Khủng Bố Sống Lại: Phu Nhân, Xin Tôn Trọng Nghề Nghiệp Của Ta (Dịch)
Chương 41: Các Bệnh Nhân Nổi Điên! Danh Tiếng Tăng Mạnh!!!
Đông Môn Phi Tuyết
16/11/2022
“Bác sĩ Tô, rất cảm ơn ngươi, ta quỳ xuống với ngươi!”
Trong phòng phẫu thuật, ác linh được Tô Bạch nối ghép chân mới xong kích động quỳ xuống với Tô Bạch.
“Ngươi đã thành công hoàn thành một lần phẫu thuật độ khó cao, nhận được điểm nghề nghiệp +50, độ thông thạo nghề nghiệp +25, sự cảm kích của bệnh nhân +100, tiến độ nhiệm vụ danh y +1.”
Trên giao diện trò chơi, thông báo nhắc nhở xuất hiện.
“Ta kê thêm cho ngươi vài liều thuốc, ngươi mang về sắc uống là được.”
Sau khi nhìn lướt qua giao diện trò chơi, Tô Bạch tháo găng tay ra, nói với ác linh.
“Được!”
Ác linh này vô cùng cảm kích Tô Bạch.
“Bác sĩ Tô, tay nghề của ngươi cao minh quá!”
Một bác sĩ ác linh khen Tô Bạch không ngớt miệng.
Khi Tô Bạch làm phẫu thuật, Bạch Linh lén gọi tới không ít bác sĩ ác linh, chuẩn bị để bọn họ học tập một chút.
Hình thái thông thường của ác linh trông giống hệt như con người, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Bọn họ có thể không thông minh được như loài người, dù là ngành nghề gì, chỉ cần chịu học hỏi, đều có thể có một nhóm đứng đầu.
Ác linh làm bác sĩ vốn dĩ không hề dễ dàng.
Những bác sĩ ác linh này, xem ra rất khâm phục Tô Bạch.
Chỉ có điều, bọn họ muốn lên đến trình độ của Tô Bạch lại không hề dễ dàng, trong quá trình Tô Bạch phẫu thuật, vẫn luôn dùng hai kỹ năng nghề nghiệp chủ động.
Nếu không, chân của người này sẽ không dễ nối như vậy, bởi vì trước đó nối ghép gặp vấn đề, bản thân đã đang ác hóa rồi.
*
“Còn ca nào cần phẫu thuật không?”
Tô Bạch hỏi trưởng khoa Cao.
“Có, có, còn vài ca.”
Trưởng khoa Cao vội nói.
“Mang bệnh án lại đây, đúng rồi, Bạch Linh, mang lại cho tôi một cốc nước.”
Tô Bạch ngồi lên ghế, nói.
“Được, bác sĩ Tô.”
Bạch Linh rất nhanh đã mang nước tới.
Tô Bạch dựa người vào ghế, sau khi uống một ngụm, nhắm mắt lại: “Bạch Linh, xoa huyệt thái dương giúp ta.”
Hắn có chút mệt mỏi.
Hết cách rồi, tối qua hết chuyện tăng ca lại đến chuyện của Lila.
Sau đó nữa, lại mất hết ba tiếng ở chỗ Hồng Linh.
Bạch Linh ngoan ngoãn đi đến phía sau Tô Bạch, ấn huyệt thái dương giúp Tô Bạch.
“Bác sĩ Tô, bệnh án đến rồi.”
Trưởng khoa Cao mang bệnh án tới, thì nhìn thấy Bạch Linh đang ngoan ngoãn ấn huyệt thái dương giúp Tô Bạch.
Hắn vội vờ như không thấy.
“Ngươi đọc giúp ta.”
“Được.”
Trưởng khoa Cao cầm lấy bệnh án đọc lên.
Sau khi đọc được vài phút, hắn phát hiện Tô Bạch không có phản ứng gì.
“Bác sĩ Tô?”
Trưởng khoa Cao hỏi.
“Suỵt, hắn đang ngủ, để hắn nghỉ ngơi một lúc.”
Bạch Linh nhỏ giọng nói, nàng vẫn đang nhẹ nhàng giúp Tô Bạch ấn huyệt thái dương.
*
Tô Bạch thật sự ngủ quên mất, vốn cơ thể đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại nhiều lần phát động kỹ năng chủ động của nghề nghiệp quỷ, có chút tiêu hao tinh thần.
“Sao bác sĩ Tô lại không chẩn bệnh nữa? Không phải các ngươi không trả nổi tiền lương nên làm bác sĩ Tô tức giận chạy mất rồi?”
“Bọn ta muốn bác sĩ Tô!”
“Đúng đúng đúng, ta vì bác sĩ Tô mới đến, các ngươi sắp xếp bác sĩ khác làm gì?”
“...”
Lúc này, trong khoa cấp cứu, bệnh nhân đến khám bệnh cũng đã đông nghẹt.
Những bệnh nhân này người nào người nấy đều vô cùng kích động, bởi vì hôm nay Tô Bạch không có ở đây.
Bọn họ đều vì bác sĩ Tô mà đến!
Số lượng bệnh nhân hôm nay nhiều hơn hai ngày trước rất nhiều.
Danh tiếng của Tô Bạch đã bắt đầu lan rộng.
Trên bàn y tá, người chơi nữ nhìn các bệnh nhân đang phẫn nộ đùng đùng, không khỏi run lên bần bật ở đó.
Chỉ lo có một ác linh nào đó phát hỏa lên đầu nàng.
Vậy nên, người chơi nữ này vờ như bị rơi bút, trốn dưới bàn y tá, tìm tìm ở đó, cây bút này có thể đã tự chạy mất rồi, nàng tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy.
“Mọi người yên tâm, bác sĩ Tô chắc chắn không có đi, bọn ta đã thông báo cho hắn rồi.”
Y tá trưởng vắt toàn bộ mưu mẹo cả người để trấn an những bệnh nhân này.
Trưởng khoa Lý cũng hết cách, chỉ có thể chạy đến khoa nội trú tìm Bạch Linh.
“Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô ở đâu, ta cũng muốn bác sĩ Tô trị cho ta!”
“Đúng vậy, bọn ta đều muốn bác sĩ Tô.”
“...”
Vừa đến khoa nội trú, trưởng khoa Lý phát hiện, những người trong khoa nội trú ai nấy đều giống như nổi điên, lớn tiếng oang oang đòi tìm bác sĩ Tô.
Chuyện Tô Bạch chữa khỏi cho bệnh nhân trong phòng chăm sóc đực biệt 503 đã bị lan rộng.
Có bốn bệnh nhân làm bằng chứng chân thật.
Những bệnh nhân khác tất nhiên cũng đều muốn Tô Bạch trị cho họ.
Bàn y tá của khoa nội trú đã bị mọi người vây kín như bưng.
Mắt thấy những bệnh nhân này như nổi điên, những người chơi được phân công tới khoa nội trú, ngoại trừ người chơi họ Tần kia thì ai nấy đều bối rối.
Từng người một đều trốn đi, chỉ lo sợ bản thân bị ảnh hưởng.
“Viện... trợ lí Bạch Linh, bệnh nhân đều đang như phát điên muốn tìm bác sĩ Tô, giờ phải làm sao đây?”
Trưởng khoa Lý và trưởng khoa Cao đều hết cách rồi, chỉ có thể đến tìm Bạch Linh và Tô Bạch.
Tô Bạch lúc này vẫn đang còn ngủ.
Bạch Linh ra ngoài nhìn sơ thì phát hiện quả nhiên đúng là vậy.
“Sao vậy?”
Tô Bạch bị tiếng ồn đánh thức.
“Bác sĩ Tô, là thế này...”
