cả đều có thể xem nhẹ.
Bách Tử mua rất nhiều đồ về, có rất nhiều thứ Bách Lục chưa từng thấy bao giờ.
Bách Tử vẫn mặc hợp mốt như thế, trông vẫn xinh đẹp, đi giày cao gót bước đi có chút dáng dấp nữ vương.
Năm nay, vì có Bách Tử mà rõ ràng vô cùng khác biệt.
Thực ra Bách Lục rất cảm động, Bách Tử vẫn luôn hỏi cô ở trường thế nào, thành tích ra sao, sự quan tâm thế này trước đây quá ít, bây giờ chỉ cần một chút xíu cô đã thấy thỏa mãn, sau đó là cảm động.
Chỉ là trong sự cảm động đó, cô lại nhớ tới Tô Chí Quân. Không biết bố sống có tốt không, không biết bố có nhớ mình không, không biết trong buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên như hôm nay, bố có biết con gái bố đang nhớ bố không.
Cô ăn cơm, từng miếng từng miếng. Có chút xót xa, bố bây giờ, đã có một gia đình khác từ lâu rồi, có lẽ bố rất hạnh phúc.
Rất hạnh phúc, ở một góc mà mình không nhìn thấy.
Bách Tử rất ít khi trở về, ông bà ngoại đều kéo dì nói chuyện nhà cửa. Bách Tử không có hứng thú gì với những chuyện này, nhưng sẽ không phản bác, yên lặng nghe, cũng không biết có nghe vào hay không.
Buổi tối, vẫn là Bách Tử ngủ cùng Bách Lục.
Lần đầu tiên, Bách Lục chủ động dựa vào Bách Tử, muốn túm lấy sự ấm áp mà mình muốn.
Cô đột nhiên có thứ cảm giác, mình cô đơn đã quá lâu rồi.
Lòng, sao, lại lạnh như thế.
La Trạch vỗ Đặng Cảnh Nam đang ngậm một cọng cỏ trong miệng, “Nghe nói Lương Hạo lòng luôn như nước khiết đang bắt đầu theo đuổi rầm rộ một em gái lớp mười đấy”.
Người bị vỗ khẽ đảo mắt, nhìn La Trạch, tỏ ý đã biết.
“Không tò mò cô gái thế nào mê hoặc được nó à?” La Trạch mỉm cười, rõ ràng có hứng thú với chuyện này.
“Nhạt nhẽo.” Đặng Cảnh Nam chẳng có hứng thú gì với chuyện này, anh không muốn quản chuyện có phải người khác đã bị bóng hồng nào hớp hồn hay không.
La Trạch thấy anh thế này, cũng chỉ đành đổi chủ đề: “Cảm giác hẹn hò với hoa khôi trường thế nào?”.
“Con gái có thể khác biệt được không chứ? Một hồ nước chết, cứ như khúc gỗ ấy…”
Phải sau nhiều năm, anh gặp một người còn tĩnh lặng hơn khúc gỗ, cuối cùng người ấy trở thành đặc biệt, song anh cũng không cách nào thoát ra được nữa.
Trong thế giới của đám con trai, thường có một nhân vật dẫn đầu, người khác cun cút sau lưng cậu ta, cho dù là ở đất thánh về học tập của cả thành phố như ngôi trường Nhất Trung này. Lương Hạo và Đặng Cảnh Nam đều là học sinh lớp 12/1, thành tích ưu tú, được đông đảo mọi người quan tâm. Hai người này không chỉ cạnh tranh nhau mỗi lần tranh vị trí đầu khối mà còn cạnh tranh nhau ở khoản thu hút sự chú ý của con gái, ngay cả hội con gái cũng chia thành hai phe.
Lương Hạo thuộc kiểu con ngoan trò giỏi, thành tích xuất sắc, trước giờ luôn khoáng đạt tươi mát như làn gió xuân. Đặng Cảnh Nam thuộc loại nửa chính nửa tà, tuy thành tích tốt nhưng không mấy cố gắng học, toàn dựa vào sự thông minh, hồi lớp mười có thầy giáo nói chắc nịch rằng nếu anh vẫn có thái độ này thì đến năm lớp mười hai thành tích chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, nhưng mà anh đã khiến cho thầy dự báo đó rất thất vọng, thành tích năm lớp mười hai của anh không khác gì với năm lớp mười hay lớp mười một.
