Chương 100: Còn Hai Mươi Giây
Phật Tiền Tiến Hoa
09/11/2022
Dương Gian mỉm cười:
- Sao không bắn nữa? Bên trong súng của mày còn có 3 viên đạn nữa mà, vừa vặn mày còn thừa lại ba tên đàn em, không hơn không kém, một phát giết một người, theo đà này chẳng mấy chốc mà mày trở thành một xạ thủ tài ba, có muốn tao phát cho mày cái gì đó để coi đó là giải thưởng không?
Sắc mặt Hác Thiểu Văn rất khó coi:
- Ảo giác? Mày không phải là người, người thật đang ở trong phòng, có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, đây là một năng lực rất khó để đối phó nhưng không phải là không có cách. Mặc dù năng lực của mày rất mạnh nhưng vẫn có khuyết điểm. Chỉ cần tao không hoảng loạn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, mày chỉ có thể mượn dao giết người thôi.
- Sao mày có thể chắc chắn đđiều mày suy đoán là đúng? Lỡ như tao đang lừa mày thì sao?
Ngay lúc này, có hai tên đàn em bên cạnh hắn ta đang hoảng loạn:
- Ông chủ, anh, anh nhìn xem, hắn ta, đây là có chuyện gì?
Tên lúc nãy bị Dương Gian đẩy một cái, hiện tại đang bị dính vào bức tường, đồng thời đang hòa vào bức tường làm một. Hiển nhiên loại dung hợp này là ép buộc thân thế mà thành, cho nên có thể thấy được bằng mắt thường, thân thể tên này co rút lại, miệng chảy đầy máu, mắt trợn ngược, xem ra sắp sửa chết rồi.
Bấy giờ, tròng mắt Hác Thiểu Văn co lại, chuyện này... Không phải là ảo giác.
- Thật sự rất xin lỗi, tao hơi nặng tay nhưng tao chỉ mới đẩy tên này một cái mà thôi, sao lại sắp chết rồi?
Dương Gian nhìn tên này vừa chết, lập tức thở dài:
- Thật không nghĩ ra được, mấy người bọn mày thật yếu ớt. Lần sau tao sẽ chú ý một chút. Như vậy? Lại nói đến chuyện lúc trước, ta hỏi bọn mày lần nữa, là bọn mày đang hợp tác với người nào để làm ăn vụ này vậy?
- Đại, đại ca, bọn tôi chỉ là người làm thuê, sao có thể biết là người nào được, chuyện này chỉ có ông chủ mới biết được.
Đến lúc này tên đàn em không còn cứng rắn nổi nữa, mặt mũi hoảng sợ nói ra, người trước mặt còn khủng bố hơn Nghiêm Lực rất nhiều.
Giết người đơn giản như ăn cơm uống nước, trông rất nhẹ nhàng, cứ như đang chơi đùa với chuột bạch.
Dương Gian tỏ ra đó là chuyện đương nhiên:
- Quả nhiên, tất cả mọi thứ đều do mày, đây cũng là lý do vì sao nãy giờ tao chưa giết mày, ngoại trừ muốn xem xem cách đối phó với ngự quỷ nhân của bọn mày ra sao, thì còn hy vọng sẽ hỏi được thứ tao cần biết.
- Anh bạn, chẳng lẽ mọi chuyện đã như thế này rồi mà mày không định nói gì hay sao?
Bất chợt, hắn nhìn về phía Hác Thiểu Văn.
- Ngay cả khi mày không nói cũng đừng quên, ngoài mày ra thì còn có một người nữa có thể biết chuyện này, là tên Ngô Phong kia. Lúc trước tao phải chạy đến đây gấp, cho nên chưa hỏi ông ta nhưng nếu mày muốn chết, tao cũng không cần lãng phí thời gian làm gì nữa, dù sao mày là người bận bịu nên mới vội vàng đi đầu thai như vậy.
Mặc dù thủ đoạn của Hác Thiểu Văn rất độc ác nhưng ở cục diện trước mắt, hắn ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đâm theo lao mà thôi. Năng lực của tên Dương Gian quả thật rất khó giải, lời nói lúc trước của hắn ta, có lẽ nên thu hồi lại. Hành động của Dương Gian càng giống với quỷ hơn là giống với người.
Không thể đoán trước, không thể nhìn thấu, không thể can thiệp.
Hác Thiểu Văn hít một hơi thật sâu và nói:
- Tao chỉ là người phụ trách sinh hoạt, người nào thuê, bọn tao đều mặc kệ nhưng tao chỉ có thể nói cho mày, người thuê bọn tao là người của câu lạc bộ mà Nghiêm Lực đang tham gia, toàn bộ tư liệu đều là người kia đưa cho tao.
Không lộ ra một ít thông tin, thì hôm nay hắn ta rất khó để thoát ra ngoài.
Câu lạc bộ?
Nghe nói như thế, Nghiêm Lực ngay lập tức sững sờ.
Dương Gian nheo mắt:
- Người của câu lạc bộ đều là ngự quỷ nhân, nói vậy hẳn là có ngự quỷ nhân đang để mắt tới Nghiêm Lực rồi?
Hác Thiểu Văn nói:
- Không, tuy là đa số thành viên của câu lạc bộ đều là ngự quỷ nhân nhưng vẫn còn một số thương gia người địa phương, đôi khi bọn chúng sẽ dùng tiền thuê ngự quỷ nhân giải quyết mấy chuyện linh dị, đôi khi lại thuê ngự quỷ nhân làm bảo tiêu nhưng số người có thể xuất ra số tiền này và cảm thấy hứng thú với lệ quỷ lại không nhiều.
- Sau vụ này, mày kiếm được bao nhiêu tiền.
Hác Thiểu Văn nói:
- 50 triệu.
Dương Gian nhíu mày:
- Đúng là không ít.
Một con quỷ bán 100 triệu nhưng thuê Hác Thiểu Văn với giá 50 triệu, dựa vào sự chênh lệch giá cả khi mua bán mà nói, giá cả ít nhất phải gấp ba lần con số đó.
Xem ra... Nghiêm Lực đã bị ép giá.
Có lẽ vẫn còn tồn tại một vài người làm thương nhân ở bên trong.
- Cái thí nghiệm kia là gì? Để cho Ngự quỷ nhân tránh khỏi việc bị chết bởi lệ quỷ hôi phục hay sao.
Dương Gian tiếp tục hỏi:
- Còn có một phút đồng hồ, không, là 40 giây chứ, ba người các người có 40 giây, người nào trả lời được, người đó sẽ đi, nhớ kỹ, toàn bộ mọi chuyện hiện tại đều do tao làm chủ, bọn mày không còn lựa chọn nào hết.
Thời gian tồn tại của quỷ vực sắp hết, cũng nên giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ cần tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện thì đương nhiên sẽ tìm ra kẻ đứng sau mà thôi.
Đối với Dương Gian mà nói, ưu tiên hàng đầu của hắn là tìm được cách sống sót, để tránh hắn bị chết bởi lệ quỷ sống lại.
Nhưng hắn không có mở miệng ra hỏi thăm Hác Thiểu Văn chuyện này trước, mà lựa chọn tạo áp lực cho hắn ta.
Bởi vì chỉ khi mấy người này hiểu được sự đáng sợ của ngự quỷ nhân thì bọn chúng mới chịu thua, mới nói ra những thứ hắn muốn biết.
Cách tránh cho lệ quỷ sống lại?
Đầu tiên Hác Thiểu Văn có chút sững sờ khi nghe được câu hỏi của hắn, sau đó là cười rộ lên.
- Đúng là có cách như thế, cũng không biết là do quốc gia nào lưu truyền... Nghe nói là có một ngự quỷ nhân nào đó đạt được may mắn, hoặc có lẽ được trời cao chiếu cố nên đã sống sót được một năm.
Sống được một năm?
Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, chú ý đến lời tiếp theo của Hác Thiểu Văn.
Ngự quỷ nhân có thể sống dài hay ngắn, cái đó đều được quyết định bởi tốc độ hồi phục của lệ quỷ trong cơ thể, thế nhưng, dù ngự quỷ nhân không hề sử dụng lực lượng của quỷ, thì hắn đoán nhiều nhất cũng chỉ sống được có nửa năm.
Nếu sử dụng lực lượng lệ quỷ liên tục, tốc độ khôi phục của quỷ tăng vọt, thì càng chết nhanh hơn nữa.
Nhưng nếu ngự quỷ nhân có thế sống hơn một năm thì đó đã là một kỳ tích.
Dương Gian nhìn chăm chăm vào hắn ta.
- Cách thức cụ thể là gì?
Hác Thiểu Văn tỏ ra giễu cợt:
- Mày sẽ không muốn biết đến nó đâu, đó là một trường hợp đặc biệt, có lẽ cả ngàn ngự quỷ nhân thì chỉ có một ngự quỷ nhân là xuất hiên trường hợp này. Phương pháp kia gần như không thể thực hiện được, loại người như bọn mày chắc chắn không thể nào sống lâu được... Dù sao bọn mày cũng đã sớm chết rồi, là con quỷ bên trong cơ thể đã cho bọn mày tiếp tục sống.
Dương Gian liếc mắt nhìn vào thời gian đếm ngược trên điện thoại.