Trưởng khoa Lý nói rõ tình hình.
“Nhiều người vậy sao?”
Tô Bạch đi ra nhìn, phát hiện người thật sự rất nhiều.
Hắn lại nhìn vào giao diện trò chơi của mình, thì phát hiện danh tiếng của hắn đã tăng vọt rồi.
Hôm qua danh tiếng chỉ mới phá mốc 200.
Chỉ một lúc này, danh tiếng đã trực tiếp tăng gấp ba lần, phá mốc 600 rồi!
Danh tiếng này lan ra cũng nhanh thật.
“Cho bọn họ vào từng người một, nửa tiếng khám một người, để bệnh nhân khoa cấp cứu chen ở giữa.”
Tô Bạch rất nhanh đã có sắp xếp.
Bệnh nhân khoa nội trú luôn cần phát động kỹ năng bác sĩ quỷ thời gian dài hơn.
Sau khi phát động kỹ năng thời gian dài, cần phải có thời gian CD nhất định, thời gian này vừa hay khám cho bệnh nhân khoa cấp cứu.
Trong nhiệm vụ danh y cũng có yêu cầu độ thông thạo nghề nghiệp, vừa vặn dùng những bệnh nhân này để luyện độ thông thạo.
“Bác sĩ Tô đến rồi, các ngươi xếp hàng đàng hoàng vào, không được ồn ào, ai ồn người đó xếp sau cùng.”
Trưởng khoa Cao nghiêm nghị nói.
Lần này, có lẽ là rất muốn khám bệnh rồi, các ác linh trong khoa nội trú rất phối hợp.
Trưởng khoa Lý đi xuống gọi tất cả bệnh nhân khoa cấp cứu tới.
Như vậy, sau khi Tô Bạch khám xong cho một bệnh nhân khoa nội trú sẽ lập tức khám cho người của khoa cấp cứu.
Bây giờ, hiệu suất của hắn cao hơn nhiều so với hôm qua, hôm kia rồi.
Ngoài ra, Tô Bạch cũng điều động vài bác sĩ ác linh của khoa nội trú đến, những vấn đề nhỏ của bệnh nhân khoa cấp cứu, sau khi Tô Bạch chẩn đoán xong, trực tiếp để những bác sĩ ác linh này giải quyết là được. Bệnh nhân thật sự quá nhiều.
Có Tô Bạch ở đây chẩn đoán và giám sát, các bệnh nhân của khoa cấp cứu ngược lại rất vừa ý.
Hơn nữa, sau khi các bác sĩ ác linh khám bệnh xong, danh tiếng cũng hoàn toàn thuộc về Tô Bạch.
*
“Là hắn!”
“Hắn thật sự có thể trị bệnh à? Đây đều là ác linh, không hề giống với loài người đấy, đù mé!”
“Người này là ai thế?”
Ở tầng năm khoa nội trú, khi Tô Bạch khám bệnh, vài người chơi được phân công tới khoa nội trú cuối cùng cũng nhìn ra nguyên nhân bệnh nhân lần này làm loạn.
Bỗng chốc, ai nấy đều có chút kinh ngạc, không ngờ Tô bạch thật sự có thể trị bệnh, còn được hoan nghênh đến vậy.
Có người mới đã nghĩ đến việc ôm đùi to, người chơi lâu năm không hề ngây thơ như bọn họ.
*
Như vậy, tới tầm trưa đã giải quyết xong không ít bệnh nhân.
Độ thông thạo nghề nghiệp của Tô Bạch không ngừng tăng lên.
Tiến độ nhiệm vụ danh y, cũng đang không ngừng tăng lên.
“Mọi người đợi một chút, bác sĩ Tô cần phải nghỉ ngơi nửa tiếng.”
Đến thời gian ăn cơm rồi.
“Bác sĩ Tô, để ta xoa bóp giúp ngươi.”
