Chương 204: Con Gái Thời Buổi Này
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Lúc này tròng mắt của Giang Diễm co rụt lại.
Không biết từ lúc nào, sau lưng Dương Gian đã có một cái bóng màu đen đứng như bức tượng, toàn thân của nó toát ra một cỗ khí tức âm lãnh, mà trên cổ của nó... Không có đầu.
Giang Diễm rùng mình một cái.
- Chuyện này, cái này... Là quỷ?
Cô đã nhận ra con quỷ này, đây chính là bóng quỷ không đầu ở trong siêu thị.
Nó đã giết mấy chục người trong siêu thị và biến mấy chục người đó thành những cái xác không hồn.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp.
- Đương nhiên là quỷ.
Trên thân thể của bóng quỷ không đầu lập tức xuất hiện mấy điểm sáng màu đỏ, sau đó nó lập tức lặn xuống đất, cuối cùng trở lại làm cái bóng của hắn.
Dương Gian sờ lấy cái cổ non mịn của cô, trong ánh mắt hắn lóe lên những tia sáng màu đỏ.
- Khống chế con quỷ thứ nhất, mỗi ngày tôi phải chịu sự tê liệt khoảng 2 đến 3 giờ đồng hồ, tinh thần cũng chịu ảnh hưởng lớn. Trong mắt của tôi, người con gái xinh đẹp cũng chỉ là một bộ thân thể có thể di chuyển mà thôi. Giết họ tôi cũng không hề cảm thấy có chút gánh nặng nào.
- Khống chế hai con quỷ, tôi đã không còn phải chịu đựng sự tê liệt nữa, trạng thái tinh thần cũng khôi phục lại một chút, thân thể cũng bắt đầu trở lại là một người bình thường. Nhưng mỗi ngày tôi phải phân ra một bộ phận tâm trí để chú ý đến con quỷ thứ hai, nếu không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện như lúc nãy... Con quỷ kia không chịu sự khống chế của tôi, có lẽ ở một thời điểm nào đó, nó có thể giết chết cả tôi.
- Chị quấn lấy tôi, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chị có biết không?
Thân thể của Giang Diễm khẽ run lên, cô cẩn thận tửng ly từng tý tựa đầu vào trong ngực của Dương Gian:
- Như vậy... Mỗi ngày cậu đều phải sống như thế này chắc mệt mỏi lắm nhỉ.
Dương Gian lặng người một lát, sau đó nói:
- Đây chính là cái giá phải trả, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu, đâu có thứ gì gọi là miễn phí chứ. Tôi khuyên chị nên cách xa tôi một chút, chị còn dính sát như vậy, thật khiến cho tôi rất khó xử.
Giang Diễm có chút ủy khuất nói:
- Tôi đâu còn cách nào khác đâu, do hôm nay tôi hưng phấn quá, không thể khống chế nổi bản thân. Hơn nữa, tôi biết cậu sẽ không gây thương tổn mình, với lại tôi không muốn rời xa cậu. Muốn tìm được một công việc như hiện tại rất khó, hơn nữa tôi đi đâu để tìm ra được ông chủ hào phóng như cậu chứ?
Dương Gian nói:
- Vậy chị muốn tiền hay muốn mạng?
- Đương nhiên là muốn mạng.
- Vậy thì đúng rồi.
Nhưng Giang Diễm lại nói:
- Nhưng nếu không có tiền, thì có mạng cũng vậy à, tôi không muốn sống trong nghèo khổ, như vậy tôi thà tử tử cho xong còn hơn.
- ...
Dương Gian nói:
- Vậy thì mặc kệ chị, chị thích làm gì thì làm, chị muốn tiếp tục làm việc cho tôi, tôi cũng không từ chối. Đúng là tôi đang có ít chuyện cần chị làm, mấy ngày tiếp theo chị thu dọn một ít đồ vật trong nhà đi.
Giang Diễm ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy?
Dương Gian nói:
- Dọn nhà thôi.
- Hiện tại thành phố Đại Xương đã càng ngày càng nguy hiểm, hôm nay tôi đi ra ngoài đã gặp may, đụng trúng một con quỷ. Tôi cảm giác được, lệ quỷ xuất hiện trong khu vực thành phố càng ngày càng nhiều, những chỗ càng nhiều người thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị lại càng lớn. Tôi định đi ra ngoại ô mua một căn nhà để ở, mẹ tôi cũng sắp sửa trở về rồi, chắc mấy ngày nữa là về đến nơi. Đúng rồi, chiếc xe kia hiện tại đã thiếu thốn rồi, tý nữa tôi sẽ gửi cho chị 1000 vạn, chị cầm 500 vạn đi mua hai chiếc xe. Một chiếc phải là xe chở hàng, giá cả đắt hay rẻ không quan trọng, đẹp xấu cũng mặc kệ, miễn sao có thể chở hàng được là được, dù sao sau này có lẽ tôi còn phải chở mấy cỗ quan tài. Chiếc còn lại cũng không cần đẹp, chỉ cần nó chạy nhanh là được, nhưng đừng mua mấy cỗ xe đua kia, thứ đó tôi ngồi không quen, trần xe quá thấp, sẽ hạn chế tầm nhìn. Được rồi, tôi thử gọi điện thoại cho người bạn tôi một lát, hỏi xem công trường xây dựng của cha cậu ta đến đâu rồi.
Nói xong, Dương Gian lại cầm điện thoại di động lên và gọi cho Trương Vĩ.
Giang Diễm lại tiếp tục hưng phấn, nhân dịp Dương Gian đang bấm điện thoại, cô lập tức nhón chân lên hôn hắn một cái.
- Cậu cứ yên tâm, cái gì chứ dùng tiền là việc mà tôi thành thạo nhất.
Dương Gian mở to hai mắt nhìn cô:
- Hả? Chị vừa làm cái gì vậy?
Khuôn mặt Giang Diễm ửng đỏ, cô nói:
- Có làm gì đâu, chỉ là hôn cậu một cái mà thôi, cái đó là rất bình thường mà, ở nước ngoài đây chính là một loại nghi lễ bình thường mà thôi.
Dương Gian hỏi:
- Chỗ nào bình thường chứ, lúc nãy chị đưa lưỡi vào trong miệng tôi, ở nước ngoài có chuyện này?
Giang Diễm xấu hổ, cô lập tức quay đầu sang chỗ khác.
- Không có.
Dương Gian kinh ngạc nói:
- Vậy mà chị còn mặt dày không chịu nhận, không phải là chị vừa đưa lươi vào trong miệng tôi mà, hơn nữa còn khạc đờm bên trong miệng tôi, chị cho rằng tôi không biết hay sao? Kinh quá đi, không được, tôi phải đi đánh răng.
Nói xong, hắn còn dùng tay ào lau lau miệng.
- Đáng đời, hèn gì lắm tiền như vậy mà còn FA.
Giang Diễm cảm thấy có một cơn giận chuẩn bị xộc thẳng lên đầu nhưng vừa lên đến ngực thì bị cô nén lại, cô cắn môi, hất đầu, bỏ đi.
Không chơi với cậu nữa, lão nương đi chiếm giường của cậu.
Giọng của Trương Vĩ truyền ra từ điện thoại:
- Dương Gian, mọi chuyện ở bên cậu sao cả rồi? Đã xử lý xong hết chưa, người anh họ của Miêu Tiểu Thiện có phải là đã chết rồi phải không? Nếu chết rồi thì tý nữa tôi phải gửi tiền điếu cho Miêu Tiểu Thiện, cậu nói xem, tôi nên bỏ bao nhiêu thì tốt? 400 đồng đã được chưa nhỉ, như vậy có phải là ít quá không? Nếu không thì 4 vạn, cậu thấy 4 vạn đã ổn chưa? Nếu ít quá thì không thể nào thể hiện rõ được thân phận phú nhị đại của tôi đâu?
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, hai người họ không có chết, tôi đã lôi hai người kia ra ngoài được rồi. Tôi gọi điện cho cậu là muốn hỏi...
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì ở đầu dây bên kia Trương Vĩ đột nhiên nói:
- Mẹ nó, cút ngay cho bố, qua đây con mẹ ngươi chứ qua, còn lăn qua đây nữa bố dùng chân đạp chết mày.
Dương Gian nói:
- Chỗ của cậu xảy ra chuyện gì à, không phải là cậu lại đánh nhau với người khác đó chứ? Nếu đánh nhau thì nhanh chóng gọi video đi, tôi muốn nhìn xem vì sao cậu lại bị đánh.
Trương Vĩ cười lạnh nói:
- Từ trước đến nay chỉ có chuyện Trương Vĩ tôi đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh lại tôi. Lúc nãy có một bà dì đi đến, không hiểu sao bà ta tự dưng lột bỏ quần áo, sau đó định đi lại để lột đồ của tôi chứ. Tôi đoán 8 9 phần mười là bà dì này đến để cướp bóc, cậu phải biết là trong túi của tôi có rất nhiều thứ giá trị. Thế nhưng hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi, lúc nãy tôi đã đạp cho bà ta một phát, bay vào góc luôn, con mẹ nó đúng là hả giận, chờ tý nữa tôi chụp ảnh gửi cho cậu xem. Nhưng mà con gái thời này sao sao ấy nhỉ? Một chút tự trọng cũng chẳng có, có chân có tay vậy mà không chịu đi làm để kiếm tiền, hết lần này tới lần khác lại đi cướp bóc.
Không biết từ lúc nào, sau lưng Dương Gian đã có một cái bóng màu đen đứng như bức tượng, toàn thân của nó toát ra một cỗ khí tức âm lãnh, mà trên cổ của nó... Không có đầu.
Giang Diễm rùng mình một cái.
- Chuyện này, cái này... Là quỷ?
Cô đã nhận ra con quỷ này, đây chính là bóng quỷ không đầu ở trong siêu thị.
Nó đã giết mấy chục người trong siêu thị và biến mấy chục người đó thành những cái xác không hồn.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp.
- Đương nhiên là quỷ.
Trên thân thể của bóng quỷ không đầu lập tức xuất hiện mấy điểm sáng màu đỏ, sau đó nó lập tức lặn xuống đất, cuối cùng trở lại làm cái bóng của hắn.
Dương Gian sờ lấy cái cổ non mịn của cô, trong ánh mắt hắn lóe lên những tia sáng màu đỏ.
- Khống chế con quỷ thứ nhất, mỗi ngày tôi phải chịu sự tê liệt khoảng 2 đến 3 giờ đồng hồ, tinh thần cũng chịu ảnh hưởng lớn. Trong mắt của tôi, người con gái xinh đẹp cũng chỉ là một bộ thân thể có thể di chuyển mà thôi. Giết họ tôi cũng không hề cảm thấy có chút gánh nặng nào.
- Khống chế hai con quỷ, tôi đã không còn phải chịu đựng sự tê liệt nữa, trạng thái tinh thần cũng khôi phục lại một chút, thân thể cũng bắt đầu trở lại là một người bình thường. Nhưng mỗi ngày tôi phải phân ra một bộ phận tâm trí để chú ý đến con quỷ thứ hai, nếu không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện như lúc nãy... Con quỷ kia không chịu sự khống chế của tôi, có lẽ ở một thời điểm nào đó, nó có thể giết chết cả tôi.
- Chị quấn lấy tôi, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chị có biết không?
Thân thể của Giang Diễm khẽ run lên, cô cẩn thận tửng ly từng tý tựa đầu vào trong ngực của Dương Gian:
- Như vậy... Mỗi ngày cậu đều phải sống như thế này chắc mệt mỏi lắm nhỉ.
Dương Gian lặng người một lát, sau đó nói:
- Đây chính là cái giá phải trả, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu, đâu có thứ gì gọi là miễn phí chứ. Tôi khuyên chị nên cách xa tôi một chút, chị còn dính sát như vậy, thật khiến cho tôi rất khó xử.
Giang Diễm có chút ủy khuất nói:
- Tôi đâu còn cách nào khác đâu, do hôm nay tôi hưng phấn quá, không thể khống chế nổi bản thân. Hơn nữa, tôi biết cậu sẽ không gây thương tổn mình, với lại tôi không muốn rời xa cậu. Muốn tìm được một công việc như hiện tại rất khó, hơn nữa tôi đi đâu để tìm ra được ông chủ hào phóng như cậu chứ?
Dương Gian nói:
- Vậy chị muốn tiền hay muốn mạng?
- Đương nhiên là muốn mạng.
- Vậy thì đúng rồi.
Nhưng Giang Diễm lại nói:
- Nhưng nếu không có tiền, thì có mạng cũng vậy à, tôi không muốn sống trong nghèo khổ, như vậy tôi thà tử tử cho xong còn hơn.
- ...
Dương Gian nói:
- Vậy thì mặc kệ chị, chị thích làm gì thì làm, chị muốn tiếp tục làm việc cho tôi, tôi cũng không từ chối. Đúng là tôi đang có ít chuyện cần chị làm, mấy ngày tiếp theo chị thu dọn một ít đồ vật trong nhà đi.
Giang Diễm ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy?
Dương Gian nói:
- Dọn nhà thôi.
- Hiện tại thành phố Đại Xương đã càng ngày càng nguy hiểm, hôm nay tôi đi ra ngoài đã gặp may, đụng trúng một con quỷ. Tôi cảm giác được, lệ quỷ xuất hiện trong khu vực thành phố càng ngày càng nhiều, những chỗ càng nhiều người thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị lại càng lớn. Tôi định đi ra ngoại ô mua một căn nhà để ở, mẹ tôi cũng sắp sửa trở về rồi, chắc mấy ngày nữa là về đến nơi. Đúng rồi, chiếc xe kia hiện tại đã thiếu thốn rồi, tý nữa tôi sẽ gửi cho chị 1000 vạn, chị cầm 500 vạn đi mua hai chiếc xe. Một chiếc phải là xe chở hàng, giá cả đắt hay rẻ không quan trọng, đẹp xấu cũng mặc kệ, miễn sao có thể chở hàng được là được, dù sao sau này có lẽ tôi còn phải chở mấy cỗ quan tài. Chiếc còn lại cũng không cần đẹp, chỉ cần nó chạy nhanh là được, nhưng đừng mua mấy cỗ xe đua kia, thứ đó tôi ngồi không quen, trần xe quá thấp, sẽ hạn chế tầm nhìn. Được rồi, tôi thử gọi điện thoại cho người bạn tôi một lát, hỏi xem công trường xây dựng của cha cậu ta đến đâu rồi.
Nói xong, Dương Gian lại cầm điện thoại di động lên và gọi cho Trương Vĩ.
Giang Diễm lại tiếp tục hưng phấn, nhân dịp Dương Gian đang bấm điện thoại, cô lập tức nhón chân lên hôn hắn một cái.
- Cậu cứ yên tâm, cái gì chứ dùng tiền là việc mà tôi thành thạo nhất.
Dương Gian mở to hai mắt nhìn cô:
- Hả? Chị vừa làm cái gì vậy?
Khuôn mặt Giang Diễm ửng đỏ, cô nói:
- Có làm gì đâu, chỉ là hôn cậu một cái mà thôi, cái đó là rất bình thường mà, ở nước ngoài đây chính là một loại nghi lễ bình thường mà thôi.
Dương Gian hỏi:
- Chỗ nào bình thường chứ, lúc nãy chị đưa lưỡi vào trong miệng tôi, ở nước ngoài có chuyện này?
Giang Diễm xấu hổ, cô lập tức quay đầu sang chỗ khác.
- Không có.
Dương Gian kinh ngạc nói:
- Vậy mà chị còn mặt dày không chịu nhận, không phải là chị vừa đưa lươi vào trong miệng tôi mà, hơn nữa còn khạc đờm bên trong miệng tôi, chị cho rằng tôi không biết hay sao? Kinh quá đi, không được, tôi phải đi đánh răng.
Nói xong, hắn còn dùng tay ào lau lau miệng.
- Đáng đời, hèn gì lắm tiền như vậy mà còn FA.
Giang Diễm cảm thấy có một cơn giận chuẩn bị xộc thẳng lên đầu nhưng vừa lên đến ngực thì bị cô nén lại, cô cắn môi, hất đầu, bỏ đi.
Không chơi với cậu nữa, lão nương đi chiếm giường của cậu.
Giọng của Trương Vĩ truyền ra từ điện thoại:
- Dương Gian, mọi chuyện ở bên cậu sao cả rồi? Đã xử lý xong hết chưa, người anh họ của Miêu Tiểu Thiện có phải là đã chết rồi phải không? Nếu chết rồi thì tý nữa tôi phải gửi tiền điếu cho Miêu Tiểu Thiện, cậu nói xem, tôi nên bỏ bao nhiêu thì tốt? 400 đồng đã được chưa nhỉ, như vậy có phải là ít quá không? Nếu không thì 4 vạn, cậu thấy 4 vạn đã ổn chưa? Nếu ít quá thì không thể nào thể hiện rõ được thân phận phú nhị đại của tôi đâu?
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, hai người họ không có chết, tôi đã lôi hai người kia ra ngoài được rồi. Tôi gọi điện cho cậu là muốn hỏi...
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì ở đầu dây bên kia Trương Vĩ đột nhiên nói:
- Mẹ nó, cút ngay cho bố, qua đây con mẹ ngươi chứ qua, còn lăn qua đây nữa bố dùng chân đạp chết mày.
Dương Gian nói:
- Chỗ của cậu xảy ra chuyện gì à, không phải là cậu lại đánh nhau với người khác đó chứ? Nếu đánh nhau thì nhanh chóng gọi video đi, tôi muốn nhìn xem vì sao cậu lại bị đánh.
Trương Vĩ cười lạnh nói:
- Từ trước đến nay chỉ có chuyện Trương Vĩ tôi đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh lại tôi. Lúc nãy có một bà dì đi đến, không hiểu sao bà ta tự dưng lột bỏ quần áo, sau đó định đi lại để lột đồ của tôi chứ. Tôi đoán 8 9 phần mười là bà dì này đến để cướp bóc, cậu phải biết là trong túi của tôi có rất nhiều thứ giá trị. Thế nhưng hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi, lúc nãy tôi đã đạp cho bà ta một phát, bay vào góc luôn, con mẹ nó đúng là hả giận, chờ tý nữa tôi chụp ảnh gửi cho cậu xem. Nhưng mà con gái thời này sao sao ấy nhỉ? Một chút tự trọng cũng chẳng có, có chân có tay vậy mà không chịu đi làm để kiếm tiền, hết lần này tới lần khác lại đi cướp bóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.