Chương 223: Cục Cảnh Sát Có Chuyện Linh Dị
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Lưu đội trưởng thành khẩn nói:
- Về sau nếu có chuyện linh dị xảy ra, lúc đó cậu có khả năng ra tay thì tôi vẫn mong cậu có thể ra tay giúp đỡ một lần. Chuyện linh dị ở trong thành phố Đại Xương không thể chỉ dựa vào một người mà có thể xử lý hết được. Cảnh sát Triệu cũng không phải là một người làm việc có trách nhiệm, nếu cậu có thể ra chút sức lực thì ta thay mặt quốc gia vô cùng cảm ơn cậu.
Dương Gian vừa cười vừa nói:
- Có phải Lưu đội trưởng anh đã hiểu lầm về tôi gì đó rồi không? Thực ra tôi có giải quyết chuyện linh dị rồi, chỉ là nó được ghi chép ở bên cục Cảnh sát Quốc tế bên kia, người bình thường thì không biết được. Chuyện ở siêu thị hay chuyện ở trong thôn Hoàng Cương... Cùng với một vài chuyện linh dị ở sau đó, tôi còn xử lý nhiều. Có một số vụ án lộ ra bên ngoài tôi không thể giúp được, vì tôi không muốn gặp mặt Triệu Khai Minh. Còn vì sao tôi phải tránh mặt những vụ đó hi vọng là Lưu đội trưởng có thể hiểu được.
Lưu đội trưởng nghiêm túc nói:
- Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi.
Dương Gian nói:
- Anh khách khí vậy làm gì, đều là phá án cả thôi.
Hắn cảm thấy sử dụng thân phận giữa hai bên để hỗ trợ cho nhau đúng là rất tốt, ít ra sau này có nhắc đến mấy mối quan hệ cũng được thuận tiện hơn, hơn nữa vụ án linh dị đã được hắn xử lý qua đều ghi lại trên hồ sơ hết. Đợi cho một ngày nào đó hắn muốn trở thành Cảnh sát Quốc tế, công lao này của hắn phải rất lớn. Khi đó có đề bạt hay tăng chức gì đó cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên lợi ích khi xử lý mỗi một chuyện linh dị lớn không hề nhỏ, chỉ là trước mắt chưa thấy được.
Ngay khi Dương Gian chuẩn bị theo người cảnh sát kia rời đi thì có một vị cảnh sát khác vội vã chạy đến, cậu ta đi thẳng đến trước mặt của Lưu đội trưởng, sắc mặt cậu ta hơi tái nhợt và kinh hoảng, cậu ta nói:
- Lưu, Lưu đội trưởng, có chuyện không hay rồi, đã xảy ra chuyện.
Lưu đội trưởng an ủi cậu ta:
- Tiểu Chu, đã xảy ra chuyện gì rồi? Gặp chuyện gì cũng đừng có hoảng hốt như vậy chứu, chúng ta là cảnh sát, ngay cả chúng ta cũng bối rồi thì làm sao mang đến cảm giác tin cậy, an toàn cho quần chúng nhân dân nữa? Từ từ, từ từ rồi nói.
Lúc này người cảnh sát họ Chu kia mới chỉ chỉ vào trong đại sảnh và nói:
- Ở, ở chỗ đó có một cái gương, có, có một đồng nghiệp bị giam bên trong.
Lưu đội trưởng nghe vậy, anh ta lập tức biến sắc:
- Cái gì? Còn có loại chuyện như vậy hay sao?
Sau đó anh ta vội vàng nhìn về phía Dương Gian.
Nghe được câu nói của người cảnh sát, nhất thời Dương Gian hơi nhíu mày, chuyện này... Dường như hắn đã gặp đâu đó rồi hay sao ấy, sao nghe quen quen nhỉ. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Người bị giam trong tấm gương?
Chẳng lẽ là con quỷ mà hắn đã gặp được ở trong KTV, vì sao con quỷ kia lại chạy đến đây?
Thành phố Đại Xương lớn như vậy mà nó chạy đâu không chạy lại chạy đến đây, vì sao cứ hết lần này tới lần khác lại đụng vào hắn?
Trùng hợp, hay chuyện này là đương nhiên?
Lưu đội trưởng dò hỏi:
- Dương Gian, cậu thấy sao về chuyện này?
Dương Gian nói:
- Không nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện linh dị rồi. Lưu đội trưởng, anh phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, đương nhiên nếu anh cần sự trợ giúp của tôi cứ nói, tôi sẽ thay mặt Lưu đội trưởng ra mặt một chút. Mặc dù đây không phải là trách nhiệm của tôi nhưng nếu đã gặp rồi mà lại bỏ đi thì có chút không được thích hợp cho lắm.
Lúc này hắn không ngại bán cho Lưu Kiến Minh một cái nhân tình.
Dù sao sau này hắn vẫn còn phải nhờ Lưu đội trưởng giúp đỡ một số chuyện, hắn không ngại giúp đỡ một lần. Hơn nữa hắn hiểu rõ năng lực của con quỷ kia, có thể nói hắn chỉ cần xuất chút xíu lực đã đủ để lại ấn tượng tốt cho bọn họ. Điều này có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.
Lưu đội trưởng cảm kích nói:
- Quá tốt, đã vậy thì mời cậu đi theo tôi.
Sau đó anh ta phân phó:
- Tiểu Chu, cậu nhanh chóng sơ tán những nhân viên khác ở trong đại sảnh, lập tức phong tỏa và canh gác xung quanh đại sảnh. Mọi chuyện có người có thẩm quyền xử lý rồi, mấy cậu không được phép đến gần nữa, cứ làm theo quy trình đi, các trình tự xử lý của vụ án đặc thù thì không cần tôi phải nói nhiều nữa? Các cậu đã biết hết rồi chứ?
- Vâng, đội trưởng , chuyện này tôi hiểu rồi.
Người cảnh sát họ Chu lập tức chạy đi.
Không đến một phút, toàn bộ cảnh sát đã sơ tán hết mọi người ra xa tấm gương, sau đó bắt đầu giăng dây cảnh báo.
Thật ra cái này không hoàn toàn được gọi là gương, nó chỉ là một bức tường sáng bóng mà thôi, chỉ vì quá bóng hay sao đó mà nó có thể soi sáng được bóng người ở bên ngoài vào trong cho nên mới coi nó là một chiếc gương.
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Lưu đội trưởng đúng là người có kinh nghiệm lâu năm.
Hắn đã quen thuộc quy luật của tấm gương quỷ rồi cho nên chuyện này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì khó giải quyết nhưng cách thức xử lý vụ án này của Lưu đội trưởng đúng là khá lão luyện, trước tiên cũng không hỏi tình huống ra làm sao, cứ sơ tán người xung quanh cái đã, trực tiếp sơ tán, cách ly, nếu có người dân cũng sơ tán luôn người dân. Đây chính là cách làm chuẩn xác nhất khi người bình thường gặp phải chuyện linh dị.
Mục tiêu đầu tiên của người bình thường khi gặp chuyện linh dị là giảm bớt thương vong. Không thể nhúng tay tùy tiện vào, nếu làm thế chỉ khiến số lượng cảnh sát phải chết gia tăng.
