Chương 53: CHƯƠNG 52
John Hart
22/11/2016
Hunt len lỏi qua hàng rào nhóm phóng viên mà không để xảy ra chuyện gì
nghiêm trọng đáng tiếc. Có một điều gì đó trên nét mặt ông ta. Có thể
bức tường xanh đồng phục cảnh sát làm gia tăng thêm sự chú ý khi ông ào
ào bước qua. Một phóng viên đã vượt quá hàng rào ngăn chặn, và đó là
chuyện bất chấp quy luật. Thêm một lần nữa, và ai đó sẽ bị đuổi. Không
cần hỏi. Hunt sẽ chính tay làm việc này.
Ánh nắng mặt trời yếu ớt chạm mặt đất trong khu rừng, mặt đất vẫn mềm xốp và ẩm thấp. Không khí ướt đẫm sương đêm. Hunt rảo bước xuống triền dốc.
Dừng lại ở mép đầm lầy, ông có thể cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Khám phá một nạn nhân lớn tuổi là chuyện không lường trước, và không ai biết phải đối phó như thế nào. Tìm được thi hài bố của Johnny nâng mọi chuyện lên một một mức độ cao hơn.
Mọi người đang bắt tay vào công việc.
Hunt thấy hai bác sĩ khám nghiệm từ văn phòng Chapel Hill túm tụm trên một ngôi mộ vừa mới khai quật ở khoảng giữa lòng chảo. Đó sẽ là thi hài kế tiếp. Ông bỏ lơ họ. Phía bên phải, một nhóm người căng thẳng đứng bên cạnh một cái bàn dài hai mét nghiêng một xíu theo độ dốc của địa hình. Cross. Cảnh sát trưởng. Trenton Moore, bác sĩ khám nghiệm tử thi quận hạt Raven. Cả ba người nhìn về hướng Hunt, chờ đợi. Cái túi đựng xác đặt dưới đất dường như dài hơn những túi khác.
Kích cỡ người lớn.
Hunt bước bộ đến, dừng lại cách cái túi gần hai mét, và ngồi chồm hỗm xuống. Ông nhớ ông Spencer Merrimon, phong thái ông cứng cáp bảo bọc bà vợ, cung cách ông tự dồn nén cảm giác tội lỗi và làm ngơ như thể nó không hề giết dần giết mòn ông từ trong ra ngoài. Dường như ông ta lúc nào cũng có một bàn tay đặt trên đôi vai của anh con trai, một lời cảm ơn không kèn trống với cánh đàn ông đang tận tuỵ lùng sục để giúp mang con gái ông trở về đoàn tụ với gia đình. Hunt thán phục người đàn ông ấy, có thể là ngưỡng mộ ông ta. “Ông ta đây hả?”
Mọi con mắt quay nhìn cái túi. “Chúng tôi nghĩ vậy.”
“Làm sao quý vị có thể xác định?”
“Qua bên này đi,” cảnh sát trưởng nói.
Hunt đứng lên và mọi người tập trung vào chiếc bàn ngoài trời. Nó làm bằng kim loại đánh giấy nhám bóng, gắn bản lề ở giữa. Trang thiết bị gom từng đống trên bàn: máy laptop, túi đựng máy ảnh và chân chống, vài cuốn sổ tay, một hộp găng tay latex. Vài thứ đựng trong túi nhựa tang vật. Cảnh sát trưởng trỏ vào cái bóp lấm lem. “Cái này tìm thấy trong túi quần của ông ta. Nó làm từ sợi nylon có dây kéo Velcro bít kín. Nó giúp giữ những thứ bên trong không bị ẩm ướt.” Bên cạnh cái bóp, những thứ trong bóp được bày ra bàn, mỗi thứ nằm trong mỗi túi đựng tang vật. Bằng lái xe. Thẻ tín dụng. Vài tờ hoá đơn bị lấm bẩn, vài tờ biên nhận. Một thẻ nhận hàng tiệm giặt ủi. Vài tờ giấy, từng được gấp lại, bây giờ mở bung. Hunt nhìn thấy ảnh của Katherine và hai nhóc. Nó cũng bị lem lấm, nhưng khuôn mặt có thể nhận ra được. Johnny nhìn e thẹn, nhưng Katherine rạng rỡ. Alyssa cũng vậy. “Chúa ơi,” Hunt nói.
“Chúng ta sẽ để bác sĩ khám nghiệm đối chứng hồ sơ răng hàm để xác nhận, nhưng tôi không thấy bất cứ lý do nào để nghi ngờ thi thể này là ông ta.”
“Bác sĩ?” Hunt nhìn Trenton Moore.
“Thi thể là đàn ông, tuổi tác tương xứng.”
