Chương 24: Điểm Chung (2)
Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
11/12/2022
Thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trương Phong Vũ, Vân Vận lén che miệng cười, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Anh đừng có như vậy, trông ngốc thật đó, không có gì phải sợ, cứ đến tối Căn Cứ Tử Vong sẽ biến thành khách sạn để cho chúng ta nghỉ ngơi. Thật ra cũng không nhất thiết phải chờ đến tối, anh có thể tư quyết định thời gian phòng ở xuất hiện, giống như đội trưởng Vương nói lúc nãy vậy, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.”
Nhìn nụ cười trên gương mặt Vân Vận, Trương Phong Vũ biết mình đang bị người ta xem thường, cho nên cố gắng áp chế sự khiếp sợ trong lòng, gật đầu với Vân Vận một cái, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thấy Trương Phong Vũ cố bày ra vẻ bình tĩnh, Vân Vận càng cười lớn hơn, sau đó cô nhắc lại chuyện của Trương Phong.
“Anh cũng đừng giận Trương Phong nữa, thật ra anh ấy không phải người xấu, trước đây anh ấy đối xử rất tốt với người mới, chẳng qua chuyện kia đã để lại một cái gai trong lòng anh ấy. Thật ra anh cũng nên hiểu cho Trương Phong, sống dưới hoàn cảnh này lâu như vậy, con người khó tránh khỏi việc thần kinh suy yếu rồi dẫn đến tâm bệnh, Trương Phong chính là điển hình. Chắc đội trưởng Vương vẫn chưa kể cho anh biết đúng không, ở một nhiệm vụ, chúng tôi phải sống trong thôn quỷ một ngày, mà lời nhắc nhở đã nói bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi thôn, chỉ cần một người rời đi, cả đội sẽ chết.
Nhưng người mới kia không chịu đựng được cảnh liên tục bị lũ Lệ Quỷ mang gương mặt kinh dị tới tìm, tinh thần hoàn toàn tan vỡ, sau đó không nghe lời khuyên của chúng tôi nữa, anh ta trở nên điên cuồng, một mực đòi thoát khỏi thôn quỷ. Trương Phong dùng hết sức để ngăn cản, kết quả suýt chút nữa bị tên kia giết chết, cũng vì thế mà cả đội tưởng như đoàn diệt.
Sau lần đó, Trương Phong đã thề với chúng tôi rằng chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chính vì thế nên anh ấy mới có thái độ không tốt với anh, nhưng tôi có thể nhìn ra được, tương lai anh nhất định sẽ vô cùng xuất chúng. Tôi nói nhiều như vậy là hy vọng anh sẽ không ghi hận Trương Phong bởi hành động lúc trước của anh ấy.”
Trương Phong Vũ nghe xong, đầu tiên cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng hắn nghĩ lại, cách làm của Trương Phong tuy có hơi quá đáng nhưng vẫn có thể hiểu được, bản thân hắn mới tới nơi này chưa được một ngày mà đã phát điên tới nơi rồi.
Hơn nữa, hắn cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, lời giải thích của Vân Vận tuy rằng không giúp hắn yêu mến Trương Phong nhưng cũng đủ để xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
“Ừ, yên tâm đi, tôi không nhỏ mọn vậy đâu.”
Thấy Trương Phong Vũ đã tỏ rõ thái độ như vậy, Vân Vận giơ ngón tay cái lên, sau đó định trở về phòng thì liền bị Trương Phong Vũ gọi lại:
“Người mới lần trước đâu rồi? Mọi người vẫn sống sót, như vậy có nghĩa là cậu ta không rời khỏi thôn đúng không?”
“Ngay khi tên đó chuẩn bị rời khỏi thôn thì gặp một con quỷ, cuối cùng bị nó hù chết!”
“Hù chết?” Trương Phong Vũ cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng vậy!”
Vân Vận gật đầu, trước khi rời đi còn để lại một câu:
“Có chuyện gì thì tìm đội trưởng Vương ấy!”
Nghe Trương Phong Vũ hỏi, Vương Lâm lập tức nhớ tới tình huống mấy ngày hôm trước, sau khi bật lửa đốt một điếu thuốc lá, anh ta liền kể lại mọi chuyện ở thôn quỷ trong nhiệm vụ lần đó.
Nghe xong, Trương Phong Vũ tự lập ra một bảng phân tích đơn giản trong lòng, sở dĩ chỉ có một người chết là vì nhiệm vụ lần đó không quá khó. Tuy rằng quỷ trong thôn có diện mạo đáng sợ nhưng cũng sẽ không ra tay giết Người Chấp Hành, điểm khó khăn duy nhất là đám quỷ đó có vẻ ngoài vô cùng kinh dị, dưới hoàn cảnh ấy, tinh thần người ta sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, do đó, bọn chúng mới lợi dụng sự sợ hãi của Người Chấp Hành để ép họ không màng tất cả mà rời khỏi thôn, sau đó đoàn diệt.
Người mới kia chính là điểm yếu duy nhất của cả đội, kẻ đó thực sự đã làm theo đúng thiết lập của nhiệm vụ, từng bước đi đến tử lộ. May mắn thay, ngay lúc chuẩn bị rời khỏi thôn thì anh ta lại bị hù chết, vì thế bọn họ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bất kể gặp phải chuyện gì, đầu tiên cần phân tích tình huống, sau đó mới hành động, đây chính là thói quen làm việc của Trương Phong Vũ. Nhưng trong mắt Vương Lâm, tính cách này chỉ mới được hình thành kể từ thời khắc hắn bước vào vòng lặp nguyền rủa. Đương nhiên, tất cả những suy nghĩ đó đều nằm trong đầu của Vương Lâm, Trương Phong Vũ không hề hay biết.
