Quyển 2 - Chương 3: Nam ưu tuyền
Ân Tầm
07/10/2013
Ngay khi Trang Noãn Thần không cách nào thoát khỏi "ám ảnh" đêm đó, Giang Mạc Viễn lại đúng giờ đến đón cô đi dự tiệc.
Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần ngại ngần, anh bất giác mỉm cười, "Em ăn gì chưa?"
Cô lắc đầu, dán sát lưng vào ghế, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Ngày hôm nay anh vẫn ăn vận nghiêm chỉnh như thường nhật. Áo sơ mi, comple đen, cravat, kẹp cravat và măng séc đồng màu, kết hợp chung tạo nên vẻ quyền uy cho anh. Cô phát hiện anh tựa hồ rất thích màu tối. Tông màu thâm trầm thế này dù anh không làm gì cũng gây áp lực lớn lao cho cô.
Giang Mạc Viễn nhịn cười, anh vươn tay cầm lấy một chiếc hộp, mở ra đưa cô. Hương phô mai thơm nức mũi lấp đầy vị giác của Trang Noãn Thần, cô hét lên vui mừng, "Tại sao lại có bánh kem?"
"Em ăn tạm đi, đừng để mình đói." Giang Mạc Viễn không giải thích bánh kem có từ đâu. Anh lấy thêm một chai nước suối đưa cô.
Trang Noãn Thần là tuýp người thích ăn đồ ngọt, nhất là ngay lúc đói bụng lại gặp được bánh kem phô mai thơm ngon thế này. Cô nhận lấy, quên bẵng mọi xấu hổ và khẩn trương, cắn một miếng thật to.
Tài xế chạy xe đưa mắt qua kính, lướt nhìn phía sau. Ban nãy chạy ngang qua cửa hàng bánh ngọt, anh ta thấy đích thân anh Giang xuống xe, tự mình vào chọn bánh. Anh ta cứ tưởng anh Giang muốn ăn, hóa ra là mua cho cô Trang. Thế nhưng cách ăn uống của cô Trang có hơi...
Giang Mạc Viễn không để ý đến tài xế, anh dừng mắt trên mặt Trang Noãn Thần, thấy cô vui vẻ ăn bánh, anh cũng thoải mái hẳn. Đôi mắt anh trông càng dịu dàng, khóe miệng ngập tràn ý cười, "Em ăn từ từ thôi, uống thêm nước nữa."
Cô ăn rất thoải mái, không hề tỏ vẻ ngại ngùng. Cô cầm chai nước Giang Mạc Viễn đưa tu ừng ực, rồi ăn gần hết bánh kem với hai lần há miệng. Miệng cô phình to, gương mặt trang điểm tinh tế bị dáng ăn buồn cười phá hỏng hoàn toàn. Trang Noãn Thần như một đứa trẻ đến từ vùng tị nạn, nhai ngấu nghiến bánh kem phô mai, vị ngon thơm nồng lan tỏa khắp lưỡi cô. Suốt quá trình, Giang Mạc Viễn luôn dùng vẻ mặt thích thú nhìn cô. Thấy cô giải quyết gọn gàng bánh kem trong tích tắc, anh hơi ngạc nhiên, cười trêu chọc, "Lần đầu tiên tôi mới thấy một cô gái ăn ba phát là xong miếng bánh kem."
Trang Noãn Thần nuốt chửng bánh, uống liền một hơi nước. Miếng cuối cùng ăn quá nhanh nên Trang Noãn Thần mắc nghẹn. Giang Mạc Viễn bật cười, vội vàng cầm chai nước đút cô uống.
"Cám ơn anh, em rất đói bụng." Sau khi điều hòa hơi thở gấp gáp, cô thỏa mãn chép miệng. Bắt gặp vẻ tươi cười trong mắt anh, cô xấu hổ, "Em không dọa anh sợ chứ?"
"Hơi hơi." Giang Mạc Viễn ăn ngay nói thật, khóe miệng anh vẫn mang vẻ cười nhạo. Biết cô lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn ngốn nga ngốn nghiến. Trong ấn tượng của anh, cô ăn cái gì cũng từ tốn và nhã nhặn.
"Ơ?" Trang Noãn Thần buồn phiền.
"Em sao thế?" Anh buồn cười nhìn cô. Dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, không giả vờ, không nhu mì, ít nhất không chú ý chuyện vặt vãnh trước mặt anh như những người phụ nữ khác.
Trang Noãn Thần buồn rười rượi, "Trên weibo phổ biến một câu thế này. Khi phụ nữ để lộ mọi diện mạo của mình trước mặt một người đàn ông, thì một là lấy anh ta làm chồng, hai là giết anh ta chết.”
Giang Mạc Viễn thoạt sửng sốt, anh bật cười, ánh mắt anh vừa hiền hậu vừa ấm áp nhìn cô, "Vậy em định giết tôi hay… lấy tôi làm chồng?" Giọng anh trầm thấp và hồn hậu, nghe có vẻ như vui đùa nhưng khiến tim cô đập mạnh bất ngờ. Vốn dĩ cô chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu trả lời nhận được từ anh lại làm cô rối rắm.
Giang Mạc Viễn thấy cô thẹn thùng, anh mỉm cười, cũng không tiếp tục đề tài này. Sau khi xe ngoặt cua, anh rút một chiếc hộp từ cặp xách ra đưa cô. Cử động này khiến Trang Noãn Thần vứt bỏ vẻ xấu hổ hoàn toàn. Cô hiếu kỳ đưa mắt nhìn chiếc hộp rồi nhìn đến anh, cô mở ra xem, "Lắc tay đẹp quá."
"Em đeo thử đi."
"Anh tặng em?" Trang Noãn Thần sửng sốt. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tặng đồ cho cô. Suốt một năm qua, trang sức và váy dạ hội đều do cô lựa chọn, rồi anh chi trả...
Giang Mạc Viễn mỉm cười, lấy chiếc lắc từ trong hộp, kéo tay cô qua, đeo lên cho cô.
