Chương 41: Dựa vào đâu?
Trảo Cá Ngư Đường
28/09/2021
Edit: nynuvola
Giang Vũ ngồi trong phòng piano nghiêm túc chơi bản《 Love of Dream 》(Liszt-Liebestraum, S541), tiết tấu giữa những ngón tay càng ngày càng nhanh, toàn bộ bài diễn tấu từ 6 phút đến 5 phút rồi đến 4 phút, giữa mỗi phân đoạn đều đạt tới cao trào, mỗi một lần từ nốt cao rơi xuống, đầu ngón tay lại nhói lên đau đớn, chạy thẳng vào tim, lặp đi lặp lại như đang tự ngược bản thân.
Mãi đến khi bàn tay mất hết sức lực, không đủ để Giang Vũ có thể hoàn thành một hợp âm quãng tám hoàn hảo, cậu mới ướt đẫm mồ hôi dừng lại.
Giang Vũ đáng lẽ đã quen việc tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, nhưng chỉ trong mấy tháng hôn nhân ngắn ngủi với Đường Nhạc, bỗng chốc biến một người tằn tiện thành kẻ xa hoa.
Trên đường từ đại học Mai Xuyên trở về cậu nhận được điện thoại của Ninh Khê, vui mừng báo tin hôm nay Ninh Khê và Alpha của mình đã xuất phát đi Tuyên Thành, gặp gỡ nhóm tình nguyện từ khắp mọi nơi trên thế giới để chuẩn bị tiếp nhận trị liệu. Giang Vũ bình tĩnh gửi lời chúc phúc, cũng nói nếu có bất cứ vấn đề gì thì đều có thể đến tìm cậu hỗ trợ.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, cậu đứng dậy từ trên ghế ngồi, ngã vào chiếc sofa lười bên cạnh, di động để trên thảm, màn hình sáng lên rất nhiều lần, ngoại trừ ba tin nhắn lúc trưa, Đường Nhạc liên tục gửi cho cậu thêm 8 tin nhắn khác, 5 cú điện thoại, 3 cuộc gọi video.
Sớm chiều hòa hợp là thật, vành tai chạm tóc mai cũng là thật, Đường Nhạc cũng có tình cảm với cậu.
Cảm xúc là thứ sợ bị mang ra so sánh nhất, cho dù là thiên tài cũng không có cách nào chứng minh được tình cảm bên nặng bên nhẹ hơn, Giang Vũ biết rằng mình nên quý trọng hiện tại.
Cậu mở di động, vùi trên ghế gọi video cho Đường Nhạc, dường như chỉ vài giây sau đối phương liền tiếp máy.
Đường Nhạc hình như đang ở phòng khách sạn, mới vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ dựa vào đầu giường.
"Tiểu Vũ?"
"Vâng."
"Sao em không nhận điện thoại của tôi? Cũng không nhắn tin hồi đáp? Làm tôi lo lắng cả ngày nay!"
"Em không sao, chỉ là...... Có chút mệt."
"Buổi biểu diễn hôm nay rất mệt sao? Hay là trường quá lớn, đi dạo nhiều quá nên mệt?" Đường Nhạc thấy Giang Vũ không hồ hởi, thử bông đùa vài câu.
"Đại học Mai Xuyên...... Khá tốt. Phong cảnh đẹp, học sinh giỏi, chuyện ngày xưa...... Cũng rất êm tai."
"Về sau tôi dẫn em đi dạo, chắc chắn không để em mệt." Đường Nhạc không chú tâm lời cậu nói, chỉ nhìn chằm chằm Giang Vũ trên màn hình, "Sao tóc em ướt vậy? Tắm xong không chịu hong khô phải không?"
"Không, là...... Do em...... Mới vận động xong."
"Thế thì mau đi tắm, nếu không sẽ dễ bị cảm."
"Đường Nhạc!" Trước khi đối phương kịp ngắt máy, Giang Vũ đột nhiên gọi tên anh.
"Sao em?"
"Anh bật đèn sáng lên một chút."
Đường Nhạc làm theo lời cậu điều chỉnh độ sáng của đèn giường lên, khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng được phóng đại trên màn hình.
Hai người đều im lặng, Giang Vũ ngẩn ngơ nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của người kia nửa ngày, cậu áp mặt lên gối vải mềm mại, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính sát mặt, trông có vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa nũng nịu.
"Bé con, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chịu được mất."
Đường Nhạc mở miệng, giọng nói trở nên đè nén.
Không thể chịu được một mình? Giang Vũ vừa nghe giọng nói của Đường Nhạc, nháy mắt không khí trong phòng chợt cô đặc lại, tin tức tố thanh manh nồng đậm lập tức lan tràn, nhưng chẳng thể tìm được hương nho trắng quen thuộc.
Giống như bị đồ ăn cám dỗ.
Cậu hít sâu một hơi, tay trái cầm di động, tay phải mò xuống dưới, cởi quần ra, cậu bé của Giang Vũ đã cương cứng ngẩng đầu.
"Đang nhớ chồng em phải không?"
Anh thích cậu sao? Thích bao nhiêu?
Giang Vũ rõ ràng muốn hỏi câu này, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: "Anh có nhớ em không?"
Tay phải đặt trên cậu nhỏ, từ từ vuốt ve lên xuống.
"Nhớ, cực kỳ nhớ, rất rất nhớ, sau này nếu tôi đi công tác, Tiểu Vũ cũng đừng nhận việc, em đi cùng tôi luôn có được không?"
"Được...... Anh...... Khi nào......Về?"
Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, Giang Vũ tưởng tượng bàn tay Đường Nhạc đang giúp mình âu yếm, xoa nắn mông cậu, còn bóp eo cậu, động tác trên tay cũng dần nhanh hơn.
"Ngày mai tôi sẽ xuống mộ cổ, thu thập thêm ít tư liệu là có thể về rồi."
"Em rất nhớ anh, mong anh có thể về nhà...... Sớm một chút......" Giang Vũ khó mà khống chế được hô hấp dồn dập của mình, mà cậu cũng chẳng muốn kìm nén, không muốn phải trốn tránh tâm tư của bản thân nữa.
"Em đang làm gì vậy?" Đường Nhạc rốt cuộc ý thức được chỗ không thích hợp, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Giang Vũ, bên môi hé ra vài nhịp thở dốc, anh chẳng lẽ còn không rõ chuyện gì đang xảy ra?
Đường Nhạc nheo mắt lại, hỏi: "Tiểu Vũ, em nhớ chỗ nào của tôi?"
Giang Vũ thả di động, đưa tay mò vào trong vạt áo, học theo động tác xoa nắn ngực mà Đường Nhạc thường làm cho cậu, dùng ngón tay liên tục vân vê đầu nhũ, từng trận ngứa ngáy ập đến, hậu huyệt bắt đầu ướt át.
"Chỗ nào... Ưm......Cũng nhớ......a......"
Đường Nhạc khó mà đè nén nổi, việc nghe giọng nói nhưng không được nhìn thấy người khiến anh sắp nổi điên: "Tiểu Vũ, để tôi nhìn em."
"Đường Nhạc, gọi tên em tiếp đi......" Thanh âm của Giang Vũ nhuốm mùi vị tình dục dày đặc, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Khoảng cách mấy trăm km qua điện thoại, Đường Nhạc không thể làm gì với cậu, đành phải phối hợp gọi vợ.
"Tiểu Vũ."
"Hưm......"
"Bé con."
"Ưm......Gọi thêm một lần......"
"Vợ à."
"Ư......... A......" Quy đầu bị vuốt ve không ngừng, một lượng lớn chất lỏng tràn ra từ tuyến tiền liệt, âm thanh "Ọp ẹp" vang lên từng đợt.
Đường Nhạc nghe thấy, cơ thể cũng nóng bừng, cắn răng nói: "Tôi bây giờ thật sự rất muốn chơi ngất em."
Giang Vũ nhớ lại cảm xúc Đường Nhạc nhiều lần xỏ xuyên qua cơ thể, ái dịch trong miệng nhỏ tiết dính trên sofa, tay cậu càng thêm siết chặt, khoảng cách ma sát trên dưới tăng lên, nhiều lần di chuyển từ gốc rễ đến đầu ngọn.
"Vậy anh chơi...... Nhanh chút...... A...... Đường Nhạc......"
Trong làn điệu dâm mĩ, cuối cùng Giang Vũ cũng xuất ra, cơ thể thoáng run rẩy.
Sau khi định thần lại, cậu lập tức ngắt cuộc gọi video, tắt máy.
Đường Nhạc cô đơn ngồi một mình trong phòng khách sạn rất lâu mà không thể bình tĩnh nổi, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy tắm nước lạnh, ngày hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng xuống khu mộ cổ.
Tra nam họ Giang nghe xong chuyện quá khứ của người nào đó, cuối cùng cũng bộc phát cơn giận, quất ngựa truy phong.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình cậu buồn bã?
Đường Nhạc đừng hòng vui vẻ một mình!
- -----------DFY--------------
Giang Vũ ngồi trong phòng piano nghiêm túc chơi bản《 Love of Dream 》(Liszt-Liebestraum, S541), tiết tấu giữa những ngón tay càng ngày càng nhanh, toàn bộ bài diễn tấu từ 6 phút đến 5 phút rồi đến 4 phút, giữa mỗi phân đoạn đều đạt tới cao trào, mỗi một lần từ nốt cao rơi xuống, đầu ngón tay lại nhói lên đau đớn, chạy thẳng vào tim, lặp đi lặp lại như đang tự ngược bản thân.
Mãi đến khi bàn tay mất hết sức lực, không đủ để Giang Vũ có thể hoàn thành một hợp âm quãng tám hoàn hảo, cậu mới ướt đẫm mồ hôi dừng lại.
Giang Vũ đáng lẽ đã quen việc tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, nhưng chỉ trong mấy tháng hôn nhân ngắn ngủi với Đường Nhạc, bỗng chốc biến một người tằn tiện thành kẻ xa hoa.
Trên đường từ đại học Mai Xuyên trở về cậu nhận được điện thoại của Ninh Khê, vui mừng báo tin hôm nay Ninh Khê và Alpha của mình đã xuất phát đi Tuyên Thành, gặp gỡ nhóm tình nguyện từ khắp mọi nơi trên thế giới để chuẩn bị tiếp nhận trị liệu. Giang Vũ bình tĩnh gửi lời chúc phúc, cũng nói nếu có bất cứ vấn đề gì thì đều có thể đến tìm cậu hỗ trợ.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, cậu đứng dậy từ trên ghế ngồi, ngã vào chiếc sofa lười bên cạnh, di động để trên thảm, màn hình sáng lên rất nhiều lần, ngoại trừ ba tin nhắn lúc trưa, Đường Nhạc liên tục gửi cho cậu thêm 8 tin nhắn khác, 5 cú điện thoại, 3 cuộc gọi video.
Sớm chiều hòa hợp là thật, vành tai chạm tóc mai cũng là thật, Đường Nhạc cũng có tình cảm với cậu.
Cảm xúc là thứ sợ bị mang ra so sánh nhất, cho dù là thiên tài cũng không có cách nào chứng minh được tình cảm bên nặng bên nhẹ hơn, Giang Vũ biết rằng mình nên quý trọng hiện tại.
Cậu mở di động, vùi trên ghế gọi video cho Đường Nhạc, dường như chỉ vài giây sau đối phương liền tiếp máy.
Đường Nhạc hình như đang ở phòng khách sạn, mới vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ dựa vào đầu giường.
"Tiểu Vũ?"
"Vâng."
"Sao em không nhận điện thoại của tôi? Cũng không nhắn tin hồi đáp? Làm tôi lo lắng cả ngày nay!"
"Em không sao, chỉ là...... Có chút mệt."
"Buổi biểu diễn hôm nay rất mệt sao? Hay là trường quá lớn, đi dạo nhiều quá nên mệt?" Đường Nhạc thấy Giang Vũ không hồ hởi, thử bông đùa vài câu.
"Đại học Mai Xuyên...... Khá tốt. Phong cảnh đẹp, học sinh giỏi, chuyện ngày xưa...... Cũng rất êm tai."
"Về sau tôi dẫn em đi dạo, chắc chắn không để em mệt." Đường Nhạc không chú tâm lời cậu nói, chỉ nhìn chằm chằm Giang Vũ trên màn hình, "Sao tóc em ướt vậy? Tắm xong không chịu hong khô phải không?"
"Không, là...... Do em...... Mới vận động xong."
"Thế thì mau đi tắm, nếu không sẽ dễ bị cảm."
"Đường Nhạc!" Trước khi đối phương kịp ngắt máy, Giang Vũ đột nhiên gọi tên anh.
"Sao em?"
"Anh bật đèn sáng lên một chút."
Đường Nhạc làm theo lời cậu điều chỉnh độ sáng của đèn giường lên, khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng được phóng đại trên màn hình.
Hai người đều im lặng, Giang Vũ ngẩn ngơ nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của người kia nửa ngày, cậu áp mặt lên gối vải mềm mại, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính sát mặt, trông có vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa nũng nịu.
"Bé con, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chịu được mất."
Đường Nhạc mở miệng, giọng nói trở nên đè nén.
Không thể chịu được một mình? Giang Vũ vừa nghe giọng nói của Đường Nhạc, nháy mắt không khí trong phòng chợt cô đặc lại, tin tức tố thanh manh nồng đậm lập tức lan tràn, nhưng chẳng thể tìm được hương nho trắng quen thuộc.
Giống như bị đồ ăn cám dỗ.
Cậu hít sâu một hơi, tay trái cầm di động, tay phải mò xuống dưới, cởi quần ra, cậu bé của Giang Vũ đã cương cứng ngẩng đầu.
"Đang nhớ chồng em phải không?"
Anh thích cậu sao? Thích bao nhiêu?
Giang Vũ rõ ràng muốn hỏi câu này, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: "Anh có nhớ em không?"
Tay phải đặt trên cậu nhỏ, từ từ vuốt ve lên xuống.
"Nhớ, cực kỳ nhớ, rất rất nhớ, sau này nếu tôi đi công tác, Tiểu Vũ cũng đừng nhận việc, em đi cùng tôi luôn có được không?"
"Được...... Anh...... Khi nào......Về?"
Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, Giang Vũ tưởng tượng bàn tay Đường Nhạc đang giúp mình âu yếm, xoa nắn mông cậu, còn bóp eo cậu, động tác trên tay cũng dần nhanh hơn.
"Ngày mai tôi sẽ xuống mộ cổ, thu thập thêm ít tư liệu là có thể về rồi."
"Em rất nhớ anh, mong anh có thể về nhà...... Sớm một chút......" Giang Vũ khó mà khống chế được hô hấp dồn dập của mình, mà cậu cũng chẳng muốn kìm nén, không muốn phải trốn tránh tâm tư của bản thân nữa.
"Em đang làm gì vậy?" Đường Nhạc rốt cuộc ý thức được chỗ không thích hợp, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Giang Vũ, bên môi hé ra vài nhịp thở dốc, anh chẳng lẽ còn không rõ chuyện gì đang xảy ra?
Đường Nhạc nheo mắt lại, hỏi: "Tiểu Vũ, em nhớ chỗ nào của tôi?"
Giang Vũ thả di động, đưa tay mò vào trong vạt áo, học theo động tác xoa nắn ngực mà Đường Nhạc thường làm cho cậu, dùng ngón tay liên tục vân vê đầu nhũ, từng trận ngứa ngáy ập đến, hậu huyệt bắt đầu ướt át.
"Chỗ nào... Ưm......Cũng nhớ......a......"
Đường Nhạc khó mà đè nén nổi, việc nghe giọng nói nhưng không được nhìn thấy người khiến anh sắp nổi điên: "Tiểu Vũ, để tôi nhìn em."
"Đường Nhạc, gọi tên em tiếp đi......" Thanh âm của Giang Vũ nhuốm mùi vị tình dục dày đặc, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Khoảng cách mấy trăm km qua điện thoại, Đường Nhạc không thể làm gì với cậu, đành phải phối hợp gọi vợ.
"Tiểu Vũ."
"Hưm......"
"Bé con."
"Ưm......Gọi thêm một lần......"
"Vợ à."
"Ư......... A......" Quy đầu bị vuốt ve không ngừng, một lượng lớn chất lỏng tràn ra từ tuyến tiền liệt, âm thanh "Ọp ẹp" vang lên từng đợt.
Đường Nhạc nghe thấy, cơ thể cũng nóng bừng, cắn răng nói: "Tôi bây giờ thật sự rất muốn chơi ngất em."
Giang Vũ nhớ lại cảm xúc Đường Nhạc nhiều lần xỏ xuyên qua cơ thể, ái dịch trong miệng nhỏ tiết dính trên sofa, tay cậu càng thêm siết chặt, khoảng cách ma sát trên dưới tăng lên, nhiều lần di chuyển từ gốc rễ đến đầu ngọn.
"Vậy anh chơi...... Nhanh chút...... A...... Đường Nhạc......"
Trong làn điệu dâm mĩ, cuối cùng Giang Vũ cũng xuất ra, cơ thể thoáng run rẩy.
Sau khi định thần lại, cậu lập tức ngắt cuộc gọi video, tắt máy.
Đường Nhạc cô đơn ngồi một mình trong phòng khách sạn rất lâu mà không thể bình tĩnh nổi, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy tắm nước lạnh, ngày hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng xuống khu mộ cổ.
Tra nam họ Giang nghe xong chuyện quá khứ của người nào đó, cuối cùng cũng bộc phát cơn giận, quất ngựa truy phong.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình cậu buồn bã?
Đường Nhạc đừng hòng vui vẻ một mình!
- -----------DFY--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.