Chương 5: Phát Hiện
An Lạc
12/05/2022
Bầu trời đã chuyển cam, mặt trời đang dần lặn, phía cuối chân trời bị nhuộm bởi sắc cam pha lẫn màu đỏ rực như lửa cháy, ngay cả những đám mây xung quanh ấy cũng đen sạm đi, phóng tầm mắt đi xa hơn một chút là cảnh núi non trùng điệp ẩn hiện trong mây trắng. Màu sắc kì diệu in bóng trên mặt sông khiến dòng sông dường như trở thành một dải lụa dát vàng. Một cơn gió khẽ thổi qua cuốn theo mùi thanh mát của cỏ cây.
Trần Uyên ngồi im trên thảm cỏ ở bờ đê, đôi mắt của hắn nhìn thẳng nơi chân trời. Chiêu Ngọc Tường có cảm giác như tất cả khung cảnh trước mắt đều được thu gọn lại trong đôi mắt đen tuyền ấy, tại khoảnh khắc tâm hồn bị cuốn trôi theo ánh nhìn của hắn, nàng bỗng buột miệng hỏi:
"Cảm giác như thế nào khi bản thân có thể đi bất cứ nơi đâu trong thiên hạ mà không bị một kẻ nào cản bước?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn bỗng bật cười, nụ cười đầy vẻ tự giễu: "Công chúa không nhớ là sáng nay mới có một đám người cản ta đó sao?"
Chiêu Ngọc Tường không bỏ vào tai câu nói của Trần Uyên, nàng ngây người nhìn giây phút cuối cùng của một ngày, trong đầu là vô vàn những suy nghĩ viển vông xa vời. Người dân đã bắt đầu đi ra bờ sông, tiếng nói cười luẩn quẩn bên tai nàng. Trần Uyên ngả người về phía sau, hắn liếc mắt nhìn nàng, nói:
"Cô nên cởi nón ra đi, cứ đội mãi sẽ gây chú ý đấy."
Nàng không gỡ xuống ngay mà nhìn hắn, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình nên vội vàng quay đầu đi. Đắn đo một hồi Chiêu Ngọc Tường mới gỡ nón ra buộc trên lưng. Đến khi trời tối hẳn thì bờ sông đã đông nghẹt người, ai nấy đều mặc quần áo tươi sáng đẹp mắt, trên khuôn mặt bọn họ là những nụ cười vui vẻ ngập tràn. Nàng gục đầu lên đầu gối, cảm giác ảo não dâng lên mỗi lúc một mãnh liệt. Trần Uyên đột nhiên chống tay ngồi dậy, hắn phủi bụi cỏ trên người đi, chậm rãi nói:
"Chẳng phải cô muốn đi thả đèn sao, đi thôi."
Lần đầu tiên hắn chủ động khiến Chiêu Ngọc Tường nhất thời vui mừng ngay trở lại. Nàng xách theo túi đèn hoa đăng rồi vội chạy theo hắn. Người dân đến thả đèn càng lúc càng đông, đông đến mức chẳng còn chỗ để thả, bọn họ đành phải đi mãi lên phía trên mới tìm được chỗ vắng người.
Chiêu Ngọc Tường mở túi vải ra, nàng đưa cho Trần Uyên đèn màu xanh mà sáng nay mình đã mua. Hắn nhướng mày nhìn chằm chằm vào cái đèn trên tay nàng, giọng điệu cực kì khinh thường:
"Cô trông ta có hứng thú với mấy trò này lắm à?"
Nhưng Chiêu Ngọc Tường không hề thu tay lại, nàng vẫn chìa đèn ra trước mặt hắn. Trầm Uyên khoanh tay nhìn như đang thách thức rằng nàng sẽ làm được như vậy trong bao lâu, cuối cùng nàng vẫn là người thua cuộc.
Cánh tay mỏi nhừ hạ xuống, chưa bao giờ nàng phải chịu đả kích nhiều như ngày hôm nay. Kẻ này quá bất kính, nếu người bình thường mà dám ngang ngược thế này thì chắc chắn nàng sẽ lôi đi chém đầu từ lâu rồi.
Chiêu Ngọc Tường đành phải dùng đến hạ sách, nàng làm mặt tiu nghỉu, ủ rũ nói: "Sáng nay ta đã giúp huynh, chẳng lẽ huynh không định báo đáp sao?"
Trần Uyên nhếch môi cười nhạt, hắn nhặt đèn hoa đăng của nàng lên lắc lư trên tay, trùng hợp khi ấy có một đám trẻ con chạy ngang qua, một đứa trong số chúng bị hắn thuận tay túm lấy cứ như túm gà, vẻ mặt của nó vô cùng hoang mang, ngay cả dẫy dụa cũng quên mất phải làm.
Đám trẻ con giương mắt nhìn hắn, chúng đang suy nghĩ không biết có nên lao vào cứu bạn mình không. Trần Uyên dúi vào tay nó chiếc đèn hoa đăng xanh, hắn cúi người xuống ghé lại sát bên tai nó, nói nhỏ đủ để cho một mình nó nghe thấy:
"Cho ngươi đèn này, tốt nhất cầm lấy và chạy nhanh đi, lề mề là sẽ bị đánh đấy."
Vừa dứt lời thì bàn tay đang nắm cổ áo của đứa trẻ đó buông ra, nó gào lên một tiếng rồi chạy thục mạng, đám trẻ con xung quanh cũng nháo nhác chạy theo. Chiêu Ngọc Tường tròn mắt nhìn theo bóng chúng khuất dần nơi dòng người đông đúc rồi lại nhìn đến Trần Uyên, nàng hoàn toàn câm nín. Hắn vờ như không thấy ánh mắt của nàng mà đi lại gần sát bờ sông, vừa đi vừa nói vẻ thản nhiên:
"Không cẩn thận bị đứa trẻ kia cướp mất rồi."
Có cần trắng trợn đến thế không? Hắn nghĩ là nàng bị mù à? Chiêu Ngọc Tường ôm đầu thở dài, sao nàng lại đi thích một kẻ như thế này chứ? Tính cách của hắn còn tệ hại hơn cả đám muội muội của nàng. Chiêu Ngọc Tường đành phải mang đèn đi thả một mình, nàng dùng đánh lửa đốt cốc nến nhỏ ở giữa đèn lên sau đó mới thả xuống.
Chiếc đèn dập dềnh qua lại theo làn sóng nước, mọi người cũng bắt đầu thả đèn, trên mặt sông lấp lánh muôn sắc, rực rỡ ánh sáng như dòng sông Ngân.
Chiêu Ngọc Tường ngẩn ngơ dõi mắt nhìn theo đèn hoa đăng của mình đang dần trôi xa, chiếc đèn toả ra ánh sáng lờ mờ như bông hoa sen đang bửng nở trên mặt nước. Liệu bông hoa ấy sẽ đi về đâu, bông hoa chở theo ước nguyện của nàng có thể đến được nơi mà nó muốn đến không, hay nó sẽ bị nhấn chìm trong bể nước mênh mông ấy.
Trần Uyên đứng bên cạnh bỗng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng: "Ta phải trở về nhà rồi, không thể tiễn cô được, đừng lo, chúng chỉ đuổi theo ta thôi."
Nàng nghiêng người nhìn hắn, vẻ mặt buồn rầu: "Chúng ta có thể gặp nhau nữa không?"
Trần Uyên thoáng chau mày như đang suy nghĩ: "Còn tuỳ."
Chiêu Ngọc Tường mờ mịt: "Tuỳ gì?"
Hắn nhếch môi cười: "Tuỳ thiên thời, địa lợi, nhân hoà."
Nàng ngạc nhiên không hiểu: "Chỉ là gặp nhau thôi mà phải thế sao?"
"Ta nghĩ là, cô nên cầu mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa thì hơn."
"Tại sao?"
"Đến lúc đấy cô sẽ biết." Nụ cười trên gương mặt của Trần Uyên càng lúc càng bí hiểm.