Trang Noãn Thần nhìn gương mặt nghiêng chăm chú của Giang Mạc Viễn, cô xấu hổ rụt tay về. Một chiếc lắc tay hình hoa sơn trà xinh xắn được đeo trên cổ tay của Trang Noãn Thần...
"Đẹp lắm, em đeo đi." Giang Mạc Viễn tán thưởng. Anh nhìn cô, lông mày bất giác chau lại, "Váy dạ hội hôm nay em mặc..."
Trang Noãn Thần cúi nhìn một chút, mỉm cười giải thích, "Không phải em không muốn mua cái mới đâu. Mà tại hôm nay em không kịp đi mua, với em thấy mua nữa thì lãng phí quá." Hôm nay cô mặc váy dạ hội trắng hở vai đã từng diện trước đây, làn váy dài đến mắt cá chân, kiểu dáng đơn giản và trang nhã mà cô thích.
"Lãng phí?" Giang Mạc Viễn khó hiểu.
Trang Noãn Thần gật đầu, nhìn anh chăm chú, "Thật lòng mà nói nhà em bây giờ giống như cửa hàng bán váy dạ hội. Tốn nhiều tiền mua váy chỉ mặc có một lần thì tiếc lắm. Em thấy như thế này rất hay. Một việc mà có tới ba lợi ích. Thứ nhất là tiện cho em, thứ hai là phát huy giá trị của váy dạ hội và thứ ba là tiết kiệm tiền cho anh.
Giang Mạc Viễn tựa hồ chưa nghe ai nói năng hùng hồn thế này bao giờ, anh cong môi cười, "Lần sau cứ mua váy mới đi."
"Ờ..." Trang Noãn Thần ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng nói thầm, nếu anh đã muốn vậy, cô sẽ lên mạng mở cửa hàng chuyên bán váy dạ hội.
Cô vô thức đưa mắt sang cửa xe, ánh đèn bên ngoài hắt lên mặt kính, phác họa lờ mờ bóng cô lên cửa sổ. Con mắt người đàn ông này quá mức lợi hại, chiếc váy dạ hội này cô mặc đúng một lần, không ngờ anh nhớ kỹ như vậy. Mà cô mặc váy dạ hội này đẹp quá đi chứ! Trang Noãn Thần bất giác tự tin hơn, nhìn bóng mình trên cửa kính, cô chỉ muốn bật cười. Ánh mắt cô lại dời sang hình bóng người đàn ông phía sau.
Ánh sáng trong xe và bên ngoài hòa vào nhau tỏa lên đường nét đàn ông mạnh mẽ qua bộ comple. Trang Noãn Thần nhìn chăm chú, đột nhiên cô thấy mình mặc váy dạ hội trắng, còn anh mặc comple đen, hai bóng hình này trông thế nào cũng giống cô dâu và chú rể...
***
Xe chạy vào một câu lạc bộ tư nhân ở Sùng Văn Môn. Bên ngoài câu lạc bộ không có bất cứ biển hiệu nào, nhưng vào trong mới thấy nơi đây xa xỉ cực kỳ.
Giang Mạc Viễn tựa hồ là trung tâm của sự chú ý như mọi khi, kể cả cô cũng được hưởng lây. Anh chào hỏi xã giao, sau đó vòng tay ôm eo cô, "Qua kia lấy đồ ăn, không cần theo anh."
Hơi thở đàn ông ấm áp phả vào tai cô, khiến cô ngứa ngáy, cô gật đầu mỉm cười rời đi. Trong bữa tiệc, anh không ngại tỏ vẻ thân mật với cô. Cô đã quen từ lâu rồi phải không? Quen anh săn sóc, quen ánh mắt đố kỵ từ mọi người, quen bị khách khứa coi cô là người tình của anh, nhưng tại sao hôm nay cô lại hoảng hốt? Chỉ vì anh bất thường ư?
Ngày trước là tài xế tới đón cô.
Ngày trước mỗi lúc chỉ có cô và anh ở bên nhau, cô và anh rất hiếm khi trò chuyện.
Ngày trước, anh sẽ không tặng hoa và quà cho cô.
Ngày trước, anh sẽ không quan tâm cô mặc đồ như thế nào, có ăn cái gì hay không...
Rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào? Cô hoàn toàn mù mờ.
Bữa tiệc thoáng chốc ầm ĩ hơn, tựa hồ một nhân vật lớn nào đó mới tới. Trang Noãn Thần đang định lấy hoa quả, thì vô thức đưa mắt theo hướng ồn ào, cô hơi giật mình. Nam Lão cũng tới, vậy chứng minh bữa tiệc này không tầm thường.
Nam Lão là một người nổi tiếng cô thường thấy trên tạp chí kinh tế. Ông là Hoa Kiều, thu mua công ty truyền thông cô đang làm rồi tiến quân vào thị trường Trung Quốc. Có tin đồn thời điểm tập đoàn Đức Mã thu mua công ty truyền thông Đức Mã, ông cũng về nước xem xét một chuyến, nhưng lúc đó cô chưa làm việc trong công ty, không có dịp chứng kiến phong thái của ông, không ngờ hôm nay lại được gặp ông ở đây.
Nam Lão nom khỏe mạnh, tóc ông lấm tấm bạc có vẻ nhân hậu, ông ưỡn thẳng người bước đi từng bước toát lên khí thế oai phong lẫm liệt. Thảo nào người trong giới thường gọi ông là "lão Nam", chắc hẳn đều xuất phát từ sự tôn trọng dành cho ông.
Từ khi ông vào cửa đến lúc tiệc bắt đầu, rất nhiều người chào hỏi ông, nhưng ông chỉ mỉm cười gật đầu. Ông đi về phía Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần hiếu kỳ nhìn theo, cô thấy bóng cô gái đứng cạnh Nam Lão nhìn rất quen, nhưng nghĩ không ra. Cô cầm dĩa trái cây đến gần họ, không phải cô muốn nghe trộm, mà cô chỉ muốn đến gần thần tượng của mình... Nam Lão.
Ông chủ đứng gần trước mắt, sao cô có thể không hưng phấn?
