Chương 1
Diệp Song
09/08/2013
Trong thư phòng, mặt nam tử thâm tàng không chút thay đổi trước mắt đang cầm 1 cuốn sách… một sách sử.
Nhìn nhìn tuấn nhan kia bỗng dưng hiện lên một tia tức giận, mặc dù khắc chế nhưng vẫn rõ ràng thấy rõ.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Quả nhiên…… Hết thảy tựa như hắn suy nghĩ.
Kỳ thật hắn sớm phải biết vì xác nhận mới không tiếc tung ra 1 đống lớn ngân lượng, mua được 1 tiểu sử quan trong cung, mua được những tin tức mà không cho người ngoài biết trong cung đình.
Có câu là… có tiền có thể xui ma khiến quỷ, hắn từ trước đến nay sẽ đem câu này phát huy vô cùng lợi hại. Tuấn nhan giận dữ mặc dù nổi lên chút vui vẻ nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Bạch Diệu Cần lúc này đã đi tới ngoài cửa thư phòng, bản thân còn vì nụ cười của hắn mà vui, nhưng nhìn lên thấy hắn trên mặt giấu không được mỉa mai nên vừa mới vào phía trước bước chân bỗng dưng dừng lại. Nàng ghét nụ cười như vậy luôn có thể thành công che giấu tâm tình chân thật của hắn làm cho người ta nhìn không rõ, đoán không ra.
“Thực xấu.” Trừng mắt nhìn nụ cười kia, đột nhiên Bạch Diệu Cần không vui môi nhỏ lẩm bẩm, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vẫn đủ chui vào trong tai của Thượng Quan Cực Phẩm.
Nghe tiếng, Thượng Quan Cực Phẩm bỗng dưng ngẩng đầu, nhưng thấy 1 khuôn mặt xem ra không tính là quen thuộc, trên mặt hai lông mày nhíu vào, đối với cái nữ nhân đột nhiên xâm nhập vào phủ đệ của hắn chỉ có tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn biết rõ nàng là hảo tỷ muội của nữ nhân khó dây vào Cận Thiên Tuyền kia, nàng trước cũng từng đại biểu cho Hoàng Phủ Gia trước đây nói chuyện làm ăn bên cạnh Cận Thiên Tuyền vài lần, vì thế hắn và nàng không tính là quen.
Nhưng mấy ngày gần đây nàng không hiểu tự dưng thành nữ nhân biện hộ chỉ cần hắn làm cái hành vi gì nàng xem là bại đức vô lương thì không bao lâu nàng sẽ giống như bây giờ đột nhiên xâm nhập vào phủ đệ của hắn, sự xuất hiện của nàng đều khiến hắn không thắng nổi.
Kỳ thật Thượng Quan Cực Phẩm trong lòng cũng rõ ràng, nàng có thể tự tiện xông vào như vậy cái này kỳ thật không thể hoàn toàn trách nàng, nếu không phải là Phúc bá coi chừng cửa lim dim ngủ, ngáy thì cho dù không có lim dim chỉ cần thấy gương mặt quen này muốn ra vào Thượng Quan phủ, lão cũng hoàn toàn không ngăn cản.
Ngẫm lại Phúc bá cùng Phúc thẩm cơ hồ đi theo hắn cả đời như vậy một đôi lão bộc trng thành hắn cho dù nghĩ ngại cũng không bỏ được, đành phải tiếp tục làm cho phủ đệ mình có người xuất nhập.
Mặc dù không thể không nghĩ tới thêm vài cái nha hoàn nhưng cá tính hắn độc cô lai vãng không thích trong nhà xuất hiện nô bộc như mưa vậy nên cũng chỉ chấp nhận tình huống. Giương mắt, hắn có chút không kiên nhẫn quét lên Bạch Diệu Cần một cái, kỳ thật rất muốn lập tức đuổi người nhưng vừa nghĩ tới nàng cùng Cận Thiên Tuyền kia có quan hệ, hơn nữa Hoàng Phủ Gia gây cho hắn lợi nhuận phong phú nên cũng chỉ có thể nhẫn nại.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chỉ thấy hắn tay vung lên, một quyển sách như kình phong vứt ở trên bàn “Phanh” một tiếng, đem sách toàn bộ khóa ở trong đó.
“Cô tới làm cái gì?” Thượng Quan Cực Phẩm giọng nói cố giữ vững bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén phát ra vẻ không vui.
“Tôi hỏi ngài, ngài có phải hay không thu cái cửa hàng của Hà lão bản?” Không có thời gian tinh tế tường tận xem xét khuôn mặt Thượng Quan Cực Phẩm giống như đao điêu rìu đục, Bạch Diệu Cần húc đầu cứ như vậy hỏi.
Trong giọng nói của nàng chất vấn, làm Thượng Quan Cực Phẩm lông mày cương nghị càng thêm cứng nhắc nhưng hắn vẫn không nóng không lạnh đáp:
“Là đúng thì như thế nào?”
“Làm sao ngài có thể…” Mặc dù biết rõ đáp án nhất định là như thế, nhưng nghe được hắn chính miệng thừa nhận Bạch Diệu Cần tâm đột nhiên nguội lạnh. Nàng thật sự không hiểu, vì cái gì hắn làm việc luôn máu lạnh như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
“Xin hỏi ta vì cái gì không được?” Nghênh mắt hướng nàng tràn đầy bất khả tư nghị, Thượng Quan Cực Phẩm hai tay khoanh trước ngực hỏi ngược lại… tốt lắm cả bộ dáng cùng ánh mắt hiển nhiên không có nửa điểm chột dạ.
“Đương nhiên không được làm như vậy, ngài có biết hay không một nhà đó mấy miệng ăn phải dựa vào cửa hàng nàng tồn tại, miễn cưỡng phải ăn cháo cầm hơi ngài làm như vậy không phải là chặt đứt con đương sống của cả nhà bọn họ sao?” Nàng không hiểu, vì sao rành rành hành vi làm người ta giận sôi như thế mà người nam nhân này có thể nói như cây ngay không sợ chết đứng như mây trôi nước chảy hoàn toàn không có một chút xíu lương tâm bất an gì. (L; thương nhân là thế mà…)
“Điểm này thì hắn ta ở trên sòng bạc nên hiểu rõ chứ .” Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn cũng không phí tâm đi đồng tình những người đáng giận kia.
Hắn cũng không trộm, không đoạt đương nhiên có thể như cây ngay không sợ chết đứng ma ngược lại ánh mắt trách cứ của nàng mới để cho người ta cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
“Nhưng cửa hàng kia……” Sau khi để ý, Bạch Diệu Cần hiểu Thượng Quan Cực Phẩm nói có lý nhưng đây chính là một nhà sáu miệng ăn trừ cách đó ra, chẳng lẽ không còn con đường nào giải quyết? Nhớ tới khuôn mặt bi thương tuyệt vộng của Di đại nương và một đám trẻ con khóc lòng nàng tràn đầy không đành .
“Nhưng mà cái gì?” Hắn con mắt đảo qua chứng kiến Bạch Diệu Cần trong mắt vẻ không dám tin, Thượng Quan Cực Phẩm môi nguội lạnh nhếch ra.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chẳng biết tại sao, xưa nay hắn hoàn toàn không thèm để ý người khác phê phán gì nhưng ánh mắt của nàng lại ngoài ý muốn làm cho hắn bình tĩnh suy nghĩ trong lòng có lăn tăn thậm chí nổi lên một vẻ tức giận. Nàng dựa vào cái gì dùng ánh mắt vừa tức giận lại mang theo thương cảm nhìn hắn?
“Ý của tôi là… cho dù ông ta đánh cuộc vậy cũng không cần thu cái đõ chặt đứt hắn kế sinh nhai của toàn gia, có thể kêu hắn tiếp tục việc buôn bán duy trì kế sinh nhai của toàn gia cũng có thể đem ngân lượng trả lại cho ngài……”
“Hừ.” Nghe được lời của nàng, Thượng Quan Cực Phẩm hừ lạnh một tiếng
“Ngây thơ.”
Ông ta là người như vậy hắn nhìn nhiều hơn nữ nhân này, hắn dám cam đoan nếu như hắn không thu xưởng không tới một tháng xưởng kia cũng sẽ đổi chủ. Nếu đã kết quả là giống nhau, hắn cần gì phải vô ích mà cho rơi vào tay người khác? Lười phải cùng nàng nhiều lời, Thượng Quan Cực Phẩm liền cất bước rời đi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không muốn lãng phí lời lẽ cùng nữ nhân ngây thơ này cãi cọ.
Vài cái giẫm chân tại chỗ, thân ảnh cao to kia không chút do dự cứ vậy đi, đang khi hai người đi qua nhau Bạch Diệu Cần lại bỗng dưng đưa tay, kéo lấy cánh tay của hắn.
