Chương 19
Chẩm Lưu
19/09/2024
Nàng ta trắng trợn thốt ra một loạt lời lăng mạ.
"Bạch Linh Tê, ngươi nhất định sẽ không yên thân!”
"Phụ thân và mẫu thân sẽ không tha cho ngươi. Người mẫu thân đã c.h.ế.t kia của ngươi sẽ bị đào ra khỏi vườn, nghiền xương thành tro, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
“Ngươi cũng sẽ không kết cục tốt đẹp!”
Tiểu Uyển gắp hai miếng bánh ngọt, thái giám cạy miệng đích tỷ nhét vào.
Khuôn mặt của nàng ta dữ trợn, một vài chiếc răng rơi rụng trên đất.
Cuối cùng, ta nhìn thoáng qua, chậm rãi bước ra khỏi cửa ngục giam.
"Tỷ tỷ, hẳn tỷ vẫn chưa biết.”
"Trung Tín Hầu phủ chấp chứa tội nô Dương Uyển, rình mò vấn đề bí mật của Hoàng gia nên đã bị tước chức và tịch thu nhà cửa rồi.”
"Kẻ thù quá nhiều, phụ thân và mẫu thân còn không lo nổi thân mình, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn tỷ đó."
Toàn bộ Hầu phủ.
Rốt cuộc chôn cùng mẫu thân ta và ngoại tổ phụ.
Cánh cửa ngục giam từ từ đóng lại, trục gỗ kéo dài giọng nói bi thương và tiếng khóc xé lòng của đích tỷ, hòa vào tiếng mưa lớn.
Trời mưa xối xả.
Giọt mưa trắng xoá cắm rễ xuống mặt đất, lít nha lít nhít đan xen vào nhau, giống như nước trà đun sôi òng ọc.
Hoàng cung nhộn nhịp này.
Mất một vị Nhu Quý phi.
Thêm một vị Chiêu Quý phi.
Ngô lão thái y mời bắt mạch kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện ta đang mang thai tháng thứ ba.
35.
Bởi vì chuyện phấn hoa cà tím, Nhu Quý phi bị giáng xuống thành tần.
Trước đây nàng ấy có thể độc chiếm tám phần sủng ái của Hoàng đế, là vì Lục cung không có ai, Hoàng hậu đương nhiên ghét bỏ xuất thân của nàng ấy.
“Không có anh hùng, mà chỉ là tên nhãi ranh thành danh mà thôi.”
"Nàng ta chỉ là một mỹ nhân vô dụng."
Đông Ngọc Dao khịt mũi coi thường.
Hiện nay, Lục cung có vô vàn mỹ nhân, người hiểu lòng Hoàng thượng có ta, thanh mai lúc nhỏ có Đông Ngọc Dao, Giáo Phường ty lại tuyển thêm một lứa vũ nữ duyên dáng mới, Thái hậu cũng đang chuẩn bị cho một vòng tuyển tú mới.
Bạch Nguyệt Quang Nhu tần.
Tuổi tác vẫn còn đó, nhưng đã phai nhạt.
Cơ thể của nàng ấy vốn đã suy kiệt, trải qua sự quở trách giận dữ của Hoàng đế, tinh thần sụp đổ, trở nên suy yếu rõ rệt.
Lần cuối cùng cho ta thỉnh an, tóc mai của nàng ấy đã bạc trắng, mặt mày thấm nhuần vẻ tang thương và mệt mỏi, nở nụ cười vô cùng thê lương.
"Thủ đoạn của ngươi thật cao tay.”
"Huệ Chiêu dung và ta đều đã đánh giá thấp ngươi."
Ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.
“Nhu tần nói gì vậy? Bổn cung nghe không hiểu?”
"Bản thân có bệnh, suy nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đầu óc hơn đó."
Nàng ấy có chứng bệnh rong huyết, không thể thị tẩm.
Theo lời gợi ý của ta và Đông Ngọc Dao, Nhu tần xuất cung, tiến về chùa Xuân Đài để cầu nguyện cho công chúa từng bị sảy thai của mình.
Đèn xanh Phật cổ*, xuống tóc tu hành, chính là kết cục tốt nhất dành cho nàng ấy.
(*) Gốc là “Thanh Đăng Cổ Phật”: đèn xanh Phật cổ, mang ý đèn chiếu ánh sáng xanh lờ mờ, tượng Phật đã cũ, chỉ đời sống tịch mịch ở chùa.
36.
Dưới sự dốc sức bảo vệ của Thái hậu, ta đã hạ sinh Trưởng hoàng tử cho Hoàng đế.
Hoàng đế rất yêu thương đứa trẻ này, đến mức đích thân bế và hát ru cho nó.
“Khi vừa chào đời, trẫm đã bị Vinh Hiến Thái hậu bế đi, cho đến giờ chưa từng có ai hát ru cho trẫm.”
“Khi ấy, trẫm khóc một tiếng cũng sai.”
“Trẫm chỉ mong con trai của trẫm không gặp họa, không bệnh tật, sống lâu, khỏe mạnh.”
Con trai cả của Hoàng đế lớn lên bình an cho đến lúc hai tuổi.
Đông Ngọc Dao cũng đang mang thai.
