Chương 147: Bức Ảnh Thờ
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn khẽ run run, giấu diếm hết toàn bộ tin tức, lược bỏ bớt thông tin trong hồ sơ, đây đúng là chuyện khiến cho cơ hội sống sót của tất cả ngự quỷ nhân tham gia vào chuyện linh dị tới đây hạ xuống cực thấp, không thể nào tưởng tượng ra được tổn thất của hành động lần này nó lớn đến mức nào. Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng muốn giữ vững bí mật.
"Tin tức liên quan về cỗ quan tài quan trọng đến mức đó hay sao?"
Dương Gian cảm thấy có chút khó mà tin tưởng được.
Dù hắn không biết cỗ quan tài này sẽ làm được cái gì nhưng từ những tin tức lẻ tẻ xung quanh, hắn cũng đoán ra được giá trị của cỗ quan tài rất lớn, phi thường to lớn.
Lúc này, Phùng Toàn không có tiếp tục ngồi trong quan tài nữa, anh ta bước ra khỏi quan tài, có vẻ nằm ở trong quan qua lâu cho nên bước đi của anh ta hơi cứng ngắc, giống như là đứa trẻ mới biết đi vậy, lung la lung lay, lúc nào cũng có thể ngã.
Sau khi Phùng Toàn đi ra khỏi cỗ quan tài, anh ta lập tức đóng nắp quan tài lại, giống như đã chuẩn bị cho một trận quyết chiến với con quỷ kia, không chừa đường lui cho anh ta nữa. Mặc dù không hề mở miệng ra nhưng Phùng Toàn vẫn nói:
- Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không thể rời khỏi linh đường nửa bước, chúng ta không cần thiết phải đi tìm con quỷ kia, nó sẽ tự động tìm đến chúng ta. Chỉ cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cầm lấy những đồ làm bằng vàng lên, không kể là túi đựng thi thể hay rương hành lý, chỉ cần giam giữ con quỷ kia lại là được. Một khi giam giữ nó thành công, chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương sẽ kết thúc ngay lập tức, khi đó ba người chúng ta đều có thể sống sót mà đi ra khỏi đây. Đừng suy nghĩ đến đường lui nào nữa, hiện tại đã không còn đường lùi lại.
Cũng ngay lúc này, bầu trời ở bên ngoài càng ngày càng đen, chỉ cần là người có chút nhay bén thì đều có thể cảm nhận được hình như bên ngoài đang có thứ gì đó tiến tới.
- Vẫn là câu nói kia, đừng cách nhau quá xa, năng lực của con quỷ này chúng ta còn chưa hiểu rõ hết, chỉ biết một điều một khi lạc đàn thì nó có thể giết chết người đó trong nháy mắt, không có bất kỳ cơ hội nào để đối kháng lại, ncả tôi cũng như vậy, lần trước tôi không chết là do bản thân may mắn, tìm được một đường sống nhưng hiện tại đã không còn đường nào để trốn nữa rồi. Bởi vì hiện tại chúng ta muốn giữ cái quan tài này, không để cho con quỷ kia chiếm được nó, cho nên tý nữa mấy cậu phải sử dụng hết năng lực lệ quỷ của bản thân, không được sợ lệ quỷ sẽ khôi phục trở lại.
Trương Hàn nói thầm:
- Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không chút thay đổi. Hiện tại hắn đã có thể khống chế con lệ quỷ thứ hai nên thời gian lệ quỷ khôi phục bị kéo dài, lấy tình trạng trước mắt của hắn mà nói, có sử dụng lực lượng lệ quỷ thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao, không có ảnh hưởng gì với hắn hết nhưng hình như Phùng Toàn cũng chưa biết được điều này.
Anh ta chỉ có thể biết được mọi chuyện xảy ra ở bên trong thôn mà việc Dương Gian không chế bóng quỷ không đầu, thả tấm da, nuốt mất bà lão kia... Toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra bên trong quỷ vực của hắn, nói cách khác hắn vẫn còn chưa bị bại lộ một số bí mật của bản thân.
