Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít
Chương 4
Phong Tao Tao Tao Tao Tao
20/12/2020
“Tôi quên mình chỉ có thể chạy trốn ưu thương kia tại chỗ, tôi cũng quên mất mình vĩnh viễn bị khoá nhốt.”
Một lần nữa mở mắt ra, Alpha phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sáng ngời. Anh mờ mịt nhìn xem bốn phía, một mảnh mơ hồ. Trong nội tâm lúc này, chỉ có một nghi hoặc.
“Tôi… chết…”
Như là đang hỏi người khác, lại giống như đang hỏi chính mình.
“Xin lỗi… Vẫn chưa…”
Âm thanh quen thuộc này như một lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đánh bại tất cả những hi vọng của anh. Anh rốt cục thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Nơi này không không phải Áo, không phải Vienna!
Nơi này là Đức, là Berlin, là lồng giam chiếm giữ lấy anh bao nhiêu đêm ngày.
Mà đứng ở trước mắt anh, là người đàn ông anh từng yêu, cũng là người mà anh hận nhất.
“Alpha, nói cho tôi biết, vì cái gì… muốn trốn đi…”
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường, ngón tay thon dài nhợt nhạt nâng cằm anh lên, trong mắt tràn đầy đau thương cùng phẫn nộ.
“Gein… Tôi.. muốn.. trở lại… Áo…”
Anh dùng âm thanh khàn khàn âm nói cho hắn biết, linh hồn của anh không ở lại nơi đây.
“Bốp!”
Lửa giận khắc chế đã lâu rốt cục bởi vì một câu này mà bộc phát. Máu tươi từ khoé miệng Alpha chậm rãi chảy ra, một đường uốn lượn đến cổ.
Trên gương mặt nóng hổi bỗng chốc in dấu một bàn tay thật sâu.
“Alpha, tôi nói rồi… anh vĩnh viễn… đều thuộc về tôi… Anh… không thể… chạy thoát…”
“Chính là… Gein… Tôi… cần… có… được… tự do…”
“Tôi có thể cho anh tất cả, duy nhất sẽ không… cho anh… tự do…”
Giọng điệu kiên quyết như vậy, triệt để đẩy anh vào vực sâu tuyệt vọng.
Anh không có quyền lợi được lựa chọn, anh phải ở lại nơi này.
“Gein… vì… sao… lại… muốn… đối… xử… với… tôi… như vậy…”
“Bởi vì, tôi… yêu anh.”
Như là một câu thần chú, tàn nhẫn và ngọt ngào trêu chọc cõi lòng của Alpha. Anh cuối cùng không thể triệt để yêu thương hắn, anh cuối cùng không thể hoàn toàn thù hận hắn.
Vì vậy, khi Gein một lần nữa dán vào ngực anh, anh chỉ có thể vùng vẫy trong thinh lặng như trước. Gein trước mắt không có chút dịu dàng nào, nụ hôn của hắn, vuốt ve của hắn, tựa hồ chỉ để khiến anh càng thêm khổ sở, càng khó sống mà thôi.
Không có bất cứ màn dạo đầu nào, phân thân không lưu tình chút nào mà xỏ xuyên qua thân thể Alpha. Rút ra, thẳng tiến, rút ra, thẳng tiến…
Một lần lại càng dùng sức hơn một lần, một lần lại càng điên cuồng hơn một lần.
Thân thể vốn phát sốt dưới sự tra tấn đớn đau này liền dần dần choáng váng. Gein nhìn khuôn mặt người đàn ông ướt đẫm hỗn độn bên dưới, đột nhiên không đành lòng khiến anh tỉnh lại.
Đừng trách tôi… Alpha… Tôi không muốn… mất đi anh…
Lấy còng tay đã chuẩn bị sẵn từ dưới giường ra, Gein cố định hai tay của con người suy yếu bên dưới vào đầu giường.
Alpha… Tôi không muốn tổn thương anh… Tôi chỉ muốn lưu lại bước chân anh… Đừng trách tôi…
Trong bóng tối, giữa mê man, hai chân bị ép mở ra, treo lên. Hai chân treo ở giữa không trung đầy khó chịu, cùng với sự lạnh buốt từ còng tay truyền đến, khiến Alpha thanh tỉnh một lần nữa.
“Gein… Cậu.. muốn… làm… cái gì…”
Anh biết mình sẽ phải trả giá thật nhiều vì đã chạy trốn, nhưng anh không biết một cái giá lớn này sẽ nặng nề như thế.
“Alpha… Tại sao phải tỉnh lại… Tiếp tục nằm ngủ đi… Sẽ tốt hơn nhiều…”
Gein thương tiếc nhìn anh, nhẹ nhàng hôn lên vết máu bên khoé miệng, sau đó dịu dàng nhét một mảnh vải lụa vào trong miệng anh.
“Có lẽ… Sẽ rất đau… Không!! Nhất định sẽ rất đau… Có điều… Chỉ là trong nháy mắt..”
Sợ hãi.. Sợ hãi… Sợ hãi….
Từ lúc bọn họ mới quen biết đến giờ, Alpha chưa từng nhìn thấy Gein của hôm nay, ẩn dấu bên dưới biểu tình tỉnh táo là sự điên cuồng vô cùng tận.
Không có cách nào nói chuyện, anh chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi nguyên nhân kết quả của mọi điều.
“Alpha, nếu như ngay cả khóa sắt cũng không thể trói buộc được cánh chim bay ra ngoài cửa sổ… Anh có biết biện pháp duy nhất để giữ lại được chúng nó là gì không…”
“…”
Không phải không biết rõ, chỉ là không muốn nói, không cần nói, không thể nói.
“Tôi cho anh biết, nếu để chú chim mà tôi yêu thương không thể rời khỏi tôi… Tôi thà rằng huỷ hoại đôi cánh của nó, khiến cho nó không cách nào lượn bay được nữa, bởi vì tôi không thể chịu đựng được việc không nhìn thấy được sự kinh hoàng và thống khổ của nó…”
Vì vậy, anh thấy được người đàn ông phía trên rút ra một cây dao nhỏ, một con dao giải phẫu vô cùng sắc bén!
“Alpha, thật ra tôi đã sớm có quyết định này, anh yên tâm… Tôi đã làm vô số thí nghiệm, tôi sẽ mau chóng chấm dứt cho anh…”
“A!!!!”
Rốt cục hiểu được, trừng phạt của mình chính là dùng đôi chân để trả giá, biết rõ vô ích, anh vẫn liều mạng vùng vẫy đứng dậy.
Đó là một bộ phận trên thân thể của mình, trong ký ức, đã từng chạy dài giữa bụi hoa nước Áo!
Làm sao có thể!!! Làm sao có thể đây…
Trong giãy dụa kịch liệt, những vết thương phía sau lại một lần nữa nứt ra, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy xuống. Anh chẳng quan tâm đau đớn, chẳng quan tâm run rẩy. Anh chỉ muốn ngăn cản hắn, ngăn cản hành động huỷ diệt của hắn.
“Đừng lộn xộn! Alpha!”
Gein nhìn anh không có chút hợp tác nào, nhíu mày nói.
“Ưm!!”
Anh muốn mở miệng ra, nhưng anh không thể nói được gì, anh không có quyền được nói.
Cho nên toàn thân không ngừng lắc lư, đại biểu cho sự phản kháng không tiếng động của anh.
Đột nhiên, phần eo bị người nắm chặt, một cái thẳng tiến, ở hậu huyệt trống rỗng bên dưới đột nhiên truyền đến kích thích cực nóng. Theo tiết tấu của người phía trên, thân thể cũng bắt đầu di động theo quy luật.
Vô số xâm nhập trong màn đêm, khiến anh đã quen với nhịp điệu như thế, thân thể không bao giờ… còn nghe theo sai khiến của mình nữa…
Không có đường sống vãn hồi, nghĩ như vậy, anh lặng yên rơi một giọt nước mắt.
Vốn không muốn mình yếu ớt như vậy, lại hết lần này đến lần khác không thể khắc chế được những đau thương trong lòng.
“Không được, không được… Dù cho anh nhìn tôi như vậy, dù cho anh sẽ rơi nước mắt… Vẫn sẽ không… buông tay.”
Gein nhìn vào niềm tuyệt vọng thê lương trong mắt anh, đau lòng và tàn nhẫn trả lời.
Sau đó hắn nắm một cổ chân mảnh khảnh lên, dùng đầu lưỡi mềm mại nóng hổi nhẹ nhàng cắn lên khoảng trống ở giữa, đôi môi mị hoặc ngậm lấy từng ngón chân. Làm sạch, khử trùng…
Cuối cùng, thong thả cắn vào đường gân xanh bắt mắt nổi bật lộ ra bên ngoài…
Đó là một kết thúc không thể vãn hồi.
Khi dao nhỏ xẹt qua mắt cá chân chân, ma sát đau đớn làm cho Alpha có xúc động muốn được chết. Anh cảm thấy một bộ phận của cơ thể đột ngột bị tước đi, vì một tiếng gào thét thê lương khi gân mạch bị cắt đứt.
Đau đớn kịch liệt làm anh không ngừng giãy dụa, hai chân dần dần mất đi tri giác, nhưng lửa nóng ở phần eo lại càng lúc càng rõ ràng.
Vì cái gì… Vì cái gì tôi vẫn còn có cảm giác…
Vì cái gì… Vì cái gì còn để cho tôi sống trên cõi đời này…
Vì cái gì… Vì cái gì vận mệnh của chúng ta chỉ có thể thương tổn lẫn nhau…
Vì cái gì…
Vì cái gì…
Máu tươi, tinh dịch, mồ hôi, nước mắt… Chúng nó tạo nên một bức tranh thê lương xinh đẹp bên dưới ga giường, nơi chứng kiến quá khứ bọn họ, hiện tại, và sẽ đến tương lai…
Rốt cục đang ngủ … Hay là… đang với đối mặt sự thật… Tình nguyện trầm luân trong bóng tối…
Gein khổ sở liếm mút đôi chân đã không thể nào đi lại được nữa của Alpha, nhiều lần hôn lên hai vết thương kinh hoàng đáng sợ…
Alpha, có lẽ ngủ say mới là kết cục tốt nhất cho anh…
Xin tha thứ sự ích kỷ của tôi… Tôi rõ ràng… không muốn thương tổn anh mà…
Tôi chỉ là… quá sợ hãi sẽ mất đi anh…
Đáp ứng tôi… đừng chạy trốn nữa…
Được không…
Một lần nữa mở mắt ra, Alpha phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sáng ngời. Anh mờ mịt nhìn xem bốn phía, một mảnh mơ hồ. Trong nội tâm lúc này, chỉ có một nghi hoặc.
“Tôi… chết…”
Như là đang hỏi người khác, lại giống như đang hỏi chính mình.
“Xin lỗi… Vẫn chưa…”
Âm thanh quen thuộc này như một lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đánh bại tất cả những hi vọng của anh. Anh rốt cục thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Nơi này không không phải Áo, không phải Vienna!
Nơi này là Đức, là Berlin, là lồng giam chiếm giữ lấy anh bao nhiêu đêm ngày.
Mà đứng ở trước mắt anh, là người đàn ông anh từng yêu, cũng là người mà anh hận nhất.
“Alpha, nói cho tôi biết, vì cái gì… muốn trốn đi…”
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường, ngón tay thon dài nhợt nhạt nâng cằm anh lên, trong mắt tràn đầy đau thương cùng phẫn nộ.
“Gein… Tôi.. muốn.. trở lại… Áo…”
Anh dùng âm thanh khàn khàn âm nói cho hắn biết, linh hồn của anh không ở lại nơi đây.
“Bốp!”
Lửa giận khắc chế đã lâu rốt cục bởi vì một câu này mà bộc phát. Máu tươi từ khoé miệng Alpha chậm rãi chảy ra, một đường uốn lượn đến cổ.
Trên gương mặt nóng hổi bỗng chốc in dấu một bàn tay thật sâu.
“Alpha, tôi nói rồi… anh vĩnh viễn… đều thuộc về tôi… Anh… không thể… chạy thoát…”
“Chính là… Gein… Tôi… cần… có… được… tự do…”
“Tôi có thể cho anh tất cả, duy nhất sẽ không… cho anh… tự do…”
Giọng điệu kiên quyết như vậy, triệt để đẩy anh vào vực sâu tuyệt vọng.
Anh không có quyền lợi được lựa chọn, anh phải ở lại nơi này.
“Gein… vì… sao… lại… muốn… đối… xử… với… tôi… như vậy…”
“Bởi vì, tôi… yêu anh.”
Như là một câu thần chú, tàn nhẫn và ngọt ngào trêu chọc cõi lòng của Alpha. Anh cuối cùng không thể triệt để yêu thương hắn, anh cuối cùng không thể hoàn toàn thù hận hắn.
Vì vậy, khi Gein một lần nữa dán vào ngực anh, anh chỉ có thể vùng vẫy trong thinh lặng như trước. Gein trước mắt không có chút dịu dàng nào, nụ hôn của hắn, vuốt ve của hắn, tựa hồ chỉ để khiến anh càng thêm khổ sở, càng khó sống mà thôi.
Không có bất cứ màn dạo đầu nào, phân thân không lưu tình chút nào mà xỏ xuyên qua thân thể Alpha. Rút ra, thẳng tiến, rút ra, thẳng tiến…
Một lần lại càng dùng sức hơn một lần, một lần lại càng điên cuồng hơn một lần.
Thân thể vốn phát sốt dưới sự tra tấn đớn đau này liền dần dần choáng váng. Gein nhìn khuôn mặt người đàn ông ướt đẫm hỗn độn bên dưới, đột nhiên không đành lòng khiến anh tỉnh lại.
Đừng trách tôi… Alpha… Tôi không muốn… mất đi anh…
Lấy còng tay đã chuẩn bị sẵn từ dưới giường ra, Gein cố định hai tay của con người suy yếu bên dưới vào đầu giường.
Alpha… Tôi không muốn tổn thương anh… Tôi chỉ muốn lưu lại bước chân anh… Đừng trách tôi…
Trong bóng tối, giữa mê man, hai chân bị ép mở ra, treo lên. Hai chân treo ở giữa không trung đầy khó chịu, cùng với sự lạnh buốt từ còng tay truyền đến, khiến Alpha thanh tỉnh một lần nữa.
“Gein… Cậu.. muốn… làm… cái gì…”
Anh biết mình sẽ phải trả giá thật nhiều vì đã chạy trốn, nhưng anh không biết một cái giá lớn này sẽ nặng nề như thế.
“Alpha… Tại sao phải tỉnh lại… Tiếp tục nằm ngủ đi… Sẽ tốt hơn nhiều…”
Gein thương tiếc nhìn anh, nhẹ nhàng hôn lên vết máu bên khoé miệng, sau đó dịu dàng nhét một mảnh vải lụa vào trong miệng anh.
“Có lẽ… Sẽ rất đau… Không!! Nhất định sẽ rất đau… Có điều… Chỉ là trong nháy mắt..”
Sợ hãi.. Sợ hãi… Sợ hãi….
Từ lúc bọn họ mới quen biết đến giờ, Alpha chưa từng nhìn thấy Gein của hôm nay, ẩn dấu bên dưới biểu tình tỉnh táo là sự điên cuồng vô cùng tận.
Không có cách nào nói chuyện, anh chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi nguyên nhân kết quả của mọi điều.
“Alpha, nếu như ngay cả khóa sắt cũng không thể trói buộc được cánh chim bay ra ngoài cửa sổ… Anh có biết biện pháp duy nhất để giữ lại được chúng nó là gì không…”
“…”
Không phải không biết rõ, chỉ là không muốn nói, không cần nói, không thể nói.
“Tôi cho anh biết, nếu để chú chim mà tôi yêu thương không thể rời khỏi tôi… Tôi thà rằng huỷ hoại đôi cánh của nó, khiến cho nó không cách nào lượn bay được nữa, bởi vì tôi không thể chịu đựng được việc không nhìn thấy được sự kinh hoàng và thống khổ của nó…”
Vì vậy, anh thấy được người đàn ông phía trên rút ra một cây dao nhỏ, một con dao giải phẫu vô cùng sắc bén!
“Alpha, thật ra tôi đã sớm có quyết định này, anh yên tâm… Tôi đã làm vô số thí nghiệm, tôi sẽ mau chóng chấm dứt cho anh…”
“A!!!!”
Rốt cục hiểu được, trừng phạt của mình chính là dùng đôi chân để trả giá, biết rõ vô ích, anh vẫn liều mạng vùng vẫy đứng dậy.
Đó là một bộ phận trên thân thể của mình, trong ký ức, đã từng chạy dài giữa bụi hoa nước Áo!
Làm sao có thể!!! Làm sao có thể đây…
Trong giãy dụa kịch liệt, những vết thương phía sau lại một lần nữa nứt ra, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy xuống. Anh chẳng quan tâm đau đớn, chẳng quan tâm run rẩy. Anh chỉ muốn ngăn cản hắn, ngăn cản hành động huỷ diệt của hắn.
“Đừng lộn xộn! Alpha!”
Gein nhìn anh không có chút hợp tác nào, nhíu mày nói.
“Ưm!!”
Anh muốn mở miệng ra, nhưng anh không thể nói được gì, anh không có quyền được nói.
Cho nên toàn thân không ngừng lắc lư, đại biểu cho sự phản kháng không tiếng động của anh.
Đột nhiên, phần eo bị người nắm chặt, một cái thẳng tiến, ở hậu huyệt trống rỗng bên dưới đột nhiên truyền đến kích thích cực nóng. Theo tiết tấu của người phía trên, thân thể cũng bắt đầu di động theo quy luật.
Vô số xâm nhập trong màn đêm, khiến anh đã quen với nhịp điệu như thế, thân thể không bao giờ… còn nghe theo sai khiến của mình nữa…
Không có đường sống vãn hồi, nghĩ như vậy, anh lặng yên rơi một giọt nước mắt.
Vốn không muốn mình yếu ớt như vậy, lại hết lần này đến lần khác không thể khắc chế được những đau thương trong lòng.
“Không được, không được… Dù cho anh nhìn tôi như vậy, dù cho anh sẽ rơi nước mắt… Vẫn sẽ không… buông tay.”
Gein nhìn vào niềm tuyệt vọng thê lương trong mắt anh, đau lòng và tàn nhẫn trả lời.
Sau đó hắn nắm một cổ chân mảnh khảnh lên, dùng đầu lưỡi mềm mại nóng hổi nhẹ nhàng cắn lên khoảng trống ở giữa, đôi môi mị hoặc ngậm lấy từng ngón chân. Làm sạch, khử trùng…
Cuối cùng, thong thả cắn vào đường gân xanh bắt mắt nổi bật lộ ra bên ngoài…
Đó là một kết thúc không thể vãn hồi.
Khi dao nhỏ xẹt qua mắt cá chân chân, ma sát đau đớn làm cho Alpha có xúc động muốn được chết. Anh cảm thấy một bộ phận của cơ thể đột ngột bị tước đi, vì một tiếng gào thét thê lương khi gân mạch bị cắt đứt.
Đau đớn kịch liệt làm anh không ngừng giãy dụa, hai chân dần dần mất đi tri giác, nhưng lửa nóng ở phần eo lại càng lúc càng rõ ràng.
Vì cái gì… Vì cái gì tôi vẫn còn có cảm giác…
Vì cái gì… Vì cái gì còn để cho tôi sống trên cõi đời này…
Vì cái gì… Vì cái gì vận mệnh của chúng ta chỉ có thể thương tổn lẫn nhau…
Vì cái gì…
Vì cái gì…
Máu tươi, tinh dịch, mồ hôi, nước mắt… Chúng nó tạo nên một bức tranh thê lương xinh đẹp bên dưới ga giường, nơi chứng kiến quá khứ bọn họ, hiện tại, và sẽ đến tương lai…
Rốt cục đang ngủ … Hay là… đang với đối mặt sự thật… Tình nguyện trầm luân trong bóng tối…
Gein khổ sở liếm mút đôi chân đã không thể nào đi lại được nữa của Alpha, nhiều lần hôn lên hai vết thương kinh hoàng đáng sợ…
Alpha, có lẽ ngủ say mới là kết cục tốt nhất cho anh…
Xin tha thứ sự ích kỷ của tôi… Tôi rõ ràng… không muốn thương tổn anh mà…
Tôi chỉ là… quá sợ hãi sẽ mất đi anh…
Đáp ứng tôi… đừng chạy trốn nữa…
Được không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.