Chương 3
Diệp Song
09/08/2013
Quyển sách gấp đôi bốn phía rơi lả tả, vài chục viên hạt châu thanh thúy va chạm vang lên bên tai không dứt.
Mỗi lần bắn ra một cái chính là một phần lên nghĩ tới đây vậy coi như cái này phải nhanh hơn.
Trong lúc đó vốn là tiếng vang kia im bặt đình chỉ, con số đầy quyển sách lại bỗng dưng hiện lên chút nhút nhát, e lệ, rồi lại hiện ra khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười. Tình hình này chưa bao giờ từng có khi tính toán làm cho tâm của Thượng Quan Cực Phẩm sợ hãi kêu lên, hai mày rậm nhíu thành 1 đoàn. Làm sao lại nghĩ tới nàng ta đây?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Hắn đứng dậy vòng qua án thư cho là mình bất quá chỉ là quá mức mệt mỏi, mới như thế. Nhưng hắn mới đứng lên chợt hiện ra 1 cái tiêu ngắn lạnh lẽo phi vào không nghiêng lệch tại trên bàn. Híp mắt, trừng mắt nhìn tiêu kia, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt vọt lửa giận đốt hừng hực vừa rồi tâm rối loạn đã đảo cái cạn sạch.
“Này… tại sao lại tới rồi?” Còn không nguyện thu tay lại sao?
Tâm lạnh lẽo, Thượng Quan Cực Phẩm đưa tay rút tiêu kia chỉ cần nhìn một cái, hắn đã chủ nhân cái tiêu này. Nếu không phải là vừa rồi tâm tư bực bội đứng dậy đi vòng một chút, nói không chừng tiêu cũng không phải là chui vào bàn mà là trên người hắn.
Nhìn tiêu kia, Thượng Quan Cực Phẩm đối với cái người thỉnh thoảng ghé thăm này lại càng bực mình. Lửa giận trong lòng không đều, ngoài cửa sổ chợt có bóng người xông vào, người nọ vừa thấy Thượng Quan Cực Phẩm trong tay cầm tiêu kia, thổi một tiếng huýt sáo hiển nhiên có chút hưng phấn.
Thượng Quan Cực Phẩm nhấc con mắt nhìn về phía song cửa sổ thò ra 1 thân ảnh, tựa hồ sớm thành thói quen với phương thức đối phương xuất hiện, ngay cả lông mày đều lười phải động. Chỉ là hướng người kia nói ra:
“Nếu như ta nhớ không sai thì tòa nhà lụi bại này tuy lụi bại, nhưng cửa vẫn có.”
“Huynh cũng biết đệ luôn luôn lười, trực tiếp cứ cửa sổ mà vào rất phù hợp với thân phận của đệ.” Người kia lộ ra nụ cười bất cần đời, hai tay liền vuốt nghênh ngang ngồi vào ghế.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Đối với cái tên sự đệ cá tính quá mức khinh bạc này Thượng Quan Cực Phẩm luôn luôn không có cách, thấy hắn cuộc sống an nhàn tự tại như này Thượng Quan Cực Phẩm cũng không nổi giận nổi, thấy nhưng không thể trách.
Hắn cất giọng gọi Phúc thẩm chuẩn bị chút rượu và đô ăn, uy no cái bụng tham của sư đệ đã.
“Huynh hôm nay tâm tình có vẻ thật tốt.” Xưa nay vốn hẹp hòi như thế, hôm nay thế nhưng chủ động kêu người chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tục ngữ nói đúng vô sự mà ân cần với người ta thì không phải gian xảo tức là đạo chích!
“Là rất tốt .” Ngày hôm nay là kì hạn Bạch Diệu Cần trả lời, từ ánh mắt của nàng hắn nắm chắc hắn tuyệt đối sẽ không bị cự tuyệt.
“Vì cái gì tốt ?” Nghe được Thượng Quan Cực Phẩm sung sướng trả lời, Lạc Thuỷ có chút kinh ngạc nhíu mi.
“Bởi vì săn được một con thỏ nhỏ hữu dụng.” Nghĩ đến nha đầu kia khi hắn đáp ứng không thu cửa hàng kia vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, cái môi mỏng nhịn không được nhếch lên. Nha đầu kia cũng không biết chính mình sẽ có chỗ hữu dụng như vậy đi!
“Gì?” Hoàn toàn nghe không hiểu Thượng Quan Cực Phẩm đang nói cái gì, đầy 1 bụng nghi hoặc Lạc Thuỷ vội vàng truy vấn.
Bởi vì hắn nhìn thấy Thượng Quan Cực Phẩm cười là phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không giống nụ cười xưa nay khiến cho người ta sờ không rõ chân ý của su huynh.
“Đệ có nhớ năm năm trước ở Giang Nam con gái của Bạch gia mất tích?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
Một khuê nữ đoan trang nhà giàu có, vô cớ mất tích năm đó Bạch lão gia còn từng treo giải thưởng trăm vạn lượng hoàng kim chỉ cầu có thể tìm về con gái duy nhất của mình.
Bạch lão gia cũng không phải là 1 thương nhân tầm thường,lão một tay nắm giữ Giang Nam, thậm chí ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế Hoa Bắc, đội tàu tung hoành cả hoàng triều quyền thế tài lực rộng lớn mà ngay cả đương kim hoàng thượng đều phải nhường vài phần, dốc sức động viên chỉ tiếc như thế nào cũng khắp nơi tìm không được con gái.
Tìm không ra con gái độc nhất, đau lòng Bạch lão gia cảm thấy tức giận, hạ lệnh đình chỉ vận chuyển tàu, vật tư của các nơi ở hoàng triều không lưu thông được nên chết theo khi đó hoàng triều liền ở vào một thế bấp bênh.
Nếu không phải Hoàng Thượng mấy lần hạ chỉ trấn an, chỉ sợ hoàng triều sớm đã bởi vì Bạch lão gia thịnh nộ lâm vào lung tung sụp đổ cả. Nhìn chằm chằm Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt suy nghĩ lưu chuyển lại làm cho người sư đệ này sờ không rõ bắt không đến.
Còn trận phi tiêu kia đang nhẽ nên thịnh nộ thì thái độ của Thượng Quan Cực Phẩm tự dưng lại khác thường không giận ngược lại còn cười cái loại không tầm thường đó cũng làm cho trong nội tâm Lạc Thuỷ luẩn quẩn.
Cái loại cảm thụ như rơi vào mây mù, làm hắn rất dày vò, vì vậy từ trước đến nay luôn gấp gáp nên đã mở miệng hỏi tới:
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Huynh đến tột cùng muốn nói cho đệ cái gì?”
“Ta nghĩ… ta rốt cuộc tìm được một cái lực lượng đủ để chống lại kẻ kia.” Khó nén tâm tình kích động Thượng Quan Cực Phẩm trầm giọng nói ra. Trải qua mấy năm cố gắng, đây là 1 lần hắn thấy được hi vọng.
“Sư huynh, huynh đến tột cùng có cái gì bí hiểm đây?” Lạc Thuỷ lần nữa truy vấn hoàn toàn mất hết nhẫn nại.
Nếu không phải là chấn nhất Thượng Quan Cực Phẩm uy nghi, hắn thật muốn trực tiếp nhảy dựng lên túm lấy cổ áo của sư huynh, buộc hắn đem tất cả chân tướng nói cho rõ ràng.
“Ta tìm con gái của Bạch gia.”
“Này….làm sao có thể?” Lúc trước tìm người nhân lực không kể siết cũng không đem người tìm ra, ngay cả Bạch gia cũng đã tiếp nhận khuê nữ có khả năng sớm đã chết bỏ mạng rồi.
Mà cách mấy năm, con gái Bạch gia như thế nào lại có khả năng xuất hiện, còn vừa vặn đúng lúc như vậy bị Đại sư huynh của hắn tìm được chứ.
