Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 59: Giết người, trả nợ!

Đại Tống Phúc Hồng Phường

22/10/2016

“Thiên ca… Anh nói xem, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Đây là Final Destination đấy. Em cảm thấy, mọi vật ở bốn phía đều có thể lấy mạng chúng ta”.

“Đúng vậy, Thiên ca. Ở đây anh lợi hại nhất, đã trở thành Spider Man, anh mau nghĩ cách đi! Mọi người đều nghe lời anh!”.

“Không sai, không sai. Thiên ca nói gì bọn em sẽ làm nấy!”.

Tại con phố đối diện cửa cục cảnh sát tại một thành phố nhỏ của nước Mĩ, một nhóm du học sinh Trung Quốc đứng sát vào nhau, nhỏ giọng trao đổi.

Thoáng chốc, ánh dương ấm áp vừa vặn phủ lên người bọn họ. Ở đây có hơn mười người, gộp thành một đoàn nhỏ, dường như hoàn toàn tách biệt với thành phố nhỏ của nước Mĩ đang bị cái chết bao trùm này, thậm chí cũng không để ý người và xe cộ ngang qua.

Những người này, đúng là các học sinh nam nữ của lớp 1204.

Sau khi Lê Sương Mộc cùng mọi người hoàn thành xong thủ tục liền đến bệnh viện tìm Doãn Khoáng, còn lại một nửa số người vẫn ở đây. Những người này, nam có nữ có, bọn họ đều xem Đường Triệu Thiên như Thiên Lôi, sai đâu đánh đấy. Với họ, đơn giản bởi vì Đường Triệu Thiên là một trong số ít những người trong lớp đã đổi huyết thống. Mặt khác, những người như Đường Nhu Ngữ lục tỷ muội, Lê Sương Mộc, Vương Ninh đều rời đi. Đối với những người này, các đồng học cùng lớp đều lựa chọn né tránh. Nguyên nhân, có thể là do Doãn Khoáng, cũng có thể do Lê Sương Mộc, Đường Nhu Ngữ, tiểu đoàn bọn họ thực lực quá cường đại, không ai dám theo sau. Tự nhiên, Đường Triệu Thiên ở bên cạnh cũng trở thành lựa chọn tốt nhất.

Lớp 1204 vì chuyện này mà bị chia tách.

Những nam nữ thanh niên này cũng không ngốc. Bọn họ đều nhận ra Đường Triệu Thiên muốn trở thành lãnh đạo của lớp – lớp trưởng! Tất nhiên, nếu Đường Triệu Thiên muốn tại vị dài lâu, cần phải được mọi người ủng hộ! Nhưng mà, mọi người phải dựa vào cái gì để ủng hộ hắn? Rất đơn giản, Đường Triệu Thiên phải có ơn với mọi người. Mà giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất của bọn họ – dâng cho Đường Triệu Thiên một cơ hội làm ơn! Dù sao bọn họ cũng chỉ muốn sống, đa số đối với việc lớp trưởng là ai cũng không quan trọng. Mà Đường Triệu Thiên này, có thực lực, có dã tâm, chỉ cần hắn bằng lòng bảo vệ mọi người, có một bảo tiêu tiện lợi như vậy, cớ sao lại không muốn?

Về phần Đường Triệu Thiên, dường như hắn rất hưởng thụ sự hâm mộ của mọi người. Hắn đếm thấy, cộng với bản thân, nơi này cũng đến mười lăm người, như đã tính, chỉ cần có thể cứu được những người này, đến lúc bầu chọn lớp trưởng, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ hắn, như vậy hắn cũng có thể an an ổn ổn ngồi trên ngai vàng lớp trưởng rồi.

Càng nghĩ, Đường Triệu Thiên càng vui sướng, vuốt vuốt mũi, cười hắc hắc nói: “Kỳ thật, cách thì tôi đã nghĩ ra rồi. Chỉ là mọi người dám làm hay không thôi. Chỉ cần mọi người làm theo phương pháp của tôi, đảm bảo Tử Thần sẽ không tìm đến chúng ta gây phiền nhiễu nữa. Sau đó chúng ta có thể bình an ổn thỏa đi cứu các nhân vật chính. Final Destination 5 mới ra cách đây không lâu, tôi nghĩ chắc mọi người còn nhớ rõ tình tiết bên trong. Bởi vậy chỉ cần canh thời khắc mấu chốt là có thể cứu bọn họ. Chỉ cần tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ có được danh hiệu “lớp chọn”. Ai, cũng không biết danh hiệu “lớp chọn” kia có chỗ nào tốt nhỉ?”.

Đường Triệu Thiên không nhận ra, dường như hắn đã nói quá xa vấn đề.

Vậy mà đôi mắt mọi người đều sáng rực lên. Chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu hỏi: “Thiên ca, anh nói mau đi, rốt cuộc là cách gì nha?”. Nữ sinh này đúng là người lúc trước khoe khoang tư sắc bị Trạch Nam châm chọc.

Đường Triệu Thiên nhìn lướt qua mọi người, đối với những ánh mắt nhìn mình đầy mong chờ của tất thảy, hắn không nhịn được lòng dâng lên một cảm giác lâng lâng, thầm nghĩ trong lòng: “Có bản lĩnh là tốt nhất! Bọn họ đều phải dựa vào ta mới có thể sống sót. Xem ra, phải tận dụng cơ hội này, dốc sức một phen, sau đó quay về đổi huyết thống và năng lực cường đại hơn! Đến lúc đó, ta xem còn ai dám khinh thường ta, còn ai dám hạ nhục ta! Hừ, còn đám trợ giáo và bọn cẩu học trưởng, vậy mà muốn ta cúi đầu trước chúng, chờ xem đi!”.

Mọi người thấy hắn cười mãi không nói, liền thúc giục một hồi “Thiên ca”, “Đường thiếu”…

Đường Triệu Thiên cố ý kéo dài thời gian, hỏi: “Mọi người có nhớ giữa bộ phim xuất hiện một câu nói không? Đó là câu nói do người da đen liệm thi mặc áo rồi nói ra”.

Tất cả tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi một trong số đó có nam sinh nói: “Tôi biết, Tử Thần không thích bị lừa gạt”.

Sắc mặt Đường Triệu Thiên có chút thất vọng, nói: “Không biết thì đừng nói bừa. Đừng lúc nào miệng cũng nhắc đến Tử Thần. Mày ước gì hắn tới tìm mày phải không?”.

Người nọ rụt cổ lại, lí nhí: “Tôi… Tôi không có ý này”. Tuy nhiên trong lòng lại thầm bất mãn. “Không phải mày hỏi nhóm bọn tao sao? Hừ, cứ nghĩ mày đã suy nghĩ ra rồi, đã thế còn muốn chơi trò suy luận. Ai, quên đi, ai bảo ở đây hắn lợi hại nhất chứ?”.



“Tôi biết!”. Một cậu trai lùn lùn mập mạp lên tiếng: “Trong lần thứ hai nhân vật chính gặp người đàn ông áo đen, ông ta nói ‘các người nợ Tử Thần, phải bồi thường cho Tử Thần một sinh mệnh khác. Các người lấy đi tuổi thọ của họ, vốn phải hưởng thụ tiếp cuộc sống của họ. Còn những người kia thay các người đi vào chỗ chết. Như vậy, danh sách tử vong sẽ được cân bằng. Đúng vậy, chính là câu này”.

Đường Triệu Thiên đưa mắt nhìn cậu trai béo tròn ục ích kia, thầm nghĩ: “Ai cho mày nói nhiều. Đáng chết, vốn phải để tao nói… Ai, quên đi”. Chút bất mãn trong mắt Đường Triệu Thiên ánh lên rồi biến mất, sau đấy hắn cười nói: “Đúng vậy, chính là những lời này. Căn cứ vào đó mà phân tích, tôi nghĩ người đàn ông da đen liệm thi kia đang muốn ám chỉ những người thoát khỏi bẫy của Tử Thần. Hiện nay, vốn dĩ chúng ta cũng giống như những nhân vật phải chết trong phim giống nhau, xuất hiện trong “danh sách tử vong” của Tử Thần. Nếu vậy, cái để thoát khỏi Tử Thần chính là, giết những người khác, để bọn họ thay chúng ta đi chết. Như vậy món nợ của chúng ta với Tử Thần, sẽ được trả hết. Đã vậy, Tử Thần cũng không có lý do gì để tìm chúng ta gây phiền toái nữa”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt tất cả mọi người đều kinh hãi. “Giết… Giết người khác?”.

Tuy rằng bọn họ thật sự đã trải qua cuộc thi nhập học, ít nhiều cũng có chút trưởng thành, nhưng giá trị quan về đạo đức được hình thành hơn mười mấy năm cũng không thể dễ dàng thay đổi được. Tất nhiên vẫn có những người là ngoại lệ. Ví dụ như Vương Ninh, Lê Sương Mộc và cả Đường Triệu Thiên. Dĩ nhiên, còn có cả Doãn Khoáng, ở những thời điểm trọng yếu, hắn có thể vì lợi ích bản thân mà làm ra những chuyện hại người.

Nhưng dù sao loại người này cũng chỉ là thiểu số, bởi vậy, lúc nghe thấy Đường Triệu Thiên nói muốn ghiết người, bọn họ vẫn nhịn không được mà sợ sệt.

“Thế nào? Các ngươi không dám?”. Đường Triệu Thiên lạnh lùng nhìn những người khác. “Hừ, tùy các ngươi! Hoặc là giết người khác, đoạt lấy sinh mệnh của họ trả cho Tử Thần, sau đó sống sót. Hoặc là, linh hồn thánh mẫu của mọi người chợt bừng lên, cam tâm tình nguyện chết vì người khác, thật đáng tiếc, Đường mỗ tôi đây là người ăn ngay nói thật. Lựa chọn nằm trong tay mọi người”. Nói xong Đường Triệu Thiên khoanh tay lại, vẻ mặt khôi hài nhìn mọi người. Ánh mắt kia, như là một trí giả đang nhìn một đám ngu xuẩn.

“Giết người, trả nợ?”.



“Giết người? Trả nợ? Buồn cười!”.

Trong phòng bệnh, Doãn Khoáng lên tiếng cười nhạo, nói: “Nếu giết người khác có thể thoải mái trốn thoát bẫy Tử Thần, thì series Final Destination cũng không phải thể loại kinh dị huyền bí mà là phim về cảnh sát và tội phạm rồi”.

“Bẫy tử vong” ban nãy, không, cái bẫy đơn giản như vậy, căn bản không được tính là “bẫy tử vong”, giống như là “lễ gặp mặt” của Tử Thần mà thôi, vậy nên chỉ là hữu kinh vô hiểm. Đường Nhu Ngữ cường hóa dị năng phong hệ tiện tay ra một chiêu, liền nhanh chóng thổi tàn thuốc Marlbolo kia ra ngoài cửa sổ, mà người có khoảng cách gần nhất với bình dưỡng khí kia – Ngụy Minh cũng vội vàng khóa van bình dưỡng khí lại. Mối nguy hiểm ngay lập tức hóa thành vô hình.

Sau đấy, đóng chặt cửa sổ lại, rồi mở toang cửa chính ra, lau chùi vết nước còn đọng lại trên mặt, cứ như vậy một lúc sau, mọi người lại bắt đầu thảo luận làm sao có thể vượt qua tràng cảnh vạn phần mạo hiểm trong đề thi chung.

Tất nhiên, họ liền nói đến câu nói trong phim của người đàn ông da đen kia. “Dùng tuổi thọ của người khác, hoàn trả món nợ của Tử Thần”. Nói đơn giản chính là “giết người trả nợ”.

Nghe thấy Ngụy Minh nói những lời này, Doãn Khoáng nhịn không được liền bật cười, làm Ngụy Minh xấu hổi không thôi.

“Tôi chỉ nói thôi mà. Nếu thật sự muốn tôi đi giết người, tôi cũng không dám làm đâu”.

Lê Sương Mộc theo thói quen định lấy bao thuốc ra nhưng lại bị những ánh nhìn giận dữ ngăn lại.

“Thật có lỗi!”. Hắn nói, sau đó cất bao thuốc lại, nói: “Doãn Khoáng nói đúng. Bẫy Tử Thần không phải chỉ cần giết người trả nợ là có thể dễ dàng trốn thoát. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kì lạ, nếu giết người cũng không thể thoát khỏi Tử Thần, vậy thì tại sao người da đen liệm thi kia còn nói với những diễn viên chính? Là nói dối? Hay đang ám chỉ thứ gì đó ở trong series Final Destination này? Thân phận của người đàn ông da đen này vẫn là một bí ẩn. Không biết ông ta có phải là điểm đột phá của vấn đề hay không đây?”.

“Mọi người nói xem, có phải người này là Tử Thần không? Hay là người phát ngôn của Tử Thần, hoặc là tín đồ tôn thờ Tử Thần”. Bạch Lục đột nhiên lên tiếng.

“Cậu xem quá nhiều bài post trên baidu rồi!”. Doãn Khoáng tức giận liếc hắn một cái, nói: “Theo tôi, người đàn ông da đen kia không phải là Tử Thần…”.;



Đường Nhu Ngữ hỏi: “Sao cậu có thể khẳng định như vậy? Nếu ông ta thực sự là Tử Thần thì phải làm sao?”.

“Được rồi”. Doãn Khoáng nói: “Giả dụ ông ta là Tử Thần, các cậu có thể làm gì bây giờ? Giết ông ta? Đùa sao, Tử Thần có thể giết dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ đi cầu xin? Đừng giỡn, nếu Tử Thần có lòng trắc ẩn, thì hắn không phải là Tử Thần. Đáp án là, hai giả thiết trên đều bất khả thi”.

Mọi người không nói gì.

Thật sự, những lời nói của Doãn Khoáng cực kì có lý.

“Tuy nhiên”. Doãn Khoáng nói: ” Người đàn ông da đen này không phải là Tử Thần, nhưng ngàn vạn lần có quan hệ với Tử Thần. Những gì ông ta nói, giống như một lớp sương mù, nhưng kì thật tôi cảm thấy đây là một lời nhắc nhở đầy thiện chí. Nhưng ông ta lại không thể nói rõ. Ví dụ như ‘một sinh mạng mới có thể phá tan kế hoạch tử vong của Tử Thần’ mọi người cho rằng ‘sinh mệnh mới’ này là chỉ việc sinh ra một đứa trẻ? Còn có ‘giết người trả nợ cho Tử Thần’, nghĩ kĩ, kì thật cũng khả thi…”.

“Không phải cậu vừa mới…”. Ngụy Minh mở to mắt hỏi.

Doãn Khoáng đáp: “Tôi chỉ bảo là buồn cười chứ không nói là không thể. Dựa theo cách nói của người đàn ông da đen kia, giết người khác trả nợ cho Tử Thần. Vấn đề là người khác rốt cuộc là ai? Mở bảng thuộc tính của mọi người ra, nhìn vào tuổi thọ đi! Có lẽ, mọi người sẽ hiểu được”.

“Tuổi thọ?”.

“Ồ! Tuổi thọ của tôi vậy mà chỉ bằng 0”. Đường Nhu Ngữ hoảng hốt.

Nguy Minh nói: “Của tôi cũng bằng 0!”.

“Tôi cũng bằng 0 như thế! Có chuyện gì vậy?”.

Tuổi thọ của tất cả moi người ở đây, đều là 0!

“Bởi vì…. Tuổi thọ của chúng ta không còn thuộc về chúng ta nữa, nhưng đồng thời cũng không ở chỗ Tử Thần, bởi vì chúng ta còn sống…”. Lê Sương Mộc dường như cũng đã hiểu ra, nói: “Khó trách! Khó trách lần này tử vong không bị giảm tuổi thọ. Căn bản là tuổi thọ không có để khấu trừ. Như vậy… Cái gọi là giết người trả nợ chính là…”.

“Giết người có số tuổi thọ bằng chúng ta!” Doãn Khoáng nói: “Có cùng tuổi thọ với chúng ta! Không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn! Cũng giống như việc tôi nợ Ngụy Minh 100 đồng, tôi trả 90 đồng, có được không? Hay tôi trả 200 đồng, được không?”.

Chỉ nghe thấy Ngụy Minh đáp: “Tôi cũng không cần nhiêu đó đồng, cần gì phải quan tâm thêm? Tối chỉ cần cậu trả lại cho tôi 100 đồng là đủ”.

“Đáp án… Là như vậy đấy!”. Doãn Khoáng nói: “Ý của người đàn ông da đen này chính là muốn chúng ta giết những người cùng tuổi thọ với chúng ta, hoàn trả Tử Thần để giải quyết nợ nần. Trên thực tế, điều này cũng thật mâu thuẫn. Người đàn ông da đen làm vậy, là cứu người hay giết người? Hơn nữa, thế giới rộng lớn, cậu phải giết tới khi nào mới tìm được người có cùng tuổi thọ với mình đây? Chẳng khác gì việc bất khả thi. Chớ quên, mặc kệ ở đâu, giết người đều là phạm pháp. Một khi giết người, kẻ địch của chúng ta không chỉ là Tử Thần nữa. Hơn nữa trước khi giết được người có cùng tuổi thọ với mình, cậu khẳng định sẽ sống qua các bẫy tử vong của Tử Thần?”.

“Cho nên, giết người trả nợ, khả thi, nhưng rất buồn cười!”. Doãn Khoáng kết luận.

“Như vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”. Bạch Lục liền hỏi vấn đề cần rõ ngay từ đầu.

Doãn Khoáng hít một hơi thật sâu, đáp: “Quy tắc do Tử Thần định, phàm nhân có thể làm thế nào? Ngoan ngoãn chấp nhận vận mệnh? Hay là kiên cường đấu tranh? Nói thật, tôi… Không biết!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Cao Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook