Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 26: Lại Gặp Mặt 6
Tố Nhiễm Phương Hoa
16/08/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Thấy cô không trả lời, Hạ Thời hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Nghe hiểu tôi nói gì không? Nhớ kỹ chưa?”
Anh cảm thấy cô có thể thù dai như thế thì trí nhớ hẳn cũng tốt, lần trước người phụ nữ kia nói cô không hiểu chuyện nên dễ bị lừa. Ách, cái này nguy hiểm quá.
Lúc nãy anh còn thấy mừng thầm vì Thẩm Cương vội đi vệ sinh để Thẩm Dao ở đây một mình, tạo cơ hội cho anh nói chuyện, bây giờ nghĩ lại sao thằng nhóc kia chẳng đáng tin gì cả. Ngộ nhỡ có người xấu rắp tâm lừa gạt chị cậu ta, chỉ hai phút này thôi đã có thể làm rất nhiều chuyện.
Trong đầu anh mường tượng ra đủ loại tình huống, càng nghĩ càng lo lắng, hoàn toàn không nhận thức được đây vốn không phải chuyện mình cần quan tâm.
Thẩm Dao không quen bị người khác dựa vào gần như thế, sau lưng lại là tường nên không thể lùi lại, quên luôn cả việc giả ngốc, theo bản năng đẩy Hạ Thời ra, nói: “Anh lùi lại một tí.”
Hạ Thời mà không muốn thì chút sức lực ít ỏi đó của cô sao lay chuyển được anh.
Thấy cô cau mày hờn giận, Hạ Thời lại lẩm bẩm. Hiếm khi anh nổi lòng tốt nhắc nhở người khác thế mà cô ngốc này còn không biết cảm ơn, thế là anh không chịu tránh ra, bướng bỉnh hỏi tiếp: “Có hiểu tôi nói gì không?”
Cái người này bị chập dây thần kinh nào vậy trời! Thẩm Dao không muốn kì kèo với anh, nói đại một chữ ‘hiểu’ rồi im lặng.
Chẳng hiểu vì sao Hạ Thời đột nhiên nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Thẩm Dao khi nhìn Tống Tấn Thành, lại nghĩ đến sự qua loa của cô khi nói chuyện với mình, anh nắm cằm cô bắt cô đối mặt với anh.
Thẩm Dao không ngờ anh dám làm như vậy mình, ánh mắt như có lửa, nếu không phải cằm bị giữ chắc khó nói chuyện thì có lẽ cô đã hét to một câu ‘làm càn’.
Cuối cùng Hạ Thời cũng thành công làm Thẩm Dao ngẩng đầu nhìn mình, mắt đối mắt, khoảng cách cực kỳ gần. Chẳng mấy chốc tâm trạng anh tốt lạ thường, cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh.
Động tác ngả ngớn này chọc giận Thẩm Dao, cô không nghĩ ngợi gì nữa, đá thẳng vào phía dưới của anh.
Cái tên này tồi kinh khủng, trước đó còn kiêu ngạo cảnh cáo người khác không được đến gần mình trong phạm vi ba mét, bây giờ lại sỗ sàng như vậy?
Cằm con gái là thứ anh muốn nắm thì nắm chắc? Nực cười.
Cô đang bực mình nên đá rất mạnh, vốn định cho anh biết tay, ai ngờ anh lại nghiêng người tránh thoát dễ như ăn kẹo.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Cương chạy tới từ phía xa, Hạ Thời sung sướng vỗ đầu Thẩm Dao: “Cô ngốc, nhớ lời tôi nói nhé.”
Sau đó anh lùi lại, cười tủm tỉm phong độ rời đi. Anh vừa đi cũng đúng lúc Thẩm Cương quay về.
Chờ hai chị em đi rồi, Từ Hướng Đông mới bước ra khỏi khúc rẽ.
Mẹ ơi, chuyện Hạ Thời với Thẩm Dao là thế nào? Anh ta bỏ lỡ cái gì rồi?
Hạ Thời nắm cằm con gái, lại còn là cô ngốc.
Ảo giác à, rõ ràng cậu ta rất ghét Thẩm Dao cơ mà?
Thấy cô không trả lời, Hạ Thời hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Nghe hiểu tôi nói gì không? Nhớ kỹ chưa?”
Anh cảm thấy cô có thể thù dai như thế thì trí nhớ hẳn cũng tốt, lần trước người phụ nữ kia nói cô không hiểu chuyện nên dễ bị lừa. Ách, cái này nguy hiểm quá.
Lúc nãy anh còn thấy mừng thầm vì Thẩm Cương vội đi vệ sinh để Thẩm Dao ở đây một mình, tạo cơ hội cho anh nói chuyện, bây giờ nghĩ lại sao thằng nhóc kia chẳng đáng tin gì cả. Ngộ nhỡ có người xấu rắp tâm lừa gạt chị cậu ta, chỉ hai phút này thôi đã có thể làm rất nhiều chuyện.
Trong đầu anh mường tượng ra đủ loại tình huống, càng nghĩ càng lo lắng, hoàn toàn không nhận thức được đây vốn không phải chuyện mình cần quan tâm.
Thẩm Dao không quen bị người khác dựa vào gần như thế, sau lưng lại là tường nên không thể lùi lại, quên luôn cả việc giả ngốc, theo bản năng đẩy Hạ Thời ra, nói: “Anh lùi lại một tí.”
Hạ Thời mà không muốn thì chút sức lực ít ỏi đó của cô sao lay chuyển được anh.
Thấy cô cau mày hờn giận, Hạ Thời lại lẩm bẩm. Hiếm khi anh nổi lòng tốt nhắc nhở người khác thế mà cô ngốc này còn không biết cảm ơn, thế là anh không chịu tránh ra, bướng bỉnh hỏi tiếp: “Có hiểu tôi nói gì không?”
Cái người này bị chập dây thần kinh nào vậy trời! Thẩm Dao không muốn kì kèo với anh, nói đại một chữ ‘hiểu’ rồi im lặng.
Chẳng hiểu vì sao Hạ Thời đột nhiên nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Thẩm Dao khi nhìn Tống Tấn Thành, lại nghĩ đến sự qua loa của cô khi nói chuyện với mình, anh nắm cằm cô bắt cô đối mặt với anh.
Thẩm Dao không ngờ anh dám làm như vậy mình, ánh mắt như có lửa, nếu không phải cằm bị giữ chắc khó nói chuyện thì có lẽ cô đã hét to một câu ‘làm càn’.
Cuối cùng Hạ Thời cũng thành công làm Thẩm Dao ngẩng đầu nhìn mình, mắt đối mắt, khoảng cách cực kỳ gần. Chẳng mấy chốc tâm trạng anh tốt lạ thường, cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh.
Động tác ngả ngớn này chọc giận Thẩm Dao, cô không nghĩ ngợi gì nữa, đá thẳng vào phía dưới của anh.
Cái tên này tồi kinh khủng, trước đó còn kiêu ngạo cảnh cáo người khác không được đến gần mình trong phạm vi ba mét, bây giờ lại sỗ sàng như vậy?
Cằm con gái là thứ anh muốn nắm thì nắm chắc? Nực cười.
Cô đang bực mình nên đá rất mạnh, vốn định cho anh biết tay, ai ngờ anh lại nghiêng người tránh thoát dễ như ăn kẹo.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Cương chạy tới từ phía xa, Hạ Thời sung sướng vỗ đầu Thẩm Dao: “Cô ngốc, nhớ lời tôi nói nhé.”
Sau đó anh lùi lại, cười tủm tỉm phong độ rời đi. Anh vừa đi cũng đúng lúc Thẩm Cương quay về.
Chờ hai chị em đi rồi, Từ Hướng Đông mới bước ra khỏi khúc rẽ.
Mẹ ơi, chuyện Hạ Thời với Thẩm Dao là thế nào? Anh ta bỏ lỡ cái gì rồi?
Hạ Thời nắm cằm con gái, lại còn là cô ngốc.
Ảo giác à, rõ ràng cậu ta rất ghét Thẩm Dao cơ mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.