- Cộp, cộp, cộp!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, rốt cục sắc trời cũng trở nên tối om, mặc dù chưa đến mức độ đưa tay không thấy 5 ngón nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng mờ mờ của những căn nhà ở xung quanh, chính lúc này ở trong con hẻm nhỏ lại đột ngột vang lên tiếng bước chân.
Trong đêm tối, hình như đang có một người nào đó đi ra từ trong một thôn làng không người, nhìn thì có chút kỳ lạ nhưng thực tế là thế.
Tiếng bước chân rất đều đặn, giữa không gian tĩnh mịch như ở nông thôn này, âm thanh này càng trở nên rõ ràng hơn, ngay lúc này ba người ở bên trong linh đường có thể lắng tai là có thể nghe được.
- Đã xuất hiện, con quỷ đã xuất hiện bên ngoài.
Phùng Toàn hạ thấp giọng lại, đồng thời đưa ánh mắt chết lặng của anh ta nhìn chằm chằm về phía cửa.
"Dù hiện tại vẫn còn một số nghi ngờ, chưa an tâm nhưng với tình trạng hiện tại và tình huống sắp sửa phải đối mặt, mình cũng chỉ có thể liên thủ với hai người kia bắt giữ con quỷ này lại đã rồi nói sau."
Dương Gian hít một hơi thật sau, loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
Đồng thời cái bóng quỷ không đầu của hắn cũng đã mở Quỷ Vực ra.
Vì lý do cẩn thận nên hắn chỉ bao trùm toàn bộ căn phòng mà thôi, không bao trùm ra bên ngoài, tránh cho trúng phải con quỷ kia, khiến nó tìm hắn trước tiên.
- Hử?
Hình như Phùng Toàn đã cảm giác được quỷ vực tồn tại, anh ta quay đầu lại dùng ánh mắt chết lặng nhìn Dương Gian một cái.
Có điều Phùng Toàn không có nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ quay đầu về phía trước.
Còn Trương Hàn, hiện tại ông ta đã là người sống sót duy nhất trong đám ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường nhưng ông ta không hề phát hiện được quỷ vực của Dương Gian đã bao trùm đến.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Dương Gian nhìn về phía bức tường, tiếng bước chân vang lên phía bên kia của bức tường, lúc này nó đang đi vòng về phía của chính của căn nhà, trong lòng hắn thầm nói một tiếng con mẹ nó.
"Vẫn rất tuân thủ theo quy củ, đi vào từ cửa chính, chứ không hề đi xuyên qua tường.”
Sau một lát, rốt cục đã thấy được một bóng người đang đi đến từ trong bóng tối.
Đó là một người đàn ông, tuổi còn khá trẻ, trông rất anh tuấn nhưng sắc mặt lại trắng bệch, không có giọt máu nào...giống như đúc với bức ảnh ở trên tấm ảnh thờ.
Nếu không phải Dương Gian đã biết trước người này là một con quỷ, mà chỉ là một người đi trên đường, hắn cũng sẽ không nghi ngờ gì về người này hết, dù có đi vào quán bar chắc cũng có người đẹp bu qua nói chuyện vài câu ấy chưa nhưng hiện tại, đây là “người” duy nhất còn lại ở trong thôn, ngoài ba người bọn họ. Khuôn mặt đẹp trai như thế, làm gì không làm, hết lần này tới lần khác lại cứ đi làm quỷ, hôm này có bị bắt giữ cũng là đáng đời.
Lúc này, người đàn ông trong ảnh thờ đi đến trước cửa chính, sau đó dừng lại không đi tiếp nữa.
Bởi vì ở phía trước chính là quỷ vực của Dương Gian.
