Khủng Bố Sống Lại

Chương 1: Chuyện Ma Ở Diễn Đàn

Phật Tiền Tiến Hoa

15/09/2021

[Lão phu bấm tay tính toán, bây giờ cậu còn nằm trên giường xem tiểu thuyết, hơn nữa còn nghiêng người, hẳn là điện thoại của cậu đang sạc.]

Dương Gian đang học lớp 12, bây giờ đang nằm trong ổ chăn lướt điện thoại một cách chán nản, anh tùy tay click mở một bài đăng, phía dưới có không ít người bình luận.

-Mẹ nó, admin đúng là thần thánh, admin đoán trúng phóc hết luôn.

-À, cậu sẽ nói cho tất cả mọi người biết là cậu đang ngồi cầu trong WC sao? Không cần hỏi, chân tế hết rồi.

-Đi xăm mình thôi, từ đây không làm công nhân nữa.

-Đỉnh, đỉnh.

Dương Gian đóng bài đăng này lại, lại mở ra một bài đăng khác có tỉ lệ click rất cao, mở đầu là một câu như vầy:

[Tôi là bác sĩ chẩn mạch ở phòng khám Trung Y hạng ba của tỉnh, kể cho các người nghe một chuyện, gần đây ở bệnh viện tôi xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp, bây giờ tôi bị dọa đến không dám đi làm, đang ở nhà nghỉ phép đây này.]

-Đừng nói nữa, tôi không mua giày cũng không thêm WeChat.

-Chủ thớt chắc bị bệnh nhân chơi khăm rồi, nếu không tôi sẽ ăn phân tự sát.

-Mau xem, lầu 3 lại lừa người rồi.

Dương Gian cảm thấy phần bình luận có chút nhàm chán, nên nhấn vào xem trang của chủ bài đăng.

Các bài đăng khác lập tức mất sạch, chỉ còn lại bài đăng của bác sĩ kia, nickname bác sĩ này là: Lôi Điện Pháp Vương.

Tiếp tục lướt xuống bài đăng: [Chuyện là như này, tuần trước đến phiên tôi trực đêm, đại khái khoảng mười hai giờ thì xe cứu thương đưa một ông lão tới, nhân viên y tế trên xe cứu thương nói ông già này rơi từ lầu 5 xuống, lúc ấy đồng nghiệp tôi có việc đột xuất, phụ trách chẩn đoán bệnh nhân chỉ có một mình tôi, lúc ấy tôi có thể xác định 100% ông già kia không có biểu hiện gì của sự sống, chết từ lâu rồi.

Hơn nữa có thể phán định từ độ ấm đặc thù của ngực ông lão kia, chắc chắn ngày ông ấy bỏ mạng vì nhảy lầu không phải hôm nay.

Người có chút kiến thức sẽ biết, sau khi tử vong được 10 tiếng, đặt trong điều kiện nhiệt độ bình thường, một tiếng sẽ giảm xuống một lần, qua 24 giờ sau nhiệt độ cơ thể mới có thể ngang bằng nhiệt độ môi trường, nhưng nhiệt độ cơ thể của ông ấy lúc khám lại thấp hơn nhiệt độ bình thường ít nhất 10°, thậm chí còn thấp hơn nữa, mà lúc ấy là ban đêm, nhiệt độ không khí là 22°.

Lúc ấy tôi liền đoán ông lão này đã chết hơn một ngày rồi.]



Lập tức phía dưới có bình luận:

-Admin “Hiểu chút kiến thức” này thật đáng sợ, nhận một lạy.

-Mau nhìn xem bệnh nhân kia có rớt giày không, không rớt thì còn có cơ hội cứu chữa đó.

-Càng nghĩ càng thấy ớn, chủ thớt kể tiếp đi, tôi trốn vào trong ổ chăn rồi đây.

Dương Gian tiếp tục lướt xuống:

[Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng bài: Lấy kinh nghiệm xem phim hoạt hình trinh thám hơn 300 tập hồi cấp 2 của tôi ra thì có thể lập tức đoán ra, ông lão này không phải nhảy lầu tự tử, mà hẳn là chết do mưu sát, thi thể nhất định có bị đưa vào nhà băng rồi, lúc ấy tôi lựa chọn báo cảnh sát, thuật lại mọi chuyện cho bọn họ.

Tuy nhiên chuyện hôm nay tôi muốn nói không phải chuyện này, mà là sau khi chuyện xảy ra cơ.

Bài đăng dừng lại một chút, thời gian đăng mới nhất là 2 tiếng sau.

[Xin lỗi, vừa rồi có người gõ cửa dò hỏi tình hình chuyện kia một chút, nhưng mà không phải cảnh sát, cũng không giống phóng viên, nhưng có chứng nhận của cơ quan nhà nước, nói là cái gì mà cảnh sát hình sự, bỏ đi, mặc kệ.

Tầm sáng hôm sau.

Lúc ấy tôi còn chưa đi làm, nhưng nghe đồng nghiệp nói đêm qua thi thể của ông lão được đưa tới nhà xác đã mất tích một cách bí ẩn, cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra rõ ràng, nghi là hung thủ đã trộm đi. Mọi thứ náo loạn, điều tra theo dõi toàn bộ bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn không tìm được thi thể mất tích của ông lão kia, cũng không tìm được hung thủ.

Đêm nay vẫn là phiên tôi trực...

Tuy nhiên chuyện ban ngày làm cho tôi có hơi lo lắng, có bệnh nhân trong bệnh viện nói anh ta từng thấy thi thể ông lão kia, tuy nhiên không phải bị người ta lấy ra ngoài, mà là tự mình đi ra, bệnh nhân kia còn chỉ chính xác đường đi của ông ấy, theo như miêu tả thì đúng là lối đi từ nhà xác.

Lúc ấy nghe xong trong lòng tôi có hơi sợ, nhưng cũng may tôi là người không tin vào chuyện ma quỷ, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời bệnh nhân kia nói.

Sau đó lại nghe y tá trưởng nói bác sĩ khoa thần kinh đang chuẩn bị tăng thêm liều cho bệnh nhân kia, lòng tôi có chút nhẹ nhõm.

Quả nhiên, không có tin lời bệnh nhân kia nói là chính xác...

Nhưng chuyện tôi muốn nói không phải cái này, mà lúc tối tôi làm việc thì xảy ra một chuyện.

Hôm đó tầm 2 giờ sáng, tôi đang chơi game Lam Nguyệt trong phòng cấp cứu, mọi người không biết game này nó hay cỡ nào đâu, huynh đệ nào chơi thì vào tám chuyện cho xôm...



-Mẹ nó, chủ thớt đúng là nhân con mẹ nó tài.

-Còn nói người với người chân thành nữa chứ? Kịch bản này của anh làm tôi quay xe không kịp đó.

-Đỉnh, đỉnh, tôi đoán trúng phần mở đầu, nhưng không đoán được kết cục, nhưng mà ý tôi là hồi nãy có ai đó đòi ăn phân tự sát mà?

Bình luận dưới bài đăng khiến diễn đàn thật náo nhiệt.

Dương Gian cười khổ trong ổ chăn, bây giờ người quảng cáo đều lợi hại tới trình độ như vậy rồi sao?

Nhưng anh không kéo xuống là sai rồi.

Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng bài: [Xin lỗi, xin lỗi, thật sự không phải tôi quảng cáo đâu, mà tối hôm đó thật sự đã xảy ra một chuyện kinh dị không thể tưởng tượng được, cả đời này chắc anh em không tin nổi đâu. Lúc 2 giờ sáng, tôi đang chơi game ở phòng cấp cứu thì cảm giác được một luồng khí lạnh, y như trong nhà xác vậy, lúc ấy da gà tôi nổi hết cả lên.

Sau đó mọi người đoán thế nào?

Thi thể mất tích của ông lão hôm qua không biết xuất hiện ngoài phòng cấp cứu từ khi nào, ông ấy chưa chết, mà còn từng bước, từng bước chậm chạp ra khỏi bệnh viện.

Trời ạ, chuyện này không thể nào, chính mắt tôi nhìn thấy ông lão kia đã chết, mà đã chết hơn một ngày, sao có thể sống lại được?

Trò đùa dai của ai? Xác chết vùng dậy? Kỳ tích Y học?

Lúc ấy trong nháy mắt tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ là bởi vì hàng ngày có cơ duyên tiếp xúc với nhiều thi thể nên trong lòng cũng không quá sợ hãi, việc cấp bách chính là lấy điện thoại ra chụp một tấm, định đăng lên trang.

Phía dưới có hình, nói có sách mách có chứng, tuyệt đối không phải Photoshop.]

Dương Gian kéo xuống chút nữa, một bức ảnh lập tức hiện ra trước mắt.

Ảnh chụp cũng không mờ, độ tương phản rất rõ ràng, ảnh chụp từ bên trong phòng phòng cấp cứu, cách một tấm kính, bên ngoài có một ông lão đi ngang qua.

Ông lão này mặc một áo dài màu đen, mang theo phong cách cổ, cả người khô gầy, làn da màu nâu, mặt trên loang lổ các vết đốm, hơn nữa từ góc chụp có thể nhìn thấy một con mắt của ông lão này, đó là một đôi mắt có dạng... Tro tàn, trống rỗng, không có một sự sống nào, mang theo một cảm giác đáng sợ.

Ảnh chụp cũng không có gì máu me, cảnh tượng khủng khiếp, nhưng từ bên trong ảnh chụp ông lão này lộ ra một cảm giác làm lông tơ người khác lập tức dựng thẳng, da đầu tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook