Chương 25: Hoàn thành nhiệm vụ.
Hết Giờ
06/09/2023
Đến kho vũ khí cũng là lúc thiên phú ý chí chèo chống hết tác dụng, Phan Bá co quắp ngã xuống, cơn đau từ các vết thương trên người ập đến làm hắn không thể để ý đến Nguyệt Linh đã hết thời gian biến dị linh hồn từ lâu. Lọ mọ lấy ra bình xịt cầm máu, nhanh chóng xịt lên vết thương trên cơ thể, chỉ trong vài giây, vết thương đã liền và lên sẹo. Công ty hố người ta rất gắt nhưng sản phẩm là không chê vào đâu được!
Sau khi ổn định thương thế, Phan bá nhìn quanh kho vũ khí một vòng, thứ đáng giá nhất trong này có lẽ đó chính là những thùng chất nổ đầy bên kia. Thời gian trong đầu đang đếm ngược còn chưa đến 6 phút. Tính thêm tác dụng phụ của thiên phú, hắn nhẩm tính chỉ còn hơn 4 phút để phá hủy căn cứ. Liệu có đủ không?
“Đủ, thời gian vẫn kịp” Nguyệt Linh chắc nịch nói.
Phan Bá lúc này mới ngớ người nhìn lại, Nguyệt Linh sau thời gian biến dị linh hồn đã hết vẫn không chết? Trong lòng vui như mở cờ, Phan Bá hỏi dồn dập: “Tình huống thế nào sau khi em biến dị? Có gì kỳ lạ không?”
“Hiện tại thì chỉ số linh hồn của em sụt giảm một nửa, chỉ số thể chất cũng giảm đáng kể, nhưng may mắn… biến dị ra một kỹ năng: Khống chế sinh vật vô hồn. Tiêu hao 3 điểm linh hồn, khống chế sinh toàn bộ sinh vật vô hồn trong bán kính 500m thời gian duy trì 20 giây.”
Phan Bá trợn to mắt: “Quá trâu, kỹ năng này thì tại đây hơn 70 tên biến dị trở thành đàn em của em rồi, em hack game CMNR rồi.” hơi ngừng một lúc Phan Bá nói tiếp “vậy trong thời gian còn lại em chỉ huy bọn biến dị mang số thuốc nổ này sắp đặt trong tòa nhà, đợi khi kết thúc thời gian tác dụng phụ của thiên phú, anh cõng em chạy ra từ đường thoát nước.”
Nguyệt Linh gật đầu đồng ý, khẽ nhắm mắt. Chỉ hơn một phút, bọn biến dị lục tục mờ mịt chạy tới, nối đuôi nhau cầm từng khỏa thuốc nổ, kèm theo đồng hồ kích nổ kéo ra ngoài. Phan Bá lúc này cũng hết tác dụng phụ của thiên phú, ngay lập tức cõng Nguyệt Linh trên vai chạy về đường cống thoát nước.
Căn cứ cũng khá rộng nhưng với tốc độ bàn thờ, Phan Bá đã kịp lao khỏi căn cứ trước khi kết thúc nhiệm vụ còn hơn 2 phút. Nhưng linh cảm mách bảo hắn có điều gì đó hắn không chú ý tới…
Vừa lao ra cống ngầm, lập tức có tiếng xé gió bay tới, Phan Bá chỉ kịp hết văng Nguyệt Linh xuống, xô lệch toàn bộ nội tạng xuống phía bụng. Một ống sắt dài, to bằng cổ tay bay tới xuyên qua giữa ngực Phan Bá. Quán tính ống sắt làm Phan Bá ngã ngửa về sau, cả người xiên một góc 60 độ so với mặt đất.
“Anh hai” chỉ kịp hét lên một tiếng, Nguyệt Linh lập tức bị một cây tuýp sắt khác xuyên qua bụng. Mắt trợn trừng nhìn tên biến dị trước mặt. Làn da hắn hoàn toàn không có, chỉ lúc nhúc toàn cơ thịt che lấp trên bộ xương gai góc chìa ra. Ý thức Nguyệt Linh dần lịm đi vì đau đớn và mất máu, cô chỉ kịp ra lệnh cho bọn biến dị trong căn cứ kích nổ!