Một cuộc nói chuyện ngắn thôi nhưng lại khiến Chiêu Ngọc Tường đau đầu đến mức không muốn tiếp tục hỏi nữa. Đương lúc Trần Uyên quay người định rời đi thì lại bị nàng chạy theo túm lấy tay áo, nàng nài nỉ:
"Cho ta ngọc bội của huynh được không?"
Hắn nhướng mày giơ ngọc bội ở hông lên, vẻ mặt không có biểu hiện gì: "Ngọc bội này ở chợ bán đầy, cô là công chúa mà lại đi thích mấy thứ tầm thường này sao?"
Chẳng phải người ta là đang lấy tín vật định ước hay sao? Nếu không phải đồ của hắn thì sao mà nàng lại để mắt đến chứ. Do vẻ mặt của Chiêu Ngọc Tường quá tha thiết nên Trần Uyên đành giật xuống rồi đưa cho nàng.
Lần này hắn đi thật, đi một mạch vào trong đám đông, bóng lưng thẳng tắp dần khuất nơi dòng người đang chen lấn. Nàng chìa viên ngọc ra nhìn thử thì thấy trên mặt ngọc láng bóng khắc một chữ mà nàng không biết.
Đang suy nghĩ đắn đo thì có một bàn tay chợt vỗ vai Chiêu Ngọc Tường làm nàng giật nảy mình, nàng quay phắt đầu lại nhìn xem là kẻ nào, khi nhìn rõ dung nhan của kẻ này thì không nén nổi tức giận, hằn học nói:
"Tam ca, lại là huynh à?"
Chiêu Anh không cười, y nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: "Ta nghe nói muội mới nhiễm phong hàn, sao đã ra ngoài đi lung tung thế này rồi, còn không cả đem theo cung nữ?"
Chiêu Ngọc Tường bĩu môi, nàng cất ngọc bội vào trong ống tay áo sau đó xoay người bỏ đi. Chiêu Anh đã quen với thái độ này của nàng, y không ngại vì nàng lờ mình đi mà vẫn kiên nhẫn đi theo sau. Ban nãy là nàng phải đi theo Trần Uyên, đến bây giờ thì mọi chuyện đã khác.
Chiêu Anh lại hỏi tiếp: "Muội định đi đâu?"
Chiêu Ngọc Tường chỉ tay lên trời: "Huynh có thấy trăng hôm nay rất sáng không?"
Y cũng theo hướng chỉ của nàng mà ngẩng đầu lên nhìn, trăng tối nay quả nhiên vừa tròn vừa sáng, thế nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến câu hỏi của y. Nhận thấy Chiêu Anh không hiểu, nàng nói tiếp:
"Đã có trăng thì phải có rượu."
Nàng muốn trước khi đến buổi lễ cài trâm của mình, trước khi nàng phải đi lấy chồng thì bản thân có thể tự do tự tại đôi chút. Chiêu Anh à lên một tiếng vẻ như đã thông suốt, y lại nở nụ cười nghìn năm bất biến ấy, đoạn nói:
"Được, ta dẫn muội đi uống rượu."
Hai người một cao một thấp, một xanh một tím sải bước đi ra khỏi bờ sông, hướng về phía đường lớn. Chiêu Anh là người ăn chơi có tiếng ở trong kinh thành, thế nhưng năm nay y đã gần hai mươi mà vẫn chưa có thê thiếp gì, cả một toà phủ rộng lớn vẫn thiếu vắng bàn tay chăm sóc của nữ nhân.
Chính vì vậy nên đa số các cô gái ở trong kinh đều ngày đêm mơ mộng sẽ được Chiêu Anh để mắt đến, sau đó liền có thể làm hoàng tử phi hay trắc phi thôi cũng đã đủ hạnh phúc cả đời rồi. Nhưng một cô nương từ trước đến nay chỉ thấy đi bên cạnh y được ba ngày là nhiều nhất, qua ngày hôm đó sẽ có một cô nương mới.
Những chốn chơi bời, rượu chè trong kinh này có nơi nào là Chiêu Anh còn chưa biết. Y dẫn Chiêu Ngọc Tường vào một tửu lâu ba tầng đầy khí thế nằm hiên ngang trên con đường đông đúc nhất của Quy Diên. Tiểu nhị vừa thấy y liền niềm nở chạy đến tiếp đón, vẻ mặt của gã hệt như con chó nhỏ được gặp chủ sau bao ngày xa cách.
Chiêu Anh không buồn liếc gã: "Đem ba vò Quỳnh Yến đến đây."
Gã vâng mấy tiếng rồi vội chạy đi ngay, Chiêu Ngọc Tường lập tức gọi với theo: "Đợi đã!"
Nghe thấy tiếng có người gọi mình, gã lại quay trở lại, tươi cười nhìn nàng: "Cô nương có gì muốn dặn dò ạ?"
Chiêu Ngọc Tường bình thản hỏi: "Có bánh nướng không?"
Câu hỏi này của nàng khiến gã nhất thời câm nín. Cô nương nhà ai, trông mặt xinh xắn sáng sủa mà lại đi vào quán rượu hỏi có bánh ngọt không, chẳng lẽ người ta vừa ăn bánh vừa uống rượu sao? Nàng không cảm thấy có gì bất thường mà vẫn nhíu mày nhìn gã, không hiểu tại sao gã còn đứng ngây người ra đó làm gì.
Chiêu Anh đành phải rút ngân phiếu ra dặn gã chạy đi mua hộ, y còn bo thêm cho gã mấy tờ ngân phiếu nữa. Gã nhận xấp tiền xong thì cười không thể nào mà rạng rỡ hơn.
Chiêu Anh dẫn nàng đi lên chỗ mà y hay ngồi, trong tiệm vô cùng đông đúc nhưng cũng không quá ồn ào, có lẽ đều là những công tử nho nhã hiểu biết lễ nghĩa. Nàng ngồi tại chỗ đảo mắt nhìn quanh, trông bộ dạng như trẻ nhỏ lần đầu ra ngoài chơi. Rượu được mang lên ngay lập tức, bánh của nàng cũng không phải chờ quá lâu.
Đây là lần đầu tiên Chiêu Ngọc Tường uống rượu, trong lòng có chút ngập ngừng. Nàng cắn một miếng bánh nhỏ, vị ngọt sắc đọng lại nơi cuống họng, chén rượu đầy nâng lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác cay nồng quẩn quanh đầu lưỡi, vị ngọt khi nãy đã biến mất hoàn toàn.
Trái ngược hoàn toàn với Chiêu Ngọc Tường, Chiêu Anh uống rượu rất từ tốn, tựa như đang thưởng trà: "Muội đừng nóng vội quá."
Ban đầu nàng uống bằng chén, nhưng sau đó cảm giác chén không đủ to thì uống bằng bát, cuối cùng là cầm hẳn vò rượu lên dốc thẳng vào miệng, rượu chảy ra ào ào thấm ướt áo của nàng, trước mắt nàng đã nhoè đi, đầu óc hỗn độn không còn ý thức rõ ràng được nữa.
Chiêu Anh không cản nàng, y chỉ yên lặng ngồi nhìn. Không biết đã uống hết bao nhiêu vò, cũng không biết khung cảnh xung quanh như thế nào, Chiêu Ngọc Tường gục mặt xuống bàn, nàng như con ma men say mèm, miệng không ngừng lải nhải những câu không rõ ràng.
Bỗng nhiên nước mắt vô thanh vô thức trào ra, nàng khóc đến nghẹn ngào: "Tam ca, tam ca à..."
Nàng cứ gọi cả nửa buổi cũng không biết gọi để làm gì. Chiêu Anh khẽ ừ một tiếng, bàn tay đưa ra muốn xoa đầu nàng thì bị bàn tay dính đầy rượu của nàng bắt lấy. Chiêu Ngọc Tường ngẩng mặt lên nhìn y, khuôn mặt hồng nhuận của nàng đẫm nước mắt, nước mũi: "Sau này nếu như, nếu như, nếu... huynh có làm hoàng đế... thì... thì..."
Lưỡi của nàng líu lại không thể nói rõ, Chiêu Anh không chê nàng bẩn, y mỉm cười đầy ôn hoà.
