Chương 7
Laura Su
16/11/2024
Do biệt thự Đường gia gần với Tôn gia hơn nên Bách Dương đã cho Hoa Xán trở về trước. Sau đó mới cho cô trở về sau. Trước khi đi, cô bạn vẫn không quên nhắc nhở hai người:
- Hai cậu nhớ chú ý an toàn đấy! Bai bai~
Đến khi thấy cô nàng bước vào nhà, Tôn Bách Dương mới yên tâm khởi động xe.
Không biết là do nơi ở của Tĩnh Nguyệt xa hay là do Bách Dương muốn ở cùng cô thêm một chút mà cậu ấy chạy với tốc độ chậm hơn so với lúc nãy.
Tôn Bách Dương lúc này rất muốn mở lời nói chuyện với cô nhưng nhìn lại thì thấy cô đã nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngủ. Bách Dương vì sợ cô lạnh mà cởi áo khoác ngoài đắp lên người Tĩnh Nguyệt.
...----------------...
Cuối cùng xe của cả hai cũng đã dừng ở trước cánh cửa lớn. Tôn Bách Dương từ bên ngoài đánh giá sơ lược căn biệt thự trước mặt rồi lại nhìn sang Tĩnh Nguyệt vẫn còn đang ngủ say.
Không biết vì sao theo bản năng lại cúi thấp đầu muốn hôn lên đôi môi anh đào của cô nhưng do không đủ can đảm nên chỉ nhẹ nhàng nói. Tuy biết cô sẽ không nghe được nhưng cậu ấy vẫn muốn nói ra như để bày tỏ điều trong lòng đã giấu kín nhiều năm.
- A Nguyệt... Lần này tớ trở về là muốn đường đường chính chính theo đuổi cậu.
Sau đó chàng trai ấy cũng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng khều tay đánh thức Chu Tĩnh Nguyệt.
- Nguyệt Nguyệt. Đến nơi rồi, dậy thôi.
Cô lúc này mới từ từ mở mắt, không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào. Trên người còn được đắp thêm một chiếc áo khoác dày của Bách Dương.
- Thật xin lỗi. Tớ lại ngủ quên mất, để tớ trả lại áo khoác cho cậu.
Tôn Bách Dương thấy cô ngại ngùng như vậy, cậu ấy cũng phì cười. Đây chính là hình dáng đáng yêu mà đã từ lâu trong lòng luôn nhớ đến...
- Không sao. Trời bên ngoài rất lạnh, cậu cứ đắp đi. Hôm nào giặt xong trả tớ cũng được.
Cô nghe như thế cũng chỉ biết gật đầu. Bản thân bây giờ có chút xấu hổ khi đi nhờ xe người khác lại còn ngủ quên để họ kêu mình. Không những thế mà còn cầm thêm áo khoác của người ta...
Khi cả hai bước xuống xe, vô tình lại thấy một chiếc xe khác đang đậu trong sân biệt thự. Tĩnh Nguyệt vừa nhìn liền biết là anh đã về rồi...
Cô nhìn vào phía căn nhà liền có chút sợ hãi. Trong lòng vẫn cố trấn an rằng giờ này anh đã ngủ nên gương mặt xinh đẹp giả vờ mỉm cười nói với Bách Dương.
- Cậu trở về cẩn thận! Tớ vào nhà đây, tạm biệt.
Sau đó cô bước vào nhà, nhưng chỉ mới xoay lưng lại đã bị người con trai trước mặt nhẹ nhàng nắm tay. Cậu ấy nở nụ cười ấm áp như ánh dương, ôn nhu nói với cô:
- Khi nào cậu cần gì thì hãy gọi cho tớ.
Tôn Bách Dương đưa tay xoa đầu Tĩnh Nguyệt rồi mới yên tâm mà lái xe trở về. Cô vẫn ngây thơ không hiểu lời cậu ấy nói, trong lòng cũng không quá để tâm mà chỉ xoay lưng bước vào nhà.
Mọi hình ảnh như cái nắm tay, cái xoa đầu lúc nãy đều được thu vào tầm mắt của người đứng trên cao nhìn xuống qua cửa sổ. Bàn tay vì thế mà vô thức nắm chặt thành quyền, gương mặt cũng không biết vì sao mà lại trở nên tức giận...
...----------------...
- Không hổ danh tôi luôn xem cô là người tâm cơ. Chỉ mới một buổi tối đã có thể câu dẫn được nhị thiếu gia của Tôn gia rồi.
Chu Tĩnh Nguyệt chỉ mới bật đèn phòng khách thì đã thấy thân ảnh của Kiến Vương ở ngồi đó. Anh vừa mở lời giễu cợt, vừa đăm đăm nhìn về phía cô.