Dịch : Dạ Miêu Team - Linh Miêu
“Anh đừng có như vậy, trông ngốc thật đó, không có gì phải sợ, cứ đến tối Căn Cứ Tử Vong sẽ biến thành khách sạn để cho chúng ta nghỉ ngơi. Thật ra cũng không nhất thiết phải chờ đến tối, anh có thể tư quyết định thời gian phòng ở xuất hiện, giống như đội trưởng Vương nói lúc nãy vậy, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.”
Nhìn nụ cười trên gương mặt Vân Vận, Trương Phong Vũ biết mình đang bị người ta xem thường, cho nên cố gắng áp chế sự khiếp sợ trong lòng, gật đầu với Vân Vận một cái, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thấy Trương Phong Vũ cố bày ra vẻ bình tĩnh, Vân Vận càng cười lớn hơn, sau đó cô nhắc lại chuyện của Trương Phong.
“Anh cũng đừng giận Trương Phong nữa, thật ra anh ấy không phải người xấu, trước đây anh ấy đối xử rất tốt với người mới, chẳng qua chuyện kia đã để lại một cái gai trong lòng anh ấy. Thật ra anh cũng nên hiểu cho Trương Phong, sống dưới hoàn cảnh này lâu như vậy, con người khó tránh khỏi việc thần kinh suy yếu rồi dẫn đến tâm bệnh, Trương Phong chính là điển hình. Chắc đội trưởng Vương vẫn chưa kể cho anh biết đúng không, ở một nhiệm vụ, chúng tôi phải sống trong thôn quỷ một ngày, mà lời nhắc nhở đã nói bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi thôn, chỉ cần một người rời đi, cả đội sẽ chết.
Nhưng người mới kia không chịu đựng được cảnh liên tục bị lũ Lệ Quỷ mang gương mặt kinh dị tới tìm, tinh thần hoàn toàn tan vỡ, sau đó không nghe lời khuyên của chúng tôi nữa, anh ta trở nên điên cuồng, một mực đòi thoát khỏi thôn quỷ. Trương Phong dùng hết sức để ngăn cản, kết quả suýt chút nữa bị tên kia giết chết, cũng vì thế mà cả đội tưởng như đoàn diệt.
Sau lần đó, Trương Phong đã thề với chúng tôi rằng chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chính vì thế nên anh ấy mới có thái độ không tốt với anh, nhưng tôi có thể nhìn ra được, tương lai anh nhất định sẽ vô cùng xuất chúng. Tôi nói nhiều như vậy là hy vọng anh sẽ không ghi hận Trương Phong bởi hành động lúc trước của anh ấy.”
Trương Phong Vũ nghe xong, đầu tiên cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng hắn nghĩ lại, cách làm của Trương Phong tuy có hơi quá đáng nhưng vẫn có thể hiểu được, bản thân hắn mới tới nơi này chưa được một ngày mà đã phát điên tới nơi rồi.
Hơn nữa, hắn cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, lời giải thích của Vân Vận tuy rằng không giúp hắn yêu mến Trương Phong nhưng cũng đủ để xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
“Ừ, yên tâm đi, tôi không nhỏ mọn vậy đâu.”
Thấy Trương Phong Vũ đã tỏ rõ thái độ như vậy, Vân Vận giơ ngón tay cái lên, sau đó định trở về phòng thì liền bị Trương Phong Vũ gọi lại:
“Người mới lần trước đâu rồi? Mọi người vẫn sống sót, như vậy có nghĩa là cậu ta không rời khỏi thôn đúng không?”
“Ngay khi tên đó chuẩn bị rời khỏi thôn thì gặp một con quỷ, cuối cùng bị nó hù chết!”
“Hù chết?” Trương Phong Vũ cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng vậy!”
Vân Vận gật đầu, trước khi rời đi còn để lại một câu:
“Có chuyện gì thì tìm đội trưởng Vương ấy!”
Nghe Trương Phong Vũ hỏi, Vương Lâm lập tức nhớ tới tình huống mấy ngày hôm trước, sau khi bật lửa đốt một điếu thuốc lá, anh ta liền kể lại mọi chuyện ở thôn quỷ trong nhiệm vụ lần đó.
Nghe xong, Trương Phong Vũ tự lập ra một bảng phân tích đơn giản trong lòng, sở dĩ chỉ có một người chết là vì nhiệm vụ lần đó không quá khó. Tuy rằng quỷ trong thôn có diện mạo đáng sợ nhưng cũng sẽ không ra tay giết Người Chấp Hành, điểm khó khăn duy nhất là đám quỷ đó có vẻ ngoài vô cùng kinh dị, dưới hoàn cảnh ấy, tinh thần người ta sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, do đó, bọn chúng mới lợi dụng sự sợ hãi của Người Chấp Hành để ép họ không màng tất cả mà rời khỏi thôn, sau đó đoàn diệt.
Người mới kia chính là điểm yếu duy nhất của cả đội, kẻ đó thực sự đã làm theo đúng thiết lập của nhiệm vụ, từng bước đi đến tử lộ. May mắn thay, ngay lúc chuẩn bị rời khỏi thôn thì anh ta lại bị hù chết, vì thế bọn họ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bất kể gặp phải chuyện gì, đầu tiên cần phân tích tình huống, sau đó mới hành động, đây chính là thói quen làm việc của Trương Phong Vũ. Nhưng trong mắt Vương Lâm, tính cách này chỉ mới được hình thành kể từ thời khắc hắn bước vào vòng lặp nguyền rủa. Đương nhiên, tất cả những suy nghĩ đó đều nằm trong đầu của Vương Lâm, Trương Phong Vũ không hề hay biết.
Dịch : Dạ Miêu Team - Linh Miêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.