Do nó kiêng kị cái này hay lo lắng đến sự tồn tại của Phùng Toàn. Hoặc là hiện tại ba người còn đang liên thủ cho nên điều kiện giết người của lệ quỷ còn chưa bị kích hoạt, nó không có cơ hội để ra tay nên đang đứng yên một chỗ để chờ đợi cơ hội.
"Tin tức liên quan về cỗ quan tài quan trọng đến mức đó hay sao?"
Dương Gian cảm thấy có chút khó mà tin tưởng được.
Dù hắn không biết cỗ quan tài này sẽ làm được cái gì nhưng từ những tin tức lẻ tẻ xung quanh, hắn cũng đoán ra được giá trị của cỗ quan tài rất lớn, phi thường to lớn.
Lúc này, Phùng Toàn không có tiếp tục ngồi trong quan tài nữa, anh ta bước ra khỏi quan tài, có vẻ nằm ở trong quan qua lâu cho nên bước đi của anh ta hơi cứng ngắc, giống như là đứa trẻ mới biết đi vậy, lung la lung lay, lúc nào cũng có thể ngã.
Sau khi Phùng Toàn đi ra khỏi cỗ quan tài, anh ta lập tức đóng nắp quan tài lại, giống như đã chuẩn bị cho một trận quyết chiến với con quỷ kia, không chừa đường lui cho anh ta nữa. Mặc dù không hề mở miệng ra nhưng Phùng Toàn vẫn nói:
- Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không thể rời khỏi linh đường nửa bước, chúng ta không cần thiết phải đi tìm con quỷ kia, nó sẽ tự động tìm đến chúng ta. Chỉ cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cầm lấy những đồ làm bằng vàng lên, không kể là túi đựng thi thể hay rương hành lý, chỉ cần giam giữ con quỷ kia lại là được. Một khi giam giữ nó thành công, chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương sẽ kết thúc ngay lập tức, khi đó ba người chúng ta đều có thể sống sót mà đi ra khỏi đây. Đừng suy nghĩ đến đường lui nào nữa, hiện tại đã không còn đường lùi lại.
Cũng ngay lúc này, bầu trời ở bên ngoài càng ngày càng đen, chỉ cần là người có chút nhay bén thì đều có thể cảm nhận được hình như bên ngoài đang có thứ gì đó tiến tới.
- Vẫn là câu nói kia, đừng cách nhau quá xa, năng lực của con quỷ này chúng ta còn chưa hiểu rõ hết, chỉ biết một điều một khi lạc đàn thì nó có thể giết chết người đó trong nháy mắt, không có bất kỳ cơ hội nào để đối kháng lại, ncả tôi cũng như vậy, lần trước tôi không chết là do bản thân may mắn, tìm được một đường sống nhưng hiện tại đã không còn đường nào để trốn nữa rồi. Bởi vì hiện tại chúng ta muốn giữ cái quan tài này, không để cho con quỷ kia chiếm được nó, cho nên tý nữa mấy cậu phải sử dụng hết năng lực lệ quỷ của bản thân, không được sợ lệ quỷ sẽ khôi phục trở lại.
Trương Hàn nói thầm:
- Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không chút thay đổi. Hiện tại hắn đã có thể khống chế con lệ quỷ thứ hai nên thời gian lệ quỷ khôi phục bị kéo dài, lấy tình trạng trước mắt của hắn mà nói, có sử dụng lực lượng lệ quỷ thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao, không có ảnh hưởng gì với hắn hết nhưng hình như Phùng Toàn cũng chưa biết được điều này.
Anh ta chỉ có thể biết được mọi chuyện xảy ra ở bên trong thôn mà việc Dương Gian không chế bóng quỷ không đầu, thả tấm da, nuốt mất bà lão kia... Toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra bên trong quỷ vực của hắn, nói cách khác hắn vẫn còn chưa bị bại lộ một số bí mật của bản thân.
- Cộp, cộp, cộp!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, rốt cục sắc trời cũng trở nên tối om, mặc dù chưa đến mức độ đưa tay không thấy 5 ngón nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng mờ mờ của những căn nhà ở xung quanh, chính lúc này ở trong con hẻm nhỏ lại đột ngột vang lên tiếng bước chân.
Trong đêm tối, hình như đang có một người nào đó đi ra từ trong một thôn làng không người, nhìn thì có chút kỳ lạ nhưng thực tế là thế.
Tiếng bước chân rất đều đặn, giữa không gian tĩnh mịch như ở nông thôn này, âm thanh này càng trở nên rõ ràng hơn, ngay lúc này ba người ở bên trong linh đường có thể lắng tai là có thể nghe được.
- Đã xuất hiện, con quỷ đã xuất hiện bên ngoài.
Phùng Toàn hạ thấp giọng lại, đồng thời đưa ánh mắt chết lặng của anh ta nhìn chằm chằm về phía cửa.
"Dù hiện tại vẫn còn một số nghi ngờ, chưa an tâm nhưng với tình trạng hiện tại và tình huống sắp sửa phải đối mặt, mình cũng chỉ có thể liên thủ với hai người kia bắt giữ con quỷ này lại đã rồi nói sau."
Dương Gian hít một hơi thật sau, loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
Đồng thời cái bóng quỷ không đầu của hắn cũng đã mở Quỷ Vực ra.
Vì lý do cẩn thận nên hắn chỉ bao trùm toàn bộ căn phòng mà thôi, không bao trùm ra bên ngoài, tránh cho trúng phải con quỷ kia, khiến nó tìm hắn trước tiên.
- Hử?
Hình như Phùng Toàn đã cảm giác được quỷ vực tồn tại, anh ta quay đầu lại dùng ánh mắt chết lặng nhìn Dương Gian một cái.
Có điều Phùng Toàn không có nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ quay đầu về phía trước.
Còn Trương Hàn, hiện tại ông ta đã là người sống sót duy nhất trong đám ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường nhưng ông ta không hề phát hiện được quỷ vực của Dương Gian đã bao trùm đến.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Dương Gian nhìn về phía bức tường, tiếng bước chân vang lên phía bên kia của bức tường, lúc này nó đang đi vòng về phía của chính của căn nhà, trong lòng hắn thầm nói một tiếng con mẹ nó.
"Vẫn rất tuân thủ theo quy củ, đi vào từ cửa chính, chứ không hề đi xuyên qua tường.”
Sau một lát, rốt cục đã thấy được một bóng người đang đi đến từ trong bóng tối.
Đó là một người đàn ông, tuổi còn khá trẻ, trông rất anh tuấn nhưng sắc mặt lại trắng bệch, không có giọt máu nào...giống như đúc với bức ảnh ở trên tấm ảnh thờ.
Nếu không phải Dương Gian đã biết trước người này là một con quỷ, mà chỉ là một người đi trên đường, hắn cũng sẽ không nghi ngờ gì về người này hết, dù có đi vào quán bar chắc cũng có người đẹp bu qua nói chuyện vài câu ấy chưa nhưng hiện tại, đây là “người” duy nhất còn lại ở trong thôn, ngoài ba người bọn họ. Khuôn mặt đẹp trai như thế, làm gì không làm, hết lần này tới lần khác lại cứ đi làm quỷ, hôm này có bị bắt giữ cũng là đáng đời.
Lúc này, người đàn ông trong ảnh thờ đi đến trước cửa chính, sau đó dừng lại không đi tiếp nữa.
Bởi vì ở phía trước chính là quỷ vực của Dương Gian.
Do nó kiêng kị cái này hay lo lắng đến sự tồn tại của Phùng Toàn. Hoặc là hiện tại ba người còn đang liên thủ cho nên điều kiện giết người của lệ quỷ còn chưa bị kích hoạt, nó không có cơ hội để ra tay nên đang đứng yên một chỗ để chờ đợi cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.