Ánh lửa bùng lên kèm theo những âm thanh oanh động vang ra như động đất, áp suất nén từ trong cửa cống thoát nước phụt ra thổi bay cả ba người ra hơn 40m.
Tên biến dị tập kích hai anh em nhanh chóng bò dậy, miệng nứt ra không thấy hàm răng mà chỉ toàn xương xẩu đâm ngang dọc: “Khà khà, tắm nước thuốc cho ta sức mạnh thật tuyệt vời, vụ nổ cũng chẳng làm ta thấy đau tí nào” nói đoạn hắn nhìn sang hai anh em đang gắng gượng bò dậy “bọn chuột nhắt chúng mày chết đi thôi.”
Tên biến dị này là Wafner, hắn chưa chết sau vụ nổ gas lúc nãy và tận dung anh em họ Phan không để ý đến mình đã bò đến phòng thí nghiệm gần nhất chui vào trong một bồn nước thuốc. Nhưng hiện tại, cơ thể hoàn toàn biến hóa không còn một chỗ nào lành lặn. Cứ tưởng tượng hình ảnh những khối cơ thịt bị lột ra, đắp nặn trên người hắn một cách bất quy tắc. Đặc biệt hai tay hắn không có mà thay vào đó là cơ thịt biến thành hai cái xúc tua phủ đầy gai thịt như bạch tuộc.
Phan Bá tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng cũng bị ống tuýp xuyên qua và sức ép vụ nổ ảnh hưởng gần như phế nửa cái mạng. Giờ hắn cũng đã biết điểm nghi vấn lúc nãy là gì, chính xác là công ty chưa thông báo điểm thưởng khi giết Wafner, chứng tỏ hắn chưa chết!
Nhìn thấy em gái mình bị Wafner xỏ một cây qua bụng, hắn lập tức phẫn nộ sử dụng luôn thiên phú ý chí chèo chống, chỉ chừa đúng 1 điểm ý chí!
Nhanh chóng rút ống sắt khỏi người đáp trả bằng một cú phóng lao, đồng thời dùng cả tay, cả chân lao lại tên Wafner như một con thú. Nhân lúc Wafner đang bận gạt ống sắt, Phan Bá lao lên dùng hàm răng cắn vào cổ tên này. Một mảng lớn thịt bị kéo xuống, máu tuôn như suối.
Nhưng chỉ trong tích tắc, máu đã cạn, các cơ thịt lúc nhúc bù đắp lại chỗ cũ, tạo ra một vết sẹo lồi trên cổ.
Wafner cười hà hà: “Ngươi không giết ta được, ta là bất tử.”
Rồi hắn ngay lập tức giáng cho Phan Bá một đập bằng cả hai tay. Cả người Phan Bá nện xuống nền đất, máu tươi từ mũi và mồm trào ra.
Phan Bá hiện giờ cũng hoảng hốt, đối thủ chơi hệ tái sinh max cấp, ai chơi cho lại? Chẳng lẻ phải bỏ mạng?
Chợt nhìn trong túi quần còn giắt một khối thuốc nổ, Phan Bá nghĩ đến một cách làm táo bạo. Nhìn lại trong đầu đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn không đến một phút. Phan Bá cắn răng liều lĩnh chịu tổn thương, lao tới chộp lấy ống tuýp sắt phía không xa, dùng làm vũ khí.
Hắn mặc kệ Wafner tấn công gây thương tích trên người mình, chỉ một mực dùng ống tuýp sắt như một con dao, gắng gượng rạch một đường trên ngực đối thủ.
Wafner biết mình có ưu thế tái sinh cơ thịt trên người, định bụng lùi lại một chút chờ cho vết thương lành lại thì chiến đấu tiếp, nhưng Phan Bá nào có cho hắn cơ hội, nắm trên tay khối thuốc nổ, kích hoạt thời gian là 5 giây chờ đợi. Nhanh chóng nhét vào trong vết thương của Wafner.
Tuy vết thương đã lúc nhúc muốn lành, nhưng để kín kẽ thì phải mất một thời gian nên Wafner cười khẩy đang dự định lôi khối thuốc nổ ra vứt đi.