“Đại sư huynh, huynh không phải là giận đến hồ đồ chứ?” Dù sao mấy năm này “người kia” mặc dù không quang minh chính đại giết sư huynh nhưng thầm phái người tới lấy mạng cũng không thiếu. Phải người bình thường sớm điên rồi nào có khả năng chống được tới hiện tại.
“Ta xem giống như là kẻ sẽ giận đến hồ đồ người sao?” Mắt lạnh đảo qua, giống như gió lạnh phất qua, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt hàn băng thẳng tắp bắn về phía Lạc Thuỷ.
Đối với mình tỉnh táo thế nào hắn từ trước đến nay đều tự hào, nếu không phải ngạo nhân tỉnh táo thế này hắn sao có khả năng sống đến bây giờ, hoàn thành 1 bá nghiệp cơ chứ.
“Bình thường huynh là không giống, nhưng bây giờ nói chuyện với huynh cuống cuồng tựa như…..” Hắn không khỏi hoài nghi, Thượng Quan Cực Phẩm là vì quá mức phiền chán không chút có kẻ bắn tỉa cùng ám sát mới sinh ra ảo tưởng.
Dù sao những năm đã qua nếu như con gái của Bạch gia còn sống, làm chi mà không trở về Bạch gia ngồi hưởng vinh hoa phú quý, được ngàn người sủng chứ? Hắn xem ra… cô nương kia sớm đã chết rồi còn đâu!
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Hay là nói…… Lạc Thuỷ đầu óc đột nhiên nhớ tới một loại khả năng, tỉ mỉ nhìn Thượng Quan Cực Phẩm sau đó nói:
“Huynh sẽ không phải ngây thơ muốn tìm 1 người giả trang Bạch tiểu thư mượn quan hệ của Bạch gia để huynh có năng lực chống lại người trong cung kia chứ?”
“Ta sẽ không vô lương như vậy.” Nghe được Lạc Thuỷ phỏng đoán Thượng Quan Cực Phẩm nhịn không được khẽ gắt. Chẳng lẽ mình ở trong lòng sự đệ cũng chỉ có một chút xíu khả năng như vậy sao?
Hắn lại một lần nữa nghiêm túc nói ra:
“Ta là thật sự tìm được con gái của Bạch gia còn tính cùng nàng thành thân.”
Một khi hắn cùng với Bạch Diệu Cần thành thân, hắn sẽ mang nàng trở lại Giang Nam, người trong cung kia chắc hẳn cũng sẽ có điều nên kiêng kỵ.
“Huynh xác định đây đều là thật sự?” Bởi vì Thượng Quan Cực Phẩm nghiêm túc, Lạc Thuỷ cũng thu hồi tính tình cà lơ phất phơ xưa nay nghiêm túc hỏi.
Vốn là đối với chuyện này hắn là đánh chết sẽ không tin nhưng mắt thấy Thượng Quan Cực Phẩm nghiêm túc không tin cũng không được.
“Đương nhiên là thật sự.” Thượng Quan Cực Phẩm đáp.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cô ấy đáp ứng gả cho huynh?” Cái này mới là vấn đề trọng điểm, nếu như đại sư huynh thật sự tìm tiểu thư của Bạch gia ữ, cô nương kia cũng không thể đơn giản như vậy gả cho sư huynh đi!
“Còn chưa…” Có thể hắn tin tưởng chẳng qua là vấn đề thời gian, ngày hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng .
Hắn tin tưởng không đến hoàng hôn nàng nhất định sẽ đến, bởi vì hắn chưa từng nhìn sai trong mắt nàng mê luyến mình.
Mà sự mê luyến kia chính là cái điểm yếu để hắn nắm lấy nàng. Ti tiện ư? Có lẽ… nhưng vì sống sót, hắn nhất định phải làm như vậy.
Tia nắng mới lộ Thượng Quan Cực Phẩm liền đứng dậy, thong thả ung dung mặc y phục màu xanh đen đẩy cửa ra, hắn hưởng Phúc thẩm giúp mình chuẩn bị đồ ăn sáng, dù bận vẫn ung dung chờ đợi.
Hắn biết rõ nàng nhất định sẽ đến, cho dù không vì nàng đáy mắt quyến luyến, nàng cũng vì cửa hàng kia mà hiện thân.
Nhưng không đợi đến nữ nhân mình muốn thì một đôi giai nhân tuyệt sắc đã xuất hiện ở trước mắt hắn. Hai nữ nhân này, hắn cũng không xa lạ đối với sự xuất hiện của các nàng Thượng Quan Cực Phẩm cũng không có quá kinh ngạc.
Hắn sớm biết rằng các nàng sớm muộn sẽ tìm tới cửa, đối với các nàng mà nói hắn là 1 gian thương xảo trá, hay là tùy thời có thể đem nữ nhân Bạch Diệu Cần đơn thuần kia hủy đi hung ác ăn vào bụng. Điểm này từ ánh mắt không kìm nổi giận dữ của các nàng có thể nhìn ra .
“Hai vị phu nhân tới thăm thật là sớm.” Hắn vui vẻ cùng Cận Thiên Tuyền và Mạc Vấn Linh vấn an.
Sự xuất hiện của các nàng, thay thế lời thổ lộ đối với chuyện thành thân kia hiển nhiên đã có quyết định như hắn đoán. Nếu không các nàng không cần mới sáng sớm liền tới cửa vấn tội hắn.
“Không còn sớm…chủ nhà Thượng Quan thật hăng hái, còn có thể ung dung ở chỗ này dùng đồ ăn sáng, như thế nào ngày hôm nay không cần vội vàng đi kiếm tiền sao?” Nhìn qua Thượng Quan Cực Phẩm như tên trộm cười, Cận Thiên Tuyền lạnh lùng nói.
“Này…không phải vì nghênh đón hai vị phu nhân hay sao. Ta tận lực chờ ở nơi này?”
“Nhà ngươi biết chúng ta sẽ đến?”
“Đương nhiên biết rõ.” Đối với các nàng không cần phải diễn tuồng.
Kỳ thật, Thượng Quan Cực Phẩm cũng không muốn vì nữ nhân Bạch Diệu Cần mà đắc tội với các nàng.
Hoàng Phủ Gia cùng Hách Liên gia tại hoàng triều có thể có nói là có lực ảnh hưởng lớn lao thế nào, đây cũng là nguyên nhân hắn lúc trước sở dĩ nguyện ý giúp bọn họ.
“Cho ta một cái đáp án, tại sao phải trêu chọc Diệu Cần?”
“Bạch cô nương muốn cửa hàng họ Hà mà ta muốn một thê tử lần này vừa vặn.” Đối mặt với câu hỏi của Cận Thiên Tuyền, Thượng Quan Cực Phẩm nói thoảng như mây.
“Nhà ngươi là thật lòng muốn một thê tử?” hai chữ “Thê tử” kia nghe lạnh như băng, không có nửa điểm tình cảm cũng chỉ có Bạch Diệu Cần ngốc kia mới có thể tin tưởng hắn là thật muốn kết hôn lấy nàng làm vợ.
Thật muốn nàng nói bên trong này tuyệt đối có âm mưu, nàng ngày hôm nay đến chính là muốn biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm rốt cục trong hồ lô bán thuốc gì?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Ta là thật lòng muốn lấy Bạch Diệu Cần làm vợ.” Che dấu nụ cười trên mặt lỗ mãng, Thượng Quan Cực Phẩm lời này nói rất là thành khẩn, phảng phất như từ đáy lòng vậy.
“Vì cái gì?”
“Cô ấy là một cái cô nương thiện lương.”
“Nhưng nhà ngươi cũng không thương nàng?” Cận Thiên Tuyền trong giọng nói mang theo cái lên án nồng đậm.
“Thật sự là ta không thương.” Đối với nàng lên án Thượng Quan Cực Phẩm thậm chí hào phóng thừa nhận.
“Nhưng ta là thật lòng muốn lấy nàng làm vợ.” Đối với hắn mà nói, Bạch Diệu Cần đích xác là một quân cờ để hắn thao túng, có lẽ hắn sẽ không yêu nàng nhưng hắn sẽ đối xử tử tế với nàng.
“Nếu đã không thương cần gì phải trêu chọc?” Một lòng đau vì Bạch Diệu Cần Mạc Vấn Linh giọng nói mặc dù không giống như muốn gây sự như Cận Thiên Tuyền nhưng là đồng dạng tràn trề bất mãn.
“Ta nói rồi… ta cần một thê tử, mà nàng trong lòng ngưỡng mộ ta, mà lại là người nhân từ thiện tâm sẽ là một thê tử tốt.” Thượng Quan Cực Phẩm khẩu khí bình tĩnh giống như nói một vụ làm ăn, bộ dáng này làm cho Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh nghe được mà kinh hãi.
“Cũng bởi vì biết rõ nàng yêu ngươi nên nhà ngươi liền lợi dụng nàng?” Nói như thế các nàng có thể nào tiếp nhận đây.
“Chúng ta bất quá là theo như nhu cầu thôi.” Nhìn thái độ hai nữ nhân này phảng phất hắn phạm vào tội gì kinh thiên động địa lắm vậy, Thượng Quan Cực Phẩm mày nhíu lại.
Có nghiêm trọng như vậy sao?
Thế gian những phu thê không thương yêu nhau đâu phải là ít, hắn ít nhất thật lòng hứa hẹn sẽ không khắt khe với nàng như vậy còn chưa đủ?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Ngươi……” Hiển nhiên trước mắt nam nhân này hoàn toàn nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì, Cận Thiên Tuyền quả thực có một cổ xúc động muốn xoay người rời đi. Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian đối với trâu đánh đàn bởi vì nàng tin tưởng làm chuyện như vậy tuyệt đối vô công.
Người nam nhân này trong mắt chỉ có ích lợi, cũng không tình yêu, giống như nàng lúc đầu đoán.
“Bạch Diệu Cần trên người có cái gì nhà ngươi muốn ?” Trừng mắt hắn Cận Thiên Tuyền đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệu Cần 1 cô nương đơn thuần như vậy không nên đưa tới miệng của Thượng Quan Cực Phẩm, nhưng hắn chính miệng cầu hôn trong chuyện này nhất định có nguyên nhân các nàng không biết.
“Nếu như ta nói nàng là 1 cô nương nhân từ thiện tâm, ta là bởi vì bị những nữ nhân kia vênh mặt hám lợi sai khiến chán ghét, cho nên quyết định muốn Bạch Diệu Cần trở thành thê tử của ta các ngươi tin sao?”
Tin người là heo! Cận Thiên Tuyền trong nội tâm rủa thầm một tiếng, nhưng nàng rất khẳng định Thượng Quan Cực Phẩm nhất định biết cái gì các nàng không biết, mới có thể nhằm vào Diệu Cần.
Tìm tòi không ra nguyên nhân, Thượng Quan Cực Phẩm này là 1 nam nhân tính toán chi li chắc hẳn cũng sẽ không đem đáy lòng mình nói cho các nàng biết. Nghĩ đến Diệu Cần cố ý muốn gả, Cận Thiên Tuyền bên trán đau đầu, không muốn lại lãng phí thời gian nàng đưa tay vào tay áo móc một trang giấy, đưa cho Thượng Quan Cực Phẩm.
“Đây là cái gì?” Đưa tay tiếp nhận đồ của Cận Thiên Tuyền đưa tới Thượng Quan Cực Phẩm cũng không vội mở ra.
“Những thứ này là đồ cưới ta cùng Vấn Linh muội thay Bạch Diệu Cần chuẩn bị, mặc dù không biết nhà ngươi đáy lòng tính cái gì nhưng nhà ngươi nhất định phải đáp ứng chúng ta đối xử tử tế với Diệu Cần còn phải long trọng thành thân.”
Biết rõ hắn yêu tiền, cho nên dùng tiền đến đập hắn chỉ hy vọng có thể làm cho Bạch Diệu Cần ít bị thương.
Thượng Quan Cực Phẩm nhíu mi đem giấy mở ra, nhìn lên Thượng Quan Cực Phẩm có chút sững sờ.
Hai nữ nhân này chẳng lẽ đem gả khuê nữ nhà mình sao? Những đồ cưới kia chỉ những người phú quý thành thân mới có cấp lễ vật như thế .
Nhưng…… Những thứ kia hắn nhìn không thuận mắt, cái hắn chính thức quan tâm là thân phận Bạch Diệu Cần.
Thượng Quan Cực Phẩm không chút động tâm đem phần danh mục quà tặng kia đưa trả lại cho Cận Thiên Tuyền, phá lệ không lấy 1 xu hơn nữa hứa hẹn.
“Những vật này ta không cần, ta tự sẽ cho nàng có cảnh tượng nên có.”
“Nhà ngươi……” Kẻ rất yêu tiền, hắn thế nhưng không cần tiền?
Điểm này ngược lại ngoài ý liệu của Cận Thiên Tuyền, 2 mắt trong suốt nhìn về phía Thượng Quan Cực Phẩm nhìn hòi lâu vẫn không rõ tâm tư trên khuôn mặt kia.
“Nhà ngươi phải biết vô luận có thu hay không phần sính lễ này chỉ cần nhà ngươi làm gì có lỗi với Diệu Cần, Hoàng Phủ Gia cùng Hách Liên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đây là một uy hiếp nhưng Thượng Quan Cực Phẩm cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Hắn lang lảnh cười một tiếng, sau đó nói:
“Ta mặc dù không thương nàng nhưng là tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với nàng.” Đây là hắn hứa hẹn, về phần hứa hẹn này có thể làm cho hai nữ nhân này an tâm hay không thì hắn cũng nói.
2 tròng mắt sắc bén lần nữa quét về phía hai nữ nhân trước mắt, ánh mắt lưu chuyển Thượng Quan Cực Phẩm trong lòng tính toán vài thứ. Có lẽ nữ nhân Bạch Diệu Cần này, có thể mang lại cho hắn ích lợi vượt qua tưởng tượng của hắn.
Chẳng những là Bạch gia ở Giang Nam mà ngay cả Hoàng Phủ gia cùng Hách Liên gia ở kinh thành, thậm chí cả Lạc gia nhà thế gia này nếu đều có thể giúp hắn một tay trải qua thời gian dài gặp họa lớn thật có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Quả là thiên ý !
“Ta không thương nàng nhưng ta sẽ không làm gì có lỗi với nàng.” Bởi vì câu này mà lòng Bạch Diệu Cần chua xót. Trong lòng ngũ vị tạp trần lật quấy đoả lộn làm cho nàng lòng nặng trịch.
Cứ việc cố gắng giả bộ vô sự nhưng giương cũng giương không nổi khóe miệng đáy lòng của nàng khổ sở. Nàng ngu ngơ núp ở phía sau cửa nhìn xem Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh đến lại nhìn các nàng đi.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Vốn là nàng chỉ là đơn thuần sợ hai tỷ muội gây cho khó dễ nhất là tính tình Thiên Tuyền nhưng nghe chính miệng hắn nói ra sự thật hắn không thương nàng y lúc này hai chân của nàng lại giống như mọc rể chỉ có thể lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, chính tai nghe được hắn không thương nàng hắn sở dĩ cưới nàng là bởi vì nàng chung tình với hắn, hơn nữa nhân từ thiện tâm.
Nước mắt thiếu chút nữa tràn mi bởi vì mâấy chưữ “nhân từ thiện tâm” này.
Như vậy 1 cô nương bên ngoài đường cũng đầy, nàng trong mắt hắn thì ra là 1 người cũng không đặc biệt gì.Sớm đã biết là như vậy… không phải sao? Vì cái gì đáy lòng mỏi nhừ thế này, hốc mắt nước không ngừng toát ra làm hại đôi mắt nàng đẫm lệ sương mù, nước mắt từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống.
Đưa tay lau đi như thế nào cũng lau không sạch nước mắt không ngừng chảy. Nàng cắn chặt môi không để cho đau thương tận đáy lòng cùng đau nhức bật ra nhưng nhìn nàng bộ dáng bi thương tất cả đều in vào mắt của Thượng Quan Cực Phẩm cặp mắt kia sâu u không thấy đáy.
“Khóc cái gì?” Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh hai người vấn tội kẻ kia ai biết mới vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt thê thảm của Bạch Diệu Cần núp ở phía sau cửa.
Nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, Thượng Quan Cực Phẩm nhíu mày, bước lên trước nhìn Bạch Diệu Cần thật lâu.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Rất giống tường tận xem xét như bảo bối gì kỳ lạ quý hiếm, cổ quái hắn chỉ dám nhìn, ngay cả đụng cũng không dám đụng sợ đụng vào sẽ xấu.
“Thiếp muốn gả cho chàng.” Vừa nghẹn ngào Bạch Diệu Cần vừa nói. Biết rõ hắn không thương nàng, cho dù chính tai nghe lời hắn nói, nàng cũng chỉ biết mình muốn gả cho hắn. Có lẽ từ kia lúc ban đầu đầu tiên nhìn nàng cũng đã mê muội, mất tâm rồi.
“Tốt.” Không hề ngoài ý muốn lấy được đáp án mình muốn, Thượng Quan Cực Phẩm vẻn vẹn gật đầu nhẹ nói có vậy.
“Mặc kệ chàng có yêu thiếp hay không, nhưng thiếp yêu chàng, thiếp muốn gả cho chàng.” Bạch Diệu Cần lần nữa nhắc lại sự dè dặt của 1 cô gái nên có đã ném đến chân trời nào rồi.
“Tốt.” Vẫn chỉ là 1 chữ tốt, đối mặt với nàng lệ rơi đầy mặt, hắn biết rõ thân là phu quân trong tương lai của nàng nên tiến lên cho nàng một cái ôm, trấn an tâm tình của nàng.Nhưng …… Những chuyện này hắn sẽ không làm.
“Còn có nếu là chàng cảm thấy thiếp có chỗ nào làm không tốt có thể nói cho thiếp biết, cho phép chàng vui chơi nhưng không cho phép chàng nạp thiếp.” Nàng vừa nói tay chân mặc dù vẫn luống cuống không có giương nanh múa vuốt, nhưng lại cực giống một con sư tử bảo vệ địa bàn.
“Tốt.” Hắn vẫn 1 từ tốt, trên mặt vốn là giả cười lại không hiểu quẹt một cái cười yếu ớt thay thế phát ra từ thật lòng mình. Có khi ngẫm lại nàng thật đúng là một cô nương thú vị.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chuyện nàng nghĩ luôn khác với các cô nương tầm thường.
“Còn có bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì đều hi vọng chàng thành thực nói cho thiếp tất cả, thiếp cũng vậy vô luận chuyện gì thiếp hứa sẽ cùng chàng chung hoạn nạn.” Đối với hắn hứa hẹn cũng không biết hắn có nguyện ý hay không cứ như vậy mà hứa.
“Còn gì nữa không?”
“Đã không có.” Nàng muốn chỉ có như vậy, còn lại nàng cái gì cũng không cầu xin.
Sớm đã hạ quyết tâm, mặc kệ trong lòng hắn tính toán cái gì chỉ cần hắn có thể làm được những thứ nàng yêu cầu, nàng liền cam tâm tình nguyện trở thành thê tử của hắn.
“Cô muốn chỉ có những thứ này?”
Không cần tơ lụa, không cần nhà đẹp, nàng thậm chí không có mở miệng muốn hắn trước khi thành thân đem phủ đệ đổ nát này tu sửa một phen. Cái nữ nhân ngốc này muốn chỉ là những lời hứa như vậy với hai người sao?
“Đúng vậy.” Bạch Diệu Cần thận trọng gật đầu, khuôn mặt trắng nõn nở 1 nụ cười điềm tĩnh.
Tựa như 1 đoá hoa nở ra lặng lẽ làm rung động lòng người, tóm lòng tâm can của người nhìn nó
“Lời hứa hẹn như vậy đối với thiếp mà nói là rất quan trọng.” Một đôi con ngươi đen láy lập lòe loé sang long lanh nhìn hắn, vẻ chuyên chú kia phảng phất muốn hắn khắc vào trong tâm khảm của mình.
“Cô quên ta là một gian thương, lời hứa của ta có lẽ không đáng một đồng.”
“Thiếp tin tưởng chàng là một người đáng tin.” Người người đều nói hắn gian, nhưng nàng lại thủy chung không cảm thấy.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Nàng tin tưởng hắn là một nam nhân nói được là làm được, nàng rất rõ ràng người nam nhân này đối với nàng không có tình yêu nhưng nàng cũng không quan tâm. Nguyên vọng duy nhất chính là hy vọng có thể lẳng lặng cùng ở bên cạnh hắn, sinh mệnh đời người ngắn ngủi một khắc cũng muốn ở bên.
“Cô……” 1 kẻ nói năng khéo léo như hắn lại á khẩu.
Hắn chưa bao giờ từng gặp qua nữ nhân như nàng, ngu như vậy, còn ngốc như thế mà cây ngay không sợ chết đứng.
“Chỉ cần là chàng hứa hẹn, thiếp đều tin.” Đối mặt với hắn không nói gì, Bạch Diệu Cần thật lòng trả lời, nàng muốn kỳ thật không phải là câu hứa hẹn kia, nàng muốn là lời hứa hẹn sẽ đem lại dũng khí cho nàng. Tâm đã sớm đặt trên người hắn.
Dù là nàng mừng như điên nàng cũng không phải là không sợ hãi, cho nên cầu xin hắn lấy một cái dũng khí để cho nàng có thể làm việc nghĩa không chùn bước.
“Nên biết ta có thể sẽ vì bạc mà quên hứa hẹn.” Nàng trong mắt không chút nào do dự mà tin tưởng, làm cho hắn không khỏi cảm thấy phẫn nộ, vốn nên dễ dàng bật thốt ra lời hứa hẹn, hắn miệng lại không chịu nói ra. Chính là…… muốn cùng nàng giằng co.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cho dù thật sự là như thế giờ thiếp chỉ muốn chàng hứa 1 câu mà thôi.” Bạch Diệu Cần vẫn là cố chấp như vậy lặp lại yêu cầu của mình phảng phất chỉ cần làm như vậy, nàng có thể lấy được thứ nàng muốn.
Một bên cố chấp, một bên khí thịnh mà không chịu, hai người bốn con mắt cứ như vậy trên không trung giằng co. Rốt cục, không ai cho là mình sẽ khuất phục.
“Được, ta đáp ứng cô.”
Rốt cục hắn đã gật đầu hứa hẹn, 1 cái lời hứa nho nhỏ kia lại đổi lấy 1 nét mặt tươi cười của Bạch Diệu Cần, phảng phất nàng chiếm được cái gì trân bảo nên thỏa mãn.
Nụ cười kia, sáng lạn phải làm cho Thượng Quan Cực Phẩm thấy ngây dại…… Nếu như có thể, hắn thậm chí cảm thấy cứ như vậy nhìn nàng cười cả đời cũng không tồi, có thể hết lần này tới lần khác ngày lại không từ, cửa sổ vốn đã lung lay sắp đổ đột nhiên bị kình lực đánh cho nát bét.
