Khủng Bố Sống Lại

Chương 94: Đám Người Áo Đen

Phật Tiền Tiến Hoa

09/11/2022

Dương Gian nghĩ nghĩ một lúc:

- Chừng nào rảnh tôi sẽ qua xem, nếu như cần thì tôi sẽ xem xét chuyện mua nhà ở đó.

Mẹ sắp sửa đi công tác về mà phòng trọ lúc trước lại không thể ở được. Hơn nữa hiện tại trong tay hắn có tiền, có thể cân nhắc chuyện mua một ngôi nhà khác.

Mặc dù hiện tại chuyện linh dị xảy ra không ngừng nhưng Dương Gian vẫn phải tiếp tục sống, không thể ngồi chờ chết được.

Trương Vĩ có chút hưng phấn:

- Cứ quyết định thế đi, tôi sẽ giữ cho cậu mấy căn nhà cao cấp.

Dương Gian nói:

- Thế thì cảm ơn cậu.

Trương Vĩ nói:

- Cảm ơn cái gì, chỉ là việc nhỏ thôi, đúng rồi, cậu đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cơm với tôi không?

Dương Gian vừa định đồng ý thì điện thoại của hắn chợt vang lên.

Trên điện thoại hiển thị một cái tin nhắn: Chúng ta đã bị người khác theo dõi, chú ý bảo vệ tốt cái hộp.

- Là Nghiêm Lực.

Sắc mặt Dương Gian lập tức ngưng trọng hẳn, sau đó nhắn tin lại: Đã xảy ra chuyện gì?

- Không rõ ràng lắm, tôi chỉ nghe phong thanh có người đang thuê người muốn cướp cái hộp kia, tin tức chúng ta bắt được quỷ đã bị tiết lộ, có thể là người của câu lạc bộ... Cũng có thể là một số tổ chức nhỏ lẻ, chuyện này khá phức tạp, vũng nước khá sâu, tôi chưa có tiếp xúc được nhiều nên không thể hiểu rõ được.

Dương Gian lại gửi một tin nhắn:

- Đồ vật của Ngự Quỷ Nhân mà bọn chúng cũng dám cướp? Bọn chúng chán sống rồi à?

Nghiêm Lực trả lời:

- Bọn chúng đã tìm hiểu được năng lực của tôi nên đoán được cực hạn của tôi sắp đến, hơn nữa năng lực lệ quỷ của tôi không có tác dụng đối với người, thế nên bọn chúng mới không kiêng nể gì như vậy. Nhưng chắc chắn bọn chúng không biết được tin tức về cậu, bởi vì cậu là Cảnh sát Quốc tế, không có ai có thể xem hồ sơ của cậu được.

Dương Gian suy nghĩ một lát, nói:

- Có cần... Giúp không?

- Tạm thời thì không cần nhưng tôi lo lắng có người đang nhắm vào cậu, nếu cậu giải quyết chuyện ở bên chỗ cậu một cách thuận lợi, tốt hơn nên đi giúp tôi một chút. Nếu tôi chết thì cuộc giao dịch này sẽ thất bại, tôi đã liên hệ được với người mua.



Đồng thời anh ta cũng gửi đến một ví trí tọa độ.

Dương Gian nhìn điện thoại di động, khẽ cau mày:

“Hình như mọi chuyện còn phức tạp hơn so với tưởng tượng.”

Chỉ là một cuộc giao dịch bình thường lại hấp dẫn sự chú ý của một số người và một số thế lực, thậm chí đã đến mức độ truy sát rồi.

Trong lòng Dương Gian rất không thoải mái.

“Đây là đang phát điên hay sao, ngay cả Ngự Quỷ Nhân đều không để trong mắt, bọn chúng quá ngông cuồng.”

Nhưng bất chợt hắn lại nghĩ đến việc đa số người đều điên cuồng chỉ vì hai thứ là quyền lợi và tiền bạc, chắc chắn những người đang nhắm vào cái hộp đều đến vì lợi ích

Chắc chắn là đến vì lợi ích.

“Giá của một con quỷ hẳn không chỉ dừng lại ở 100 triệu, bằng không sẽ không khiến cho người khác phải mạo hiểm để đối đầu với Ngự Quỷ Nhân. Nói dễ nghe một chút thì Ngự Quỷ Nhân là người khống chế ác quỷ, nhưng khó nghe hơn thì... Cũng là quỷ.”

Trương Vĩ hỏi:

- Dương Gian, sao vậy? Sắc mặt của cậu hình như không tốt lắm, có chuyên gì à, nói ra xem tôi có thể giúp gì hay không.

