Chương 36
Vitamin ABC
04/08/2014
Lời của cô dù nói năng có khí phách thế nào, tốc độ truyền bá cũng sẽ không theo kịp lực lượng truyền thông.
Khắp thành giải trí trên trang đầu báo chí đã ùn ùn kéo đến đều là điều này là tin tình cảm quan hệ bất chính rồi. Cốc Tinh Hà liên tục chiến đấu ở các chiến trường giới điện ảnh và truyền hình là tiêu điểm gần đây truyền thông chú ý, hắn trời sanh có một giọng nói tốt, còn là một nghệ sĩ toàn năng, mọi tác phẩm đều không thua người. Trước vẫn lẫn lộn giữa ca hát cùng quảng cáo, bây giờ đang ở tình thế thật tốt Giới Điện Ảnh và Truyền Hình chặn ngang một cái không thể nghi ngờ gọi nhiều người chú ý hơn, cũng đưa tới không ít chất vấn, hắn gióng trống khua chiêng tiến quân như vậy, có thể hay không không cách nào chăm sóc album mới sắp phát hành?
Ở nơi này đầu gió đỉnh sóng, một xì căng đan như vậy, càng thêm đem hình tượng Cốc Tinh Hà đẩy theo hai hướng cực đoan. Nói một cách khác, xì căng đan này như kiếm 2 lưỡi, hoặc là đưa hắn đến rực rỡ cực hạn, hoặc là, đem hắn hủy trong chốc lát.
Dư Nhược Nhược lật chuyển ảnh chụp ở vị trí trang đầu của các tờ báo lớn này, nghi ngờ trong lòng dần dần càng thêm chồng lên, nghi ngờ càng ngày càng sâu. Đầu tiên là hình lần đó hai người đi vùng nông nghiệp ngoại ô nướng hết khoai lang sau đó trở về, bối cảnh đột nhiên chính là chung cư của Dư Nhược Nhược.
Chỉ là không biết vì sao a, mỗi tấm hình đều có một điểm giống nhau. Đó chính là, hình ảnh nữ chính trong xì căng đan cũng không rõ ràng, không có một tấm ảnh nào chụp chính diện. Dư Nhược Nhược vóc người cùng phần lớn phụ nữ không sai biệt lắm, hơi nghiêng mảnh mai, nhưng cũng không gầy. Cũng không phải là cao, nhưng ở phương Nam con gái như vậy cũng sẽ không quá mất mặt .
Tóm lại, nhìn ở góc độ nào, đều là cô gái rất phổ thông rất tầm thường.
Chỉ có người quen biết mới nhận được, người trong hình này chính là cô.
Dư Nhược Nhược nhìn tin tức nói bừa loạn tạo càng xem càng cảm thấy không đáng tin cậy, những ký giả như ngựa thần lướt gió tung mây biên tập ý tưởng, biên ra chuyện xưa càng thêm muôn hình muôn vẻ, có phim thần tượng , có kịch khổ vì tình, thậm chí còn có, nói là đô thị ngược luyến, mà cô, chết tử tế không xong, là phụ nữ đã lập gia đình, Cốc Tinh Hà chính là tiểu tam nhúng tay vào Vân Vân. . . . . .
Cô càng xem càng nhức đầu, bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi, bản thân mình một đoạn thời gian rất dài trước kia, chẳng lẽ chính là sắm vai nhân vật thất đức như vậy?
Bên kia Cốc Tinh Hà điện thoại di động gọi đến, giọng nói có chút lo lắng: "Nhược Nhược, em đừng sợ, nhớ hôm nay đừng về nhà, đi chỗ bạn bè hoặc là đi khách sạn ở một buổi chiều. Những ký giả kia hiện tại khẳng định đang ở gần nhà em ngày tiếp nối đêm canh chừng, em đừng sợ."
Cô cười cười: "Tôi có cái gì phải sợ?"
"Thật xin lỗi, Nhược Nhược, tôi không nghĩ tới bọn họ thần thông quảng đại như vậy, tôi vẫn cho là bỏ rơi bọn họ."