Một tiếng vang thật lớn phút chốc cắt đứt con mắt nhìn nhau giữa hai người……
Mỗi lần bắn ra một cái chính là một phần lên nghĩ tới đây vậy coi như cái này phải nhanh hơn.
Trong lúc đó vốn là tiếng vang kia im bặt đình chỉ, con số đầy quyển sách lại bỗng dưng hiện lên chút nhút nhát, e lệ, rồi lại hiện ra khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười. Tình hình này chưa bao giờ từng có khi tính toán làm cho tâm của Thượng Quan Cực Phẩm sợ hãi kêu lên, hai mày rậm nhíu thành 1 đoàn. Làm sao lại nghĩ tới nàng ta đây?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Hắn đứng dậy vòng qua án thư cho là mình bất quá chỉ là quá mức mệt mỏi, mới như thế. Nhưng hắn mới đứng lên chợt hiện ra 1 cái tiêu ngắn lạnh lẽo phi vào không nghiêng lệch tại trên bàn. Híp mắt, trừng mắt nhìn tiêu kia, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt vọt lửa giận đốt hừng hực vừa rồi tâm rối loạn đã đảo cái cạn sạch.
“Này… tại sao lại tới rồi?” Còn không nguyện thu tay lại sao?
Tâm lạnh lẽo, Thượng Quan Cực Phẩm đưa tay rút tiêu kia chỉ cần nhìn một cái, hắn đã chủ nhân cái tiêu này. Nếu không phải là vừa rồi tâm tư bực bội đứng dậy đi vòng một chút, nói không chừng tiêu cũng không phải là chui vào bàn mà là trên người hắn.
Nhìn tiêu kia, Thượng Quan Cực Phẩm đối với cái người thỉnh thoảng ghé thăm này lại càng bực mình. Lửa giận trong lòng không đều, ngoài cửa sổ chợt có bóng người xông vào, người nọ vừa thấy Thượng Quan Cực Phẩm trong tay cầm tiêu kia, thổi một tiếng huýt sáo hiển nhiên có chút hưng phấn.
Thượng Quan Cực Phẩm nhấc con mắt nhìn về phía song cửa sổ thò ra 1 thân ảnh, tựa hồ sớm thành thói quen với phương thức đối phương xuất hiện, ngay cả lông mày đều lười phải động. Chỉ là hướng người kia nói ra:
“Nếu như ta nhớ không sai thì tòa nhà lụi bại này tuy lụi bại, nhưng cửa vẫn có.”
“Huynh cũng biết đệ luôn luôn lười, trực tiếp cứ cửa sổ mà vào rất phù hợp với thân phận của đệ.” Người kia lộ ra nụ cười bất cần đời, hai tay liền vuốt nghênh ngang ngồi vào ghế.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Đối với cái tên sự đệ cá tính quá mức khinh bạc này Thượng Quan Cực Phẩm luôn luôn không có cách, thấy hắn cuộc sống an nhàn tự tại như này Thượng Quan Cực Phẩm cũng không nổi giận nổi, thấy nhưng không thể trách.
Hắn cất giọng gọi Phúc thẩm chuẩn bị chút rượu và đô ăn, uy no cái bụng tham của sư đệ đã.
“Huynh hôm nay tâm tình có vẻ thật tốt.” Xưa nay vốn hẹp hòi như thế, hôm nay thế nhưng chủ động kêu người chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tục ngữ nói đúng vô sự mà ân cần với người ta thì không phải gian xảo tức là đạo chích!
“Là rất tốt .” Ngày hôm nay là kì hạn Bạch Diệu Cần trả lời, từ ánh mắt của nàng hắn nắm chắc hắn tuyệt đối sẽ không bị cự tuyệt.
“Vì cái gì tốt ?” Nghe được Thượng Quan Cực Phẩm sung sướng trả lời, Lạc Thuỷ có chút kinh ngạc nhíu mi.
“Bởi vì săn được một con thỏ nhỏ hữu dụng.” Nghĩ đến nha đầu kia khi hắn đáp ứng không thu cửa hàng kia vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, cái môi mỏng nhịn không được nhếch lên. Nha đầu kia cũng không biết chính mình sẽ có chỗ hữu dụng như vậy đi!
“Gì?” Hoàn toàn nghe không hiểu Thượng Quan Cực Phẩm đang nói cái gì, đầy 1 bụng nghi hoặc Lạc Thuỷ vội vàng truy vấn.
Bởi vì hắn nhìn thấy Thượng Quan Cực Phẩm cười là phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không giống nụ cười xưa nay khiến cho người ta sờ không rõ chân ý của su huynh.
“Đệ có nhớ năm năm trước ở Giang Nam con gái của Bạch gia mất tích?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
Một khuê nữ đoan trang nhà giàu có, vô cớ mất tích năm đó Bạch lão gia còn từng treo giải thưởng trăm vạn lượng hoàng kim chỉ cầu có thể tìm về con gái duy nhất của mình.
Bạch lão gia cũng không phải là 1 thương nhân tầm thường,lão một tay nắm giữ Giang Nam, thậm chí ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế Hoa Bắc, đội tàu tung hoành cả hoàng triều quyền thế tài lực rộng lớn mà ngay cả đương kim hoàng thượng đều phải nhường vài phần, dốc sức động viên chỉ tiếc như thế nào cũng khắp nơi tìm không được con gái.
Tìm không ra con gái độc nhất, đau lòng Bạch lão gia cảm thấy tức giận, hạ lệnh đình chỉ vận chuyển tàu, vật tư của các nơi ở hoàng triều không lưu thông được nên chết theo khi đó hoàng triều liền ở vào một thế bấp bênh.
Nếu không phải Hoàng Thượng mấy lần hạ chỉ trấn an, chỉ sợ hoàng triều sớm đã bởi vì Bạch lão gia thịnh nộ lâm vào lung tung sụp đổ cả. Nhìn chằm chằm Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt suy nghĩ lưu chuyển lại làm cho người sư đệ này sờ không rõ bắt không đến.
Còn trận phi tiêu kia đang nhẽ nên thịnh nộ thì thái độ của Thượng Quan Cực Phẩm tự dưng lại khác thường không giận ngược lại còn cười cái loại không tầm thường đó cũng làm cho trong nội tâm Lạc Thuỷ luẩn quẩn.
Cái loại cảm thụ như rơi vào mây mù, làm hắn rất dày vò, vì vậy từ trước đến nay luôn gấp gáp nên đã mở miệng hỏi tới:
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Huynh đến tột cùng muốn nói cho đệ cái gì?”
“Ta nghĩ… ta rốt cuộc tìm được một cái lực lượng đủ để chống lại kẻ kia.” Khó nén tâm tình kích động Thượng Quan Cực Phẩm trầm giọng nói ra. Trải qua mấy năm cố gắng, đây là 1 lần hắn thấy được hi vọng.
“Sư huynh, huynh đến tột cùng có cái gì bí hiểm đây?” Lạc Thuỷ lần nữa truy vấn hoàn toàn mất hết nhẫn nại.
Nếu không phải là chấn nhất Thượng Quan Cực Phẩm uy nghi, hắn thật muốn trực tiếp nhảy dựng lên túm lấy cổ áo của sư huynh, buộc hắn đem tất cả chân tướng nói cho rõ ràng.
“Ta tìm con gái của Bạch gia.”
“Này….làm sao có thể?” Lúc trước tìm người nhân lực không kể siết cũng không đem người tìm ra, ngay cả Bạch gia cũng đã tiếp nhận khuê nữ có khả năng sớm đã chết bỏ mạng rồi.
Mà cách mấy năm, con gái Bạch gia như thế nào lại có khả năng xuất hiện, còn vừa vặn đúng lúc như vậy bị Đại sư huynh của hắn tìm được chứ.
“Đại sư huynh, huynh không phải là giận đến hồ đồ chứ?” Dù sao mấy năm này “người kia” mặc dù không quang minh chính đại giết sư huynh nhưng thầm phái người tới lấy mạng cũng không thiếu. Phải người bình thường sớm điên rồi nào có khả năng chống được tới hiện tại.
“Ta xem giống như là kẻ sẽ giận đến hồ đồ người sao?” Mắt lạnh đảo qua, giống như gió lạnh phất qua, Thượng Quan Cực Phẩm trong mắt hàn băng thẳng tắp bắn về phía Lạc Thuỷ.
Đối với mình tỉnh táo thế nào hắn từ trước đến nay đều tự hào, nếu không phải ngạo nhân tỉnh táo thế này hắn sao có khả năng sống đến bây giờ, hoàn thành 1 bá nghiệp cơ chứ.
“Bình thường huynh là không giống, nhưng bây giờ nói chuyện với huynh cuống cuồng tựa như…..” Hắn không khỏi hoài nghi, Thượng Quan Cực Phẩm là vì quá mức phiền chán không chút có kẻ bắn tỉa cùng ám sát mới sinh ra ảo tưởng.
Dù sao những năm đã qua nếu như con gái của Bạch gia còn sống, làm chi mà không trở về Bạch gia ngồi hưởng vinh hoa phú quý, được ngàn người sủng chứ? Hắn xem ra… cô nương kia sớm đã chết rồi còn đâu!
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Hay là nói…… Lạc Thuỷ đầu óc đột nhiên nhớ tới một loại khả năng, tỉ mỉ nhìn Thượng Quan Cực Phẩm sau đó nói:
“Huynh sẽ không phải ngây thơ muốn tìm 1 người giả trang Bạch tiểu thư mượn quan hệ của Bạch gia để huynh có năng lực chống lại người trong cung kia chứ?”
“Ta sẽ không vô lương như vậy.” Nghe được Lạc Thuỷ phỏng đoán Thượng Quan Cực Phẩm nhịn không được khẽ gắt. Chẳng lẽ mình ở trong lòng sự đệ cũng chỉ có một chút xíu khả năng như vậy sao?
Hắn lại một lần nữa nghiêm túc nói ra:
“Ta là thật sự tìm được con gái của Bạch gia còn tính cùng nàng thành thân.”
Một khi hắn cùng với Bạch Diệu Cần thành thân, hắn sẽ mang nàng trở lại Giang Nam, người trong cung kia chắc hẳn cũng sẽ có điều nên kiêng kỵ.
“Huynh xác định đây đều là thật sự?” Bởi vì Thượng Quan Cực Phẩm nghiêm túc, Lạc Thuỷ cũng thu hồi tính tình cà lơ phất phơ xưa nay nghiêm túc hỏi.
Vốn là đối với chuyện này hắn là đánh chết sẽ không tin nhưng mắt thấy Thượng Quan Cực Phẩm nghiêm túc không tin cũng không được.
“Đương nhiên là thật sự.” Thượng Quan Cực Phẩm đáp.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cô ấy đáp ứng gả cho huynh?” Cái này mới là vấn đề trọng điểm, nếu như đại sư huynh thật sự tìm tiểu thư của Bạch gia ữ, cô nương kia cũng không thể đơn giản như vậy gả cho sư huynh đi!
“Còn chưa…” Có thể hắn tin tưởng chẳng qua là vấn đề thời gian, ngày hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng .
Hắn tin tưởng không đến hoàng hôn nàng nhất định sẽ đến, bởi vì hắn chưa từng nhìn sai trong mắt nàng mê luyến mình.
Mà sự mê luyến kia chính là cái điểm yếu để hắn nắm lấy nàng. Ti tiện ư? Có lẽ… nhưng vì sống sót, hắn nhất định phải làm như vậy.
Tia nắng mới lộ Thượng Quan Cực Phẩm liền đứng dậy, thong thả ung dung mặc y phục màu xanh đen đẩy cửa ra, hắn hưởng Phúc thẩm giúp mình chuẩn bị đồ ăn sáng, dù bận vẫn ung dung chờ đợi.
Hắn biết rõ nàng nhất định sẽ đến, cho dù không vì nàng đáy mắt quyến luyến, nàng cũng vì cửa hàng kia mà hiện thân.
Nhưng không đợi đến nữ nhân mình muốn thì một đôi giai nhân tuyệt sắc đã xuất hiện ở trước mắt hắn. Hai nữ nhân này, hắn cũng không xa lạ đối với sự xuất hiện của các nàng Thượng Quan Cực Phẩm cũng không có quá kinh ngạc.
Hắn sớm biết rằng các nàng sớm muộn sẽ tìm tới cửa, đối với các nàng mà nói hắn là 1 gian thương xảo trá, hay là tùy thời có thể đem nữ nhân Bạch Diệu Cần đơn thuần kia hủy đi hung ác ăn vào bụng. Điểm này từ ánh mắt không kìm nổi giận dữ của các nàng có thể nhìn ra .
“Hai vị phu nhân tới thăm thật là sớm.” Hắn vui vẻ cùng Cận Thiên Tuyền và Mạc Vấn Linh vấn an.
Sự xuất hiện của các nàng, thay thế lời thổ lộ đối với chuyện thành thân kia hiển nhiên đã có quyết định như hắn đoán. Nếu không các nàng không cần mới sáng sớm liền tới cửa vấn tội hắn.
“Không còn sớm…chủ nhà Thượng Quan thật hăng hái, còn có thể ung dung ở chỗ này dùng đồ ăn sáng, như thế nào ngày hôm nay không cần vội vàng đi kiếm tiền sao?” Nhìn qua Thượng Quan Cực Phẩm như tên trộm cười, Cận Thiên Tuyền lạnh lùng nói.
“Này…không phải vì nghênh đón hai vị phu nhân hay sao. Ta tận lực chờ ở nơi này?”
“Nhà ngươi biết chúng ta sẽ đến?”
“Đương nhiên biết rõ.” Đối với các nàng không cần phải diễn tuồng.
Kỳ thật, Thượng Quan Cực Phẩm cũng không muốn vì nữ nhân Bạch Diệu Cần mà đắc tội với các nàng.
Hoàng Phủ Gia cùng Hách Liên gia tại hoàng triều có thể có nói là có lực ảnh hưởng lớn lao thế nào, đây cũng là nguyên nhân hắn lúc trước sở dĩ nguyện ý giúp bọn họ.
“Cho ta một cái đáp án, tại sao phải trêu chọc Diệu Cần?”
“Bạch cô nương muốn cửa hàng họ Hà mà ta muốn một thê tử lần này vừa vặn.” Đối mặt với câu hỏi của Cận Thiên Tuyền, Thượng Quan Cực Phẩm nói thoảng như mây.
“Nhà ngươi là thật lòng muốn một thê tử?” hai chữ “Thê tử” kia nghe lạnh như băng, không có nửa điểm tình cảm cũng chỉ có Bạch Diệu Cần ngốc kia mới có thể tin tưởng hắn là thật muốn kết hôn lấy nàng làm vợ.
Thật muốn nàng nói bên trong này tuyệt đối có âm mưu, nàng ngày hôm nay đến chính là muốn biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm rốt cục trong hồ lô bán thuốc gì?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Ta là thật lòng muốn lấy Bạch Diệu Cần làm vợ.” Che dấu nụ cười trên mặt lỗ mãng, Thượng Quan Cực Phẩm lời này nói rất là thành khẩn, phảng phất như từ đáy lòng vậy.
“Vì cái gì?”
“Cô ấy là một cái cô nương thiện lương.”
“Nhưng nhà ngươi cũng không thương nàng?” Cận Thiên Tuyền trong giọng nói mang theo cái lên án nồng đậm.
“Thật sự là ta không thương.” Đối với nàng lên án Thượng Quan Cực Phẩm thậm chí hào phóng thừa nhận.