“Đợi một chút…” Bạch Diệu Cần không chịu hết hy vọng, dù cho biết mình hành vi như này rất càn rở, nhưng nàng thật sự không thể trơ mắt nhìn Di đại nương một nhà cùng đường, cho nên không chịu hết hy vọng.
“Buông tay!” Thượng Quan Cực Phẩm cặp mắt phảng phất như đơn độc, một ánh mắt tĩnh mịch sẵng giọng, thẳng tắp bắn về phía nữ nhân vẫn còn chưa từ bỏ ý định Bạch Diệu Cần kia.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Cái giả dối vui vẻ kia không thấy, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy không kiên nhẫn.
Từ trước đến nay vẫn làm kẻ tự chủ kiêu ngạo giờ vỡ vụn, hắn không chút do dự đưa tay gạt ra đem cái tay mảnh khảnh của Bạch Diệu Cần gạt đi.
Một lực mạng không thương hoa tiếc ngọc lập tức làm cho Bạch Diệu Cần không đứng vững chỉ thấy nàng lảo đảo không đứng vững suýt ngã lộn nhào.
“Ta cảnh cáo nhà ngươi, nếu dám để cho tỷ muội tót của ta bị ngã, việc làm ăn năm nay của Hoàng Phủ Gia cũng đừng nghĩ dính vào.”
Thượng Quan Cực Phẩm nghe tiếng giương mắt, trừng mắt nhìn về Cận Thiên Tuyền không biết ở đâu chui ra một cái. Đối với uy hiếp của nàng, có thể trong tích tắc hắn cũng không nghĩ để ý tới. Nhưng rồi nghĩ lại, mình cùng Hoàng Phủ Gia làm ăn mang đến bao nhiêu ngân lượng trắng bóng dù cho không muốn, hắn cuối cùng vẫn đưa tay ra chấp nhận ôm lấy Bạch Diệu Cần đang chuẩn bị ngã xuống đất vào trong ngực mình.
Một cổ hơi thở nam tử mạnh bạo đột ngột xông vào trong mũi của Bạch Diệu Cần nhưng nàng còn không kịp mặt đỏ tim đập, Thượng Quan Cực Phẩm đã động tác thô lỗ đem người đẩy.
“Làm sao nhà ngươi vô lễ như thế?” Không có rò liếc trên mặt Diệu Cần vẻ mặt kinh hoảng, Cận Thiên Tuyền chu cái miệng nhỏ liền thay người kia nói tiếng bất công.
“Ta mới muốn hỏi 2 cô đem Thượng Quan gia là vườn có thể mặc người ta đi dạo tới lui hay sao? Bừa bãi xông loạn vào thì thôi lại còn nói ta vô lễ ?” Chóp mũi tựa hồ tràn ngập một hồi mùi thơm ngát làm nhiễu hắn, Thượng Quan Cực Phẩm đầu mày cau lại, tức giận con mắt đảo qua, lời giống như đao kiếm phẫn nộ cùng khinh bỉ giao thoa.
“Nhìn thái độ này của nhà ngươi, hai ta tới tất nhiên là có việc thương lượng, chẳng lẽ thật coi chúng ta ăn no nhàn rỗi?” Nghe được Thượng Quan Cực Phẩm không chút khách khí quở trách, Cận Thiên Tuyền lại cây ngay không sợ chết đứng phản kích, cho dù nàng không biết Diệu Cần vì sao xuất hiện ở nơi này nhưng nàng đương nhiên phải che chở cho hảo tỷ muội.
“Cô là tới tìm ta đàm luận chuyện vậy thì nữ nhân này thì sao đây?” Hắn con mắt sâu u ám nhìn về phía Bạch Diệu Cần có chút tay chân luống cuống bị trộn lẫn một hồi không vui làm cho hắn giận không kềm được.
“Cô ấy là hảo tỷ muội của ta chẳng lẽ không có thể cùng ta tới đây sao?” Cận Thiên Tuyền mở to mắt nói dối, mặc dù hai nàng rõ ràng là một trước một sau đến nhưng nàng lại cứng rắn nói thành hai người là cùng đi .
“Hừ!” Lần nữa không nể mặt hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Cực Phẩm hiển nhiên nửa điểm không tin chuyện của Cận Thiên Tuyền. Nữ nhân chính là nữ nhân, trợn mắt nói dối năng lực không ai bằng. (L: ha ha)
Các nàng này nhàn rỗi tìm đến hắn gây phiền toái, hắn cũng không phải lúc nhàn rỗi cùng các nàng mè nheo, Thượng Quan Cực Phẩm tạm thu lại cơn giận của mình, vẻ mặt tươi cười kia lại làm cho người ta lầm tưởng hắn tức giận, toàn bộ xuất từ ngoài tưởng tượng của các nàng.
“Ta nói tướng quân phu nhân, cô muốn tới nói chuyện làm ăn ta tất nhiên là hoan nghênh nhưng ta muốn nói là chuyện kiếm tiền mua bán, không lãng phí thời gian đàm luận chuyện vô ích.” Nửa trước là nói cho Cận Thiên Tuyền nghue nhưng đoạn sau hiển nhiên là nói cho kẻ bất an Bạch Diệu Cần nghe .
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Nói sau đi, ta hôm nay cũng không có thời gian cùng các cô nói nhiều lời, cô nếu muốn nói chuyện làm ăn hai ngày nữa tới nhà ta thật tốt thương lượng.”
Xã giao nói cho hết lời, Thượng Quan Cực Phẩm cũng không nhìn Bạch Diệu Cần một cái hắn từ trước đến nay luôn khéo léo phá lệ gặp phải thần tài Cận Thiên Tuyền lên cơn chào đón gương mặt lạnh lùng, tự nhiên rời đi.
Bên trong thư phòng hai người mặt nhìn nhau nhưng lại không nói gì. Cận Thiên Tuyền ánh mắt tràn trề xem kỹ bốn mắt giao nhau Bạch Diệu Cần mặt như chột dạ liệc qua một bên, tránh đi ánh mắt theo dõi.
Thiên Tuyền luôn luôn là người thông minh, Bạch Diệu Cần không để cho nàng nhìn thấy trong lòng mình có tâm tư khác thường.
“Muội nói một chút xem đột nhiên tới nhà quỷ tiền đến tột làm gì?” Diệu Cần luôn luôn thủ lễ lớn như vậy lại chạy tới nhà một người nam nhân, việc này tuyệt không đơn giản.
Bỗng dưng, trong lòng nàng hiện lên cảnh hôm đó tại Hoàng Phủ Gia, Bạch Diệu Cần ngây ngốc nhìn Thượng Quan Cực Phẩm một hồi dự cảm bất an bỗng dưng xông lên đầu.
Nó….. Sẽ không phải…… thích tên này đi
“Muội……” Bạch Diệu Cần bị hỏi đến nhất thời cứng họng nhưng để tránh tâm tư bại lộ vẫn là kiên trì nói :
“Lão Di gần đây bởi vì dính vào đánh bạc cho nên tìm tới Thượng Quan Cực Phẩm thế chấp cửa hang tiền vẫn không trả được, Thượng Quan Cực Phẩm cố ý muốn thu cửa hang của lão nhưng muội trông thấy Di đại nương đáng thương cho nên muốn tìm hắn năn nỉ một chút.”
“Cho nên muội là đến thay bọn họ biện hộ ?” Hồ nghi nhướng mày Cận Thiên Tuyền trong mắt hiểu lầm lại xuất hiện.
“Đúng vậy……”
“Nếu như tỷ nhớ không lầm lần trước tỷ cũng như vậy gặp muội ở chỗ này, muội cũng là vì nói tốt cho người khác lại cũng như vậy chưa nói động tới hắn không phải sao?” Biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm đối với tiền là cố chấp giống như tảng đá, mà Diệu Cần lại như ba ngày trước đây đến tột cùng là đạo lý gì?
“Muội biết mình rất khó nói động đến hắn nhưng chứng kiến Di đại nương như vậy tâm lại không đành lòng.” Bạch Diệu Cần là thật không đành lòng nhưng đến tột là không đành lòng vì Di đại nương khóc vì kế sinh nhai hay là không đành lòng cho nghiệp chướng của Thượng Quan Cực Phẩm gây rag, chính nàng kỳ thật cũng không rõ ràng lắm.
“Tỷ hỏi muội, muội có phải hay không yêu Thượng Quan Cực Phẩm rồi?” Nghi ngờ trong lòng Cận Thiên Tuyền cũng bất chấp các nàng bây giờ còn đang trong phủ Thượng Quan nàng hai tay khoanh trước ngực, thái độ nghiêm túc hỏi.