Lưu đội trưởng cười khổ nói:
- Cậu nói đùa rồi, cái này tính là kinh nghiệm lão luyện gì chứ, chỉ là không còn cách gì thì đành cách ly. Chuyện linh dị lần trước tôi chỉ có thể đứng nhìn sinh mạng lần lượt nhảy xuống từ tầng 15, bọn họ nhảy xuống trong sự tuyệt vọng nhưng tôi không thể náo cứu viện được. Không nghĩ hiện tại lại có chuyện linh dị xảy ra trong cục cảnh sát. Mà người xảy ra chuyện lại là đồng nghiệp của tôi, Dương Gian, lần này phải trông cậy hết vào cậu rồi, bọn họ là đồng nghiệp tốt của tôi. Nếu chết trong quá trình tác nghiệp tôi cũng đành chịu, không còn gì để nói. Nhưng nếu vô duyên vô cớ chết trong tay thứ kia, cái chết như vậy không có một chút ý nghĩa nào hết.
Giọng điệu của Lưu đội trưởng đã trở nên rất nghiêm túc, thậm chí còn có một tia cầu xin.
Dương Gian chỉ có thể trả lời:
- Tôi sẽ cố gắng.
Mặc dù hắn có c lòng tin nhưng làm gì có ai dám đáp ứng mọi thứ trước chuyện linh dị đâu chứ?
Chỉ một lát sau, Lưu đội trưởng và Dương Gian đã đến đại sảnh.
Lúc này, xung quanh đã tụ tập không ít cảnh sát, ngoài ra còn có một số người dân đứng xem. Thế nhưng đã bị cách ly nên những người này chỉ có thể đứng từ xa để quan sát mà thôi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
- Đội trưởng.
- Đội trưởng.
Những người cảnh sát kia nhao nhao cúi chào.
Lưu đội trưởng hỏi:
- Không cần cúi chào làm gì, mọi chuyện thế nào rồi.
Một cảnh sát lập tức cầm hồ sơ lên báo cáo:
- Nạn nhân chính là một người đồng nghiệp của chúng ta, tên là Trương Nguyên, tuổi khoảng chừng 27...
Người này còn đinh đọc thêm nữa nhưng đã bị Lưu đội trưởng cắt ngang:
- Chuyện của Trương Nguyên tôi đã biết rồi, cậu không cần lãng phí thời gian đọc hồ sơ đâu. Thứ tôi muốn biết là thời gian xảy ra chuyện này đại khái là lúc nào.
- Về sau nếu có chuyện linh dị xảy ra, lúc đó cậu có khả năng ra tay thì tôi vẫn mong cậu có thể ra tay giúp đỡ một lần. Chuyện linh dị ở trong thành phố Đại Xương không thể chỉ dựa vào một người mà có thể xử lý hết được. Cảnh sát Triệu cũng không phải là một người làm việc có trách nhiệm, nếu cậu có thể ra chút sức lực thì ta thay mặt quốc gia vô cùng cảm ơn cậu.
Dương Gian vừa cười vừa nói:
- Có phải Lưu đội trưởng anh đã hiểu lầm về tôi gì đó rồi không? Thực ra tôi có giải quyết chuyện linh dị rồi, chỉ là nó được ghi chép ở bên cục Cảnh sát Quốc tế bên kia, người bình thường thì không biết được. Chuyện ở siêu thị hay chuyện ở trong thôn Hoàng Cương... Cùng với một vài chuyện linh dị ở sau đó, tôi còn xử lý nhiều. Có một số vụ án lộ ra bên ngoài tôi không thể giúp được, vì tôi không muốn gặp mặt Triệu Khai Minh. Còn vì sao tôi phải tránh mặt những vụ đó hi vọng là Lưu đội trưởng có thể hiểu được.
Lưu đội trưởng nghiêm túc nói:
- Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi.
Dương Gian nói:
- Anh khách khí vậy làm gì, đều là phá án cả thôi.
Hắn cảm thấy sử dụng thân phận giữa hai bên để hỗ trợ cho nhau đúng là rất tốt, ít ra sau này có nhắc đến mấy mối quan hệ cũng được thuận tiện hơn, hơn nữa vụ án linh dị đã được hắn xử lý qua đều ghi lại trên hồ sơ hết. Đợi cho một ngày nào đó hắn muốn trở thành Cảnh sát Quốc tế, công lao này của hắn phải rất lớn. Khi đó có đề bạt hay tăng chức gì đó cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên lợi ích khi xử lý mỗi một chuyện linh dị lớn không hề nhỏ, chỉ là trước mắt chưa thấy được.
Ngay khi Dương Gian chuẩn bị theo người cảnh sát kia rời đi thì có một vị cảnh sát khác vội vã chạy đến, cậu ta đi thẳng đến trước mặt của Lưu đội trưởng, sắc mặt cậu ta hơi tái nhợt và kinh hoảng, cậu ta nói:
- Lưu, Lưu đội trưởng, có chuyện không hay rồi, đã xảy ra chuyện.
Lưu đội trưởng an ủi cậu ta:
- Tiểu Chu, đã xảy ra chuyện gì rồi? Gặp chuyện gì cũng đừng có hoảng hốt như vậy chứu, chúng ta là cảnh sát, ngay cả chúng ta cũng bối rồi thì làm sao mang đến cảm giác tin cậy, an toàn cho quần chúng nhân dân nữa? Từ từ, từ từ rồi nói.
Lúc này người cảnh sát họ Chu kia mới chỉ chỉ vào trong đại sảnh và nói:
- Ở, ở chỗ đó có một cái gương, có, có một đồng nghiệp bị giam bên trong.
Lưu đội trưởng nghe vậy, anh ta lập tức biến sắc:
- Cái gì? Còn có loại chuyện như vậy hay sao?
Sau đó anh ta vội vàng nhìn về phía Dương Gian.
Nghe được câu nói của người cảnh sát, nhất thời Dương Gian hơi nhíu mày, chuyện này... Dường như hắn đã gặp đâu đó rồi hay sao ấy, sao nghe quen quen nhỉ. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Người bị giam trong tấm gương?
Chẳng lẽ là con quỷ mà hắn đã gặp được ở trong KTV, vì sao con quỷ kia lại chạy đến đây?
Thành phố Đại Xương lớn như vậy mà nó chạy đâu không chạy lại chạy đến đây, vì sao cứ hết lần này tới lần khác lại đụng vào hắn?
Trùng hợp, hay chuyện này là đương nhiên?
Lưu đội trưởng dò hỏi:
- Dương Gian, cậu thấy sao về chuyện này?
Dương Gian nói:
- Không nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện linh dị rồi. Lưu đội trưởng, anh phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, đương nhiên nếu anh cần sự trợ giúp của tôi cứ nói, tôi sẽ thay mặt Lưu đội trưởng ra mặt một chút. Mặc dù đây không phải là trách nhiệm của tôi nhưng nếu đã gặp rồi mà lại bỏ đi thì có chút không được thích hợp cho lắm.
Lúc này hắn không ngại bán cho Lưu Kiến Minh một cái nhân tình.
Dù sao sau này hắn vẫn còn phải nhờ Lưu đội trưởng giúp đỡ một số chuyện, hắn không ngại giúp đỡ một lần. Hơn nữa hắn hiểu rõ năng lực của con quỷ kia, có thể nói hắn chỉ cần xuất chút xíu lực đã đủ để lại ấn tượng tốt cho bọn họ. Điều này có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.
Lưu đội trưởng cảm kích nói:
- Quá tốt, đã vậy thì mời cậu đi theo tôi.
Sau đó anh ta phân phó:
- Tiểu Chu, cậu nhanh chóng sơ tán những nhân viên khác ở trong đại sảnh, lập tức phong tỏa và canh gác xung quanh đại sảnh. Mọi chuyện có người có thẩm quyền xử lý rồi, mấy cậu không được phép đến gần nữa, cứ làm theo quy trình đi, các trình tự xử lý của vụ án đặc thù thì không cần tôi phải nói nhiều nữa? Các cậu đã biết hết rồi chứ?
- Vâng, đội trưởng , chuyện này tôi hiểu rồi.