Hai kiểu người, thấy đối phương không vừa mắt, tranh đoạt “lãnh địa” thuộc về mình, vì thế Lương Hạo và Đặng Cảnh Nam không hợp nhau.
“Chán thật.” Đặng Cảnh Nam đột nhiên lên tiếng, “Hôm nay đến bar chơi không?”.
Lập tức được sự tán đồng của mọi người. Đến chập tối, từng bóng người trèo lên tường chuồn ra ngoài.
Bách Lục thi xong môn cuối cùng, đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Lương Hạo nghiêng người dựa vào lan can hành lang, dáng vẻ tùy ý, thấm đẫm hơi thở thanh xuân. Cô cúi đầu nhìn đôi giày sờn vải của mình cùng với chiếc quần jeans bạc màu, thứ gì đó trong mắt chợt lóe, cuối cùng bị dập tắt.
Cô cầm bút trong tay, nhìn Lương Hạo.
Một chàng trai như vậy có hứng thú với cô, có thể tiếp tục bao lâu, có thể duy trì bao lâu. Phải chăng cô cũng giống như món đồ trang trí mỹ lệ trong cửa hàng, thu hút ánh mắt của người khác, không có được nên nhớ mãi không quên, một khi có được thì sẽ phát hiện chẳng có gì khác biệt cả.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào khác biệt.
Cũng không biết vì sao chàng trai trước mắt lại chỉ rung động với mình như thế, lòng quyết tâm theo đuổi mục tiêu có ở cánh đàn ông con trai ư?
Lương Hạo đứng thẳng người lên, đi về phía cô, “Thi thế nào?”.
Cô nhìn nụ cười vô hại của anh ta, hơi điềm tĩnh, “Cũng được”.
Ánh mắt mãnh liệt thế này của anh ta khiến cô hơi lúng túng, cô cúi đầu, tóc giữa trán rủ xuống, phủ lên mặt cô.
Anh ta vươn tay, giơ đến giữa không trung, rồi lại thu về.
“Thi xong rồi thì nên thả lỏng một chút.” Anh ta lại thoáng cười lần nữa.
Cô ngước mắt, không biết nên tiếp lời thế nào.
“Tôi mời em ăn cơm.”
“Không cần.” Cô bất giác từ chối.
Anh ta nhìn cô, “Tôi khiến em chán ghét đến thế à?”.
……
Bách Lục vẫn cùng Lương Hạo ra khỏi cổng trường rồi gọi món ở một quán nhỏ gần trường. Cô theo anh ta ra ngoài, không muốn bị người ta thấy, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh ta, chỉ bởi vì anh ta chưa từng khiến cô khó xử.
“Ăn nhiều một chút.” Lương Hạo chủ động gắp thức ăn cho cô.
Cô nhíu mày, “Tôi tự gắp là được”.
Thi cuối kì kết thúc, thông thường nhà trường sẽ yêu cầu học sinh rời trường, học sinh ở xa một chút được phép trở về nhà vào ngày hôm sau, Bách Lục thuộc kiểu người sau.
“Em có nhiều đồ cần mang về nhà không?” Lương Hạo cẩn thận hỏi.
“Hử?”
“Tôi có thể đưa em ra bến xe.”
Không ít chàng trai làm thế với bạn gái mình, bạn cùng phòng từng cười khẽ nói rằng chỉ có lúc về nhà mới biết bạn trai tốt nhường nào, đúng là sức lao động miễn phí.
“Không cần phiền phức như thế, đồ của tôi rất ít.”
Chàng trai bị từ chối để lộ ra nét mặt tổn thương.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Hạo đưa cô về.
Cả đường đi, hai người không nói chuyện nhiều.
Cô nghĩ, anh ta đối với mình chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, sau khi hết kì nghỉ, hứng thú đó sẽ biến mất.
Cô không muốn phiền phức, không muốn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Hơn nữa, cô chưa từng nằm mơ giấc mộng trở thành cô bé lọ lem.
Cô và người như anh ta, trông có vẻ không có vấn đề gì, nhưng đừng chê cô cổ hủ, cô thật sự cảm thấy nếu yêu đương vẫn nên tìm người môn đăng hộ đối thì tốt hơn. Không cần lo lắng lòng tự trọng của mình bị tổn thương, không cần cẩn thận để tâm từng li từng tí đến giới hạn của đối phương, còn không cần lấy lòng đối phương, chỉ là bản thân mình thực sự, bình đẳng và bình thường.
Trong rất nhiều tiểu thuyết hoặc bộ phim, mỗi khi xuất hiện nam chính giàu có đưa nữ chính không tiền không thế bỏ trốn, cô luôn nghĩ, tình yêu như vậy thật sự đáng để khen ngợi ư? Dựa vào đâu mà vứt bỏ người thân của mình vì một người xa lạ, tình yêu như thế đúng là nông cạn ích kỷ.
Ít nhất thì cô chưa từng cảm động.
Người của hai thế giới, hà tất phải ở bên nhau.
Cô chưa từng biết, suy nghĩ như thế cũng sẽ vì người mà thay đổi, cô không thể kiên trì với giới hạn của bản thân.
Phụ nữ khi yêu mới là kẻ ngốc, cô bây giờ rất lý trí.
Lương Hạo đưa cô về đến kí túc, vẫn một mực nhìn cô đi vào rồi mới xoay người rời đi.
Đối với Tô Bách Lục mà nói, học kỳ này cũng được coi là yên bình, tiền đề là ngoại trừ chuyện của Lương Hạo.
Sau khi về đến nhà, cuộc sống trở nên hơi buồn chán.
Mùa đông này vô cùng lạnh, nước bên ngoài ở trạng thái lửng lơ giữa nước lạnh và đóng băng, tay vừa chạm vào nước thì sẽ muốn hét lên theo bản năng, không chỉ lạnh mà còn rất buốt tay.
Cô phải xách một thùng quần áo đã thay đi đến bên ngoài giặt.
Khi tay vừa chạm vào nước, lạnh đến phát run.
Qua một lúc, tốt hơn một chút.
Ở nhà không tiện như ở trường, dù là ăn cơm hay giặt quần áo, nhưng trước giờ cô không phải người biết oán giận.
Thi thoảng Bách Tử sẽ gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của họ, lời dặn với Bách Lục luôn là: Nghe lời một chút, tiết kiệm một chút.
Bách Tử trở về trước Tết một ngày, cô đến bến xe từ sớm để đón mẹ.
Từng chiếc xe đi qua, cô đều hơi kích động, không phải không phải, vẫn không phải, ồ, đúng rồi, chính là chiếc xe này. Đợi chờ luôn khiến người ta chán nản, nhưng sau khi nhìn thấy người mà mình chờ đợi, tất cả đều có thể xem nhẹ.
Bách Tử mua rất nhiều đồ về, có rất nhiều thứ Bách Lục chưa từng thấy bao giờ.
Bách Tử vẫn mặc hợp mốt như thế, trông vẫn xinh đẹp, đi giày cao gót bước đi có chút dáng dấp nữ vương.
Năm nay, vì có Bách Tử mà rõ ràng vô cùng khác biệt.
Thực ra Bách Lục rất cảm động, Bách Tử vẫn luôn hỏi cô ở trường thế nào, thành tích ra sao, sự quan tâm thế này trước đây quá ít, bây giờ chỉ cần một chút xíu cô đã thấy thỏa mãn, sau đó là cảm động.
Chỉ là trong sự cảm động đó, cô lại nhớ tới Tô Chí Quân. Không biết bố sống có tốt không, không biết bố có nhớ mình không, không biết trong buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên như hôm nay, bố có biết con gái bố đang nhớ bố không.
Cô ăn cơm, từng miếng từng miếng. Có chút xót xa, bố bây giờ, đã có một gia đình khác từ lâu rồi, có lẽ bố rất hạnh phúc.
Rất hạnh phúc, ở một góc mà mình không nhìn thấy.
Bách Tử rất ít khi trở về, ông bà ngoại đều kéo dì nói chuyện nhà cửa. Bách Tử không có hứng thú gì với những chuyện này, nhưng sẽ không phản bác, yên lặng nghe, cũng không biết có nghe vào hay không.
Buổi tối, vẫn là Bách Tử ngủ cùng Bách Lục.
Lần đầu tiên, Bách Lục chủ động dựa vào Bách Tử, muốn túm lấy sự ấm áp mà mình muốn.
Cô đột nhiên có thứ cảm giác, mình cô đơn đã quá lâu rồi.
Lòng, sao, lại lạnh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.