Chiêu Ngọc Tường dùng ống tay áo quẹt nước mắt, nước mũi đi, nàng cố làm vẻ nghiêm túc: "Huynh đừng làm tổn hại... hại mẹ của ta... nhé?"
Nói đoạn nàng chống tay lảo đảo đứng dậy nhưng chân không đứng vững nổi liền ngã quỵ xuống đất. Nàng vẫn cố chấp bò đi, vừa bò vừa lẩm bẩm:
"Tam ca, ta phải đi rồi... ta đi đây..."
Chiêu Anh đi đến đỡ nàng đứng dậy: "Muội đi đâu?"
Cả người nàng vô lực đến mức phải dựa hoàn toàn vào Chiêu Anh mới đứng vững được: "Đi theo Trần... Trần-"
Chiêu Anh chờ nàng nói nốt câu nhưng chờ mãi mà nàng vẫn không nói xong. Y cúi xuống nhìn thử thì thấy nàng đã thiếp đi rồi. Những người xung quanh không buồn quan tâm đến mấy trò kinh động vừa rồi của Chiêu Ngọc Tường, dẫu sao thì đây cũng là quán rượu, người say rượu ở đây chẳng phải quá bình thường hay sao. Chiêu Anh cõng nàng trên lưng, y không ngồi xe ngựa, cứ thế mà cõng nàng đi một quãng đường dài trở về cung.
Giữa đường, Chiêu Ngọc Tường bỗng dưng tỉnh lại, nàng ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, thấy cảnh vật lạ lẫm nên mờ mịt hỏi: "Đây là đâu?"
Chiêu Anh cười đáp: "Muội không cả nhận ra đường về nhà à?"
Hơi thở của Chiêu Ngọc Tường nóng rẫy, nàng gục đầu lên vai y, hai mắt lim dim: "Về đâu chứ?"
Mặc dù nàng đang tỉnh nhưng men rượu trong người vẫn còn khiến đầu óc chưa được minh mẫn lắm. Hai bên đường là những căn nhà nằm im lìm dưới ánh trăng sáng, tất cả đọng lại chỉ còn tiếng giày của Chiêu Anh dẫm lên lá khô.
Chiêu Anh nhẹ giọng: "Về nhà của muội."
Chiêu Ngọc Tường lắc đầu, lời nói ra câu được câu chăng: "Tam ca à... ta là nữ hiệp hành tẩu giang hồ... thiên hạ nơi nào chẳng là nhà của ta..."
Trên con đường rộng lớn ấy, dường như chỉ còn lại hai người. Gió thu khẽ thổi qua làm lay động tà áo của giai nhân. Mặc dù Chiêu Ngọc Tường toàn nói những lời linh tinh nhưng Chiêu Anh vẫn rất kiên nhẫn trả lời. Từ trước đến nay, y luôn luôn như vậy. Không bao giờ tức giận hay to tiếng với nàng, kể cả mãi sau này cũng thế.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chăn đệm của Chiêu Ngọc Tường xộc lên mùi rượu hôi nồng, y phục cũng ẩm ẩm dính dính, đầu nàng quay mòng mòng như chong chóng. Cảm giác nôn nao dội lên từ cuống họng, nàng bò vội dậy nôn oẹ xuống dưới sàn, tất cả những gì còn trong bụng đều bị nôn hết ra ngoài. Cung nữ vội vàng đến đỡ nàng dậy uống nước cho tỉnh táo đầu óc. Chiêu Ngọc Tường phải uống hết ba cốc trà mới đỡ đi vị chua trong miệng.
Cung nữ tấp nập ra vào, người thay chăn màn, người đem nước đến để nàng tắm. Ngâm mình trong thùng nước ấm, nàng thấy sảng khoái hơn hẳn. Nghĩ lại tối hôm qua thật kinh khủng, không ngờ nàng lại làm ra mấy hành động mất mặt ấy. Chiêu Ngọc Tường không nén được tiếng thở dài, từ nhỏ nàng vốn được nuông chiều nên quy củ cũng không học hành đàng hoàng, nhưng chưa bao giờ đến mức tuỳ tiện buông thả.
Sau khi gột rửa hết mùi rượu trên người, Chiêu Ngọc Tường đang ngồi trong phòng ăn bánh nướng đậu xanh thì có cung nữ đi vào đưa cho nàng một cuộn giấy nhỏ, nàng ta khom người cung kính nói: "Bẩm công chúa, thư này do một cô nương đưa từ hôm qua."
Nàng không đáp lời mà nhận lấy cuộn giấy ấy, khi mở ra xem, vẻ mặt không có biểu hiện gì nhưng trong mắt thoáng qua vài dao động nhỏ, nàng hỏi: "Cô nương đó trông bộ dạng thế nào?"
"Dựa vào cách ăn mặc của nàng, nô tì đoán đó chỉ là người hầu thôi ạ, hơn nữa nàng có nói thư này là do tiểu thư của nàng muốn gửi cho công chúa."
Chiêu Ngọc Tường gấp cuộn giấy lại cất vào trong người, nàng ăn nốt miếng bánh rồi thong thả đứng dậy, xem ra hôm nay lại phải xuất cung một chuyến rồi. Lần này đi nàng đem theo hẳn bốn binh lính hộ vệ và một cung nữ. Xe ngựa xa hoa rộng lớn tiến về phía bến sông.
Ở bờ sông đã có sẵn một con thuyền nhỏ đang đợi, Chiêu Ngọc Tường một mình đi lên thuyền. Trên thuyền có một cô nương đang ngồi và một người trèo thuyền. Khi nàng bước chân lên, con thuyền dần bị đẩy ra xa bờ rồi trôi lênh đênh trên mặt sông lớn.
Chiêu Ngọc Tường đi đến ngồi xuống đối diện cô nương kia, trên mặt nở nụ cười ôn hoà: "Vậy ngươi là Nam Oanh sao?"
Cô nương ấy khẽ gật đầu: "Nam Oanh vô cùng cảm kích công chúa vì đã đại giá quang lâm đến đây."
Lẽ ra Nam Oanh phải tự xưng là tiểu dân mới phải, dám xưng tên ra ư? Trong lòng Chiêu Ngọc Tường thoáng ngạc nhiên nhưng nàng cũng không trách nàng ta vì tội vô lễ. Ngay từ đầu gặp nàng, Nam Oanh đã không hề đứng lên chào rồi. Nếu Chiêu Ngọc Tường muốn trách phạt thì ít nhất nàng sẽ chờ nàng ta kể hết chuyện đã.
Tờ giấy mà Nam Oanh viết cho nàng không dài, chỉ có hai câu ngắn, nội dung trong thư đại khái là muốn nói cho nàng biết bí mật của Giang Thanh, bí mật này sẽ giúp nàng huỷ hôn với hắn, cuối thư có đề một câu: "Sáng mai Nam Oanh đợi công chúa ở bến sông, không gặp không về".
Chiêu Ngọc Tường không biết Nam Oanh có quan hệ gì với Giang Thanh, nàng đã có ý nghĩ thoáng qua rằng liệu đây có phải là lừa đảo không, nhưng cho dù là lừa đi chăng nữa thì cũng không sao cả, giả như nó là thật thì chẳng phải chuyện mà nàng phiền não mấy hôm nay sẽ được giải quyết sao.
"Được rồi, có gì cần nói thì hãy nói hết đi."
"Công chúa đã biết Giang tướng quân có vợ chưa?"
Lông mày nàng khẽ nhướng lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Chuyện này nằm ngoài dự tính của nàng rồi, ánh mắt nhìn Nam Oanh vẻ ngờ vực: "Ngươi là..."
"Nam Oanh là vợ của tướng quân."
Trong lòng Chiêu Ngọc Tường xen lẫn cảm giác vui mừng và tức giận. Vui vì chuyện này mà để phụ hoàng biết thì nhà họ Giang chắc chắn không thoát tội, Giang Thanh cũng đừng mơ sống tiếp. Giận vì tên khốn Giang Thanh này đã có vợ nhưng còn đồng ý hôn sự với nàng. Nam Oanh thấy nàng không có biểu hiện gì, nàng ta sợ nàng đã quá tức giận đến mức đờ đẫn liền vội vàng quỳ xuống nức nở:
"Công chúa điện hạ, cầu xin cô hãy tha mạng cho tướng quân, xin cô vì thông tin này của ta mà tha cho tướng quân một mạng."
Nàng vẫn mỉm cười ôn hoà nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm túc: "Nam Oanh, chẳng lẽ lúc nói ra chuyện này ngươi không cân nhắc lợi hại sao?"
Chiêu Ngọc Tường biết tại sao nàng ta lại chịu nói cho nàng biết bí mật của Giang Thanh, có lẽ là vì quá yêu hắn, yêu đến mức mù quáng cho nên không muốn hắn đem lòng với ai cả, không một kẻ nào được chen chân vào chuyện tình cảm của nàng ta. Nếu Nam Oanh không nói thì biết đâu sau này nàng ta vẫn có thể trở thành thiếp, tương lai dài rộng, đâu có chuyện gì là không có cách giải quyết. Thế nhưng mũi tên đã rời khỏi cung rồi.
Nam Oanh không trả lời nàng, khuôn mặt nàng ta tái nhợt không chút sinh khí. Nàng đưa mắt nhìn ra bờ sông phía xa xa, mặt sông gợn sóng lăn tăn, trên bờ là những bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận chân trời.
"Nói cho ta biết, ngươi và hắn quen nhau như thế nào."
"Ta vốn không phải người nơi này, ta là người Bắc Sơn, sống ở một làng nhỏ nằm sát biên giới Tam Hồ và Bắc Sơn. Có một lần thổ phỉ vào làng giết người cướp bóc, nữ nhân trẻ tuổi đều bị mang đi hết, chỉ còn mình ta không ở trong thôn lúc đó nên may mắn thoát nạn. Rồi ta lưu lạc sang Tam Hồ, tình cờ gặp tướng quân khi ấy đang bị trọng thương."
Nói đến đây Nam Oanh nghẹn ngào không nói tiếp nữa, trên gương mặt thanh tú nước mắt đã chảy ướt đẫm.
Chiêu Ngọc Tường vẫn giữ vẻ bình thản, nàng nói tiếp hộ Nam Oanh: "Ngươi cứu hắn, sau đó đi theo hắn rồi cả hai nên duyên vợ chồng sao?"
Nam Oanh khẽ gật đầu, bộ dạng trông vô cùng đáng thương. Thật ra Giang Thanh có đem lòng yêu thích nàng ta cũng không có gì lạ. Như nàng ta đã nói, nàng ta là người Bắc Sơn cho nên ngoại hình có đôi chút khác biệt so với người Tam Hồ.
Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến nàng ấn tượng nhất chính là một đôi mắt phượng phong tình vạn chủng, bao nhiêu ma mị, bao nhiêu quyến rũ si mê đều đọng lại nơi đuôi mắt. Thử hỏi nữ nhân yểu điệu, xinh đẹp thế này có nam nhân nào không say đắm.
Thế nhưng Chiêu Ngọc Tường không phải là người giàu lòng nhân ái, biết cảm thông cho người khác. Nàng chỉ ngồi im đấy, trong lòng đang dự tính vài chuyện. Bỗng nhiên nàng cười đầy gian ác, hỏi Nam Oanh một câu khiến nàng ta sững người quên cả khóc: "Ngươi không nghĩ đến biết đâu ta cũng yêu thích hắn, sau đó giết ngươi diệt khẩu sao?"
Nam Oanh cắn răng, nước mắt lại tiếp tục chảy, nàng ta bưng mặt khóc: "Ta... ta không biết... ta có cảm giác thôi..."
"Ngươi chấp nhận bị phanh thây xẻ thịt để đổi mạng cho hắn không?" Trên khuôn mặt Chiêu Ngọc Tường phảng phất vẻ hung dữ, nàng xoay xoay cổ tay, lạnh giọng nói tiếp: "Sức của ta không có nhiều, nhưng vẫn đủ để giết ngươi ngay trên con thuyền này."
Nghe đến đây, Nam Oanh quỳ sụp xuống dưới chân nàng, nỉ non cầu xin bằng một giọng nói khản đặc không rõ ràng: "Xin công chúa mở lòng từ bi, khoan dung, tha cho Nam Oanh một mạng, xin công chúa tha cho đứa bé vô tội chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời này một mạng..."
"Đứa bé? Ngươi có thai sao?" Chiêu Ngọc Tường ngạc nhiên không doạ Nam Oanh nữa, nàng nắm lấy cánh tay của nàng ta để đỡ dậy. Nam Oanh khóc đến mức hai mắt sưng húp, nàng ta khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Chiêu Ngọc Tường đưa cho Nam Oanh một chiếc khăn để nàng ta lau nước mắt, nàng khẽ thở dài: "Ta chỉ đùa ngươi thôi, kẻ phụ bạc như vậy có gì đáng thích chứ."
Nam Oanh nhận lấy khăn của nàng, những tiếng nức nở vẫn vang lên khe khẽ. Thuyền trôi dập dềnh trên sông, những cơn gió mát lùa vào khoang thuyền thổi tung mái tóc của Chiêu Ngọc Tường, nàng giơ lên tay vén lại những lọn tóc loà xoà, ánh mắt nhìn Nam Oanh có vài phần thương hại.
Không nhà, không người thân, tất cả những gì mà nàng ta có giờ đây chỉ còn mình Giang Thanh, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phản bội nàng ta, phủ nhận sự tồn tại của nàng ta. Nếu là nàng chắc chắn nàng sẽ hận đến tận xương tuỷ chứ đừng nói giờ còn ngồi đây bênh vực cho hắn.
Nam Oanh này quá ngây ngô đơn thuần, nàng ta không nghĩ trước các trường hợp tiêu cực sẽ xảy ra để ứng phó. Ngày trước sống trong núi thì cũng không sao, nhưng giờ nàng ta vào tận kinh thành rồi, cứ ngu ngơ thế này thì sao mà sống dễ dàng được.
Chiêu Ngọc Tường liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi: "Ngươi hiện tại đang sống ở đâu?"
"Ta sống ở một biệt viện nhỏ nằm ở ngoại ô kinh thành."
"Sau này ngươi nên cẩn thận thì hơn, đừng để cho Giang Thanh biết hôm nay ngươi đến tìm ta, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy viết thư cho ta."
Nam Oanh khẽ vâng một tiếng, thuyền bắt đầu đổi hướng quay trở về bờ sông. Trước khi bước lên xe ngựa, Chiêu Ngọc Tường bỗng quay người lại hỏi:
"Ở quân doanh, ngươi có quen người nào tên Lý Đăng không?"
"Ta biết Lý tướng quân." Nam Oanh mỉm cười dịu dàng: "Tướng quân ngoài mặt tuy lạnh nhạt nhưng là người rất tốt."
Chiêu Ngọc Tường khẽ ừm một tiếng rồi lên xe ngựa rời đi luôn, cũng không nói thêm bất cứ câu dư thừa nào nữa. Khi trở về cung, nàng cho cung nữ đi gọi một người đến. Người này tên Hoa Diện, vốn là cận vệ thân tín phụ trách bảo vệ an nguy cho nàng. Ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì Hoa Diện đã đến, y khom người hành lễ với nàng. Chiêu Ngọc Tường nhấp một ngụm trà nhỏ, những ngón tay gõ lên mặt bàn tạo thành nhịp điệu, giọng nói đầy trầm tư:
"Ngươi ra ngoại ô kinh thành, tìm một biệt viện có liên quan đến Giang Thanh." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Không, chưa chắc biệt viện này Giang Thanh lại để lộ ra là của hắn, tóm lại tìm một cô nương tên Nam Oanh sống ở ngoại ô, tìm được rồi thì hãy bảo vệ nàng, nhất định phải để nàng còn sống."