Dương Gian lắc đầu nói:

- Có phiền phức muốn tìm đến tôi, không cần ăn cơm nữa đâu, tôi đi trước đây. Khi nào tụ họp thì báo cho tôi biết là được, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi nhất định sẽ đến.

Nói xong hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi nhưng ngay lúc này, bên ngoài đường đã xuất hiện 6 7 người đàn ông mặc âu phục, khí thế hung hăng đi vào quán cafe, sau đó đuổi người khác ra ngoài và đóng cửa lại.

Một loạt động tác, rất trôi chảy, rất quen thuộc, cuối cùng treo một tấm biển ngừng buôn bán trước cửa. Dương Gian chợt mở miệng, âm thanh hơi lớn:

- Trương Vĩ, cậu chạy mau đi, những người này đang tìm cậu đó, trông bọn chúng rất giống với bọn bắt cóc tống tiền, chắc là thân phận phú nhị đại của cậu đã bị lộ rồi đó, lần này nguy hiểm đây.

- Hử?

Trương Vĩ đơ người một lát, cậu ta chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mà nghe được câu này của Dương Gian có chút là lạ? Chỉ một giây sau, mấy người kia lập tức xông đến. Trương Vĩ hoảng sợ có cẳng chạy.

- Con mẹ nó, mau báo cảnh sát nhanh, tôi chạy trước đây.

Một người chi chỉ vào Trương Vĩ, hô to:

- Đứng lại, không được chạy.

Thế nhưng một người đàn ông trung niên đã cản lại và nói:



- Không cần để ý đến tên kia, hắn ta không phải là Dương Gian, cậu ta mới đúng... Loại trò vặt này không cần lấy ra chơi cùng tôi, chỗ của tôi có tin tức của cậu.

Hình như là người cầm đầu của đám người này, nói xong ông ta cầm mấy tấm hình ném lên bàn, khung cảnh trong bức ảnh là ở trước cửa siêu thị.

Bên trong có hắn có Nghiêm Lực, Giang Diễm và đám người Lưu đội trưởng.

- Mấy người là ai?

Dương Gian cất điện thoại di động ở trong tay, nhìn qua.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống:

- Tên tôi là Ngô Phong, là giám đốc của một công ty bảo vệ, đây là danh thiếp của tôi, rất vui được biết cậu... Dương Gian.

Dương Gian nhìn qua tờ danh thiếp, ngoại trừ tên và số điện thoại ra thì không có gì hết, giống như đang che giấu tin tức của bản thân.

- Tìm tôi có chuyện gì?

Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ mục đích của bọn chúng nhưng Dương Gian vẫn tỏ ra không biết gì hết. Ngô Phong nhìn xung quanh quán café, thấy đám đàn em đã bao vây xung quanh và đã đuổi ra ngoài những người không liên qua như phục vụ hay khách hàng, ông ta mới nói:

- Trước tiên là muốn chúc mừng cậu đã trở thành Ngự Quỷ Nhân của thành phố Đại Xương, rất khó để nghĩ ra rằng trước đó cậu còn là học sinh cấp 3. Cậu rất đặc biệt, là một nhân tài hiếm có, có muốn làm việc ở công ty tôi không? Mỗi tháng tôi trả cậu 10 vạn tiền lương.

Dương Gian gật gật đầu:

- Được, nhưng trước tiên phải trả trước cho tôi ba tháng tiền lương.

Cái gì?

Lần này người bị sững sờ lại là Ngô Phong.

Lời nói của ông ta chỉ là để thăm dò Dương Gian mà thôi, xem thử mức độ hiểu biết của hắn đối với Ngự Quỷ Nhân ra sao, bản thân hắn có đủ thông minh và chín chắn hay không mà thôi, chứ thật ra ông ta không có ý định tuyển hắn làm nhân viên.

Dương Gian kinh thường:

- Sao vậy? Ông để cho tôi qua công ty ông làm việc, tiền lương cũng trả cao như thế mà không dám cho tôi ứng trước tiền lương hay sao? Vừa nhìn là biết mấy người là bọn lừa đảo.

Ngô Phong cười nói:

- Nếu cậu đến công ty tôi làm thì đừng nói là ba tháng, cho dù là một năm, tôi cũng sẽ cho cậu ứng.

Đấy sẽ là một chuyện khá nở mày nở mặt, nếu ông ta có thể mời một Ngự Quỷ Nhân về làm việc cho ông ta. Chẳng lẽ tên Dương Gian này chưa thấy tiền hay sao? Mới có mấy chục vạn mà đã đồng ý?

Xem ra tên này chỉ là học sinh cấp 3, chả có tý kinh nghiệm xã hội nào hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook