Chương 12: Hồn Ma Xuất Hiện
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
24/07/2021
Khủng bố nữ chủ bá
Chương 12 Hồn ma xuất hiện
Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
Doãn Thịnh Nghiêu nhìn thoáng qua tôi, thấy vậy tôi vội vàng chui vào phòng.
Đường Minh Lê kỳ quái hỏi: “Gì vậy? Nhìn cô cứ như vừa gặp ma. Ma xuất hiện rồi hả?”
Tôi quệt đi đống mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không có gì đâu, ăn cơm trước đi.”
Hai người một bên ăn uống một bên nói chuyện phiếm, nhưng tôi lại luôn không có miếng tâm trạng nào, mãi cho đến 12 giờ đêm, tôi lại mở livestream lên.
【 Chủ kênh, cuối cùng cô cũng đã quay lại rồi, tôi chờ đến nỗi cúc hoa cũng muốn cảm ơn cô. 】(?)
【 chủ kênh, cô mà còn treo livestream để đi ăn uống như vậy á, là tôi sẽ không đánh thưởng cho cô nữa đâu nga. 】
Tuy rằng người xem đều đang oán giận, nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng ngày càng nhiều, đã vượt qua một vạn, đánh thưởng cũng đang cọ cọ càng ngày càng nhiều.
“Đã để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ đã là đêm 12 giờ khuya.” Tôi nói, “Giờ thì, chúng ta chỉ cần ngồi đợi hồn ma xuất hiện thôi.”
Nhưng lạ là, lần này lại khác hẳn hai lần trước, chúng tôi đã ngồi đợi ước chừng hơn mười phút, lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, người xem cũng đã chờ đến nổi mấy hết kiên nhẫn.
【 Chẳng lẽ chủ kênh đã hết thời rồi ư? Quần tôi cũng đã cởi xong luôn rồi, cô lại cho tôi xem cái này à? 】
【 Rồi cuối cùng là ma có chịu xuất hiện chưa vậy? Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa. 】
【 chủ kênh à, nếu đã không có ma, vậy thôi cô livestream đẩy ngã Bạo Quân luôn đi. 】
Số người xem livestream đã bắt đầu giảm dần, nếu mà còn giảm như vậy nữa cũng không phải cách, Đường Minh Lê nói: “Không thì, cô hát một bài đi.”
“Hả?”
Đường Minh Lê nói: “Nghe nói có rất nhiều người đã nghe thấy trong phòng tắm có tiếng hát của một người phụ nữ, cô thử hát một bài đi, nói không chừng có thể dụ ma nữ kia ra đấy.”
Tôi khá là không tin, cách này có hữu dụng không đây?
Tôi nhìn thoáng qua khu bình luận, người xem nói cũng muốn nghe tôi hát, tôi không còn cách nào, chỉ phải nói: “Vậy tôi hát nhé, nói trước là tôi không giỏi hát lắm đâu, mọi người chuẩn bị tâm lý trước đi nha.”
Tôi bắt đầu hát một bài hát cũ thuộc thập niên ba-bốn mươi về trước ——《Đợi Anh Trở Về*》.
(*等着你回来 : đây là một bài hát tiếng Hoa do nữ ca sĩ Lưu Nhã Lệ trình bày, mình không tìm thấy nó trên yt, nếu bạn nào thắc mắc có thể search bằng tiếng Trung nghe thử :v
Lyric:
我等着你回来
我想着你回来
等你等你回来让我开怀
等等你等你回来免我关怀
你为甚不回来
如果你还不还不回来
春光不再
你还不还不回来
热泪满腮
梁上燕子已回来
庭前春花为你开
winter spring summer fall
you're the fairest of them all i love you
你为甚为甚不回来
我要等你回来
还不回来春光不再
还不回来热泪满腮
Dịch thô:
Em chờ anh
Em chờ anh
Em đang chờ anh trở về
Chờ ta lại hạnh phúc.
Em đang chờ anh quay về
Để anh lại dành sự quan tâm cho em.
Sao anh không trở về
Nếu anh vẫn không trở về
Mùa xuân không còn. (Ở đây có hai nghĩa để hiểu vừa là sự mất đi ở đây vừa là mùa xuân đã qua vừa là thanh xuân của cô gái.)
Anh vẫn chưa quay về ư
Nước mắt giàn giụa trên má đào
梁上燕子 已回来 (?) (Cuối cùng cũng trở lại?)
Từng đoá như sắc xuân nở rộ là vì anh
Nhưng là trước pháp đình.
winter spring summer fall
you're the fairest of them all i love you
Sao anh chưa trở về
Em đợi anh trở về
Thanh xuân không trở lại
Vẫn chưa về ư nước mắt vẫn rơi trên má đào
Theo mình thì đây là một bản tình ca buồn nói về sự chờ đợi mòn mỏi của một cô gái dành cho người yêu đi xa, mình đã thử tra gg xem thập niên 3-40 đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không thấy có sự việc gì lớn xảy ra vào những năm đó ngoài ra, chỉ có năm 1958-1961 (năm nạn đói hoành hành tại Trung Quốc làm cho khoảng hơn 15 triệu người chết đói, có học giả cho rằng con số lên đến tận 20-43 triệu người) thôi hoặc chỉ đơn giản là anh này đi lính :v. Câu “庭前春花为你开” và câu “梁上燕子 已回来” mình không hiểu lắm, vì câu đầu từ “庭” có nghĩa là toà án/pháp đình, nhưng sao lại là toà án nhỉ? Mình không giỏi vụ dịch tiếng Trung lắm, chịu =((.Còn câu sau, có nghĩa là ai đó đã quay trở lại rồi thì phải.)
Bài hát có âm hưởng chán chường suy sút, còn mang theo một chút ý vị hơi đáng sợ, nữ ca sĩ giống như một nữ quỷ, cất tiếng hát vào buổi khuya.
“Em đợi anh trở về, em đợi anh trở về…… Chờ anh trở về, ta lại hạnh phúc…… Nhưng sao anh không quay lại…… Vẫn chưa trở về ư, cảnh xuân không còn……”
Tiếng ca trống vắng thanh u, không có nhạc đệm, âm điệu kéo có hơi dài làm vang lên văng vẳng khắp phòng, trong đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt ma mị da diết.
Đường Minh Lê nhìn tôi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Còn bình luận trong phòng phát sóng lúc này nhiều đến nổi phủ kín cả màn hình.
【 Chủ kênh hát dễ nghe quá đi, giọng hát rất trong trẻo. 】
【 Hay thì hay đó, nhưng mà cứ thấy u ám sao sao á, tôi cứ bị nổi da gà không thôi, bầu không khí cũng y chang, chủ kênh không tồi, tôi ủng hộ cô, đánh thưởng cho cô một cây quạt nè. 】
【 Đây đúng là tiếng ca đánh thẳng vào linh hồn, chết tiệt, tuôi không dám xem một mình thì làm sao bây giờ? Nhưng mà tuôi lại cũng rất muốn xem tiếp. 】
【 Chủ kênh, sau này cứ đến lúc livesream, cô cứ vừa hát vừa phối âm luôn được không. 】
Tôi cứ hát đi hát lại một bài hát, đột nhiên, Đường Minh Lê chộp lấy tay tôi, làm tôi giật mình, ngừng hát.
Nhưng tiếng hát vẫn còn đang tiếp tục vang lên.
Truyện được mình dịch và đăng tại https://dtruyen.com/khung-bo-nu-chu-ba-editing/
Chúng tôi sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn về hướng phòng vệ sinh.
Tiếng hát yếu ớt truyền ra từ khe hở trong phòng vệ sinh, khiến người ta rợn cả người.
【 Tới rồi! Tới rồi! Con quỷ đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Chủ kênh, lên, dùng sự ngầu lòi với hào quang vai chính của cô đẫm bẹp con ma nữ kia đê. 】
Chúng tôi lấy vũ khí, cẩn thận tiến tới gần cánh cửa phòng tắm, cửa khép hờ, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ xíu, tôi nghiêng người lén nhìn vào trong.
Từ khe cửa vừa lúc có thể nhìn thấy tấm gương được đặt trong nhà vệ sinh, chiếc gương đáng ra phải không có gì, nhưng ngay khi tôi đưa mắt nhìn vào, bỗng nhiên trong gương xuất hiện hình ảnh một cô gái đang bị treo cổ, sợi dây thừng dày, to bằng ngón tay cái siết chặt cổ cô ta, đầu cô ta ngẩng cao lên, lưỡi bị thè ra khỏi miệng, mắt như muốn lòi cả ra ngoài, như thể đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi sợ hết hồn, lập tức rụt người về sau, Đường Minh Lê đẩy mạnh cửa ra, lúc này ở trong lại không có gì, nhưng tiếng hát vẫn chưa dừng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng vệ sinh một lượt, sau đó áp tai vào tường, âm thanh đó vậy mà phát ra từ phòng bên cạnh.
Mà người ở phòng bên cạnh, là Doãn Thịnh Nghiêu.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong phòng đó còn có bạn gái của Doãn Thịnh Nghiêu ư?
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thử bình luận.
【 Tường! Chủ kênh, âm thanh đó chắc chắn không phải truyền ra từ phòng bên đâu, mà là ở trong tường đó! 】
【 Chủ kênh, mau đập vỡ tường ra đi, chắc chắn có một thi thể ở trong đó đó! 】
【 Chủ kênh, cô cứ việc đập tường đi, nếu mà khách sạn có muốn cô bồi thường, tiền bạc gì đó thì để tôi lo cho! Năm cái vương miện có đủ không? Không đủ thì mười cái luôn! 】
Tôi dò hỏi ý kiến của Đường Minh Lê, anh ta trầm ngâm một lát, nói: “Đập đi.”
Ai, khẩu vị của người xem càng ngày càng nặng, để thỏa mãn họ, chỉ có thể bất chấp thôi.
Đường Minh Lê móc một cây búa tạ từ trong ba lô leo núi ra, khóe miệng tôi giật giật hai cái, có phải ngay từ đầu anh đã định đập bể bức tường đó rồi đúng không?
“Tránh ra!” Anh ta hét lớn một tiếng, sau đó bổ một nhát búa mạnh vào vách tường, gạch men sứ trên tường vỡ tan tành.
Anh ta đánh hết búa này đến búa khác, trên tường, những vết nứt như mạng nhện cũng dần đần nối đuôi nhau xuất hiện.
“Ầm!” Lại thêm một nhát búa nặng nữa, cuối cùng vách tường cũng không chịu nổi, nó hét lên một tiếng rồi đổ xuống.
Chúng tôi nhìn qua phía bên kia của bức tường, sợ ngây người.
Bỏi vì chúng tôi đã nhìn thấy một người.
Người đó…… Lại là Doãn Thịnh Nghiêu.
Hắn cau mày hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
【 Tôi đã nói rồi, làm gì có ai mà chôn thi thể ở trong tường khách sạn bao giờ! 】
【 Người lúc nãy nói ở trong tường có thi thể đâu rồi? Tiến hai bước lên đây! 】
【 Xỉu mất thôi, vậy mà lại không có thi thể, tính sai rồi, chủ kênh đừng sợ, tôi là người nói được làm được, mười cái vương miện cho cô sửa vách tường này. 】
Sau đó, người nọ thật sự đánh thưởng cho tôi mười cái vương miện, Tận một vạn!
【 Khoan khoan, bộ mấy cô không thấy, vị khách phòng bên này rất đẹp trai sao? 】
【 Đúng là rất soái á, người này cũng không kém cạnh Bạo Quân là mấy, oa, còn có phúc lợi cơ ngực nữa này. 】
“Tôi đang hỏi hai người.” Doãn Thịnh Nghiêu đang mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, đúng lúc lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Giọng hắn lạnh băng, tôi tức khắc có cảm giác như độ ấm trong phòng cũng bị hạ xuống mất vài độ.
Đường Minh Lê hơi nheo mắt, ôm chặt lấy vai tôi, nói: “Chỉ là chút trò chơi tình thú của chúng tôi mà thôi, sao, anh cũng muốn tham gia à?”
Cặp con ngươi hẹp dài của Doãn Thịnh Nghiêu lộ ra thần sắc nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Tôi không có sở thích đặc biệt đó.”
Đường Minh Lê nhún vai, nói: “Anh có thể đổi phòng, yên tâm, tiền phòng đêm nay tôi trả.”
Sắc mặt Doãn Thịnh Nghiêu âm trầm, nhưng kỳ lạ là hắn lại không chịu đổi phòng, chỉ khoá lại cửa phòng vệ sinh bên kia của hắn mà thôi.
Hai người đành lui trở về, nhưng khoảnh khắc vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, hai người lại lần nữa ngây ngẩn.
Ở trên trần phòng khách, đang treo một người.
Một người phụ nữ mặc đồng phục của nhân viên khách sạn, người phụ nữ này trước lồi sau vểnh, vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm đậm, nhưng mà lúc này đây, cô ta đang bị dây thừng siết chặt cổ, sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè ra khỏi miệng, con ngươi lòi cả ra ngoài, chằng chịt tơ máu, giống như đã phải nhìn thấy cảnh tượng gì khủng khiếp nhất trên đời.
Tôi và Đường Minh Lê đều bị kinh ngạc nói không ra lời, anh ta gan hơn một chút, ngập ngừng đi qua thử chạm vào chân cô ta.
Không phải ma, mà là một cái xác người thật sự!
Cô ta chết thật rồi!
【 Có người chết! Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi! 】
【 Trời ạ, làm tôi sợ chết mất, có khi nào là do ma làm không? 】
【 Tôi thấy tốt hơn hết là đừng có báo cảnh sát, nếu cô ta đúng là bị ma quỷ giết, vậy cảnh sát nhất định sẽ không tin đâu, thay vào đó chủ kênh cùng Bạo Quân sẽ là hai người có hiềm nghi lớn nhất, đến lúc đó thì cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. 】
【 Lầu trên ngớ ngẩn à, đừng quên đây là đang livestream, có tận tám vạn người xem trên livestream đây này, tất cả đều là nhân chứng hết đó. 】
【 Đúng, tôi có thể làm chứng, lúc nãy trong phòng không hề có thi thể nữ này, chủ kênh với Bạo Quân lại vẫn luôn ở trong phòng vệ sinh, làm gì có thời gian gây án. 】
【 Mọi người cũng đừng hoảng quá, không nhất định phải là ma làm đâu, nói không chừng do người làm thì sao. 】
Tôi cùng Đường Minh Lê đưa thi thể xuống, tôi cứ có cảm giác khuôn mặt của thi thể nữ này nhìn rất quen, tôi kinh ngạc nói: “Đây không phải là lễ tân khách sạn sao?”
Đường Minh Lê nhíu nhíu mày, nói: “Báo cảnh sát đã.”
Nhưng đến khi lấy điện thoại ra, anh ta mới phát hiện không có sóng, ngay cả điện thoại của tôi cũng y chang.
“Sao lại vậy, trước đó vẫn còn bình thường mà.” Tôi chạy đến bên cửa sổ, cầm điện thoại di động vươn lên cao tìm tín hiệu, lại phát hiện thêm một sự việc rất đáng sợ.
Bên ngoài không hề có một chút tiếng động gì.
Khách sạn Ames nằm ở khu vực khá náo nhiệt, trên đường phố thường xuyên có xe cộ tới lui, rất ồn ào, nhưng lúc này nhìn xuống thì một bóng xe cũng không thấy, tòa nhà đối diện cũng không có lấy một ngọn đèn.
Thật quá quỷ dị, giống như là bước vào một thế giới khác vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy da đầu từng đợt tê dại, xoay người nhìn Đường Minh Lê nói: “Nơi này có nguy hiểm, chúng ta đi mau.”
Thoạt đầu tôi còn lo rằng cửa mở không ra, ai biết chỉ mới vặn một cái cửa lập tức bật mở, ánh đèn trên hành lang càng thêm u ám, bên ngoài không một bóng người.
Hai người chạy nhanh về phía thang máy cuối hành lang, cũng không ai rảnh đi gọi Doãn Thịnh Nghiêu một tiếng, thậm chí tôi còn có chút vui sướng khi người gặp họa, để hắn ta cứ vậy mà bị quỷ giết luôn mới tốt.
Nhưng rồi chúng tôi lại phát hiện, thang máy căn bản không hoạt động!
Chương 12 Hồn ma xuất hiện
Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
Doãn Thịnh Nghiêu nhìn thoáng qua tôi, thấy vậy tôi vội vàng chui vào phòng.
Đường Minh Lê kỳ quái hỏi: “Gì vậy? Nhìn cô cứ như vừa gặp ma. Ma xuất hiện rồi hả?”
Tôi quệt đi đống mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không có gì đâu, ăn cơm trước đi.”
Hai người một bên ăn uống một bên nói chuyện phiếm, nhưng tôi lại luôn không có miếng tâm trạng nào, mãi cho đến 12 giờ đêm, tôi lại mở livestream lên.
【 Chủ kênh, cuối cùng cô cũng đã quay lại rồi, tôi chờ đến nỗi cúc hoa cũng muốn cảm ơn cô. 】(?)
【 chủ kênh, cô mà còn treo livestream để đi ăn uống như vậy á, là tôi sẽ không đánh thưởng cho cô nữa đâu nga. 】
Tuy rằng người xem đều đang oán giận, nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng ngày càng nhiều, đã vượt qua một vạn, đánh thưởng cũng đang cọ cọ càng ngày càng nhiều.
“Đã để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ đã là đêm 12 giờ khuya.” Tôi nói, “Giờ thì, chúng ta chỉ cần ngồi đợi hồn ma xuất hiện thôi.”
Nhưng lạ là, lần này lại khác hẳn hai lần trước, chúng tôi đã ngồi đợi ước chừng hơn mười phút, lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, người xem cũng đã chờ đến nổi mấy hết kiên nhẫn.
【 Chẳng lẽ chủ kênh đã hết thời rồi ư? Quần tôi cũng đã cởi xong luôn rồi, cô lại cho tôi xem cái này à? 】
【 Rồi cuối cùng là ma có chịu xuất hiện chưa vậy? Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa. 】
【 chủ kênh à, nếu đã không có ma, vậy thôi cô livestream đẩy ngã Bạo Quân luôn đi. 】
Số người xem livestream đã bắt đầu giảm dần, nếu mà còn giảm như vậy nữa cũng không phải cách, Đường Minh Lê nói: “Không thì, cô hát một bài đi.”
“Hả?”
Đường Minh Lê nói: “Nghe nói có rất nhiều người đã nghe thấy trong phòng tắm có tiếng hát của một người phụ nữ, cô thử hát một bài đi, nói không chừng có thể dụ ma nữ kia ra đấy.”
Tôi khá là không tin, cách này có hữu dụng không đây?
Tôi nhìn thoáng qua khu bình luận, người xem nói cũng muốn nghe tôi hát, tôi không còn cách nào, chỉ phải nói: “Vậy tôi hát nhé, nói trước là tôi không giỏi hát lắm đâu, mọi người chuẩn bị tâm lý trước đi nha.”
Tôi bắt đầu hát một bài hát cũ thuộc thập niên ba-bốn mươi về trước ——《Đợi Anh Trở Về*》.
(*等着你回来 : đây là một bài hát tiếng Hoa do nữ ca sĩ Lưu Nhã Lệ trình bày, mình không tìm thấy nó trên yt, nếu bạn nào thắc mắc có thể search bằng tiếng Trung nghe thử :v
Lyric:
我等着你回来
我想着你回来
等你等你回来让我开怀
等等你等你回来免我关怀
你为甚不回来
如果你还不还不回来
春光不再
你还不还不回来
热泪满腮
梁上燕子已回来
庭前春花为你开
winter spring summer fall
you're the fairest of them all i love you
你为甚为甚不回来
我要等你回来
还不回来春光不再
还不回来热泪满腮
Dịch thô:
Em chờ anh
Em chờ anh
Em đang chờ anh trở về
Chờ ta lại hạnh phúc.
Em đang chờ anh quay về
Để anh lại dành sự quan tâm cho em.
Sao anh không trở về
Nếu anh vẫn không trở về
Mùa xuân không còn. (Ở đây có hai nghĩa để hiểu vừa là sự mất đi ở đây vừa là mùa xuân đã qua vừa là thanh xuân của cô gái.)
Anh vẫn chưa quay về ư
Nước mắt giàn giụa trên má đào
梁上燕子 已回来 (?) (Cuối cùng cũng trở lại?)
Từng đoá như sắc xuân nở rộ là vì anh
Nhưng là trước pháp đình.
winter spring summer fall
you're the fairest of them all i love you
Sao anh chưa trở về
Em đợi anh trở về
Thanh xuân không trở lại
Vẫn chưa về ư nước mắt vẫn rơi trên má đào
Theo mình thì đây là một bản tình ca buồn nói về sự chờ đợi mòn mỏi của một cô gái dành cho người yêu đi xa, mình đã thử tra gg xem thập niên 3-40 đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không thấy có sự việc gì lớn xảy ra vào những năm đó ngoài ra, chỉ có năm 1958-1961 (năm nạn đói hoành hành tại Trung Quốc làm cho khoảng hơn 15 triệu người chết đói, có học giả cho rằng con số lên đến tận 20-43 triệu người) thôi hoặc chỉ đơn giản là anh này đi lính :v. Câu “庭前春花为你开” và câu “梁上燕子 已回来” mình không hiểu lắm, vì câu đầu từ “庭” có nghĩa là toà án/pháp đình, nhưng sao lại là toà án nhỉ? Mình không giỏi vụ dịch tiếng Trung lắm, chịu =((.Còn câu sau, có nghĩa là ai đó đã quay trở lại rồi thì phải.)
Bài hát có âm hưởng chán chường suy sút, còn mang theo một chút ý vị hơi đáng sợ, nữ ca sĩ giống như một nữ quỷ, cất tiếng hát vào buổi khuya.
“Em đợi anh trở về, em đợi anh trở về…… Chờ anh trở về, ta lại hạnh phúc…… Nhưng sao anh không quay lại…… Vẫn chưa trở về ư, cảnh xuân không còn……”
Tiếng ca trống vắng thanh u, không có nhạc đệm, âm điệu kéo có hơi dài làm vang lên văng vẳng khắp phòng, trong đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt ma mị da diết.
Đường Minh Lê nhìn tôi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Còn bình luận trong phòng phát sóng lúc này nhiều đến nổi phủ kín cả màn hình.
【 Chủ kênh hát dễ nghe quá đi, giọng hát rất trong trẻo. 】
【 Hay thì hay đó, nhưng mà cứ thấy u ám sao sao á, tôi cứ bị nổi da gà không thôi, bầu không khí cũng y chang, chủ kênh không tồi, tôi ủng hộ cô, đánh thưởng cho cô một cây quạt nè. 】
【 Đây đúng là tiếng ca đánh thẳng vào linh hồn, chết tiệt, tuôi không dám xem một mình thì làm sao bây giờ? Nhưng mà tuôi lại cũng rất muốn xem tiếp. 】
【 Chủ kênh, sau này cứ đến lúc livesream, cô cứ vừa hát vừa phối âm luôn được không. 】
Tôi cứ hát đi hát lại một bài hát, đột nhiên, Đường Minh Lê chộp lấy tay tôi, làm tôi giật mình, ngừng hát.
Nhưng tiếng hát vẫn còn đang tiếp tục vang lên.
Truyện được mình dịch và đăng tại https://dtruyen.com/khung-bo-nu-chu-ba-editing/
Chúng tôi sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn về hướng phòng vệ sinh.
Tiếng hát yếu ớt truyền ra từ khe hở trong phòng vệ sinh, khiến người ta rợn cả người.
【 Tới rồi! Tới rồi! Con quỷ đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Chủ kênh, lên, dùng sự ngầu lòi với hào quang vai chính của cô đẫm bẹp con ma nữ kia đê. 】
Chúng tôi lấy vũ khí, cẩn thận tiến tới gần cánh cửa phòng tắm, cửa khép hờ, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ xíu, tôi nghiêng người lén nhìn vào trong.
Từ khe cửa vừa lúc có thể nhìn thấy tấm gương được đặt trong nhà vệ sinh, chiếc gương đáng ra phải không có gì, nhưng ngay khi tôi đưa mắt nhìn vào, bỗng nhiên trong gương xuất hiện hình ảnh một cô gái đang bị treo cổ, sợi dây thừng dày, to bằng ngón tay cái siết chặt cổ cô ta, đầu cô ta ngẩng cao lên, lưỡi bị thè ra khỏi miệng, mắt như muốn lòi cả ra ngoài, như thể đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi sợ hết hồn, lập tức rụt người về sau, Đường Minh Lê đẩy mạnh cửa ra, lúc này ở trong lại không có gì, nhưng tiếng hát vẫn chưa dừng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng vệ sinh một lượt, sau đó áp tai vào tường, âm thanh đó vậy mà phát ra từ phòng bên cạnh.
Mà người ở phòng bên cạnh, là Doãn Thịnh Nghiêu.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong phòng đó còn có bạn gái của Doãn Thịnh Nghiêu ư?
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thử bình luận.
【 Tường! Chủ kênh, âm thanh đó chắc chắn không phải truyền ra từ phòng bên đâu, mà là ở trong tường đó! 】
【 Chủ kênh, mau đập vỡ tường ra đi, chắc chắn có một thi thể ở trong đó đó! 】
【 Chủ kênh, cô cứ việc đập tường đi, nếu mà khách sạn có muốn cô bồi thường, tiền bạc gì đó thì để tôi lo cho! Năm cái vương miện có đủ không? Không đủ thì mười cái luôn! 】
Tôi dò hỏi ý kiến của Đường Minh Lê, anh ta trầm ngâm một lát, nói: “Đập đi.”
Ai, khẩu vị của người xem càng ngày càng nặng, để thỏa mãn họ, chỉ có thể bất chấp thôi.
Đường Minh Lê móc một cây búa tạ từ trong ba lô leo núi ra, khóe miệng tôi giật giật hai cái, có phải ngay từ đầu anh đã định đập bể bức tường đó rồi đúng không?
“Tránh ra!” Anh ta hét lớn một tiếng, sau đó bổ một nhát búa mạnh vào vách tường, gạch men sứ trên tường vỡ tan tành.
Anh ta đánh hết búa này đến búa khác, trên tường, những vết nứt như mạng nhện cũng dần đần nối đuôi nhau xuất hiện.
“Ầm!” Lại thêm một nhát búa nặng nữa, cuối cùng vách tường cũng không chịu nổi, nó hét lên một tiếng rồi đổ xuống.
Chúng tôi nhìn qua phía bên kia của bức tường, sợ ngây người.
Bỏi vì chúng tôi đã nhìn thấy một người.
Người đó…… Lại là Doãn Thịnh Nghiêu.
Hắn cau mày hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
【 Tôi đã nói rồi, làm gì có ai mà chôn thi thể ở trong tường khách sạn bao giờ! 】
【 Người lúc nãy nói ở trong tường có thi thể đâu rồi? Tiến hai bước lên đây! 】
【 Xỉu mất thôi, vậy mà lại không có thi thể, tính sai rồi, chủ kênh đừng sợ, tôi là người nói được làm được, mười cái vương miện cho cô sửa vách tường này. 】
Sau đó, người nọ thật sự đánh thưởng cho tôi mười cái vương miện, Tận một vạn!
【 Khoan khoan, bộ mấy cô không thấy, vị khách phòng bên này rất đẹp trai sao? 】
【 Đúng là rất soái á, người này cũng không kém cạnh Bạo Quân là mấy, oa, còn có phúc lợi cơ ngực nữa này. 】
“Tôi đang hỏi hai người.” Doãn Thịnh Nghiêu đang mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, đúng lúc lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Giọng hắn lạnh băng, tôi tức khắc có cảm giác như độ ấm trong phòng cũng bị hạ xuống mất vài độ.
Đường Minh Lê hơi nheo mắt, ôm chặt lấy vai tôi, nói: “Chỉ là chút trò chơi tình thú của chúng tôi mà thôi, sao, anh cũng muốn tham gia à?”
Cặp con ngươi hẹp dài của Doãn Thịnh Nghiêu lộ ra thần sắc nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Tôi không có sở thích đặc biệt đó.”
Đường Minh Lê nhún vai, nói: “Anh có thể đổi phòng, yên tâm, tiền phòng đêm nay tôi trả.”
Sắc mặt Doãn Thịnh Nghiêu âm trầm, nhưng kỳ lạ là hắn lại không chịu đổi phòng, chỉ khoá lại cửa phòng vệ sinh bên kia của hắn mà thôi.
Hai người đành lui trở về, nhưng khoảnh khắc vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, hai người lại lần nữa ngây ngẩn.
Ở trên trần phòng khách, đang treo một người.
Một người phụ nữ mặc đồng phục của nhân viên khách sạn, người phụ nữ này trước lồi sau vểnh, vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm đậm, nhưng mà lúc này đây, cô ta đang bị dây thừng siết chặt cổ, sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè ra khỏi miệng, con ngươi lòi cả ra ngoài, chằng chịt tơ máu, giống như đã phải nhìn thấy cảnh tượng gì khủng khiếp nhất trên đời.
Tôi và Đường Minh Lê đều bị kinh ngạc nói không ra lời, anh ta gan hơn một chút, ngập ngừng đi qua thử chạm vào chân cô ta.
Không phải ma, mà là một cái xác người thật sự!
Cô ta chết thật rồi!
【 Có người chết! Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi! 】
【 Trời ạ, làm tôi sợ chết mất, có khi nào là do ma làm không? 】
【 Tôi thấy tốt hơn hết là đừng có báo cảnh sát, nếu cô ta đúng là bị ma quỷ giết, vậy cảnh sát nhất định sẽ không tin đâu, thay vào đó chủ kênh cùng Bạo Quân sẽ là hai người có hiềm nghi lớn nhất, đến lúc đó thì cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. 】
【 Lầu trên ngớ ngẩn à, đừng quên đây là đang livestream, có tận tám vạn người xem trên livestream đây này, tất cả đều là nhân chứng hết đó. 】
【 Đúng, tôi có thể làm chứng, lúc nãy trong phòng không hề có thi thể nữ này, chủ kênh với Bạo Quân lại vẫn luôn ở trong phòng vệ sinh, làm gì có thời gian gây án. 】
【 Mọi người cũng đừng hoảng quá, không nhất định phải là ma làm đâu, nói không chừng do người làm thì sao. 】
Tôi cùng Đường Minh Lê đưa thi thể xuống, tôi cứ có cảm giác khuôn mặt của thi thể nữ này nhìn rất quen, tôi kinh ngạc nói: “Đây không phải là lễ tân khách sạn sao?”
Đường Minh Lê nhíu nhíu mày, nói: “Báo cảnh sát đã.”
Nhưng đến khi lấy điện thoại ra, anh ta mới phát hiện không có sóng, ngay cả điện thoại của tôi cũng y chang.
“Sao lại vậy, trước đó vẫn còn bình thường mà.” Tôi chạy đến bên cửa sổ, cầm điện thoại di động vươn lên cao tìm tín hiệu, lại phát hiện thêm một sự việc rất đáng sợ.
Bên ngoài không hề có một chút tiếng động gì.
Khách sạn Ames nằm ở khu vực khá náo nhiệt, trên đường phố thường xuyên có xe cộ tới lui, rất ồn ào, nhưng lúc này nhìn xuống thì một bóng xe cũng không thấy, tòa nhà đối diện cũng không có lấy một ngọn đèn.
Thật quá quỷ dị, giống như là bước vào một thế giới khác vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy da đầu từng đợt tê dại, xoay người nhìn Đường Minh Lê nói: “Nơi này có nguy hiểm, chúng ta đi mau.”
Thoạt đầu tôi còn lo rằng cửa mở không ra, ai biết chỉ mới vặn một cái cửa lập tức bật mở, ánh đèn trên hành lang càng thêm u ám, bên ngoài không một bóng người.
Hai người chạy nhanh về phía thang máy cuối hành lang, cũng không ai rảnh đi gọi Doãn Thịnh Nghiêu một tiếng, thậm chí tôi còn có chút vui sướng khi người gặp họa, để hắn ta cứ vậy mà bị quỷ giết luôn mới tốt.
Nhưng rồi chúng tôi lại phát hiện, thang máy căn bản không hoạt động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.