Chương 54: Chơi thế nào?
Trảo Cá Ngư Đường
28/09/2021
Edit: nynuvola
Hai người ăn chung một dĩa mì Ý lớn do giáo sư Đường nấu, Đường Nhạc hỏi Giang Vũ muốn đi chơi ở đâu.
"Anh được nghỉ phép bao nhiêu ngày?" Giang Vũ không rõ về chế độ nghỉ phép kết hôn lắm.
"Em muốn mấy ngày, tôi có thể đi từng ấy ngày." Giáo sư Đường đã trải nghiệm sự lợi hại của việc đấu võ mồm, tiếp tục cứ vậy mà làm.
"Em muốn đi chỗ này, nhưng chắc phải mất nửa tháng mới đủ." Giang Vũ tính toán một chút lộ trình và thời gian.
"Vậy em muốn đến đâu nào?"
"New Zealand."
Vì sao lại chọn New Zealand, tất nhiên bởi vì nơi đó là thiên đường cho khách du lịch ngoài trời rồi.
Giang Vũ hưng phấn chuẩn bị lộ trình và hành trang nguyên buổi tối.
Tối đó Đường Nhạc nhận được tin nhắn của hiệu trưởng La.
La Khôn: 【Trong trường có rất nhiều người nghị luận về những vấn đề trên mạng của cậu, cậu tính thế nào?】
Đường Nhạc: 【Tôi cảm thấy tự trọng của mình đã bị sỉ nhục, tạm thời không có tâm trạng đi làm.】
La Khôn: 【?】
Đường Nhạc: 【Cho nên tôi quyết định nghỉ phép một tháng.】
La Khôn: 【??】
La Khôn: 【Cậu nghỉ lâu như vậy để làm gì?!】
Đường Nhạc: 【Ở chơi với Omega của tôi.】
Cái giọng điệu đắc ý và khoe mẽ chết tiệt này, đào đâu ra bộ dạng bị sỉ nhục chứ?!
Hiệu trưởng La tức giận đến mức thiếu chút nữa xóa luôn bạn tốt.
Hừ, tưởng có Omega là ghê gớm lắm hả.
Giáo sư Đường vô sỉ vẫn hoàn vô sỉ, anh biết dư luận đang sục sôi kia không phải chuyện tốt lành gì, Tống Thích cũng không có khả năng đi hồi đáp, mà Tiểu Vũ càng không phải loại người này.
Sau khi Giang Vũ ngủ say, giáo sư Đường - người vẫn còn bị ảnh hưởng vì lệch múi giờ, nửa đêm bò dậy lôi laptop từ trong vali ra, gõ bàn phím đăng tải văn bản thanh minh.
Đáng tiếc giáo sư Đường hay còn gọi là "Người dùng 78819572" với dòng giới thiệu "Chào mọi người, tôi là Đường Nhạc" không có chút tầm ảnh hưởng nào, đi kèm là bức trường đồ văn(*) được tạo bởi Baidu, thông điệp như một tin tức bình thường, không dấy lên bất cứ đề tài nào, thậm chí còn chưa kịp lên lên xu hướng đã rơi vào dĩ vãng.
(*Trường đồ văn: dạng ảnh dài có chữ viết/ảnh minh họa)
Nhưng giáo sư Đường của chúng ta không hề hay biết điều này, anh và Giang Vũ hôm sau rất vui vẻ lên máy bay đi đến New Zealand.
"Chúng ta chơi thế nào đây?" Chờ máy bay thuận lợi cất cánh, Đường Nhạc mới hỏi Giang Vũ.
"Lúc trước em đã từng đi Đảo Bắc rồi, cho nên lần này chúng ta đến Đảo Nam nhé. Em đã chọn được một vài địa điểm," Giang Vũ lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ New Zealand in tạm ngày hôm qua, trải lên mặt bàn, vừa dùng bút có sẵn trên máy bay khoanh tròn các điểm, "Sau khi đến Oakland, chúng ta sẽ bổ sung thêm một số trang bị dã ngoại trước rồi hôm sau bay đến Christchurch, thuê xe và di chuyển tự túc."
