Chương 16: Sẽ đau lòng
Trảo Cá Ngư Đường
28/09/2021
Edit: nynuvola
Mấy ngày tiếp theo, Giang Vũ đóng cửa ở nhà không phân tâm nửa tháng, cuối cùng hoàn thành xong ca khúc, có thể giao cho Dương Khả.
Nửa tháng này cũng không quá tốt, vì muốn đến gần với vai chính bị trầm cảm trong bộ phim điện ảnh, Giang Vũ đã xem rất nhiều tin tức tiêu cực, truyện và phim bi kịch, đắm mình vào những cảm xúc đó để sáng tác ra giai điệu hoàn hảo nhất.
Đây là sự khác biệt rất lớn giữa âm nhạc hiện đại và nhạc cổ điển, nếu nhạc cổ điển là tinh tế điêu khắc ra một tác phẩm nghệ thuật, đòi hỏi kỹ năng để mỗi chi tiết đều phải chỉn chu tỉ mỉ, thì âm nhạc hiện đại lại chú trọng nhiều đến việc thể hiện cảm xúc biểu đạt cũng như sự co giãn trong đó, kỹ thuật là một phần cơ sở và phụ trợ, loại âm nhạc này dễ khiến mọi người đồng cảm, ngay cả những người không hiểu gì về âm nhạc cũng có thể hiểu về nó.
Giang Vũ lúc trước phải mất một khoảng thời gian rất dài để đi đến con đường ấy.
Có những buổi tối tâm trạng của Giang Vũ chán nản và áp lực, lúc nằm trong chăn lấy tay che mắt, nước mắt rơi không ngừng, làm cho Đường Nhạc sợ hết hồn.
Anh phải vừa ôm hôn vừa trêu đùa, còn kể cậu nghe chuyện thú vị về những sinh viên mà anh từng dẫn dắt, vất vả lắm mới khiến Giang Vũ bật cười.
Nhìn Giang Vũ hết khóc rồi lại cười, anh lấy khăn giấy lau cho cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vất vả như vậy, đáng giá không?"
Thanh âm rất thấp, không biết là đang hỏi Giang Vũ hay hỏi chính mình.
Giọng Giang Vũ khàn khàn mang theo âm mũi: "Đương nhiên đáng giá. Em thích công việc hiện tại, có thể làm những thứ bản thân thích, em đã là người may mắn nhất thế gian này rồi."
"Cho dù bị người khác bôi xấu, cho dù thỉnh thoảng sẽ suy nhược tinh thần?"
Giang Vũ tựa hồ có chút kinh ngạc: "Sao anh biết em bị bôi xấu?"
"Tôi...... Mấy hôm trước lên mạng vô tình nhìn thấy."
"Mấy chuyện đó anh đừng quan tâm, em vốn đã đao thương bất nhập." Giang Vũ nhún vai, "Trước kia những người đó còn mắng ác liệt hơn bây giờ nhiều."
"Trước kia?"
"Ừm, hồi em quyết định chuyển từ nhạc cổ điển sang nhạc hiện đại năm 18 tuổi, mấy lời mắng chửi đó kéo dài nhiều năm." Giang Vũ nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược lại khoảng thời gian trước đây, tựa như đang kể về chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó.
Nhưng nếu đã muốn từ bỏ những thành tựu trong quá khứ, rời khỏi vùng an toàn của mình để bắt đầu một con đường mới lần nữa, làm gì có chuyện dễ dàng đâu?
Đường Nhạc không có cách nào tưởng tượng được lúc ấy Giang Vũ phải chịu bao nhiêu áp lực.
"Vậy ba mẹ em thì sao?"
"Ba em theo ý của em, mẹ thì không ủng hộ. Lúc ấy chỉ có thầy giáo hiểu em, nhưng ông cũng là một nghệ sĩ dương cầm chính thống, nên cho dù có hiểu cũng không ủng hộ em đi con đường này, vì ông không thể giúp được gì cho em."
"Thầy của em là một người tốt."