Tĩnh Nguyệt lúc này đã rất mệt mỏi. Cô nhìn thấy anh nói mình như vậy, trong lòng cũng vì thế mà trở nên không vui. Bản thân không để tâm lời anh nói, chỉ đi lướt qua như người vô hình.
Sử Kiến Vương đây là lần đầu thấy cô làm trái ý mình. Trước đây nếu anh có hỏi một câu, cô cũng sẽ nhẹ nhàng trả lời lại mười câu. Bây giờ không biết vì sao cô không muốn nói gì nữa, cứ như vậy mà đi lướt qua.
- Chu Tĩnh Nguyệt! Tôi nói không đúng sao cô lại không trả lời!?
- Phải. Anh nói gì cũng đúng, muốn như thế nào thì là như vậy đi.
Lúc này cô là mệt mỏi nên không muốn cùng anh nói chuyện. Trước đây luôn như cái đuôi đi theo sau anh, bây giờ cô không làm được nữa...
Bước chân sắp chạm đến bậc thang thứ nhất thì lại bị Kiến Vương đi đến nắm chặt tay cô. Do bị anh kéo lại bất ngờ nên xém chút nữa cô đứng không vững mà té ngã.
- Bình thường chẳng phải tôi nói gì cô cũng sẽ trả lời. Hôm nay gặp được người yêu mới rồi nên mới không muốn mở miệng!?
Cô nghe đến đây liền trở nên tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc. Vì không muốn lúc này lại phải tranh cãi với anh những chuyện không đáng.
- Em và Bách Dương vốn dĩ không có quan hệ gì khác ngoài bạn. Anh không thể vô lí nói cậu ấy như vậy được.
Sử Kiến Vương nghe đến đây lại càng khó chịu hơn. Anh không ngờ đến Tĩnh Nguyệt nói yêu anh vậy mà lại bênh cho người con trai kia. Vì tức giận mà tay dùng lực mạnh siết chặt tay cô.
- Bạn sao!? Bạn mà còn chở nhau về thế này. Không phải cô nói yêu tôi lắm sao!? Chưa gì đã có người mới rồi?
- Anh mau buông tay! Anh đang làm em đau đấy!
Kiến Vương nghe cô nói như thế, bàn tay không những không buông mà còn nắm rất chặt. Cũng không biết từ đâu tâm trạng lại trở nên nóng giận, anh đi đến nâng cằm cô lạnh lùng nói:
- Không phải nói yêu tôi lắm sao? Vậy thì thể hiện xem cô yêu tôi nhiều như thế nào đi!
- Hai cậu nhớ chú ý an toàn đấy! Bai bai~
Đến khi thấy cô nàng bước vào nhà, Tôn Bách Dương mới yên tâm khởi động xe.
Không biết là do nơi ở của Tĩnh Nguyệt xa hay là do Bách Dương muốn ở cùng cô thêm một chút mà cậu ấy chạy với tốc độ chậm hơn so với lúc nãy.
Tôn Bách Dương lúc này rất muốn mở lời nói chuyện với cô nhưng nhìn lại thì thấy cô đã nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngủ. Bách Dương vì sợ cô lạnh mà cởi áo khoác ngoài đắp lên người Tĩnh Nguyệt.
...----------------...
Cuối cùng xe của cả hai cũng đã dừng ở trước cánh cửa lớn. Tôn Bách Dương từ bên ngoài đánh giá sơ lược căn biệt thự trước mặt rồi lại nhìn sang Tĩnh Nguyệt vẫn còn đang ngủ say.
Không biết vì sao theo bản năng lại cúi thấp đầu muốn hôn lên đôi môi anh đào của cô nhưng do không đủ can đảm nên chỉ nhẹ nhàng nói. Tuy biết cô sẽ không nghe được nhưng cậu ấy vẫn muốn nói ra như để bày tỏ điều trong lòng đã giấu kín nhiều năm.
- A Nguyệt... Lần này tớ trở về là muốn đường đường chính chính theo đuổi cậu.
Sau đó chàng trai ấy cũng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng khều tay đánh thức Chu Tĩnh Nguyệt.
- Nguyệt Nguyệt. Đến nơi rồi, dậy thôi.
Cô lúc này mới từ từ mở mắt, không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào. Trên người còn được đắp thêm một chiếc áo khoác dày của Bách Dương.
- Thật xin lỗi. Tớ lại ngủ quên mất, để tớ trả lại áo khoác cho cậu.
Tôn Bách Dương thấy cô ngại ngùng như vậy, cậu ấy cũng phì cười. Đây chính là hình dáng đáng yêu mà đã từ lâu trong lòng luôn nhớ đến...
- Không sao. Trời bên ngoài rất lạnh, cậu cứ đắp đi. Hôm nào giặt xong trả tớ cũng được.
Cô nghe như thế cũng chỉ biết gật đầu. Bản thân bây giờ có chút xấu hổ khi đi nhờ xe người khác lại còn ngủ quên để họ kêu mình. Không những thế mà còn cầm thêm áo khoác của người ta...
Khi cả hai bước xuống xe, vô tình lại thấy một chiếc xe khác đang đậu trong sân biệt thự. Tĩnh Nguyệt vừa nhìn liền biết là anh đã về rồi...
Cô nhìn vào phía căn nhà liền có chút sợ hãi. Trong lòng vẫn cố trấn an rằng giờ này anh đã ngủ nên gương mặt xinh đẹp giả vờ mỉm cười nói với Bách Dương.
- Cậu trở về cẩn thận! Tớ vào nhà đây, tạm biệt.
Sau đó cô bước vào nhà, nhưng chỉ mới xoay lưng lại đã bị người con trai trước mặt nhẹ nhàng nắm tay. Cậu ấy nở nụ cười ấm áp như ánh dương, ôn nhu nói với cô:
- Khi nào cậu cần gì thì hãy gọi cho tớ.
Tôn Bách Dương đưa tay xoa đầu Tĩnh Nguyệt rồi mới yên tâm mà lái xe trở về. Cô vẫn ngây thơ không hiểu lời cậu ấy nói, trong lòng cũng không quá để tâm mà chỉ xoay lưng bước vào nhà.
Mọi hình ảnh như cái nắm tay, cái xoa đầu lúc nãy đều được thu vào tầm mắt của người đứng trên cao nhìn xuống qua cửa sổ. Bàn tay vì thế mà vô thức nắm chặt thành quyền, gương mặt cũng không biết vì sao mà lại trở nên tức giận...
...----------------...
- Không hổ danh tôi luôn xem cô là người tâm cơ. Chỉ mới một buổi tối đã có thể câu dẫn được nhị thiếu gia của Tôn gia rồi.
Chu Tĩnh Nguyệt chỉ mới bật đèn phòng khách thì đã thấy thân ảnh của Kiến Vương ở ngồi đó. Anh vừa mở lời giễu cợt, vừa đăm đăm nhìn về phía cô.
Tĩnh Nguyệt lúc này đã rất mệt mỏi. Cô nhìn thấy anh nói mình như vậy, trong lòng cũng vì thế mà trở nên không vui. Bản thân không để tâm lời anh nói, chỉ đi lướt qua như người vô hình.
Sử Kiến Vương đây là lần đầu thấy cô làm trái ý mình. Trước đây nếu anh có hỏi một câu, cô cũng sẽ nhẹ nhàng trả lời lại mười câu. Bây giờ không biết vì sao cô không muốn nói gì nữa, cứ như vậy mà đi lướt qua.
- Chu Tĩnh Nguyệt! Tôi nói không đúng sao cô lại không trả lời!?
- Phải. Anh nói gì cũng đúng, muốn như thế nào thì là như vậy đi.
Lúc này cô là mệt mỏi nên không muốn cùng anh nói chuyện. Trước đây luôn như cái đuôi đi theo sau anh, bây giờ cô không làm được nữa...
Bước chân sắp chạm đến bậc thang thứ nhất thì lại bị Kiến Vương đi đến nắm chặt tay cô. Do bị anh kéo lại bất ngờ nên xém chút nữa cô đứng không vững mà té ngã.
- Bình thường chẳng phải tôi nói gì cô cũng sẽ trả lời. Hôm nay gặp được người yêu mới rồi nên mới không muốn mở miệng!?
Cô nghe đến đây liền trở nên tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc. Vì không muốn lúc này lại phải tranh cãi với anh những chuyện không đáng.
- Em và Bách Dương vốn dĩ không có quan hệ gì khác ngoài bạn. Anh không thể vô lí nói cậu ấy như vậy được.
Sử Kiến Vương nghe đến đây lại càng khó chịu hơn. Anh không ngờ đến Tĩnh Nguyệt nói yêu anh vậy mà lại bênh cho người con trai kia. Vì tức giận mà tay dùng lực mạnh siết chặt tay cô.
- Bạn sao!? Bạn mà còn chở nhau về thế này. Không phải cô nói yêu tôi lắm sao!? Chưa gì đã có người mới rồi?
- Anh mau buông tay! Anh đang làm em đau đấy!
Kiến Vương nghe cô nói như thế, bàn tay không những không buông mà còn nắm rất chặt. Cũng không biết từ đâu tâm trạng lại trở nên nóng giận, anh đi đến nâng cằm cô lạnh lùng nói:
- Không phải nói yêu tôi lắm sao? Vậy thì thể hiện xem cô yêu tôi nhiều như thế nào đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.