"Mặc kệ tôi, anh trong đoạn thời gian này cực kỳ nhạy cảm, chịu không được quá nhiều mưa bão, an tâm chuẩn bị album mới đi."
Kết quả dĩ nhiên lại là một paparazzi cũ an ủi ngôi sao lớn đang bị paparazzi phiền nhiễu.
Dư Nhược Nhược cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trời trần nhà cười, thật là tạo hóa trêu ngươi.
. . . . . .
Bên kia Cốc Tinh Hà nắm một xấp hình đầu ngón tay cơ hồ đang run rẩy, hình trên báo chí, mỗi một bức, phim ảnh đều ở trong tay hắn. Trong giọng nói của hắn rõ ràng có chút dao động: "Đi điều tra một chút, những tấm hình này qua tay người nào."
Hắn ở làng giải trí đã được nhiều năm rồi, không khỏi thấm vào một chút năng lực tâm tư tính toán. Cũng biết rõ sức mạnh dư luận, mục đích giật dây cố ý theo dõi không phải là ở giờ phút này sáng tỏ khắp thiên hạ, mà là ngày sau trở thành bằng chứng mà thôi.
Mà tình huống bây giờ, hình như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?
Điện thoại của Yên Tĩnh không gọi được, buổi tối cô chỉ có trở về phòng cưới cùng Nhan Bồi Ngyệt rồi. Nơi này định kỳ có người làm vệ sinh, cho nên sáng sủa sạch sẽ, chỉ là, không hề có hơi người.
Trời âm u, đang mưa bay lẻ tẻ, gió lạnh thổi thổi, lùa vào trong cổ, cũng là một trận run run.
Cô kéo rèm cửa sổ xong, nằm trên ghế sa lon xem ti vi. Máy vi tính để bàn (desktop) mở ra, bức ảnh khóa màn hình, đó là Nhan Bồi Nguyệt nghiêng người trong ánh nắng tươi sáng, cơ thể anh thẳng tắp, bờ vai gọn gàng, gò má hiu quạnh mà kiên nghị, đều là vũ khí đủ mị hoặc chúng sinh.
Lần đó tuần san làm được, lợi dụng hình tượng anh tuổi trẻ tài cao, nhanh chóng thịnh hành trào lưu mặc đồng phục cùng ngành với quân tẩu giới rồi (câu này mình k hiểu lắm, nên chém vậy). Dư Nhược Nhược mỗi lần vừa lên diễn đàn cùng loại, sẽ thấy tiêu đề cực lớn.
"Kiểm duyệt hình ảnh độ nét cao Thượng tá đẹp trai xuất hiện trong quân diễn lần này."
"Ngôi sao quân giới tái xuất hiện, Thượng tá anh tuấn cao lớn"
. . . . . .
Kiểm duyệt hình ảnh độ nét cao cái em gái ngươi a, tái xuất hiện em gái ngươi a!
Mấu chốt là phía dưới theo sát càng thêm nối liền không dứt, nước miếng của các loại sắc nữ đầy đủ từ bảy mươi sáu mươi tuổi cho tới trẻ con cơ hồ muốn đem Dư Nhược Nhược dìm xuống.
Cô rốt cuộc biết hậu quả của tiện tay, rốt cuộc biết tự mình gây nghiệt là có ý gì rồi, rốt cuộc hiểu rõ cảm giác khiêng đá đập chân mình là cái gì. . . . . .
Cảm giác chồng mình bị toàn thể giống cái mơ ước, thật đúng là làm cho người ta thậm chí đi ngủ đều không ngủ được.
Thời điểm lờ mờ tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau rồi, bởi vì là Chủ nhật, cho nên ngủ đến có chút không tự biết. Cô mở điện thoại di động, đã tích lũy không ít điện thoại chưa tiếp, trong đó có Cốc Tinh Hà lo lắng nhất, quá mức nhất rồi.
Nhưng Dư Nhược Nhược gặp phải thổ lộ không quá bao lâu, hiện tại lại gây nên kinh động như vậy. Cô suy nghĩ một chút, không có trả lời điện thoại, làm nhân vật công chúng khó khăn, làm bạn bè với nhân vật công chúng cũng khó a. . . . . .
Chọn điện thoại của Yên Tĩnh gọi tới: "Sao vậy?"
"Cậu còn hỏi mình, cậu xông xáo chuẩn bị những tai họa này để làm gì chứ? Thật may là Nhan Bồi Nguyệt bây giờ đang ở huấn luyện, để cho anh ta thấy những trang đầu này, cậu nhất định sẽ chết."
Những thứ này Dư Nhược Nhược đều có nghĩ tới, thậm chí còn giữ lại tờ báo có liên quan, chuẩn bị chờ người sau khi trở về tự chui đầu vào lưới thẳng thắn được khoan hồng. Có đủ can đảm như vậy chủ yếu là cô tự nhận là đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, những thứ xì căng đan này mặc dù chưa tính là bịa đặt hoàn toàn cũng là đưa tin không xác thực rồi, cô cũng không có cái gì phải sợ hãi .
"Vậy thì thế nào? Dù sao mình chính là chính trực không sợ gian tà, Nhan Bồi Nguyệt cũng không phải là người không nói lý."
"Dư Nhược Nhược, mình không biết là nên nói cậu quá ngây thơ hay là quá ngu dốt? Cậu cho rằng đàn ông có độ lượng? Không có đàn ông nào nhìn thấy vợ của mình cùng người đàn ông khác cùng nhau lên trang đầu còn có thể mặt không đổi sắc!"
"Lên trang đầu cũng không phải là lên giường, người nào không biết ký giả đều có bản lãnh hồ miệng một sưu à? Người nào tin người đó ngu?!" Dư Nhược Nhược xem thường. (Chị k biết là khi yêu người ta rất dễ ngu à >_<)
"Nếu nghĩ như vậy cậu sai mười phần rồi, đàn ông ở trên vấn đề này, để tâm chính là so với Tú Hoa Châm cũng kỹ hơn. Mình nói đến thế thôi rồi, cậu chờ trở lại bị thu thập đi."
Dư Nhược Nhược trong lòng mao mao, chẳng lẽ chuyện như vậy thật sự không có không nghiêm trọng như cô nghĩ vậy?
"Đúng rồi, mình ném cho cậu địa chỉ, cậu đi nghe đoạn ghi âm này một chút, là về bạn trai xì căng đan của cậu."
Dư Nhược Nhược mở ra máy vi tính, đó là đoạn ghi âm truyền đi lúc rạng sáng hôm nay, ở trang đầu web forum của Cốc Tinh Hà. Mới chỉ là mười giờ, đã bị nghe vài chục vạn lần, còn bị tải xuống mười mấy vạn lần.
Cô không biết thế nào, cảm giác đột nhiên có chút không hay.
Ghi âm không hề dài, chỉ có sáu phút hai mươi tám giây.
Nhưng nghe đoạn ghi âm ngắn ngủn này, cô cảm thấy giống như là qua sáu ngày, sáu tháng, sáu năm lâu như vậy. . . . . .
"Tôi cùng Vu Nhậm Tinh, cũng chính là Add là ở dạ hội trao giải thưởng ba năm trước đây mới nhận thức, một năm kia tôi được tuyển vì Hồng Kông chịu hoan nghênh người mới, mà cô ấy, vẫn chỉ là một trợ lí xắp xếp nhỏ, đồng thời chuẩn bị cho mấy tiểu minh tinh không có việc gì làm. Khi đó cô ấy mặc T-shirt cao bồi, trên lưng rất nhiều túi xách lớn nhỏ, còn giơ lên một túi nước tinh khiết, ở phía sau đài lảo đảo."
. . . . . .