"Được, nghe em."
"Anh nhìn nè, chúng ta có thể đến phía bắc Kaikoura xem cá voi, sau đó lại đi sông băng Fox Glacier ở bờ tây, thuận tiện dạo vườn quốc gia Mount Cook... À đúng rồi, có lẽ sẽ mất từ 7 đến 8 tiếng đồng hồ đi bộ đường dài, thể lực của anh ổn chứ?" Giang Vũ ngẩng đầu nghiêm túc dò hỏi.
Đường Nhạc cảm thấy tôn nghiêm của một Alpha đang bị uy hiếp, anh ghé sát hôn vào vành tai Giang Vũ một cái, ung dung trả lời: "Thể lực của tôi có được không, chẳng phải em là người rõ nhất sao?"
Giang Vũ phản ứng lại ngay lập tức, đỏ mặt trừng mắt với anh, đoạn tiếp tục cúi đầu xem bản đồ: "Sau đó chúng ta sẽ đi đường vòng đến hồ Tekapo, nghe bảo nơi đó là địa điểm ngắm sao đẹp nhất thế giới. Ừm...... Tiếp theo cứ đi thẳng hướng nam, qua Wanaka đến Queenstown, có thể nghỉ ngơi vài ngày ở đây. Gần Queenstown có công viên Fiordland, còn có những ngọn núi chưa từng bị khai phá phía nam nữa......"
Nói đến đây, đôi mắt Giang Vũ sáng lấp lánh, cả người đều tỏa ra sức sống vô tận.
Khác với khi cậu chơi dương cầm, tựa như một bạn nhỏ hiếu động đang dần thức tỉnh, tò mò muốn khiêu chiến với những thử thách khó khăn, kiến thức mới lạ của thế giới này.
"Không sao cả, nếu chơi mệt thì ở thêm vài ngày, em thích thì sau này lại tới nữa, muốn đến bao nhiêu lần cũng được."
Những du khách xung quanh đã từ từ chìm vào giấc ngủ, Giang Vũ cất bản đồ đi, vẫn còn khá hưng phấn, cậu ngước mắt, lấy tay chọc chọc vào vai Đường Nhạc, ra hiệu anh nhìn lên phía trước.
Giữa mỗi chỗ ngồi trên máy bay đều có khe hở nhỏ, trước mặt hai người là một cặp đôi trẻ, bọn họ kéo tay vịn chắn giữa ra, Alpha choàng tay qua ôm vai Omega.
Đường Nhạc hiểu ý, cũng nhấc tay vịn giữa hai người lên, vươn tay kéo Giang Vũ vào lồng ngực anh.
"Mệt thì ngủ một lát, còn lâu mới đến Oakland."
Giang Vũ nép trong người anh dụi dụi, túm bàn tay Đường Nhạc, tỉ mỉ sờ qua mỗi đốt ngón tay của anh, khẽ lưu luyến vết chai ngay ngón giữa tay phải. Đường Nhạc chỉ có một vết chai này, không giống cậu có rất nhiều.
Cậu nâng bàn tay mình dán vào tay anh, mười ngón tay đan xen với nhau, ngoan ngoãn bất động.
Đúng lúc này, cặp đôi phía trước thoáng trở mình, Alpha nghiêng người, cúi đầu tìm tòi một lúc dưới ghế ngồi, sau đó lấy ra một bộ tai nghe Bluetooth, đeo vào tai trái Omega, cái còn lại nhét vào tai phải của mình, kết nối với điện thoại xong, Alpha tiếp tục ôm Omega.
Giang Vũ chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại đánh mấy chữ cho Đường Nhạc xem.
【Anh có mang tai nghe không?】
Đường Nhạc đương nhiên cũng thấy động tác của hai người phía trước, cảm giác vợ mình vừa đáng yêu vừa buồn cười thật khó giải thích, anh lấy tai nghe từ trong túi ra, đeo cho mỗi người một cái.
Đường Nhạc ôm trọn Giang Vũ vào lòng, đôi tay bao bọc tay cậu, trực tiếp gõ lên màn hình điện thoại của Omega【Em muốn nghe cái gì?】
Giang Vũ được bọc trong bàn tay anh, khó khăn gõ chữ.
【Em muốn nghe danh sách phát của anh.】
Đường Nhạc xoa xoa đầu cậu, lấy điện thoại của anh kết nối với Bluetooth, ngẫu nhiên phát mấy bài hát từ ứng dụng âm nhạc.
Hai người yên lặng dựa vào nhau.
Tấm chắn sáng bên cạnh được kéo lên, có thể nhìn ra cửa sổ nhỏ bên ngoài, xuyên qua bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bồng bềnh hòa quyện vào nhau, tựa đôi cánh khổng lồ phản chiếu ánh mặt trời chói chang.
Giọng hát êm dịu từ tai nghe cất lên.
"Khi em bất ngờ nhìn thấy tôi
Khi câu từ bỗng trở nên dư thừa
...
Những lời không cần thiết
Sự lãng mạn bất tận
Hãy để ánh nến thay cho mọi ngọn đèn
Hãy để âm nhạc thay cho mọi lời nói
Lúc này đây nên để sự im lặng lên tiếng
Nếu cho tôi được lựa chọn
Chỉ có thể yêu duy nhất một người
Vậy hãy để tôi trở thành người có thể nhất của em"
Âm nhạc đôi lúc là một điều rất riêng tư, bài hát được tách ra làm hai đi qua tai nghe mỗi người, đồng thời truyền vào màng nhĩ, phảng phất có thể lao thẳng đến trái tim.
Khi từng giai điệu len lỏi vào trái tim, bọn họ đều vô cùng tận hưởng sự thân mật yên tĩnh ngay khoảnh khắc này.
Sự im lặng còn hơn cả vạn âm thanh.
Giang Vũ nhẹ nhàng đánh chữ trên điện thoại.
【Bài này tên là gì thế?】
【Đêm của những điều có thể.】
- -----------DFY--------------
Bài này có trên youtube đó mọi người, nghe dễ thương lắm:))))
(Một dạng trường đồ văn, tui không rõ từ này chuẩn thuần Việt là gì nên để nguyên văn nha)
Hai người ăn chung một dĩa mì Ý lớn do giáo sư Đường nấu, Đường Nhạc hỏi Giang Vũ muốn đi chơi ở đâu.
"Anh được nghỉ phép bao nhiêu ngày?" Giang Vũ không rõ về chế độ nghỉ phép kết hôn lắm.
"Em muốn mấy ngày, tôi có thể đi từng ấy ngày." Giáo sư Đường đã trải nghiệm sự lợi hại của việc đấu võ mồm, tiếp tục cứ vậy mà làm.
"Em muốn đi chỗ này, nhưng chắc phải mất nửa tháng mới đủ." Giang Vũ tính toán một chút lộ trình và thời gian.
"Vậy em muốn đến đâu nào?"
"New Zealand."
Vì sao lại chọn New Zealand, tất nhiên bởi vì nơi đó là thiên đường cho khách du lịch ngoài trời rồi.
Giang Vũ hưng phấn chuẩn bị lộ trình và hành trang nguyên buổi tối.
Tối đó Đường Nhạc nhận được tin nhắn của hiệu trưởng La.
La Khôn: 【Trong trường có rất nhiều người nghị luận về những vấn đề trên mạng của cậu, cậu tính thế nào?】
Đường Nhạc: 【Tôi cảm thấy tự trọng của mình đã bị sỉ nhục, tạm thời không có tâm trạng đi làm.】
La Khôn: 【?】
Đường Nhạc: 【Cho nên tôi quyết định nghỉ phép một tháng.】
La Khôn: 【??】
La Khôn: 【Cậu nghỉ lâu như vậy để làm gì?!】
Đường Nhạc: 【Ở chơi với Omega của tôi.】
Cái giọng điệu đắc ý và khoe mẽ chết tiệt này, đào đâu ra bộ dạng bị sỉ nhục chứ?!
Hiệu trưởng La tức giận đến mức thiếu chút nữa xóa luôn bạn tốt.
Hừ, tưởng có Omega là ghê gớm lắm hả.
Giáo sư Đường vô sỉ vẫn hoàn vô sỉ, anh biết dư luận đang sục sôi kia không phải chuyện tốt lành gì, Tống Thích cũng không có khả năng đi hồi đáp, mà Tiểu Vũ càng không phải loại người này.
Sau khi Giang Vũ ngủ say, giáo sư Đường - người vẫn còn bị ảnh hưởng vì lệch múi giờ, nửa đêm bò dậy lôi laptop từ trong vali ra, gõ bàn phím đăng tải văn bản thanh minh.
Đáng tiếc giáo sư Đường hay còn gọi là "Người dùng 78819572" với dòng giới thiệu "Chào mọi người, tôi là Đường Nhạc" không có chút tầm ảnh hưởng nào, đi kèm là bức trường đồ văn(*) được tạo bởi Baidu, thông điệp như một tin tức bình thường, không dấy lên bất cứ đề tài nào, thậm chí còn chưa kịp lên lên xu hướng đã rơi vào dĩ vãng.
(*Trường đồ văn: dạng ảnh dài có chữ viết/ảnh minh họa)
Nhưng giáo sư Đường của chúng ta không hề hay biết điều này, anh và Giang Vũ hôm sau rất vui vẻ lên máy bay đi đến New Zealand.
"Chúng ta chơi thế nào đây?" Chờ máy bay thuận lợi cất cánh, Đường Nhạc mới hỏi Giang Vũ.
"Lúc trước em đã từng đi Đảo Bắc rồi, cho nên lần này chúng ta đến Đảo Nam nhé. Em đã chọn được một vài địa điểm," Giang Vũ lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ New Zealand in tạm ngày hôm qua, trải lên mặt bàn, vừa dùng bút có sẵn trên máy bay khoanh tròn các điểm, "Sau khi đến Oakland, chúng ta sẽ bổ sung thêm một số trang bị dã ngoại trước rồi hôm sau bay đến Christchurch, thuê xe và di chuyển tự túc."
"Được, nghe em."
"Anh nhìn nè, chúng ta có thể đến phía bắc Kaikoura xem cá voi, sau đó lại đi sông băng Fox Glacier ở bờ tây, thuận tiện dạo vườn quốc gia Mount Cook... À đúng rồi, có lẽ sẽ mất từ 7 đến 8 tiếng đồng hồ đi bộ đường dài, thể lực của anh ổn chứ?" Giang Vũ ngẩng đầu nghiêm túc dò hỏi.
Đường Nhạc cảm thấy tôn nghiêm của một Alpha đang bị uy hiếp, anh ghé sát hôn vào vành tai Giang Vũ một cái, ung dung trả lời: "Thể lực của tôi có được không, chẳng phải em là người rõ nhất sao?"
Giang Vũ phản ứng lại ngay lập tức, đỏ mặt trừng mắt với anh, đoạn tiếp tục cúi đầu xem bản đồ: "Sau đó chúng ta sẽ đi đường vòng đến hồ Tekapo, nghe bảo nơi đó là địa điểm ngắm sao đẹp nhất thế giới. Ừm...... Tiếp theo cứ đi thẳng hướng nam, qua Wanaka đến Queenstown, có thể nghỉ ngơi vài ngày ở đây. Gần Queenstown có công viên Fiordland, còn có những ngọn núi chưa từng bị khai phá phía nam nữa......"
Nói đến đây, đôi mắt Giang Vũ sáng lấp lánh, cả người đều tỏa ra sức sống vô tận.
Khác với khi cậu chơi dương cầm, tựa như một bạn nhỏ hiếu động đang dần thức tỉnh, tò mò muốn khiêu chiến với những thử thách khó khăn, kiến thức mới lạ của thế giới này.
"Không sao cả, nếu chơi mệt thì ở thêm vài ngày, em thích thì sau này lại tới nữa, muốn đến bao nhiêu lần cũng được."
Những du khách xung quanh đã từ từ chìm vào giấc ngủ, Giang Vũ cất bản đồ đi, vẫn còn khá hưng phấn, cậu ngước mắt, lấy tay chọc chọc vào vai Đường Nhạc, ra hiệu anh nhìn lên phía trước.
Giữa mỗi chỗ ngồi trên máy bay đều có khe hở nhỏ, trước mặt hai người là một cặp đôi trẻ, bọn họ kéo tay vịn chắn giữa ra, Alpha choàng tay qua ôm vai Omega.
Đường Nhạc hiểu ý, cũng nhấc tay vịn giữa hai người lên, vươn tay kéo Giang Vũ vào lồng ngực anh.
"Mệt thì ngủ một lát, còn lâu mới đến Oakland."
Giang Vũ nép trong người anh dụi dụi, túm bàn tay Đường Nhạc, tỉ mỉ sờ qua mỗi đốt ngón tay của anh, khẽ lưu luyến vết chai ngay ngón giữa tay phải. Đường Nhạc chỉ có một vết chai này, không giống cậu có rất nhiều.
Cậu nâng bàn tay mình dán vào tay anh, mười ngón tay đan xen với nhau, ngoan ngoãn bất động.
Đúng lúc này, cặp đôi phía trước thoáng trở mình, Alpha nghiêng người, cúi đầu tìm tòi một lúc dưới ghế ngồi, sau đó lấy ra một bộ tai nghe Bluetooth, đeo vào tai trái Omega, cái còn lại nhét vào tai phải của mình, kết nối với điện thoại xong, Alpha tiếp tục ôm Omega.
Giang Vũ chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại đánh mấy chữ cho Đường Nhạc xem.
【Anh có mang tai nghe không?】
Đường Nhạc đương nhiên cũng thấy động tác của hai người phía trước, cảm giác vợ mình vừa đáng yêu vừa buồn cười thật khó giải thích, anh lấy tai nghe từ trong túi ra, đeo cho mỗi người một cái.
Đường Nhạc ôm trọn Giang Vũ vào lòng, đôi tay bao bọc tay cậu, trực tiếp gõ lên màn hình điện thoại của Omega【Em muốn nghe cái gì?】
Giang Vũ được bọc trong bàn tay anh, khó khăn gõ chữ.
【Em muốn nghe danh sách phát của anh.】
Đường Nhạc xoa xoa đầu cậu, lấy điện thoại của anh kết nối với Bluetooth, ngẫu nhiên phát mấy bài hát từ ứng dụng âm nhạc.
Hai người yên lặng dựa vào nhau.
Tấm chắn sáng bên cạnh được kéo lên, có thể nhìn ra cửa sổ nhỏ bên ngoài, xuyên qua bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bồng bềnh hòa quyện vào nhau, tựa đôi cánh khổng lồ phản chiếu ánh mặt trời chói chang.
Giọng hát êm dịu từ tai nghe cất lên.
"Khi em bất ngờ nhìn thấy tôi
Khi câu từ bỗng trở nên dư thừa
...
Những lời không cần thiết
Sự lãng mạn bất tận
Hãy để ánh nến thay cho mọi ngọn đèn
Hãy để âm nhạc thay cho mọi lời nói
Lúc này đây nên để sự im lặng lên tiếng
Nếu cho tôi được lựa chọn
Chỉ có thể yêu duy nhất một người
Vậy hãy để tôi trở thành người có thể nhất của em"
Âm nhạc đôi lúc là một điều rất riêng tư, bài hát được tách ra làm hai đi qua tai nghe mỗi người, đồng thời truyền vào màng nhĩ, phảng phất có thể lao thẳng đến trái tim.
Khi từng giai điệu len lỏi vào trái tim, bọn họ đều vô cùng tận hưởng sự thân mật yên tĩnh ngay khoảnh khắc này.
Sự im lặng còn hơn cả vạn âm thanh.
Giang Vũ nhẹ nhàng đánh chữ trên điện thoại.
【Bài này tên là gì thế?】
【Đêm của những điều có thể.】
- -----------DFY--------------
Bài này có trên youtube đó mọi người, nghe dễ thương lắm:))))
(Một dạng trường đồ văn, tui không rõ từ này chuẩn thuần Việt là gì nên để nguyên văn nha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.