Người cảnh sát họ Chu lập tức chạy đi.
Không đến một phút, toàn bộ cảnh sát đã sơ tán hết mọi người ra xa tấm gương, sau đó bắt đầu giăng dây cảnh báo.
Thật ra cái này không hoàn toàn được gọi là gương, nó chỉ là một bức tường sáng bóng mà thôi, chỉ vì quá bóng hay sao đó mà nó có thể soi sáng được bóng người ở bên ngoài vào trong cho nên mới coi nó là một chiếc gương.
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Lưu đội trưởng đúng là người có kinh nghiệm lâu năm.
Hắn đã quen thuộc quy luật của tấm gương quỷ rồi cho nên chuyện này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì khó giải quyết nhưng cách thức xử lý vụ án này của Lưu đội trưởng đúng là khá lão luyện, trước tiên cũng không hỏi tình huống ra làm sao, cứ sơ tán người xung quanh cái đã, trực tiếp sơ tán, cách ly, nếu có người dân cũng sơ tán luôn người dân. Đây chính là cách làm chuẩn xác nhất khi người bình thường gặp phải chuyện linh dị.
Mục tiêu đầu tiên của người bình thường khi gặp chuyện linh dị là giảm bớt thương vong. Không thể nhúng tay tùy tiện vào, nếu làm thế chỉ khiến số lượng cảnh sát phải chết gia tăng.
Lưu đội trưởng cười khổ nói:
- Cậu nói đùa rồi, cái này tính là kinh nghiệm lão luyện gì chứ, chỉ là không còn cách gì thì đành cách ly. Chuyện linh dị lần trước tôi chỉ có thể đứng nhìn sinh mạng lần lượt nhảy xuống từ tầng 15, bọn họ nhảy xuống trong sự tuyệt vọng nhưng tôi không thể náo cứu viện được. Không nghĩ hiện tại lại có chuyện linh dị xảy ra trong cục cảnh sát. Mà người xảy ra chuyện lại là đồng nghiệp của tôi, Dương Gian, lần này phải trông cậy hết vào cậu rồi, bọn họ là đồng nghiệp tốt của tôi. Nếu chết trong quá trình tác nghiệp tôi cũng đành chịu, không còn gì để nói. Nhưng nếu vô duyên vô cớ chết trong tay thứ kia, cái chết như vậy không có một chút ý nghĩa nào hết.
Giọng điệu của Lưu đội trưởng đã trở nên rất nghiêm túc, thậm chí còn có một tia cầu xin.
Dương Gian chỉ có thể trả lời:
- Tôi sẽ cố gắng.
Mặc dù hắn có c lòng tin nhưng làm gì có ai dám đáp ứng mọi thứ trước chuyện linh dị đâu chứ?
Chỉ một lát sau, Lưu đội trưởng và Dương Gian đã đến đại sảnh.
Lúc này, xung quanh đã tụ tập không ít cảnh sát, ngoài ra còn có một số người dân đứng xem. Thế nhưng đã bị cách ly nên những người này chỉ có thể đứng từ xa để quan sát mà thôi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
- Đội trưởng.
- Đội trưởng.
Những người cảnh sát kia nhao nhao cúi chào.
Lưu đội trưởng hỏi:
- Không cần cúi chào làm gì, mọi chuyện thế nào rồi.
Một cảnh sát lập tức cầm hồ sơ lên báo cáo:
- Nạn nhân chính là một người đồng nghiệp của chúng ta, tên là Trương Nguyên, tuổi khoảng chừng 27...
Người này còn đinh đọc thêm nữa nhưng đã bị Lưu đội trưởng cắt ngang:
- Chuyện của Trương Nguyên tôi đã biết rồi, cậu không cần lãng phí thời gian đọc hồ sơ đâu. Thứ tôi muốn biết là thời gian xảy ra chuyện này đại khái là lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.