Quyển 1 - Chương 16: VÔ ĐỀ
Thienph0g94
02/12/2013
Một bữa cơm thanh đạm dọn lên,
chỉ là mấy món rau quả được bày biện gọn gàng trên cái bàn
gỗ tròn. Nhưng khi trông thấy những thứ này, Tiểu Phong lại
không nén nổi sự tò mò; sở dĩ như vậy vì các loại quả trên
bàn tuyệt không phải thứ mà người phàm có thể có được. Bạch
Dao ngồi cạnh đó thấy vậy chỉ cười mỉm một cái, sau đó dùng
bàn tay nhỏ nhắn lấy ra một quả màu đỏ cho hắn. Tiểu Phong
tất nhiên không phải là kẻ không hiểu lễ nghiã nên liền cất
tiếng cảm ơn, đoạn đón lấy quả kia cho vào miệng cắn một
miếng. Một mùi thơm nhè nhẹ toả ra, quả vừa ăn vào giống như
miếng băng mát lạnh, lại có vị ngọt thanh còn đọng lại trên
cuống họng. Sững sờ!, từ bé đến giờ Tiểu Phong quả thực cũng chưa một lần được ăn thứ nào ngon đến như vậy. Lúc này hắn
không nhịn nổi mà bỏ hết sự khách sáo, đem quả ăn dở trên tay
xử lí sạch sẽ chỉ còn trơ lại một cái hạt nhỏ. Thanh niên
đạo sĩ Tần Thạch (sẽ gọi ngắn gọn là Tần Thạch) ngồi đối
diện thấy vậy chỉ lắc đầu cười khổ, đoạn lại đưa ánh mắt về phiá Nhạc lão cung kính nói:
" sư thúc, lần này để người phải nhọc công cứu giúp rồi, đệ tử thật lấy làm xấu hổ".
"Không có gì"_ Nhạc lão đưa tay cản lời hắn lại rồi hỏi luôn một câu:
" ngươi hãy kể lại tường tận sự việc một lần cho ta nghe".
Tần Thạch không dám có chút do dự trả lời:
"Bẩm Nhạc sư thúc, chuyện là thế này: mấy hôm trước đệ tử cùng ba vị sư huynh muội khác được lệnh của sư phụ rời khỏi tông môn nhưng không nói rõ lí do, sau khi đệ tử phi độn ra ngoài phiến tiểu thiên điạ mới được người dùng cách giới truyền âm phù truyền tin rằng lối vào khác của tiểu thiên điạ không gian ở Thanh Trúc sơn đã bị người ngoài phát hiện ra. Chúng đệ tử nghe vậy không dám chậm trễ cấp tốc phi hành tới đây, quả nhiên sau một hồi tìm kiếm đã gặp một tên tứ giai của Cửu Độc môn đang định phá vỡ phong ấn. Nhưng lúc bấy giờ vì linh sơn quá lớn, ba người phải tách nhau ra truy tìm, chỉ còn một mình đệ tử ở đó nên... sau đó không có cách nào khác, đệ tử đành phải quyết đấu với hắn để hi vọng kéo dài thêm chút thời gian".
Đến đây Nhạc lão một lần nữa ra hiệu cho hắn im lặng, rồi không biết suy nghĩ điều gì, miệng thì thào nói:
" bản thân ta đã trấn giữ ở đây mà không ngờ bọn Cửu Độc môn lại dám ngang tàng như vậy".
Một hồi lâu sau cụ cất lời hỏi thêm:
"lúc hắn thấy ta liền ba chân bốn cẳng mà chạy, ngươi lại trọng thương nên ta không muốn đuổi theo. Nhưng kể cũng lạ, vì sao sức lực trong người ngươi lúc đó cạn hết như vậy?, chẳng lẽ tên kia có tu luyện công pháp hấp thu linh khí ư?".
"Điều này thì quả thực không phải, chẳng qua người này có thể một mình bày ra trận pháp ma đạo cao siêu, thiếu chút nữa thì ngay cả bản thân đệ tử cũng khó bảo toàn tính mạng; trong lúc cấp bách đành phải dùng Thất tinh lưu quang kiếm pháp mới miễn cưỡng phá giải được, vì thế mới khiếng thân thể mất hết sức lực".
"Trận pháp"_ nghe đến đây Nhạc lão cũng hết sức kinh ngạc bởi trong giới tu tiên, những kẻ đơn độc sử dụng trận pháp đối địch thì chỉ có một số lượng ít ỏi mà thôi, phần vì công pháp loại này rất hiếm, phần vì để tu luyện được một hai tầng đã là chuyện vô cùng khó khăn.
"Vâng, là Vạn Yêu mê hồn trận, khi xưa đệ tử từng được nghe một người bạn đề cập đến loại trận pháp này, nếu đem tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì có thể triệu tập vạn yêu quỷ ảnh, như thế chỉ e ngay cả Thất tinh kiếm cũng khó mà phá vây!"_Tần Thạch nói thêm, đoạn ánh mắt nhìn về phiá Tiểu phong rồi cất tiếng hỏi:
"Ta xem Phong sư đệ linh căn cực kỳ tốt nhưng không có linh lực trong cơ thể, phải chăng đệ được Nhạc sư thúc lựa chọn cách đây chưa lâu?".
Tiểu Phong nghe y nói vậy không chút do dự, gật đầu một cái đáp:
"Vâng, đệ đúng là mới được sư phụ thu nhận mấy hôm trước"
"Hà hà, ra là vậy", Tần Thạch thấy mình đoán đúng liền cười một tiếng rồi lại nói:
"Ta và đệ gặp nhau ở đây vốn dĩ đã có cơ duyên, bản thân là sư huynh nên không thể không có quà gặp mặt được, đệ đi theo ta ra ngoài động một lát" sau đó ánh mắt cung kính nhìn về phía Nhạc lão.
Nhạc lão tất nhiên là hiểu ngay ý của tên này, liền gật gù nói:
"Ta cũng không còn việc gì để hỏi ngươi nữa, thôi hai người cứ việc trao đổi, nhưng lát nữa Tiểu Phong vào mật thất, vi sư có chuyện cần nói với ngươi".
"Vâng, sư phụ"
"Đa tạ sư thúc"
------------------------
Sáng hôm sau một đạo lam quang từ thanh trúc sơn phá không mà bay đi, trong hào quang này chính là thanh niên Tần Thạch. Ở dưới mặt đất vừa đúng chỗ y rời đi, ba người Tiểu Phong, Bạch Dao cùng Nhạc lão đang đưa mắt dõi theo. Khi thân hình Tần Thạch chỉ còn là một chấm đen phía cuối chân trời, cụ già họ Nhạc quay sang hai thiếu niên căn dặn:
"Lần này sự việc liên quan đến không gian tiểu thế giới vô cùng hệ trọng, bản thân ta cũng phải đến chỗ cấm chế lo liệu một chút để không xảy ra sai sót. Bạch Dao, con đưa Tiểu Phong đến tầng ba của động phủ chọn lấy mấy thứ cần thiết rồi giao việc cho hắn".
"Vâng"_cả hai người cùng lúc đáp.
Cụ già nghe vậy gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đoạn hoá thành một đạo xanh trắng hai màu mà bắn đi đúng theo hướng phi hành khi nãy của thanh niên họ Tần.
-------------------
Trong động phủ, hai người thiếu niên cứ một trước, một sau mà đi, còn tiểu thú vẫn luôn theo sát Bạch Dao từng bước, dường như cô bé mới đúng là chủ nhân đích thực của nó. Con thú này so với lúc Tiểu Phong lần đầu trông thấy thì đã béo lên khá nhiều. Về lai lịch của tiểu thú, tuy Bạch Dao đã giải thích sơ qua cho hắn nhưng đối với loại sát thủ thần bí này, Tiểu Phong làm sao mà không nghi ngại cho được.
Đường tới tầng ba của động phủ càng lúc càng gập ghềnh khó đi, ban đầu vốn chỉ là nền đất bằng phẳng thì đến lúc này trên mặt đường đã phủ đầy những viên đá nhọn hoắt. Nhưng đối với những khó khăn này, Bạch Dao lại chẳng để vào mắt. Chỉ thấy cô bé chà xát hai bàn tay vào nhau, từ đó phát ra một quầng sáng màu hồng nhạt bao phủ cả hai người và một thú vào trong rồi nhằm phía trước mà lướt đi. Tốc độ của quầng sáng này đối với người tu tiên thì không tính là nhanh nhưng so với một con ngựa khoẻ phi nước đại thì còn muốn hơn xa.
Chỉ trong vòng mấy khắc sau, bọn họ đã lên đến nơi, phi hành rõ ràng đã chậm lại hơn rất nhiều. Chính vì thế nên Tiểu Phong có thể dễ dàng quan sát cảnh vật xung quanh. Để lên tầng ba phải đi qua 99 bậc thang đồng đều, được làm bằng đá hoa cương, góc cạnh rất vuông vắn. Sau 99 bậc thang chính là cửa vào, cửa này bề mặt được chạm trổ vô số những hình thù cổ quái. Trong số những hình vẽ quỷ dị này, hắn lại đặc biệt chú ý đến một bức hoạ lớn nhất điêu khắc ngay phía trên, chính giữa cổng. Là một con linh long! Rồng này nét khắc tinh xảo , lộ rõ phong thái uy nghiêm. Ngoài móng vuốt sắc nhọn ra, những chiếc vảy trên người nó được khảm một loại đá màu lục trông rất bắt mắt, từ đó toả ra vầng sáng nhu hoà khiến người ta nếu không nhìn kĩ sẽ nhầm tưởng đây là một con rồng thật.
" sư thúc, lần này để người phải nhọc công cứu giúp rồi, đệ tử thật lấy làm xấu hổ".
"Không có gì"_ Nhạc lão đưa tay cản lời hắn lại rồi hỏi luôn một câu:
" ngươi hãy kể lại tường tận sự việc một lần cho ta nghe".
Tần Thạch không dám có chút do dự trả lời:
"Bẩm Nhạc sư thúc, chuyện là thế này: mấy hôm trước đệ tử cùng ba vị sư huynh muội khác được lệnh của sư phụ rời khỏi tông môn nhưng không nói rõ lí do, sau khi đệ tử phi độn ra ngoài phiến tiểu thiên điạ mới được người dùng cách giới truyền âm phù truyền tin rằng lối vào khác của tiểu thiên điạ không gian ở Thanh Trúc sơn đã bị người ngoài phát hiện ra. Chúng đệ tử nghe vậy không dám chậm trễ cấp tốc phi hành tới đây, quả nhiên sau một hồi tìm kiếm đã gặp một tên tứ giai của Cửu Độc môn đang định phá vỡ phong ấn. Nhưng lúc bấy giờ vì linh sơn quá lớn, ba người phải tách nhau ra truy tìm, chỉ còn một mình đệ tử ở đó nên... sau đó không có cách nào khác, đệ tử đành phải quyết đấu với hắn để hi vọng kéo dài thêm chút thời gian".
Đến đây Nhạc lão một lần nữa ra hiệu cho hắn im lặng, rồi không biết suy nghĩ điều gì, miệng thì thào nói:
" bản thân ta đã trấn giữ ở đây mà không ngờ bọn Cửu Độc môn lại dám ngang tàng như vậy".
Một hồi lâu sau cụ cất lời hỏi thêm:
"lúc hắn thấy ta liền ba chân bốn cẳng mà chạy, ngươi lại trọng thương nên ta không muốn đuổi theo. Nhưng kể cũng lạ, vì sao sức lực trong người ngươi lúc đó cạn hết như vậy?, chẳng lẽ tên kia có tu luyện công pháp hấp thu linh khí ư?".
"Điều này thì quả thực không phải, chẳng qua người này có thể một mình bày ra trận pháp ma đạo cao siêu, thiếu chút nữa thì ngay cả bản thân đệ tử cũng khó bảo toàn tính mạng; trong lúc cấp bách đành phải dùng Thất tinh lưu quang kiếm pháp mới miễn cưỡng phá giải được, vì thế mới khiếng thân thể mất hết sức lực".
"Trận pháp"_ nghe đến đây Nhạc lão cũng hết sức kinh ngạc bởi trong giới tu tiên, những kẻ đơn độc sử dụng trận pháp đối địch thì chỉ có một số lượng ít ỏi mà thôi, phần vì công pháp loại này rất hiếm, phần vì để tu luyện được một hai tầng đã là chuyện vô cùng khó khăn.
"Vâng, là Vạn Yêu mê hồn trận, khi xưa đệ tử từng được nghe một người bạn đề cập đến loại trận pháp này, nếu đem tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì có thể triệu tập vạn yêu quỷ ảnh, như thế chỉ e ngay cả Thất tinh kiếm cũng khó mà phá vây!"_Tần Thạch nói thêm, đoạn ánh mắt nhìn về phiá Tiểu phong rồi cất tiếng hỏi:
"Ta xem Phong sư đệ linh căn cực kỳ tốt nhưng không có linh lực trong cơ thể, phải chăng đệ được Nhạc sư thúc lựa chọn cách đây chưa lâu?".