Hoa Diện khẽ vâng một tiếng rồi rời đi ngay lập tức. Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có dự cảm xấu về chuyện này. Nàng không biết Giang Thanh sẽ làm ra mấy hành động gì, tốt nhất là cứ phòng còn hơn tránh. Nếu như... nếu như chuyện nàng nghĩ đến là thật thì chẳng phải mọi chuyện sẽ càng tệ hơn sao?
Trần Uyên ngồi im trên thảm cỏ ở bờ đê, đôi mắt của hắn nhìn thẳng nơi chân trời. Chiêu Ngọc Tường có cảm giác như tất cả khung cảnh trước mắt đều được thu gọn lại trong đôi mắt đen tuyền ấy, tại khoảnh khắc tâm hồn bị cuốn trôi theo ánh nhìn của hắn, nàng bỗng buột miệng hỏi:
"Cảm giác như thế nào khi bản thân có thể đi bất cứ nơi đâu trong thiên hạ mà không bị một kẻ nào cản bước?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn bỗng bật cười, nụ cười đầy vẻ tự giễu: "Công chúa không nhớ là sáng nay mới có một đám người cản ta đó sao?"
Chiêu Ngọc Tường không bỏ vào tai câu nói của Trần Uyên, nàng ngây người nhìn giây phút cuối cùng của một ngày, trong đầu là vô vàn những suy nghĩ viển vông xa vời. Người dân đã bắt đầu đi ra bờ sông, tiếng nói cười luẩn quẩn bên tai nàng. Trần Uyên ngả người về phía sau, hắn liếc mắt nhìn nàng, nói:
"Cô nên cởi nón ra đi, cứ đội mãi sẽ gây chú ý đấy."
Nàng không gỡ xuống ngay mà nhìn hắn, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình nên vội vàng quay đầu đi. Đắn đo một hồi Chiêu Ngọc Tường mới gỡ nón ra buộc trên lưng. Đến khi trời tối hẳn thì bờ sông đã đông nghẹt người, ai nấy đều mặc quần áo tươi sáng đẹp mắt, trên khuôn mặt bọn họ là những nụ cười vui vẻ ngập tràn. Nàng gục đầu lên đầu gối, cảm giác ảo não dâng lên mỗi lúc một mãnh liệt. Trần Uyên đột nhiên chống tay ngồi dậy, hắn phủi bụi cỏ trên người đi, chậm rãi nói:
"Chẳng phải cô muốn đi thả đèn sao, đi thôi."
Lần đầu tiên hắn chủ động khiến Chiêu Ngọc Tường nhất thời vui mừng ngay trở lại. Nàng xách theo túi đèn hoa đăng rồi vội chạy theo hắn. Người dân đến thả đèn càng lúc càng đông, đông đến mức chẳng còn chỗ để thả, bọn họ đành phải đi mãi lên phía trên mới tìm được chỗ vắng người.
Chiêu Ngọc Tường mở túi vải ra, nàng đưa cho Trần Uyên đèn màu xanh mà sáng nay mình đã mua. Hắn nhướng mày nhìn chằm chằm vào cái đèn trên tay nàng, giọng điệu cực kì khinh thường:
"Cô trông ta có hứng thú với mấy trò này lắm à?"
Nhưng Chiêu Ngọc Tường không hề thu tay lại, nàng vẫn chìa đèn ra trước mặt hắn. Trầm Uyên khoanh tay nhìn như đang thách thức rằng nàng sẽ làm được như vậy trong bao lâu, cuối cùng nàng vẫn là người thua cuộc.
Cánh tay mỏi nhừ hạ xuống, chưa bao giờ nàng phải chịu đả kích nhiều như ngày hôm nay. Kẻ này quá bất kính, nếu người bình thường mà dám ngang ngược thế này thì chắc chắn nàng sẽ lôi đi chém đầu từ lâu rồi.
Chiêu Ngọc Tường đành phải dùng đến hạ sách, nàng làm mặt tiu nghỉu, ủ rũ nói: "Sáng nay ta đã giúp huynh, chẳng lẽ huynh không định báo đáp sao?"
Trần Uyên nhếch môi cười nhạt, hắn nhặt đèn hoa đăng của nàng lên lắc lư trên tay, trùng hợp khi ấy có một đám trẻ con chạy ngang qua, một đứa trong số chúng bị hắn thuận tay túm lấy cứ như túm gà, vẻ mặt của nó vô cùng hoang mang, ngay cả dẫy dụa cũng quên mất phải làm.
Đám trẻ con giương mắt nhìn hắn, chúng đang suy nghĩ không biết có nên lao vào cứu bạn mình không. Trần Uyên dúi vào tay nó chiếc đèn hoa đăng xanh, hắn cúi người xuống ghé lại sát bên tai nó, nói nhỏ đủ để cho một mình nó nghe thấy:
"Cho ngươi đèn này, tốt nhất cầm lấy và chạy nhanh đi, lề mề là sẽ bị đánh đấy."
Vừa dứt lời thì bàn tay đang nắm cổ áo của đứa trẻ đó buông ra, nó gào lên một tiếng rồi chạy thục mạng, đám trẻ con xung quanh cũng nháo nhác chạy theo. Chiêu Ngọc Tường tròn mắt nhìn theo bóng chúng khuất dần nơi dòng người đông đúc rồi lại nhìn đến Trần Uyên, nàng hoàn toàn câm nín. Hắn vờ như không thấy ánh mắt của nàng mà đi lại gần sát bờ sông, vừa đi vừa nói vẻ thản nhiên:
"Không cẩn thận bị đứa trẻ kia cướp mất rồi."
Có cần trắng trợn đến thế không? Hắn nghĩ là nàng bị mù à? Chiêu Ngọc Tường ôm đầu thở dài, sao nàng lại đi thích một kẻ như thế này chứ? Tính cách của hắn còn tệ hại hơn cả đám muội muội của nàng. Chiêu Ngọc Tường đành phải mang đèn đi thả một mình, nàng dùng đánh lửa đốt cốc nến nhỏ ở giữa đèn lên sau đó mới thả xuống.
Chiếc đèn dập dềnh qua lại theo làn sóng nước, mọi người cũng bắt đầu thả đèn, trên mặt sông lấp lánh muôn sắc, rực rỡ ánh sáng như dòng sông Ngân.
Chiêu Ngọc Tường ngẩn ngơ dõi mắt nhìn theo đèn hoa đăng của mình đang dần trôi xa, chiếc đèn toả ra ánh sáng lờ mờ như bông hoa sen đang bửng nở trên mặt nước. Liệu bông hoa ấy sẽ đi về đâu, bông hoa chở theo ước nguyện của nàng có thể đến được nơi mà nó muốn đến không, hay nó sẽ bị nhấn chìm trong bể nước mênh mông ấy.
Trần Uyên đứng bên cạnh bỗng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng: "Ta phải trở về nhà rồi, không thể tiễn cô được, đừng lo, chúng chỉ đuổi theo ta thôi."
Nàng nghiêng người nhìn hắn, vẻ mặt buồn rầu: "Chúng ta có thể gặp nhau nữa không?"
Trần Uyên thoáng chau mày như đang suy nghĩ: "Còn tuỳ."
Chiêu Ngọc Tường mờ mịt: "Tuỳ gì?"
Hắn nhếch môi cười: "Tuỳ thiên thời, địa lợi, nhân hoà."
Nàng ngạc nhiên không hiểu: "Chỉ là gặp nhau thôi mà phải thế sao?"
"Ta nghĩ là, cô nên cầu mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa thì hơn."
"Tại sao?"
"Đến lúc đấy cô sẽ biết." Nụ cười trên gương mặt của Trần Uyên càng lúc càng bí hiểm.
Một cuộc nói chuyện ngắn thôi nhưng lại khiến Chiêu Ngọc Tường đau đầu đến mức không muốn tiếp tục hỏi nữa. Đương lúc Trần Uyên quay người định rời đi thì lại bị nàng chạy theo túm lấy tay áo, nàng nài nỉ:
"Cho ta ngọc bội của huynh được không?"