Hai người trò chuyện rất nhỏ, cô không biết cụ thể. Nhưng cô nghe loáng thoáng Nam Lão hỏi Giang Mạc Viễn, "Tiểu Giang, con có định qua giúp bác không?"
Giang Mạc Viễn cười đáp, "Lão Nam đừng chọc con, cấp dưới của bác toàn người tài, sao con dám ạ?"
Nam Lão lắc đầu, ngữ khí có vẻ tiếc nuối, "Bác không biết Tiêu Duy cho con lợi ích gì nữa.”
"Con phải trả hết cái ân cái nghĩa mình nợ. Lão Nam cũng biết con không thích nợ ân tình của người khác."
Nam Lão mỉm cười, vỗ vai anh, giọng ông vừa như bất đắc dĩ vừa như khen ngợi, "Con giống hệt ba mình, nhưng con có tài hơn ông ấy."
"Cám ơn, lão Nam khen con."
Trang Noãn Thần âm thầm kinh ngạc. Cô thấy Nam Lão rất thích Giang Mạc Viễn. Nhưng rốt cuộc Giang Mạc Viễn nợ ân tình gì của Tiêu Duy? Cô không biết nhưng có thể chỉ là vài câu giao thiệp lấy lệ mà thôi. Cô đang muốn đi lại nghe cô gái đứng cạnh Nam Lão lên tiếng, "Giang Mạc Viễn, anh cao ngạo lắm. Ba em mời anh mà anh cứ từ chối suốt."
Giọng nói này…
Trang Noãn Thần nghe rất quen tai, cô cau mày cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, anh cất giọng lịch sự, "Xin lỗi, cháu có việc phải ra đây một chút." Anh nhìn Trang Noãn Thần bên này, gọi khẽ, "Noãn Noãn..."
Trang Noãn Thần không kịp phản ứng, cô nhìn anh không chớp mắt, Noãn Noãn? Anh gọi cô như vậy hình như hơi mờ ám... chẳng lẽ muốn lấy cô làm lá chắn. Cô đặt đĩa trái cây xuống, nở nụ cười đi đến gần anh. Anh bèn vươn tay ôm cô, động tác vô cùng thân thiết và tự nhiên.
"Trang Noãn Thần? Sao lại là cô?" Đôi mắt cô gái vừa kinh ngạc vừa ghen ghét, tay chỉ vào Trang Noãn Thần đang dựa trong lòng Giang Mạc Viễn, vẻ mặt cô ta khó tin.
Trang Noãn Thần sửng sốt, không ngờ có người biết tên cô. Trang Noãn Thần nhìn cô ta, vẻ mặt cô cũng chuyển thành thảng thốt!
Nam Ưu Tuyền!
Tại sao là cô ta?
Năm tháng vĩnh viễn là lưỡi dao sắc bén mài giũa con người. Sau khi gặp lại, cô và Nam Ưu Tuyền đều được năm tháng gọt giũa thành dáng vẻ chững chạc của phụ nữ trưởng thành, vẻ ngây thơ đơn thuần thuở xưa cũng tan biến theo thời gian.
Cô là vậy. Nam Ưu Tuyền cũng vậy.
Trang Noãn Thần ngây người nhìn Nam Ưu Tuyền trước mắt. Cô phảng phất nhớ đến thời đại học. Khi đó, Nam Ưu Tuyền mặc váy hoa thuần khiết, mái tóc cô ta đen dài thả bay theo gió, ánh nắng rọi lên tóc cô ta, làm cô ta xinh xắn như búp bê, nụ cười luôn hiện trên môi và mắt cô ta. Trang noãn Thần còn nhớ câu đầu tiên cô ta nói với mình: Chào em, em là Trang Noãn Thần? Tên em rất ấm áp...
Ngày ấy, Nam Ưu Tuyền cũng ấm áp, giọng nói ấm áp, nụ cười ấm áp. Cô biết xuất thân của cô ta không bình thường, nhưng không ngờ ba cô ta lại là Nam Lão!
"Trang Noãn Thần, nếu hồi đó chưa thấy cô trang điểm lần nào, nhất định hôm nay tôi sẽ không nhận ra cô." Thấy Trang Noãn Thần nhìn mình chăm chú, Nam Ưu Tuyền mỉm cười, nhưng đôi mắt ấm áp thời đại học đã biến mất từ lâu, chỉ còn vẻ khinh thường và châm chọc.
Trang Noãn Thần á khẩu không trả lời được. Cô sơ ý, cô cứ tưởng mình trang điểm sẽ khác xa dáng vẻ ngày thương. Suýt nữa cô đã quên. Ở tiệc liên hoan khiêu vũ đầu tiên của thời đại học, Nam Ưu Tuyền đã trang điểm cho cô. Cô ta muốn giúp cô trở nên xinh xắn, để tỏ tình với người bạn trai cô thầm mến từ lâu.
"Trùng hợp quá..." Cô gượng gạo thốt ra hai chữ.
"Trùng hợp thật." Nam Ưu Tuyền tươi cười, chất giọng của cô ta không mấy tử tế.
"Ưu Tuyền, bạn con à?" Nam Lão nhoẻn miệng cười.
"Đây là đàn em thời đại học của con." Nam Ưu Tuyền cười với Nam Lão, lại nhìn Trang Noãn Thần, "Thế giới quả là nhỏ, không ngờ cô thay tới đổi lui, cuối cùng lại đến bên Mạc Viễn. Trang Noãn Thần, hóa ra sáu năm trước cô bỏ rơi Cố Mặc là để trèo cao. Cô nhìn xa trông rộng thật đấy."
Trang Noãn Thần siết tay đến đau đớn.
"Xin lỗi, chúng tôi có việc, xin phép đi trước." Giang Mạc Viễn cất giọng trầm tĩnh, đan tay mình vào tay cô, kéo cô rời đi.
Bàn tay đàn ông to lớn và ấm áp, Trang Noãn Thần ngước nhìn gương mặt nghiêng ôn hòa và bờ môi hơi mím lại của anh. Anh có biết lúc này cô biết ơn anh đến nhường nào không?
