Chương 126: Bị Nhốt
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
- Hay quay đầu lại thử xem?
Diệp Tuấn nhìn tấm biển thôn Hoàng Cương, trầm giọng đưa ra đề nghị. Trương Nhất Minh lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, chúng ta không thể nào rời khỏi đây được đâu, không phải là tôi chưa thấy Quỷ Đả Tường*, khi gặp những chuyện như thế này chỉ có hai cách để rời khỏi đây. Một là con quỷ kia bỏ đi, nó từ bỏ việc giết chúng ta. Hai là chúng ta phải giam giữ con quỷ kia lại, giải quyết chuyện linh dị này.
*Là một hiện tượng thường xảy ra ở khu vực hoang vắng, người đi vào trong sẽ không thể nào tìm được phương hướng để ra ngoài.
Diệp Tuấn nói:
- Ý của anh là hiện tại chúng ta chỉ có thể trở lại trong thôn?
Trương Nhất Minh rít một hơi thuốc:
- Quỷ nằm ở trong thôn, chúng ta xông vào đó thì còn có một vài tia hi vọng, còn nếu ở bên ngoài, nói có chút khó nghe nhưng thật sự chết vô ích.
- Ai đó?
Đột nhiên, ánh đèn ở sao lưng đám người lay động như có thứ gì đó đi qua cạnh đèn xe, che kín ngọn đèn, một bóng người cao cao hiện lên giữa cánh đồng.
Diệp Tuấn giật mình, lập tức quay người, trên người hắn ta đã ươn ướt. Từng giọt nước thi thể bắt đầu tràn ra trên người hắn ta, sau đó chảy xuống đất, đọng lại cả một vũng. Trong nháy mắt Diệp Tuấn sử dụng lực lượng lệ quỷ.
- Có thấy rõ không?
Khi đám người Trương Nhất Minh và Trương Hàn quay đầu lại không còn một bóng người. Diệp Tuấn cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh mà nhìn, xung quanh là cánh đồng bạt ngàn đen kịt, không có gì hết.
- Không nhìn thấy, tôi chỉ nhìn thấy cái bóng của một người lướt qua mà thôi, giống như có người nào đó đã đi qua phía trước cái đèn, nhưng mấy người thử nghĩ mà xem trong tình huống như thế này thì làm gì có ai đi ngoài này được nữa?
Trương Nhất Minh đi qua, hắn cúi đầu xuống nhìn xung quanh đèn xe.
- Cậu không nhìn lầm đâu đúng là lúc nãy đã có người đi qua chỗ này, mấy người nhìn đấu chân mà xem.
Diệp Tuấn cùng Trương Hàn đều nhìn qua. Từng dấu chân hiện ra rõ mồn một, có điều chỉ kéo dài đến cạnh mấy thửa ruộng liền biến mất, cũng không còn nhìn thấy dấu chân nữa, mấy cái dấu chân kia bị dính bùn đất, chúng in rõ nguyên dấu giày trên mặt đất, ở giữa mấy dấu chân còn nhìn thấy có lẫn lộn với một ít bột phấn màu đen, hình như bọn họ đã gặp thứ này ở đâu đó rồi. Trương Nhất Minh sờ sờ, sau đó nói:
- Đây là tro giấy, bột màu đen này chính là tro giấy.
Tro giấy?
Trương Hàn kinh hãi nói:
- Không phải phía trước linh đường đó có để một cái bồn sắt hay sao? Hồi sáng, khi chúng ta đi vào có thấy mấy người dân còn đốt vàng mã trong đó, lúc nãy chúng ta đi qua đó, không phải bên trong nó chỉ chứa toàn bộ tro giấy à?
Diệp Tuấn cảm thấy phía sau lưng có chút lành lạnh.
- Nói như thế có nghĩa là con quỷ này đã đi từ trong căn nhà kia đến đây?
Trương Nhất Minh vứt điếu thuốc trên mặt đất, dùng chân giẫm, dí dí một vài cái cho nó tắt.
- Không sai, từ tình huống hiện tại mà nói thì chắc chắn nó ở trong linh đường nhưng hiện tại thì không phải, bởi vì con quỷ này đã để ý đến chúng ta cho nên lúc này nó phải ở xung quanh chúng ta, hơn nữa nó còn cách rất gần.
Trương Hàn giật mình nói:
- Quỷ dời mục tiêu lên đám người chúng ta, như vậy tên Dương Gian ở trong linh đường hẳn đã chết phải không?
Trương Nhất Minh nói:
- Không chắc lắm, có lẽ đã chết, có lẽ vẫn còn sống nhưng khả năng còn sống không cao, dù sao thì Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đều đã chết.
