Chương 4
Laura Su
16/11/2024
Kiến Vương. Anh cuối cùng cũng đến rồi.
Liễu Tố Kỳ từ trong nhà bước ra, cô ta chưa làm gì đã vội chạy lại ôm anh. Nhìn bề ngoài cứ nghĩ đó là người con gái dịu dàng, không ngờ đến cô ta thấy anh vì mình mà đến đây liền giả vờ khóc lóc.
- Hức... Chồng em, anh ấy không yêu em nữa rồi. Anh ấy đuổi em ra khỏi nhà và nói muốn ly hôn...
Sử Kiến Vương vì thấy cô ta khóc, trong lòng không biết vì sao lại dấy lên cảm giác xót thương. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của người con gái trước mặt.
- Đừng khóc, hắn ta không đáng để em khóc. Nếu em không có nơi để về thì ở tạm nhà anh đi...
Kiến Vương vỗ nhẹ vào lưng Tố Kỳ như an ủi. Vậy mà anh lại không hề hay biết gương mặt đang khóc của cô ta lúc này lại hiện lên nụ cười ác ý. Ánh mắt từ rơi lệ lại chuyển sang sắc bén, trong lòng như toan tính một điều gì đó...
"Ha... Chu Tĩnh Nguyệt. Người trước giờ anh ấy yêu cũng chỉ có tôi. Thử nghĩ có một ngày cô biết được sẽ thế nào đây!?"
...----------------...
Sau một đêm trôi qua, trời lại bắt đầu sáng. Ánh nắng mặt trời đã hiện hữu nhẹ nhàng chiếu xuống những chiếc lá cây xanh ươm ngoài vườn.
Lúc mọi thứ xung quanh đang cùng nhau thức dậy thì Chu Tĩnh Nguyệt đã bận rộn trong bếp làm bữa sáng.
Mỗi ngày cô luôn là người thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Tuy biết trước Kiến Vương sẽ không ăn nhưng đây như là thói quen của Tĩnh Nguyệt, cô không thể từ bỏ.
Từ trong bếp cô đã nghe được tiếng xe chạy vào nhà của Kiến Vương. Tĩnh Nguyệt biết anh trở về nên nở nụ cười tươi tắn. Vậy mà cô vừa mời xoay lưng, nụ cười trên môi đã vội vụt tắt.
*Choang...*
Chu Tĩnh Nguyệt từ trong bếp nhìn ra phía cửa thấy hai người họ vậy mà tình cảm nắm tay cùng nhau bước vào. Tay cô cũng vì thế mà vô thức làm rơi ly nước.
Hai người phía ngoài nghe được tiếng động của cô, họ không quan tâm mà ngang nhiên bước vào cửa. Đối mặt với cô, Sử Kiến Vương chỉ lạnh lùng thốt lên:
- Từ nay cô ấy sẽ ở đây, phòng của cô sẽ làm phòng cho Kỳ Nhi.
- Không được!
Cô giương mắt nhìn anh, lấy hết mọi can đảm mà bản thân có được nói lớn. Tố Kỳ ở chung một nhà, cô có thể chấp nhận nhưng kêu cô đưa phòng của mình cho người con gái đó thì Tĩnh Nguyệt không thể làm được.
- Anh cho chị ấy ở chung, em có thể chấp nhận. Anh kêu phòng của em trở thành phòng chị ấy? Thật xin lỗi, em không làm!
Chính cô không hiểu tại sao căn biệt thự có nhiều phòng như vậy anh lại muốn lấy phòng của cô. Cho dù Kiến Vương có ghét Tĩnh Nguyệt cách mấy thì cũng không nên để cô nhường lại căn phòng đã ở cạnh cô suốt ba năm rồi đem cho người khác.
- Anh không cần phải kêu em ấy nhường phòng. Tố Kỳ em ở phòng khác cũng được...
Liễu Tố Kỳ thấy cô kiên quyết không chịu nhường phòng, cô ta giả vờ tỏ ra đáng thương mà kéo tay áo anh nhỏ nhẹ nói. Gương mặt chưa ai động vào mà đôi mắt đã long lanh.
- Biệt thự sau này sẽ là của chúng ta. Kỳ Nhi, em không cần phải nói đỡ cho người khác.
Tĩnh Nguyệt vừa nghe đã hiểu anh là muốn ám chỉ mình. Kiến Vương lúc nào cũng nghĩ cô là người đã xen vào tình yêu của anh và Tố Kỳ. Nhưng anh không biết được, từ lâu cô đã yêu anh rồi... Yêu trước khi anh quen Liễu Tố Kỳ.
Ba năm ròng rã chỉ đợi một lần anh xoay đầu nhìn lại phía mình. Cuối cùng Kiến Vương không quan tâm cô mà chỉ có thêm cảm xúc lạnh lùng, chán ghét.