"Trang Noãn Thần!" Nam Ưu Tuyền dõi theo bóng lưng của Trang Noãn Thần, cô ta gằn giọng, "Cố Mặc đã về Bắc Kinh, cô biết không?"
Bước chân của cô đột nhiên khựng lại!
Giang Mạc Viễn cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô.
Trang Noãn Thần không xoay đầu, cả người cô như bị đổ chì, Giang Mạc Viễn đang nắm tay cô cũng phát hiện cô run lẩy bẩy.
"Nếu không phải ban nãy chạm mặt anh ấy, tôi cũng không biết anh ấy đã về." Giọng Nam Ưu Tuyền lạnh tanh.
Một nỗi đau đớn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần. Cô nghe thấy trái tim mình nát vụn, nỗi đau khổ đang nhấn chìm cô từ từ. Tin tức này bất ngờ đến mức cô không thể tin tưởng vào tai mình.
Cố Mặc đã về!
Nói vậy, người cô trông thấy ở sân bay đúng là anh!
Anh đang ở gần đây!
"Trang Noãn Thần, nếu cô còn lương tâm thì hãy xin lỗi anh ấy. Cô không hề biết..." Nam Ưu Tuyền hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng lạnh lẽo nói hết câu, "Cô không biết, Cố Mặc đã được trường đại học Thanh Hoa tuyển thẳng, nhưng anh ấy vì cô mới chọn trường giống cô, thậm chí còn sửa ngành học!"
"Cái gì?" Trang Noãn Thần quay phắt đầu, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng!
Cô không biết, không hề biết. Cố Mặc chưa từng nói với cô, mà cô cũng không bao giờ hỏi Cố Mặc... Tuy cô biết Cố Mặc rất có cá tính. Tuy cô và Cố Mặc học cùng nhau thời cấp hai và cấp ba... Cô cho rằng cô là người yêu anh đầu tiên...
"Noãn Noãn, chúng ta đi thôi." Giang Mạc Viễn đột nhiên lên tiếng, anh ân cần ôm bờ vai run run, bàn tay anh to lớn sưởi ấm làn da lạnh lẽo của cô. Cứ như vậy, Trang Noãn Thần hóa đá được anh dẫn ra khỏi câu lạc bộ. Suốt quá trình, đầu óc cô chỉ vang vọng lời nói của Nam Ưu Tuyền.
Gió thu mát mẻ thổi phớt qua. Một chiếc lá vàng khô rụng khỏi cành cây, bay phất phơ trong không trung, rồi đáp xuống mắt cá chân của Trang Noãn Thần.
Giang Mạc Viễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh nhíu mày, bóp nhẹ vai cô, "Tôi đưa em về."
Đầu óc Trang Noãn Thần váng vất, tay cô lạnh buốt, cô lắc đầu, lẩm bẩm, "Không... không cần." Cô giãy ra khỏi anh, chạy nhào đến cổng câu lạc bộ.
Giang Mạc Viễn sửng sốt, lập tức đuổi theo.
Ánh đèn sáng choang, người đến người đi rộn rịp, Trang Noãn Thần xách váy chạy ra đường như một cô dâu đang bỏ trốn. Trong đoàn người đông đúc chỉ có mỗi cô là mặc váy dạ hội.
"Trang Noãn Thần!" Giọng đàn ông uy nghiêm truyền đến từ phía sau, cổ tay cô bị túm lấy, cả người cô bỗng dưng rơi vào một vòm ngực rộng lớn.
"Thả ra..." Cô run rẩy giãy giụa.
"Tại sao phải thả ra? Thả ra để em chạy tìm kiếm cậu ta?" Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, hơi thở của cả hai đều hòa quyện vào nhau.
Trang Noãn Thần ngửa đầu, "Em muốn tìm anh ấy... Nam Ưu Tuyền nói đã gặp anh ấy, anh ấy vẫn chưa đi xa..." Cô đau xé lòng. Lời nói của Nam Ưu Tuyền như cảnh tỉnh Trang Noãn Thần, thôi thúc cô đi tìm Cố Mặc.
"Bắc Kinh rộng lớn, em tìm cậu ta ở đâu? Nghe lời, về nhà nghỉ thôi." Giọng Giang Mạc Viễn hết sức kiên quyết.
Trang Noãn Thần lắc đầu, cô xô anh, "Em không cần anh quan tâm. Thả em ra..."
"Dù em tìm thấy cậu ta thì sao? Sáu năm đủ để thay đổi một con người." Giang Mạc Viễn hơi cao giọng.
Câu nói của anh như nước lạnh xối thẳng xuống Trang Noãn Thần, cô cứng đờ người tựa vào lòng anh. Đúng vậy, sáu năm rồi... Cô và Cố Mặc xa nhau sáu năm rồi. Gặp lại sau sáu năm thì sao?
Sáu năm trước, ngay khoảnh khắc cô lạnh lùng nói chia tay với anh, chẳng phải anh đã oán hận cô khôn cùng rồi sao? Dẫu giây phút đó cô xoay lưng lại với anh nhưng cô vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt thù hằn của anh...
Sáu năm sau, cô có tư cách gì gặp lại anh?
Cơn nóng vội lan tràn trong lòng cô cấp tốc chìm sâu vào giá lạnh. Nước mắt của cô chảy tràn khóe mi. Dưới ánh đèn, đôi đồng tử của cô như ngâm trong làn nước mông lung của bất lực và tủi thân.
Trái tim Giang Mạc Viễn vô cớ mềm nhũn, nước mắt của cô khơi dậy lòng cảm thông và rung động chưa bao giờ có ở anh. Anh bỗng thấy tim mình đau nhói.
Giang Mạc Viễn thở dài, anh càng ôm chặt cô, để mặc nước mắt của cô thấm ướt ngực mình.
"Em lên xe đi, tôi sẽ giúp em." Anh hạ thấp giọng nói, cố gắng che giấu vẻ bất đắc dĩ trong ngữ điệu của mình. Cuối cùng anh cũng thuận theo ý muốn của cô. Cô là cô gái đầu tiên trong cuộc đời anh khiến anh cảm thấy bất lực và thỏa hiệp.
Hết Chương 3
Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần ngại ngần, anh bất giác mỉm cười, "Em ăn gì chưa?"
Cô lắc đầu, dán sát lưng vào ghế, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Ngày hôm nay anh vẫn ăn vận nghiêm chỉnh như thường nhật. Áo sơ mi, comple đen, cravat, kẹp cravat và măng séc đồng màu, kết hợp chung tạo nên vẻ quyền uy cho anh. Cô phát hiện anh tựa hồ rất thích màu tối. Tông màu thâm trầm thế này dù anh không làm gì cũng gây áp lực lớn lao cho cô.
Giang Mạc Viễn nhịn cười, anh vươn tay cầm lấy một chiếc hộp, mở ra đưa cô. Hương phô mai thơm nức mũi lấp đầy vị giác của Trang Noãn Thần, cô hét lên vui mừng, "Tại sao lại có bánh kem?"
"Em ăn tạm đi, đừng để mình đói." Giang Mạc Viễn không giải thích bánh kem có từ đâu. Anh lấy thêm một chai nước suối đưa cô.
Trang Noãn Thần là tuýp người thích ăn đồ ngọt, nhất là ngay lúc đói bụng lại gặp được bánh kem phô mai thơm ngon thế này. Cô nhận lấy, quên bẵng mọi xấu hổ và khẩn trương, cắn một miếng thật to.
Tài xế chạy xe đưa mắt qua kính, lướt nhìn phía sau. Ban nãy chạy ngang qua cửa hàng bánh ngọt, anh ta thấy đích thân anh Giang xuống xe, tự mình vào chọn bánh. Anh ta cứ tưởng anh Giang muốn ăn, hóa ra là mua cho cô Trang. Thế nhưng cách ăn uống của cô Trang có hơi...
Giang Mạc Viễn không để ý đến tài xế, anh dừng mắt trên mặt Trang Noãn Thần, thấy cô vui vẻ ăn bánh, anh cũng thoải mái hẳn. Đôi mắt anh trông càng dịu dàng, khóe miệng ngập tràn ý cười, "Em ăn từ từ thôi, uống thêm nước nữa."
Cô ăn rất thoải mái, không hề tỏ vẻ ngại ngùng. Cô cầm chai nước Giang Mạc Viễn đưa tu ừng ực, rồi ăn gần hết bánh kem với hai lần há miệng. Miệng cô phình to, gương mặt trang điểm tinh tế bị dáng ăn buồn cười phá hỏng hoàn toàn. Trang Noãn Thần như một đứa trẻ đến từ vùng tị nạn, nhai ngấu nghiến bánh kem phô mai, vị ngon thơm nồng lan tỏa khắp lưỡi cô. Suốt quá trình, Giang Mạc Viễn luôn dùng vẻ mặt thích thú nhìn cô. Thấy cô giải quyết gọn gàng bánh kem trong tích tắc, anh hơi ngạc nhiên, cười trêu chọc, "Lần đầu tiên tôi mới thấy một cô gái ăn ba phát là xong miếng bánh kem."
Trang Noãn Thần nuốt chửng bánh, uống liền một hơi nước. Miếng cuối cùng ăn quá nhanh nên Trang Noãn Thần mắc nghẹn. Giang Mạc Viễn bật cười, vội vàng cầm chai nước đút cô uống.
"Cám ơn anh, em rất đói bụng." Sau khi điều hòa hơi thở gấp gáp, cô thỏa mãn chép miệng. Bắt gặp vẻ tươi cười trong mắt anh, cô xấu hổ, "Em không dọa anh sợ chứ?"
"Hơi hơi." Giang Mạc Viễn ăn ngay nói thật, khóe miệng anh vẫn mang vẻ cười nhạo. Biết cô lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn ngốn nga ngốn nghiến. Trong ấn tượng của anh, cô ăn cái gì cũng từ tốn và nhã nhặn.
"Ơ?" Trang Noãn Thần buồn phiền.
"Em sao thế?" Anh buồn cười nhìn cô. Dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, không giả vờ, không nhu mì, ít nhất không chú ý chuyện vặt vãnh trước mặt anh như những người phụ nữ khác.
Trang Noãn Thần buồn rười rượi, "Trên weibo phổ biến một câu thế này. Khi phụ nữ để lộ mọi diện mạo của mình trước mặt một người đàn ông, thì một là lấy anh ta làm chồng, hai là giết anh ta chết.”
Giang Mạc Viễn thoạt sửng sốt, anh bật cười, ánh mắt anh vừa hiền hậu vừa ấm áp nhìn cô, "Vậy em định giết tôi hay… lấy tôi làm chồng?" Giọng anh trầm thấp và hồn hậu, nghe có vẻ như vui đùa nhưng khiến tim cô đập mạnh bất ngờ. Vốn dĩ cô chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu trả lời nhận được từ anh lại làm cô rối rắm.
Giang Mạc Viễn thấy cô thẹn thùng, anh mỉm cười, cũng không tiếp tục đề tài này. Sau khi xe ngoặt cua, anh rút một chiếc hộp từ cặp xách ra đưa cô. Cử động này khiến Trang Noãn Thần vứt bỏ vẻ xấu hổ hoàn toàn. Cô hiếu kỳ đưa mắt nhìn chiếc hộp rồi nhìn đến anh, cô mở ra xem, "Lắc tay đẹp quá."
"Em đeo thử đi."
"Anh tặng em?" Trang Noãn Thần sửng sốt. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tặng đồ cho cô. Suốt một năm qua, trang sức và váy dạ hội đều do cô lựa chọn, rồi anh chi trả...
Giang Mạc Viễn mỉm cười, lấy chiếc lắc từ trong hộp, kéo tay cô qua, đeo lên cho cô.
Trang Noãn Thần nhìn gương mặt nghiêng chăm chú của Giang Mạc Viễn, cô xấu hổ rụt tay về. Một chiếc lắc tay hình hoa sơn trà xinh xắn được đeo trên cổ tay của Trang Noãn Thần...
"Đẹp lắm, em đeo đi." Giang Mạc Viễn tán thưởng. Anh nhìn cô, lông mày bất giác chau lại, "Váy dạ hội hôm nay em mặc..."
Trang Noãn Thần cúi nhìn một chút, mỉm cười giải thích, "Không phải em không muốn mua cái mới đâu. Mà tại hôm nay em không kịp đi mua, với em thấy mua nữa thì lãng phí quá." Hôm nay cô mặc váy dạ hội trắng hở vai đã từng diện trước đây, làn váy dài đến mắt cá chân, kiểu dáng đơn giản và trang nhã mà cô thích.
"Lãng phí?" Giang Mạc Viễn khó hiểu.
Trang Noãn Thần gật đầu, nhìn anh chăm chú, "Thật lòng mà nói nhà em bây giờ giống như cửa hàng bán váy dạ hội. Tốn nhiều tiền mua váy chỉ mặc có một lần thì tiếc lắm. Em thấy như thế này rất hay. Một việc mà có tới ba lợi ích. Thứ nhất là tiện cho em, thứ hai là phát huy giá trị của váy dạ hội và thứ ba là tiết kiệm tiền cho anh.
Giang Mạc Viễn tựa hồ chưa nghe ai nói năng hùng hồn thế này bao giờ, anh cong môi cười, "Lần sau cứ mua váy mới đi."
"Ờ..." Trang Noãn Thần ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng nói thầm, nếu anh đã muốn vậy, cô sẽ lên mạng mở cửa hàng chuyên bán váy dạ hội.
Cô vô thức đưa mắt sang cửa xe, ánh đèn bên ngoài hắt lên mặt kính, phác họa lờ mờ bóng cô lên cửa sổ. Con mắt người đàn ông này quá mức lợi hại, chiếc váy dạ hội này cô mặc đúng một lần, không ngờ anh nhớ kỹ như vậy. Mà cô mặc váy dạ hội này đẹp quá đi chứ! Trang Noãn Thần bất giác tự tin hơn, nhìn bóng mình trên cửa kính, cô chỉ muốn bật cười. Ánh mắt cô lại dời sang hình bóng người đàn ông phía sau.
Ánh sáng trong xe và bên ngoài hòa vào nhau tỏa lên đường nét đàn ông mạnh mẽ qua bộ comple. Trang Noãn Thần nhìn chăm chú, đột nhiên cô thấy mình mặc váy dạ hội trắng, còn anh mặc comple đen, hai bóng hình này trông thế nào cũng giống cô dâu và chú rể...
***
Xe chạy vào một câu lạc bộ tư nhân ở Sùng Văn Môn. Bên ngoài câu lạc bộ không có bất cứ biển hiệu nào, nhưng vào trong mới thấy nơi đây xa xỉ cực kỳ.
Giang Mạc Viễn tựa hồ là trung tâm của sự chú ý như mọi khi, kể cả cô cũng được hưởng lây. Anh chào hỏi xã giao, sau đó vòng tay ôm eo cô, "Qua kia lấy đồ ăn, không cần theo anh."
Hơi thở đàn ông ấm áp phả vào tai cô, khiến cô ngứa ngáy, cô gật đầu mỉm cười rời đi. Trong bữa tiệc, anh không ngại tỏ vẻ thân mật với cô. Cô đã quen từ lâu rồi phải không? Quen anh săn sóc, quen ánh mắt đố kỵ từ mọi người, quen bị khách khứa coi cô là người tình của anh, nhưng tại sao hôm nay cô lại hoảng hốt? Chỉ vì anh bất thường ư?
Ngày trước là tài xế tới đón cô.
Ngày trước mỗi lúc chỉ có cô và anh ở bên nhau, cô và anh rất hiếm khi trò chuyện.
Ngày trước, anh sẽ không tặng hoa và quà cho cô.
Ngày trước, anh sẽ không quan tâm cô mặc đồ như thế nào, có ăn cái gì hay không...
Rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào? Cô hoàn toàn mù mờ.
Bữa tiệc thoáng chốc ầm ĩ hơn, tựa hồ một nhân vật lớn nào đó mới tới. Trang Noãn Thần đang định lấy hoa quả, thì vô thức đưa mắt theo hướng ồn ào, cô hơi giật mình. Nam Lão cũng tới, vậy chứng minh bữa tiệc này không tầm thường.
Nam Lão là một người nổi tiếng cô thường thấy trên tạp chí kinh tế. Ông là Hoa Kiều, thu mua công ty truyền thông cô đang làm rồi tiến quân vào thị trường Trung Quốc. Có tin đồn thời điểm tập đoàn Đức Mã thu mua công ty truyền thông Đức Mã, ông cũng về nước xem xét một chuyến, nhưng lúc đó cô chưa làm việc trong công ty, không có dịp chứng kiến phong thái của ông, không ngờ hôm nay lại được gặp ông ở đây.
Nam Lão nom khỏe mạnh, tóc ông lấm tấm bạc có vẻ nhân hậu, ông ưỡn thẳng người bước đi từng bước toát lên khí thế oai phong lẫm liệt. Thảo nào người trong giới thường gọi ông là "lão Nam", chắc hẳn đều xuất phát từ sự tôn trọng dành cho ông.
Từ khi ông vào cửa đến lúc tiệc bắt đầu, rất nhiều người chào hỏi ông, nhưng ông chỉ mỉm cười gật đầu. Ông đi về phía Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần hiếu kỳ nhìn theo, cô thấy bóng cô gái đứng cạnh Nam Lão nhìn rất quen, nhưng nghĩ không ra. Cô cầm dĩa trái cây đến gần họ, không phải cô muốn nghe trộm, mà cô chỉ muốn đến gần thần tượng của mình... Nam Lão.
Ông chủ đứng gần trước mắt, sao cô có thể không hưng phấn?
Hai người trò chuyện rất nhỏ, cô không biết cụ thể. Nhưng cô nghe loáng thoáng Nam Lão hỏi Giang Mạc Viễn, "Tiểu Giang, con có định qua giúp bác không?"
Giang Mạc Viễn cười đáp, "Lão Nam đừng chọc con, cấp dưới của bác toàn người tài, sao con dám ạ?"
Nam Lão lắc đầu, ngữ khí có vẻ tiếc nuối, "Bác không biết Tiêu Duy cho con lợi ích gì nữa.”
"Con phải trả hết cái ân cái nghĩa mình nợ. Lão Nam cũng biết con không thích nợ ân tình của người khác."
Nam Lão mỉm cười, vỗ vai anh, giọng ông vừa như bất đắc dĩ vừa như khen ngợi, "Con giống hệt ba mình, nhưng con có tài hơn ông ấy."
"Cám ơn, lão Nam khen con."
Trang Noãn Thần âm thầm kinh ngạc. Cô thấy Nam Lão rất thích Giang Mạc Viễn. Nhưng rốt cuộc Giang Mạc Viễn nợ ân tình gì của Tiêu Duy? Cô không biết nhưng có thể chỉ là vài câu giao thiệp lấy lệ mà thôi. Cô đang muốn đi lại nghe cô gái đứng cạnh Nam Lão lên tiếng, "Giang Mạc Viễn, anh cao ngạo lắm. Ba em mời anh mà anh cứ từ chối suốt."
Giọng nói này…
Trang Noãn Thần nghe rất quen tai, cô cau mày cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, anh cất giọng lịch sự, "Xin lỗi, cháu có việc phải ra đây một chút." Anh nhìn Trang Noãn Thần bên này, gọi khẽ, "Noãn Noãn..."
Trang Noãn Thần không kịp phản ứng, cô nhìn anh không chớp mắt, Noãn Noãn? Anh gọi cô như vậy hình như hơi mờ ám... chẳng lẽ muốn lấy cô làm lá chắn. Cô đặt đĩa trái cây xuống, nở nụ cười đi đến gần anh. Anh bèn vươn tay ôm cô, động tác vô cùng thân thiết và tự nhiên.
"Trang Noãn Thần? Sao lại là cô?" Đôi mắt cô gái vừa kinh ngạc vừa ghen ghét, tay chỉ vào Trang Noãn Thần đang dựa trong lòng Giang Mạc Viễn, vẻ mặt cô ta khó tin.
Trang Noãn Thần sửng sốt, không ngờ có người biết tên cô. Trang Noãn Thần nhìn cô ta, vẻ mặt cô cũng chuyển thành thảng thốt!
Nam Ưu Tuyền!
Tại sao là cô ta?
Năm tháng vĩnh viễn là lưỡi dao sắc bén mài giũa con người. Sau khi gặp lại, cô và Nam Ưu Tuyền đều được năm tháng gọt giũa thành dáng vẻ chững chạc của phụ nữ trưởng thành, vẻ ngây thơ đơn thuần thuở xưa cũng tan biến theo thời gian.
Cô là vậy. Nam Ưu Tuyền cũng vậy.
Trang Noãn Thần ngây người nhìn Nam Ưu Tuyền trước mắt. Cô phảng phất nhớ đến thời đại học. Khi đó, Nam Ưu Tuyền mặc váy hoa thuần khiết, mái tóc cô ta đen dài thả bay theo gió, ánh nắng rọi lên tóc cô ta, làm cô ta xinh xắn như búp bê, nụ cười luôn hiện trên môi và mắt cô ta. Trang noãn Thần còn nhớ câu đầu tiên cô ta nói với mình: Chào em, em là Trang Noãn Thần? Tên em rất ấm áp...
Ngày ấy, Nam Ưu Tuyền cũng ấm áp, giọng nói ấm áp, nụ cười ấm áp. Cô biết xuất thân của cô ta không bình thường, nhưng không ngờ ba cô ta lại là Nam Lão!
"Trang Noãn Thần, nếu hồi đó chưa thấy cô trang điểm lần nào, nhất định hôm nay tôi sẽ không nhận ra cô." Thấy Trang Noãn Thần nhìn mình chăm chú, Nam Ưu Tuyền mỉm cười, nhưng đôi mắt ấm áp thời đại học đã biến mất từ lâu, chỉ còn vẻ khinh thường và châm chọc.
Trang Noãn Thần á khẩu không trả lời được. Cô sơ ý, cô cứ tưởng mình trang điểm sẽ khác xa dáng vẻ ngày thương. Suýt nữa cô đã quên. Ở tiệc liên hoan khiêu vũ đầu tiên của thời đại học, Nam Ưu Tuyền đã trang điểm cho cô. Cô ta muốn giúp cô trở nên xinh xắn, để tỏ tình với người bạn trai cô thầm mến từ lâu.
"Trùng hợp quá..." Cô gượng gạo thốt ra hai chữ.
"Trùng hợp thật." Nam Ưu Tuyền tươi cười, chất giọng của cô ta không mấy tử tế.
"Ưu Tuyền, bạn con à?" Nam Lão nhoẻn miệng cười.
"Đây là đàn em thời đại học của con." Nam Ưu Tuyền cười với Nam Lão, lại nhìn Trang Noãn Thần, "Thế giới quả là nhỏ, không ngờ cô thay tới đổi lui, cuối cùng lại đến bên Mạc Viễn. Trang Noãn Thần, hóa ra sáu năm trước cô bỏ rơi Cố Mặc là để trèo cao. Cô nhìn xa trông rộng thật đấy."
Trang Noãn Thần siết tay đến đau đớn.
"Xin lỗi, chúng tôi có việc, xin phép đi trước." Giang Mạc Viễn cất giọng trầm tĩnh, đan tay mình vào tay cô, kéo cô rời đi.
Bàn tay đàn ông to lớn và ấm áp, Trang Noãn Thần ngước nhìn gương mặt nghiêng ôn hòa và bờ môi hơi mím lại của anh. Anh có biết lúc này cô biết ơn anh đến nhường nào không?
"Trang Noãn Thần!" Nam Ưu Tuyền dõi theo bóng lưng của Trang Noãn Thần, cô ta gằn giọng, "Cố Mặc đã về Bắc Kinh, cô biết không?"
Bước chân của cô đột nhiên khựng lại!
Giang Mạc Viễn cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô.
Trang Noãn Thần không xoay đầu, cả người cô như bị đổ chì, Giang Mạc Viễn đang nắm tay cô cũng phát hiện cô run lẩy bẩy.
"Nếu không phải ban nãy chạm mặt anh ấy, tôi cũng không biết anh ấy đã về." Giọng Nam Ưu Tuyền lạnh tanh.
Một nỗi đau đớn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần. Cô nghe thấy trái tim mình nát vụn, nỗi đau khổ đang nhấn chìm cô từ từ. Tin tức này bất ngờ đến mức cô không thể tin tưởng vào tai mình.
Cố Mặc đã về!
Nói vậy, người cô trông thấy ở sân bay đúng là anh!
Anh đang ở gần đây!
"Trang Noãn Thần, nếu cô còn lương tâm thì hãy xin lỗi anh ấy. Cô không hề biết..." Nam Ưu Tuyền hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng lạnh lẽo nói hết câu, "Cô không biết, Cố Mặc đã được trường đại học Thanh Hoa tuyển thẳng, nhưng anh ấy vì cô mới chọn trường giống cô, thậm chí còn sửa ngành học!"
"Cái gì?" Trang Noãn Thần quay phắt đầu, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng!
Cô không biết, không hề biết. Cố Mặc chưa từng nói với cô, mà cô cũng không bao giờ hỏi Cố Mặc... Tuy cô biết Cố Mặc rất có cá tính. Tuy cô và Cố Mặc học cùng nhau thời cấp hai và cấp ba... Cô cho rằng cô là người yêu anh đầu tiên...
"Noãn Noãn, chúng ta đi thôi." Giang Mạc Viễn đột nhiên lên tiếng, anh ân cần ôm bờ vai run run, bàn tay anh to lớn sưởi ấm làn da lạnh lẽo của cô. Cứ như vậy, Trang Noãn Thần hóa đá được anh dẫn ra khỏi câu lạc bộ. Suốt quá trình, đầu óc cô chỉ vang vọng lời nói của Nam Ưu Tuyền.
Gió thu mát mẻ thổi phớt qua. Một chiếc lá vàng khô rụng khỏi cành cây, bay phất phơ trong không trung, rồi đáp xuống mắt cá chân của Trang Noãn Thần.
Giang Mạc Viễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh nhíu mày, bóp nhẹ vai cô, "Tôi đưa em về."
Đầu óc Trang Noãn Thần váng vất, tay cô lạnh buốt, cô lắc đầu, lẩm bẩm, "Không... không cần." Cô giãy ra khỏi anh, chạy nhào đến cổng câu lạc bộ.
Giang Mạc Viễn sửng sốt, lập tức đuổi theo.
Ánh đèn sáng choang, người đến người đi rộn rịp, Trang Noãn Thần xách váy chạy ra đường như một cô dâu đang bỏ trốn. Trong đoàn người đông đúc chỉ có mỗi cô là mặc váy dạ hội.
"Trang Noãn Thần!" Giọng đàn ông uy nghiêm truyền đến từ phía sau, cổ tay cô bị túm lấy, cả người cô bỗng dưng rơi vào một vòm ngực rộng lớn.
"Thả ra..." Cô run rẩy giãy giụa.
"Tại sao phải thả ra? Thả ra để em chạy tìm kiếm cậu ta?" Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, hơi thở của cả hai đều hòa quyện vào nhau.
Trang Noãn Thần ngửa đầu, "Em muốn tìm anh ấy... Nam Ưu Tuyền nói đã gặp anh ấy, anh ấy vẫn chưa đi xa..." Cô đau xé lòng. Lời nói của Nam Ưu Tuyền như cảnh tỉnh Trang Noãn Thần, thôi thúc cô đi tìm Cố Mặc.
"Bắc Kinh rộng lớn, em tìm cậu ta ở đâu? Nghe lời, về nhà nghỉ thôi." Giọng Giang Mạc Viễn hết sức kiên quyết.
Trang Noãn Thần lắc đầu, cô xô anh, "Em không cần anh quan tâm. Thả em ra..."
"Dù em tìm thấy cậu ta thì sao? Sáu năm đủ để thay đổi một con người." Giang Mạc Viễn hơi cao giọng.
Câu nói của anh như nước lạnh xối thẳng xuống Trang Noãn Thần, cô cứng đờ người tựa vào lòng anh. Đúng vậy, sáu năm rồi... Cô và Cố Mặc xa nhau sáu năm rồi. Gặp lại sau sáu năm thì sao?
Sáu năm trước, ngay khoảnh khắc cô lạnh lùng nói chia tay với anh, chẳng phải anh đã oán hận cô khôn cùng rồi sao? Dẫu giây phút đó cô xoay lưng lại với anh nhưng cô vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt thù hằn của anh...
Sáu năm sau, cô có tư cách gì gặp lại anh?
Cơn nóng vội lan tràn trong lòng cô cấp tốc chìm sâu vào giá lạnh. Nước mắt của cô chảy tràn khóe mi. Dưới ánh đèn, đôi đồng tử của cô như ngâm trong làn nước mông lung của bất lực và tủi thân.
Trái tim Giang Mạc Viễn vô cớ mềm nhũn, nước mắt của cô khơi dậy lòng cảm thông và rung động chưa bao giờ có ở anh. Anh bỗng thấy tim mình đau nhói.
Giang Mạc Viễn thở dài, anh càng ôm chặt cô, để mặc nước mắt của cô thấm ướt ngực mình.
"Em lên xe đi, tôi sẽ giúp em." Anh hạ thấp giọng nói, cố gắng che giấu vẻ bất đắc dĩ trong ngữ điệu của mình. Cuối cùng anh cũng thuận theo ý muốn của cô. Cô là cô gái đầu tiên trong cuộc đời anh khiến anh cảm thấy bất lực và thỏa hiệp.
Hết Chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.