Chương 23
Vitamin ABC
04/08/2014
Thật ra thì cũng không cần phải che giấu như vậy, quà tặng là một đôi kiếm. Là cô mấy ngày trước tốn mấy giờ ở trang web thường lướt tìm được, người bán là một người bạn trên mạng bình thường quan hệ không tệ, bởi vì gần đây trong tay thiếu tiền muốn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Thời điểm kết hôn ở trong phòng anh trước kia, trên vách tường tất cả đều là các loại đao quang kiếm ảnh, trên bàn cũng đặt dao găm Thụy Sĩ cùng kiếm võ sĩ Nhật Bản.
Cô phỏng đoán, anh phải là một người say mê công việc .
Hơn nữa ngày hôm qua cô xem qua hình đôi kiếm kia.
Từ thép đặc biệt luyện thành, một phần lưỡi dao được vỏ ngoài che lại càng thêm cứng rắn, tay nghề thủ công tỉ mỉ, sống lưng (của kiếm nhé) thẳng tắp, đều được mài, không làm trang trí, thân kiếm nhẵn nhụi, rất giống da trẻ con, nhìn thấy kim loại cảm thấy sáng bóng, đặc điểm của xử lý nhiệt để có được phơi bày đầy đủ. Hình con rồng ở thanh kiếm(convert là con rắn, nhưng chương trước là con rồng nên mình đổi lại), hoa văn lưỡi kiếm tỉ mỉ mềm mại, lúc ẩn lúc hiện ở trên lưỡi kiếm, độ sôi của kim loại đều từ lưỡi dao truyền sang hai bên, môt nửa lưỡi kiếm lại càng bảo dưỡng càng sáng trong, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn. Vỏ kiếm tinh xảo cũng không bình thường, là khí phách lộ ra ngoài phù hợp vừa đúng giản liễm. (nói thật là kiếm dù có đẹp đến mấy thì qua lời dịch của mình chắc cũng bị giảm đi, xin lỗi tác giả cùng độc giả. Dịch xong đoạn này chết hàng nghìn tế bào não. Hix)
Tóm lại, Dư Nhược Nhược cảm thấy thanh kiếm này chỗ nào cũng tốt, cực kỳ thích hợp với Nhan Bồi Nguyệt. Mặc dù giá tiền có chút đắt, nhưng là cô hỏi thăm trong nghề một chút, còn không tính bị hố. Ngày hôm qua hẹn người mua sáu giờ chiều tại một quán cà phê gặp mặt tiền trao cháo múc, cô vừa đến giờ liền vội vàng tan việc.
Vậy mà tới cà phê vừa mới kiềm chế xuống tâm tình kích động sôi trào liền nhận được điện thoại của người bán, người ta đổi ý rồi, không chuẩn bị đem thứ tốt đẹp trong lòng chắp tay nhường người khác rồi.
"Hàn tiên sinh, là như vậy, bạn tôi vô cùng thích sưu tầm cái này, nếu như là vấn đề giá tiền, chúng ta gặp mặt thương lượng một chút." Dư Nhược Nhược tính tình có một chút quật cường, giờ phút này nếu không hề đạt mục đích sẽ cố chấp không bỏ qua.
"Dư tiểu thư, tôi không phải cố ý muốn nuốt lời, cũng không phải là quan tâm cái vấn đề giá tiền này, tôi tin tưởng tôi mặc dù nêu cao một chút nữa, vẫn là có người nguyện ý muốn. Mà là tôi gần đây suy đi nghĩ lại, kinh tế khó khăn chỉ là một lúc, tôi cuối cùng vẫn có thể vượt qua cửa ải khó, nhưng là nếu như mà tôi cùng thứ yêu mến nhất đó vì vậy lỡ mất dịp tốt, đó mới sẽ là tiếc nuối cả đời của tôi đấy."
Lấy cớ này hết sức đầy đủ, người ta so với ngươi còn cố chấp hơn, vậy thì có biện pháp gì? Lại không thể cướp đoạt dựa vào trộm.
Cô chỉ có chán nản bỏ qua, trong lòng thở dài. Thật ra thì biết rõ đối phương có lẽ là nói láo, nhưng là trên mặt bàn vạch trần cũng chỉ có thể khiến hai người không xuống đài được mà thôi, mua bán không thành nhân nghĩa tại (đây là câu thành ngữ) nha, sau này vẫn còn sẽ ở trên diễn đàn gặp phải, cần gì vạch mặt nhau làm cả hai chán ghét?
Trong quán cà phê tầm mắt rất tốt, không khí không tồi, mỗi chỗ ngồi cũng thiết kế thành hình dáng chiếc đu, màn che nhung tơ thật dài cột lấy ghế dây mây, có thể khẽ đung đưa, tựa vào phía trên cực kỳ vừa lòng. Hơn nữa còn được phép mang sủng vật đi vào, giờ phút này ở chỗ ngồi đối diện có đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô, cùng bình thường buồn ngủ vừa vặn tương phản, giống như là đang tập trung tinh thần chờ đợi tùy thời phóng ra bổ nhào bắt con mồi.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê nguyên chết, bởi vì Nhan Bồi Nguyệt luôn luôn không muốn nhìn thấy thứ này, cho nên trong nhà chỉ có trà, cũng không có thiết bị pha cà phê.
Cô cũng lười phải thiên tân vạn khổ rót bình trà lại đi đặc biệt pha cà phê, dần dần hình như cũng không giống trước kia một dạng đau khổ mê luyến sâu nặng hương vị thơm ngấy này mà là thói quen đi theo anh uống trà Ô Long mùi trà xanh thơm ngát thanh nhã rồi.
Thói quen thật là thứ đáng sợ, cô híp mắt nghĩ, không quá nửa năm, cô dường như có lẽ đã có thói quen buổi tối cùng anh cùng nhau ở trên ghế sofa vì nhìn tiết mục trên ti vi mà tranh chấp, thói quen buổi tối thời điểm có cơn ác mộng anh xông lại ôm lấy, thói quen thời điểm đi dạo ở cửa hàng nắm thật chặt cánh tay của anh, thói quen mỗi ngày đối với tài nấu nướng của anh bắt bẻ thêm lại ăn sạch tất cả. . . . . .
Cô cho rằng thói quen của hai người tựa như có lẽ đã cùng nhau trải qua thời gian mấy thập niên.
Vị trí của cô ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa sổ là một cái đường dành riêng cho người đi bộ, người đi đường đi qua đi lại tốp năm tốp ba, bước chân đi qua lưu lại một tiếng cười. Có đôi tình nhân cũng tay cầm tay không muốn buông ra, gặp phải những xe thể thao số lượng hạn chế liền cố ý chia ra từ hai bên vòng qua, không muốn buông tay ra là ràng buộc lãng mạn nhất.
Cô đột nhiên giật mình, giống như là ngộ đạo cái gì, lại như có như không vậy.
Khi về đến nhà Nhan Bồi Nguyệt còn chưa có trở về, cô nghĩ tới rốt cuộc phải làm chút gì liền lục soát thực đơn đơn giản một chút, theo dạng vẽ hồ lô (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ) bắt đầu phát cáu rồi.
Mặc dù nhiều lần bị ít muối, số lượng rượu gia vị vừa phải, xem xét thêm vào bột ngọt đợi chút nước săm sắp, nhưng là không trở ngại cô làm một bàn lớn thức ăn đơn giản.
Nhưng vừa mới đắc ý hả hê không bao lâu, cô liền phát hiện, chỉ lo nấu ăn, quên không cắm phích nồi cơm điện rồi. . . . . . (^_^)
Thời khắc chuẩn bị xong đã là chín giờ tối, Dư Nhược Nhược trong bụng đã luân phiên trình diễn kế vườn không nhà trống rồi, cô chuyển kênh ti vi từ đầu tới đuôi một lần, lại từ đầu đến đuôi một lần nữa. . . . . .
Hiện tại mới phát hiện, bình thường cùng anh cướp xem tiết mục, tuy nhiên có chút thú vị.
Thì ra là thật sự là, quan trọng nhất không phải xem cái gì, mà là cùng người nào xem. . . . . .
Thời điểm cửa chìa khóa chuyển động trái tim của cô cơ hồ theo tần số nhảy lên, cô đứng lên, đã trằn trọc luyện tập mấy trăm lần lời kịch nhìn thấy anh trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nhan Bồi Nguyệt khuôn mặt là hiếm có mệt mỏi cùng nghiêm túc, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, trực tiếp đi về phía phòng.
Đồ trên tay đâm mù ánh mắt của cô, đây rõ ràng chính là đôi kiếm ban đầu cô nhìn trúng, còn có cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là tinh quang.
Cô đột nhiên bị một loại cảm giác gọi là mất mác đánh trúng, biểu cảm sinh động ở trên mặt một khắc trước cũng xụ xuống.
Nhan Bồi Nguyệt cứ như vậy giữ yên lặng vào phòng, cũng không ra nữa.
Dư Nhược Nhược ngồi ở trước bàn ăn ăn những món ăn tự mình làm, không phải cái này ít muối thì chính là cá quá mặn, hoặc là quá chua, hình như không có một món ăn là hài lòng.
Cô từ từ ăn, dưới ánh đèn lờ mờ, uất ức cắn nuốt người bắt đầu chầm chậm dâng lên, mờ mịt hốc mắt.
Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt đi ra rót nước mới phát hiện cô đang dọn dẹp thức ăn thừa, đem món ăn hồng hồng lục lục trong mâm cũng đổ vào trong thùng rác, anh giọng nói không tốt nói một câu: "Thế nào lãng phí thế này? Ăn không hết còn làm nhiều như vậy!"
Dư Nhược Nhược vốn là cái loại nhân vật mình không thoải mái sẽ khiến một nhóm người cùng với cô không thoải mái, nhưng bây giờ tâm tình cực kỳ hỏng bét, là một lời nhiệt huyết bị dập tắt là không thoải mái, không lên tiếng.
Trở về phòng cô liền leo lên diễn đàn, tìm được người mua rồi.
Nào biết đối phương đã dẫn đầu nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi, thật ra thì tôi đã đem đôi kiếm đó bán cho một vị khách nữ khác rồi."
"Tại sao? Là bởi vì đối phương ra giá so với tôi cao hơn? Anh tại sao liền cho rằng tôi không trả nổi đây?" Cô trong lòng đầy căm phẫn chất vấn.
"Tôi không có bị giá cao đả động, nhưng mà tôi lại bị chuyện xưa của cô ấy đả động rồi."
"Cái gì? Chuyện xưa?" Dư Nhược Nhược cũng chỉ là có chút nghi ngờ, tỷ như là ai đưa cho anh tinh quang, tỷ như còn có ai hiểu rõ anh như vậy, biết anh say mê công việc, còn nữa, vì sao nhận được quà tặng anh còn có vẻ mặt tham gia phúng điếu. . . . . .
"Đúng vậy, vốn đây là riêng tư của người mua, nhưng căn cứ vào chúng ta là chiến hữu lâu năm trong diễn đàn, tôi còn đối với cô nuốt lời rồi. Cho nên lập tức giải thích với cô."
"Nói đơn giản, người mua đó là đàn chị đồng học của tôi, là muốn tặng quà sinh nhật cho mối tình đầu. Bọn họ ban đầu tình cảm nghe nói là tình vững hơn vàng, bởi vì nguyên nhân công việc vấn đề gia đình mới bị bắt tách ra, đã là chuyện tình mười mấy năm trước rồi. Nào biết bây giờ đang ở một thành phố khác lần nữa bất ngờ gặp mặt, nhưng đều đã có gia đình riêng của mình rồi."
"Bạn học của tôi miêu tả rất là kích thích, tôi lúc ấy liền bị cảm động. Cảm thấy bạn bè là cô nếu như thích sẽ tìm được, nhưng với bọn họ đây là một cơ hội, một lần cùng nhau đối mặt. Nếu quả thật nhiệt tình không được hai người, những thứ kia tình cảm ngày xưa còn ở đó, nói không chừng “hướng hoa tịch thập”* còn có thể “mai khai nhị độ”** (đây là thành ngữ, mình không hiểu nghĩa lắm nên để nguyên, ai hiểu thì giải đáp hộ mình với) đấy. Tôi cũng có mối tình đầu, lập tức liền quyết định thành toàn đôi này, còn hi vọng chị Ngư Nhi đừng nóng giận."
Dư Nhược Nhược đầu ngón tay cứng ở trên con chuột, nửa ngày mới thử thăm dò gõ một câu hỏi trả lại: "Anh biết đàn chị cùng học với anh tên gọi là gì sao?"
"Hình như gọi là Tô Lệ, bây giờ còn là Giảng viên đại học G đấy. Cô có biết không?"
"A, không biết." Cô viết chữ hơi sức trở nên yếu đuối .
Tô Lệ, cô biết, biết cực kỳ.
Tên này mẹ chồng nghe hơi mà chạy, chồng liều mạng đi cứu đại mỹ nữ. . . . . .
Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều giống như được một sợi dây xâu chuỗi lại, trở nên đầy đủ mà rõ ràng.
Cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra là, đều là bởi vì Tô Lệ. . . . . .
Thời điểm kết hôn ở trong phòng anh trước kia, trên vách tường tất cả đều là các loại đao quang kiếm ảnh, trên bàn cũng đặt dao găm Thụy Sĩ cùng kiếm võ sĩ Nhật Bản.
Cô phỏng đoán, anh phải là một người say mê công việc .
Hơn nữa ngày hôm qua cô xem qua hình đôi kiếm kia.
Từ thép đặc biệt luyện thành, một phần lưỡi dao được vỏ ngoài che lại càng thêm cứng rắn, tay nghề thủ công tỉ mỉ, sống lưng (của kiếm nhé) thẳng tắp, đều được mài, không làm trang trí, thân kiếm nhẵn nhụi, rất giống da trẻ con, nhìn thấy kim loại cảm thấy sáng bóng, đặc điểm của xử lý nhiệt để có được phơi bày đầy đủ. Hình con rồng ở thanh kiếm(convert là con rắn, nhưng chương trước là con rồng nên mình đổi lại), hoa văn lưỡi kiếm tỉ mỉ mềm mại, lúc ẩn lúc hiện ở trên lưỡi kiếm, độ sôi của kim loại đều từ lưỡi dao truyền sang hai bên, môt nửa lưỡi kiếm lại càng bảo dưỡng càng sáng trong, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn. Vỏ kiếm tinh xảo cũng không bình thường, là khí phách lộ ra ngoài phù hợp vừa đúng giản liễm. (nói thật là kiếm dù có đẹp đến mấy thì qua lời dịch của mình chắc cũng bị giảm đi, xin lỗi tác giả cùng độc giả. Dịch xong đoạn này chết hàng nghìn tế bào não. Hix)
Tóm lại, Dư Nhược Nhược cảm thấy thanh kiếm này chỗ nào cũng tốt, cực kỳ thích hợp với Nhan Bồi Nguyệt. Mặc dù giá tiền có chút đắt, nhưng là cô hỏi thăm trong nghề một chút, còn không tính bị hố. Ngày hôm qua hẹn người mua sáu giờ chiều tại một quán cà phê gặp mặt tiền trao cháo múc, cô vừa đến giờ liền vội vàng tan việc.
Vậy mà tới cà phê vừa mới kiềm chế xuống tâm tình kích động sôi trào liền nhận được điện thoại của người bán, người ta đổi ý rồi, không chuẩn bị đem thứ tốt đẹp trong lòng chắp tay nhường người khác rồi.
"Hàn tiên sinh, là như vậy, bạn tôi vô cùng thích sưu tầm cái này, nếu như là vấn đề giá tiền, chúng ta gặp mặt thương lượng một chút." Dư Nhược Nhược tính tình có một chút quật cường, giờ phút này nếu không hề đạt mục đích sẽ cố chấp không bỏ qua.
"Dư tiểu thư, tôi không phải cố ý muốn nuốt lời, cũng không phải là quan tâm cái vấn đề giá tiền này, tôi tin tưởng tôi mặc dù nêu cao một chút nữa, vẫn là có người nguyện ý muốn. Mà là tôi gần đây suy đi nghĩ lại, kinh tế khó khăn chỉ là một lúc, tôi cuối cùng vẫn có thể vượt qua cửa ải khó, nhưng là nếu như mà tôi cùng thứ yêu mến nhất đó vì vậy lỡ mất dịp tốt, đó mới sẽ là tiếc nuối cả đời của tôi đấy."
Lấy cớ này hết sức đầy đủ, người ta so với ngươi còn cố chấp hơn, vậy thì có biện pháp gì? Lại không thể cướp đoạt dựa vào trộm.
Cô chỉ có chán nản bỏ qua, trong lòng thở dài. Thật ra thì biết rõ đối phương có lẽ là nói láo, nhưng là trên mặt bàn vạch trần cũng chỉ có thể khiến hai người không xuống đài được mà thôi, mua bán không thành nhân nghĩa tại (đây là câu thành ngữ) nha, sau này vẫn còn sẽ ở trên diễn đàn gặp phải, cần gì vạch mặt nhau làm cả hai chán ghét?
Trong quán cà phê tầm mắt rất tốt, không khí không tồi, mỗi chỗ ngồi cũng thiết kế thành hình dáng chiếc đu, màn che nhung tơ thật dài cột lấy ghế dây mây, có thể khẽ đung đưa, tựa vào phía trên cực kỳ vừa lòng. Hơn nữa còn được phép mang sủng vật đi vào, giờ phút này ở chỗ ngồi đối diện có đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô, cùng bình thường buồn ngủ vừa vặn tương phản, giống như là đang tập trung tinh thần chờ đợi tùy thời phóng ra bổ nhào bắt con mồi.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê nguyên chết, bởi vì Nhan Bồi Nguyệt luôn luôn không muốn nhìn thấy thứ này, cho nên trong nhà chỉ có trà, cũng không có thiết bị pha cà phê.
Cô cũng lười phải thiên tân vạn khổ rót bình trà lại đi đặc biệt pha cà phê, dần dần hình như cũng không giống trước kia một dạng đau khổ mê luyến sâu nặng hương vị thơm ngấy này mà là thói quen đi theo anh uống trà Ô Long mùi trà xanh thơm ngát thanh nhã rồi.
Thói quen thật là thứ đáng sợ, cô híp mắt nghĩ, không quá nửa năm, cô dường như có lẽ đã có thói quen buổi tối cùng anh cùng nhau ở trên ghế sofa vì nhìn tiết mục trên ti vi mà tranh chấp, thói quen buổi tối thời điểm có cơn ác mộng anh xông lại ôm lấy, thói quen thời điểm đi dạo ở cửa hàng nắm thật chặt cánh tay của anh, thói quen mỗi ngày đối với tài nấu nướng của anh bắt bẻ thêm lại ăn sạch tất cả. . . . . .
Cô cho rằng thói quen của hai người tựa như có lẽ đã cùng nhau trải qua thời gian mấy thập niên.
Vị trí của cô ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa sổ là một cái đường dành riêng cho người đi bộ, người đi đường đi qua đi lại tốp năm tốp ba, bước chân đi qua lưu lại một tiếng cười. Có đôi tình nhân cũng tay cầm tay không muốn buông ra, gặp phải những xe thể thao số lượng hạn chế liền cố ý chia ra từ hai bên vòng qua, không muốn buông tay ra là ràng buộc lãng mạn nhất.
Cô đột nhiên giật mình, giống như là ngộ đạo cái gì, lại như có như không vậy.
Khi về đến nhà Nhan Bồi Nguyệt còn chưa có trở về, cô nghĩ tới rốt cuộc phải làm chút gì liền lục soát thực đơn đơn giản một chút, theo dạng vẽ hồ lô (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ) bắt đầu phát cáu rồi.
Mặc dù nhiều lần bị ít muối, số lượng rượu gia vị vừa phải, xem xét thêm vào bột ngọt đợi chút nước săm sắp, nhưng là không trở ngại cô làm một bàn lớn thức ăn đơn giản.
Nhưng vừa mới đắc ý hả hê không bao lâu, cô liền phát hiện, chỉ lo nấu ăn, quên không cắm phích nồi cơm điện rồi. . . . . . (^_^)
Thời khắc chuẩn bị xong đã là chín giờ tối, Dư Nhược Nhược trong bụng đã luân phiên trình diễn kế vườn không nhà trống rồi, cô chuyển kênh ti vi từ đầu tới đuôi một lần, lại từ đầu đến đuôi một lần nữa. . . . . .
Hiện tại mới phát hiện, bình thường cùng anh cướp xem tiết mục, tuy nhiên có chút thú vị.
Thì ra là thật sự là, quan trọng nhất không phải xem cái gì, mà là cùng người nào xem. . . . . .
Thời điểm cửa chìa khóa chuyển động trái tim của cô cơ hồ theo tần số nhảy lên, cô đứng lên, đã trằn trọc luyện tập mấy trăm lần lời kịch nhìn thấy anh trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nhan Bồi Nguyệt khuôn mặt là hiếm có mệt mỏi cùng nghiêm túc, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, trực tiếp đi về phía phòng.
Đồ trên tay đâm mù ánh mắt của cô, đây rõ ràng chính là đôi kiếm ban đầu cô nhìn trúng, còn có cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là tinh quang.
Cô đột nhiên bị một loại cảm giác gọi là mất mác đánh trúng, biểu cảm sinh động ở trên mặt một khắc trước cũng xụ xuống.
Nhan Bồi Nguyệt cứ như vậy giữ yên lặng vào phòng, cũng không ra nữa.
Dư Nhược Nhược ngồi ở trước bàn ăn ăn những món ăn tự mình làm, không phải cái này ít muối thì chính là cá quá mặn, hoặc là quá chua, hình như không có một món ăn là hài lòng.
Cô từ từ ăn, dưới ánh đèn lờ mờ, uất ức cắn nuốt người bắt đầu chầm chậm dâng lên, mờ mịt hốc mắt.
Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt đi ra rót nước mới phát hiện cô đang dọn dẹp thức ăn thừa, đem món ăn hồng hồng lục lục trong mâm cũng đổ vào trong thùng rác, anh giọng nói không tốt nói một câu: "Thế nào lãng phí thế này? Ăn không hết còn làm nhiều như vậy!"
Dư Nhược Nhược vốn là cái loại nhân vật mình không thoải mái sẽ khiến một nhóm người cùng với cô không thoải mái, nhưng bây giờ tâm tình cực kỳ hỏng bét, là một lời nhiệt huyết bị dập tắt là không thoải mái, không lên tiếng.
Trở về phòng cô liền leo lên diễn đàn, tìm được người mua rồi.
Nào biết đối phương đã dẫn đầu nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi, thật ra thì tôi đã đem đôi kiếm đó bán cho một vị khách nữ khác rồi."
"Tại sao? Là bởi vì đối phương ra giá so với tôi cao hơn? Anh tại sao liền cho rằng tôi không trả nổi đây?" Cô trong lòng đầy căm phẫn chất vấn.
"Tôi không có bị giá cao đả động, nhưng mà tôi lại bị chuyện xưa của cô ấy đả động rồi."
"Cái gì? Chuyện xưa?" Dư Nhược Nhược cũng chỉ là có chút nghi ngờ, tỷ như là ai đưa cho anh tinh quang, tỷ như còn có ai hiểu rõ anh như vậy, biết anh say mê công việc, còn nữa, vì sao nhận được quà tặng anh còn có vẻ mặt tham gia phúng điếu. . . . . .
"Đúng vậy, vốn đây là riêng tư của người mua, nhưng căn cứ vào chúng ta là chiến hữu lâu năm trong diễn đàn, tôi còn đối với cô nuốt lời rồi. Cho nên lập tức giải thích với cô."
"Nói đơn giản, người mua đó là đàn chị đồng học của tôi, là muốn tặng quà sinh nhật cho mối tình đầu. Bọn họ ban đầu tình cảm nghe nói là tình vững hơn vàng, bởi vì nguyên nhân công việc vấn đề gia đình mới bị bắt tách ra, đã là chuyện tình mười mấy năm trước rồi. Nào biết bây giờ đang ở một thành phố khác lần nữa bất ngờ gặp mặt, nhưng đều đã có gia đình riêng của mình rồi."
"Bạn học của tôi miêu tả rất là kích thích, tôi lúc ấy liền bị cảm động. Cảm thấy bạn bè là cô nếu như thích sẽ tìm được, nhưng với bọn họ đây là một cơ hội, một lần cùng nhau đối mặt. Nếu quả thật nhiệt tình không được hai người, những thứ kia tình cảm ngày xưa còn ở đó, nói không chừng “hướng hoa tịch thập”* còn có thể “mai khai nhị độ”** (đây là thành ngữ, mình không hiểu nghĩa lắm nên để nguyên, ai hiểu thì giải đáp hộ mình với) đấy. Tôi cũng có mối tình đầu, lập tức liền quyết định thành toàn đôi này, còn hi vọng chị Ngư Nhi đừng nóng giận."
Dư Nhược Nhược đầu ngón tay cứng ở trên con chuột, nửa ngày mới thử thăm dò gõ một câu hỏi trả lại: "Anh biết đàn chị cùng học với anh tên gọi là gì sao?"
"Hình như gọi là Tô Lệ, bây giờ còn là Giảng viên đại học G đấy. Cô có biết không?"
"A, không biết." Cô viết chữ hơi sức trở nên yếu đuối .
Tô Lệ, cô biết, biết cực kỳ.
Tên này mẹ chồng nghe hơi mà chạy, chồng liều mạng đi cứu đại mỹ nữ. . . . . .
Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều giống như được một sợi dây xâu chuỗi lại, trở nên đầy đủ mà rõ ràng.
Cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra là, đều là bởi vì Tô Lệ. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.