“Nhưng ta là thật lòng muốn lấy nàng làm vợ.” Đối với hắn mà nói, Bạch Diệu Cần đích xác là một quân cờ để hắn thao túng, có lẽ hắn sẽ không yêu nàng nhưng hắn sẽ đối xử tử tế với nàng.
“Nếu đã không thương cần gì phải trêu chọc?” Một lòng đau vì Bạch Diệu Cần Mạc Vấn Linh giọng nói mặc dù không giống như muốn gây sự như Cận Thiên Tuyền nhưng là đồng dạng tràn trề bất mãn.
“Ta nói rồi… ta cần một thê tử, mà nàng trong lòng ngưỡng mộ ta, mà lại là người nhân từ thiện tâm sẽ là một thê tử tốt.” Thượng Quan Cực Phẩm khẩu khí bình tĩnh giống như nói một vụ làm ăn, bộ dáng này làm cho Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh nghe được mà kinh hãi.
“Cũng bởi vì biết rõ nàng yêu ngươi nên nhà ngươi liền lợi dụng nàng?” Nói như thế các nàng có thể nào tiếp nhận đây.
“Chúng ta bất quá là theo như nhu cầu thôi.” Nhìn thái độ hai nữ nhân này phảng phất hắn phạm vào tội gì kinh thiên động địa lắm vậy, Thượng Quan Cực Phẩm mày nhíu lại.
Có nghiêm trọng như vậy sao?
Thế gian những phu thê không thương yêu nhau đâu phải là ít, hắn ít nhất thật lòng hứa hẹn sẽ không khắt khe với nàng như vậy còn chưa đủ?
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Ngươi……” Hiển nhiên trước mắt nam nhân này hoàn toàn nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì, Cận Thiên Tuyền quả thực có một cổ xúc động muốn xoay người rời đi. Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian đối với trâu đánh đàn bởi vì nàng tin tưởng làm chuyện như vậy tuyệt đối vô công.
Người nam nhân này trong mắt chỉ có ích lợi, cũng không tình yêu, giống như nàng lúc đầu đoán.
“Bạch Diệu Cần trên người có cái gì nhà ngươi muốn ?” Trừng mắt hắn Cận Thiên Tuyền đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệu Cần 1 cô nương đơn thuần như vậy không nên đưa tới miệng của Thượng Quan Cực Phẩm, nhưng hắn chính miệng cầu hôn trong chuyện này nhất định có nguyên nhân các nàng không biết.
“Nếu như ta nói nàng là 1 cô nương nhân từ thiện tâm, ta là bởi vì bị những nữ nhân kia vênh mặt hám lợi sai khiến chán ghét, cho nên quyết định muốn Bạch Diệu Cần trở thành thê tử của ta các ngươi tin sao?”
Tin người là heo! Cận Thiên Tuyền trong nội tâm rủa thầm một tiếng, nhưng nàng rất khẳng định Thượng Quan Cực Phẩm nhất định biết cái gì các nàng không biết, mới có thể nhằm vào Diệu Cần.
Tìm tòi không ra nguyên nhân, Thượng Quan Cực Phẩm này là 1 nam nhân tính toán chi li chắc hẳn cũng sẽ không đem đáy lòng mình nói cho các nàng biết. Nghĩ đến Diệu Cần cố ý muốn gả, Cận Thiên Tuyền bên trán đau đầu, không muốn lại lãng phí thời gian nàng đưa tay vào tay áo móc một trang giấy, đưa cho Thượng Quan Cực Phẩm.
“Đây là cái gì?” Đưa tay tiếp nhận đồ của Cận Thiên Tuyền đưa tới Thượng Quan Cực Phẩm cũng không vội mở ra.
“Những thứ này là đồ cưới ta cùng Vấn Linh muội thay Bạch Diệu Cần chuẩn bị, mặc dù không biết nhà ngươi đáy lòng tính cái gì nhưng nhà ngươi nhất định phải đáp ứng chúng ta đối xử tử tế với Diệu Cần còn phải long trọng thành thân.”
Biết rõ hắn yêu tiền, cho nên dùng tiền đến đập hắn chỉ hy vọng có thể làm cho Bạch Diệu Cần ít bị thương.
Thượng Quan Cực Phẩm nhíu mi đem giấy mở ra, nhìn lên Thượng Quan Cực Phẩm có chút sững sờ.
Hai nữ nhân này chẳng lẽ đem gả khuê nữ nhà mình sao? Những đồ cưới kia chỉ những người phú quý thành thân mới có cấp lễ vật như thế .
Nhưng…… Những thứ kia hắn nhìn không thuận mắt, cái hắn chính thức quan tâm là thân phận Bạch Diệu Cần.
Thượng Quan Cực Phẩm không chút động tâm đem phần danh mục quà tặng kia đưa trả lại cho Cận Thiên Tuyền, phá lệ không lấy 1 xu hơn nữa hứa hẹn.
“Những vật này ta không cần, ta tự sẽ cho nàng có cảnh tượng nên có.”
“Nhà ngươi……” Kẻ rất yêu tiền, hắn thế nhưng không cần tiền?
Điểm này ngược lại ngoài ý liệu của Cận Thiên Tuyền, 2 mắt trong suốt nhìn về phía Thượng Quan Cực Phẩm nhìn hòi lâu vẫn không rõ tâm tư trên khuôn mặt kia.
“Nhà ngươi phải biết vô luận có thu hay không phần sính lễ này chỉ cần nhà ngươi làm gì có lỗi với Diệu Cần, Hoàng Phủ Gia cùng Hách Liên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đây là một uy hiếp nhưng Thượng Quan Cực Phẩm cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Hắn lang lảnh cười một tiếng, sau đó nói:
“Ta mặc dù không thương nàng nhưng là tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với nàng.” Đây là hắn hứa hẹn, về phần hứa hẹn này có thể làm cho hai nữ nhân này an tâm hay không thì hắn cũng nói.
2 tròng mắt sắc bén lần nữa quét về phía hai nữ nhân trước mắt, ánh mắt lưu chuyển Thượng Quan Cực Phẩm trong lòng tính toán vài thứ. Có lẽ nữ nhân Bạch Diệu Cần này, có thể mang lại cho hắn ích lợi vượt qua tưởng tượng của hắn.
Chẳng những là Bạch gia ở Giang Nam mà ngay cả Hoàng Phủ gia cùng Hách Liên gia ở kinh thành, thậm chí cả Lạc gia nhà thế gia này nếu đều có thể giúp hắn một tay trải qua thời gian dài gặp họa lớn thật có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Quả là thiên ý !
“Ta không thương nàng nhưng ta sẽ không làm gì có lỗi với nàng.” Bởi vì câu này mà lòng Bạch Diệu Cần chua xót. Trong lòng ngũ vị tạp trần lật quấy đoả lộn làm cho nàng lòng nặng trịch.
Cứ việc cố gắng giả bộ vô sự nhưng giương cũng giương không nổi khóe miệng đáy lòng của nàng khổ sở. Nàng ngu ngơ núp ở phía sau cửa nhìn xem Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh đến lại nhìn các nàng đi.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Vốn là nàng chỉ là đơn thuần sợ hai tỷ muội gây cho khó dễ nhất là tính tình Thiên Tuyền nhưng nghe chính miệng hắn nói ra sự thật hắn không thương nàng y lúc này hai chân của nàng lại giống như mọc rể chỉ có thể lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, chính tai nghe được hắn không thương nàng hắn sở dĩ cưới nàng là bởi vì nàng chung tình với hắn, hơn nữa nhân từ thiện tâm.
Nước mắt thiếu chút nữa tràn mi bởi vì mâấy chưữ “nhân từ thiện tâm” này.
Như vậy 1 cô nương bên ngoài đường cũng đầy, nàng trong mắt hắn thì ra là 1 người cũng không đặc biệt gì.Sớm đã biết là như vậy… không phải sao? Vì cái gì đáy lòng mỏi nhừ thế này, hốc mắt nước không ngừng toát ra làm hại đôi mắt nàng đẫm lệ sương mù, nước mắt từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống.
Đưa tay lau đi như thế nào cũng lau không sạch nước mắt không ngừng chảy. Nàng cắn chặt môi không để cho đau thương tận đáy lòng cùng đau nhức bật ra nhưng nhìn nàng bộ dáng bi thương tất cả đều in vào mắt của Thượng Quan Cực Phẩm cặp mắt kia sâu u không thấy đáy.
“Khóc cái gì?” Cận Thiên Tuyền cùng Mạc Vấn Linh hai người vấn tội kẻ kia ai biết mới vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt thê thảm của Bạch Diệu Cần núp ở phía sau cửa.
Nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, Thượng Quan Cực Phẩm nhíu mày, bước lên trước nhìn Bạch Diệu Cần thật lâu.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Rất giống tường tận xem xét như bảo bối gì kỳ lạ quý hiếm, cổ quái hắn chỉ dám nhìn, ngay cả đụng cũng không dám đụng sợ đụng vào sẽ xấu.
“Thiếp muốn gả cho chàng.” Vừa nghẹn ngào Bạch Diệu Cần vừa nói. Biết rõ hắn không thương nàng, cho dù chính tai nghe lời hắn nói, nàng cũng chỉ biết mình muốn gả cho hắn. Có lẽ từ kia lúc ban đầu đầu tiên nhìn nàng cũng đã mê muội, mất tâm rồi.
“Tốt.” Không hề ngoài ý muốn lấy được đáp án mình muốn, Thượng Quan Cực Phẩm vẻn vẹn gật đầu nhẹ nói có vậy.
“Mặc kệ chàng có yêu thiếp hay không, nhưng thiếp yêu chàng, thiếp muốn gả cho chàng.” Bạch Diệu Cần lần nữa nhắc lại sự dè dặt của 1 cô gái nên có đã ném đến chân trời nào rồi.
“Tốt.” Vẫn chỉ là 1 chữ tốt, đối mặt với nàng lệ rơi đầy mặt, hắn biết rõ thân là phu quân trong tương lai của nàng nên tiến lên cho nàng một cái ôm, trấn an tâm tình của nàng.Nhưng …… Những chuyện này hắn sẽ không làm.
“Còn có nếu là chàng cảm thấy thiếp có chỗ nào làm không tốt có thể nói cho thiếp biết, cho phép chàng vui chơi nhưng không cho phép chàng nạp thiếp.” Nàng vừa nói tay chân mặc dù vẫn luống cuống không có giương nanh múa vuốt, nhưng lại cực giống một con sư tử bảo vệ địa bàn.
“Tốt.” Hắn vẫn 1 từ tốt, trên mặt vốn là giả cười lại không hiểu quẹt một cái cười yếu ớt thay thế phát ra từ thật lòng mình. Có khi ngẫm lại nàng thật đúng là một cô nương thú vị.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Chuyện nàng nghĩ luôn khác với các cô nương tầm thường.
“Còn có bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì đều hi vọng chàng thành thực nói cho thiếp tất cả, thiếp cũng vậy vô luận chuyện gì thiếp hứa sẽ cùng chàng chung hoạn nạn.” Đối với hắn hứa hẹn cũng không biết hắn có nguyện ý hay không cứ như vậy mà hứa.
“Còn gì nữa không?”
“Đã không có.” Nàng muốn chỉ có như vậy, còn lại nàng cái gì cũng không cầu xin.
Sớm đã hạ quyết tâm, mặc kệ trong lòng hắn tính toán cái gì chỉ cần hắn có thể làm được những thứ nàng yêu cầu, nàng liền cam tâm tình nguyện trở thành thê tử của hắn.
“Cô muốn chỉ có những thứ này?”
Không cần tơ lụa, không cần nhà đẹp, nàng thậm chí không có mở miệng muốn hắn trước khi thành thân đem phủ đệ đổ nát này tu sửa một phen. Cái nữ nhân ngốc này muốn chỉ là những lời hứa như vậy với hai người sao?
“Đúng vậy.” Bạch Diệu Cần thận trọng gật đầu, khuôn mặt trắng nõn nở 1 nụ cười điềm tĩnh.
Tựa như 1 đoá hoa nở ra lặng lẽ làm rung động lòng người, tóm lòng tâm can của người nhìn nó
“Lời hứa hẹn như vậy đối với thiếp mà nói là rất quan trọng.” Một đôi con ngươi đen láy lập lòe loé sang long lanh nhìn hắn, vẻ chuyên chú kia phảng phất muốn hắn khắc vào trong tâm khảm của mình.
“Cô quên ta là một gian thương, lời hứa của ta có lẽ không đáng một đồng.”
“Thiếp tin tưởng chàng là một người đáng tin.” Người người đều nói hắn gian, nhưng nàng lại thủy chung không cảm thấy.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Nàng tin tưởng hắn là một nam nhân nói được là làm được, nàng rất rõ ràng người nam nhân này đối với nàng không có tình yêu nhưng nàng cũng không quan tâm. Nguyên vọng duy nhất chính là hy vọng có thể lẳng lặng cùng ở bên cạnh hắn, sinh mệnh đời người ngắn ngủi một khắc cũng muốn ở bên.
“Cô……” 1 kẻ nói năng khéo léo như hắn lại á khẩu.
Hắn chưa bao giờ từng gặp qua nữ nhân như nàng, ngu như vậy, còn ngốc như thế mà cây ngay không sợ chết đứng.
“Chỉ cần là chàng hứa hẹn, thiếp đều tin.” Đối mặt với hắn không nói gì, Bạch Diệu Cần thật lòng trả lời, nàng muốn kỳ thật không phải là câu hứa hẹn kia, nàng muốn là lời hứa hẹn sẽ đem lại dũng khí cho nàng. Tâm đã sớm đặt trên người hắn.
Dù là nàng mừng như điên nàng cũng không phải là không sợ hãi, cho nên cầu xin hắn lấy một cái dũng khí để cho nàng có thể làm việc nghĩa không chùn bước.
“Nên biết ta có thể sẽ vì bạc mà quên hứa hẹn.” Nàng trong mắt không chút nào do dự mà tin tưởng, làm cho hắn không khỏi cảm thấy phẫn nộ, vốn nên dễ dàng bật thốt ra lời hứa hẹn, hắn miệng lại không chịu nói ra. Chính là…… muốn cùng nàng giằng co.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Cho dù thật sự là như thế giờ thiếp chỉ muốn chàng hứa 1 câu mà thôi.” Bạch Diệu Cần vẫn là cố chấp như vậy lặp lại yêu cầu của mình phảng phất chỉ cần làm như vậy, nàng có thể lấy được thứ nàng muốn.
Một bên cố chấp, một bên khí thịnh mà không chịu, hai người bốn con mắt cứ như vậy trên không trung giằng co. Rốt cục, không ai cho là mình sẽ khuất phục.
“Được, ta đáp ứng cô.”
Rốt cục hắn đã gật đầu hứa hẹn, 1 cái lời hứa nho nhỏ kia lại đổi lấy 1 nét mặt tươi cười của Bạch Diệu Cần, phảng phất nàng chiếm được cái gì trân bảo nên thỏa mãn.
Nụ cười kia, sáng lạn phải làm cho Thượng Quan Cực Phẩm thấy ngây dại…… Nếu như có thể, hắn thậm chí cảm thấy cứ như vậy nhìn nàng cười cả đời cũng không tồi, có thể hết lần này tới lần khác ngày lại không từ, cửa sổ vốn đã lung lay sắp đổ đột nhiên bị kình lực đánh cho nát bét.
Một tiếng vang thật lớn phút chốc cắt đứt con mắt nhìn nhau giữa hai người……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.