Hunt nhìn ra phía ngoài chỗ những lá cờ đánh dấu còn lại, những người đàn ông đang khom người trên một thi hài được đào lên được một nửa của một ai đó chưa biết tên. Đến giờ phút này rất có thể một trong những thi hài đó là Alyssa Merrimon. Ông quay trở lại chiếc bàn và xem xét những món lấy ra từ chiếc ví. Ông nhìn qua những biên nhận - không mang ý nghĩa gì - sau đó là hai tờ giấy đã gấp đi gấp lại nhiều lần đến nỗi cái gáy gấp mòn rách. Tờ đầu tiên là hình vẽ của một đứa trẻ, vẽ hình ảnh một người đàn ông cầm tay một đứa trẻ. “Con yêu bố của con,” là chữ viết tay ngượng nghịu. Góc dưới cùng có chữ, “Alyssa, sáu tuổi.”
Hunt giở qua tờ thứ hai.
“Những địa chỉ,” Cross nói. “Chúng tôi sẽ kiểm tra chúng khi chúng tôi trở về văn phòng.”
Hunt thấy chín địa chỉ. Chữ viết tay xấu, nhưng đọc được. Chúng không có tên, không có số điện thoại. Chỉ là những địa chỉ. Nhưng Hunt cảm thấy luồng điện lạnh sau gáy nói với ông rằng ông đã phán đoán đúng về người đàn ông Spencer Merrimon, việc tại sao thi thể ông ta lại ở đây và tại sao ông ta bị thiệt mạng, nếu không biết được chính xác bằng cách nào. Hunt biết những địa chỉ đó. Ông biết cả những cái tên liên quan đến những địa chỉ đó.
Những kẻ có tiền án tình dục trình diện.
Những thành phần bất hảo.
Cross hướng về cái túi đựng xác. Ông ta chưa cạo râu, đôi môi trễ xuống. “Tôi nghĩ gã Merrimon này bỏ nhà đi hoang.”
“Không.” Hunt đặt tờ giấy trên bàn.
“Tôi nghĩ bà vợ đổ tội cho ông ta quá nghiêm khắc, ông ta bỏ thành phố đi luôn.”
Hunt nhìn một lần nữa ra phía cánh đồng của những nấm mồ nông cạn. Ông nhấc hình vẽ của đứa trẻ lên. Bút chì sáp màu đỏ. Trái tim treo lơ lửng giữa không gian. “Không,” ông nói một lần nữa.
“Người đàn ông này đã gõ nhầm cửa.” Một sự yên lặng tuyệt hảo, tim Hunt tràn ngập niềm trân trọng. “Người đàn ông này thiệt mạng vì tìm kiếm con gái của ông ta.”
Ánh nắng mặt trời yếu ớt chạm mặt đất trong khu rừng, mặt đất vẫn mềm xốp và ẩm thấp. Không khí ướt đẫm sương đêm. Hunt rảo bước xuống triền dốc.
Dừng lại ở mép đầm lầy, ông có thể cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Khám phá một nạn nhân lớn tuổi là chuyện không lường trước, và không ai biết phải đối phó như thế nào. Tìm được thi hài bố của Johnny nâng mọi chuyện lên một một mức độ cao hơn.
Mọi người đang bắt tay vào công việc.
Hunt thấy hai bác sĩ khám nghiệm từ văn phòng Chapel Hill túm tụm trên một ngôi mộ vừa mới khai quật ở khoảng giữa lòng chảo. Đó sẽ là thi hài kế tiếp. Ông bỏ lơ họ. Phía bên phải, một nhóm người căng thẳng đứng bên cạnh một cái bàn dài hai mét nghiêng một xíu theo độ dốc của địa hình. Cross. Cảnh sát trưởng. Trenton Moore, bác sĩ khám nghiệm tử thi quận hạt Raven. Cả ba người nhìn về hướng Hunt, chờ đợi. Cái túi đựng xác đặt dưới đất dường như dài hơn những túi khác.
Kích cỡ người lớn.
Hunt bước bộ đến, dừng lại cách cái túi gần hai mét, và ngồi chồm hỗm xuống. Ông nhớ ông Spencer Merrimon, phong thái ông cứng cáp bảo bọc bà vợ, cung cách ông tự dồn nén cảm giác tội lỗi và làm ngơ như thể nó không hề giết dần giết mòn ông từ trong ra ngoài. Dường như ông ta lúc nào cũng có một bàn tay đặt trên đôi vai của anh con trai, một lời cảm ơn không kèn trống với cánh đàn ông đang tận tuỵ lùng sục để giúp mang con gái ông trở về đoàn tụ với gia đình. Hunt thán phục người đàn ông ấy, có thể là ngưỡng mộ ông ta. “Ông ta đây hả?”
Mọi con mắt quay nhìn cái túi. “Chúng tôi nghĩ vậy.”
“Làm sao quý vị có thể xác định?”
“Qua bên này đi,” cảnh sát trưởng nói.
Hunt đứng lên và mọi người tập trung vào chiếc bàn ngoài trời. Nó làm bằng kim loại đánh giấy nhám bóng, gắn bản lề ở giữa. Trang thiết bị gom từng đống trên bàn: máy laptop, túi đựng máy ảnh và chân chống, vài cuốn sổ tay, một hộp găng tay latex. Vài thứ đựng trong túi nhựa tang vật. Cảnh sát trưởng trỏ vào cái bóp lấm lem. “Cái này tìm thấy trong túi quần của ông ta. Nó làm từ sợi nylon có dây kéo Velcro bít kín. Nó giúp giữ những thứ bên trong không bị ẩm ướt.” Bên cạnh cái bóp, những thứ trong bóp được bày ra bàn, mỗi thứ nằm trong mỗi túi đựng tang vật. Bằng lái xe. Thẻ tín dụng. Vài tờ hoá đơn bị lấm bẩn, vài tờ biên nhận. Một thẻ nhận hàng tiệm giặt ủi. Vài tờ giấy, từng được gấp lại, bây giờ mở bung. Hunt nhìn thấy ảnh của Katherine và hai nhóc. Nó cũng bị lem lấm, nhưng khuôn mặt có thể nhận ra được. Johnny nhìn e thẹn, nhưng Katherine rạng rỡ. Alyssa cũng vậy. “Chúa ơi,” Hunt nói.
“Chúng ta sẽ để bác sĩ khám nghiệm đối chứng hồ sơ răng hàm để xác nhận, nhưng tôi không thấy bất cứ lý do nào để nghi ngờ thi thể này là ông ta.”
“Bác sĩ?” Hunt nhìn Trenton Moore.
“Thi thể là đàn ông, tuổi tác tương xứng.”
Hunt nhìn ra phía ngoài chỗ những lá cờ đánh dấu còn lại, những người đàn ông đang khom người trên một thi hài được đào lên được một nửa của một ai đó chưa biết tên. Đến giờ phút này rất có thể một trong những thi hài đó là Alyssa Merrimon. Ông quay trở lại chiếc bàn và xem xét những món lấy ra từ chiếc ví. Ông nhìn qua những biên nhận - không mang ý nghĩa gì - sau đó là hai tờ giấy đã gấp đi gấp lại nhiều lần đến nỗi cái gáy gấp mòn rách. Tờ đầu tiên là hình vẽ của một đứa trẻ, vẽ hình ảnh một người đàn ông cầm tay một đứa trẻ. “Con yêu bố của con,” là chữ viết tay ngượng nghịu. Góc dưới cùng có chữ, “Alyssa, sáu tuổi.”
Hunt giở qua tờ thứ hai.
“Những địa chỉ,” Cross nói. “Chúng tôi sẽ kiểm tra chúng khi chúng tôi trở về văn phòng.”
Hunt thấy chín địa chỉ. Chữ viết tay xấu, nhưng đọc được. Chúng không có tên, không có số điện thoại. Chỉ là những địa chỉ. Nhưng Hunt cảm thấy luồng điện lạnh sau gáy nói với ông rằng ông đã phán đoán đúng về người đàn ông Spencer Merrimon, việc tại sao thi thể ông ta lại ở đây và tại sao ông ta bị thiệt mạng, nếu không biết được chính xác bằng cách nào. Hunt biết những địa chỉ đó. Ông biết cả những cái tên liên quan đến những địa chỉ đó.
Những kẻ có tiền án tình dục trình diện.
Những thành phần bất hảo.
Cross hướng về cái túi đựng xác. Ông ta chưa cạo râu, đôi môi trễ xuống. “Tôi nghĩ gã Merrimon này bỏ nhà đi hoang.”
“Không.” Hunt đặt tờ giấy trên bàn.
“Tôi nghĩ bà vợ đổ tội cho ông ta quá nghiêm khắc, ông ta bỏ thành phố đi luôn.”
Hunt nhìn một lần nữa ra phía cánh đồng của những nấm mồ nông cạn. Ông nhấc hình vẽ của đứa trẻ lên. Bút chì sáp màu đỏ. Trái tim treo lơ lửng giữa không gian. “Không,” ông nói một lần nữa.
“Người đàn ông này đã gõ nhầm cửa.” Một sự yên lặng tuyệt hảo, tim Hunt tràn ngập niềm trân trọng. “Người đàn ông này thiệt mạng vì tìm kiếm con gái của ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.