Chương 30: Quá khứ
Lục Xu
09/04/2024
Bách Lục sốt ruột đợi ngoài phòng phẫu thuật, cô cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, chỉ ngồi đó rất nhẫn nại.
La Trạch ở một bên không nhịn được mà oán thán: “Nếu là một mình Đặng Cảnh Nam thì chắc chắn có thể rút lui an toàn”.
Bách Lục ngẩng đầu nhìn La Trạch, lời này cô cũng nghe ra ý ngầm. Nếu không phải vì cô ở bên cạnh Đặng Cảnh Nam, anh không phải cố kị gì cả, muốn bỏ chạy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chính vì Tô Bách Lục cũng ở đó nên Đặng Cảnh Nam không thể tự bỏ chạy, nếu anh bỏ chạy, thật sự không biết cô sẽ bị đối xử thế nào nữa. Trong con hẻm nhỏ vắng lặng tối tăm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Sau khi ngẩng đầu, thoáng chốc cô lại cúi đầu.
Chẳng bao lâu phòng phẫu thuật tắt đèn, Đặng Cảnh Nam được đẩy ra.
Hội La Trạch lập tức xông lên trước, cô bị chừa ra ngoài cùng, nhưng cũng có thể nghe được ám chỉ của bác sĩ, khắp nơi đều bị thương, có tổn thương đến xương.
Cô nghĩ đến việc bây giờ anh đang học lớp mười hai mà lại bị thương nghiêm trọng như thế, vậy thì phải làm thế nào.
Nhưng bác sĩ lại nói không sao, nghỉ ngơi nhiều là ổn.
Cô trở nên rất áy náy.
Anh có thể chạy thẳng, không cần lo cho cô, dẫu sao từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn bị vứt bỏ như thế.
Vì sao không tự chạy đi chứ!
Thời gian Đặng Cảnh Nam nằm viện, cô thường chạy đến bệnh viện nói chuyện với anh. Cô sẽ kể về chuyện học hành của mình, chuyện mình gặp ở trường, cùng với chuyện dàn nho bên ngoài “căn phòng bí mật” đã mọc tươi tốt hơn rồi. Mỗi lần, Đặng Cảnh Nam đều sẽ rất nhẫn nại lắng nghe những chuyện thú vị mà cô kể.
Cô cũng sẽ lấy bút vẽ và giấy ra bảo anh vẽ rồi yên lặng nhìn, sẽ không làm phiền anh.
Bách Lục có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần mấy người La Trạch đến, ánh mắt họ nhìn mình càng lúc càng có ý sâu xa, chỉ là cô không muốn nghĩ quá nhiều. Với cô, dường như Đặng Cảnh Nam cũng có thêm chút gì đó, anh không phải một người nhẫn nại nhưng lại sẵn lòng nhẫn nại với cô, điểm khác biệt nhỏ bé này cô có chậm hiểu hơn nữa cũng có thể phát hiện ra. Chỉ là cô không biết nên làm thế nào, trước giờ cô đều chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, ít nhất thì trước khi vào đại học cô không định yêu đương. Cô cũng không biết nên điều chỉnh lại tình cảm của mình thế nào, có phần không muốn bận tâm đến điều gì cả, cứ đi theo trái tim, chỉ là mỗi lần nghĩ như vậy, cô lại mau chóng đả kích bản thân, nhiệm vụ của cô là học tập, người ta có thể chơi được còn cô thì không.
Cho dù cô hiểu rõ Đặng Cảnh Nam và mình không phải người cùng một thế giới nhưng vẫn muốn đến gần, vẫn muốn nhìn thấy anh.
Thích nhìn nét mặt anh chuyên chú lúc vẽ tranh, thích nhìn lúm đồng tiền thoáng hiện ra khi anh nói chuyện, thích nhìn khuôn mặt tuấn tú phi phàm của anh lúc trầm mặc.
Chú ý đến một người quá lâu chắc chắn không phải chuyện tốt, cô phát hiện ngay cả dáng vẻ ăn cơm của anh cô cũng cảm thấy đẹp.
Cô quả thực điên rồi, hoặc chăng cô đã tẩu hỏa nhập ma.
Cô thử không đến bệnh viện, rời xa anh, không muốn mình sa vào quá sâu.
Lúc lên lớp, cô cầm bút, sẽ vô thức nghĩ đến khuôn mặt anh. Trên giấy nháp, cô viết ba chữ “Đặng Cảnh Nam” hết lần này đến lần khác, cô phát hiện ba chữ này thật sự rất hay, ít nhất thì là những nét bút mà cô thích.
Hết lần này đến lần khác.