Thành thật mà nói, chỗ Thượng Quan phủ này thoạt nhìn tuyệt không xanh vàng rực rỡ, càng không có nghiêm ngặt đề phòng, căn bản không giống như đại trạch của nhà giàu ở, buôn bán lời nhiều ngân lượng như vậy cũng không thấy hắn chơi qua nữ nhân, cũng không thấy hắn tiêu xài thành tính, càng không có đàn nô bộc cùng thê thiếp, suốt ngày chỉ biết là tìm bạc……
Có khi nàng thực hoài nghi, lợi nhuận của tiền quỷ nhiều ngân lượng như vậy là đi ở nơi nào .
Nghe được Cận Thiên Tuyền nói trắng ra vấn đề, Bạch Diệu Cần thân thể mảnh khảnh đột nhiên run lên, như bị người ta một câu nói toạc ra khốn quẫn, làm cho nàng lập tức mở miệng nhẹ khiển trách.
“Tỷ đừng nói lung tung, muội làm sao có thể thích hắn?”
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Như thế nào không thể?” Cận Thiên Tuyền cất giọng hỏi ngược lại, ngày hôm nay là hạ quyết tâm muốn đem ý nghĩ trong lòng Bạch Diệu Cần nói cho rõ ràng rành mạch.
“Mặc dù muội luôn luôn thiện tâm, dĩ vãng cũng luôn nhặt những động vật nhỏ bị thương trong thôn nhưng là muội từ trước đến nay luôn biết lễ tiết.”
“Nhưng đây không phải là một tiểu động vật là một đại gia nắm giữ sinh tử bao người, muội có thể nào mặc kệ chứ?”
“Muốn giúp đỡ có rất nhiều phương thức, muội trong lòng biết rõ, khuyên Thượng Quan Cực Phẩm hồi tâm chuyển ý là vô dụng nhưng sao muội vẫn tới.”
Cận Thiên Tuyền từ trước đến nay rất tinh quái, miệng nhỏ hé ra liền trực tiếp nháy ra cái không tầm thường trong đó giống như là bây giờ cần phải bức ra tâm tý chân thực của Bạch Diệu Cần.
“Này…… Muội…muội chỉ là hi vọng hắn có thể tích ít nhân cũng vì Di đại nương vàbọn nhỏ có thể sống yên phận sống qua ngày.”
Bạch Diệu Cần lắp bắp giải thích nhưng hiển nhiên không thuyết phục được Cận Thiên Tuyền, chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng nói:
“Nói loại người kia tích phúc không bằng nói có ngân lượng còn hữu dụng hơn!”
“Tỷ đừng nói như vậy, hắn kỳ thật không phải là loại người này.” Bạch Diệu Cần liên tục không ngừng thay Thượng Quan Cực Phẩm giải thích, hồn nhiên chưa phát giác ra tâm ý của mình rõ rành rành.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Hắn chính là loại người như thế!” Cận Thiên Tuyền tức giận trả lời, nàng quả thực không nghĩ tới Bạch Diệu Cần lại nói đỡ cho Thượng Quan Cực Phẩm, nàng không thể trơ mắt nhìn chuyện sẽ xảy ra thê thảm như vậy, nàng bỏ không được tỷ muội của mình đi yêu cái loại người nam nhân chỉ yêu tiền như thế!
Nói đế từ khi gặp Thượng Quan Cực Phẩm mà Linh muội cũng cùng chung ý nghĩ người kia tuyệt đối hản là một tên gian thương yêu tiền như mạng đơn giản vậy. Mặc dù hắn ta ngọc thụ lâm phong, giàu có nhưng…… Nàng cũng chỉ biết cảm thấy Diệu Cần đơn thuần cũng không thích hợp với nam nhân phức tạp như Thượng Quan Cực Phẩm.
“Thiên Tuyền, chúng ta đừng nói việc này, muội đối với hắn thật sự không có tâm tư khác.” Không muốn ở tại đây nói nữa nên Bạch Diệu Cần vội vàng lẩn tránh.
Nàng cũng không biết chính mình đến tột cùng là tâm tư gì, chỉ là không hy vọng Cận Thiên Tuyền luôn quở trách Thượng Quan Cực Phẩm, cho nên đành phải xoay người rời đi.
“Diệu Cần mấy ngày nữa, muội tới nhà tỷ ở lại mấy ngàyđi.” Hướng về phía thân ảnh nàng kia gần như hốt hoảng Cận Thiên Tuyền chợt nhớ nói ra.
Bạch Diệu Cần kinh ngạc quay đầu lại, đối mặt với lời mời đột nhiên của Cận Thiên Tuyền quả thực có chút khó hiểu, nhưng chỉ cần lời của tỷ ấy không có nói về Thượng Quan Cực Phẩm thì nàng nên cám ơn trời đất .
“Mấy ngày nữa, tướng quân sẽ có một vài thuộc hạ trở về kinh chờ chức, tỷ đã trông thấy qua những tướng sĩ kia mỗi người đều diện mạo bất phàm, có lẽ chúng ta có thể nhìn một chút xem có nam nhân nào đáng để ý cho muội không.” Hiện tại nàng cùng Linh muội cũng đã tìm được 1 nữa của mình việc kế tiếp nên làm, chính là tìm một người trong sạch cho Diệu Cần.
Trước kia là nàng nghĩ không chu toàn không nghĩ tới Bạch Diệu Cần cũng cần có người bầu bạn nên mới có thể đối với cái tên Thượng Quan Cực Phẩm kia có ý tứ, hiện tại nàng phải nghĩ cách tháo xuống đóa hoa đào không hay này. (L: tiếc là duyên trời đã định…)
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Giới thiệu nam nhân cho nàng sao? Thiên Tuyền lại nghĩ ra gì đây?
Bạch Diệu Cần có chút sững sờ nhìn qua Cận Thiên Tuyền, lời nói tùy tiện tuyệt không hàm súc, thật lâu nàng mới ấp úng nói ra:
“Không được…muội cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.”
“Không được, thân là của hảo tỷ muội của muội, tỷ không thể trơ mắt nhìn muội cô đơn sống qua ngày được.” Hoàn toàn như không nghe thấy Bạch Diệu Cần cự tuyệt Cận Thiên Tuyền phối hợp tiếp tục nói:
“Chúng ta quyết định như vậy, muội đến phủ tỷ ở mấy ngày, nhìn một chút những tướng sĩ anh dũng kia nếu là hợp ý vị nào, tỷ tỷ ta thay muội làm chủ.”
Để tránh Bạch Diệu Cần trêu chọc phải cái nam nhân đầy ẩn số kia Cận Thiên Tuyền nói muốn cũng phải thử qua một lần cho dù biết rõ hảo như này là vô tình nhưng nàng cũng phải tìm cách giải quyết dứt khoát chuyện này.
“Này……” Khó xử… dù cho biết rõ Cận Thiên Tuyền là hảo ý, lại không biết làm như thế nào từ chối.
“Muội muốn trở về tiệm bán thuốc nhìn một chút, mấy ngày nay trời lạnh không ít người dính phải phong hàn, muội sợ một mình Hinh đại phu bận rộn.”
Mặc dù nàng không phải là đại phu nhưng từ khi nàng nhận thức liền thích sờ vào những cây thảo dược kia, cho nên mượn 1 cửa hàng của Thiên Tuyền mở ra tiệm bán thuốc chuyên môn thay người bốc thuốc.
Về phần chuyện bắt mạch xem bệnh cũng có một đại phu ở trong chùa làm cho, ngày hôm nay vì phải khuyên Thượng Quan Cực Phẩm nàng đành phải đem tiệm bán thuốc ném cho Hinh đại phu, hiện tại vừa vặn lấy cớ này để nàng chuồn.
Thân là thương nhân bất luận bất cứ chuyện gì đều có một cái giá. Nếu thật sự là như thế, có phải hay không chỉ cần nàng có thể trả giá thật lớn, Thượng Quan Cực Phẩm liền nguyện ý buông tha một nhà Hà gia kia?
Mắt thấy kỳ hạn hắn cho nhà kia ngày càng tới gần, một nhà Hà lão tất cả lớn nhỏ đều sầu vân thê thảm Bạch Diệu Cần trong nội tâm không đành lòng, đương nhiên lại bắt đầu rục rịch.
Kỳ thật, mặc dù hôm đó từ chỗ Thượng Quan gia chạy trối chết, nhưng nàng chưa từng buông tha ý thuyết phục hắn đừng…với một nhà kia đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ là, nàng liên tục tìm không được một cái lí do có thể thuyết phục được Thượng Quan Cực Phẩm, cho nên lựa chọn án binh bất động cho đến hôm nay tạm biệt toàn gia kia bọn họ dáng vẻ gần như tuyệt vọng nàng rốt cục vẫn không đành lòng lần nữa đi vào Thượng Quan gia.
Tựa như thường ngày , giữ cửa lão bá lười, chỉ là dào dạt giơ lên một tý con ngươi sau đó coi nàng như là không khí tùy ý để nàng qua vào tự nhiên như nhà mình.
Nàng thực tại không hiểu, vì sao hắn yêu tiền như vậy? Nếu là vì ham cuộc sống thoải mái mà nói có thể thì nam nhân này kiếmmột đống tiền lại cam tâm tình nguyện ở tại nơi vừa không người ở hầu hạ, lại còn là hoa trạch đổ nát này làm gì. Điểm này càng làm cho nàng tin tưởng hắn tuyệt đối có nỗi khổ tâm.
Thở dài Bạch Diệu Cần khóe mắt thoáng nhìn đất lá rụng đầy thấy câu chổi đặt ở hành lang kia nàng gọn thu lên làn váy vướng bận cầm lấy cây chổi liền bắt đầu quét dọn lá rụng. (L: ơ mục đích khuyên ng`, sao đổi thành quét sân cho n`g ta rồi…)
Nàng kỳ thật cũng không biết mình là tâm tư gì, chỉ là đơn thuần hi vọng hắn có thể ở cho thật tốt 1 chút.
Quét xong một đống lại một đống lá rụng, lại cầm đến một cái vải ướt đem trong đại sảnh dính/ bụi cho lau cho sạch sẽ. (L: còn lau nhà nữa.. zời ạ…)
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Thật vất vả hết những chuyện lặt vặt này khác, Bạch Diệu Cần mới thẳng lên cái eo mỏi nhừ,thì giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Cực Phẩm từ ngoài cửa truyền đến.
“Cô đang muốn làm cái gì vậy?” Tiến dần từng bước còn chưa đủ, nữ nhân này chẳng lẽ cho rằng nàng làm những thứ này hắn sẽ cảm động đến khóc chảy nước mắt, buông tha cho Hà gia sao?
“Tôi……” Một thân chật vật Bạch Diệu Cần có chút tay chân luống cuống, nàng không tự chủ được đưa tay đem sợi tóc tán loạn trở về sau tai mình, làm cho mình thoạt nhìn không giống như 1 phụ nữ điên khùng.
“Tôi chỉ là thấy nơi này bẩn, cho nên……”
Nàng biết rõ nói này rất gượng ép nhưng thật sự là nàng chỉ có duy nhất lý do, này nàng càng hiểu hắn tuyệt sẽ không tin lời của mình quả nhiên là lời vừa mới dứt, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt liền bắn ra tia mỉa mai nồng đậm.
“Nhà ta không thiếu nha hoàn.” Hắn biết mình phòng ngoại trừ lớn một chút trong mắt thường nhân thoạt nhìn căn bản không giống nhà phú thương.
Hắn không thích nhiều người nhiều miệng, bởi vậy phòng ngoại trừ có vài gã sai vặt bên ngoài, cũng chỉ có Phúc bá giữ cửa nên không cần có người hầu. Nếu căn phòng lớn biến thành thêm nha hoàn vào ở chính là rất phiền toái, dù sao hắn cũng không muốn nhiều người dòm ngó.
“Tôi biết rõ ngài không cần nha hoàn, tôi chỉ là đơn thuần hi vọng ngài có thể sống trôi qua 1 chút thoải mái.” Đối với hắn không có ý cảm kích cự tuyệt ngoài ngàn dặm, Bạch Diệu Cần cũng không ngoài ý muốn.
Cái người nam nhân luôn khuôn mặt tươi cười thế này đối với nàng chắc nhận định nàng là một kẻ phiền phức chẳng kiêng dè gì.
“Cô cho rằng làm như vậy ta liền sẽ không thu cửa hàng kia sao?” Không cần t nghĩ nhiều hắn cũng biết nữ nhân này hôm nay đến nơi này đến thuần túy là bởi vì chưa từ bỏ ý định.
Chắc hẳn nàng đã biết hắn cố ý thu hồi của hàng Hà gia kỳ hạn chính là ba ngày sau cho nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đi!
“Tôi biết rõ ngài sẽ không làm như vậy.” Bạch Diệu Cần tự nghĩ mà khẩu khí dịu dàng trầm ổn.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cô nếu đã cảm thấy như vậy vậy thì không nên lãng phí thời gian tìm ta, không phải ư?”
“Tôi chỉ là……” Bạch Diệu Cần vốn là muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên môi lại bởi vì hắn nói mà chắn ở miệng chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ.
“Nếu như cô còn muốn dùng nhân nghĩa đạo đức gì đó thuyết phục ta, vậy cô cũng không cần phải uổng phí tâm tư.” Cho dù nàng nhàn rỗi không cần đi chiếu cố tiệm bán thuốc của mình thì hắn cũng không nhiều thời gian nghe nàng nói nhảm.
Hắn đợi lát ở ngoại ô còn có vài món hàng muốn nhìn, một khi hàng tkia thấy được thì hắn lại có thể nhìn thấy nhiều hơn mấy ngàn lượng bạc trắng.
“Ai nói tôi là tới thuyết phục ngài?”
Trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện thân sắc tự tin làm cho Thượng Quan Cực Phẩm chưa thấy nàng như vậy bao giờ, trong nội tâm có cảm xúc có gì đó khác thường.
“Vậy cô nói một chút, cô tới là để làm gì ?” Hắn ngược lại nghĩ nhìn một chút nàng trong hồ lô đến tột cùng đang bán thuốc gì?
“Tôi là tới bán đồ .”
Bán đồ?
Nhìn nàng bộ dáng thanh liêm kia, nàng có thể bán gì? Thượng Quan Cực Phẩm xem mà vẫn không cho là đúng.
Có thể nếu đã muốn cho nàng một cơ hội hắn liền không nói thêm gì nữa, chỉ là thẳng bước đi thong thả tớiđại sảnh, ở đó tìm ghế bụi bậm ngồi xuống, đối với bên trong đại sảnh sạch sẽ khó có được hắn chỉ là nhíu mày, hai tay khoanh ở trước ngực một bộ xin lắng tai nghe.
“Tôi tới bán……” Bán đồ bất quá là một ý tưởng linh quang hiện ra, kỳ thật nàng ngoại trừ của hàng nho nhỏ kia có thể có gì có thể bán chứ ?
Cũng không thể bán chính mình đi, nói thật cho dù nàng thật muốn bán, hắn cũng chướng mắt một quả phụ đen đủi này đi!
Đang hết sức ảo não ưu phiền dưới tay của nàngý thức hướng ngực tìm tòi, nó lạnh trong lòng bàn tay nàng biết mình có thể bán gì.
Cảm giác hưng phấn bỗng dưng chiếu sáng khuôn mặt của nàng, khuôn mặt kia phát ra nụ cười từ đáy lòng làm cho Thượng Quan Cực Phẩm ngoài ý liệu, ánh mắt hắn bị hấp dẫn.
Đang nhìn ngọc bội mình cởi xuống, nàng kỳ thật cũng không rõ khối ngọc bội này rốt cuộc có đáng tiền hay không, bởi vì đây là vật duy nhất vị hôn phu đã mất lưu lại cho nàng, Trác Ấm Nguyên nói đây lúc bọn họ thành thân cha nàng đưa cho ngọc bội này.
Mặc dù nàng quên lãng tất cả nhưng bởi vì là lời Trác Ấm Nguyên nói nàng cũng liền đem khối ngọc bội này liên tục đeo ở trên người mình. Không nghĩ tới, ngọc này hiện tại có thể thành hy vọng cứu một nhà kia .
“Tôi muốn bán khối ngọc này.” Không có quá do dự tâm ý đã quyết Bạch Diệu Cần đem ngọc đẩy tới trước mắt của hắn.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Nhìn qua khối ngọc nhìn như tầm thường kia Thượng Quan Cực Phẩm con mắt léo lên, đột nhiên vốn là không đếm xỉa tới hai tròng mắt tỉ mỉ nhìn ngọc kia, thậm chí còn đưa tay tới.
“Làm sao cô có khối ngọc này?” Nhìn qua khối ngọc xanh biếc kia tâm của hắn cả kinh, nhưng mà lựa chọn bất động thanh sắc.
Hắn nhận ra khối ngọc bội này, từng có người cầm hình vẽ khối ngọc này đến ủy thác hắn tìm người, hắn trí nhớ rất tốt hơn nữa nhiều lần đem hình vẽ kia nhìn nên không thể nào nhận sai.
Lúc ấy hắn tìm khắp nơi không thấy chủ nhân của khối ngọc, nhưng hôm nay cứ thế mà xuất hiện, làm cho trong lòng hắn nổi lên một dáng mừng như điên.
“Khối ngọc này là phu quân đã mất cả tôi đưa cho, hắn nói đây là đồ của cha nương tôi đưa cho trước lúc tôi lấy chồng.” Bạch Diệu Cần vội vàng nói, con mắt long lanh trên khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện quẹt một cái chờ mong.
Từ khi đó khối ngọc này liền ở tại trên người nàng cho nên hắn cũng tin tưởng lời của Trác Ấm Nguyên. Thế nhưng cũng bất quá là chuyện ba bốn năm năm trước……
Nhìn nhìn tuấn nhan kia bỗng dưng hiện lên một tia tức giận, mặc dù khắc chế nhưng vẫn rõ ràng thấy rõ.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Quả nhiên…… Hết thảy tựa như hắn suy nghĩ.
Kỳ thật hắn sớm phải biết vì xác nhận mới không tiếc tung ra 1 đống lớn ngân lượng, mua được 1 tiểu sử quan trong cung, mua được những tin tức mà không cho người ngoài biết trong cung đình.
Có câu là… có tiền có thể xui ma khiến quỷ, hắn từ trước đến nay sẽ đem câu này phát huy vô cùng lợi hại. Tuấn nhan giận dữ mặc dù nổi lên chút vui vẻ nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Bạch Diệu Cần lúc này đã đi tới ngoài cửa thư phòng, bản thân còn vì nụ cười của hắn mà vui, nhưng nhìn lên thấy hắn trên mặt giấu không được mỉa mai nên vừa mới vào phía trước bước chân bỗng dưng dừng lại. Nàng ghét nụ cười như vậy luôn có thể thành công che giấu tâm tình chân thật của hắn làm cho người ta nhìn không rõ, đoán không ra.
“Thực xấu.” Trừng mắt nhìn nụ cười kia, đột nhiên Bạch Diệu Cần không vui môi nhỏ lẩm bẩm, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vẫn đủ chui vào trong tai của Thượng Quan Cực Phẩm.
Nghe tiếng, Thượng Quan Cực Phẩm bỗng dưng ngẩng đầu, nhưng thấy 1 khuôn mặt xem ra không tính là quen thuộc, trên mặt hai lông mày nhíu vào, đối với cái nữ nhân đột nhiên xâm nhập vào phủ đệ của hắn chỉ có tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn biết rõ nàng là hảo tỷ muội của nữ nhân khó dây vào Cận Thiên Tuyền kia, nàng trước cũng từng đại biểu cho Hoàng Phủ Gia trước đây nói chuyện làm ăn bên cạnh Cận Thiên Tuyền vài lần, vì thế hắn và nàng không tính là quen.
Nhưng mấy ngày gần đây nàng không hiểu tự dưng thành nữ nhân biện hộ chỉ cần hắn làm cái hành vi gì nàng xem là bại đức vô lương thì không bao lâu nàng sẽ giống như bây giờ đột nhiên xâm nhập vào phủ đệ của hắn, sự xuất hiện của nàng đều khiến hắn không thắng nổi.
Kỳ thật Thượng Quan Cực Phẩm trong lòng cũng rõ ràng, nàng có thể tự tiện xông vào như vậy cái này kỳ thật không thể hoàn toàn trách nàng, nếu không phải là Phúc bá coi chừng cửa lim dim ngủ, ngáy thì cho dù không có lim dim chỉ cần thấy gương mặt quen này muốn ra vào Thượng Quan phủ, lão cũng hoàn toàn không ngăn cản.
Ngẫm lại Phúc bá cùng Phúc thẩm cơ hồ đi theo hắn cả đời như vậy một đôi lão bộc trng thành hắn cho dù nghĩ ngại cũng không bỏ được, đành phải tiếp tục làm cho phủ đệ mình có người xuất nhập.
Mặc dù không thể không nghĩ tới thêm vài cái nha hoàn nhưng cá tính hắn độc cô lai vãng không thích trong nhà xuất hiện nô bộc như mưa vậy nên cũng chỉ chấp nhận tình huống. Giương mắt, hắn có chút không kiên nhẫn quét lên Bạch Diệu Cần một cái, kỳ thật rất muốn lập tức đuổi người nhưng vừa nghĩ tới nàng cùng Cận Thiên Tuyền kia có quan hệ, hơn nữa Hoàng Phủ Gia gây cho hắn lợi nhuận phong phú nên cũng chỉ có thể nhẫn nại.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chỉ thấy hắn tay vung lên, một quyển sách như kình phong vứt ở trên bàn “Phanh” một tiếng, đem sách toàn bộ khóa ở trong đó.
“Cô tới làm cái gì?” Thượng Quan Cực Phẩm giọng nói cố giữ vững bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén phát ra vẻ không vui.
“Tôi hỏi ngài, ngài có phải hay không thu cái cửa hàng của Hà lão bản?” Không có thời gian tinh tế tường tận xem xét khuôn mặt Thượng Quan Cực Phẩm giống như đao điêu rìu đục, Bạch Diệu Cần húc đầu cứ như vậy hỏi.
Trong giọng nói của nàng chất vấn, làm Thượng Quan Cực Phẩm lông mày cương nghị càng thêm cứng nhắc nhưng hắn vẫn không nóng không lạnh đáp:
“Là đúng thì như thế nào?”
“Làm sao ngài có thể…” Mặc dù biết rõ đáp án nhất định là như thế, nhưng nghe được hắn chính miệng thừa nhận Bạch Diệu Cần tâm đột nhiên nguội lạnh. Nàng thật sự không hiểu, vì cái gì hắn làm việc luôn máu lạnh như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
“Xin hỏi ta vì cái gì không được?” Nghênh mắt hướng nàng tràn đầy bất khả tư nghị, Thượng Quan Cực Phẩm hai tay khoanh trước ngực hỏi ngược lại… tốt lắm cả bộ dáng cùng ánh mắt hiển nhiên không có nửa điểm chột dạ.
“Đương nhiên không được làm như vậy, ngài có biết hay không một nhà đó mấy miệng ăn phải dựa vào cửa hàng nàng tồn tại, miễn cưỡng phải ăn cháo cầm hơi ngài làm như vậy không phải là chặt đứt con đương sống của cả nhà bọn họ sao?” Nàng không hiểu, vì sao rành rành hành vi làm người ta giận sôi như thế mà người nam nhân này có thể nói như cây ngay không sợ chết đứng như mây trôi nước chảy hoàn toàn không có một chút xíu lương tâm bất an gì. (L; thương nhân là thế mà…)
“Điểm này thì hắn ta ở trên sòng bạc nên hiểu rõ chứ .” Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn cũng không phí tâm đi đồng tình những người đáng giận kia.
Hắn cũng không trộm, không đoạt đương nhiên có thể như cây ngay không sợ chết đứng ma ngược lại ánh mắt trách cứ của nàng mới để cho người ta cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
“Nhưng cửa hàng kia……” Sau khi để ý, Bạch Diệu Cần hiểu Thượng Quan Cực Phẩm nói có lý nhưng đây chính là một nhà sáu miệng ăn trừ cách đó ra, chẳng lẽ không còn con đường nào giải quyết? Nhớ tới khuôn mặt bi thương tuyệt vộng của Di đại nương và một đám trẻ con khóc lòng nàng tràn đầy không đành .
“Nhưng mà cái gì?” Hắn con mắt đảo qua chứng kiến Bạch Diệu Cần trong mắt vẻ không dám tin, Thượng Quan Cực Phẩm môi nguội lạnh nhếch ra.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chẳng biết tại sao, xưa nay hắn hoàn toàn không thèm để ý người khác phê phán gì nhưng ánh mắt của nàng lại ngoài ý muốn làm cho hắn bình tĩnh suy nghĩ trong lòng có lăn tăn thậm chí nổi lên một vẻ tức giận. Nàng dựa vào cái gì dùng ánh mắt vừa tức giận lại mang theo thương cảm nhìn hắn?
“Ý của tôi là… cho dù ông ta đánh cuộc vậy cũng không cần thu cái đõ chặt đứt hắn kế sinh nhai của toàn gia, có thể kêu hắn tiếp tục việc buôn bán duy trì kế sinh nhai của toàn gia cũng có thể đem ngân lượng trả lại cho ngài……”
“Hừ.” Nghe được lời của nàng, Thượng Quan Cực Phẩm hừ lạnh một tiếng
“Ngây thơ.”
Ông ta là người như vậy hắn nhìn nhiều hơn nữ nhân này, hắn dám cam đoan nếu như hắn không thu xưởng không tới một tháng xưởng kia cũng sẽ đổi chủ. Nếu đã kết quả là giống nhau, hắn cần gì phải vô ích mà cho rơi vào tay người khác? Lười phải cùng nàng nhiều lời, Thượng Quan Cực Phẩm liền cất bước rời đi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không muốn lãng phí lời lẽ cùng nữ nhân ngây thơ này cãi cọ.
Vài cái giẫm chân tại chỗ, thân ảnh cao to kia không chút do dự cứ vậy đi, đang khi hai người đi qua nhau Bạch Diệu Cần lại bỗng dưng đưa tay, kéo lấy cánh tay của hắn.
