Chương 41: Tính Kế (2)
Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
11/12/2022
Đường đi tối đen này rất ngắn, chỉ đi vài bước, Trương Phong Vũ đã ra khỏi đó. Vừa mới ra ngoài, Trương Phong Vũ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho không mở được mắt. Sau vài giây thích ứng ngắn ngủi, hắn mới thấy rõ cảnh tượng bên trên quảng trường.
Quảng trường rất lớn, vị trí hắn đang đứng chỉ là một góc ở phía bắc quảng trường. Còn ba người Vương Lâm, Trương Phong, Trần Bình cũng lần lượt được phân về ba góc phía đông, tây, nam. Sau khi nắm được vị trí của ba người, Trương Phong Vũ đưa mắt nhìn về phía một trăm cô gái mặc áo choàng màu đỏ ở phía trung tâm. Có điều, từ góc độ của hắn chỉ nhìn được dáng người của họ, đến cả mặt cũng không thể thấy. Trương Phong Vũ không nhìn thấy không có nghĩa là ba người còn lại cũng như vậy, thế nhưng, ba người đó thật sự hy vọng mình không nhìn thấy gì hết.
Vẻ ngoài của tất cả các cô gái đều trông rất dữ tợn, người có đôi mắt màu lục bẩm sinh, đầu tóc rối tung, người thì mặt mũi be bét máu, răng môi lẫn lộn, có người còn cầm trong tay một cái đầu người đầm đìa máu tươi…
Giống như trong gợi ý, giờ phút này, các cô gái trong Nữ Nhi thôn đều mang dáng vẻ của của Lệ Quỷ, trước đó trong gợi ý đã ghi rõ, đằng sau những nhân vật này có lẽ chính là một vài quy tắc ngầm hoặc tập tục thần bí của thôn, vì vậy mấy người bọn họ chẳng những không thể tỏ ra sợ hãi, chán ghét, ngược lại còn phải thể hiện tình cảm chờ mong và kích động hỏi vợ, kiểu tra tấn này đúng là khiến khiến người ta khó chịu hơn cả cái chết.
Tuy hiện giờ Trương Phong Vũ không nhìn thấy gương mặt của những người này, nhưng điều đó không có nghĩa rằng trong lòng hắn không cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hắn biết, con quỷ thực sự đang giấu mình trong đám đông phía trước, dùng ánh mắt u ám quan sát bọn họ. Quỷ đã ở ngay trước mắt, thế nhưng, bọn họ vẫn bắt buộc phải tiếp xúc với chúng, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Trần Bình miễn cưỡng làm ra vẻ mặt chờ mong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những người con gái đang đứng trước mặt. Lúc sau, cậu ta cúi đầu trầm tư, giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ. Nhiệm vụ này muốn tách bốn người bọn họ ra, có thể suy luận ra điều này từ bốn cánh cổng và vị trí hiện tại của họ.
Giờ phút này, bốn người họ đều đang đứng trên một tảng đá lớn nhô cao. Trên mỗi tảng đá đều có một con đường nhỏ nối đến cây cầu đá mà một trăm cô gái kia đang đứng. Hay nói cách khác, bốn người muốn tập hợp lại thì nhất định phải vượt qua những cô gái đã hóa thành dáng vẻ của Lệ Quỷ. Như vậy cũng có nghĩa là bốn người không thể gặp được nhau, bởi vì nếu đột ngột chạy tới bên cạnh những cô gái kia, chắc chắn sẽ khiến bọn họ cảm thấy chán ghét, chuyện này không có lợi cho nhiệm vụ. Hơn nữa, đâu ai biết được làm vậy có vi phạm vào vô số tập tục của Nữ Nhi không chứ. Cho nên Trần Bình nhận định rằng, nhiệm vụ này cố tình cắt đứt việc trao đổi tình hình giữa bốn người bọn họ. Nhưng chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến cậu ta, vì từ trước tới nay cậu ta luôn dựa vào bản thân, cũng chỉ tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.
Giờ phút này, Trương Phong Vũ và hai người còn lại cũng đã nhận ra chuyện này, nhưng vẻ mặt Trương Phong Vũ và Vương Lâm không có quá nhiều thay đổi, ngược lại, sắc mặt Trương Phong trở nên vô cùng khó coi. Cắt đứt việc trao đổi đồng nghĩa với việc từ giờ Trương Phong không thể trông cậy Trần Bình và Vương Lâm phân tích tình hình nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình, trừ khi y không sợ phạm phải quy tắc ngầm của Nữ Nhi thôn mà lớn tiếng hỏi thăm những người khác!
Trương Phong cắn chặt răng, không hề nhìn những cô gái ở phía bên phải đang nhìn y, trong lòng thầm hét lớn:
“Mẹ nó! Liều mạng thôi! Giờ cho dù chỉ có thể dựa vào bản thân, mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi hét xong, tâm trạng của Trương Phong khá hơn nhiều, người cũng không còn run nữa. Có điều, tuy đã bình tĩnh hơn nhưng y vẫn không dám quay qua nhìn những cô gái có bộ dạng đáng sợ kia. Sợ hãi là vậy, nhưng y vẫn phải cố tỏ ra tự nhiên. Trương Phong liếc mắt nhìn loạn xạ, đột nhiên, y phát hiện phía bên trái mình xuất hiện một loạt bàn hình tròn.
Trương Phong thầm đếm, vừa đủ 25 cái bàn, hơn nữa trên mỗi bàn đều có một cái bát lớn. Lúc ánh mặt trời chiếu qua, y lờ mờ nhìn thấy chất lỏng bên trong bát, nhìn xong, Trương Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Cái này để làm gì nhỉ?”
Quảng trường rất lớn, vị trí hắn đang đứng chỉ là một góc ở phía bắc quảng trường. Còn ba người Vương Lâm, Trương Phong, Trần Bình cũng lần lượt được phân về ba góc phía đông, tây, nam. Sau khi nắm được vị trí của ba người, Trương Phong Vũ đưa mắt nhìn về phía một trăm cô gái mặc áo choàng màu đỏ ở phía trung tâm. Có điều, từ góc độ của hắn chỉ nhìn được dáng người của họ, đến cả mặt cũng không thể thấy. Trương Phong Vũ không nhìn thấy không có nghĩa là ba người còn lại cũng như vậy, thế nhưng, ba người đó thật sự hy vọng mình không nhìn thấy gì hết.
Vẻ ngoài của tất cả các cô gái đều trông rất dữ tợn, người có đôi mắt màu lục bẩm sinh, đầu tóc rối tung, người thì mặt mũi be bét máu, răng môi lẫn lộn, có người còn cầm trong tay một cái đầu người đầm đìa máu tươi…
Giống như trong gợi ý, giờ phút này, các cô gái trong Nữ Nhi thôn đều mang dáng vẻ của của Lệ Quỷ, trước đó trong gợi ý đã ghi rõ, đằng sau những nhân vật này có lẽ chính là một vài quy tắc ngầm hoặc tập tục thần bí của thôn, vì vậy mấy người bọn họ chẳng những không thể tỏ ra sợ hãi, chán ghét, ngược lại còn phải thể hiện tình cảm chờ mong và kích động hỏi vợ, kiểu tra tấn này đúng là khiến khiến người ta khó chịu hơn cả cái chết.
Tuy hiện giờ Trương Phong Vũ không nhìn thấy gương mặt của những người này, nhưng điều đó không có nghĩa rằng trong lòng hắn không cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hắn biết, con quỷ thực sự đang giấu mình trong đám đông phía trước, dùng ánh mắt u ám quan sát bọn họ. Quỷ đã ở ngay trước mắt, thế nhưng, bọn họ vẫn bắt buộc phải tiếp xúc với chúng, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Trần Bình miễn cưỡng làm ra vẻ mặt chờ mong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những người con gái đang đứng trước mặt. Lúc sau, cậu ta cúi đầu trầm tư, giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ. Nhiệm vụ này muốn tách bốn người bọn họ ra, có thể suy luận ra điều này từ bốn cánh cổng và vị trí hiện tại của họ.
Giờ phút này, bốn người họ đều đang đứng trên một tảng đá lớn nhô cao. Trên mỗi tảng đá đều có một con đường nhỏ nối đến cây cầu đá mà một trăm cô gái kia đang đứng. Hay nói cách khác, bốn người muốn tập hợp lại thì nhất định phải vượt qua những cô gái đã hóa thành dáng vẻ của Lệ Quỷ. Như vậy cũng có nghĩa là bốn người không thể gặp được nhau, bởi vì nếu đột ngột chạy tới bên cạnh những cô gái kia, chắc chắn sẽ khiến bọn họ cảm thấy chán ghét, chuyện này không có lợi cho nhiệm vụ. Hơn nữa, đâu ai biết được làm vậy có vi phạm vào vô số tập tục của Nữ Nhi không chứ. Cho nên Trần Bình nhận định rằng, nhiệm vụ này cố tình cắt đứt việc trao đổi tình hình giữa bốn người bọn họ. Nhưng chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến cậu ta, vì từ trước tới nay cậu ta luôn dựa vào bản thân, cũng chỉ tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.
Giờ phút này, Trương Phong Vũ và hai người còn lại cũng đã nhận ra chuyện này, nhưng vẻ mặt Trương Phong Vũ và Vương Lâm không có quá nhiều thay đổi, ngược lại, sắc mặt Trương Phong trở nên vô cùng khó coi. Cắt đứt việc trao đổi đồng nghĩa với việc từ giờ Trương Phong không thể trông cậy Trần Bình và Vương Lâm phân tích tình hình nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình, trừ khi y không sợ phạm phải quy tắc ngầm của Nữ Nhi thôn mà lớn tiếng hỏi thăm những người khác!
Trương Phong cắn chặt răng, không hề nhìn những cô gái ở phía bên phải đang nhìn y, trong lòng thầm hét lớn:
“Mẹ nó! Liều mạng thôi! Giờ cho dù chỉ có thể dựa vào bản thân, mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi hét xong, tâm trạng của Trương Phong khá hơn nhiều, người cũng không còn run nữa. Có điều, tuy đã bình tĩnh hơn nhưng y vẫn không dám quay qua nhìn những cô gái có bộ dạng đáng sợ kia. Sợ hãi là vậy, nhưng y vẫn phải cố tỏ ra tự nhiên. Trương Phong liếc mắt nhìn loạn xạ, đột nhiên, y phát hiện phía bên trái mình xuất hiện một loạt bàn hình tròn.
Trương Phong thầm đếm, vừa đủ 25 cái bàn, hơn nữa trên mỗi bàn đều có một cái bát lớn. Lúc ánh mặt trời chiếu qua, y lờ mờ nhìn thấy chất lỏng bên trong bát, nhìn xong, Trương Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Cái này để làm gì nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.