Người khác thường nói Chu Tĩnh Nguyệt là người luôn cố chấp nhưng không ai biết người cố chấp lại chính là Sử Kiến Vương. Đã ba năm rồi, anh vẫn mang một chấp niệm, và chỉ chờ đợi duy nhất một người...
Lúc này cô cũng biết mình là người thua cuộc. Mất ba năm để theo đuổi và chờ đợi anh, cuối cùng thứ cô nhận lại là cái nắm tay của đối phương cùng với người con gái khác. Trên gương mặt kia cũng đã hiện lên nụ cười ấm áp mà có lẽ cả đời này cũng không dành cho cô...
Trái tim nhỏ bé của Tĩnh Nguyệt vì anh mà rung động nhưng cũng vì anh mà tan vỡ... Cô biết tình yêu chính là thứ không thể cưỡng cầu, bản thân cũng không thể lúc nào cũng van xin anh yêu mình.
Trước đây là do Tĩnh Nguyệt cố chấp theo đuổi thứ tình yêu không thuộc về mình nên cô không bao giờ cảm thấy hạnh phúc... Bây giờ là lúc để buông bỏ và tự học cách yêu chính mình thôi.
- Em sẽ trả lại phòng cho chị ấy nhưng còn một điều cuối cùng mà em muốn cầu xin anh... Kiến Vương, anh cho em ở căn phòng đó một tháng cuối cùng. Sau một tháng em sẽ chủ động rời khỏi căn nhà này, trả lại tự do cho anh, trả anh về bên chị ấy...
Cô chính là "Tĩnh Nguyệt". Khi yêu sẽ như ánh trăng tình mà không ngừng toả sáng. Lúc nào cũng là người soi sáng mọi con đường tăm tối của đối phương.
Nhưng khi cô đã chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm này thì sẽ như vầng trăng yên tĩnh chỉ dám lẳng lặng đứng từ xa nhìn người khác hạnh phúc.
Sử Kiến Vương nghe cô nói như thế cũng gật đầu thay cho lời nói. Ở chung với nhau ba năm, đây là lần đầu cũng như lần cuối anh rộng lượng đáp ứng nguyện vọng của cô.
Sau một tháng hai người sẽ không còn bất cứ liên quan gì. Anh đi đường của anh, cô đi đường của cô. Họ cứ như vậy mà lướt qua nhau để rồi bản thân làm mất đi nửa mảnh tình...
Liễu Tố Kỳ từ trong nhà bước ra, cô ta chưa làm gì đã vội chạy lại ôm anh. Nhìn bề ngoài cứ nghĩ đó là người con gái dịu dàng, không ngờ đến cô ta thấy anh vì mình mà đến đây liền giả vờ khóc lóc.
- Hức... Chồng em, anh ấy không yêu em nữa rồi. Anh ấy đuổi em ra khỏi nhà và nói muốn ly hôn...
Sử Kiến Vương vì thấy cô ta khóc, trong lòng không biết vì sao lại dấy lên cảm giác xót thương. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của người con gái trước mặt.
- Đừng khóc, hắn ta không đáng để em khóc. Nếu em không có nơi để về thì ở tạm nhà anh đi...
Kiến Vương vỗ nhẹ vào lưng Tố Kỳ như an ủi. Vậy mà anh lại không hề hay biết gương mặt đang khóc của cô ta lúc này lại hiện lên nụ cười ác ý. Ánh mắt từ rơi lệ lại chuyển sang sắc bén, trong lòng như toan tính một điều gì đó...
"Ha... Chu Tĩnh Nguyệt. Người trước giờ anh ấy yêu cũng chỉ có tôi. Thử nghĩ có một ngày cô biết được sẽ thế nào đây!?"
...----------------...
Sau một đêm trôi qua, trời lại bắt đầu sáng. Ánh nắng mặt trời đã hiện hữu nhẹ nhàng chiếu xuống những chiếc lá cây xanh ươm ngoài vườn.
Lúc mọi thứ xung quanh đang cùng nhau thức dậy thì Chu Tĩnh Nguyệt đã bận rộn trong bếp làm bữa sáng.
Mỗi ngày cô luôn là người thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Tuy biết trước Kiến Vương sẽ không ăn nhưng đây như là thói quen của Tĩnh Nguyệt, cô không thể từ bỏ.
Từ trong bếp cô đã nghe được tiếng xe chạy vào nhà của Kiến Vương. Tĩnh Nguyệt biết anh trở về nên nở nụ cười tươi tắn. Vậy mà cô vừa mời xoay lưng, nụ cười trên môi đã vội vụt tắt.
*Choang...*
Chu Tĩnh Nguyệt từ trong bếp nhìn ra phía cửa thấy hai người họ vậy mà tình cảm nắm tay cùng nhau bước vào. Tay cô cũng vì thế mà vô thức làm rơi ly nước.
Hai người phía ngoài nghe được tiếng động của cô, họ không quan tâm mà ngang nhiên bước vào cửa. Đối mặt với cô, Sử Kiến Vương chỉ lạnh lùng thốt lên:
- Từ nay cô ấy sẽ ở đây, phòng của cô sẽ làm phòng cho Kỳ Nhi.
- Không được!
Cô giương mắt nhìn anh, lấy hết mọi can đảm mà bản thân có được nói lớn. Tố Kỳ ở chung một nhà, cô có thể chấp nhận nhưng kêu cô đưa phòng của mình cho người con gái đó thì Tĩnh Nguyệt không thể làm được.
- Anh cho chị ấy ở chung, em có thể chấp nhận. Anh kêu phòng của em trở thành phòng chị ấy? Thật xin lỗi, em không làm!
Chính cô không hiểu tại sao căn biệt thự có nhiều phòng như vậy anh lại muốn lấy phòng của cô. Cho dù Kiến Vương có ghét Tĩnh Nguyệt cách mấy thì cũng không nên để cô nhường lại căn phòng đã ở cạnh cô suốt ba năm rồi đem cho người khác.
- Anh không cần phải kêu em ấy nhường phòng. Tố Kỳ em ở phòng khác cũng được...
Liễu Tố Kỳ thấy cô kiên quyết không chịu nhường phòng, cô ta giả vờ tỏ ra đáng thương mà kéo tay áo anh nhỏ nhẹ nói. Gương mặt chưa ai động vào mà đôi mắt đã long lanh.
- Biệt thự sau này sẽ là của chúng ta. Kỳ Nhi, em không cần phải nói đỡ cho người khác.
Tĩnh Nguyệt vừa nghe đã hiểu anh là muốn ám chỉ mình. Kiến Vương lúc nào cũng nghĩ cô là người đã xen vào tình yêu của anh và Tố Kỳ. Nhưng anh không biết được, từ lâu cô đã yêu anh rồi... Yêu trước khi anh quen Liễu Tố Kỳ.
Ba năm ròng rã chỉ đợi một lần anh xoay đầu nhìn lại phía mình. Cuối cùng Kiến Vương không quan tâm cô mà chỉ có thêm cảm xúc lạnh lùng, chán ghét.
Người khác thường nói Chu Tĩnh Nguyệt là người luôn cố chấp nhưng không ai biết người cố chấp lại chính là Sử Kiến Vương. Đã ba năm rồi, anh vẫn mang một chấp niệm, và chỉ chờ đợi duy nhất một người...
Lúc này cô cũng biết mình là người thua cuộc. Mất ba năm để theo đuổi và chờ đợi anh, cuối cùng thứ cô nhận lại là cái nắm tay của đối phương cùng với người con gái khác. Trên gương mặt kia cũng đã hiện lên nụ cười ấm áp mà có lẽ cả đời này cũng không dành cho cô...
Trái tim nhỏ bé của Tĩnh Nguyệt vì anh mà rung động nhưng cũng vì anh mà tan vỡ... Cô biết tình yêu chính là thứ không thể cưỡng cầu, bản thân cũng không thể lúc nào cũng van xin anh yêu mình.
Trước đây là do Tĩnh Nguyệt cố chấp theo đuổi thứ tình yêu không thuộc về mình nên cô không bao giờ cảm thấy hạnh phúc... Bây giờ là lúc để buông bỏ và tự học cách yêu chính mình thôi.
- Em sẽ trả lại phòng cho chị ấy nhưng còn một điều cuối cùng mà em muốn cầu xin anh... Kiến Vương, anh cho em ở căn phòng đó một tháng cuối cùng. Sau một tháng em sẽ chủ động rời khỏi căn nhà này, trả lại tự do cho anh, trả anh về bên chị ấy...
Cô chính là "Tĩnh Nguyệt". Khi yêu sẽ như ánh trăng tình mà không ngừng toả sáng. Lúc nào cũng là người soi sáng mọi con đường tăm tối của đối phương.
Nhưng khi cô đã chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm này thì sẽ như vầng trăng yên tĩnh chỉ dám lẳng lặng đứng từ xa nhìn người khác hạnh phúc.
Sử Kiến Vương nghe cô nói như thế cũng gật đầu thay cho lời nói. Ở chung với nhau ba năm, đây là lần đầu cũng như lần cuối anh rộng lượng đáp ứng nguyện vọng của cô.
Sau một tháng hai người sẽ không còn bất cứ liên quan gì. Anh đi đường của anh, cô đi đường của cô. Họ cứ như vậy mà lướt qua nhau để rồi bản thân làm mất đi nửa mảnh tình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.