Hắn nhướng mày giơ ngọc bội ở hông lên, vẻ mặt không có biểu hiện gì: "Ngọc bội này ở chợ bán đầy, cô là công chúa mà lại đi thích mấy thứ tầm thường này sao?"
Chẳng phải người ta là đang lấy tín vật định ước hay sao? Nếu không phải đồ của hắn thì sao mà nàng lại để mắt đến chứ. Do vẻ mặt của Chiêu Ngọc Tường quá tha thiết nên Trần Uyên đành giật xuống rồi đưa cho nàng.
Lần này hắn đi thật, đi một mạch vào trong đám đông, bóng lưng thẳng tắp dần khuất nơi dòng người đang chen lấn. Nàng chìa viên ngọc ra nhìn thử thì thấy trên mặt ngọc láng bóng khắc một chữ mà nàng không biết.
Đang suy nghĩ đắn đo thì có một bàn tay chợt vỗ vai Chiêu Ngọc Tường làm nàng giật nảy mình, nàng quay phắt đầu lại nhìn xem là kẻ nào, khi nhìn rõ dung nhan của kẻ này thì không nén nổi tức giận, hằn học nói:
"Tam ca, lại là huynh à?"
Chiêu Anh không cười, y nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: "Ta nghe nói muội mới nhiễm phong hàn, sao đã ra ngoài đi lung tung thế này rồi, còn không cả đem theo cung nữ?"
Chiêu Ngọc Tường bĩu môi, nàng cất ngọc bội vào trong ống tay áo sau đó xoay người bỏ đi. Chiêu Anh đã quen với thái độ này của nàng, y không ngại vì nàng lờ mình đi mà vẫn kiên nhẫn đi theo sau. Ban nãy là nàng phải đi theo Trần Uyên, đến bây giờ thì mọi chuyện đã khác.
Chiêu Anh lại hỏi tiếp: "Muội định đi đâu?"
Chiêu Ngọc Tường chỉ tay lên trời: "Huynh có thấy trăng hôm nay rất sáng không?"
Y cũng theo hướng chỉ của nàng mà ngẩng đầu lên nhìn, trăng tối nay quả nhiên vừa tròn vừa sáng, thế nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến câu hỏi của y. Nhận thấy Chiêu Anh không hiểu, nàng nói tiếp:
"Đã có trăng thì phải có rượu."
Nàng muốn trước khi đến buổi lễ cài trâm của mình, trước khi nàng phải đi lấy chồng thì bản thân có thể tự do tự tại đôi chút. Chiêu Anh à lên một tiếng vẻ như đã thông suốt, y lại nở nụ cười nghìn năm bất biến ấy, đoạn nói:
"Được, ta dẫn muội đi uống rượu."
Hai người một cao một thấp, một xanh một tím sải bước đi ra khỏi bờ sông, hướng về phía đường lớn. Chiêu Anh là người ăn chơi có tiếng ở trong kinh thành, thế nhưng năm nay y đã gần hai mươi mà vẫn chưa có thê thiếp gì, cả một toà phủ rộng lớn vẫn thiếu vắng bàn tay chăm sóc của nữ nhân.
Chính vì vậy nên đa số các cô gái ở trong kinh đều ngày đêm mơ mộng sẽ được Chiêu Anh để mắt đến, sau đó liền có thể làm hoàng tử phi hay trắc phi thôi cũng đã đủ hạnh phúc cả đời rồi. Nhưng một cô nương từ trước đến nay chỉ thấy đi bên cạnh y được ba ngày là nhiều nhất, qua ngày hôm đó sẽ có một cô nương mới.
Những chốn chơi bời, rượu chè trong kinh này có nơi nào là Chiêu Anh còn chưa biết. Y dẫn Chiêu Ngọc Tường vào một tửu lâu ba tầng đầy khí thế nằm hiên ngang trên con đường đông đúc nhất của Quy Diên. Tiểu nhị vừa thấy y liền niềm nở chạy đến tiếp đón, vẻ mặt của gã hệt như con chó nhỏ được gặp chủ sau bao ngày xa cách.
Chiêu Anh không buồn liếc gã: "Đem ba vò Quỳnh Yến đến đây."
Gã vâng mấy tiếng rồi vội chạy đi ngay, Chiêu Ngọc Tường lập tức gọi với theo: "Đợi đã!"
Nghe thấy tiếng có người gọi mình, gã lại quay trở lại, tươi cười nhìn nàng: "Cô nương có gì muốn dặn dò ạ?"
Chiêu Ngọc Tường bình thản hỏi: "Có bánh nướng không?"
Câu hỏi này của nàng khiến gã nhất thời câm nín. Cô nương nhà ai, trông mặt xinh xắn sáng sủa mà lại đi vào quán rượu hỏi có bánh ngọt không, chẳng lẽ người ta vừa ăn bánh vừa uống rượu sao? Nàng không cảm thấy có gì bất thường mà vẫn nhíu mày nhìn gã, không hiểu tại sao gã còn đứng ngây người ra đó làm gì.
Chiêu Anh đành phải rút ngân phiếu ra dặn gã chạy đi mua hộ, y còn bo thêm cho gã mấy tờ ngân phiếu nữa. Gã nhận xấp tiền xong thì cười không thể nào mà rạng rỡ hơn.
Chiêu Anh dẫn nàng đi lên chỗ mà y hay ngồi, trong tiệm vô cùng đông đúc nhưng cũng không quá ồn ào, có lẽ đều là những công tử nho nhã hiểu biết lễ nghĩa. Nàng ngồi tại chỗ đảo mắt nhìn quanh, trông bộ dạng như trẻ nhỏ lần đầu ra ngoài chơi. Rượu được mang lên ngay lập tức, bánh của nàng cũng không phải chờ quá lâu.
Đây là lần đầu tiên Chiêu Ngọc Tường uống rượu, trong lòng có chút ngập ngừng. Nàng cắn một miếng bánh nhỏ, vị ngọt sắc đọng lại nơi cuống họng, chén rượu đầy nâng lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác cay nồng quẩn quanh đầu lưỡi, vị ngọt khi nãy đã biến mất hoàn toàn.
Trái ngược hoàn toàn với Chiêu Ngọc Tường, Chiêu Anh uống rượu rất từ tốn, tựa như đang thưởng trà: "Muội đừng nóng vội quá."
Ban đầu nàng uống bằng chén, nhưng sau đó cảm giác chén không đủ to thì uống bằng bát, cuối cùng là cầm hẳn vò rượu lên dốc thẳng vào miệng, rượu chảy ra ào ào thấm ướt áo của nàng, trước mắt nàng đã nhoè đi, đầu óc hỗn độn không còn ý thức rõ ràng được nữa.
Chiêu Anh không cản nàng, y chỉ yên lặng ngồi nhìn. Không biết đã uống hết bao nhiêu vò, cũng không biết khung cảnh xung quanh như thế nào, Chiêu Ngọc Tường gục mặt xuống bàn, nàng như con ma men say mèm, miệng không ngừng lải nhải những câu không rõ ràng.
Bỗng nhiên nước mắt vô thanh vô thức trào ra, nàng khóc đến nghẹn ngào: "Tam ca, tam ca à..."
Nàng cứ gọi cả nửa buổi cũng không biết gọi để làm gì. Chiêu Anh khẽ ừ một tiếng, bàn tay đưa ra muốn xoa đầu nàng thì bị bàn tay dính đầy rượu của nàng bắt lấy. Chiêu Ngọc Tường ngẩng mặt lên nhìn y, khuôn mặt hồng nhuận của nàng đẫm nước mắt, nước mũi: "Sau này nếu như, nếu như, nếu... huynh có làm hoàng đế... thì... thì..."
Lưỡi của nàng líu lại không thể nói rõ, Chiêu Anh không chê nàng bẩn, y mỉm cười đầy ôn hoà.
Chiêu Ngọc Tường dùng ống tay áo quẹt nước mắt, nước mũi đi, nàng cố làm vẻ nghiêm túc: "Huynh đừng làm tổn hại... hại mẹ của ta... nhé?"
