Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 16: Tìm Điểm Đột Phá
Tố Nhiễm Phương Hoa
15/08/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Vương Vân Chi dạy dỗ Thẩm Cương một trận. Thẩm Cương gật đầu đáp lời theo tiết tấu dạy dỗ của bà, cậu có thể đọc vanh vách những lời tiếp theo bà nói luôn rồi.
“Chị con không có anh em nào khác, chỉ có mỗi mình con mà thôi. Con không thể coi mình là em trai được, phải nhớ kỹ con luôn là anh trai.”
Bà nói hoài nói mãi, Thẩm Dao đi ra vừa hay bắt gặp cảnh này, cuối cùng cũng biết làm thế nào để nuôi dạy ra người em trai tốt Thẩm Cương rồi.
Vừa trông thấy Thẩm Dao, Vương Vân Chi không cằn nhằn Thẩm Cương nữa, đi qua hỏi cô có đói không, rồi bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị đi nấu ăn.
Nói là đi nấu ăn chứ thật ra cũng chỉ là xào món rau, bởi vì Thẩm Cương đã nấu cơm xong, rau cũng rửa xong và thái sẵn, chỉ cần đợi Vương Vân Chi về xào.
Khi rau được dọn lên bàn, Thẩm Dao nhìn thấy dĩa rau cải xào và một dĩa gỏi đậu kia thì cầm đũa suy nghĩ về cuộc đời.
Nghèo, quá nghèo. Ông trời cho cô sống mười lăm năm sung sướng, không lẽ mấy ngày trước mới phát hiện ra sai sót nên thu lại của cô?
Nhưng làm gì có đạo lý con gái không được Định Nam Hầu phủ bảo vệ thì sẽ không sống được chứ. Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải cô sẽ rất có lỗi với sự giáo dục mười mấy năm nay của mẫu thân sao.
Mẫu thân từng nói, nữ nhân muốn sống tốt phải có ba chỗ dựa quan trọng, nhà mẹ đẻ đắc lực, nhà chồng lớn mạnh, và cái cuối cùng là bản thân có thể tự đứng vững.
Thẩm Dao nghĩ, ba cô là tiểu đội trưởng của đội sản xuất, không là gì so với phụ thân của cô. Cuộc sống ở đây kém xa Hầu phủ, cho nên nhà mẹ đẻ chưa đến mức gọi là đắc lực.
Nói về nhà chồng ấy mà, hiện giờ cô nổi danh là kẻ ngốc, cộng thêm bên này thành thân cũng không cần quá sớm, cô không định tìm một người nông dân nương tựa để sống qua ngày. Chỗ dựa này tạm thời gác sang một bên.
Lại điểm qua những sở học của cô từ nhỏ đến lớn, cầm kỳ thư họa hoàn toàn không dùng đến. Về mặt nữ công thì một năm chỉ có thể mua được vài thước vải thô, không gian phát huy quá mức hạn hẹp.
Về khả năng quản gia xử lý sản nghiệp, dưới ánh mắt của quần chúng nhân dân nhìn chằm chằm, đầu cơ tích trữ cùng theo đuôi tư bản chủ nghĩa đều không phải việc tốt.
Phân tích một lúc lâu, cuối cùng cô rút ra được kết luận, đây thật là một thế giới vặn vẹo.
Cô chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ nửa buổi chiều, nhớ đến Hạ Thời và Từ Hướng Đông mới gặp sáng nay.
Cách ăn mặc của họ quá chói mắt trong số các nông dân giản dị, rách rưới. Chất liệu của bộ quần áo kia, dựa vào mắt nhìn của Thẩm Dao, không cần quan sát kỹ cũng biết là đồ tốt.
Hay là Tống thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, tình hình kinh tế cũng mạnh hơn người dân trong thôn rất nhiều.
Thanh niên trí thức? Đám thanh niên từ thành phố đến đây chính là điểm đột phá. Muốn sống ngày tháng tốt đẹp, trước tiên cô cần phải tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Thẩm gia thôn có một lớp dạy bổ túc buổi tối để xóa nạn mù chữ trong thôn. Mỗi tối nơi đây đều có thanh niên trí thức đến giảng bài, trong thôn sẽ tính tiền công cho thanh niên trí thức đấy. Người dân chịu học thì tự xách đèn dầu qua đó là được.
Thẩm Dao suy nghĩ một hồi, quyết định buổi tối ăn xong cơm phải bảo Thẩm Cương dẫn qua đó mới được.
Vương Vân Chi dạy dỗ Thẩm Cương một trận. Thẩm Cương gật đầu đáp lời theo tiết tấu dạy dỗ của bà, cậu có thể đọc vanh vách những lời tiếp theo bà nói luôn rồi.
“Chị con không có anh em nào khác, chỉ có mỗi mình con mà thôi. Con không thể coi mình là em trai được, phải nhớ kỹ con luôn là anh trai.”
Bà nói hoài nói mãi, Thẩm Dao đi ra vừa hay bắt gặp cảnh này, cuối cùng cũng biết làm thế nào để nuôi dạy ra người em trai tốt Thẩm Cương rồi.
Vừa trông thấy Thẩm Dao, Vương Vân Chi không cằn nhằn Thẩm Cương nữa, đi qua hỏi cô có đói không, rồi bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị đi nấu ăn.
Nói là đi nấu ăn chứ thật ra cũng chỉ là xào món rau, bởi vì Thẩm Cương đã nấu cơm xong, rau cũng rửa xong và thái sẵn, chỉ cần đợi Vương Vân Chi về xào.
Khi rau được dọn lên bàn, Thẩm Dao nhìn thấy dĩa rau cải xào và một dĩa gỏi đậu kia thì cầm đũa suy nghĩ về cuộc đời.
Nghèo, quá nghèo. Ông trời cho cô sống mười lăm năm sung sướng, không lẽ mấy ngày trước mới phát hiện ra sai sót nên thu lại của cô?
Nhưng làm gì có đạo lý con gái không được Định Nam Hầu phủ bảo vệ thì sẽ không sống được chứ. Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải cô sẽ rất có lỗi với sự giáo dục mười mấy năm nay của mẫu thân sao.
Mẫu thân từng nói, nữ nhân muốn sống tốt phải có ba chỗ dựa quan trọng, nhà mẹ đẻ đắc lực, nhà chồng lớn mạnh, và cái cuối cùng là bản thân có thể tự đứng vững.
Thẩm Dao nghĩ, ba cô là tiểu đội trưởng của đội sản xuất, không là gì so với phụ thân của cô. Cuộc sống ở đây kém xa Hầu phủ, cho nên nhà mẹ đẻ chưa đến mức gọi là đắc lực.
Nói về nhà chồng ấy mà, hiện giờ cô nổi danh là kẻ ngốc, cộng thêm bên này thành thân cũng không cần quá sớm, cô không định tìm một người nông dân nương tựa để sống qua ngày. Chỗ dựa này tạm thời gác sang một bên.
Lại điểm qua những sở học của cô từ nhỏ đến lớn, cầm kỳ thư họa hoàn toàn không dùng đến. Về mặt nữ công thì một năm chỉ có thể mua được vài thước vải thô, không gian phát huy quá mức hạn hẹp.
Về khả năng quản gia xử lý sản nghiệp, dưới ánh mắt của quần chúng nhân dân nhìn chằm chằm, đầu cơ tích trữ cùng theo đuôi tư bản chủ nghĩa đều không phải việc tốt.
Phân tích một lúc lâu, cuối cùng cô rút ra được kết luận, đây thật là một thế giới vặn vẹo.
Cô chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ nửa buổi chiều, nhớ đến Hạ Thời và Từ Hướng Đông mới gặp sáng nay.
Cách ăn mặc của họ quá chói mắt trong số các nông dân giản dị, rách rưới. Chất liệu của bộ quần áo kia, dựa vào mắt nhìn của Thẩm Dao, không cần quan sát kỹ cũng biết là đồ tốt.
Hay là Tống thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, tình hình kinh tế cũng mạnh hơn người dân trong thôn rất nhiều.
Thanh niên trí thức? Đám thanh niên từ thành phố đến đây chính là điểm đột phá. Muốn sống ngày tháng tốt đẹp, trước tiên cô cần phải tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Thẩm gia thôn có một lớp dạy bổ túc buổi tối để xóa nạn mù chữ trong thôn. Mỗi tối nơi đây đều có thanh niên trí thức đến giảng bài, trong thôn sẽ tính tiền công cho thanh niên trí thức đấy. Người dân chịu học thì tự xách đèn dầu qua đó là được.
Thẩm Dao suy nghĩ một hồi, quyết định buổi tối ăn xong cơm phải bảo Thẩm Cương dẫn qua đó mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.