Khi Tô Bạch ăn cơm, Bạch Linh tiếp tục giúp Tô Bạch bóp lưng.
Mức độ nhiệt tình của nàng bây giờ đối với Tô Bạch lại tăng thêm mấy tầng.
Trong phòng phẫu thuật, ác linh được Tô Bạch nối ghép chân mới xong kích động quỳ xuống với Tô Bạch.
“Ngươi đã thành công hoàn thành một lần phẫu thuật độ khó cao, nhận được điểm nghề nghiệp +50, độ thông thạo nghề nghiệp +25, sự cảm kích của bệnh nhân +100, tiến độ nhiệm vụ danh y +1.”
Trên giao diện trò chơi, thông báo nhắc nhở xuất hiện.
“Ta kê thêm cho ngươi vài liều thuốc, ngươi mang về sắc uống là được.”
Sau khi nhìn lướt qua giao diện trò chơi, Tô Bạch tháo găng tay ra, nói với ác linh.
“Được!”
Ác linh này vô cùng cảm kích Tô Bạch.
“Bác sĩ Tô, tay nghề của ngươi cao minh quá!”
Một bác sĩ ác linh khen Tô Bạch không ngớt miệng.
Khi Tô Bạch làm phẫu thuật, Bạch Linh lén gọi tới không ít bác sĩ ác linh, chuẩn bị để bọn họ học tập một chút.
Hình thái thông thường của ác linh trông giống hệt như con người, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Bọn họ có thể không thông minh được như loài người, dù là ngành nghề gì, chỉ cần chịu học hỏi, đều có thể có một nhóm đứng đầu.
Ác linh làm bác sĩ vốn dĩ không hề dễ dàng.
Những bác sĩ ác linh này, xem ra rất khâm phục Tô Bạch.
Chỉ có điều, bọn họ muốn lên đến trình độ của Tô Bạch lại không hề dễ dàng, trong quá trình Tô Bạch phẫu thuật, vẫn luôn dùng hai kỹ năng nghề nghiệp chủ động.
Nếu không, chân của người này sẽ không dễ nối như vậy, bởi vì trước đó nối ghép gặp vấn đề, bản thân đã đang ác hóa rồi.
*
“Còn ca nào cần phẫu thuật không?”
Tô Bạch hỏi trưởng khoa Cao.
“Có, có, còn vài ca.”
Trưởng khoa Cao vội nói.
“Mang bệnh án lại đây, đúng rồi, Bạch Linh, mang lại cho tôi một cốc nước.”
Tô Bạch ngồi lên ghế, nói.
“Được, bác sĩ Tô.”
Bạch Linh rất nhanh đã mang nước tới.
Tô Bạch dựa người vào ghế, sau khi uống một ngụm, nhắm mắt lại: “Bạch Linh, xoa huyệt thái dương giúp ta.”
Hắn có chút mệt mỏi.
Hết cách rồi, tối qua hết chuyện tăng ca lại đến chuyện của Lila.
Sau đó nữa, lại mất hết ba tiếng ở chỗ Hồng Linh.
Bạch Linh ngoan ngoãn đi đến phía sau Tô Bạch, ấn huyệt thái dương giúp Tô Bạch.
“Bác sĩ Tô, bệnh án đến rồi.”
Trưởng khoa Cao mang bệnh án tới, thì nhìn thấy Bạch Linh đang ngoan ngoãn ấn huyệt thái dương giúp Tô Bạch.
Hắn vội vờ như không thấy.
“Ngươi đọc giúp ta.”
“Được.”
Trưởng khoa Cao cầm lấy bệnh án đọc lên.
Sau khi đọc được vài phút, hắn phát hiện Tô Bạch không có phản ứng gì.
“Bác sĩ Tô?”
Trưởng khoa Cao hỏi.
“Suỵt, hắn đang ngủ, để hắn nghỉ ngơi một lúc.”
Bạch Linh nhỏ giọng nói, nàng vẫn đang nhẹ nhàng giúp Tô Bạch ấn huyệt thái dương.
*
Tô Bạch thật sự ngủ quên mất, vốn cơ thể đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại nhiều lần phát động kỹ năng chủ động của nghề nghiệp quỷ, có chút tiêu hao tinh thần.
“Sao bác sĩ Tô lại không chẩn bệnh nữa? Không phải các ngươi không trả nổi tiền lương nên làm bác sĩ Tô tức giận chạy mất rồi?”
“Bọn ta muốn bác sĩ Tô!”
“Đúng đúng đúng, ta vì bác sĩ Tô mới đến, các ngươi sắp xếp bác sĩ khác làm gì?”
“...”
Lúc này, trong khoa cấp cứu, bệnh nhân đến khám bệnh cũng đã đông nghẹt.
Những bệnh nhân này người nào người nấy đều vô cùng kích động, bởi vì hôm nay Tô Bạch không có ở đây.
Bọn họ đều vì bác sĩ Tô mà đến!
Số lượng bệnh nhân hôm nay nhiều hơn hai ngày trước rất nhiều.
Danh tiếng của Tô Bạch đã bắt đầu lan rộng.
Trên bàn y tá, người chơi nữ nhìn các bệnh nhân đang phẫn nộ đùng đùng, không khỏi run lên bần bật ở đó.
Chỉ lo có một ác linh nào đó phát hỏa lên đầu nàng.
Vậy nên, người chơi nữ này vờ như bị rơi bút, trốn dưới bàn y tá, tìm tìm ở đó, cây bút này có thể đã tự chạy mất rồi, nàng tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy.
“Mọi người yên tâm, bác sĩ Tô chắc chắn không có đi, bọn ta đã thông báo cho hắn rồi.”
Y tá trưởng vắt toàn bộ mưu mẹo cả người để trấn an những bệnh nhân này.
Trưởng khoa Lý cũng hết cách, chỉ có thể chạy đến khoa nội trú tìm Bạch Linh.
“Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô ở đâu, ta cũng muốn bác sĩ Tô trị cho ta!”
“Đúng vậy, bọn ta đều muốn bác sĩ Tô.”
“...”
Vừa đến khoa nội trú, trưởng khoa Lý phát hiện, những người trong khoa nội trú ai nấy đều giống như nổi điên, lớn tiếng oang oang đòi tìm bác sĩ Tô.
Chuyện Tô Bạch chữa khỏi cho bệnh nhân trong phòng chăm sóc đực biệt 503 đã bị lan rộng.
Có bốn bệnh nhân làm bằng chứng chân thật.
Những bệnh nhân khác tất nhiên cũng đều muốn Tô Bạch trị cho họ.
Bàn y tá của khoa nội trú đã bị mọi người vây kín như bưng.
Mắt thấy những bệnh nhân này như nổi điên, những người chơi được phân công tới khoa nội trú, ngoại trừ người chơi họ Tần kia thì ai nấy đều bối rối.
Từng người một đều trốn đi, chỉ lo sợ bản thân bị ảnh hưởng.
“Viện... trợ lí Bạch Linh, bệnh nhân đều đang như phát điên muốn tìm bác sĩ Tô, giờ phải làm sao đây?”
Trưởng khoa Lý và trưởng khoa Cao đều hết cách rồi, chỉ có thể đến tìm Bạch Linh và Tô Bạch.
Tô Bạch lúc này vẫn đang còn ngủ.
Bạch Linh ra ngoài nhìn sơ thì phát hiện quả nhiên đúng là vậy.
“Sao vậy?”
Tô Bạch bị tiếng ồn đánh thức.
“Bác sĩ Tô, là thế này...”
Trưởng khoa Lý nói rõ tình hình.
“Nhiều người vậy sao?”
Tô Bạch đi ra nhìn, phát hiện người thật sự rất nhiều.
Hắn lại nhìn vào giao diện trò chơi của mình, thì phát hiện danh tiếng của hắn đã tăng vọt rồi.
Hôm qua danh tiếng chỉ mới phá mốc 200.
Chỉ một lúc này, danh tiếng đã trực tiếp tăng gấp ba lần, phá mốc 600 rồi!
Danh tiếng này lan ra cũng nhanh thật.
“Cho bọn họ vào từng người một, nửa tiếng khám một người, để bệnh nhân khoa cấp cứu chen ở giữa.”
Tô Bạch rất nhanh đã có sắp xếp.
Bệnh nhân khoa nội trú luôn cần phát động kỹ năng bác sĩ quỷ thời gian dài hơn.
Sau khi phát động kỹ năng thời gian dài, cần phải có thời gian CD nhất định, thời gian này vừa hay khám cho bệnh nhân khoa cấp cứu.
Trong nhiệm vụ danh y cũng có yêu cầu độ thông thạo nghề nghiệp, vừa vặn dùng những bệnh nhân này để luyện độ thông thạo.
“Bác sĩ Tô đến rồi, các ngươi xếp hàng đàng hoàng vào, không được ồn ào, ai ồn người đó xếp sau cùng.”
Trưởng khoa Cao nghiêm nghị nói.
Lần này, có lẽ là rất muốn khám bệnh rồi, các ác linh trong khoa nội trú rất phối hợp.
Trưởng khoa Lý đi xuống gọi tất cả bệnh nhân khoa cấp cứu tới.
Như vậy, sau khi Tô Bạch khám xong cho một bệnh nhân khoa nội trú sẽ lập tức khám cho người của khoa cấp cứu.
Bây giờ, hiệu suất của hắn cao hơn nhiều so với hôm qua, hôm kia rồi.
Ngoài ra, Tô Bạch cũng điều động vài bác sĩ ác linh của khoa nội trú đến, những vấn đề nhỏ của bệnh nhân khoa cấp cứu, sau khi Tô Bạch chẩn đoán xong, trực tiếp để những bác sĩ ác linh này giải quyết là được. Bệnh nhân thật sự quá nhiều.
Có Tô Bạch ở đây chẩn đoán và giám sát, các bệnh nhân của khoa cấp cứu ngược lại rất vừa ý.
Hơn nữa, sau khi các bác sĩ ác linh khám bệnh xong, danh tiếng cũng hoàn toàn thuộc về Tô Bạch.
*
“Là hắn!”
“Hắn thật sự có thể trị bệnh à? Đây đều là ác linh, không hề giống với loài người đấy, đù mé!”
“Người này là ai thế?”
Ở tầng năm khoa nội trú, khi Tô Bạch khám bệnh, vài người chơi được phân công tới khoa nội trú cuối cùng cũng nhìn ra nguyên nhân bệnh nhân lần này làm loạn.
Bỗng chốc, ai nấy đều có chút kinh ngạc, không ngờ Tô bạch thật sự có thể trị bệnh, còn được hoan nghênh đến vậy.
Có người mới đã nghĩ đến việc ôm đùi to, người chơi lâu năm không hề ngây thơ như bọn họ.
*
Như vậy, tới tầm trưa đã giải quyết xong không ít bệnh nhân.
Độ thông thạo nghề nghiệp của Tô Bạch không ngừng tăng lên.
Tiến độ nhiệm vụ danh y, cũng đang không ngừng tăng lên.
“Mọi người đợi một chút, bác sĩ Tô cần phải nghỉ ngơi nửa tiếng.”
Đến thời gian ăn cơm rồi.
“Bác sĩ Tô, để ta xoa bóp giúp ngươi.”
Khi Tô Bạch ăn cơm, Bạch Linh tiếp tục giúp Tô Bạch bóp lưng.
Mức độ nhiệt tình của nàng bây giờ đối với Tô Bạch lại tăng thêm mấy tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.