Chương 9
Thuần Khiết Trích Tiểu Long
23/09/2022
Một đôi nam nữ sinh viên thuê nhà ở ngoài trường, sống chung với nhau. Nữ sinh bị nấu chín, sau đó cắt thành 1000 miếng thịt nhỏ, rải khắp ngõ ngách trong trường học. Nam sinh bị đóng đinh trên ghế, ngực bị mổ phanh ra, tất cả nội tạng bên trong đều bị lấy đi, sau đó ổ bụng còn bị nhét đầy những bαo ƈαo sυ được đổ đầy nước.
Kiểu chết này đã vượt qua khỏi lẽ thường, vô cùng thê thảm, đây không giống như một vụ báo thù, nó giống như một loại nghi lễ nào đó.
Lưu Hòa và Tô Bạch cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường về, Lưu Hòa gần như đều lấy tay che ngực, hiển nhiên, đối với anh ta mà nói, những hình ảnh trước đó đã đả kích anh ta.
Ngược lại, Tô Bạch còn tốt, dù sao tính cách của hai người cũng không giống nhau.
Chỉ là, Tô Bạch bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện camera giám sát mà Sở Triệu đã nói lúc trước, có thể né tránh toàn bộ camera trong trường, đồng thời vứt những mảnh thịt người ở xung quanh sân trường, hình như đây không phải là những chuyện con người có thể làm được.
Lúc này, di động của Tô Bạch rung lên.
- Lưu Hòa, cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi về sau.
Tô Bạch nói với Lưu Hòa một tiếng, sau đó đi về phía quán bán đồ nướng bên ngoài trường học.
- Alo, tôi đây, đêm hôm khuya khoắt, cô gọi cho tôi có chuyện gì?
- Tôi nghe nói trường học các anh xảy ra chuyện, chậc chậc.
Bên đầu dây bên kia, Huân Nhi giống như đang sấy tóc, điện thoại di động mở loa ngoài, cho nên Tô Bạch có thể nghe được những tiếng vù vù trong điện thoại.
- Tin tức của cô thật linh thông.
Tô Bạch đi đến chỗ quán bán đồ nướng. Hắn nhìn mấy xiên thịt nướng, hầu kết giật giật, hình như hôm nay không thích hợp để ăn thịt nước cho lắm:
- Ông chủ, cho tôi hai chai bia, xào cho tôi ít rau xanh, không cần cho thêm thịt vào.
- Ha ha, sao thế, hôm nay anh cũng chịu ảnh hưởng rồi à? Nói thật, nếu như không phải thủ đoạn này quá mức biếи ŧɦái, tôi còn cho rằng anh gây án ở trong trường, dù sao thì anh cũng là kẻ nghiện gϊếŧ người.
Tô Bạch cười khan hai tiếng, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ.
- Bệnh của tôi còn chưa nặng đến mức độ đó, tôi sẽ không vô duyên vô cơ lấy bạn học bên cạnh mình ra để khai đao!
- Chính anh cũng đã nói, là vì bệnh tình của anh chưa nguy kịch mà thôi, tôi nói cho anh biết, nếu như bệnh tình của anh vẫn tiếp tục phát triển, ngày anh biến thành tội phạm gϊếŧ người liên hoàn, sẽ không còn xa.
- Hình như hiện tại tôi đã là người như thế rồi.
- Ít nhất, hiện tại những người bị câu lạc bộ của chúng ta gϊếŧ đều không phải là người tốt lành gì.
- Làm sao tôi lại thấy chúng ta giống mấy cô cảnh sát bé nhỏ hay là Sailor Moon (Thủy thủ mặt trăng) đang hô hào khẩu hiệu: Nhân danh mặt trăng ta sẽ trừng trị ngươi.
- Ha ha, cũng gần như là thế, trên thực tế, chúng ta cũng giống như những kẻ thích đua xe phi pháp, chỉ là thứ mà chúng ta chơi to gan và kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn thôi. Không nói nhảm với anh nữa, anh biết chuyện của tôi rồi chứ?
- Sở Triệu đã nói cho tôi biết, cô muốn đến đại sứ quán bên Anh làm việc?
- Haizz, thật chán, tôi có nói với cha tôi, để tôi qua Somalia hoặc vùng Syria của Trung Đông, nhưng mẹ tôi ở bên cạnh khóc lóc, cha tôi ném ngay cái chén đi, cuối cùng tôi chỉ có thể qua Anh quốc.
- Con gái thì nên kiềm chế lại một chút.
- Tôi đi rồi, câu lạc bộ gần như tan rã.
- Xem như là thế đi, cô cũng biết rồi đó, vì sao tên Cố Phàm kia lại tham gia vào câu lạc bộ này, cô không có ở đây, anh ta sẽ không tiếp tục chơi nữa.
- Tôi và anh ta, thật sự không có gì.
- Lời giải thích này giống như là cô đang nói, cô thích tôi?
- Đừng có nằm mơ nữa, tôi còn chưa đến mức thích một kẻ có đam mê gϊếŧ người đâu, sau này nếu như bệnh tình của anh nguy kịch, ngay cả vợ mình anh cũng gϊếŧ, vậy thì thật quá thê thảm.
Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, giọng nói của Huân Nhi trở nên nghiêm túc.
- Nói thật, Tô Bạch, sau khi tôi đến nước Anh, tôi có thể giúp anh liên hệ với bệnh viện, anh có thể qua nước anh điều trị.
- Bia và rau xào của cậu đây.
Ông chủ quán đồ nướng bưng bia và rau xào lên cho Tô Bạch.
- Cảm ơn.
Tô Bạch nói một tiếng với ông chủ, sau đó cầm bia lên uống, hắn cũng không rót vào cốc, cứ thể tu thẳng chai bia.
- Tôi cảm thấy, bệnh tình của anh không thể kéo dài được nữa, bây giờ chúng ta chỉ chơi trò trẻ con, người chúng ta gϊếŧ cũng chỉ là những kẻ cặn bã trong xã hội, hơn nữa, bốn người chúng ta đều có gia tộc hùng mạnh, cho dù có để lộ ra chút gì cũng có thể thu dọn được, nhưng sau này thì sao, nếu như anh thật sự…Không phải tôi lo lắng cho tôi, tôi chỉ lo lắng cho anh, anh có thể hủy hoại cuộc sống của mình, hủy hoại gia tộc của mình.
- Tôi hiểu.
Tô Bạch lại uống một ngụm bia.
Vấn đề của mình như thế nào, Tô Bạch hiểu rất rõ, hắn cũng biết, trong tương lai bệnh tình của hắn sẽ phát triển ra sao, hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Thật ra, có lẽ hắn thích hợp ra nước ngoài làm lính đánh thuê, nhưng với mối quan hệ của gia tộc hắn, hắn muốn làm như vậy, thật sự là sẽ gặp nhiều cản trở. Hơn nữa, trên thị trường lính đánh thuê, người Trung Quốc không được ưa thích lắm. Ngoài ra, Tô Bạch cũng hiểu rõ năng lực của mình, hắn biết chút đánh đấm và súng ống nghiệp dư, chút trình độ này nếu mang ra trong buổi tụ hội của mấy tên thiếu gia, tiểu thư, có thể đạt được những tiếng la hét và vỗ tay. Nếu hắn muốn dựa vào những thứ này để ra ngoài xông pha, có lẽ không bao lâu hắn liền xong đời, hắn còn quá non.
- Tôi sẽ giúp anh tìm bệnh viện, lúc nào tìm được tôi sẽ liên lạc với anh, tôi cần sự đồng ý của anh, bởi vì đây là chuyện của anh.
- Được, nếu như cô tìm được, tôi sẽ lấy danh ngạch trao đổi sinh viên để qua Anh, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
- Ừ, anh có thể nghĩ được như thế là tốt nhất!
Huân Nhi sấy tóc, nằm ở trên giường, phát ra một tiếng thoải mái:
- Đúng rồi, bạn gái của anh đâu, lần trước không phải là anh nói trong trường học có một nữ sinh đang theo đuổi anh à? Hơn nữa hai người đã phát triển đến mức độ cùng nhau ăn cơm rồi.
- Đã lâu không thấy liên lạc.
Tô Bạch nói ra.
- Cái tính tình này của anh, làm sao mà nói được chuyện yêu đương, anh cũng đừng lạnh lùng như thế.
- Không phải cô mới nói, bệnh tình này của tôi, vẫn là đừng nên đi gây tai họa cho người khác à?
Đúng lúc này, khóe mắt Tô Bạch liếc nhìn thấy phía đối diện, có hai người đang đi tới, một người dắt một con chó, con chó kia cũng không lớn, toàn thân màu đen, có vẻ như là được huấn luyện, nhưng hắn lại cảm thấy con chó này khác với những con chó bình thường, ít nhất là nó không cảm thấy chút hứng thú nào với những miếng thịt nướng thừa dưới chân nó. Người đàn ông dắt chó, anh ta mặc một chiếc áσ ɭóŧ kiểu quân đội, dáng vẻ cường tráng và dũng mãnh.
Một người đàn ông khác thì có dáng vẻ gầy yếu, tuổi cũng không lớn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đeo một kính râm, có chút…Buồn cười.
Hai người kia ngồi xuống một cái bàn trong quán bán đồ nướng.
- Làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Huân Nhi là một cô gái rất mẫn cảm, cô ta có thể từ trong hô hấp của Tô Bạch phán đoán ra rất nhiều thứ.
- Không có gì, cô nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của tôi, cảm ơn cô.
- Nói khách khí như vậy làm gì, được rồi, anh cũng nên cẩn thận, tôi vừa nhìn thấy tin tức mới nhất, gần trường học của anh, có lẽ còn ẩn giấu một kẻ gϊếŧ người còn biếи ŧɦái hơn cả anh.
- Ừ.
Sau khi nói xong, Tô Bạch cúp máy.
Nhưng trong lòng Tô Bạch đang suy nghĩ, thật sự là tội phạm gϊếŧ người? Hoặc là, tất cả những chuyện này đều do con người làm sao?
Tô Bạch yên lặng uống bia, khóe mắt vẫn liếc nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo quân đội và người đàn ông đeo kính râm kia, không biết vì sao, Tô Bạch cảm thấy trên người bọn họ có một loại hơi thở khác thường.
Hai người kia ngồi ở chỗ này, không giống như là đi tản bộ, sau đó ăn khuya, ngược lại giống như đang đợi một chuyện gì đó, có vẻ hơi nghiêm túc.
Lúc này, con chó đen chạy đến chỗ Tô Bạch, bắt đầu lượn mấy vòng.
Lúc Tô Bạch gϊếŧ người, hắn cũng không sợ, nhưng lúc này đây, khi con chó đen này chăm chăm nhìn hắn, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác giống như ngồi trên bàn chông.
- Quay về!
Người đàn ông mặc áo quân đội quát lớn một tiếng, con chó đen lại nhìn thoáng qua Tô Bạch một chút, sau đó quay về bên cạnh anh ta.
Người đàn ông đeo kính râm nhỏ giọng nói gì đó với người đàn ông mặc áo quân đội, anh ta khẽ gật đầu, sau đó ý tứ sâu xa nhìn về phía Tô Bạch.
Tô Bạch để tiền lên mặt bàn, trực tiếp đứng lên, dự định rời đi nơi này.
Lúc đi qua chỗ hai người kia, con chó đen còn nhe răng ra với hắn, dáng vẻ hung ác, những con chó bình thường làm thế, cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng dáng vẻ hung dữ của con chó này mang theo một loại uy hϊếp thâm trầm, khiến cho người ta không có cách nào coi nhẹ.
Người đàn ông đeo kính râm bưng một chai rượu, khẽ giơ lên: “Cậu định về à?”
Lời này là nói với Tô Bạch.
Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, vô duyên vô cớ, không thân cũng chẳng quen lại chào hỏi, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu:
- Ừm, tôi quay về trường.
Người đàn ông mặc áo quân đội khẽ hừ một tiếng.
- Tôi đề nghị cậu nên ngồi một lúc nữa.
Người đeo kính râm khẽ lắc đầu với anh ta, sau đó hai người tiếp tục uống rượu ăn thịt nướng.
Tô Bạch do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn sang đường, đi về trường học.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Bạch rời đi, người đàn ông mặc áo quân đội cười cười:
- Sao không cho tôi gọi cậu ta lại, bình thường nếu như có thể đưa được người mới đến, đều có thưởng.
Người đàn ông đeo kính râm thở dài:
- Không cần thiết, trên người cậu ta có sát khí, tiểu Hắc của anh cũng đã sớm ngửi được, đây không phải là người đơn giản, ít nhất cậu ta cũng không phải người bình thường, trước khi chuyện xưa còn chưa có mở ra, nếu như cưỡng ép cậu ta ở lại sẽ tạo thành xung đột.
- Hơn nữa, tôi nhìn cậu ta cũng không giống như tùy tiện có thể chết, đến lúc đó, chúng ta đi tìm cậu ta là được.
Kiểu chết này đã vượt qua khỏi lẽ thường, vô cùng thê thảm, đây không giống như một vụ báo thù, nó giống như một loại nghi lễ nào đó.
Lưu Hòa và Tô Bạch cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường về, Lưu Hòa gần như đều lấy tay che ngực, hiển nhiên, đối với anh ta mà nói, những hình ảnh trước đó đã đả kích anh ta.
Ngược lại, Tô Bạch còn tốt, dù sao tính cách của hai người cũng không giống nhau.
Chỉ là, Tô Bạch bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện camera giám sát mà Sở Triệu đã nói lúc trước, có thể né tránh toàn bộ camera trong trường, đồng thời vứt những mảnh thịt người ở xung quanh sân trường, hình như đây không phải là những chuyện con người có thể làm được.
Lúc này, di động của Tô Bạch rung lên.
- Lưu Hòa, cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi về sau.
Tô Bạch nói với Lưu Hòa một tiếng, sau đó đi về phía quán bán đồ nướng bên ngoài trường học.
- Alo, tôi đây, đêm hôm khuya khoắt, cô gọi cho tôi có chuyện gì?
- Tôi nghe nói trường học các anh xảy ra chuyện, chậc chậc.
Bên đầu dây bên kia, Huân Nhi giống như đang sấy tóc, điện thoại di động mở loa ngoài, cho nên Tô Bạch có thể nghe được những tiếng vù vù trong điện thoại.
- Tin tức của cô thật linh thông.
Tô Bạch đi đến chỗ quán bán đồ nướng. Hắn nhìn mấy xiên thịt nướng, hầu kết giật giật, hình như hôm nay không thích hợp để ăn thịt nước cho lắm:
- Ông chủ, cho tôi hai chai bia, xào cho tôi ít rau xanh, không cần cho thêm thịt vào.
- Ha ha, sao thế, hôm nay anh cũng chịu ảnh hưởng rồi à? Nói thật, nếu như không phải thủ đoạn này quá mức biếи ŧɦái, tôi còn cho rằng anh gây án ở trong trường, dù sao thì anh cũng là kẻ nghiện gϊếŧ người.
Tô Bạch cười khan hai tiếng, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ.
- Bệnh của tôi còn chưa nặng đến mức độ đó, tôi sẽ không vô duyên vô cơ lấy bạn học bên cạnh mình ra để khai đao!
- Chính anh cũng đã nói, là vì bệnh tình của anh chưa nguy kịch mà thôi, tôi nói cho anh biết, nếu như bệnh tình của anh vẫn tiếp tục phát triển, ngày anh biến thành tội phạm gϊếŧ người liên hoàn, sẽ không còn xa.
- Hình như hiện tại tôi đã là người như thế rồi.
- Ít nhất, hiện tại những người bị câu lạc bộ của chúng ta gϊếŧ đều không phải là người tốt lành gì.
- Làm sao tôi lại thấy chúng ta giống mấy cô cảnh sát bé nhỏ hay là Sailor Moon (Thủy thủ mặt trăng) đang hô hào khẩu hiệu: Nhân danh mặt trăng ta sẽ trừng trị ngươi.
- Ha ha, cũng gần như là thế, trên thực tế, chúng ta cũng giống như những kẻ thích đua xe phi pháp, chỉ là thứ mà chúng ta chơi to gan và kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn thôi. Không nói nhảm với anh nữa, anh biết chuyện của tôi rồi chứ?
- Sở Triệu đã nói cho tôi biết, cô muốn đến đại sứ quán bên Anh làm việc?
- Haizz, thật chán, tôi có nói với cha tôi, để tôi qua Somalia hoặc vùng Syria của Trung Đông, nhưng mẹ tôi ở bên cạnh khóc lóc, cha tôi ném ngay cái chén đi, cuối cùng tôi chỉ có thể qua Anh quốc.
- Con gái thì nên kiềm chế lại một chút.
- Tôi đi rồi, câu lạc bộ gần như tan rã.
- Xem như là thế đi, cô cũng biết rồi đó, vì sao tên Cố Phàm kia lại tham gia vào câu lạc bộ này, cô không có ở đây, anh ta sẽ không tiếp tục chơi nữa.
- Tôi và anh ta, thật sự không có gì.
- Lời giải thích này giống như là cô đang nói, cô thích tôi?
- Đừng có nằm mơ nữa, tôi còn chưa đến mức thích một kẻ có đam mê gϊếŧ người đâu, sau này nếu như bệnh tình của anh nguy kịch, ngay cả vợ mình anh cũng gϊếŧ, vậy thì thật quá thê thảm.
Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, giọng nói của Huân Nhi trở nên nghiêm túc.
- Nói thật, Tô Bạch, sau khi tôi đến nước Anh, tôi có thể giúp anh liên hệ với bệnh viện, anh có thể qua nước anh điều trị.
- Bia và rau xào của cậu đây.
Ông chủ quán đồ nướng bưng bia và rau xào lên cho Tô Bạch.
- Cảm ơn.
Tô Bạch nói một tiếng với ông chủ, sau đó cầm bia lên uống, hắn cũng không rót vào cốc, cứ thể tu thẳng chai bia.
- Tôi cảm thấy, bệnh tình của anh không thể kéo dài được nữa, bây giờ chúng ta chỉ chơi trò trẻ con, người chúng ta gϊếŧ cũng chỉ là những kẻ cặn bã trong xã hội, hơn nữa, bốn người chúng ta đều có gia tộc hùng mạnh, cho dù có để lộ ra chút gì cũng có thể thu dọn được, nhưng sau này thì sao, nếu như anh thật sự…Không phải tôi lo lắng cho tôi, tôi chỉ lo lắng cho anh, anh có thể hủy hoại cuộc sống của mình, hủy hoại gia tộc của mình.
- Tôi hiểu.
Tô Bạch lại uống một ngụm bia.
Vấn đề của mình như thế nào, Tô Bạch hiểu rất rõ, hắn cũng biết, trong tương lai bệnh tình của hắn sẽ phát triển ra sao, hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Thật ra, có lẽ hắn thích hợp ra nước ngoài làm lính đánh thuê, nhưng với mối quan hệ của gia tộc hắn, hắn muốn làm như vậy, thật sự là sẽ gặp nhiều cản trở. Hơn nữa, trên thị trường lính đánh thuê, người Trung Quốc không được ưa thích lắm. Ngoài ra, Tô Bạch cũng hiểu rõ năng lực của mình, hắn biết chút đánh đấm và súng ống nghiệp dư, chút trình độ này nếu mang ra trong buổi tụ hội của mấy tên thiếu gia, tiểu thư, có thể đạt được những tiếng la hét và vỗ tay. Nếu hắn muốn dựa vào những thứ này để ra ngoài xông pha, có lẽ không bao lâu hắn liền xong đời, hắn còn quá non.
- Tôi sẽ giúp anh tìm bệnh viện, lúc nào tìm được tôi sẽ liên lạc với anh, tôi cần sự đồng ý của anh, bởi vì đây là chuyện của anh.
- Được, nếu như cô tìm được, tôi sẽ lấy danh ngạch trao đổi sinh viên để qua Anh, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
- Ừ, anh có thể nghĩ được như thế là tốt nhất!
Huân Nhi sấy tóc, nằm ở trên giường, phát ra một tiếng thoải mái:
- Đúng rồi, bạn gái của anh đâu, lần trước không phải là anh nói trong trường học có một nữ sinh đang theo đuổi anh à? Hơn nữa hai người đã phát triển đến mức độ cùng nhau ăn cơm rồi.
- Đã lâu không thấy liên lạc.
Tô Bạch nói ra.
- Cái tính tình này của anh, làm sao mà nói được chuyện yêu đương, anh cũng đừng lạnh lùng như thế.
- Không phải cô mới nói, bệnh tình này của tôi, vẫn là đừng nên đi gây tai họa cho người khác à?
Đúng lúc này, khóe mắt Tô Bạch liếc nhìn thấy phía đối diện, có hai người đang đi tới, một người dắt một con chó, con chó kia cũng không lớn, toàn thân màu đen, có vẻ như là được huấn luyện, nhưng hắn lại cảm thấy con chó này khác với những con chó bình thường, ít nhất là nó không cảm thấy chút hứng thú nào với những miếng thịt nướng thừa dưới chân nó. Người đàn ông dắt chó, anh ta mặc một chiếc áσ ɭóŧ kiểu quân đội, dáng vẻ cường tráng và dũng mãnh.
Một người đàn ông khác thì có dáng vẻ gầy yếu, tuổi cũng không lớn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đeo một kính râm, có chút…Buồn cười.
Hai người kia ngồi xuống một cái bàn trong quán bán đồ nướng.
- Làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Huân Nhi là một cô gái rất mẫn cảm, cô ta có thể từ trong hô hấp của Tô Bạch phán đoán ra rất nhiều thứ.
- Không có gì, cô nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của tôi, cảm ơn cô.
- Nói khách khí như vậy làm gì, được rồi, anh cũng nên cẩn thận, tôi vừa nhìn thấy tin tức mới nhất, gần trường học của anh, có lẽ còn ẩn giấu một kẻ gϊếŧ người còn biếи ŧɦái hơn cả anh.
- Ừ.
Sau khi nói xong, Tô Bạch cúp máy.
Nhưng trong lòng Tô Bạch đang suy nghĩ, thật sự là tội phạm gϊếŧ người? Hoặc là, tất cả những chuyện này đều do con người làm sao?
Tô Bạch yên lặng uống bia, khóe mắt vẫn liếc nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo quân đội và người đàn ông đeo kính râm kia, không biết vì sao, Tô Bạch cảm thấy trên người bọn họ có một loại hơi thở khác thường.
Hai người kia ngồi ở chỗ này, không giống như là đi tản bộ, sau đó ăn khuya, ngược lại giống như đang đợi một chuyện gì đó, có vẻ hơi nghiêm túc.
Lúc này, con chó đen chạy đến chỗ Tô Bạch, bắt đầu lượn mấy vòng.
Lúc Tô Bạch gϊếŧ người, hắn cũng không sợ, nhưng lúc này đây, khi con chó đen này chăm chăm nhìn hắn, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác giống như ngồi trên bàn chông.
- Quay về!
Người đàn ông mặc áo quân đội quát lớn một tiếng, con chó đen lại nhìn thoáng qua Tô Bạch một chút, sau đó quay về bên cạnh anh ta.
Người đàn ông đeo kính râm nhỏ giọng nói gì đó với người đàn ông mặc áo quân đội, anh ta khẽ gật đầu, sau đó ý tứ sâu xa nhìn về phía Tô Bạch.
Tô Bạch để tiền lên mặt bàn, trực tiếp đứng lên, dự định rời đi nơi này.
Lúc đi qua chỗ hai người kia, con chó đen còn nhe răng ra với hắn, dáng vẻ hung ác, những con chó bình thường làm thế, cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng dáng vẻ hung dữ của con chó này mang theo một loại uy hϊếp thâm trầm, khiến cho người ta không có cách nào coi nhẹ.
Người đàn ông đeo kính râm bưng một chai rượu, khẽ giơ lên: “Cậu định về à?”
Lời này là nói với Tô Bạch.
Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, vô duyên vô cớ, không thân cũng chẳng quen lại chào hỏi, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu:
- Ừm, tôi quay về trường.
Người đàn ông mặc áo quân đội khẽ hừ một tiếng.
- Tôi đề nghị cậu nên ngồi một lúc nữa.
Người đeo kính râm khẽ lắc đầu với anh ta, sau đó hai người tiếp tục uống rượu ăn thịt nướng.
Tô Bạch do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn sang đường, đi về trường học.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Bạch rời đi, người đàn ông mặc áo quân đội cười cười:
- Sao không cho tôi gọi cậu ta lại, bình thường nếu như có thể đưa được người mới đến, đều có thưởng.
Người đàn ông đeo kính râm thở dài:
- Không cần thiết, trên người cậu ta có sát khí, tiểu Hắc của anh cũng đã sớm ngửi được, đây không phải là người đơn giản, ít nhất cậu ta cũng không phải người bình thường, trước khi chuyện xưa còn chưa có mở ra, nếu như cưỡng ép cậu ta ở lại sẽ tạo thành xung đột.
- Hơn nữa, tôi nhìn cậu ta cũng không giống như tùy tiện có thể chết, đến lúc đó, chúng ta đi tìm cậu ta là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.