“Đợi một chút…” Bạch Diệu Cần không chịu hết hy vọng, dù cho biết mình hành vi như này rất càn rở, nhưng nàng thật sự không thể trơ mắt nhìn Di đại nương một nhà cùng đường, cho nên không chịu hết hy vọng.
“Buông tay!” Thượng Quan Cực Phẩm cặp mắt phảng phất như đơn độc, một ánh mắt tĩnh mịch sẵng giọng, thẳng tắp bắn về phía nữ nhân vẫn còn chưa từ bỏ ý định Bạch Diệu Cần kia.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Cái giả dối vui vẻ kia không thấy, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy không kiên nhẫn.
Từ trước đến nay vẫn làm kẻ tự chủ kiêu ngạo giờ vỡ vụn, hắn không chút do dự đưa tay gạt ra đem cái tay mảnh khảnh của Bạch Diệu Cần gạt đi.
Một lực mạng không thương hoa tiếc ngọc lập tức làm cho Bạch Diệu Cần không đứng vững chỉ thấy nàng lảo đảo không đứng vững suýt ngã lộn nhào.
“Ta cảnh cáo nhà ngươi, nếu dám để cho tỷ muội tót của ta bị ngã, việc làm ăn năm nay của Hoàng Phủ Gia cũng đừng nghĩ dính vào.”
Thượng Quan Cực Phẩm nghe tiếng giương mắt, trừng mắt nhìn về Cận Thiên Tuyền không biết ở đâu chui ra một cái. Đối với uy hiếp của nàng, có thể trong tích tắc hắn cũng không nghĩ để ý tới. Nhưng rồi nghĩ lại, mình cùng Hoàng Phủ Gia làm ăn mang đến bao nhiêu ngân lượng trắng bóng dù cho không muốn, hắn cuối cùng vẫn đưa tay ra chấp nhận ôm lấy Bạch Diệu Cần đang chuẩn bị ngã xuống đất vào trong ngực mình.
Một cổ hơi thở nam tử mạnh bạo đột ngột xông vào trong mũi của Bạch Diệu Cần nhưng nàng còn không kịp mặt đỏ tim đập, Thượng Quan Cực Phẩm đã động tác thô lỗ đem người đẩy.
“Làm sao nhà ngươi vô lễ như thế?” Không có rò liếc trên mặt Diệu Cần vẻ mặt kinh hoảng, Cận Thiên Tuyền chu cái miệng nhỏ liền thay người kia nói tiếng bất công.
“Ta mới muốn hỏi 2 cô đem Thượng Quan gia là vườn có thể mặc người ta đi dạo tới lui hay sao? Bừa bãi xông loạn vào thì thôi lại còn nói ta vô lễ ?” Chóp mũi tựa hồ tràn ngập một hồi mùi thơm ngát làm nhiễu hắn, Thượng Quan Cực Phẩm đầu mày cau lại, tức giận con mắt đảo qua, lời giống như đao kiếm phẫn nộ cùng khinh bỉ giao thoa.
“Nhìn thái độ này của nhà ngươi, hai ta tới tất nhiên là có việc thương lượng, chẳng lẽ thật coi chúng ta ăn no nhàn rỗi?” Nghe được Thượng Quan Cực Phẩm không chút khách khí quở trách, Cận Thiên Tuyền lại cây ngay không sợ chết đứng phản kích, cho dù nàng không biết Diệu Cần vì sao xuất hiện ở nơi này nhưng nàng đương nhiên phải che chở cho hảo tỷ muội.
“Cô là tới tìm ta đàm luận chuyện vậy thì nữ nhân này thì sao đây?” Hắn con mắt sâu u ám nhìn về phía Bạch Diệu Cần có chút tay chân luống cuống bị trộn lẫn một hồi không vui làm cho hắn giận không kềm được.
“Cô ấy là hảo tỷ muội của ta chẳng lẽ không có thể cùng ta tới đây sao?” Cận Thiên Tuyền mở to mắt nói dối, mặc dù hai nàng rõ ràng là một trước một sau đến nhưng nàng lại cứng rắn nói thành hai người là cùng đi .
“Hừ!” Lần nữa không nể mặt hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Cực Phẩm hiển nhiên nửa điểm không tin chuyện của Cận Thiên Tuyền. Nữ nhân chính là nữ nhân, trợn mắt nói dối năng lực không ai bằng. (L: ha ha)
Các nàng này nhàn rỗi tìm đến hắn gây phiền toái, hắn cũng không phải lúc nhàn rỗi cùng các nàng mè nheo, Thượng Quan Cực Phẩm tạm thu lại cơn giận của mình, vẻ mặt tươi cười kia lại làm cho người ta lầm tưởng hắn tức giận, toàn bộ xuất từ ngoài tưởng tượng của các nàng.
“Ta nói tướng quân phu nhân, cô muốn tới nói chuyện làm ăn ta tất nhiên là hoan nghênh nhưng ta muốn nói là chuyện kiếm tiền mua bán, không lãng phí thời gian đàm luận chuyện vô ích.” Nửa trước là nói cho Cận Thiên Tuyền nghue nhưng đoạn sau hiển nhiên là nói cho kẻ bất an Bạch Diệu Cần nghe .
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Nói sau đi, ta hôm nay cũng không có thời gian cùng các cô nói nhiều lời, cô nếu muốn nói chuyện làm ăn hai ngày nữa tới nhà ta thật tốt thương lượng.”
Xã giao nói cho hết lời, Thượng Quan Cực Phẩm cũng không nhìn Bạch Diệu Cần một cái hắn từ trước đến nay luôn khéo léo phá lệ gặp phải thần tài Cận Thiên Tuyền lên cơn chào đón gương mặt lạnh lùng, tự nhiên rời đi.
Bên trong thư phòng hai người mặt nhìn nhau nhưng lại không nói gì. Cận Thiên Tuyền ánh mắt tràn trề xem kỹ bốn mắt giao nhau Bạch Diệu Cần mặt như chột dạ liệc qua một bên, tránh đi ánh mắt theo dõi.
Thiên Tuyền luôn luôn là người thông minh, Bạch Diệu Cần không để cho nàng nhìn thấy trong lòng mình có tâm tư khác thường.
“Muội nói một chút xem đột nhiên tới nhà quỷ tiền đến tột làm gì?” Diệu Cần luôn luôn thủ lễ lớn như vậy lại chạy tới nhà một người nam nhân, việc này tuyệt không đơn giản.
Bỗng dưng, trong lòng nàng hiện lên cảnh hôm đó tại Hoàng Phủ Gia, Bạch Diệu Cần ngây ngốc nhìn Thượng Quan Cực Phẩm một hồi dự cảm bất an bỗng dưng xông lên đầu.
Nó….. Sẽ không phải…… thích tên này đi
“Muội……” Bạch Diệu Cần bị hỏi đến nhất thời cứng họng nhưng để tránh tâm tư bại lộ vẫn là kiên trì nói :
“Lão Di gần đây bởi vì dính vào đánh bạc cho nên tìm tới Thượng Quan Cực Phẩm thế chấp cửa hang tiền vẫn không trả được, Thượng Quan Cực Phẩm cố ý muốn thu cửa hang của lão nhưng muội trông thấy Di đại nương đáng thương cho nên muốn tìm hắn năn nỉ một chút.”
“Cho nên muội là đến thay bọn họ biện hộ ?” Hồ nghi nhướng mày Cận Thiên Tuyền trong mắt hiểu lầm lại xuất hiện.
“Đúng vậy……”
“Nếu như tỷ nhớ không lầm lần trước tỷ cũng như vậy gặp muội ở chỗ này, muội cũng là vì nói tốt cho người khác lại cũng như vậy chưa nói động tới hắn không phải sao?” Biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm đối với tiền là cố chấp giống như tảng đá, mà Diệu Cần lại như ba ngày trước đây đến tột cùng là đạo lý gì?
“Muội biết mình rất khó nói động đến hắn nhưng chứng kiến Di đại nương như vậy tâm lại không đành lòng.” Bạch Diệu Cần là thật không đành lòng nhưng đến tột là không đành lòng vì Di đại nương khóc vì kế sinh nhai hay là không đành lòng cho nghiệp chướng của Thượng Quan Cực Phẩm gây rag, chính nàng kỳ thật cũng không rõ ràng lắm.
“Tỷ hỏi muội, muội có phải hay không yêu Thượng Quan Cực Phẩm rồi?” Nghi ngờ trong lòng Cận Thiên Tuyền cũng bất chấp các nàng bây giờ còn đang trong phủ Thượng Quan nàng hai tay khoanh trước ngực, thái độ nghiêm túc hỏi.
Thành thật mà nói, chỗ Thượng Quan phủ này thoạt nhìn tuyệt không xanh vàng rực rỡ, càng không có nghiêm ngặt đề phòng, căn bản không giống như đại trạch của nhà giàu ở, buôn bán lời nhiều ngân lượng như vậy cũng không thấy hắn chơi qua nữ nhân, cũng không thấy hắn tiêu xài thành tính, càng không có đàn nô bộc cùng thê thiếp, suốt ngày chỉ biết là tìm bạc……
Có khi nàng thực hoài nghi, lợi nhuận của tiền quỷ nhiều ngân lượng như vậy là đi ở nơi nào .
Nghe được Cận Thiên Tuyền nói trắng ra vấn đề, Bạch Diệu Cần thân thể mảnh khảnh đột nhiên run lên, như bị người ta một câu nói toạc ra khốn quẫn, làm cho nàng lập tức mở miệng nhẹ khiển trách.
“Tỷ đừng nói lung tung, muội làm sao có thể thích hắn?”
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Như thế nào không thể?” Cận Thiên Tuyền cất giọng hỏi ngược lại, ngày hôm nay là hạ quyết tâm muốn đem ý nghĩ trong lòng Bạch Diệu Cần nói cho rõ ràng rành mạch.
“Mặc dù muội luôn luôn thiện tâm, dĩ vãng cũng luôn nhặt những động vật nhỏ bị thương trong thôn nhưng là muội từ trước đến nay luôn biết lễ tiết.”
“Nhưng đây không phải là một tiểu động vật là một đại gia nắm giữ sinh tử bao người, muội có thể nào mặc kệ chứ?”
“Muốn giúp đỡ có rất nhiều phương thức, muội trong lòng biết rõ, khuyên Thượng Quan Cực Phẩm hồi tâm chuyển ý là vô dụng nhưng sao muội vẫn tới.”
Cận Thiên Tuyền từ trước đến nay rất tinh quái, miệng nhỏ hé ra liền trực tiếp nháy ra cái không tầm thường trong đó giống như là bây giờ cần phải bức ra tâm tý chân thực của Bạch Diệu Cần.
“Này…… Muội…muội chỉ là hi vọng hắn có thể tích ít nhân cũng vì Di đại nương vàbọn nhỏ có thể sống yên phận sống qua ngày.”
Bạch Diệu Cần lắp bắp giải thích nhưng hiển nhiên không thuyết phục được Cận Thiên Tuyền, chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng nói:
“Nói loại người kia tích phúc không bằng nói có ngân lượng còn hữu dụng hơn!”
“Tỷ đừng nói như vậy, hắn kỳ thật không phải là loại người này.” Bạch Diệu Cần liên tục không ngừng thay Thượng Quan Cực Phẩm giải thích, hồn nhiên chưa phát giác ra tâm ý của mình rõ rành rành.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Hắn chính là loại người như thế!” Cận Thiên Tuyền tức giận trả lời, nàng quả thực không nghĩ tới Bạch Diệu Cần lại nói đỡ cho Thượng Quan Cực Phẩm, nàng không thể trơ mắt nhìn chuyện sẽ xảy ra thê thảm như vậy, nàng bỏ không được tỷ muội của mình đi yêu cái loại người nam nhân chỉ yêu tiền như thế!
Nói đế từ khi gặp Thượng Quan Cực Phẩm mà Linh muội cũng cùng chung ý nghĩ người kia tuyệt đối hản là một tên gian thương yêu tiền như mạng đơn giản vậy. Mặc dù hắn ta ngọc thụ lâm phong, giàu có nhưng…… Nàng cũng chỉ biết cảm thấy Diệu Cần đơn thuần cũng không thích hợp với nam nhân phức tạp như Thượng Quan Cực Phẩm.
“Thiên Tuyền, chúng ta đừng nói việc này, muội đối với hắn thật sự không có tâm tư khác.” Không muốn ở tại đây nói nữa nên Bạch Diệu Cần vội vàng lẩn tránh.
Nàng cũng không biết chính mình đến tột cùng là tâm tư gì, chỉ là không hy vọng Cận Thiên Tuyền luôn quở trách Thượng Quan Cực Phẩm, cho nên đành phải xoay người rời đi.
“Diệu Cần mấy ngày nữa, muội tới nhà tỷ ở lại mấy ngàyđi.” Hướng về phía thân ảnh nàng kia gần như hốt hoảng Cận Thiên Tuyền chợt nhớ nói ra.
Bạch Diệu Cần kinh ngạc quay đầu lại, đối mặt với lời mời đột nhiên của Cận Thiên Tuyền quả thực có chút khó hiểu, nhưng chỉ cần lời của tỷ ấy không có nói về Thượng Quan Cực Phẩm thì nàng nên cám ơn trời đất .
“Mấy ngày nữa, tướng quân sẽ có một vài thuộc hạ trở về kinh chờ chức, tỷ đã trông thấy qua những tướng sĩ kia mỗi người đều diện mạo bất phàm, có lẽ chúng ta có thể nhìn một chút xem có nam nhân nào đáng để ý cho muội không.” Hiện tại nàng cùng Linh muội cũng đã tìm được 1 nữa của mình việc kế tiếp nên làm, chính là tìm một người trong sạch cho Diệu Cần.
Trước kia là nàng nghĩ không chu toàn không nghĩ tới Bạch Diệu Cần cũng cần có người bầu bạn nên mới có thể đối với cái tên Thượng Quan Cực Phẩm kia có ý tứ, hiện tại nàng phải nghĩ cách tháo xuống đóa hoa đào không hay này. (L: tiếc là duyên trời đã định…)
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Giới thiệu nam nhân cho nàng sao? Thiên Tuyền lại nghĩ ra gì đây?
Bạch Diệu Cần có chút sững sờ nhìn qua Cận Thiên Tuyền, lời nói tùy tiện tuyệt không hàm súc, thật lâu nàng mới ấp úng nói ra:
“Không được…muội cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.”
“Không được, thân là của hảo tỷ muội của muội, tỷ không thể trơ mắt nhìn muội cô đơn sống qua ngày được.” Hoàn toàn như không nghe thấy Bạch Diệu Cần cự tuyệt Cận Thiên Tuyền phối hợp tiếp tục nói:
“Chúng ta quyết định như vậy, muội đến phủ tỷ ở mấy ngày, nhìn một chút những tướng sĩ anh dũng kia nếu là hợp ý vị nào, tỷ tỷ ta thay muội làm chủ.”
Để tránh Bạch Diệu Cần trêu chọc phải cái nam nhân đầy ẩn số kia Cận Thiên Tuyền nói muốn cũng phải thử qua một lần cho dù biết rõ hảo như này là vô tình nhưng nàng cũng phải tìm cách giải quyết dứt khoát chuyện này.
“Này……” Khó xử… dù cho biết rõ Cận Thiên Tuyền là hảo ý, lại không biết làm như thế nào từ chối.
“Muội muốn trở về tiệm bán thuốc nhìn một chút, mấy ngày nay trời lạnh không ít người dính phải phong hàn, muội sợ một mình Hinh đại phu bận rộn.”
Mặc dù nàng không phải là đại phu nhưng từ khi nàng nhận thức liền thích sờ vào những cây thảo dược kia, cho nên mượn 1 cửa hàng của Thiên Tuyền mở ra tiệm bán thuốc chuyên môn thay người bốc thuốc.
Về phần chuyện bắt mạch xem bệnh cũng có một đại phu ở trong chùa làm cho, ngày hôm nay vì phải khuyên Thượng Quan Cực Phẩm nàng đành phải đem tiệm bán thuốc ném cho Hinh đại phu, hiện tại vừa vặn lấy cớ này để nàng chuồn.
Thân là thương nhân bất luận bất cứ chuyện gì đều có một cái giá. Nếu thật sự là như thế, có phải hay không chỉ cần nàng có thể trả giá thật lớn, Thượng Quan Cực Phẩm liền nguyện ý buông tha một nhà Hà gia kia?
Mắt thấy kỳ hạn hắn cho nhà kia ngày càng tới gần, một nhà Hà lão tất cả lớn nhỏ đều sầu vân thê thảm Bạch Diệu Cần trong nội tâm không đành lòng, đương nhiên lại bắt đầu rục rịch.
Kỳ thật, mặc dù hôm đó từ chỗ Thượng Quan gia chạy trối chết, nhưng nàng chưa từng buông tha ý thuyết phục hắn đừng…với một nhà kia đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ là, nàng liên tục tìm không được một cái lí do có thể thuyết phục được Thượng Quan Cực Phẩm, cho nên lựa chọn án binh bất động cho đến hôm nay tạm biệt toàn gia kia bọn họ dáng vẻ gần như tuyệt vọng nàng rốt cục vẫn không đành lòng lần nữa đi vào Thượng Quan gia.
Tựa như thường ngày , giữ cửa lão bá lười, chỉ là dào dạt giơ lên một tý con ngươi sau đó coi nàng như là không khí tùy ý để nàng qua vào tự nhiên như nhà mình.