Nhưng sĩ quan Đức không ngờ rằng, Phan Bá rút trong túi ra một bình xịt nhỏ, cắm đầu xịt vào vết thương của hắn. Ngay lập tức vết thương với tốc độ ánh sáng đã lành lại, ngoài ra còn chồng chất dày đặc cơ thịt nổi lên do tác dụng của thuốc xịt. Bình xịt của công ty hàng thật giá thật không chê vào đâu được!
Wafner hoảng loạn dự định dùng tay thò vào trong ngực rút khối thuốc nổ ra nhưng khổ nổi vết thương đã lành hẳn, không còn một tí kẽ hở nào, mặt khác tay hắn bị nổ bay lúc trong phòng thí nghiệm, hiện giờ chỉ có toàn là cơ thịt mới mọc ra. Mà cơ thịt không có xương làm điểm tựa thì chỉ mạnh về tác động lực, còn tác động xé rách, cắt, xuyên lại không hiệu quả lắm.
Phan Bá lúc này đã vọt tới chỗ Nguyệt Linh đỡ em gái dậy, nhanh chóng dùng bình xịt cầm máu. Nguyệt Linh lúc này cũng đã thoi thóp, thể chất đã suy giảm đến mức thấp nhất, nếu không được chữa trị e rằng không qua khỏi.
Đếm ngược 2 - 1 - 0. Ầm một tiếng, cơ thịt văng tung tóe. Trong đầu Phan Bá âm thanh cứu rỗi vang lên: “Giết chết Wafner thưởng 400 điểm, 02 chi phiếu cấp E. Phá hủy căn cứ thưởng 200 điểm. Trở về công ty sau 30 giây, bắt đầu đếm ngược 29… 28…”
Phan Bá chỉ biết động viên em gái gắng gượng vượt qua 30 giây cuối cùng này, còn riêng hắn cũng là dầu hết đèn sắp tắt, cố gắng dùng bình xịt để vớt vát chút nào hay chút đó. Nhưng chỉ còn 5 giây Nguyệt Linh đã ngất lịm, Phan Bá cũng muốn lật ngang, phải cắn lưỡi tạo cảm giác đau đớn cho thanh tỉnh một chút.
Mơ mơ hồ hồ là bốn bức tường trắng, chỉ kịp thốt lên “trị thương cho cả hai” rồi Phan Bá ngất lịm.
…
Sau khi ổn định thương thế, Phan bá nhìn quanh kho vũ khí một vòng, thứ đáng giá nhất trong này có lẽ đó chính là những thùng chất nổ đầy bên kia. Thời gian trong đầu đang đếm ngược còn chưa đến 6 phút. Tính thêm tác dụng phụ của thiên phú, hắn nhẩm tính chỉ còn hơn 4 phút để phá hủy căn cứ. Liệu có đủ không?
“Đủ, thời gian vẫn kịp” Nguyệt Linh chắc nịch nói.
Phan Bá lúc này mới ngớ người nhìn lại, Nguyệt Linh sau thời gian biến dị linh hồn đã hết vẫn không chết? Trong lòng vui như mở cờ, Phan Bá hỏi dồn dập: “Tình huống thế nào sau khi em biến dị? Có gì kỳ lạ không?”
“Hiện tại thì chỉ số linh hồn của em sụt giảm một nửa, chỉ số thể chất cũng giảm đáng kể, nhưng may mắn… biến dị ra một kỹ năng: Khống chế sinh vật vô hồn. Tiêu hao 3 điểm linh hồn, khống chế sinh toàn bộ sinh vật vô hồn trong bán kính 500m thời gian duy trì 20 giây.”
Phan Bá trợn to mắt: “Quá trâu, kỹ năng này thì tại đây hơn 70 tên biến dị trở thành đàn em của em rồi, em hack game CMNR rồi.” hơi ngừng một lúc Phan Bá nói tiếp “vậy trong thời gian còn lại em chỉ huy bọn biến dị mang số thuốc nổ này sắp đặt trong tòa nhà, đợi khi kết thúc thời gian tác dụng phụ của thiên phú, anh cõng em chạy ra từ đường thoát nước.”
Nguyệt Linh gật đầu đồng ý, khẽ nhắm mắt. Chỉ hơn một phút, bọn biến dị lục tục mờ mịt chạy tới, nối đuôi nhau cầm từng khỏa thuốc nổ, kèm theo đồng hồ kích nổ kéo ra ngoài. Phan Bá lúc này cũng hết tác dụng phụ của thiên phú, ngay lập tức cõng Nguyệt Linh trên vai chạy về đường cống thoát nước.
Căn cứ cũng khá rộng nhưng với tốc độ bàn thờ, Phan Bá đã kịp lao khỏi căn cứ trước khi kết thúc nhiệm vụ còn hơn 2 phút. Nhưng linh cảm mách bảo hắn có điều gì đó hắn không chú ý tới…
Vừa lao ra cống ngầm, lập tức có tiếng xé gió bay tới, Phan Bá chỉ kịp hết văng Nguyệt Linh xuống, xô lệch toàn bộ nội tạng xuống phía bụng. Một ống sắt dài, to bằng cổ tay bay tới xuyên qua giữa ngực Phan Bá. Quán tính ống sắt làm Phan Bá ngã ngửa về sau, cả người xiên một góc 60 độ so với mặt đất.
“Anh hai” chỉ kịp hét lên một tiếng, Nguyệt Linh lập tức bị một cây tuýp sắt khác xuyên qua bụng. Mắt trợn trừng nhìn tên biến dị trước mặt. Làn da hắn hoàn toàn không có, chỉ lúc nhúc toàn cơ thịt che lấp trên bộ xương gai góc chìa ra. Ý thức Nguyệt Linh dần lịm đi vì đau đớn và mất máu, cô chỉ kịp ra lệnh cho bọn biến dị trong căn cứ kích nổ!
Ánh lửa bùng lên kèm theo những âm thanh oanh động vang ra như động đất, áp suất nén từ trong cửa cống thoát nước phụt ra thổi bay cả ba người ra hơn 40m.
Tên biến dị tập kích hai anh em nhanh chóng bò dậy, miệng nứt ra không thấy hàm răng mà chỉ toàn xương xẩu đâm ngang dọc: “Khà khà, tắm nước thuốc cho ta sức mạnh thật tuyệt vời, vụ nổ cũng chẳng làm ta thấy đau tí nào” nói đoạn hắn nhìn sang hai anh em đang gắng gượng bò dậy “bọn chuột nhắt chúng mày chết đi thôi.”
Tên biến dị này là Wafner, hắn chưa chết sau vụ nổ gas lúc nãy và tận dung anh em họ Phan không để ý đến mình đã bò đến phòng thí nghiệm gần nhất chui vào trong một bồn nước thuốc. Nhưng hiện tại, cơ thể hoàn toàn biến hóa không còn một chỗ nào lành lặn. Cứ tưởng tượng hình ảnh những khối cơ thịt bị lột ra, đắp nặn trên người hắn một cách bất quy tắc. Đặc biệt hai tay hắn không có mà thay vào đó là cơ thịt biến thành hai cái xúc tua phủ đầy gai thịt như bạch tuộc.
Phan Bá tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng cũng bị ống tuýp xuyên qua và sức ép vụ nổ ảnh hưởng gần như phế nửa cái mạng. Giờ hắn cũng đã biết điểm nghi vấn lúc nãy là gì, chính xác là công ty chưa thông báo điểm thưởng khi giết Wafner, chứng tỏ hắn chưa chết!
Nhìn thấy em gái mình bị Wafner xỏ một cây qua bụng, hắn lập tức phẫn nộ sử dụng luôn thiên phú ý chí chèo chống, chỉ chừa đúng 1 điểm ý chí!
Nhanh chóng rút ống sắt khỏi người đáp trả bằng một cú phóng lao, đồng thời dùng cả tay, cả chân lao lại tên Wafner như một con thú. Nhân lúc Wafner đang bận gạt ống sắt, Phan Bá lao lên dùng hàm răng cắn vào cổ tên này. Một mảng lớn thịt bị kéo xuống, máu tuôn như suối.
Nhưng chỉ trong tích tắc, máu đã cạn, các cơ thịt lúc nhúc bù đắp lại chỗ cũ, tạo ra một vết sẹo lồi trên cổ.
Wafner cười hà hà: “Ngươi không giết ta được, ta là bất tử.”
Rồi hắn ngay lập tức giáng cho Phan Bá một đập bằng cả hai tay. Cả người Phan Bá nện xuống nền đất, máu tươi từ mũi và mồm trào ra.
Phan Bá hiện giờ cũng hoảng hốt, đối thủ chơi hệ tái sinh max cấp, ai chơi cho lại? Chẳng lẻ phải bỏ mạng?
Chợt nhìn trong túi quần còn giắt một khối thuốc nổ, Phan Bá nghĩ đến một cách làm táo bạo. Nhìn lại trong đầu đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn không đến một phút. Phan Bá cắn răng liều lĩnh chịu tổn thương, lao tới chộp lấy ống tuýp sắt phía không xa, dùng làm vũ khí.
Hắn mặc kệ Wafner tấn công gây thương tích trên người mình, chỉ một mực dùng ống tuýp sắt như một con dao, gắng gượng rạch một đường trên ngực đối thủ.
Wafner biết mình có ưu thế tái sinh cơ thịt trên người, định bụng lùi lại một chút chờ cho vết thương lành lại thì chiến đấu tiếp, nhưng Phan Bá nào có cho hắn cơ hội, nắm trên tay khối thuốc nổ, kích hoạt thời gian là 5 giây chờ đợi. Nhanh chóng nhét vào trong vết thương của Wafner.
Tuy vết thương đã lúc nhúc muốn lành, nhưng để kín kẽ thì phải mất một thời gian nên Wafner cười khẩy đang dự định lôi khối thuốc nổ ra vứt đi.
Nhưng sĩ quan Đức không ngờ rằng, Phan Bá rút trong túi ra một bình xịt nhỏ, cắm đầu xịt vào vết thương của hắn. Ngay lập tức vết thương với tốc độ ánh sáng đã lành lại, ngoài ra còn chồng chất dày đặc cơ thịt nổi lên do tác dụng của thuốc xịt. Bình xịt của công ty hàng thật giá thật không chê vào đâu được!
Wafner hoảng loạn dự định dùng tay thò vào trong ngực rút khối thuốc nổ ra nhưng khổ nổi vết thương đã lành hẳn, không còn một tí kẽ hở nào, mặt khác tay hắn bị nổ bay lúc trong phòng thí nghiệm, hiện giờ chỉ có toàn là cơ thịt mới mọc ra. Mà cơ thịt không có xương làm điểm tựa thì chỉ mạnh về tác động lực, còn tác động xé rách, cắt, xuyên lại không hiệu quả lắm.
Phan Bá lúc này đã vọt tới chỗ Nguyệt Linh đỡ em gái dậy, nhanh chóng dùng bình xịt cầm máu. Nguyệt Linh lúc này cũng đã thoi thóp, thể chất đã suy giảm đến mức thấp nhất, nếu không được chữa trị e rằng không qua khỏi.
Đếm ngược 2 - 1 - 0. Ầm một tiếng, cơ thịt văng tung tóe. Trong đầu Phan Bá âm thanh cứu rỗi vang lên: “Giết chết Wafner thưởng 400 điểm, 02 chi phiếu cấp E. Phá hủy căn cứ thưởng 200 điểm. Trở về công ty sau 30 giây, bắt đầu đếm ngược 29… 28…”
Phan Bá chỉ biết động viên em gái gắng gượng vượt qua 30 giây cuối cùng này, còn riêng hắn cũng là dầu hết đèn sắp tắt, cố gắng dùng bình xịt để vớt vát chút nào hay chút đó. Nhưng chỉ còn 5 giây Nguyệt Linh đã ngất lịm, Phan Bá cũng muốn lật ngang, phải cắn lưỡi tạo cảm giác đau đớn cho thanh tỉnh một chút.
Mơ mơ hồ hồ là bốn bức tường trắng, chỉ kịp thốt lên “trị thương cho cả hai” rồi Phan Bá ngất lịm.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.