Chương 27
Vitamin ABC
04/08/2014
Đặc biệt ăn cơm tối ở Uất Kim Tây uyển vì cách phòng bọn họ mới mua rất gần, Nhan Bắc Bắc nhao nhao nói nhất định muốn đi xem một chút.
Thật ra thì chỗ kia Dư Nhược Nhược chỉ ở qua một lần, cô và Nhan Bồi Nguyệt mỗi người một cái chìa khóa, nhưng đã sớm không biết ở xó xỉnh nào rồi.
Giờ phút này cùng với Nhan Bắc Bắc và Nhan Bồi Phong tới đây, cũng không lý do sinh ra một loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Mô hình phòng ốc rất lớn, kết cấu Duplex, cầu thang bằng gỗ xoay tròn, trong nhà bài biện và phong cách đều là thiên về Địa Trung Hải nhẹ nhàng khoan khoái phong tình, trên tường lười biếng treo mấy bức tranh sơn dầu non bộ thanh nhã. Toàn bộ một mặt tường là cửa sổ sát đất, bên ngoài chính là bờ biển xanh thẳm.
Dư Nhược Nhược hình như trời sinh liền đối với mấy cái này không có hứng thú, nhìn chỉ cảm thấy xa lạ.
Nhan Bắc Bắc đã kinh hô lên: "Nhan Bồi Phong anh cũng điều đến đây đi, ở chỗ như thế này, nơi này sau lưng là núi bên cạnh là biển, thật sự là địa phương tốt a, đồ ăn cũng tốt. Không như Bắc Kinh, mỗi ngày bão cát đầy trời, sặc đến tròng mắt cũng không mở ra được."
Nhan Bồi Phong không có phát biểu, bởi vì cô lôi kéo đông vọt tây đi dạo một chút.
"Chị Nhược Nhược, em đề nghị hai người ở trên sân thượng làm cái võng, nằm ở phía trên ngắm những vì sao có bao nhiêu tình ý a."
"Ôi ôi, cái thư phòng này thật là rộng rãi a, các ngươi vì sao buông tha khu nhà cao cấp cảnh đẹp không ngừng muốn đi chen chúc trong cái đại viện chừng trăm thước vuông a? Thời điểm ở Bắc Kinh chật hẹp một chút Nhan Bồi Nguyệt liền kén cá chọn canh."
Dư Nhược Nhược giật mình, đáp: "Nơi đó cách quân khu gần, cách chỗ chị làm việc cũng gần, vì quốc gia tiết kiệm một chút xăng."
. . . . . .
Nhan Bắc Bắc hạ quyết tâm nương nhờ nơi này, Dư Nhược Nhược chỉ có cùng Nhan Bồi Nguyệt cùng nhau về nhà.
Không khí trong xe, ánh sáng lung linh vờn quanh, có chút yên tĩnh.
"Anh không thích ở trong đại viện à?" Tay cô cài dây nịt an toàn, có chút khẩn trương.
Nhan Bồi Nguyệt quay đầu nhìn nàng một cái: "Nghe ai nói?"
"Bắc Bắc nói anh không thích ở nơi chật chội. . . . . ."
Anh vươn một tay ra, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: "Làm sao lại như vậy? Lúc bộ đội đặc chủng huấn luyện dã ngoại mấy người chen một lều đó là chuyện thường, hai người ở hơn trăm bình còn có thể so với cái kia chật chội?"
"Cám ơn anh." Hai người không còn ngôn ngữ dư thừa, nhưng trong xe vẫn có chân tình dịu dàng lưu chuyển.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược vừa ngồi trên sofa liền nhìn Nhan Bồi Nguyệt từng bước một đến gần, cô hình như cảm thấy đối với khí thế của anh cực kỳ nhạy cảm, hai người cách hai bước chân khoảng cách khi nói chuyện liền cùng tần số nhịp tim biến thành ngược nhau rồi.
Cô ôm ngực bịch bịch, vẻ mặt cảnh giác: "Sao vậy?"