Nàng thực tại không hiểu, vì sao hắn yêu tiền như vậy? Nếu là vì ham cuộc sống thoải mái mà nói có thể thì nam nhân này kiếmmột đống tiền lại cam tâm tình nguyện ở tại nơi vừa không người ở hầu hạ, lại còn là hoa trạch đổ nát này làm gì. Điểm này càng làm cho nàng tin tưởng hắn tuyệt đối có nỗi khổ tâm.
Thở dài Bạch Diệu Cần khóe mắt thoáng nhìn đất lá rụng đầy thấy câu chổi đặt ở hành lang kia nàng gọn thu lên làn váy vướng bận cầm lấy cây chổi liền bắt đầu quét dọn lá rụng. (L: ơ mục đích khuyên ng`, sao đổi thành quét sân cho n`g ta rồi…)
Nàng kỳ thật cũng không biết mình là tâm tư gì, chỉ là đơn thuần hi vọng hắn có thể ở cho thật tốt 1 chút.
Quét xong một đống lại một đống lá rụng, lại cầm đến một cái vải ướt đem trong đại sảnh dính/ bụi cho lau cho sạch sẽ. (L: còn lau nhà nữa.. zời ạ…)
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Thật vất vả hết những chuyện lặt vặt này khác, Bạch Diệu Cần mới thẳng lên cái eo mỏi nhừ,thì giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Cực Phẩm từ ngoài cửa truyền đến.
“Cô đang muốn làm cái gì vậy?” Tiến dần từng bước còn chưa đủ, nữ nhân này chẳng lẽ cho rằng nàng làm những thứ này hắn sẽ cảm động đến khóc chảy nước mắt, buông tha cho Hà gia sao?
“Tôi……” Một thân chật vật Bạch Diệu Cần có chút tay chân luống cuống, nàng không tự chủ được đưa tay đem sợi tóc tán loạn trở về sau tai mình, làm cho mình thoạt nhìn không giống như 1 phụ nữ điên khùng.
“Tôi chỉ là thấy nơi này bẩn, cho nên……”
Nàng biết rõ nói này rất gượng ép nhưng thật sự là nàng chỉ có duy nhất lý do, này nàng càng hiểu hắn tuyệt sẽ không tin lời của mình quả nhiên là lời vừa mới dứt, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt liền bắn ra tia mỉa mai nồng đậm.
“Nhà ta không thiếu nha hoàn.” Hắn biết mình phòng ngoại trừ lớn một chút trong mắt thường nhân thoạt nhìn căn bản không giống nhà phú thương.
Hắn không thích nhiều người nhiều miệng, bởi vậy phòng ngoại trừ có vài gã sai vặt bên ngoài, cũng chỉ có Phúc bá giữ cửa nên không cần có người hầu. Nếu căn phòng lớn biến thành thêm nha hoàn vào ở chính là rất phiền toái, dù sao hắn cũng không muốn nhiều người dòm ngó.
“Tôi biết rõ ngài không cần nha hoàn, tôi chỉ là đơn thuần hi vọng ngài có thể sống trôi qua 1 chút thoải mái.” Đối với hắn không có ý cảm kích cự tuyệt ngoài ngàn dặm, Bạch Diệu Cần cũng không ngoài ý muốn.
Cái người nam nhân luôn khuôn mặt tươi cười thế này đối với nàng chắc nhận định nàng là một kẻ phiền phức chẳng kiêng dè gì.
“Cô cho rằng làm như vậy ta liền sẽ không thu cửa hàng kia sao?” Không cần t nghĩ nhiều hắn cũng biết nữ nhân này hôm nay đến nơi này đến thuần túy là bởi vì chưa từ bỏ ý định.
Chắc hẳn nàng đã biết hắn cố ý thu hồi của hàng Hà gia kỳ hạn chính là ba ngày sau cho nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đi!
“Tôi biết rõ ngài sẽ không làm như vậy.” Bạch Diệu Cần tự nghĩ mà khẩu khí dịu dàng trầm ổn.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cô nếu đã cảm thấy như vậy vậy thì không nên lãng phí thời gian tìm ta, không phải ư?”
“Tôi chỉ là……” Bạch Diệu Cần vốn là muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên môi lại bởi vì hắn nói mà chắn ở miệng chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ.
“Nếu như cô còn muốn dùng nhân nghĩa đạo đức gì đó thuyết phục ta, vậy cô cũng không cần phải uổng phí tâm tư.” Cho dù nàng nhàn rỗi không cần đi chiếu cố tiệm bán thuốc của mình thì hắn cũng không nhiều thời gian nghe nàng nói nhảm.
Hắn đợi lát ở ngoại ô còn có vài món hàng muốn nhìn, một khi hàng tkia thấy được thì hắn lại có thể nhìn thấy nhiều hơn mấy ngàn lượng bạc trắng.
“Ai nói tôi là tới thuyết phục ngài?”
Trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện thân sắc tự tin làm cho Thượng Quan Cực Phẩm chưa thấy nàng như vậy bao giờ, trong nội tâm có cảm xúc có gì đó khác thường.
“Vậy cô nói một chút, cô tới là để làm gì ?” Hắn ngược lại nghĩ nhìn một chút nàng trong hồ lô đến tột cùng đang bán thuốc gì?
“Tôi là tới bán đồ .”
Bán đồ?
Nhìn nàng bộ dáng thanh liêm kia, nàng có thể bán gì? Thượng Quan Cực Phẩm xem mà vẫn không cho là đúng.
Có thể nếu đã muốn cho nàng một cơ hội hắn liền không nói thêm gì nữa, chỉ là thẳng bước đi thong thả tớiđại sảnh, ở đó tìm ghế bụi bậm ngồi xuống, đối với bên trong đại sảnh sạch sẽ khó có được hắn chỉ là nhíu mày, hai tay khoanh ở trước ngực một bộ xin lắng tai nghe.
“Tôi tới bán……” Bán đồ bất quá là một ý tưởng linh quang hiện ra, kỳ thật nàng ngoại trừ của hàng nho nhỏ kia có thể có gì có thể bán chứ ?
Cũng không thể bán chính mình đi, nói thật cho dù nàng thật muốn bán, hắn cũng chướng mắt một quả phụ đen đủi này đi!
Đang hết sức ảo não ưu phiền dưới tay của nàngý thức hướng ngực tìm tòi, nó lạnh trong lòng bàn tay nàng biết mình có thể bán gì.
Cảm giác hưng phấn bỗng dưng chiếu sáng khuôn mặt của nàng, khuôn mặt kia phát ra nụ cười từ đáy lòng làm cho Thượng Quan Cực Phẩm ngoài ý liệu, ánh mắt hắn bị hấp dẫn.
Đang nhìn ngọc bội mình cởi xuống, nàng kỳ thật cũng không rõ khối ngọc bội này rốt cuộc có đáng tiền hay không, bởi vì đây là vật duy nhất vị hôn phu đã mất lưu lại cho nàng, Trác Ấm Nguyên nói đây lúc bọn họ thành thân cha nàng đưa cho ngọc bội này.
Mặc dù nàng quên lãng tất cả nhưng bởi vì là lời Trác Ấm Nguyên nói nàng cũng liền đem khối ngọc bội này liên tục đeo ở trên người mình. Không nghĩ tới, ngọc này hiện tại có thể thành hy vọng cứu một nhà kia .
“Tôi muốn bán khối ngọc này.” Không có quá do dự tâm ý đã quyết Bạch Diệu Cần đem ngọc đẩy tới trước mắt của hắn.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Nhìn qua khối ngọc nhìn như tầm thường kia Thượng Quan Cực Phẩm con mắt léo lên, đột nhiên vốn là không đếm xỉa tới hai tròng mắt tỉ mỉ nhìn ngọc kia, thậm chí còn đưa tay tới.
“Làm sao cô có khối ngọc này?” Nhìn qua khối ngọc xanh biếc kia tâm của hắn cả kinh, nhưng mà lựa chọn bất động thanh sắc.
Hắn nhận ra khối ngọc bội này, từng có người cầm hình vẽ khối ngọc này đến ủy thác hắn tìm người, hắn trí nhớ rất tốt hơn nữa nhiều lần đem hình vẽ kia nhìn nên không thể nào nhận sai.
Lúc ấy hắn tìm khắp nơi không thấy chủ nhân của khối ngọc, nhưng hôm nay cứ thế mà xuất hiện, làm cho trong lòng hắn nổi lên một dáng mừng như điên.
“Khối ngọc này là phu quân đã mất cả tôi đưa cho, hắn nói đây là đồ của cha nương tôi đưa cho trước lúc tôi lấy chồng.” Bạch Diệu Cần vội vàng nói, con mắt long lanh trên khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện quẹt một cái chờ mong.
Từ khi đó khối ngọc này liền ở tại trên người nàng cho nên hắn cũng tin tưởng lời của Trác Ấm Nguyên. Thế nhưng cũng bất quá là chuyện ba bốn năm năm trước……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.