Chương 10: Gây ra
Đại Tống Phúc Hồng Phường
19/10/2016
Tại sao… Tại sao lại như thế? Không phải chỉ lây bệnh rồi biến thành
zombie sao? Sao lại… có biến dị? – Vương Ninh mở to mắt, kinh hãi muốn
chết.
Hùng Bá hơi kinh ngạc, sau đó liền thoải mái nói:
– Đây là “đại học”! Hơn nữa, chẳng qua chỉ là “cuộc thi nhập học” đơn giản nhất của “sinh viên năm nhất” thôi! Trong “đại học” luôn tồn tại bất cứ thứ gì mà các người cho là nó không thể xảy ra. Lũ nhóc, hiện giờ, các cậu chắc là hơi biết điều một chút rồi chứ? Cho nên, tôi muốn giết cậu ta! Nếu không, toàn bộ các người nguyện ý vì cậu ta mà đánh bạc mười năm tuổi thọ của mình. Nếu cậu ta biến dị thành Nemesis thì ngay cả tôi cũng chưa chắc đã ứng phó được!
Vừa nói, nòng súng của Hùng Bá lại nâng lên một lần nữa.
– Không được! – Doãn Khoáng nắm chặt tay cầm súng của Hùng Bá, nói:
– Anh không thể làm như vậy! Cậu ấy còn sống! Hơn nữa, không phải cậu ấy còn chút tỷ lệ đạt được cường hóa T-Virus sao? Chỉ cần cậu ấy không biến dị thì còn có hy vọng, đúng không?
Hùng Bá cười lạnh:
– Ấu trĩ! Tỷ lệ 0.1%, cậu cho rằng cậu ta có vận khí đến vậy sao? Đừng quên, biến dị thành zombie cường đại còn có xác xuất lớn hơn cường hóa T-Virus nhiều. So sánh đơn giản như vậy mà cậu cũng không rõ ràng sao? Thật uổng cho 7 điểm trí lực của cậu!
Hùng Bá có kỹ năng đặc thù là “Lỗ Mũi Sói Hoang”, hắn ta là sinh viên năm hai nên đạt được đặc hiệu gia tăng 20 điểm cảm giác. Hơn nữa, bản thân hắn còn có một kỹ năng “Điều Tra” hi hữu. Kỹ năng này giúp hắn có thể nhìn thấy thuộc tính trụ cột (kỹ năng và trang bị không thể nhìn thấy) của người yếu hơn hắn với một tỷ lệ nhất định. Cho nên, ở trước mặt hắn, thuộc tính tài liệu của mỗi người này đều không có chỗ nào che dấu.
Doãn Khoáng vẫn không muốn buông tay:
– Nhưng mà chẳng phải còn chút hy vọng hay sao! Tỷ lệ có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn có cơ hội thành công! Anh có xác định cậu ấy không thể đạt được cường hóa à? Chẳng phải anh từng nói “đại học” luôn tồn tại bất cứ thứ gì vốn cho là nó không thể xảy ra hay sao?
Hùng Bá nói:
– Nhóc con! Nguy hiểm tôi trải qua còn nhiều hơn số lần cậu ăn cơm. Ở trước mặt tôi, cậu không có bất kỳ quyền lên tiếng nào. Hơn nữa, nếu như không phải tôi thấy cậu thuận mắt thì chỉ bằng sự ngỗ nghịch vừa rồi, tôi có đầy đủ lý do để ném cậu cho zombie làm thức ăn. “Tôn trọng học trưởng” cho tới giờ vẫn là quy tắc sinh tồn đệ nhất ở “đại học”! Cậu đã hiểu chưa?
Ngụy Minh vội vàng lôi Doãn Khoáng lại, lắc đầu nói:
– Quên đi! Không phải chỉ mất có mười năm thôi sao? Cũng chẳng có gì lớn cả! Chết thì có sao chứ? Sống cho tới bây giờ, tôi từng hưởng qua rất nhiều tư vị, nhưng mà… chưa biết mùi vị cái chết nó thế nào! Chỉ tiếc là, “cuộc thi nhập học” lần này thất bại rồi.
Doãn Khoáng cười khổ một tiếng, không biết có phải là trào phúng cái số đoản mệnh của mình hay là cười Ngụy Minh quá mức rộng rãi. Chẳng qua, nếu Ngụy Minh cũng nói vậy thì hắn cũng không còn gì để nói.
Lê Sương Mộc vỗ vai Doãn Khoáng, thở dài một tiếng, nói với Ngụy Minh:
– Nếu như vậy, chúng tôi nên tôn trọng quyết định của cậu. Cậu yên tâm đi, đợi sau khi trở về, chúng tôi sẽ chia một chút học điểm cho cậu.
Lê Sương Mộc cũng có chút áy náy. Dù sao, nếu như vừa rồi hắn sớm nổ súng thì Ngụy Minh cũng bị bị zombie cắn.
– Ha ha… Vậy tôi cảm… cảm ơn… A a!! Đau quá… tôi…
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, đầu Ngụy Minh nổ bung ra, máu đen sền sệt chảy đầy đất.
Một học viên tử vong. “Trợ giảng” Hùng Bá bị khấu trừ một điểm đánh giá tổng hợp!
Hùng Bá khẽ cười khổ:
– Thật là bị mấy người hại thảm.
Lê Sương Mộc đau buồn nhìn thi thể không đầu của Ngụy Minh nằm trên đất, hỏi:
– Học trưởng… Thật ra thì anh đã sớm nhìn thấu người đàn ông kia có vấn đề đúng không?
Hùng Bá nói đơn giản:
– Ờ!
Không để ý đến những ánh mắt tức giận và cảnh giác của mọi người, Hùng Bá nói tiếp:
– Lũ nhóc con, xin chú ý thân phận của mình và cũng chú ý thân phận của tôi. Các cậu là “Học viên tay mơ”, tôi là “trợ giáo”. Nhiệm vụ của tôi chỉ là giúp đỡ mấy người hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định, để cho mấy người quen thuộc với một số quy tắc tại “đại học”… chứ không phải đi làm hộ vệ cho lũ sên yếu ớt nhà mấy người!
Hùng Bá nói một cách khinh thường:
– Thật sự thì tôi cũng có chút hối hận khi nhận cái chức vụ “trợ giảng” này rồi. Tố chất của các người thực sự là thấp đến đáng thương. Năm ngoái tôi cũng là tay gà mờ như mấy người nhưng cũng đã chém giết ra khỏi biển côn trùng trong “Starship Troopers”! Coi lại các người bây giờ xem, mới gặp chút trở ngại đã oán trời trách đất… Tôi nhắc một câu cuối cùng, điều kiện sinh tồn đầu tiên ở “đại học” là tôn trọng học trưởng. Mấy người cho rằng những học trưởng khác cũng dễ nói chuyện như tôi sao? Đừng có nói đùa chứ! Được rồi, không nói nhiều nữa, đi thôi.
Mọi người vừa muốn rời đi thì đột nhiên một âm thanh yếu ớt truyền tới:
– Đợi… đợi chút đã. – Tiền Thiến Thiến nói:
– Mọi người nhìn này… trong ngực ông ấy… tôi thấy thứ này trong ngực ông ấy.
Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một bức ảnh chụp một con chó, phía trên còn dính máu tươi. Tiền Thiến Thiến nói tới “ông ấy” chính là zombie bị Lê Sương Mộc nổ súng bắn chết.
– Có cái gì đẹp chứ, một con chó thôi mà.
Lưu Hạ Thiên nói. Hắn hận không thể sớm rời khỏi cái nơi nguy hiểm này thật nhanh.
Tiền Thiến Thiến vội vàng nói:
– Không… phông phải đâu. Có… nhiệm vụ ẩn tàng…
– Nhiệm vụ ẩn tàng?
Hùng Bá đoạt lấy bức ảnh, lập tức nhận được nhắc nhở.
Bạn nhặt được vật phẩm đặc thù: Bức ảnh chụp chú chó dẫn đường Mary.
Bạn mở nhiệm vụ ẩn tàng: Cứu vớt chú chó dẫn đường Mary.
Giới thiệu nhiệm vụ: người mù Mike và chú chó dẫn đường của ông ta bị lạc nhau, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt. Mary đáng thương tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm. Xin người tốt bụng tìm kiếm chú chó dẫn đường Mary về! Chúa sẽ chúc phúc cho những con người tốt bụng.
Yêu cầu của nhiệm vụ: trong vòng một giờ giải cứu chú chó dẫn đường Mary.
Phần thưởng của nhiệm vụ:???
Trừng phạt khi thất bại: không.
Có tiếp nhận hay không?
Có/Không
Hùng Bá nở một nụ cười quái dị, nói:
– Tôi không biết nên nói các người được vận may gõ cửa hay vận rủi quấn thân nữa.
Lê Sương Mộc hỏi:
– Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Tấm hình này có gì khác lạ à?
Vương Ninh nói:
– Còn cả nhiệm vụ ẩn tàng kia nữa?
Hùng Bá nhìn chung quanh một chút, chỉ về bóng tối phía xa rồi nói:
– Tới chỗ kín đáo kia đi, tôi sẽ nói rõ cho mọi người.
Đợi cho tất cả đều nấp trong bóng tối, Hùng Bá mới giải thích:
– Nhiệm vụ ẩn tàng là một trong số những nhiệm vụ đặc thù kiếm được tại “trường cảnh khảo hạch” ở “đại học”. Những nhiệm vụ đặc thù đó theo thứ tự là “nhiệm vụ ẩn tàng”, “nhiệm vụ yếu viên”, “nhiệm vụ khu vực”, “nhiệm vụ báo thù”, “nhiệm vụ làm thêm”. Những cái khác tạm không nói đến, nói riêng về nhiệm vụ ẩn tàng là một nhiệm vụ đặc thù được mở ra một cách bất ngờ. Trên nguyên tắc, bất chứ chuyện gì cũng có thể dẫn tới nhiệm vụ ẩn tàng, nhưng mà xác xuất của nó rất nhỏ. Đặc điểm trung của nhiệm vụ ẩn tàng là không rõ phần thưởng, trừng phạt lúc nặng lúc nhẹ. Người hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng có thể một đêm lên lên voi cũng có thể một đêm xuống chó. Hơn nữa, bình thường thì nhiệm vụ ẩn tàng có độ khó rất lớn, thậm chí còn có thể mở ra những nhiệm vụ liên tiếp. Nói một cách đơn giản, nó như một ván bạc có độ nguy hiểm cao và món lời cũng lớn. Buông tay thì đáng tiếc lắm, bởi vì loại nhiệm vụ này rất thưa thớt nhưng tiếp nhận sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khổng lồ. Thật khiến cho người ta đau đầu khó nghĩ. Cho nên tôi mới nói, không biết là các cậu may mắn hay bất hạnh nữa. Cũng may, nhiệm vụ ẩn tàng lần này không có trừng phạt thất bại. Tôi đoán chắc là do nghĩ tới lũ nhóc mới vào như mấy người.
Tất cả mọi người tiêu hóa những gì Hùng Bá nói, sau đó tổng kết ra một câu:
“Bỏ thì thương, vương thì tội!”
– Không hoàn toàn đúng nhưng dù sao cũng có thể nói vậy. Dù sao nó cũng mang đặc mùi đánh bạc. – Hùng Bá nói:
– Dĩ nhiên, tôi nói rồi, tôi chỉ là trợ giảng. Tôi không có quyền lợi can thiệp vào nhiệm vụ của các cậu. Làm thế nào thì hãy tự thân lựa chọn đi. Mấy người thử thương lượng xem, nên tiếp nhận hay cự tuyệt.
Nói xong, hắn ôm ngực, đứng dựa vào một bên tường.
Nếu như không phải do “Hiệu Trưởng” hạn chế thì thật ra hắn cũng muốn tự đi dạo một chút, thể nghiệm cái gọi là “cuộc thi nhập học” dễ dàng này. Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Hắn biết, một khi hắn tham gia vào “cuộc thi nhập học”, “Hiệu Trưởng” sẽ lập tức đề cao độ khó của nhiệm vụ. Kết quả có thể là hắn sẽ chẳng kiếm được chút lợi nào, hơn thế nữa còn bị mất trắng 6 điểm đánh giá tổng hợp. Một khi độ khó bị nâng lên, mấy tên mới vào này căn bản không có cơ sống sót.
Mặt khác, “Hiệu Trưởng” rất có thể truy cứu trách nhiệm với hắn, cho hắn một chút “phần thưởng” khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Dĩ nhiên, nếu như làm tốt thì “trợ giảng” vẫn có thể thu hoạch không ít ở “cuộc thi nhập học”.
Hùng Bá hơi kinh ngạc, sau đó liền thoải mái nói:
– Đây là “đại học”! Hơn nữa, chẳng qua chỉ là “cuộc thi nhập học” đơn giản nhất của “sinh viên năm nhất” thôi! Trong “đại học” luôn tồn tại bất cứ thứ gì mà các người cho là nó không thể xảy ra. Lũ nhóc, hiện giờ, các cậu chắc là hơi biết điều một chút rồi chứ? Cho nên, tôi muốn giết cậu ta! Nếu không, toàn bộ các người nguyện ý vì cậu ta mà đánh bạc mười năm tuổi thọ của mình. Nếu cậu ta biến dị thành Nemesis thì ngay cả tôi cũng chưa chắc đã ứng phó được!
Vừa nói, nòng súng của Hùng Bá lại nâng lên một lần nữa.
– Không được! – Doãn Khoáng nắm chặt tay cầm súng của Hùng Bá, nói:
– Anh không thể làm như vậy! Cậu ấy còn sống! Hơn nữa, không phải cậu ấy còn chút tỷ lệ đạt được cường hóa T-Virus sao? Chỉ cần cậu ấy không biến dị thì còn có hy vọng, đúng không?
Hùng Bá cười lạnh:
– Ấu trĩ! Tỷ lệ 0.1%, cậu cho rằng cậu ta có vận khí đến vậy sao? Đừng quên, biến dị thành zombie cường đại còn có xác xuất lớn hơn cường hóa T-Virus nhiều. So sánh đơn giản như vậy mà cậu cũng không rõ ràng sao? Thật uổng cho 7 điểm trí lực của cậu!
Hùng Bá có kỹ năng đặc thù là “Lỗ Mũi Sói Hoang”, hắn ta là sinh viên năm hai nên đạt được đặc hiệu gia tăng 20 điểm cảm giác. Hơn nữa, bản thân hắn còn có một kỹ năng “Điều Tra” hi hữu. Kỹ năng này giúp hắn có thể nhìn thấy thuộc tính trụ cột (kỹ năng và trang bị không thể nhìn thấy) của người yếu hơn hắn với một tỷ lệ nhất định. Cho nên, ở trước mặt hắn, thuộc tính tài liệu của mỗi người này đều không có chỗ nào che dấu.
Doãn Khoáng vẫn không muốn buông tay:
– Nhưng mà chẳng phải còn chút hy vọng hay sao! Tỷ lệ có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn có cơ hội thành công! Anh có xác định cậu ấy không thể đạt được cường hóa à? Chẳng phải anh từng nói “đại học” luôn tồn tại bất cứ thứ gì vốn cho là nó không thể xảy ra hay sao?
Hùng Bá nói:
– Nhóc con! Nguy hiểm tôi trải qua còn nhiều hơn số lần cậu ăn cơm. Ở trước mặt tôi, cậu không có bất kỳ quyền lên tiếng nào. Hơn nữa, nếu như không phải tôi thấy cậu thuận mắt thì chỉ bằng sự ngỗ nghịch vừa rồi, tôi có đầy đủ lý do để ném cậu cho zombie làm thức ăn. “Tôn trọng học trưởng” cho tới giờ vẫn là quy tắc sinh tồn đệ nhất ở “đại học”! Cậu đã hiểu chưa?
Ngụy Minh vội vàng lôi Doãn Khoáng lại, lắc đầu nói:
– Quên đi! Không phải chỉ mất có mười năm thôi sao? Cũng chẳng có gì lớn cả! Chết thì có sao chứ? Sống cho tới bây giờ, tôi từng hưởng qua rất nhiều tư vị, nhưng mà… chưa biết mùi vị cái chết nó thế nào! Chỉ tiếc là, “cuộc thi nhập học” lần này thất bại rồi.
Doãn Khoáng cười khổ một tiếng, không biết có phải là trào phúng cái số đoản mệnh của mình hay là cười Ngụy Minh quá mức rộng rãi. Chẳng qua, nếu Ngụy Minh cũng nói vậy thì hắn cũng không còn gì để nói.
Lê Sương Mộc vỗ vai Doãn Khoáng, thở dài một tiếng, nói với Ngụy Minh:
– Nếu như vậy, chúng tôi nên tôn trọng quyết định của cậu. Cậu yên tâm đi, đợi sau khi trở về, chúng tôi sẽ chia một chút học điểm cho cậu.
Lê Sương Mộc cũng có chút áy náy. Dù sao, nếu như vừa rồi hắn sớm nổ súng thì Ngụy Minh cũng bị bị zombie cắn.
– Ha ha… Vậy tôi cảm… cảm ơn… A a!! Đau quá… tôi…
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, đầu Ngụy Minh nổ bung ra, máu đen sền sệt chảy đầy đất.
Một học viên tử vong. “Trợ giảng” Hùng Bá bị khấu trừ một điểm đánh giá tổng hợp!
Hùng Bá khẽ cười khổ:
– Thật là bị mấy người hại thảm.
Lê Sương Mộc đau buồn nhìn thi thể không đầu của Ngụy Minh nằm trên đất, hỏi:
– Học trưởng… Thật ra thì anh đã sớm nhìn thấu người đàn ông kia có vấn đề đúng không?
Hùng Bá nói đơn giản:
– Ờ!
Không để ý đến những ánh mắt tức giận và cảnh giác của mọi người, Hùng Bá nói tiếp:
– Lũ nhóc con, xin chú ý thân phận của mình và cũng chú ý thân phận của tôi. Các cậu là “Học viên tay mơ”, tôi là “trợ giáo”. Nhiệm vụ của tôi chỉ là giúp đỡ mấy người hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định, để cho mấy người quen thuộc với một số quy tắc tại “đại học”… chứ không phải đi làm hộ vệ cho lũ sên yếu ớt nhà mấy người!
Hùng Bá nói một cách khinh thường:
– Thật sự thì tôi cũng có chút hối hận khi nhận cái chức vụ “trợ giảng” này rồi. Tố chất của các người thực sự là thấp đến đáng thương. Năm ngoái tôi cũng là tay gà mờ như mấy người nhưng cũng đã chém giết ra khỏi biển côn trùng trong “Starship Troopers”! Coi lại các người bây giờ xem, mới gặp chút trở ngại đã oán trời trách đất… Tôi nhắc một câu cuối cùng, điều kiện sinh tồn đầu tiên ở “đại học” là tôn trọng học trưởng. Mấy người cho rằng những học trưởng khác cũng dễ nói chuyện như tôi sao? Đừng có nói đùa chứ! Được rồi, không nói nhiều nữa, đi thôi.
Mọi người vừa muốn rời đi thì đột nhiên một âm thanh yếu ớt truyền tới:
– Đợi… đợi chút đã. – Tiền Thiến Thiến nói:
– Mọi người nhìn này… trong ngực ông ấy… tôi thấy thứ này trong ngực ông ấy.
Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một bức ảnh chụp một con chó, phía trên còn dính máu tươi. Tiền Thiến Thiến nói tới “ông ấy” chính là zombie bị Lê Sương Mộc nổ súng bắn chết.
– Có cái gì đẹp chứ, một con chó thôi mà.
Lưu Hạ Thiên nói. Hắn hận không thể sớm rời khỏi cái nơi nguy hiểm này thật nhanh.
Tiền Thiến Thiến vội vàng nói:
– Không… phông phải đâu. Có… nhiệm vụ ẩn tàng…
– Nhiệm vụ ẩn tàng?
Hùng Bá đoạt lấy bức ảnh, lập tức nhận được nhắc nhở.
Bạn nhặt được vật phẩm đặc thù: Bức ảnh chụp chú chó dẫn đường Mary.
Bạn mở nhiệm vụ ẩn tàng: Cứu vớt chú chó dẫn đường Mary.
Giới thiệu nhiệm vụ: người mù Mike và chú chó dẫn đường của ông ta bị lạc nhau, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt. Mary đáng thương tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm. Xin người tốt bụng tìm kiếm chú chó dẫn đường Mary về! Chúa sẽ chúc phúc cho những con người tốt bụng.
Yêu cầu của nhiệm vụ: trong vòng một giờ giải cứu chú chó dẫn đường Mary.
Phần thưởng của nhiệm vụ:???
Trừng phạt khi thất bại: không.
Có tiếp nhận hay không?
Có/Không
Hùng Bá nở một nụ cười quái dị, nói:
– Tôi không biết nên nói các người được vận may gõ cửa hay vận rủi quấn thân nữa.
Lê Sương Mộc hỏi:
– Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Tấm hình này có gì khác lạ à?
Vương Ninh nói:
– Còn cả nhiệm vụ ẩn tàng kia nữa?
Hùng Bá nhìn chung quanh một chút, chỉ về bóng tối phía xa rồi nói:
– Tới chỗ kín đáo kia đi, tôi sẽ nói rõ cho mọi người.
Đợi cho tất cả đều nấp trong bóng tối, Hùng Bá mới giải thích:
– Nhiệm vụ ẩn tàng là một trong số những nhiệm vụ đặc thù kiếm được tại “trường cảnh khảo hạch” ở “đại học”. Những nhiệm vụ đặc thù đó theo thứ tự là “nhiệm vụ ẩn tàng”, “nhiệm vụ yếu viên”, “nhiệm vụ khu vực”, “nhiệm vụ báo thù”, “nhiệm vụ làm thêm”. Những cái khác tạm không nói đến, nói riêng về nhiệm vụ ẩn tàng là một nhiệm vụ đặc thù được mở ra một cách bất ngờ. Trên nguyên tắc, bất chứ chuyện gì cũng có thể dẫn tới nhiệm vụ ẩn tàng, nhưng mà xác xuất của nó rất nhỏ. Đặc điểm trung của nhiệm vụ ẩn tàng là không rõ phần thưởng, trừng phạt lúc nặng lúc nhẹ. Người hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng có thể một đêm lên lên voi cũng có thể một đêm xuống chó. Hơn nữa, bình thường thì nhiệm vụ ẩn tàng có độ khó rất lớn, thậm chí còn có thể mở ra những nhiệm vụ liên tiếp. Nói một cách đơn giản, nó như một ván bạc có độ nguy hiểm cao và món lời cũng lớn. Buông tay thì đáng tiếc lắm, bởi vì loại nhiệm vụ này rất thưa thớt nhưng tiếp nhận sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khổng lồ. Thật khiến cho người ta đau đầu khó nghĩ. Cho nên tôi mới nói, không biết là các cậu may mắn hay bất hạnh nữa. Cũng may, nhiệm vụ ẩn tàng lần này không có trừng phạt thất bại. Tôi đoán chắc là do nghĩ tới lũ nhóc mới vào như mấy người.
Tất cả mọi người tiêu hóa những gì Hùng Bá nói, sau đó tổng kết ra một câu:
“Bỏ thì thương, vương thì tội!”
– Không hoàn toàn đúng nhưng dù sao cũng có thể nói vậy. Dù sao nó cũng mang đặc mùi đánh bạc. – Hùng Bá nói:
– Dĩ nhiên, tôi nói rồi, tôi chỉ là trợ giảng. Tôi không có quyền lợi can thiệp vào nhiệm vụ của các cậu. Làm thế nào thì hãy tự thân lựa chọn đi. Mấy người thử thương lượng xem, nên tiếp nhận hay cự tuyệt.
Nói xong, hắn ôm ngực, đứng dựa vào một bên tường.
Nếu như không phải do “Hiệu Trưởng” hạn chế thì thật ra hắn cũng muốn tự đi dạo một chút, thể nghiệm cái gọi là “cuộc thi nhập học” dễ dàng này. Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Hắn biết, một khi hắn tham gia vào “cuộc thi nhập học”, “Hiệu Trưởng” sẽ lập tức đề cao độ khó của nhiệm vụ. Kết quả có thể là hắn sẽ chẳng kiếm được chút lợi nào, hơn thế nữa còn bị mất trắng 6 điểm đánh giá tổng hợp. Một khi độ khó bị nâng lên, mấy tên mới vào này căn bản không có cơ sống sót.
Mặt khác, “Hiệu Trưởng” rất có thể truy cứu trách nhiệm với hắn, cho hắn một chút “phần thưởng” khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Dĩ nhiên, nếu như làm tốt thì “trợ giảng” vẫn có thể thu hoạch không ít ở “cuộc thi nhập học”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.