Chương 43: Anh không thể
Trảo Cá Ngư Đường
28/09/2021
Edit: nynuvola
"Đi ăn đồ Tây được không?"
"Xin anh, em ăn nó đã 6 năm nay rồi," Tống Thích bất lực lắc đầu, "Nếu đã đến Tây Nguyên rồi thì ăn thịt cừu hầm nồi sắt đi."
Hai người tìm đến một tiệm thịt cừu gần đó ngồi xuống gọi món, bởi vì thịt cần phải hầm trong một tiếng, Đường Nhạc lúc này mới lấy lại được tinh thần, chủ động hỏi thăm.
"Em về lúc nào?"
"Hôm qua em đến Mộc Thành, lại nghe nói anh đang ở Tây Nguyên Thành, vậy nên em chạy qua đây." Tống Thích không hề giấu giếm chút gì.
Đường Nhạc dùng bàn tay phải mang nhẫn nâng bình trà rót cho y, không tiếp tục hỏi nữa.
Tống Thích nhìn chằm chằm cái tay kia hồi lâu, đôi tay này đã từng dẫn y đi khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Mộc Thành, lột khoai lang nóng bỏng vào mùa đông cho y, dỗ y uống thuốc vào những ngày đau ốm.
Nó rất đẹp.
Cả nhẫn và tay.
Chẳng qua chỉ là giả thiết thật sự xảy ra mà thôi, cũng không có gì to tát cả.
Y nhấp một ngụm trà, cổ họng khô khốc đến mức không thể nuốt được.
"Anh kết hôn rồi?"
Đường Nhạc nhìn sâu vào người y, sau đó đáp: "Ừm. Mấy năm nay em thế nào?"
"Phương hướng nghiên cứu có một số thành tựu, em......" Tống Thích do dự một lát, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu đưa cho Đường Nhạc, "Anh......Nhìn thử đi."
Đường Nhạc nhận lấy, cúi đầu lật xem. Lúc nhìn thấy tấm ảnh bìa anh rõ ràng sững sờ vài giây, nhưng vẫn tiếp tục xem.
Bàn bên cạnh đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác càng làm nơi hai người ngồi thêm yên tĩnh.
Đây là một phần báo cáo tiến độ dự án "Dệt mộng", bên trong nghiên cứu tính khả thi hiện tại và phương án trị liệu tin tức tố bài xích lẫn nhau, kèm theo những điểm đột phá trong mỗi bước nghiên cứu trọng tâm, một số đột phá đã xảy ra trong 6 năm nay. . Truyện Ngược
Trang cuối cùng là sơ đồ của nhóm nghiên cứu, thời điểm nhìn thấy tên người tổng phụ trách - Tống Thích, đôi mắt Đường Nhạc đỏ lên.
Anh biết Tống Thích do dự vì điều gì.
Biết rõ anh đã kết hôn, nhưng vẫn đưa tập tài liệu này cho anh xem, tương đương với việc hoàn toàn bộc lộ con người y trong 6 năm qua cho anh thấy.
Mấy năm nay, y trải qua như thế nào?
Vì điều gì mà thực hiện dự án nghiên cứu này?
Tại sao trước đây không nói với anh?
Báo cáo này dường như ăn khớp với động thái trên mạng xã hội mấy năm qua của Tống Thích.
Đồng cỏ, chim cá và sông hồ ở Tuyên Thành, mỗi một nơi Đường Nhạc đều nhìn rất tỉ mỉ.
Tất cả những câu hỏi mà anh muốn hỏi đều đã không còn cần thiết nữa.
Bởi vì không chắc nó sẽ có kết quả, vậy nên không muốn anh phải chờ đợi y.
Nếu hỏi lại, chính là đang giẫm đạp, người rời đi trước là anh.
Mà Tống Thích cũng không cần sự đồng tình hay thương hại.
Bất tri bất giác cảm thấy đau lòng, nước mắt bị kìm nén nơi khóe mắt, thật sự chua xót.
Đóng tư liệu, Đường Nhạc nhắm mắt, một lúc sau mới mở miệng nói.
"Tiểu Thích, em......Quả thật rất giỏi."
Mặc dù anh biết thứ Tống Thích muốn nghe không phải lời này, nhưng anh không thể cho y bất cứ điều gì khác.
"A Nhạc," Tống Thích thẳng lưng ngồi ngay ngắn, "Đây là tâm huyết nhiều năm qua của nhóm em, cũng là của em."
"Lần trước, viện nghiên cứu Tuyên Thành đã gửi cho anh một email thông báo tham gia làm tình nguyện viên, anh có nhận được không?"
Đường Nhạc nhớ đến email mà anh cho rằng gửi hàng loạt, gật đầu.
"Phương án chữa trị bài xích tin tức tố của nhóm em đang tiến vào giai đoạn lâm sàng, yêu cầu có 50 cặp đôi bị bài xích cùng tham dự trị liệu, thu thập số liệu để hoàn thiện dự án," Giọng nói Tống Thích dần trở nên nghèn nghẹn, y phải tạm dừng trong chốc lát mới tiếp tục, "Với tư cách là tổng phụ trách dự án 'Dệt mộng', em muốn mời anh trở thành một trong số những tình nguyện viên."
Cảnh còn người mất.
Họ đã sớm không còn là người yêu.
Đường Nhạc hít sâu một hơi, khó khăn nhìn y: "Anh không thể."
Một chiếc xe còn bật đèn pha đi ngang qua vô tình rọi vô cửa sổ, phản chiếu ánh sáng lên mặt nhẫn trên tay Đường Nhạc, cũng chiếu thẳng vào đáy mắt Tống Thích.
Tống Thích theo bản năng nhắm mắt lại.
Hóa ra......Vẫn đau như vậy.
Che giấu thật tốt, nhưng không thể thắng nổi hiện thực nhức nhối.
Y mang đến hy vọng, nhưng rốt cuộc quá muộn rồi.
Tống Thích mở mắt ra, gian nan mở miệng: "Không cần phải là một đôi, cũng......Sẽ không có bất kỳ hành động thân mật nào cả."
"Đường Nhạc, anh còn nhớ không?" Tống Thích ngẩng đầu cười, khuôn mặt vẫn thanh tú như xưa, khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.
"Hai chúng ta đã cùng nhau điền xong mọi thông tin vào 6 năm trước."
- -----------DFY--------------
"Đi ăn đồ Tây được không?"
"Xin anh, em ăn nó đã 6 năm nay rồi," Tống Thích bất lực lắc đầu, "Nếu đã đến Tây Nguyên rồi thì ăn thịt cừu hầm nồi sắt đi."
Hai người tìm đến một tiệm thịt cừu gần đó ngồi xuống gọi món, bởi vì thịt cần phải hầm trong một tiếng, Đường Nhạc lúc này mới lấy lại được tinh thần, chủ động hỏi thăm.
"Em về lúc nào?"
"Hôm qua em đến Mộc Thành, lại nghe nói anh đang ở Tây Nguyên Thành, vậy nên em chạy qua đây." Tống Thích không hề giấu giếm chút gì.
Đường Nhạc dùng bàn tay phải mang nhẫn nâng bình trà rót cho y, không tiếp tục hỏi nữa.
Tống Thích nhìn chằm chằm cái tay kia hồi lâu, đôi tay này đã từng dẫn y đi khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Mộc Thành, lột khoai lang nóng bỏng vào mùa đông cho y, dỗ y uống thuốc vào những ngày đau ốm.
Nó rất đẹp.
Cả nhẫn và tay.
Chẳng qua chỉ là giả thiết thật sự xảy ra mà thôi, cũng không có gì to tát cả.
Y nhấp một ngụm trà, cổ họng khô khốc đến mức không thể nuốt được.
"Anh kết hôn rồi?"
Đường Nhạc nhìn sâu vào người y, sau đó đáp: "Ừm. Mấy năm nay em thế nào?"
"Phương hướng nghiên cứu có một số thành tựu, em......" Tống Thích do dự một lát, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu đưa cho Đường Nhạc, "Anh......Nhìn thử đi."
Đường Nhạc nhận lấy, cúi đầu lật xem. Lúc nhìn thấy tấm ảnh bìa anh rõ ràng sững sờ vài giây, nhưng vẫn tiếp tục xem.
Bàn bên cạnh đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác càng làm nơi hai người ngồi thêm yên tĩnh.
Đây là một phần báo cáo tiến độ dự án "Dệt mộng", bên trong nghiên cứu tính khả thi hiện tại và phương án trị liệu tin tức tố bài xích lẫn nhau, kèm theo những điểm đột phá trong mỗi bước nghiên cứu trọng tâm, một số đột phá đã xảy ra trong 6 năm nay. . Truyện Ngược
Trang cuối cùng là sơ đồ của nhóm nghiên cứu, thời điểm nhìn thấy tên người tổng phụ trách - Tống Thích, đôi mắt Đường Nhạc đỏ lên.
Anh biết Tống Thích do dự vì điều gì.
Biết rõ anh đã kết hôn, nhưng vẫn đưa tập tài liệu này cho anh xem, tương đương với việc hoàn toàn bộc lộ con người y trong 6 năm qua cho anh thấy.
Mấy năm nay, y trải qua như thế nào?
Vì điều gì mà thực hiện dự án nghiên cứu này?
Tại sao trước đây không nói với anh?
Báo cáo này dường như ăn khớp với động thái trên mạng xã hội mấy năm qua của Tống Thích.
Đồng cỏ, chim cá và sông hồ ở Tuyên Thành, mỗi một nơi Đường Nhạc đều nhìn rất tỉ mỉ.
Tất cả những câu hỏi mà anh muốn hỏi đều đã không còn cần thiết nữa.
Bởi vì không chắc nó sẽ có kết quả, vậy nên không muốn anh phải chờ đợi y.
Nếu hỏi lại, chính là đang giẫm đạp, người rời đi trước là anh.
Mà Tống Thích cũng không cần sự đồng tình hay thương hại.
Bất tri bất giác cảm thấy đau lòng, nước mắt bị kìm nén nơi khóe mắt, thật sự chua xót.
Đóng tư liệu, Đường Nhạc nhắm mắt, một lúc sau mới mở miệng nói.
"Tiểu Thích, em......Quả thật rất giỏi."
Mặc dù anh biết thứ Tống Thích muốn nghe không phải lời này, nhưng anh không thể cho y bất cứ điều gì khác.
"A Nhạc," Tống Thích thẳng lưng ngồi ngay ngắn, "Đây là tâm huyết nhiều năm qua của nhóm em, cũng là của em."
"Lần trước, viện nghiên cứu Tuyên Thành đã gửi cho anh một email thông báo tham gia làm tình nguyện viên, anh có nhận được không?"
Đường Nhạc nhớ đến email mà anh cho rằng gửi hàng loạt, gật đầu.
"Phương án chữa trị bài xích tin tức tố của nhóm em đang tiến vào giai đoạn lâm sàng, yêu cầu có 50 cặp đôi bị bài xích cùng tham dự trị liệu, thu thập số liệu để hoàn thiện dự án," Giọng nói Tống Thích dần trở nên nghèn nghẹn, y phải tạm dừng trong chốc lát mới tiếp tục, "Với tư cách là tổng phụ trách dự án 'Dệt mộng', em muốn mời anh trở thành một trong số những tình nguyện viên."
Cảnh còn người mất.
Họ đã sớm không còn là người yêu.
Đường Nhạc hít sâu một hơi, khó khăn nhìn y: "Anh không thể."
Một chiếc xe còn bật đèn pha đi ngang qua vô tình rọi vô cửa sổ, phản chiếu ánh sáng lên mặt nhẫn trên tay Đường Nhạc, cũng chiếu thẳng vào đáy mắt Tống Thích.
Tống Thích theo bản năng nhắm mắt lại.
Hóa ra......Vẫn đau như vậy.
Che giấu thật tốt, nhưng không thể thắng nổi hiện thực nhức nhối.
Y mang đến hy vọng, nhưng rốt cuộc quá muộn rồi.
Tống Thích mở mắt ra, gian nan mở miệng: "Không cần phải là một đôi, cũng......Sẽ không có bất kỳ hành động thân mật nào cả."
"Đường Nhạc, anh còn nhớ không?" Tống Thích ngẩng đầu cười, khuôn mặt vẫn thanh tú như xưa, khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.
"Hai chúng ta đã cùng nhau điền xong mọi thông tin vào 6 năm trước."
- -----------DFY--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.