Nói đoạn nàng chống tay lảo đảo đứng dậy nhưng chân không đứng vững nổi liền ngã quỵ xuống đất. Nàng vẫn cố chấp bò đi, vừa bò vừa lẩm bẩm:
"Tam ca, ta phải đi rồi... ta đi đây..."
Chiêu Anh đi đến đỡ nàng đứng dậy: "Muội đi đâu?"
Cả người nàng vô lực đến mức phải dựa hoàn toàn vào Chiêu Anh mới đứng vững được: "Đi theo Trần... Trần-"
Chiêu Anh chờ nàng nói nốt câu nhưng chờ mãi mà nàng vẫn không nói xong. Y cúi xuống nhìn thử thì thấy nàng đã thiếp đi rồi. Những người xung quanh không buồn quan tâm đến mấy trò kinh động vừa rồi của Chiêu Ngọc Tường, dẫu sao thì đây cũng là quán rượu, người say rượu ở đây chẳng phải quá bình thường hay sao. Chiêu Anh cõng nàng trên lưng, y không ngồi xe ngựa, cứ thế mà cõng nàng đi một quãng đường dài trở về cung.
Giữa đường, Chiêu Ngọc Tường bỗng dưng tỉnh lại, nàng ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, thấy cảnh vật lạ lẫm nên mờ mịt hỏi: "Đây là đâu?"
Chiêu Anh cười đáp: "Muội không cả nhận ra đường về nhà à?"
Hơi thở của Chiêu Ngọc Tường nóng rẫy, nàng gục đầu lên vai y, hai mắt lim dim: "Về đâu chứ?"
Mặc dù nàng đang tỉnh nhưng men rượu trong người vẫn còn khiến đầu óc chưa được minh mẫn lắm. Hai bên đường là những căn nhà nằm im lìm dưới ánh trăng sáng, tất cả đọng lại chỉ còn tiếng giày của Chiêu Anh dẫm lên lá khô.
Chiêu Anh nhẹ giọng: "Về nhà của muội."
Chiêu Ngọc Tường lắc đầu, lời nói ra câu được câu chăng: "Tam ca à... ta là nữ hiệp hành tẩu giang hồ... thiên hạ nơi nào chẳng là nhà của ta..."
Trên con đường rộng lớn ấy, dường như chỉ còn lại hai người. Gió thu khẽ thổi qua làm lay động tà áo của giai nhân. Mặc dù Chiêu Ngọc Tường toàn nói những lời linh tinh nhưng Chiêu Anh vẫn rất kiên nhẫn trả lời. Từ trước đến nay, y luôn luôn như vậy. Không bao giờ tức giận hay to tiếng với nàng, kể cả mãi sau này cũng thế.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chăn đệm của Chiêu Ngọc Tường xộc lên mùi rượu hôi nồng, y phục cũng ẩm ẩm dính dính, đầu nàng quay mòng mòng như chong chóng. Cảm giác nôn nao dội lên từ cuống họng, nàng bò vội dậy nôn oẹ xuống dưới sàn, tất cả những gì còn trong bụng đều bị nôn hết ra ngoài. Cung nữ vội vàng đến đỡ nàng dậy uống nước cho tỉnh táo đầu óc. Chiêu Ngọc Tường phải uống hết ba cốc trà mới đỡ đi vị chua trong miệng.
Cung nữ tấp nập ra vào, người thay chăn màn, người đem nước đến để nàng tắm. Ngâm mình trong thùng nước ấm, nàng thấy sảng khoái hơn hẳn. Nghĩ lại tối hôm qua thật kinh khủng, không ngờ nàng lại làm ra mấy hành động mất mặt ấy. Chiêu Ngọc Tường không nén được tiếng thở dài, từ nhỏ nàng vốn được nuông chiều nên quy củ cũng không học hành đàng hoàng, nhưng chưa bao giờ đến mức tuỳ tiện buông thả.
Sau khi gột rửa hết mùi rượu trên người, Chiêu Ngọc Tường đang ngồi trong phòng ăn bánh nướng đậu xanh thì có cung nữ đi vào đưa cho nàng một cuộn giấy nhỏ, nàng ta khom người cung kính nói: "Bẩm công chúa, thư này do một cô nương đưa từ hôm qua."
Nàng không đáp lời mà nhận lấy cuộn giấy ấy, khi mở ra xem, vẻ mặt không có biểu hiện gì nhưng trong mắt thoáng qua vài dao động nhỏ, nàng hỏi: "Cô nương đó trông bộ dạng thế nào?"
"Dựa vào cách ăn mặc của nàng, nô tì đoán đó chỉ là người hầu thôi ạ, hơn nữa nàng có nói thư này là do tiểu thư của nàng muốn gửi cho công chúa."
Chiêu Ngọc Tường gấp cuộn giấy lại cất vào trong người, nàng ăn nốt miếng bánh rồi thong thả đứng dậy, xem ra hôm nay lại phải xuất cung một chuyến rồi. Lần này đi nàng đem theo hẳn bốn binh lính hộ vệ và một cung nữ. Xe ngựa xa hoa rộng lớn tiến về phía bến sông.
Ở bờ sông đã có sẵn một con thuyền nhỏ đang đợi, Chiêu Ngọc Tường một mình đi lên thuyền. Trên thuyền có một cô nương đang ngồi và một người trèo thuyền. Khi nàng bước chân lên, con thuyền dần bị đẩy ra xa bờ rồi trôi lênh đênh trên mặt sông lớn.
Chiêu Ngọc Tường đi đến ngồi xuống đối diện cô nương kia, trên mặt nở nụ cười ôn hoà: "Vậy ngươi là Nam Oanh sao?"
Cô nương ấy khẽ gật đầu: "Nam Oanh vô cùng cảm kích công chúa vì đã đại giá quang lâm đến đây."
Lẽ ra Nam Oanh phải tự xưng là tiểu dân mới phải, dám xưng tên ra ư? Trong lòng Chiêu Ngọc Tường thoáng ngạc nhiên nhưng nàng cũng không trách nàng ta vì tội vô lễ. Ngay từ đầu gặp nàng, Nam Oanh đã không hề đứng lên chào rồi. Nếu Chiêu Ngọc Tường muốn trách phạt thì ít nhất nàng sẽ chờ nàng ta kể hết chuyện đã.
Tờ giấy mà Nam Oanh viết cho nàng không dài, chỉ có hai câu ngắn, nội dung trong thư đại khái là muốn nói cho nàng biết bí mật của Giang Thanh, bí mật này sẽ giúp nàng huỷ hôn với hắn, cuối thư có đề một câu: "Sáng mai Nam Oanh đợi công chúa ở bến sông, không gặp không về".
Chiêu Ngọc Tường không biết Nam Oanh có quan hệ gì với Giang Thanh, nàng đã có ý nghĩ thoáng qua rằng liệu đây có phải là lừa đảo không, nhưng cho dù là lừa đi chăng nữa thì cũng không sao cả, giả như nó là thật thì chẳng phải chuyện mà nàng phiền não mấy hôm nay sẽ được giải quyết sao.
"Được rồi, có gì cần nói thì hãy nói hết đi."
"Công chúa đã biết Giang tướng quân có vợ chưa?"
Lông mày nàng khẽ nhướng lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Chuyện này nằm ngoài dự tính của nàng rồi, ánh mắt nhìn Nam Oanh vẻ ngờ vực: "Ngươi là..."
"Nam Oanh là vợ của tướng quân."
Trong lòng Chiêu Ngọc Tường xen lẫn cảm giác vui mừng và tức giận. Vui vì chuyện này mà để phụ hoàng biết thì nhà họ Giang chắc chắn không thoát tội, Giang Thanh cũng đừng mơ sống tiếp. Giận vì tên khốn Giang Thanh này đã có vợ nhưng còn đồng ý hôn sự với nàng. Nam Oanh thấy nàng không có biểu hiện gì, nàng ta sợ nàng đã quá tức giận đến mức đờ đẫn liền vội vàng quỳ xuống nức nở:
"Công chúa điện hạ, cầu xin cô hãy tha mạng cho tướng quân, xin cô vì thông tin này của ta mà tha cho tướng quân một mạng."