Cô vẫn không nhịn được mà đến bệnh viện, song lại bị La Trạch châm chọc, Đặng Cảnh Nam vì cô mà bị đánh thành như vậy, cô vẫn còn tâm trạng tiếp tục làm học sinh ngoan.
Cô rất áy náy, nhưng Đặng Cảnh Nam không cho bất cứ ai nói cô.
Sau khi cô đến, anh cũng dịu dàng hỏi cô học hành thế nào, dạo gần đây đã gặp chuyện hay gì, dàn nho bên ngoài “căn phòng bí mật” mọc thế nào, cô có đến đó nữa không.
Cô bi thương phát hiện ra, mình đến “căn phòng bí mật” đó chỉ vì để gặp anh, khi anh không ở đó, cô căn bản không muốn đi. Ý nghĩa của nơi đó với cô đã thay đổi, không còn là mảnh đất thuần khiết trong lòng nữa, bởi vì anh, ý nghĩa của nơi đó đã thay đổi về mặt bản chất.
Nơi đó, là một niềm hy vọng của cô.
Muốn có được cảm giác tuyệt vời gần ngay trước mắt, song lại sợ, tâm tư nhỏ của thiếu nữ đang tác quái vô hạn.
Chẳng mấy ngày sau, Đặng Cảnh Nam đòi ra viện, dù Tô Bách Lục khuyên thế nào cũng vô dụng. Ở một vài phương diện anh rất cố chấp, không nghe khuyên bảo, không sợ bất cứ hậu quả nào.
Sau khi xuất viện, Đặng Cảnh Nam muốn đưa Tô Bách Lục đi chơi.
Đối diện với vẻ chờ mong trong ánh mắt anh, cô không nỡ từ chối.
Đặng Cảnh Nam chỉ đưa cô lên xe, ngồi xe buýt, không xuống bất cứ trạm nào, cho đến khi ngồi đến trạm cuối. Đổi xe, tiếp tục lên xe, không nhìn hãng xe, không nhìn phương hướng, lựa chọn chiếc xe đập vào mắt đầu tiên. Lượn lờ trong thành phố như thế, nhìn những tòa nhà, hoa cỏ chi chít bên ngoài, có lúc sẽ vượt qua chiếc cầu lớn, có lúc sẽ đi qua đường tàu, tất cả đều là ẩn số, sẽ tràn đầy sự háo hức cho khoảnh khắc tiếp theo.
Đặng Cảnh Nam nhìn khuôn mặt cô, giới thiệu một vài thứ bên ngoài.
Sự điên cuồng thế này là chuyện mà mười mấy năm cuộc đời cô chưa từng làm.
Cô vẫn luôn bình đạm, cam tâm bình đạm, thậm chí sẵn lòng mãi mãi bình đạm.
Cậu thiếu niên đột nhiên tiến vào sinh mệnh cô khiến cô không còn bình đạm nữa.
Sự sợ hãi, ngạc nhiên, vui mừng với những gì chưa biết trong tương lai lại phủ lên một lớp ưu thương nhàn nhạt.
Cô rất muốn, rất muốn chạm vào thế giới mà cô chưa biết, mang theo sự kích thích, mang theo sự hồi hộp, mang theo khát vọng vô hạn với tương lai.
Chiếc xe buýt cuối cùng dừng ở gần một ga tàu hỏa nho nhỏ.
Đặng Cảnh Nam kéo tay cô xuống xe, cô không cự tuyệt, đi theo bước chân anh, nhìn phong cảnh cô chưa từng thấy bao giờ.
Tàu hỏa vụt qua, anh nắm tay cô, bước trên đường ray. Lực thăng bằng của cô kém, anh bèn trở thành chiếc nạng cho cô.
Từng bước không dừng lại.
Một bên là đất hoang cỏ dại mọc um tùm, bên kia là khu dân cư.
Trong thế giới của họ, chỉ tồn tại hai người.
Anh nắm tay cô, cô nắm tay anh, nở nụ cười, bước từng bước về phía trước.
Đừng hỏi cô muốn gì, đừng hỏi cô có quên mất lý tưởng ban đầu hay không, đừng chỉ trích cô tại sao không kiên định, đừng hỏi cô chàng trai bên cạnh có thể mang lại sự vĩnh hằng cho cô hay không.
Cứ để cô hưởng thụ giây phút này, hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt vời của đời người.
Tịch dương rọi xuống, cỏ cây nhuộm một màu vàng ảm đạm, ánh sáng vàng nhạt đậu trên bờ vai hai người.
Bóng lưng, mê người đến thế.
“Anh muốn ở bên em.”
Dưới ánh trời chiều, bên đường ray, chàng trai kiên định nắm tay cô gái, nói như thế.
La Trạch ở một bên không nhịn được mà oán thán: “Nếu là một mình Đặng Cảnh Nam thì chắc chắn có thể rút lui an toàn”.
Bách Lục ngẩng đầu nhìn La Trạch, lời này cô cũng nghe ra ý ngầm. Nếu không phải vì cô ở bên cạnh Đặng Cảnh Nam, anh không phải cố kị gì cả, muốn bỏ chạy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chính vì Tô Bách Lục cũng ở đó nên Đặng Cảnh Nam không thể tự bỏ chạy, nếu anh bỏ chạy, thật sự không biết cô sẽ bị đối xử thế nào nữa. Trong con hẻm nhỏ vắng lặng tối tăm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Sau khi ngẩng đầu, thoáng chốc cô lại cúi đầu.
Chẳng bao lâu phòng phẫu thuật tắt đèn, Đặng Cảnh Nam được đẩy ra.
Hội La Trạch lập tức xông lên trước, cô bị chừa ra ngoài cùng, nhưng cũng có thể nghe được ám chỉ của bác sĩ, khắp nơi đều bị thương, có tổn thương đến xương.
Cô nghĩ đến việc bây giờ anh đang học lớp mười hai mà lại bị thương nghiêm trọng như thế, vậy thì phải làm thế nào.
Nhưng bác sĩ lại nói không sao, nghỉ ngơi nhiều là ổn.
Cô trở nên rất áy náy.
Anh có thể chạy thẳng, không cần lo cho cô, dẫu sao từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn bị vứt bỏ như thế.
Vì sao không tự chạy đi chứ!
Thời gian Đặng Cảnh Nam nằm viện, cô thường chạy đến bệnh viện nói chuyện với anh. Cô sẽ kể về chuyện học hành của mình, chuyện mình gặp ở trường, cùng với chuyện dàn nho bên ngoài “căn phòng bí mật” đã mọc tươi tốt hơn rồi. Mỗi lần, Đặng Cảnh Nam đều sẽ rất nhẫn nại lắng nghe những chuyện thú vị mà cô kể.
Cô cũng sẽ lấy bút vẽ và giấy ra bảo anh vẽ rồi yên lặng nhìn, sẽ không làm phiền anh.
Bách Lục có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần mấy người La Trạch đến, ánh mắt họ nhìn mình càng lúc càng có ý sâu xa, chỉ là cô không muốn nghĩ quá nhiều. Với cô, dường như Đặng Cảnh Nam cũng có thêm chút gì đó, anh không phải một người nhẫn nại nhưng lại sẵn lòng nhẫn nại với cô, điểm khác biệt nhỏ bé này cô có chậm hiểu hơn nữa cũng có thể phát hiện ra. Chỉ là cô không biết nên làm thế nào, trước giờ cô đều chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, ít nhất thì trước khi vào đại học cô không định yêu đương. Cô cũng không biết nên điều chỉnh lại tình cảm của mình thế nào, có phần không muốn bận tâm đến điều gì cả, cứ đi theo trái tim, chỉ là mỗi lần nghĩ như vậy, cô lại mau chóng đả kích bản thân, nhiệm vụ của cô là học tập, người ta có thể chơi được còn cô thì không.
Cho dù cô hiểu rõ Đặng Cảnh Nam và mình không phải người cùng một thế giới nhưng vẫn muốn đến gần, vẫn muốn nhìn thấy anh.
Thích nhìn nét mặt anh chuyên chú lúc vẽ tranh, thích nhìn lúm đồng tiền thoáng hiện ra khi anh nói chuyện, thích nhìn khuôn mặt tuấn tú phi phàm của anh lúc trầm mặc.
Chú ý đến một người quá lâu chắc chắn không phải chuyện tốt, cô phát hiện ngay cả dáng vẻ ăn cơm của anh cô cũng cảm thấy đẹp.
Cô quả thực điên rồi, hoặc chăng cô đã tẩu hỏa nhập ma.
Cô thử không đến bệnh viện, rời xa anh, không muốn mình sa vào quá sâu.
Lúc lên lớp, cô cầm bút, sẽ vô thức nghĩ đến khuôn mặt anh. Trên giấy nháp, cô viết ba chữ “Đặng Cảnh Nam” hết lần này đến lần khác, cô phát hiện ba chữ này thật sự rất hay, ít nhất thì là những nét bút mà cô thích.
Hết lần này đến lần khác.
Cô vẫn không nhịn được mà đến bệnh viện, song lại bị La Trạch châm chọc, Đặng Cảnh Nam vì cô mà bị đánh thành như vậy, cô vẫn còn tâm trạng tiếp tục làm học sinh ngoan.
Cô rất áy náy, nhưng Đặng Cảnh Nam không cho bất cứ ai nói cô.
Sau khi cô đến, anh cũng dịu dàng hỏi cô học hành thế nào, dạo gần đây đã gặp chuyện hay gì, dàn nho bên ngoài “căn phòng bí mật” mọc thế nào, cô có đến đó nữa không.
Cô bi thương phát hiện ra, mình đến “căn phòng bí mật” đó chỉ vì để gặp anh, khi anh không ở đó, cô căn bản không muốn đi. Ý nghĩa của nơi đó với cô đã thay đổi, không còn là mảnh đất thuần khiết trong lòng nữa, bởi vì anh, ý nghĩa của nơi đó đã thay đổi về mặt bản chất.
Nơi đó, là một niềm hy vọng của cô.
Muốn có được cảm giác tuyệt vời gần ngay trước mắt, song lại sợ, tâm tư nhỏ của thiếu nữ đang tác quái vô hạn.
Chẳng mấy ngày sau, Đặng Cảnh Nam đòi ra viện, dù Tô Bách Lục khuyên thế nào cũng vô dụng. Ở một vài phương diện anh rất cố chấp, không nghe khuyên bảo, không sợ bất cứ hậu quả nào.
Sau khi xuất viện, Đặng Cảnh Nam muốn đưa Tô Bách Lục đi chơi.
Đối diện với vẻ chờ mong trong ánh mắt anh, cô không nỡ từ chối.
Đặng Cảnh Nam chỉ đưa cô lên xe, ngồi xe buýt, không xuống bất cứ trạm nào, cho đến khi ngồi đến trạm cuối. Đổi xe, tiếp tục lên xe, không nhìn hãng xe, không nhìn phương hướng, lựa chọn chiếc xe đập vào mắt đầu tiên. Lượn lờ trong thành phố như thế, nhìn những tòa nhà, hoa cỏ chi chít bên ngoài, có lúc sẽ vượt qua chiếc cầu lớn, có lúc sẽ đi qua đường tàu, tất cả đều là ẩn số, sẽ tràn đầy sự háo hức cho khoảnh khắc tiếp theo.
Đặng Cảnh Nam nhìn khuôn mặt cô, giới thiệu một vài thứ bên ngoài.
Sự điên cuồng thế này là chuyện mà mười mấy năm cuộc đời cô chưa từng làm.
Cô vẫn luôn bình đạm, cam tâm bình đạm, thậm chí sẵn lòng mãi mãi bình đạm.
Cậu thiếu niên đột nhiên tiến vào sinh mệnh cô khiến cô không còn bình đạm nữa.
Sự sợ hãi, ngạc nhiên, vui mừng với những gì chưa biết trong tương lai lại phủ lên một lớp ưu thương nhàn nhạt.
Cô rất muốn, rất muốn chạm vào thế giới mà cô chưa biết, mang theo sự kích thích, mang theo sự hồi hộp, mang theo khát vọng vô hạn với tương lai.
Chiếc xe buýt cuối cùng dừng ở gần một ga tàu hỏa nho nhỏ.
Đặng Cảnh Nam kéo tay cô xuống xe, cô không cự tuyệt, đi theo bước chân anh, nhìn phong cảnh cô chưa từng thấy bao giờ.
Tàu hỏa vụt qua, anh nắm tay cô, bước trên đường ray. Lực thăng bằng của cô kém, anh bèn trở thành chiếc nạng cho cô.
Từng bước không dừng lại.
Một bên là đất hoang cỏ dại mọc um tùm, bên kia là khu dân cư.
Trong thế giới của họ, chỉ tồn tại hai người.
Anh nắm tay cô, cô nắm tay anh, nở nụ cười, bước từng bước về phía trước.
Đừng hỏi cô muốn gì, đừng hỏi cô có quên mất lý tưởng ban đầu hay không, đừng chỉ trích cô tại sao không kiên định, đừng hỏi cô chàng trai bên cạnh có thể mang lại sự vĩnh hằng cho cô hay không.
Cứ để cô hưởng thụ giây phút này, hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt vời của đời người.
Tịch dương rọi xuống, cỏ cây nhuộm một màu vàng ảm đạm, ánh sáng vàng nhạt đậu trên bờ vai hai người.
Bóng lưng, mê người đến thế.
“Anh muốn ở bên em.”
Dưới ánh trời chiều, bên đường ray, chàng trai kiên định nắm tay cô gái, nói như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.