Tiểu Phong nghe y nói vậy không chút do dự, gật đầu một cái đáp:
"Vâng, đệ đúng là mới được sư phụ thu nhận mấy hôm trước"
"Hà hà, ra là vậy", Tần Thạch thấy mình đoán đúng liền cười một tiếng rồi lại nói:
"Ta và đệ gặp nhau ở đây vốn dĩ đã có cơ duyên, bản thân là sư huynh nên không thể không có quà gặp mặt được, đệ đi theo ta ra ngoài động một lát" sau đó ánh mắt cung kính nhìn về phía Nhạc lão.
Nhạc lão tất nhiên là hiểu ngay ý của tên này, liền gật gù nói:
"Ta cũng không còn việc gì để hỏi ngươi nữa, thôi hai người cứ việc trao đổi, nhưng lát nữa Tiểu Phong vào mật thất, vi sư có chuyện cần nói với ngươi".
"Vâng, sư phụ"
"Đa tạ sư thúc"
------------------------
Sáng hôm sau một đạo lam quang từ thanh trúc sơn phá không mà bay đi, trong hào quang này chính là thanh niên Tần Thạch. Ở dưới mặt đất vừa đúng chỗ y rời đi, ba người Tiểu Phong, Bạch Dao cùng Nhạc lão đang đưa mắt dõi theo. Khi thân hình Tần Thạch chỉ còn là một chấm đen phía cuối chân trời, cụ già họ Nhạc quay sang hai thiếu niên căn dặn:
"Lần này sự việc liên quan đến không gian tiểu thế giới vô cùng hệ trọng, bản thân ta cũng phải đến chỗ cấm chế lo liệu một chút để không xảy ra sai sót. Bạch Dao, con đưa Tiểu Phong đến tầng ba của động phủ chọn lấy mấy thứ cần thiết rồi giao việc cho hắn".
"Vâng"_cả hai người cùng lúc đáp.
Cụ già nghe vậy gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đoạn hoá thành một đạo xanh trắng hai màu mà bắn đi đúng theo hướng phi hành khi nãy của thanh niên họ Tần.
-------------------
Trong động phủ, hai người thiếu niên cứ một trước, một sau mà đi, còn tiểu thú vẫn luôn theo sát Bạch Dao từng bước, dường như cô bé mới đúng là chủ nhân đích thực của nó. Con thú này so với lúc Tiểu Phong lần đầu trông thấy thì đã béo lên khá nhiều. Về lai lịch của tiểu thú, tuy Bạch Dao đã giải thích sơ qua cho hắn nhưng đối với loại sát thủ thần bí này, Tiểu Phong làm sao mà không nghi ngại cho được.
Đường tới tầng ba của động phủ càng lúc càng gập ghềnh khó đi, ban đầu vốn chỉ là nền đất bằng phẳng thì đến lúc này trên mặt đường đã phủ đầy những viên đá nhọn hoắt. Nhưng đối với những khó khăn này, Bạch Dao lại chẳng để vào mắt. Chỉ thấy cô bé chà xát hai bàn tay vào nhau, từ đó phát ra một quầng sáng màu hồng nhạt bao phủ cả hai người và một thú vào trong rồi nhằm phía trước mà lướt đi. Tốc độ của quầng sáng này đối với người tu tiên thì không tính là nhanh nhưng so với một con ngựa khoẻ phi nước đại thì còn muốn hơn xa.
Chỉ trong vòng mấy khắc sau, bọn họ đã lên đến nơi, phi hành rõ ràng đã chậm lại hơn rất nhiều. Chính vì thế nên Tiểu Phong có thể dễ dàng quan sát cảnh vật xung quanh. Để lên tầng ba phải đi qua 99 bậc thang đồng đều, được làm bằng đá hoa cương, góc cạnh rất vuông vắn. Sau 99 bậc thang chính là cửa vào, cửa này bề mặt được chạm trổ vô số những hình thù cổ quái. Trong số những hình vẽ quỷ dị này, hắn lại đặc biệt chú ý đến một bức hoạ lớn nhất điêu khắc ngay phía trên, chính giữa cổng. Là một con linh long! Rồng này nét khắc tinh xảo , lộ rõ phong thái uy nghiêm. Ngoài móng vuốt sắc nhọn ra, những chiếc vảy trên người nó được khảm một loại đá màu lục trông rất bắt mắt, từ đó toả ra vầng sáng nhu hoà khiến người ta nếu không nhìn kĩ sẽ nhầm tưởng đây là một con rồng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.