Nàng vẫn mỉm cười ôn hoà nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm túc: "Nam Oanh, chẳng lẽ lúc nói ra chuyện này ngươi không cân nhắc lợi hại sao?"
Chiêu Ngọc Tường biết tại sao nàng ta lại chịu nói cho nàng biết bí mật của Giang Thanh, có lẽ là vì quá yêu hắn, yêu đến mức mù quáng cho nên không muốn hắn đem lòng với ai cả, không một kẻ nào được chen chân vào chuyện tình cảm của nàng ta. Nếu Nam Oanh không nói thì biết đâu sau này nàng ta vẫn có thể trở thành thiếp, tương lai dài rộng, đâu có chuyện gì là không có cách giải quyết. Thế nhưng mũi tên đã rời khỏi cung rồi.
Nam Oanh không trả lời nàng, khuôn mặt nàng ta tái nhợt không chút sinh khí. Nàng đưa mắt nhìn ra bờ sông phía xa xa, mặt sông gợn sóng lăn tăn, trên bờ là những bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận chân trời.
"Nói cho ta biết, ngươi và hắn quen nhau như thế nào."
"Ta vốn không phải người nơi này, ta là người Bắc Sơn, sống ở một làng nhỏ nằm sát biên giới Tam Hồ và Bắc Sơn. Có một lần thổ phỉ vào làng giết người cướp bóc, nữ nhân trẻ tuổi đều bị mang đi hết, chỉ còn mình ta không ở trong thôn lúc đó nên may mắn thoát nạn. Rồi ta lưu lạc sang Tam Hồ, tình cờ gặp tướng quân khi ấy đang bị trọng thương."
Nói đến đây Nam Oanh nghẹn ngào không nói tiếp nữa, trên gương mặt thanh tú nước mắt đã chảy ướt đẫm.
Chiêu Ngọc Tường vẫn giữ vẻ bình thản, nàng nói tiếp hộ Nam Oanh: "Ngươi cứu hắn, sau đó đi theo hắn rồi cả hai nên duyên vợ chồng sao?"
Nam Oanh khẽ gật đầu, bộ dạng trông vô cùng đáng thương. Thật ra Giang Thanh có đem lòng yêu thích nàng ta cũng không có gì lạ. Như nàng ta đã nói, nàng ta là người Bắc Sơn cho nên ngoại hình có đôi chút khác biệt so với người Tam Hồ.
Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến nàng ấn tượng nhất chính là một đôi mắt phượng phong tình vạn chủng, bao nhiêu ma mị, bao nhiêu quyến rũ si mê đều đọng lại nơi đuôi mắt. Thử hỏi nữ nhân yểu điệu, xinh đẹp thế này có nam nhân nào không say đắm.
Thế nhưng Chiêu Ngọc Tường không phải là người giàu lòng nhân ái, biết cảm thông cho người khác. Nàng chỉ ngồi im đấy, trong lòng đang dự tính vài chuyện. Bỗng nhiên nàng cười đầy gian ác, hỏi Nam Oanh một câu khiến nàng ta sững người quên cả khóc: "Ngươi không nghĩ đến biết đâu ta cũng yêu thích hắn, sau đó giết ngươi diệt khẩu sao?"
Nam Oanh cắn răng, nước mắt lại tiếp tục chảy, nàng ta bưng mặt khóc: "Ta... ta không biết... ta có cảm giác thôi..."
"Ngươi chấp nhận bị phanh thây xẻ thịt để đổi mạng cho hắn không?" Trên khuôn mặt Chiêu Ngọc Tường phảng phất vẻ hung dữ, nàng xoay xoay cổ tay, lạnh giọng nói tiếp: "Sức của ta không có nhiều, nhưng vẫn đủ để giết ngươi ngay trên con thuyền này."
Nghe đến đây, Nam Oanh quỳ sụp xuống dưới chân nàng, nỉ non cầu xin bằng một giọng nói khản đặc không rõ ràng: "Xin công chúa mở lòng từ bi, khoan dung, tha cho Nam Oanh một mạng, xin công chúa tha cho đứa bé vô tội chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời này một mạng..."
"Đứa bé? Ngươi có thai sao?" Chiêu Ngọc Tường ngạc nhiên không doạ Nam Oanh nữa, nàng nắm lấy cánh tay của nàng ta để đỡ dậy. Nam Oanh khóc đến mức hai mắt sưng húp, nàng ta khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Chiêu Ngọc Tường đưa cho Nam Oanh một chiếc khăn để nàng ta lau nước mắt, nàng khẽ thở dài: "Ta chỉ đùa ngươi thôi, kẻ phụ bạc như vậy có gì đáng thích chứ."
Nam Oanh nhận lấy khăn của nàng, những tiếng nức nở vẫn vang lên khe khẽ. Thuyền trôi dập dềnh trên sông, những cơn gió mát lùa vào khoang thuyền thổi tung mái tóc của Chiêu Ngọc Tường, nàng giơ lên tay vén lại những lọn tóc loà xoà, ánh mắt nhìn Nam Oanh có vài phần thương hại.
Không nhà, không người thân, tất cả những gì mà nàng ta có giờ đây chỉ còn mình Giang Thanh, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phản bội nàng ta, phủ nhận sự tồn tại của nàng ta. Nếu là nàng chắc chắn nàng sẽ hận đến tận xương tuỷ chứ đừng nói giờ còn ngồi đây bênh vực cho hắn.
Nam Oanh này quá ngây ngô đơn thuần, nàng ta không nghĩ trước các trường hợp tiêu cực sẽ xảy ra để ứng phó. Ngày trước sống trong núi thì cũng không sao, nhưng giờ nàng ta vào tận kinh thành rồi, cứ ngu ngơ thế này thì sao mà sống dễ dàng được.
Chiêu Ngọc Tường liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi: "Ngươi hiện tại đang sống ở đâu?"
"Ta sống ở một biệt viện nhỏ nằm ở ngoại ô kinh thành."
"Sau này ngươi nên cẩn thận thì hơn, đừng để cho Giang Thanh biết hôm nay ngươi đến tìm ta, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy viết thư cho ta."
Nam Oanh khẽ vâng một tiếng, thuyền bắt đầu đổi hướng quay trở về bờ sông. Trước khi bước lên xe ngựa, Chiêu Ngọc Tường bỗng quay người lại hỏi:
"Ở quân doanh, ngươi có quen người nào tên Lý Đăng không?"
"Ta biết Lý tướng quân." Nam Oanh mỉm cười dịu dàng: "Tướng quân ngoài mặt tuy lạnh nhạt nhưng là người rất tốt."
Chiêu Ngọc Tường khẽ ừm một tiếng rồi lên xe ngựa rời đi luôn, cũng không nói thêm bất cứ câu dư thừa nào nữa. Khi trở về cung, nàng cho cung nữ đi gọi một người đến. Người này tên Hoa Diện, vốn là cận vệ thân tín phụ trách bảo vệ an nguy cho nàng. Ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì Hoa Diện đã đến, y khom người hành lễ với nàng. Chiêu Ngọc Tường nhấp một ngụm trà nhỏ, những ngón tay gõ lên mặt bàn tạo thành nhịp điệu, giọng nói đầy trầm tư:
"Ngươi ra ngoại ô kinh thành, tìm một biệt viện có liên quan đến Giang Thanh." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Không, chưa chắc biệt viện này Giang Thanh lại để lộ ra là của hắn, tóm lại tìm một cô nương tên Nam Oanh sống ở ngoại ô, tìm được rồi thì hãy bảo vệ nàng, nhất định phải để nàng còn sống."
Hoa Diện khẽ vâng một tiếng rồi rời đi ngay lập tức. Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có dự cảm xấu về chuyện này. Nàng không biết Giang Thanh sẽ làm ra mấy hành động gì, tốt nhất là cứ phòng còn hơn tránh. Nếu như... nếu như chuyện nàng nghĩ đến là thật thì chẳng phải mọi chuyện sẽ càng tệ hơn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.