- Có thể làm được hay không không phải do mày nói là được, mà cái đó do tao quyết định. Còn 20 giây thôi.
- Sao không bắn nữa? Bên trong súng của mày còn có 3 viên đạn nữa mà, vừa vặn mày còn thừa lại ba tên đàn em, không hơn không kém, một phát giết một người, theo đà này chẳng mấy chốc mà mày trở thành một xạ thủ tài ba, có muốn tao phát cho mày cái gì đó để coi đó là giải thưởng không?
Sắc mặt Hác Thiểu Văn rất khó coi:
- Ảo giác? Mày không phải là người, người thật đang ở trong phòng, có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, đây là một năng lực rất khó để đối phó nhưng không phải là không có cách. Mặc dù năng lực của mày rất mạnh nhưng vẫn có khuyết điểm. Chỉ cần tao không hoảng loạn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, mày chỉ có thể mượn dao giết người thôi.
- Sao mày có thể chắc chắn đđiều mày suy đoán là đúng? Lỡ như tao đang lừa mày thì sao?
Ngay lúc này, có hai tên đàn em bên cạnh hắn ta đang hoảng loạn:
- Ông chủ, anh, anh nhìn xem, hắn ta, đây là có chuyện gì?
Tên lúc nãy bị Dương Gian đẩy một cái, hiện tại đang bị dính vào bức tường, đồng thời đang hòa vào bức tường làm một. Hiển nhiên loại dung hợp này là ép buộc thân thế mà thành, cho nên có thể thấy được bằng mắt thường, thân thể tên này co rút lại, miệng chảy đầy máu, mắt trợn ngược, xem ra sắp sửa chết rồi.
Bấy giờ, tròng mắt Hác Thiểu Văn co lại, chuyện này... Không phải là ảo giác.
- Thật sự rất xin lỗi, tao hơi nặng tay nhưng tao chỉ mới đẩy tên này một cái mà thôi, sao lại sắp chết rồi?
Dương Gian nhìn tên này vừa chết, lập tức thở dài:
- Thật không nghĩ ra được, mấy người bọn mày thật yếu ớt. Lần sau tao sẽ chú ý một chút. Như vậy? Lại nói đến chuyện lúc trước, ta hỏi bọn mày lần nữa, là bọn mày đang hợp tác với người nào để làm ăn vụ này vậy?
- Đại, đại ca, bọn tôi chỉ là người làm thuê, sao có thể biết là người nào được, chuyện này chỉ có ông chủ mới biết được.
Đến lúc này tên đàn em không còn cứng rắn nổi nữa, mặt mũi hoảng sợ nói ra, người trước mặt còn khủng bố hơn Nghiêm Lực rất nhiều.
Giết người đơn giản như ăn cơm uống nước, trông rất nhẹ nhàng, cứ như đang chơi đùa với chuột bạch.
Dương Gian tỏ ra đó là chuyện đương nhiên:
- Quả nhiên, tất cả mọi thứ đều do mày, đây cũng là lý do vì sao nãy giờ tao chưa giết mày, ngoại trừ muốn xem xem cách đối phó với ngự quỷ nhân của bọn mày ra sao, thì còn hy vọng sẽ hỏi được thứ tao cần biết.
- Anh bạn, chẳng lẽ mọi chuyện đã như thế này rồi mà mày không định nói gì hay sao?
Bất chợt, hắn nhìn về phía Hác Thiểu Văn.
- Ngay cả khi mày không nói cũng đừng quên, ngoài mày ra thì còn có một người nữa có thể biết chuyện này, là tên Ngô Phong kia. Lúc trước tao phải chạy đến đây gấp, cho nên chưa hỏi ông ta nhưng nếu mày muốn chết, tao cũng không cần lãng phí thời gian làm gì nữa, dù sao mày là người bận bịu nên mới vội vàng đi đầu thai như vậy.
Mặc dù thủ đoạn của Hác Thiểu Văn rất độc ác nhưng ở cục diện trước mắt, hắn ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đâm theo lao mà thôi. Năng lực của tên Dương Gian quả thật rất khó giải, lời nói lúc trước của hắn ta, có lẽ nên thu hồi lại. Hành động của Dương Gian càng giống với quỷ hơn là giống với người.
Không thể đoán trước, không thể nhìn thấu, không thể can thiệp.
Hác Thiểu Văn hít một hơi thật sâu và nói:
- Tao chỉ là người phụ trách sinh hoạt, người nào thuê, bọn tao đều mặc kệ nhưng tao chỉ có thể nói cho mày, người thuê bọn tao là người của câu lạc bộ mà Nghiêm Lực đang tham gia, toàn bộ tư liệu đều là người kia đưa cho tao.
Không lộ ra một ít thông tin, thì hôm nay hắn ta rất khó để thoát ra ngoài.
Câu lạc bộ?
Nghe nói như thế, Nghiêm Lực ngay lập tức sững sờ.
Dương Gian nheo mắt:
- Người của câu lạc bộ đều là ngự quỷ nhân, nói vậy hẳn là có ngự quỷ nhân đang để mắt tới Nghiêm Lực rồi?
Hác Thiểu Văn nói:
- Không, tuy là đa số thành viên của câu lạc bộ đều là ngự quỷ nhân nhưng vẫn còn một số thương gia người địa phương, đôi khi bọn chúng sẽ dùng tiền thuê ngự quỷ nhân giải quyết mấy chuyện linh dị, đôi khi lại thuê ngự quỷ nhân làm bảo tiêu nhưng số người có thể xuất ra số tiền này và cảm thấy hứng thú với lệ quỷ lại không nhiều.
- Sau vụ này, mày kiếm được bao nhiêu tiền.
Hác Thiểu Văn nói:
- 50 triệu.
Dương Gian nhíu mày:
- Đúng là không ít.
Một con quỷ bán 100 triệu nhưng thuê Hác Thiểu Văn với giá 50 triệu, dựa vào sự chênh lệch giá cả khi mua bán mà nói, giá cả ít nhất phải gấp ba lần con số đó.
Xem ra... Nghiêm Lực đã bị ép giá.
Có lẽ vẫn còn tồn tại một vài người làm thương nhân ở bên trong.
- Cái thí nghiệm kia là gì? Để cho Ngự quỷ nhân tránh khỏi việc bị chết bởi lệ quỷ hôi phục hay sao.
Dương Gian tiếp tục hỏi:
- Còn có một phút đồng hồ, không, là 40 giây chứ, ba người các người có 40 giây, người nào trả lời được, người đó sẽ đi, nhớ kỹ, toàn bộ mọi chuyện hiện tại đều do tao làm chủ, bọn mày không còn lựa chọn nào hết.
Thời gian tồn tại của quỷ vực sắp hết, cũng nên giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ cần tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện thì đương nhiên sẽ tìm ra kẻ đứng sau mà thôi.
Đối với Dương Gian mà nói, ưu tiên hàng đầu của hắn là tìm được cách sống sót, để tránh hắn bị chết bởi lệ quỷ sống lại.
Nhưng hắn không có mở miệng ra hỏi thăm Hác Thiểu Văn chuyện này trước, mà lựa chọn tạo áp lực cho hắn ta.
Bởi vì chỉ khi mấy người này hiểu được sự đáng sợ của ngự quỷ nhân thì bọn chúng mới chịu thua, mới nói ra những thứ hắn muốn biết.
Cách tránh cho lệ quỷ sống lại?
Đầu tiên Hác Thiểu Văn có chút sững sờ khi nghe được câu hỏi của hắn, sau đó là cười rộ lên.
- Đúng là có cách như thế, cũng không biết là do quốc gia nào lưu truyền... Nghe nói là có một ngự quỷ nhân nào đó đạt được may mắn, hoặc có lẽ được trời cao chiếu cố nên đã sống sót được một năm.
Sống được một năm?
Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, chú ý đến lời tiếp theo của Hác Thiểu Văn.
Ngự quỷ nhân có thể sống dài hay ngắn, cái đó đều được quyết định bởi tốc độ hồi phục của lệ quỷ trong cơ thể, thế nhưng, dù ngự quỷ nhân không hề sử dụng lực lượng của quỷ, thì hắn đoán nhiều nhất cũng chỉ sống được có nửa năm.
Nếu sử dụng lực lượng lệ quỷ liên tục, tốc độ khôi phục của quỷ tăng vọt, thì càng chết nhanh hơn nữa.
Nhưng nếu ngự quỷ nhân có thế sống hơn một năm thì đó đã là một kỳ tích.
Dương Gian nhìn chăm chăm vào hắn ta.
- Cách thức cụ thể là gì?
Hác Thiểu Văn tỏ ra giễu cợt:
- Mày sẽ không muốn biết đến nó đâu, đó là một trường hợp đặc biệt, có lẽ cả ngàn ngự quỷ nhân thì chỉ có một ngự quỷ nhân là xuất hiên trường hợp này. Phương pháp kia gần như không thể thực hiện được, loại người như bọn mày chắc chắn không thể nào sống lâu được... Dù sao bọn mày cũng đã sớm chết rồi, là con quỷ bên trong cơ thể đã cho bọn mày tiếp tục sống.
Dương Gian liếc mắt nhìn vào thời gian đếm ngược trên điện thoại.
- Có thể làm được hay không không phải do mày nói là được, mà cái đó do tao quyết định. Còn 20 giây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.