Nhan Bồi Nguyệt dùng hành động để nói chuyện, khẽ cúi người xuống theo độ cao của cô, tay trái cố định trụ đầu của cô, tay phải vén tóc mái cô lên. . . . . .
Lúc này cô mới thấy hộp cấp cứu trên bàn trà, động tác của anh thành thạo lấy rượu cồn lau miệng vết thương trừ độc. . . . . .
Dư Nhược Nhược đau đến không để ý tới trong nháy mắt đó không giải thích được có chút mất mác không bị xâm phạm rồi, giọng nói hết sức kiêu ngạo: " Nhan Bồi Nguyệt anh đời trước cùng em có thù oán đi, tốt xấu gì lên tiếng nói chuyện đi a. . . . . . Á á, anh nhẹ một chút a. . . . . ."
"Đi chỗ nào nằm vùng thì bị thương?" Anh mở miệng phân tán lực chú ý.
"Ở nhà đỏ đó, vách tường này là gạch đỏ cũ kỹ nha, không có để ý liền. . . . . ." Cô cũng bị đau đớn phân đi tinh lực, vô ý thức liền đem chân tướng lộ ra ngoài rồi.
Nhan Bồi Nguyệt đã bôi thuốc nước xong, giờ phút này đang lạnh nhạt quan sát nhìn cô bê đá tự đập vào chân của mình: "Dư Nhược Nhược, anh nhớ em ở trước mặt bà của em có đảm bảo với anh, nếu như bởi vì công việc bị thương thì gì ấy nhỉ?"
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, mập mờ suy đoán: "Vậy sao? . . . . . . Em không nhớ rõ. . . . . . Ối, trên đầu gối còn có một vết thương nhỉ, đau chết mất. . . . . ."
Cô đợi một lát không có động tĩnh, ngẩng đầu lên vừa nhìn liền phát hiện Nhan Bồi Nguyệt chính trực đang nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc, giống như cô là con mồi vậy .
Cô bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, gãi gãi tóc: "Làm gì nhìn chằm chằm em vậy, đột nhiên phát hiện dung mạo em chim sa cá lặn sau một giây đồng hồ rồi hả ?"
Nhan Bồi Nguyệt ngồi chồm hổm vén lên ống quần cô, nặng nề đè chung quanh vết thương, mỉm cười một tiếng: "Dư Nhược Nhược, quốc gia không đem da mặt của em dùng để làm áo chống đạn thật là một tổn thất lớn!"
. . . . . . Cô liếc mắt, vẻ mặt tức giận, không chơi miệng độc tâm đen tối như vậy!
" Nhan Bồi Nguyệt anh không phải là người, không phải là người a không phải là người. . . . . ." Cô đều sắp đau đến muốn gọi ông ngoại gọi cậu rồi.
Lại là một trận gào khóc thảm thiết sau đó Nhan Bồi Nguyệt thở dài, bộ đội lấy một người vợ sợ đau như vậy, truyền đi thật sự sẽ mất hết mặt mũi Thượng tá của anh rồi. Không đúng, mặt mũi anh không biết bởi vì cô mất bao nhiêu lần. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh xuống tay càng thêm không lưu tình rồi.
. . . . . .
Buổi tối trên giường lớn Dư Nhược Nhược lại một lần nữa lạc ở trong vòng tròn rồi, luôn cảm giác bên cạnh thiếu thứ già đó, trong tiềm thức giống như thói quen ngủ ở trong ngực anh. . . . . .
Nhớ tới tình huống tối qua, nhất thời có chút đỏ mặt chột dạ, nghe nói bỏ dở nửa chừng đối thân thể đàn ông không tốt a. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt ở trên bàn viết nhìn tài liệu, gọi điện thoại Ngũ Việt.
"Tìm vội vã như vậy, chẳng lẽ là nhớ tôi?" Ngũ Việt nói chuyện luôn luôn là không đáng tin cậy.
"Vừa ngốc đi, tìm cậu giúp một chuyện." Nhan Bồi Nguyệt vào thẳng vấn đề.
"Đây còn không phải là chuyện một câu nói sao? Chỉ là Nhan Bồi Nguyệt cậu từ trước đến giờ có năng lực một tay che trời, hôm nay lại có lúc cá mắc cạn không có kế sách?"
"Ơ, mỗi ngày nghe trẻ con học ngữ văn tương đương với tự sát, tài nghệ văn chương vẫn dựa vào quê nhà cứu tế mới qua được kiểm tra nơi đó nhiều thành ngữ khó đọc như vậy à?"
"Nói thế nào? Đó là tôi không muốn, tôi gần đây ở phá được một tòa lô-cốt, đến lúc tôi bắt được người phụ nữ phong cách này, vậy từ điển bách khoa toàn thư không thực tế này có thể đốt sách chôn người tài rồi. Đúng rồi, cậu vừa nói chuyện gì à? Còn khiến Nhan thượng tá nhức đầu?"
"Dư Nhược Nhược nên đổi đơn vị công tác, cả ngày chạy ngược chạy xuôi bị thương lớn nhỏ, so với chúng ta những nhà binh còn nguy hiểm hơn. Đổi cái dễ dàng một chút, đừng làm quá rõ ràng." Anh rảnh rang tựa vào chiếc ghế, áo ngủ là thuần trắng, khẽ mở rộng ra một chút, lộ ra bộ ngực phát triển và bắp thịt rắn chắc. Tay phải tùy ý dùng đầu bút máy gõ bàn gỗ lim, phát ra thanh âm cốp cốp.
"Là chút chuyện này? Vậy thì có vấn đề gì? Chút chuyện này liền thay cậu giải quyết. Nhưng mà, có phải hay không là cậu mỗi ngày khiến cho chị dâu quá mệt rồi. . . . . ." Từ cuối cùng kéo dài mà biến điệu, tràn đầy hài hước.
Nhan Bồi Nguyệt trực tiếp đem điện thoại nắm quẳng xuống, anh ngược lại đang hi vọng a.
Bên này Ngũ Việt vừa bị cúp điện thoại, lại gọi ra ngoài: "Mỹ nữ, đang làm gì thế?"
Yên Tĩnh đang che chăn tìm linh cảm cũng sắp ủ ra rôm rồi, miệng đầy mùi thuốc súng: "Hơn nửa đêm, còn có thể làm gì?"
"Đúng, là quân vương suy nghĩ khó ngủ đúng không? Đừng nóng vội, ta cũng sắp xong việc, nghĩ muốn quà tặng gì à?" Ngũ Việt càng trêu trọc nói.
Yên Tĩnh đột nhiên bị những lời này của anh thức tỉnh, nhất thời bỗng nhiên ý nghĩ ở trong đầu như ẩn như hiện lên, cô không nói hai lời cúp điện thoại vọt tới trước bàn máy vi tính. . . . . .
Liên tiếp bị cúp điện thoại Ngũ Việt rốt cuộc phát hỏa, xoay người bước dài đến phòng họp tiến hành được một nửa, ném ra tài liệu kế hoạch đề án trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi, giọng nói trời băng giá rét: "Cái đề án này xuất hiện trăm ngàn chỗ hở, toàn bộ làm lại cho tôi!"
. . . . . .
Trợ lí vừa được đề bạt lên run như cầy sấy theo sát ra ngoài, rõ ràng trước một khắc còn là gió mát ấm áp dễ chịu, một giây kế tiếp lập tức liền phong vân biến sắc rồi, phần lương cao này thật sự không dễ lĩnh a. . . . . .
"Liên lạc với Trần Kỳ Hoa ở truyền thông Nam Phương cho tôi."
. . . . . .
Dư Nhược Nhược ngày thứ hai vừa rạng sáng liền bị Phàn Tiểu Trà thét lên phòng làm việc.
"Nhược Nhược, Vương Khiết “tuần san quân sự” gần đây từ chức, công ty còn chưa có tuyển được người thích hợp, quyết định để cho cô đi tới nơi đó trước giúp một tay."