"Chúng ta thành bạn tốt, len lén đi ra ngoài ăn đồ nướng uống bia, cùng đi khu vui chơi chúc mừng sinh nhật cho cô ấy. Tôi vẫn cho là, cô ấy ít nhất đối với tôi không chán ghét đi. . . . . . Ngày đó thời điểm tôi gạt người đại diện chuẩn bị một bó hoa đi thổ lộ thấy cô ấy lên xe một người, từ sau đó cô ấy liền thay đổi rồi, từ hoa hướng dương biến thành hoa hồng, biến thành người tôi không biết. . . . . ."
. . . . . .
"Hôn lễ của cô ấy ngày đó tôi bảo người đại diện tặng một hồng bao, khi đó trong lòng tôi đều là hoang vu, hai chúng tôi, đã từng cùng nhau kề vai sát cánh song song ở ngắm những vì sao ở trên bầu trời, nhưng là bây giờ như là người lạ, gặp cũng phải làm bộ mỉm cười, hàn huyên với nhau. Thực sự thành người xa lạ quen thuộc nhất rồi."
. . . . . .
Trong lòng Dư Nhược Nhược, cuộc sống giống như là trong trời giá lạnh đất đóng băng, miệng mở rộng bị đổ tràn đầy một hớp gió lạnh, lại lạnh đến đáy lòng.
Ghi âm bị cố ý cắt nối biên tập, cho nên giọng nói của cô đã bị xóa Sạch, còn dư lại chỉ có giọng nói của Cốc Tinh Hà mang một chút thê lương mang một chút vô lực.
Dư Nhược Nhược luống cuống tay chân đi lục điện thoại di động của mình, bên trong tài liệu bản ghi âm gốc rõ ràng vẫn còn ở đây.
Cô nghe nhiều lần, xác định nguồn gốc chính là đoạn ghi âm này rồi.
Thế nhưng điện thoại di động, đến tột cùng là lúc nào thì bị người khác động tay động chân, cô cũng không hiểu ra sao.
Cô thế mới biết nguyên nhân Cốc Tinh Hà liên tục gọi tới như vậy, cô gọi trở lại, đã gọi không thông rồi.
Nhưng cô biết, đoạn ghi âm này, đã ở trong lúc vô hình giúp cô thoát khỏi khốn cảnh ngày hôm qua, lại đồng thời lại đem hai người hết sức quan trọng, đẩy về phía vực sâu không biết.
Khắp thành giải trí trên trang đầu báo chí đã ùn ùn kéo đến đều là điều này là tin tình cảm quan hệ bất chính rồi. Cốc Tinh Hà liên tục chiến đấu ở các chiến trường giới điện ảnh và truyền hình là tiêu điểm gần đây truyền thông chú ý, hắn trời sanh có một giọng nói tốt, còn là một nghệ sĩ toàn năng, mọi tác phẩm đều không thua người. Trước vẫn lẫn lộn giữa ca hát cùng quảng cáo, bây giờ đang ở tình thế thật tốt Giới Điện Ảnh và Truyền Hình chặn ngang một cái không thể nghi ngờ gọi nhiều người chú ý hơn, cũng đưa tới không ít chất vấn, hắn gióng trống khua chiêng tiến quân như vậy, có thể hay không không cách nào chăm sóc album mới sắp phát hành?
Ở nơi này đầu gió đỉnh sóng, một xì căng đan như vậy, càng thêm đem hình tượng Cốc Tinh Hà đẩy theo hai hướng cực đoan. Nói một cách khác, xì căng đan này như kiếm 2 lưỡi, hoặc là đưa hắn đến rực rỡ cực hạn, hoặc là, đem hắn hủy trong chốc lát.
Dư Nhược Nhược lật chuyển ảnh chụp ở vị trí trang đầu của các tờ báo lớn này, nghi ngờ trong lòng dần dần càng thêm chồng lên, nghi ngờ càng ngày càng sâu. Đầu tiên là hình lần đó hai người đi vùng nông nghiệp ngoại ô nướng hết khoai lang sau đó trở về, bối cảnh đột nhiên chính là chung cư của Dư Nhược Nhược.
Chỉ là không biết vì sao a, mỗi tấm hình đều có một điểm giống nhau. Đó chính là, hình ảnh nữ chính trong xì căng đan cũng không rõ ràng, không có một tấm ảnh nào chụp chính diện. Dư Nhược Nhược vóc người cùng phần lớn phụ nữ không sai biệt lắm, hơi nghiêng mảnh mai, nhưng cũng không gầy. Cũng không phải là cao, nhưng ở phương Nam con gái như vậy cũng sẽ không quá mất mặt .
Tóm lại, nhìn ở góc độ nào, đều là cô gái rất phổ thông rất tầm thường.
Chỉ có người quen biết mới nhận được, người trong hình này chính là cô.
Dư Nhược Nhược nhìn tin tức nói bừa loạn tạo càng xem càng cảm thấy không đáng tin cậy, những ký giả như ngựa thần lướt gió tung mây biên tập ý tưởng, biên ra chuyện xưa càng thêm muôn hình muôn vẻ, có phim thần tượng , có kịch khổ vì tình, thậm chí còn có, nói là đô thị ngược luyến, mà cô, chết tử tế không xong, là phụ nữ đã lập gia đình, Cốc Tinh Hà chính là tiểu tam nhúng tay vào Vân Vân. . . . . .
Cô càng xem càng nhức đầu, bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi, bản thân mình một đoạn thời gian rất dài trước kia, chẳng lẽ chính là sắm vai nhân vật thất đức như vậy?
Bên kia Cốc Tinh Hà điện thoại di động gọi đến, giọng nói có chút lo lắng: "Nhược Nhược, em đừng sợ, nhớ hôm nay đừng về nhà, đi chỗ bạn bè hoặc là đi khách sạn ở một buổi chiều. Những ký giả kia hiện tại khẳng định đang ở gần nhà em ngày tiếp nối đêm canh chừng, em đừng sợ."
Cô cười cười: "Tôi có cái gì phải sợ?"
"Thật xin lỗi, Nhược Nhược, tôi không nghĩ tới bọn họ thần thông quảng đại như vậy, tôi vẫn cho là bỏ rơi bọn họ."
"Mặc kệ tôi, anh trong đoạn thời gian này cực kỳ nhạy cảm, chịu không được quá nhiều mưa bão, an tâm chuẩn bị album mới đi."
Kết quả dĩ nhiên lại là một paparazzi cũ an ủi ngôi sao lớn đang bị paparazzi phiền nhiễu.
Dư Nhược Nhược cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trời trần nhà cười, thật là tạo hóa trêu ngươi.
. . . . . .
Bên kia Cốc Tinh Hà nắm một xấp hình đầu ngón tay cơ hồ đang run rẩy, hình trên báo chí, mỗi một bức, phim ảnh đều ở trong tay hắn. Trong giọng nói của hắn rõ ràng có chút dao động: "Đi điều tra một chút, những tấm hình này qua tay người nào."
Hắn ở làng giải trí đã được nhiều năm rồi, không khỏi thấm vào một chút năng lực tâm tư tính toán. Cũng biết rõ sức mạnh dư luận, mục đích giật dây cố ý theo dõi không phải là ở giờ phút này sáng tỏ khắp thiên hạ, mà là ngày sau trở thành bằng chứng mà thôi.
Mà tình huống bây giờ, hình như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?
Điện thoại của Yên Tĩnh không gọi được, buổi tối cô chỉ có trở về phòng cưới cùng Nhan Bồi Ngyệt rồi. Nơi này định kỳ có người làm vệ sinh, cho nên sáng sủa sạch sẽ, chỉ là, không hề có hơi người.
Trời âm u, đang mưa bay lẻ tẻ, gió lạnh thổi thổi, lùa vào trong cổ, cũng là một trận run run.
Cô kéo rèm cửa sổ xong, nằm trên ghế sa lon xem ti vi. Máy vi tính để bàn (desktop) mở ra, bức ảnh khóa màn hình, đó là Nhan Bồi Nguyệt nghiêng người trong ánh nắng tươi sáng, cơ thể anh thẳng tắp, bờ vai gọn gàng, gò má hiu quạnh mà kiên nghị, đều là vũ khí đủ mị hoặc chúng sinh.
Lần đó tuần san làm được, lợi dụng hình tượng anh tuổi trẻ tài cao, nhanh chóng thịnh hành trào lưu mặc đồng phục cùng ngành với quân tẩu giới rồi (câu này mình k hiểu lắm, nên chém vậy). Dư Nhược Nhược mỗi lần vừa lên diễn đàn cùng loại, sẽ thấy tiêu đề cực lớn.
"Kiểm duyệt hình ảnh độ nét cao Thượng tá đẹp trai xuất hiện trong quân diễn lần này."
"Ngôi sao quân giới tái xuất hiện, Thượng tá anh tuấn cao lớn"
. . . . . .
Kiểm duyệt hình ảnh độ nét cao cái em gái ngươi a, tái xuất hiện em gái ngươi a!
Mấu chốt là phía dưới theo sát càng thêm nối liền không dứt, nước miếng của các loại sắc nữ đầy đủ từ bảy mươi sáu mươi tuổi cho tới trẻ con cơ hồ muốn đem Dư Nhược Nhược dìm xuống.
Cô rốt cuộc biết hậu quả của tiện tay, rốt cuộc biết tự mình gây nghiệt là có ý gì rồi, rốt cuộc hiểu rõ cảm giác khiêng đá đập chân mình là cái gì. . . . . .
Cảm giác chồng mình bị toàn thể giống cái mơ ước, thật đúng là làm cho người ta thậm chí đi ngủ đều không ngủ được.
Thời điểm lờ mờ tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau rồi, bởi vì là Chủ nhật, cho nên ngủ đến có chút không tự biết. Cô mở điện thoại di động, đã tích lũy không ít điện thoại chưa tiếp, trong đó có Cốc Tinh Hà lo lắng nhất, quá mức nhất rồi.
Nhưng Dư Nhược Nhược gặp phải thổ lộ không quá bao lâu, hiện tại lại gây nên kinh động như vậy. Cô suy nghĩ một chút, không có trả lời điện thoại, làm nhân vật công chúng khó khăn, làm bạn bè với nhân vật công chúng cũng khó a. . . . . .
Chọn điện thoại của Yên Tĩnh gọi tới: "Sao vậy?"
"Cậu còn hỏi mình, cậu xông xáo chuẩn bị những tai họa này để làm gì chứ? Thật may là Nhan Bồi Nguyệt bây giờ đang ở huấn luyện, để cho anh ta thấy những trang đầu này, cậu nhất định sẽ chết."
Những thứ này Dư Nhược Nhược đều có nghĩ tới, thậm chí còn giữ lại tờ báo có liên quan, chuẩn bị chờ người sau khi trở về tự chui đầu vào lưới thẳng thắn được khoan hồng. Có đủ can đảm như vậy chủ yếu là cô tự nhận là đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, những thứ xì căng đan này mặc dù chưa tính là bịa đặt hoàn toàn cũng là đưa tin không xác thực rồi, cô cũng không có cái gì phải sợ hãi .
"Vậy thì thế nào? Dù sao mình chính là chính trực không sợ gian tà, Nhan Bồi Nguyệt cũng không phải là người không nói lý."
"Dư Nhược Nhược, mình không biết là nên nói cậu quá ngây thơ hay là quá ngu dốt? Cậu cho rằng đàn ông có độ lượng? Không có đàn ông nào nhìn thấy vợ của mình cùng người đàn ông khác cùng nhau lên trang đầu còn có thể mặt không đổi sắc!"
"Lên trang đầu cũng không phải là lên giường, người nào không biết ký giả đều có bản lãnh hồ miệng một sưu à? Người nào tin người đó ngu?!" Dư Nhược Nhược xem thường. (Chị k biết là khi yêu người ta rất dễ ngu à >_<)
"Nếu nghĩ như vậy cậu sai mười phần rồi, đàn ông ở trên vấn đề này, để tâm chính là so với Tú Hoa Châm cũng kỹ hơn. Mình nói đến thế thôi rồi, cậu chờ trở lại bị thu thập đi."
