Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 18: Học Chữ Giản Thể
Tố Nhiễm Phương Hoa
15/08/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Nguyên chủ chưa từng đến Viện thanh niên trí thức vào buổi tối, mà Thẩm Dao cũng không biết rõ tình hình bên này. Khi đến nơi cô phát hiện cũng có khá nhiều người, nhưng đứa trẻ giống Thẩm Cương thì không có một ai. Toàn bộ đều là những nam nữ thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí là hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn chắc phải có hơn hai mươi người.
Có thể phân biệt rõ ràng thanh niên trí thức và người dân trong thôn thông qua cách ăn mặc. Trong hai mươi mấy người này có mười mấy người là thanh niên trí thức của năm 68, 69.
Viện thanh niên trí thức vốn chính là từ đường của Thẩm thị, tuy nhiên thời kỳ đầu của cuộc vận động bị phe tạo phản đập hết bài vị tổ tiên và sư tử đá trước cửa rồi, nơi này bị bỏ hoang.
Vừa hay rất đông thanh niên trí thức xuống miền quê kiến thiết nông thôn, từ đường Thẩm thị rộng rãi nên được lát gạch dùng để làm chỗ ở cho bọn họ. Sau này, thanh niên trí thức nhiều quá không đủ chỗ ở nên mới để các tiểu đội sản xuất tự sắp xếp.
Lần lượt có người đến lớp học xóa mù chữ, giáo viên giảng dạy là người hai chị em đều quen biết, vị kẹo sữa vẫn còn vương trong miệng đây, người này không phải ai xa lạ mà chính là Tống thanh niên trí thức của đội sản xuất số tám bọn họ.
Lớp học xóa mù chữ ấy mà, vốn dĩ Thẩm Dao tưởng rằng mình sẽ không có hứng thú. Mặc dù cô không thi khoa cử nhưng trong Hầu phủ cũng có mời tiên sinh về dạy, cô không cần phải xóa mù chữ, chẳng qua là cô tò mò muốn nghe Tống thanh niên trí thức giảng bài thôi.
Kết quả, đến khi Tống thanh niên trí thức bắt đầu giảng bài cô mới phát hiện mình không hề nhận ra kiểu chữ ở nơi này. Chữ mà Tống thanh niên trí thức dạy khác hoàn toàn chữ cô biết, ít nét hơn nhiều, thành thử cô không rời đi.
Anh ta dạy một chữ, cô nhìn vài lần rồi ghi nhớ, nghe hết một tiết cô đã nắm được quy luật. Chữ viết ở nơi này gần như đã được đơn giản hóa, mặc dù cô chưa từng học, nhưng đoán mò thì cũng đúng được bảy tám phần.
Thẩm Cương vốn tưởng mình phải cùng chị gái đi nghe kể chuyện ở bên kia trước, nhưng cậu phát hiện chị ấy vẫn cứ ngồi yên, nên cũng ngồi chung nghe hết một tiết giảng.
Thẩm Dao làm việc tùy hứng, Thẩm Cương sẽ không nghi ngờ gì cả, người trong thôn cũng chỉ coi như cô thích đến hóng chuyện. Tuy nhiên cảnh này rơi vào trong mắt Từ Hướng Đông thì lại khác.
Đội trưởng Thẩm Quốc Trung là người biết chữ. Những chữ được dạy trong lớp này, ông có thể không biết được sao? Thẩm Dao cần gì phải xách đèn dầu đến đây học?
Suy nghĩ của anh ta tự động dời đến khả năng liệu có phải Thẩm Dao nhìn trúng Tống Tấn Thành rồi không, bèn muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng lại bị một thanh niên trí thức đến từ Thiên Tân kéo vào trong phòng, nơi bọn họ đang tụ họp.
Lớp học vừa kết thúc, Tống Tấn Thành lập tức bị các nữ học viên vây xung quanh đặt câu hỏi. Thẩm Cương thấy vậy cũng vội vàng cầm bài tập xông lên.