"Đúng vậy, em vẫn luôn cảm thấy bản thân rất may mắn. Em nghĩ rằng, chỉ khi lựa chọn những thứ mình thích, thì mới chân chính cảm nhận được hạnh phúc, cho nên em đã trả giá và nỗ lực hết mình." Giang Vũ nghiêm túc một cách lạ thường.
Đường Nhạc gặp qua không ít thiên tài và thần đồng, bọn họ dường như đều có một điểm chung, chính là tự tin nhưng cũng khiêm tốn.
Bọn họ sẽ tự tin mình có thể đạt được thành tích đó, nhưng khi gặp vấn đề không hiểu, họ sẽ vẫn khiêm tốn và cẩn thận, cố gắng khắc phục chúng.
Điều đáng quý nhất là họ vĩnh viễn nghe theo trái tim mình.
Anh lúc trước vì sao lại chọn văn học cổ điển? Tại sao lại muốn nghiên cứu vấn đề không phổ biến?
Anh và Giang Vũ, thoạt nhìn đang đi hai con đường khác nhau.
Một nơi nhìn như phồn hoa tựa gấm, nơi còn lại đồng không mông quạnh.
Nhưng kỳ thật, tất cả đều giống nhau, là tâm chi sở hướng mà thôi. (tim cùng chỉ về một hướng)
Cho nên việc cậu lựa chọn thế nào, sao phải do dự? Cứ tiến về phía trước và sống trong khoảnh khắc đó.
"Đồ ngốc, em cảm thấy hạnh phúc không phải bởi vì em may mắn, mà do em có thực lực kèm theo sự chăm chỉ, em xứng đáng với điều đó." Đường Nhạc áp trán mình vào Giang Vũ, dịu dàng nhìn sâu vô đôi mắt cậu.
Em xứng đáng nhận được tất cả hoa tươi và tiếng vỗ tay, bởi vì em đã nỗ lực san phẳng những bụi gai, vượt qua mọi trở ngại.
"Tiểu Vũ, em thật sự tuyệt lắm." Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cậu, khẽ khàng hôn đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, "Nhưng về sau, đừng khóc nữa."
"Tôi sẽ đau lòng."
- -----------DFY--------------
Mấy ngày tiếp theo, Giang Vũ đóng cửa ở nhà không phân tâm nửa tháng, cuối cùng hoàn thành xong ca khúc, có thể giao cho Dương Khả.
Nửa tháng này cũng không quá tốt, vì muốn đến gần với vai chính bị trầm cảm trong bộ phim điện ảnh, Giang Vũ đã xem rất nhiều tin tức tiêu cực, truyện và phim bi kịch, đắm mình vào những cảm xúc đó để sáng tác ra giai điệu hoàn hảo nhất.
Đây là sự khác biệt rất lớn giữa âm nhạc hiện đại và nhạc cổ điển, nếu nhạc cổ điển là tinh tế điêu khắc ra một tác phẩm nghệ thuật, đòi hỏi kỹ năng để mỗi chi tiết đều phải chỉn chu tỉ mỉ, thì âm nhạc hiện đại lại chú trọng nhiều đến việc thể hiện cảm xúc biểu đạt cũng như sự co giãn trong đó, kỹ thuật là một phần cơ sở và phụ trợ, loại âm nhạc này dễ khiến mọi người đồng cảm, ngay cả những người không hiểu gì về âm nhạc cũng có thể hiểu về nó.
Giang Vũ lúc trước phải mất một khoảng thời gian rất dài để đi đến con đường ấy.
Có những buổi tối tâm trạng của Giang Vũ chán nản và áp lực, lúc nằm trong chăn lấy tay che mắt, nước mắt rơi không ngừng, làm cho Đường Nhạc sợ hết hồn.
Anh phải vừa ôm hôn vừa trêu đùa, còn kể cậu nghe chuyện thú vị về những sinh viên mà anh từng dẫn dắt, vất vả lắm mới khiến Giang Vũ bật cười.
Nhìn Giang Vũ hết khóc rồi lại cười, anh lấy khăn giấy lau cho cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vất vả như vậy, đáng giá không?"
Thanh âm rất thấp, không biết là đang hỏi Giang Vũ hay hỏi chính mình.
Giọng Giang Vũ khàn khàn mang theo âm mũi: "Đương nhiên đáng giá. Em thích công việc hiện tại, có thể làm những thứ bản thân thích, em đã là người may mắn nhất thế gian này rồi."
"Cho dù bị người khác bôi xấu, cho dù thỉnh thoảng sẽ suy nhược tinh thần?"
Giang Vũ tựa hồ có chút kinh ngạc: "Sao anh biết em bị bôi xấu?"
"Tôi...... Mấy hôm trước lên mạng vô tình nhìn thấy."
"Mấy chuyện đó anh đừng quan tâm, em vốn đã đao thương bất nhập." Giang Vũ nhún vai, "Trước kia những người đó còn mắng ác liệt hơn bây giờ nhiều."
"Trước kia?"
"Ừm, hồi em quyết định chuyển từ nhạc cổ điển sang nhạc hiện đại năm 18 tuổi, mấy lời mắng chửi đó kéo dài nhiều năm." Giang Vũ nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược lại khoảng thời gian trước đây, tựa như đang kể về chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó.
Nhưng nếu đã muốn từ bỏ những thành tựu trong quá khứ, rời khỏi vùng an toàn của mình để bắt đầu một con đường mới lần nữa, làm gì có chuyện dễ dàng đâu?
Đường Nhạc không có cách nào tưởng tượng được lúc ấy Giang Vũ phải chịu bao nhiêu áp lực.
"Vậy ba mẹ em thì sao?"
"Ba em theo ý của em, mẹ thì không ủng hộ. Lúc ấy chỉ có thầy giáo hiểu em, nhưng ông cũng là một nghệ sĩ dương cầm chính thống, nên cho dù có hiểu cũng không ủng hộ em đi con đường này, vì ông không thể giúp được gì cho em."
"Thầy của em là một người tốt."
"Đúng vậy, em vẫn luôn cảm thấy bản thân rất may mắn. Em nghĩ rằng, chỉ khi lựa chọn những thứ mình thích, thì mới chân chính cảm nhận được hạnh phúc, cho nên em đã trả giá và nỗ lực hết mình." Giang Vũ nghiêm túc một cách lạ thường.
Đường Nhạc gặp qua không ít thiên tài và thần đồng, bọn họ dường như đều có một điểm chung, chính là tự tin nhưng cũng khiêm tốn.
Bọn họ sẽ tự tin mình có thể đạt được thành tích đó, nhưng khi gặp vấn đề không hiểu, họ sẽ vẫn khiêm tốn và cẩn thận, cố gắng khắc phục chúng.
Điều đáng quý nhất là họ vĩnh viễn nghe theo trái tim mình.
Anh lúc trước vì sao lại chọn văn học cổ điển? Tại sao lại muốn nghiên cứu vấn đề không phổ biến?
Anh và Giang Vũ, thoạt nhìn đang đi hai con đường khác nhau.
Một nơi nhìn như phồn hoa tựa gấm, nơi còn lại đồng không mông quạnh.
Nhưng kỳ thật, tất cả đều giống nhau, là tâm chi sở hướng mà thôi. (tim cùng chỉ về một hướng)
Cho nên việc cậu lựa chọn thế nào, sao phải do dự? Cứ tiến về phía trước và sống trong khoảnh khắc đó.
"Đồ ngốc, em cảm thấy hạnh phúc không phải bởi vì em may mắn, mà do em có thực lực kèm theo sự chăm chỉ, em xứng đáng với điều đó." Đường Nhạc áp trán mình vào Giang Vũ, dịu dàng nhìn sâu vô đôi mắt cậu.
Em xứng đáng nhận được tất cả hoa tươi và tiếng vỗ tay, bởi vì em đã nỗ lực san phẳng những bụi gai, vượt qua mọi trở ngại.
"Tiểu Vũ, em thật sự tuyệt lắm." Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cậu, khẽ khàng hôn đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, "Nhưng về sau, đừng khóc nữa."
"Tôi sẽ đau lòng."
- -----------DFY--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.