Dư Nhược Nhược trong lòng mao mao, chẳng lẽ chuyện như vậy thật sự không có không nghiêm trọng như cô nghĩ vậy?
"Đúng rồi, mình ném cho cậu địa chỉ, cậu đi nghe đoạn ghi âm này một chút, là về bạn trai xì căng đan của cậu."
Dư Nhược Nhược mở ra máy vi tính, đó là đoạn ghi âm truyền đi lúc rạng sáng hôm nay, ở trang đầu web forum của Cốc Tinh Hà. Mới chỉ là mười giờ, đã bị nghe vài chục vạn lần, còn bị tải xuống mười mấy vạn lần.
Cô không biết thế nào, cảm giác đột nhiên có chút không hay.
Ghi âm không hề dài, chỉ có sáu phút hai mươi tám giây.
Nhưng nghe đoạn ghi âm ngắn ngủn này, cô cảm thấy giống như là qua sáu ngày, sáu tháng, sáu năm lâu như vậy. . . . . .
"Tôi cùng Vu Nhậm Tinh, cũng chính là Add là ở dạ hội trao giải thưởng ba năm trước đây mới nhận thức, một năm kia tôi được tuyển vì Hồng Kông chịu hoan nghênh người mới, mà cô ấy, vẫn chỉ là một trợ lí xắp xếp nhỏ, đồng thời chuẩn bị cho mấy tiểu minh tinh không có việc gì làm. Khi đó cô ấy mặc T-shirt cao bồi, trên lưng rất nhiều túi xách lớn nhỏ, còn giơ lên một túi nước tinh khiết, ở phía sau đài lảo đảo."
. . . . . .
"Chúng ta thành bạn tốt, len lén đi ra ngoài ăn đồ nướng uống bia, cùng đi khu vui chơi chúc mừng sinh nhật cho cô ấy. Tôi vẫn cho là, cô ấy ít nhất đối với tôi không chán ghét đi. . . . . . Ngày đó thời điểm tôi gạt người đại diện chuẩn bị một bó hoa đi thổ lộ thấy cô ấy lên xe một người, từ sau đó cô ấy liền thay đổi rồi, từ hoa hướng dương biến thành hoa hồng, biến thành người tôi không biết. . . . . ."
. . . . . .
"Hôn lễ của cô ấy ngày đó tôi bảo người đại diện tặng một hồng bao, khi đó trong lòng tôi đều là hoang vu, hai chúng tôi, đã từng cùng nhau kề vai sát cánh song song ở ngắm những vì sao ở trên bầu trời, nhưng là bây giờ như là người lạ, gặp cũng phải làm bộ mỉm cười, hàn huyên với nhau. Thực sự thành người xa lạ quen thuộc nhất rồi."
. . . . . .
Trong lòng Dư Nhược Nhược, cuộc sống giống như là trong trời giá lạnh đất đóng băng, miệng mở rộng bị đổ tràn đầy một hớp gió lạnh, lại lạnh đến đáy lòng.
Ghi âm bị cố ý cắt nối biên tập, cho nên giọng nói của cô đã bị xóa Sạch, còn dư lại chỉ có giọng nói của Cốc Tinh Hà mang một chút thê lương mang một chút vô lực.
Dư Nhược Nhược luống cuống tay chân đi lục điện thoại di động của mình, bên trong tài liệu bản ghi âm gốc rõ ràng vẫn còn ở đây.
Cô nghe nhiều lần, xác định nguồn gốc chính là đoạn ghi âm này rồi.
Thế nhưng điện thoại di động, đến tột cùng là lúc nào thì bị người khác động tay động chân, cô cũng không hiểu ra sao.
Cô thế mới biết nguyên nhân Cốc Tinh Hà liên tục gọi tới như vậy, cô gọi trở lại, đã gọi không thông rồi.
Nhưng cô biết, đoạn ghi âm này, đã ở trong lúc vô hình giúp cô thoát khỏi khốn cảnh ngày hôm qua, lại đồng thời lại đem hai người hết sức quan trọng, đẩy về phía vực sâu không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.