Mặc dù đang nói chuyện với mấy người còn lại nhưng ánh mắt hắn ta vẫn chú ý quan sát xung quanh, không dám lơ là dù chỉ một giây. Lúc này có thể xác nhận con quỷ kia đã theo đám người đến đây. Thế nên hiện tại cũng không phải là lúc để ý đến sống chết của Dương Gian mà là lo tình trạng tiếp theo của ba người bọn họ.
Lúc này, ở trong thôn Hoàng Cương, đương nhiên Dương Gian còn chưa có chết. Hắn đã tìm được một cây xà beng và đang nghĩ cách mở nắp quan tài.
- Nặng quá, giống như bị đóng đinh kín hết hoàn bộ, nhưng sao lại không nhìn thấy cái đinh đóng quan tài nào nhỉ.
Dương Gian nạy mất một hồi nhưng không có kết quả gì hết, vẫn không mở ra cái nắp quan tài. Thế là hắn gắn một đầu vào nắp quan tài còn đầu kia thì đu người lên trên định dựa vào trọng lượng toàn bộ cơ thể để mở nhưng sau khi làm thế, hắn vẫn không mở cái nắp quan tài ra được mà chỉ cạy nó hé ra một tý, chỉ hở được một đường nhỏ mà thôi.
Nhưng dựa vào mắt quỷ trên đầu, Dương Gian không bị giới hạn bởi bóng tối. Nhìn xuyên qua kẻ hở, hắn có thể thấy được một vài thứ ở bên trong, có hai cánh tay màu đen đang giữ lại nắp quan tài, các ngón tay cứ như là các thanh sắt vậy chúng giữ chặt nắp quan tài khiến cái nắp không thể mở ra. Thì ra đây mới là nguyên nhân vì sao lại không mở được nắp quan tài?
Tròng mắt Dương Gian co lại, đúng lúc hắn định nhìn lại cho rõ ràng hơn chút nữa thì cái quan tài đột nhiên run lên, khiến đầu kia của xà beng bị trượt khỏi khớp, trong nháy mắt cái xà beng văng ra ngoài, rơi trên mặt đất.
- Rầm!!
Nắp quan tài đóng chặt lại phát ra âm thanh cực lớn, lập tức quan tài bị đóng kín kẽ, không một lỗ hổng.
- Có một con quỷ đang nằm bên trong bên trong quan tài.
Dương Gian hít một ngụm khí lạnh, nhìn cái xà beng nằm trên mặt đất, hắn không có ý định tiếp tục mở nắp quan tài nữa, chỉ cần biết bên trong đó là cái gì là đủ, còn có mở cái quan tài này ra hay không thì hắn không quan tâm lắm.
- Nếu con quỷ nằm trong quan tài, chỉ cần canh giữ cái quan tài này là được, như thế nó sẽ không thể nào thoát ra ngoài để giết mình.
Dương Gian cũng không có bỏ đi vì sợ hãi, hắn vừa nhìn chằm chằm cỗ quan tài này vừa suy tư. Đây là một suy đoán nguy hiểm, nếu như suy đoán này là sai hắn chẳng khác nào dâng thịt tới cửa, tự tìm đường chết.
Nếu suy đoán chính xác ít ra hắn có thể đảm bảo trước khi quan tài bị mở bản thân vẫn an toàn. Thế nhưng nếu hắn suy đoán thành công thì khoảng cách hắn bắt được con quỷ này lại càng gần. Dương Gian suy nghĩ một lát lại quyết định mạo hiểm thử xem sao, hắn phải đứng canh ở đây bởi vì không biết con quỷ kia sẽ xuất hiện lúc nào, khi không nắm bắt được tình huống cụ thể sẽ càng thêm bất lợi với hắn.
Nghĩ vậy, hắn lập tức trở về căn nhà của ông lão Lưu Căn Vinh, tiếp đó thu dọn hết toàn bộ hành lý gồm túi đựng thi thể, cái hộp bằng vàng, tấm da và mấy thứ lặt vặt, sau đó trở lại linh đường. Không có chút do dự nào, Dương Gian vứt đống hành lý xuống ngay bên cạnh, sau đó ngồi bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm vào nó.
Đây là hắn đang dùng tính mạng của hắn để nghiệm chứng sự thật. Ngay lúc này, quỷ nằm ở bên trong quan tài, hắn ngồi ở bên ngoài quan tài, khoảng cách không quá 3 mét. Ngay khi Dương Gian đang nhìn chằm chằm vào quan tài, ba chiếc xe thể thao dừng lại giữa đường phía trước cửa thôn.
Vì có quỷ xuất hiện ở xung quanh cho nên bọn họ không dám lái xe, cũng không dám đi loạn, bởi vì bọn họ không cách nào biết được con quỷ kia có còn ở xung quanh nữa hay không.
- Bốp!
Diệp Tuấn nhìn tấm biển thôn Hoàng Cương, trầm giọng đưa ra đề nghị. Trương Nhất Minh lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, chúng ta không thể nào rời khỏi đây được đâu, không phải là tôi chưa thấy Quỷ Đả Tường*, khi gặp những chuyện như thế này chỉ có hai cách để rời khỏi đây. Một là con quỷ kia bỏ đi, nó từ bỏ việc giết chúng ta. Hai là chúng ta phải giam giữ con quỷ kia lại, giải quyết chuyện linh dị này.
*Là một hiện tượng thường xảy ra ở khu vực hoang vắng, người đi vào trong sẽ không thể nào tìm được phương hướng để ra ngoài.
Diệp Tuấn nói:
- Ý của anh là hiện tại chúng ta chỉ có thể trở lại trong thôn?
Trương Nhất Minh rít một hơi thuốc:
- Quỷ nằm ở trong thôn, chúng ta xông vào đó thì còn có một vài tia hi vọng, còn nếu ở bên ngoài, nói có chút khó nghe nhưng thật sự chết vô ích.
- Ai đó?
Đột nhiên, ánh đèn ở sao lưng đám người lay động như có thứ gì đó đi qua cạnh đèn xe, che kín ngọn đèn, một bóng người cao cao hiện lên giữa cánh đồng.
Diệp Tuấn giật mình, lập tức quay người, trên người hắn ta đã ươn ướt. Từng giọt nước thi thể bắt đầu tràn ra trên người hắn ta, sau đó chảy xuống đất, đọng lại cả một vũng. Trong nháy mắt Diệp Tuấn sử dụng lực lượng lệ quỷ.
- Có thấy rõ không?
Khi đám người Trương Nhất Minh và Trương Hàn quay đầu lại không còn một bóng người. Diệp Tuấn cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh mà nhìn, xung quanh là cánh đồng bạt ngàn đen kịt, không có gì hết.
- Không nhìn thấy, tôi chỉ nhìn thấy cái bóng của một người lướt qua mà thôi, giống như có người nào đó đã đi qua phía trước cái đèn, nhưng mấy người thử nghĩ mà xem trong tình huống như thế này thì làm gì có ai đi ngoài này được nữa?
Trương Nhất Minh đi qua, hắn cúi đầu xuống nhìn xung quanh đèn xe.
- Cậu không nhìn lầm đâu đúng là lúc nãy đã có người đi qua chỗ này, mấy người nhìn đấu chân mà xem.
Diệp Tuấn cùng Trương Hàn đều nhìn qua. Từng dấu chân hiện ra rõ mồn một, có điều chỉ kéo dài đến cạnh mấy thửa ruộng liền biến mất, cũng không còn nhìn thấy dấu chân nữa, mấy cái dấu chân kia bị dính bùn đất, chúng in rõ nguyên dấu giày trên mặt đất, ở giữa mấy dấu chân còn nhìn thấy có lẫn lộn với một ít bột phấn màu đen, hình như bọn họ đã gặp thứ này ở đâu đó rồi. Trương Nhất Minh sờ sờ, sau đó nói:
- Đây là tro giấy, bột màu đen này chính là tro giấy.
Tro giấy?
Trương Hàn kinh hãi nói:
- Không phải phía trước linh đường đó có để một cái bồn sắt hay sao? Hồi sáng, khi chúng ta đi vào có thấy mấy người dân còn đốt vàng mã trong đó, lúc nãy chúng ta đi qua đó, không phải bên trong nó chỉ chứa toàn bộ tro giấy à?
Diệp Tuấn cảm thấy phía sau lưng có chút lành lạnh.
- Nói như thế có nghĩa là con quỷ này đã đi từ trong căn nhà kia đến đây?
Trương Nhất Minh vứt điếu thuốc trên mặt đất, dùng chân giẫm, dí dí một vài cái cho nó tắt.
- Không sai, từ tình huống hiện tại mà nói thì chắc chắn nó ở trong linh đường nhưng hiện tại thì không phải, bởi vì con quỷ này đã để ý đến chúng ta cho nên lúc này nó phải ở xung quanh chúng ta, hơn nữa nó còn cách rất gần.
Trương Hàn giật mình nói:
- Quỷ dời mục tiêu lên đám người chúng ta, như vậy tên Dương Gian ở trong linh đường hẳn đã chết phải không?
Trương Nhất Minh nói:
- Không chắc lắm, có lẽ đã chết, có lẽ vẫn còn sống nhưng khả năng còn sống không cao, dù sao thì Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đều đã chết.
Mặc dù đang nói chuyện với mấy người còn lại nhưng ánh mắt hắn ta vẫn chú ý quan sát xung quanh, không dám lơ là dù chỉ một giây. Lúc này có thể xác nhận con quỷ kia đã theo đám người đến đây. Thế nên hiện tại cũng không phải là lúc để ý đến sống chết của Dương Gian mà là lo tình trạng tiếp theo của ba người bọn họ.
Lúc này, ở trong thôn Hoàng Cương, đương nhiên Dương Gian còn chưa có chết. Hắn đã tìm được một cây xà beng và đang nghĩ cách mở nắp quan tài.
- Nặng quá, giống như bị đóng đinh kín hết hoàn bộ, nhưng sao lại không nhìn thấy cái đinh đóng quan tài nào nhỉ.
Dương Gian nạy mất một hồi nhưng không có kết quả gì hết, vẫn không mở ra cái nắp quan tài. Thế là hắn gắn một đầu vào nắp quan tài còn đầu kia thì đu người lên trên định dựa vào trọng lượng toàn bộ cơ thể để mở nhưng sau khi làm thế, hắn vẫn không mở cái nắp quan tài ra được mà chỉ cạy nó hé ra một tý, chỉ hở được một đường nhỏ mà thôi.
Nhưng dựa vào mắt quỷ trên đầu, Dương Gian không bị giới hạn bởi bóng tối. Nhìn xuyên qua kẻ hở, hắn có thể thấy được một vài thứ ở bên trong, có hai cánh tay màu đen đang giữ lại nắp quan tài, các ngón tay cứ như là các thanh sắt vậy chúng giữ chặt nắp quan tài khiến cái nắp không thể mở ra. Thì ra đây mới là nguyên nhân vì sao lại không mở được nắp quan tài?
Tròng mắt Dương Gian co lại, đúng lúc hắn định nhìn lại cho rõ ràng hơn chút nữa thì cái quan tài đột nhiên run lên, khiến đầu kia của xà beng bị trượt khỏi khớp, trong nháy mắt cái xà beng văng ra ngoài, rơi trên mặt đất.
- Rầm!!
Nắp quan tài đóng chặt lại phát ra âm thanh cực lớn, lập tức quan tài bị đóng kín kẽ, không một lỗ hổng.
- Có một con quỷ đang nằm bên trong bên trong quan tài.
Dương Gian hít một ngụm khí lạnh, nhìn cái xà beng nằm trên mặt đất, hắn không có ý định tiếp tục mở nắp quan tài nữa, chỉ cần biết bên trong đó là cái gì là đủ, còn có mở cái quan tài này ra hay không thì hắn không quan tâm lắm.
- Nếu con quỷ nằm trong quan tài, chỉ cần canh giữ cái quan tài này là được, như thế nó sẽ không thể nào thoát ra ngoài để giết mình.
Dương Gian cũng không có bỏ đi vì sợ hãi, hắn vừa nhìn chằm chằm cỗ quan tài này vừa suy tư. Đây là một suy đoán nguy hiểm, nếu như suy đoán này là sai hắn chẳng khác nào dâng thịt tới cửa, tự tìm đường chết.
Nếu suy đoán chính xác ít ra hắn có thể đảm bảo trước khi quan tài bị mở bản thân vẫn an toàn. Thế nhưng nếu hắn suy đoán thành công thì khoảng cách hắn bắt được con quỷ này lại càng gần. Dương Gian suy nghĩ một lát lại quyết định mạo hiểm thử xem sao, hắn phải đứng canh ở đây bởi vì không biết con quỷ kia sẽ xuất hiện lúc nào, khi không nắm bắt được tình huống cụ thể sẽ càng thêm bất lợi với hắn.
Nghĩ vậy, hắn lập tức trở về căn nhà của ông lão Lưu Căn Vinh, tiếp đó thu dọn hết toàn bộ hành lý gồm túi đựng thi thể, cái hộp bằng vàng, tấm da và mấy thứ lặt vặt, sau đó trở lại linh đường. Không có chút do dự nào, Dương Gian vứt đống hành lý xuống ngay bên cạnh, sau đó ngồi bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm vào nó.
Đây là hắn đang dùng tính mạng của hắn để nghiệm chứng sự thật. Ngay lúc này, quỷ nằm ở bên trong quan tài, hắn ngồi ở bên ngoài quan tài, khoảng cách không quá 3 mét. Ngay khi Dương Gian đang nhìn chằm chằm vào quan tài, ba chiếc xe thể thao dừng lại giữa đường phía trước cửa thôn.
Vì có quỷ xuất hiện ở xung quanh cho nên bọn họ không dám lái xe, cũng không dám đi loạn, bởi vì bọn họ không cách nào biết được con quỷ kia có còn ở xung quanh nữa hay không.
- Bốp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.