Nàng ta hạ sinh Thứ hoàng tử cho Hoàng đế.
"Bạch Linh Tê, ngươi nhất định sẽ không yên thân!”
"Phụ thân và mẫu thân sẽ không tha cho ngươi. Người mẫu thân đã c.h.ế.t kia của ngươi sẽ bị đào ra khỏi vườn, nghiền xương thành tro, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
“Ngươi cũng sẽ không kết cục tốt đẹp!”
Tiểu Uyển gắp hai miếng bánh ngọt, thái giám cạy miệng đích tỷ nhét vào.
Khuôn mặt của nàng ta dữ trợn, một vài chiếc răng rơi rụng trên đất.
Cuối cùng, ta nhìn thoáng qua, chậm rãi bước ra khỏi cửa ngục giam.
"Tỷ tỷ, hẳn tỷ vẫn chưa biết.”
"Trung Tín Hầu phủ chấp chứa tội nô Dương Uyển, rình mò vấn đề bí mật của Hoàng gia nên đã bị tước chức và tịch thu nhà cửa rồi.”
"Kẻ thù quá nhiều, phụ thân và mẫu thân còn không lo nổi thân mình, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn tỷ đó."
Toàn bộ Hầu phủ.
Rốt cuộc chôn cùng mẫu thân ta và ngoại tổ phụ.
Cánh cửa ngục giam từ từ đóng lại, trục gỗ kéo dài giọng nói bi thương và tiếng khóc xé lòng của đích tỷ, hòa vào tiếng mưa lớn.
Trời mưa xối xả.
Giọt mưa trắng xoá cắm rễ xuống mặt đất, lít nha lít nhít đan xen vào nhau, giống như nước trà đun sôi òng ọc.
Hoàng cung nhộn nhịp này.
Mất một vị Nhu Quý phi.
Thêm một vị Chiêu Quý phi.
Ngô lão thái y mời bắt mạch kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện ta đang mang thai tháng thứ ba.
35.
Bởi vì chuyện phấn hoa cà tím, Nhu Quý phi bị giáng xuống thành tần.
Trước đây nàng ấy có thể độc chiếm tám phần sủng ái của Hoàng đế, là vì Lục cung không có ai, Hoàng hậu đương nhiên ghét bỏ xuất thân của nàng ấy.
“Không có anh hùng, mà chỉ là tên nhãi ranh thành danh mà thôi.”
"Nàng ta chỉ là một mỹ nhân vô dụng."
Đông Ngọc Dao khịt mũi coi thường.
Hiện nay, Lục cung có vô vàn mỹ nhân, người hiểu lòng Hoàng thượng có ta, thanh mai lúc nhỏ có Đông Ngọc Dao, Giáo Phường ty lại tuyển thêm một lứa vũ nữ duyên dáng mới, Thái hậu cũng đang chuẩn bị cho một vòng tuyển tú mới.
Bạch Nguyệt Quang Nhu tần.
Tuổi tác vẫn còn đó, nhưng đã phai nhạt.
Cơ thể của nàng ấy vốn đã suy kiệt, trải qua sự quở trách giận dữ của Hoàng đế, tinh thần sụp đổ, trở nên suy yếu rõ rệt.
Lần cuối cùng cho ta thỉnh an, tóc mai của nàng ấy đã bạc trắng, mặt mày thấm nhuần vẻ tang thương và mệt mỏi, nở nụ cười vô cùng thê lương.
"Thủ đoạn của ngươi thật cao tay.”
"Huệ Chiêu dung và ta đều đã đánh giá thấp ngươi."
Ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.
“Nhu tần nói gì vậy? Bổn cung nghe không hiểu?”
"Bản thân có bệnh, suy nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đầu óc hơn đó."
Nàng ấy có chứng bệnh rong huyết, không thể thị tẩm.
Theo lời gợi ý của ta và Đông Ngọc Dao, Nhu tần xuất cung, tiến về chùa Xuân Đài để cầu nguyện cho công chúa từng bị sảy thai của mình.
Đèn xanh Phật cổ*, xuống tóc tu hành, chính là kết cục tốt nhất dành cho nàng ấy.
(*) Gốc là “Thanh Đăng Cổ Phật”: đèn xanh Phật cổ, mang ý đèn chiếu ánh sáng xanh lờ mờ, tượng Phật đã cũ, chỉ đời sống tịch mịch ở chùa.
36.
Dưới sự dốc sức bảo vệ của Thái hậu, ta đã hạ sinh Trưởng hoàng tử cho Hoàng đế.
Hoàng đế rất yêu thương đứa trẻ này, đến mức đích thân bế và hát ru cho nó.
“Khi vừa chào đời, trẫm đã bị Vinh Hiến Thái hậu bế đi, cho đến giờ chưa từng có ai hát ru cho trẫm.”
“Khi ấy, trẫm khóc một tiếng cũng sai.”
“Trẫm chỉ mong con trai của trẫm không gặp họa, không bệnh tật, sống lâu, khỏe mạnh.”
Con trai cả của Hoàng đế lớn lên bình an cho đến lúc hai tuổi.
Đông Ngọc Dao cũng đang mang thai.
Nàng ta hạ sinh Thứ hoàng tử cho Hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.