Dư Nhược Nhược nghi ngờ vạn phận: "Phàn tổng, bằng không có thể điều tôi sang báo kinh tế? Phương diện quân sự tôi cũng chưa quen thuộc. . . . . ."
"Cho nên để cho cô đi trước làm quen a."
Dư Nhược Nhược mím miệng đi ra ngoài, trước kia mới nhận chức ở bộ phận marketing thì có một người xin nghỉ kết hôn, cô là người mới, bị mượn đi thì cũng có lý.
Hiện tại cũng là người cũ, còn đem cô điều đến đoàn thể báo hoàn toàn mới, thật là không hợp tình hợp lý a.
Nhưng cô nhìn tiểu Trần đang nhiệt tình trò chuyện với người mới Trần Dương, đột nhiên liền chịu thua, có hậu thuẫn hãm hại không nổi a cho nên chỉ có thể lấy cô tiểu dân chúng khai đao a. . . . . .
“Tuần san quân sự” là tuần lễ phát hành tờ báo, cùng tờ báo “Nam Phương Phong Bạo” cùng một dạng lệ thuộc dưới cờ truyền thông Nam Phương. Chỉ là người sau chủ hãy là giải trí cùng kinh tế. Hai loại tờ báo đều là tứ mở 16-32 hãy số lượng, chỉ là “Nam Phương Phong Bạo” là ngày ngày phát hành mà thôi.
Nhưng khi Dư Nhược Nhược ôm cái thùng vào thang máy để đến phòng làm việc của tuần san quân sự ở tầng trên, vẫn là nhịn không được hít vào một hơi, rõ ràng là tuần lễ phát hành, thế nhưng đoàn thể so Nam Phương Phong Bạo còn lớn hơn, còn dám nói thiếu người?
Dư Nhược Nhược cũng bắt đầu hoài nghi, đám người kia mỗi ngày có phải hay không pha ly cà phê nghiêng chân nhìn phim Hànm, phim Mỹ, hoạt hình Nhật Bản cập nhật mới nhất là được, chờ thời điểm Chủ nhật vội vàng nổi điên một phen là tờ báo có thể nóng hổi ở sáng sớm Thứ hai ra lò. . . . . .
Cứ gọi Nam Phương nước tương là được rồi o(╯□╰)o
Chủ bút là một người đàn ông tuổi hơn bốn mươi, họ Khâu, vóc người cân xứng, tóc dày, lông mày sâu, vĩnh viễn là một bộ dạng người lãnh đạo trung ương nghiêm túc nhiệt tình, Dư Nhược Nhược theo quy củ lên tiếng chào sau cúi đầu le lưỡi: quả nhiên có khuôn cách quân sự, cùng Nhan Bồi Nguyệt không phân cao thấp.
Phó Chủ Biên có hai người, họ Lý chính là một chị hơn ba mươi, nhưng không có triệu chứng nóng nảy thời mãn kinh, là người trầm tĩnh, nhất nhất vì cô giới thiệu từng thành viên trong phòng làm việc cùng nhiệm vụ về sau cô sẽ phụ trách.
Như cũ là ký giả bên ngoài, thỉnh thoảng còn phải giúp đỡ Đài Truyền Hình thành phố làm phỏng vấn chuyên mục quân sự, hoặc là còn phải lấy một quan quân lập công lớn vô cùng làm một bài tin tức, sau đó sửa sang lại bản thảo giao cho biên tập phù hợp tiến hành sắp xếp chữ cùng sửa chữa.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau khi đòi hỏi huấn luyện thật lâu rồi, cô nghe xong có chút đần độn u mê, hỏi: "Lý chủ biên, Vương kí giả xin nghỉ bao nhiêu ngày ạ? Khi nào tôi có thể trở về Phong Bạo a?"
Lý Vi cũng là vẻ mặt ngạc nhiên: "Thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn trở về?"
Chẳng lẽ không nên muốn sao? Dư Nhược Nhược nhìn ánh mắt nghi ngờ lại sắc bén của cô một cái, ngoan ngoãn nuốt trở về nước bọt nói nhảm. Không chừng lúc này thật sự bị Phàn Tiểu Trà cấp trên khốn kiếp dứt khoát lại nói láo liên thiên bán đi. . . . . .
Thật ra thì chỗ kia Dư Nhược Nhược chỉ ở qua một lần, cô và Nhan Bồi Nguyệt mỗi người một cái chìa khóa, nhưng đã sớm không biết ở xó xỉnh nào rồi.
Giờ phút này cùng với Nhan Bắc Bắc và Nhan Bồi Phong tới đây, cũng không lý do sinh ra một loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Mô hình phòng ốc rất lớn, kết cấu Duplex, cầu thang bằng gỗ xoay tròn, trong nhà bài biện và phong cách đều là thiên về Địa Trung Hải nhẹ nhàng khoan khoái phong tình, trên tường lười biếng treo mấy bức tranh sơn dầu non bộ thanh nhã. Toàn bộ một mặt tường là cửa sổ sát đất, bên ngoài chính là bờ biển xanh thẳm.
Dư Nhược Nhược hình như trời sinh liền đối với mấy cái này không có hứng thú, nhìn chỉ cảm thấy xa lạ.
Nhan Bắc Bắc đã kinh hô lên: "Nhan Bồi Phong anh cũng điều đến đây đi, ở chỗ như thế này, nơi này sau lưng là núi bên cạnh là biển, thật sự là địa phương tốt a, đồ ăn cũng tốt. Không như Bắc Kinh, mỗi ngày bão cát đầy trời, sặc đến tròng mắt cũng không mở ra được."
Nhan Bồi Phong không có phát biểu, bởi vì cô lôi kéo đông vọt tây đi dạo một chút.
"Chị Nhược Nhược, em đề nghị hai người ở trên sân thượng làm cái võng, nằm ở phía trên ngắm những vì sao có bao nhiêu tình ý a."
"Ôi ôi, cái thư phòng này thật là rộng rãi a, các ngươi vì sao buông tha khu nhà cao cấp cảnh đẹp không ngừng muốn đi chen chúc trong cái đại viện chừng trăm thước vuông a? Thời điểm ở Bắc Kinh chật hẹp một chút Nhan Bồi Nguyệt liền kén cá chọn canh."
Dư Nhược Nhược giật mình, đáp: "Nơi đó cách quân khu gần, cách chỗ chị làm việc cũng gần, vì quốc gia tiết kiệm một chút xăng."
. . . . . .
Nhan Bắc Bắc hạ quyết tâm nương nhờ nơi này, Dư Nhược Nhược chỉ có cùng Nhan Bồi Nguyệt cùng nhau về nhà.
Không khí trong xe, ánh sáng lung linh vờn quanh, có chút yên tĩnh.
"Anh không thích ở trong đại viện à?" Tay cô cài dây nịt an toàn, có chút khẩn trương.
Nhan Bồi Nguyệt quay đầu nhìn nàng một cái: "Nghe ai nói?"
"Bắc Bắc nói anh không thích ở nơi chật chội. . . . . ."
Anh vươn một tay ra, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: "Làm sao lại như vậy? Lúc bộ đội đặc chủng huấn luyện dã ngoại mấy người chen một lều đó là chuyện thường, hai người ở hơn trăm bình còn có thể so với cái kia chật chội?"
"Cám ơn anh." Hai người không còn ngôn ngữ dư thừa, nhưng trong xe vẫn có chân tình dịu dàng lưu chuyển.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược vừa ngồi trên sofa liền nhìn Nhan Bồi Nguyệt từng bước một đến gần, cô hình như cảm thấy đối với khí thế của anh cực kỳ nhạy cảm, hai người cách hai bước chân khoảng cách khi nói chuyện liền cùng tần số nhịp tim biến thành ngược nhau rồi.
Cô ôm ngực bịch bịch, vẻ mặt cảnh giác: "Sao vậy?"
Nhan Bồi Nguyệt dùng hành động để nói chuyện, khẽ cúi người xuống theo độ cao của cô, tay trái cố định trụ đầu của cô, tay phải vén tóc mái cô lên. . . . . .
Lúc này cô mới thấy hộp cấp cứu trên bàn trà, động tác của anh thành thạo lấy rượu cồn lau miệng vết thương trừ độc. . . . . .
Dư Nhược Nhược đau đến không để ý tới trong nháy mắt đó không giải thích được có chút mất mác không bị xâm phạm rồi, giọng nói hết sức kiêu ngạo: " Nhan Bồi Nguyệt anh đời trước cùng em có thù oán đi, tốt xấu gì lên tiếng nói chuyện đi a. . . . . . Á á, anh nhẹ một chút a. . . . . ."
"Đi chỗ nào nằm vùng thì bị thương?" Anh mở miệng phân tán lực chú ý.
"Ở nhà đỏ đó, vách tường này là gạch đỏ cũ kỹ nha, không có để ý liền. . . . . ." Cô cũng bị đau đớn phân đi tinh lực, vô ý thức liền đem chân tướng lộ ra ngoài rồi.
Nhan Bồi Nguyệt đã bôi thuốc nước xong, giờ phút này đang lạnh nhạt quan sát nhìn cô bê đá tự đập vào chân của mình: "Dư Nhược Nhược, anh nhớ em ở trước mặt bà của em có đảm bảo với anh, nếu như bởi vì công việc bị thương thì gì ấy nhỉ?"
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, mập mờ suy đoán: "Vậy sao? . . . . . . Em không nhớ rõ. . . . . . Ối, trên đầu gối còn có một vết thương nhỉ, đau chết mất. . . . . ."
Cô đợi một lát không có động tĩnh, ngẩng đầu lên vừa nhìn liền phát hiện Nhan Bồi Nguyệt chính trực đang nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc, giống như cô là con mồi vậy .
Cô bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, gãi gãi tóc: "Làm gì nhìn chằm chằm em vậy, đột nhiên phát hiện dung mạo em chim sa cá lặn sau một giây đồng hồ rồi hả ?"
Nhan Bồi Nguyệt ngồi chồm hổm vén lên ống quần cô, nặng nề đè chung quanh vết thương, mỉm cười một tiếng: "Dư Nhược Nhược, quốc gia không đem da mặt của em dùng để làm áo chống đạn thật là một tổn thất lớn!"
. . . . . . Cô liếc mắt, vẻ mặt tức giận, không chơi miệng độc tâm đen tối như vậy!
" Nhan Bồi Nguyệt anh không phải là người, không phải là người a không phải là người. . . . . ." Cô đều sắp đau đến muốn gọi ông ngoại gọi cậu rồi.
Lại là một trận gào khóc thảm thiết sau đó Nhan Bồi Nguyệt thở dài, bộ đội lấy một người vợ sợ đau như vậy, truyền đi thật sự sẽ mất hết mặt mũi Thượng tá của anh rồi. Không đúng, mặt mũi anh không biết bởi vì cô mất bao nhiêu lần. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh xuống tay càng thêm không lưu tình rồi.
. . . . . .
Buổi tối trên giường lớn Dư Nhược Nhược lại một lần nữa lạc ở trong vòng tròn rồi, luôn cảm giác bên cạnh thiếu thứ già đó, trong tiềm thức giống như thói quen ngủ ở trong ngực anh. . . . . .
Nhớ tới tình huống tối qua, nhất thời có chút đỏ mặt chột dạ, nghe nói bỏ dở nửa chừng đối thân thể đàn ông không tốt a. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt ở trên bàn viết nhìn tài liệu, gọi điện thoại Ngũ Việt.
"Tìm vội vã như vậy, chẳng lẽ là nhớ tôi?" Ngũ Việt nói chuyện luôn luôn là không đáng tin cậy.
"Vừa ngốc đi, tìm cậu giúp một chuyện." Nhan Bồi Nguyệt vào thẳng vấn đề.
"Đây còn không phải là chuyện một câu nói sao? Chỉ là Nhan Bồi Nguyệt cậu từ trước đến giờ có năng lực một tay che trời, hôm nay lại có lúc cá mắc cạn không có kế sách?"
"Ơ, mỗi ngày nghe trẻ con học ngữ văn tương đương với tự sát, tài nghệ văn chương vẫn dựa vào quê nhà cứu tế mới qua được kiểm tra nơi đó nhiều thành ngữ khó đọc như vậy à?"
"Nói thế nào? Đó là tôi không muốn, tôi gần đây ở phá được một tòa lô-cốt, đến lúc tôi bắt được người phụ nữ phong cách này, vậy từ điển bách khoa toàn thư không thực tế này có thể đốt sách chôn người tài rồi. Đúng rồi, cậu vừa nói chuyện gì à? Còn khiến Nhan thượng tá nhức đầu?"
"Dư Nhược Nhược nên đổi đơn vị công tác, cả ngày chạy ngược chạy xuôi bị thương lớn nhỏ, so với chúng ta những nhà binh còn nguy hiểm hơn. Đổi cái dễ dàng một chút, đừng làm quá rõ ràng." Anh rảnh rang tựa vào chiếc ghế, áo ngủ là thuần trắng, khẽ mở rộng ra một chút, lộ ra bộ ngực phát triển và bắp thịt rắn chắc. Tay phải tùy ý dùng đầu bút máy gõ bàn gỗ lim, phát ra thanh âm cốp cốp.
"Là chút chuyện này? Vậy thì có vấn đề gì? Chút chuyện này liền thay cậu giải quyết. Nhưng mà, có phải hay không là cậu mỗi ngày khiến cho chị dâu quá mệt rồi. . . . . ." Từ cuối cùng kéo dài mà biến điệu, tràn đầy hài hước.
Nhan Bồi Nguyệt trực tiếp đem điện thoại nắm quẳng xuống, anh ngược lại đang hi vọng a.
Bên này Ngũ Việt vừa bị cúp điện thoại, lại gọi ra ngoài: "Mỹ nữ, đang làm gì thế?"
Yên Tĩnh đang che chăn tìm linh cảm cũng sắp ủ ra rôm rồi, miệng đầy mùi thuốc súng: "Hơn nửa đêm, còn có thể làm gì?"
"Đúng, là quân vương suy nghĩ khó ngủ đúng không? Đừng nóng vội, ta cũng sắp xong việc, nghĩ muốn quà tặng gì à?" Ngũ Việt càng trêu trọc nói.
Yên Tĩnh đột nhiên bị những lời này của anh thức tỉnh, nhất thời bỗng nhiên ý nghĩ ở trong đầu như ẩn như hiện lên, cô không nói hai lời cúp điện thoại vọt tới trước bàn máy vi tính. . . . . .
Liên tiếp bị cúp điện thoại Ngũ Việt rốt cuộc phát hỏa, xoay người bước dài đến phòng họp tiến hành được một nửa, ném ra tài liệu kế hoạch đề án trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi, giọng nói trời băng giá rét: "Cái đề án này xuất hiện trăm ngàn chỗ hở, toàn bộ làm lại cho tôi!"
. . . . . .
Trợ lí vừa được đề bạt lên run như cầy sấy theo sát ra ngoài, rõ ràng trước một khắc còn là gió mát ấm áp dễ chịu, một giây kế tiếp lập tức liền phong vân biến sắc rồi, phần lương cao này thật sự không dễ lĩnh a. . . . . .
"Liên lạc với Trần Kỳ Hoa ở truyền thông Nam Phương cho tôi."
. . . . . .
Dư Nhược Nhược ngày thứ hai vừa rạng sáng liền bị Phàn Tiểu Trà thét lên phòng làm việc.
"Nhược Nhược, Vương Khiết “tuần san quân sự” gần đây từ chức, công ty còn chưa có tuyển được người thích hợp, quyết định để cho cô đi tới nơi đó trước giúp một tay."
Dư Nhược Nhược nghi ngờ vạn phận: "Phàn tổng, bằng không có thể điều tôi sang báo kinh tế? Phương diện quân sự tôi cũng chưa quen thuộc. . . . . ."
"Cho nên để cho cô đi trước làm quen a."
Dư Nhược Nhược mím miệng đi ra ngoài, trước kia mới nhận chức ở bộ phận marketing thì có một người xin nghỉ kết hôn, cô là người mới, bị mượn đi thì cũng có lý.
Hiện tại cũng là người cũ, còn đem cô điều đến đoàn thể báo hoàn toàn mới, thật là không hợp tình hợp lý a.
Nhưng cô nhìn tiểu Trần đang nhiệt tình trò chuyện với người mới Trần Dương, đột nhiên liền chịu thua, có hậu thuẫn hãm hại không nổi a cho nên chỉ có thể lấy cô tiểu dân chúng khai đao a. . . . . .
“Tuần san quân sự” là tuần lễ phát hành tờ báo, cùng tờ báo “Nam Phương Phong Bạo” cùng một dạng lệ thuộc dưới cờ truyền thông Nam Phương. Chỉ là người sau chủ hãy là giải trí cùng kinh tế. Hai loại tờ báo đều là tứ mở 16-32 hãy số lượng, chỉ là “Nam Phương Phong Bạo” là ngày ngày phát hành mà thôi.
Nhưng khi Dư Nhược Nhược ôm cái thùng vào thang máy để đến phòng làm việc của tuần san quân sự ở tầng trên, vẫn là nhịn không được hít vào một hơi, rõ ràng là tuần lễ phát hành, thế nhưng đoàn thể so Nam Phương Phong Bạo còn lớn hơn, còn dám nói thiếu người?
Dư Nhược Nhược cũng bắt đầu hoài nghi, đám người kia mỗi ngày có phải hay không pha ly cà phê nghiêng chân nhìn phim Hànm, phim Mỹ, hoạt hình Nhật Bản cập nhật mới nhất là được, chờ thời điểm Chủ nhật vội vàng nổi điên một phen là tờ báo có thể nóng hổi ở sáng sớm Thứ hai ra lò. . . . . .
Cứ gọi Nam Phương nước tương là được rồi o(╯□╰)o
Chủ bút là một người đàn ông tuổi hơn bốn mươi, họ Khâu, vóc người cân xứng, tóc dày, lông mày sâu, vĩnh viễn là một bộ dạng người lãnh đạo trung ương nghiêm túc nhiệt tình, Dư Nhược Nhược theo quy củ lên tiếng chào sau cúi đầu le lưỡi: quả nhiên có khuôn cách quân sự, cùng Nhan Bồi Nguyệt không phân cao thấp.
Phó Chủ Biên có hai người, họ Lý chính là một chị hơn ba mươi, nhưng không có triệu chứng nóng nảy thời mãn kinh, là người trầm tĩnh, nhất nhất vì cô giới thiệu từng thành viên trong phòng làm việc cùng nhiệm vụ về sau cô sẽ phụ trách.
Như cũ là ký giả bên ngoài, thỉnh thoảng còn phải giúp đỡ Đài Truyền Hình thành phố làm phỏng vấn chuyên mục quân sự, hoặc là còn phải lấy một quan quân lập công lớn vô cùng làm một bài tin tức, sau đó sửa sang lại bản thảo giao cho biên tập phù hợp tiến hành sắp xếp chữ cùng sửa chữa.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau khi đòi hỏi huấn luyện thật lâu rồi, cô nghe xong có chút đần độn u mê, hỏi: "Lý chủ biên, Vương kí giả xin nghỉ bao nhiêu ngày ạ? Khi nào tôi có thể trở về Phong Bạo a?"
Lý Vi cũng là vẻ mặt ngạc nhiên: "Thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn trở về?"
Chẳng lẽ không nên muốn sao? Dư Nhược Nhược nhìn ánh mắt nghi ngờ lại sắc bén của cô một cái, ngoan ngoãn nuốt trở về nước bọt nói nhảm. Không chừng lúc này thật sự bị Phàn Tiểu Trà cấp trên khốn kiếp dứt khoát lại nói láo liên thiên bán đi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.