Khủng Bố Sống Lại: Phu Nhân, Xin Tôn Trọng Nghề Nghiệp Của Ta (Dịch)
Chương 5: Thời Khắc Đỉnh Cao Của Thiếu Nữ Bệnh Kiều!!
Đông Môn Phi Tuyết
16/11/2022
Trong phòng, Jenny để lộ nửa tấm lưng xinh đẹp, yên lặng ngồi đó.
Phía sau cách đó không xa, Tô Bạch đang vẽ trên một tờ giấy vẽ.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng bút sột soạt trên giấy.
Không sai, Tô Bạch đang vẽ tranh cho Jenny.
Cái nghề giáo viên quỷ này cần có không ít kỹ năng nghề nghiệp, không chỉ bao gồm đàn dương cầm mà còn có cả vẽ tranh.
Trên cây thiên phú toàn nghề nghiệp cũng có nghề nghệ sĩ dương cầm quỷ và quỷ hoạ sĩ.
Tô Bạch phỏng đoán chắc chắn hai nghề nghiệp này sẽ chuyên nghiệp hơn một chút, kỹ năng nghề nghiệp đi kèm cũng khác.
Mất hơn một tiếng, cuối cùng Tô Bạch cũng vẽ xong.
“Xong rồi, Jenny.”
Tô Bạch nói.
“Vậy sao? Thầy có thể cầm qua đây cho ta xem được không?”
Nghe hắn bảo xong rồi, Jenny hơi mong đợi.
Tô Bạch cầm bức tranh đến trước mặt Jenny.
“Wow, thầy vẽ đẹp quá!”
Mắt Jenny sáng rực lên, rõ ràng là nàng rất hài lòng.
Nàng dán mắt vào bức tranh gần nửa ngày, càng xem càng hài lòng.
“Thầy giỏi thật đấy ~”
Chợt nàng lại nhìn về phía Tô Bạch, trong ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
“Ngươi đạt được điểm kỹ năng nghề nghiệp 10, độ thông thạo nghề nghiệp 5, đạt được sự ngưỡng mộ của Jenny 10.”
Thông báo trò chơi lại hiện lên.
Hiện tại Jenny đã không còn ngưỡng mộ Tô Bạch một cách bình thường nữa rồi.
Trong sự ngưỡng mộ này còn mang theo một chút ái mộ, điều này khiến ánh mắt Jenny nhìn Tô Bạch cũng hơi khác thường rồi.
“Thầy ơi, thật ra ban đầu ta muốn hút máu của ngươi. Nhưng thầy yên tâm, hiện giờ ta chắc chắn sẽ không làm vậy đâu. Hơn nữa ta còn có thể bảo vệ thầy đó....”
Jenny ngại ngùng nói.
“Cốc cốc cốc ~”
Nàng còn chưa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu thư Jenny, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Giọng quản gia quỷ hút máu vang lên.
“Được rồi, ta ra ngay đây.”
Jenny đáp.
“Thầy đi ăn tối cũng ta đi. Thầy cứ yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động tới ngươi đâu.”
Ngay sau đó, Jenny nhìn Tô Bạch đưa ra lời mời.
Tô Bạch trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: “Được.”
“Tốt quá, chúng ta đi thôi. Thầy ơi, ta muốn biểu diễn cho cha mẹ xem một khúc dương cầm, nhất định sẽ khiến họ phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa!”
Jenny cao hứng nói.
Nói xong, nàng mở cửa.
“Thầy ơi đi thôi, chúng ta cùng đi ~”
Jenny và Tô Bạch sánh đôi bước xuống dưới lầu.
Lúc này trong một đại sảnh của lâu đài quỷ hút máu này, đèn đuốc sáng trưng.
Trên bàn ăn thật dài chỉ có mấy người ngồi.
Một quỷ hút máu quý tộc bình thường mặc quần áo đeo trang sức lộng lẫy, trang nghiêm, đây là cha Jenny, một quỷ hút máu quý tộc.
Còn có một phu nhân quỷ hút máu dáng người mập mạp, đây là mẹ Jenny, một quỷ hút máu thất bại trong việc quản lý vóc dáng.
Ngoài ra còn có hai nữ quỷ hút máu hơn hai mươi tuổi, và một cậu trai khoảng mười mấy tuổi.
Hai bên bàn ăn, bốn người đứng đó nơm nớp lo sợ.
Bốn người đó chính là bốn người chơi lần này.
Bọn họ bị phân phối đến đây, phụ trách vận chuyển thức ăn, hầu hạ việc cơm nước của mấy quỷ hút máu.
Chiều này vẫn chưa có người chơi tử vong, nhưng các người chơi chẳng ai thoải mái cả.
Dù sao mới được có nửa ngày thôi, có quỷ mới biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Jenny còn chưa tới sao?”
Cha Jenny hỏi.
“Soái ca duy nhất trong số mười người bị nàng chọn mất rồi, chắc nàng còn chướng mắt bữa tối phụ thân đại nhân chuẩn bị cho nàng ấy chứ ~”
Một nữ quỷ hút máu hơn hai mươi tuổi giọng điệu bất mãn nói.
“Lila, ngươi lại nói xấu sau lưng ta à?”
Nữ quỷ hút máu vừa dứt lời thì giọng Jenny liền vang lên.
Nữ quỷ hút máu tên Lila vừa nhìn liền thấy Jenny đang dẫn theo Tô Bạch đi xuống.
Khi nhìn thấy Tô Bạch, ánh mắt của nàng sáng lên.
Bốn người chơi trong đại sảnh nhìn thấy Tô Bạch cũng thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao Tô Bạch lại chưa chết.
Bọn họ còn tưởng rằng Tô Bạch đã biến thành xác khô rồi cơ!
“Jenny, ta tưởng ngươi lần đầu hút máu nên sẽ hút khô hắn luôn cơ. Một soái ca đẹp trai như vậy, cho ta hút một ngụm với ~”
Lila không nhịn nổi nữa.
Bóng người vừa lóe lên, nàng đã xuất hiện trước mặt Tô Bạch nhưng lại bị Jenny chặn lại.
Không hổ là quỷ hút máu, tốc độ này quá nhanh, mấy người chơi trong đại sảnh thấy vậy mí mắt giật giật.
“Lila, xin ngươi tôn trọng chút, Tô Bạch tiên sinh là thầy giáo của ta, ta không hút máu của hắn!”
Jenny bất mãn nói.
“Thầy giáo?”
Lila nhíu mày.
Jenny nhìn về phía quỷ hút máu trung niên giữa đại sảnh, nói: “Cha, mẹ, xin cho phép ta trình diễn một khúc cho các ngươi!”
Nói xong, nàng bước tới trước chiếc đàn dương cầm trong đại sảnh.
“Ồ? Jenny, ngươi sẽ không nói với ta rằng ngươi biết đàn dương cầm đó chứ?”
Lila chế giễu nàng.
Jenny ngẩng cao đầu như là một nàng thiên nga trắng kiêu ngạo.
Sau đó, ngón tay của nàng bắt đầu chuyển động.
Một giai điệu tuyệt đẹp bắt đầu truyền ra từ chiếc đàn dương cầm, vang vọng khắp cả đại sảnh.
Ánh mắt Lila bắt đầu trợn to.
Nàng không ngờ Jenny thật sự biết đàn, lại còn đàn hay đến vậy!
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà hay thật!
Không chỉ có nàng, những quỷ hút máu khác trong đại sảnh đều dựng thẳng lỗ tai, nghe đến mê mẩn.
Cuối cùng Jenny cũng đàn xong một khúc ‘Thư Thư gửi Elise’.
Jenny đứng dậy nhìn vẻ mặt ngây người như phỗng của Lila, khỏi nói cảm giác thành tựu trong lòng bùng nổ đến mức nào!
Giờ phút này nàng cũng nghênh đón thời khắc đỉnh cao của mình rồi!
Nhất là khiến Lila, người thích giễu cợt nàng phải mắt chữ o mồm chữ a, điều này khiến trong lòng thiếu nữ bệnh kiều này sướng khỏi nói.
“Ngươi đạt được sự ngưỡng mộ của Jenny +20, Jenny đã cực kì ái mộ ngươi.”
Trên giao diện trò chơi của Tô Bạch lại xuất hiện một thông báo.
Phía sau cách đó không xa, Tô Bạch đang vẽ trên một tờ giấy vẽ.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng bút sột soạt trên giấy.
Không sai, Tô Bạch đang vẽ tranh cho Jenny.
Cái nghề giáo viên quỷ này cần có không ít kỹ năng nghề nghiệp, không chỉ bao gồm đàn dương cầm mà còn có cả vẽ tranh.
Trên cây thiên phú toàn nghề nghiệp cũng có nghề nghệ sĩ dương cầm quỷ và quỷ hoạ sĩ.
Tô Bạch phỏng đoán chắc chắn hai nghề nghiệp này sẽ chuyên nghiệp hơn một chút, kỹ năng nghề nghiệp đi kèm cũng khác.
Mất hơn một tiếng, cuối cùng Tô Bạch cũng vẽ xong.
“Xong rồi, Jenny.”
Tô Bạch nói.
“Vậy sao? Thầy có thể cầm qua đây cho ta xem được không?”
Nghe hắn bảo xong rồi, Jenny hơi mong đợi.
Tô Bạch cầm bức tranh đến trước mặt Jenny.
“Wow, thầy vẽ đẹp quá!”
Mắt Jenny sáng rực lên, rõ ràng là nàng rất hài lòng.
Nàng dán mắt vào bức tranh gần nửa ngày, càng xem càng hài lòng.
“Thầy giỏi thật đấy ~”
Chợt nàng lại nhìn về phía Tô Bạch, trong ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
“Ngươi đạt được điểm kỹ năng nghề nghiệp 10, độ thông thạo nghề nghiệp 5, đạt được sự ngưỡng mộ của Jenny 10.”
Thông báo trò chơi lại hiện lên.
Hiện tại Jenny đã không còn ngưỡng mộ Tô Bạch một cách bình thường nữa rồi.
Trong sự ngưỡng mộ này còn mang theo một chút ái mộ, điều này khiến ánh mắt Jenny nhìn Tô Bạch cũng hơi khác thường rồi.
“Thầy ơi, thật ra ban đầu ta muốn hút máu của ngươi. Nhưng thầy yên tâm, hiện giờ ta chắc chắn sẽ không làm vậy đâu. Hơn nữa ta còn có thể bảo vệ thầy đó....”
Jenny ngại ngùng nói.
“Cốc cốc cốc ~”
Nàng còn chưa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu thư Jenny, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Giọng quản gia quỷ hút máu vang lên.
“Được rồi, ta ra ngay đây.”
Jenny đáp.
“Thầy đi ăn tối cũng ta đi. Thầy cứ yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động tới ngươi đâu.”
Ngay sau đó, Jenny nhìn Tô Bạch đưa ra lời mời.
Tô Bạch trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: “Được.”
“Tốt quá, chúng ta đi thôi. Thầy ơi, ta muốn biểu diễn cho cha mẹ xem một khúc dương cầm, nhất định sẽ khiến họ phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa!”
Jenny cao hứng nói.
Nói xong, nàng mở cửa.
“Thầy ơi đi thôi, chúng ta cùng đi ~”
Jenny và Tô Bạch sánh đôi bước xuống dưới lầu.
Lúc này trong một đại sảnh của lâu đài quỷ hút máu này, đèn đuốc sáng trưng.
Trên bàn ăn thật dài chỉ có mấy người ngồi.
Một quỷ hút máu quý tộc bình thường mặc quần áo đeo trang sức lộng lẫy, trang nghiêm, đây là cha Jenny, một quỷ hút máu quý tộc.
Còn có một phu nhân quỷ hút máu dáng người mập mạp, đây là mẹ Jenny, một quỷ hút máu thất bại trong việc quản lý vóc dáng.
Ngoài ra còn có hai nữ quỷ hút máu hơn hai mươi tuổi, và một cậu trai khoảng mười mấy tuổi.
Hai bên bàn ăn, bốn người đứng đó nơm nớp lo sợ.
Bốn người đó chính là bốn người chơi lần này.
Bọn họ bị phân phối đến đây, phụ trách vận chuyển thức ăn, hầu hạ việc cơm nước của mấy quỷ hút máu.
Chiều này vẫn chưa có người chơi tử vong, nhưng các người chơi chẳng ai thoải mái cả.
Dù sao mới được có nửa ngày thôi, có quỷ mới biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Jenny còn chưa tới sao?”
Cha Jenny hỏi.
“Soái ca duy nhất trong số mười người bị nàng chọn mất rồi, chắc nàng còn chướng mắt bữa tối phụ thân đại nhân chuẩn bị cho nàng ấy chứ ~”
Một nữ quỷ hút máu hơn hai mươi tuổi giọng điệu bất mãn nói.
“Lila, ngươi lại nói xấu sau lưng ta à?”
Nữ quỷ hút máu vừa dứt lời thì giọng Jenny liền vang lên.
Nữ quỷ hút máu tên Lila vừa nhìn liền thấy Jenny đang dẫn theo Tô Bạch đi xuống.
Khi nhìn thấy Tô Bạch, ánh mắt của nàng sáng lên.
Bốn người chơi trong đại sảnh nhìn thấy Tô Bạch cũng thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao Tô Bạch lại chưa chết.
Bọn họ còn tưởng rằng Tô Bạch đã biến thành xác khô rồi cơ!
“Jenny, ta tưởng ngươi lần đầu hút máu nên sẽ hút khô hắn luôn cơ. Một soái ca đẹp trai như vậy, cho ta hút một ngụm với ~”
Lila không nhịn nổi nữa.
Bóng người vừa lóe lên, nàng đã xuất hiện trước mặt Tô Bạch nhưng lại bị Jenny chặn lại.
Không hổ là quỷ hút máu, tốc độ này quá nhanh, mấy người chơi trong đại sảnh thấy vậy mí mắt giật giật.
“Lila, xin ngươi tôn trọng chút, Tô Bạch tiên sinh là thầy giáo của ta, ta không hút máu của hắn!”
Jenny bất mãn nói.
“Thầy giáo?”
Lila nhíu mày.
Jenny nhìn về phía quỷ hút máu trung niên giữa đại sảnh, nói: “Cha, mẹ, xin cho phép ta trình diễn một khúc cho các ngươi!”
Nói xong, nàng bước tới trước chiếc đàn dương cầm trong đại sảnh.
“Ồ? Jenny, ngươi sẽ không nói với ta rằng ngươi biết đàn dương cầm đó chứ?”
Lila chế giễu nàng.
Jenny ngẩng cao đầu như là một nàng thiên nga trắng kiêu ngạo.
Sau đó, ngón tay của nàng bắt đầu chuyển động.
Một giai điệu tuyệt đẹp bắt đầu truyền ra từ chiếc đàn dương cầm, vang vọng khắp cả đại sảnh.
Ánh mắt Lila bắt đầu trợn to.
Nàng không ngờ Jenny thật sự biết đàn, lại còn đàn hay đến vậy!
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà hay thật!
Không chỉ có nàng, những quỷ hút máu khác trong đại sảnh đều dựng thẳng lỗ tai, nghe đến mê mẩn.
Cuối cùng Jenny cũng đàn xong một khúc ‘Thư Thư gửi Elise’.
Jenny đứng dậy nhìn vẻ mặt ngây người như phỗng của Lila, khỏi nói cảm giác thành tựu trong lòng bùng nổ đến mức nào!
Giờ phút này nàng cũng nghênh đón thời khắc đỉnh cao của mình rồi!
Nhất là khiến Lila, người thích giễu cợt nàng phải mắt chữ o mồm chữ a, điều này khiến trong lòng thiếu nữ bệnh kiều này sướng khỏi nói.
“Ngươi đạt được sự ngưỡng mộ của Jenny +20, Jenny đã cực kì ái mộ ngươi.”
Trên giao diện trò chơi của Tô Bạch lại xuất hiện một thông báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.