Nguyên chủ chưa từng đến Viện thanh niên trí thức vào buổi tối, mà Thẩm Dao cũng không biết rõ tình hình bên này. Khi đến nơi cô phát hiện cũng có khá nhiều người, nhưng đứa trẻ giống Thẩm Cương thì không có một ai. Toàn bộ đều là những nam nữ thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí là hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn chắc phải có hơn hai mươi người.
Có thể phân biệt rõ ràng thanh niên trí thức và người dân trong thôn thông qua cách ăn mặc. Trong hai mươi mấy người này có mười mấy người là thanh niên trí thức của năm 68, 69.
Viện thanh niên trí thức vốn chính là từ đường của Thẩm thị, tuy nhiên thời kỳ đầu của cuộc vận động bị phe tạo phản đập hết bài vị tổ tiên và sư tử đá trước cửa rồi, nơi này bị bỏ hoang.
Vừa hay rất đông thanh niên trí thức xuống miền quê kiến thiết nông thôn, từ đường Thẩm thị rộng rãi nên được lát gạch dùng để làm chỗ ở cho bọn họ. Sau này, thanh niên trí thức nhiều quá không đủ chỗ ở nên mới để các tiểu đội sản xuất tự sắp xếp.
Lần lượt có người đến lớp học xóa mù chữ, giáo viên giảng dạy là người hai chị em đều quen biết, vị kẹo sữa vẫn còn vương trong miệng đây, người này không phải ai xa lạ mà chính là Tống thanh niên trí thức của đội sản xuất số tám bọn họ.
Lớp học xóa mù chữ ấy mà, vốn dĩ Thẩm Dao tưởng rằng mình sẽ không có hứng thú. Mặc dù cô không thi khoa cử nhưng trong Hầu phủ cũng có mời tiên sinh về dạy, cô không cần phải xóa mù chữ, chẳng qua là cô tò mò muốn nghe Tống thanh niên trí thức giảng bài thôi.
Kết quả, đến khi Tống thanh niên trí thức bắt đầu giảng bài cô mới phát hiện mình không hề nhận ra kiểu chữ ở nơi này. Chữ mà Tống thanh niên trí thức dạy khác hoàn toàn chữ cô biết, ít nét hơn nhiều, thành thử cô không rời đi.
Anh ta dạy một chữ, cô nhìn vài lần rồi ghi nhớ, nghe hết một tiết cô đã nắm được quy luật. Chữ viết ở nơi này gần như đã được đơn giản hóa, mặc dù cô chưa từng học, nhưng đoán mò thì cũng đúng được bảy tám phần.
Thẩm Cương vốn tưởng mình phải cùng chị gái đi nghe kể chuyện ở bên kia trước, nhưng cậu phát hiện chị ấy vẫn cứ ngồi yên, nên cũng ngồi chung nghe hết một tiết giảng.
Thẩm Dao làm việc tùy hứng, Thẩm Cương sẽ không nghi ngờ gì cả, người trong thôn cũng chỉ coi như cô thích đến hóng chuyện. Tuy nhiên cảnh này rơi vào trong mắt Từ Hướng Đông thì lại khác.
Đội trưởng Thẩm Quốc Trung là người biết chữ. Những chữ được dạy trong lớp này, ông có thể không biết được sao? Thẩm Dao cần gì phải xách đèn dầu đến đây học?
Suy nghĩ của anh ta tự động dời đến khả năng liệu có phải Thẩm Dao nhìn trúng Tống Tấn Thành rồi không, bèn muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng lại bị một thanh niên trí thức đến từ Thiên Tân kéo vào trong phòng, nơi bọn họ đang tụ họp.
Lớp học vừa kết thúc, Tống Tấn Thành lập tức bị các nữ học viên vây xung quanh đặt câu hỏi. Thẩm Cương thấy vậy cũng vội vàng cầm bài tập xông lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.