Chương 102: Diệt Cỏ Tận Gốc
Phật Tiền Tiến Hoa
11/11/2022
- Đã giải quyết xong mọi chuyện?
Nghiêm Lực nằm trên mặt đất, thấy đám người Hác Thiểu Văn biến mất thì có chút kinh ngạc, anh ta nghi ngờ hỏi Dương Gian.
- Chúa ơi, anh đừng hỏi nữa, anh cũng quá gà rồi, là ngự quỷ nhân mà lại để cho một đám người bình thường đóng trên mặt đất, còn nằm im chịu đựng, nếu để người khác biết anh là ngự quỷ nhân sẽ khiến cho chúng tôi mất mặt lắm đấy.
Dương Gian ngồi trên ghế sô pha cầm muỗng ăn trứng kỳ thú.
- Là vị Chocolate, anh có muốn ăn không?
Hăn cầm cái muỗng làm bằng nhựa plastic, xúc một miếng nhỏ cho vào miệng.
Nghiêm Lực nói.
- ... Cậu không thể thả tôi ra trước hay sao?
Dương Gian nhắm mắt lại và nói:
- Chờ một chút, chờ cho thứ trong người tôi an tĩnh lại đã, ai biết được khi chạm phải máu của anh nó có bị kích thích không?
Nhìn thì giống như hắn đang thưởng thức đồ ăn nhưng thực tế lại đang cảm nhận mấy con mắt trong cơ thể, bọn chúng đang nhúc nhích, có một cảm giác gì đó trỗi dậy trong lòng hắn. Loại cảm giác này... Là cảm giác lệ quỷ thức tỉnh.
Dương Gian liếc mắt nhìn mảnh báo đã bị rách toe toét.
- Mảnh báo màu đỏ đã không còn cò tác dụng mạnh nữa, trừ khi cướp được tờ báo màu đỏ từ tay con quỷ kia... Thế nhưng thật không hề dễ dàng khi muốn tìm thấy nó, hơn nữa nó đang ẩn nấp trong thành phố lớn như thế này, mà hắn cũng không dám chắc con quỷ kia có còn ở trong thành phố Đại Xương nữa không.
Mảnh báo màu đỏ rơi lả tả trên mặt đất, sau đó giống như tờ giấy bị đốt thành tro, biến mất hoàn toàn.
Mảnh báo chỉ là vật dẫn, lực lượng ẩn chứa ở trên nó mới là thứ áp chế mắt quỷ của hắn nhưng lực lượng lệ quỷ lưu lại trên mảnh báo này quá yếu nên sau khi dùng để áp chế mấy lần liền biến mất.
Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư:
“Xem ra Hác Thiểu Văn nói đúng, quỷ có thể áp chế một con quỷ khác... Tương tự như Nghiêm Lực có thể áp chế con quỷ không đầu, chỉ là không thể nào xác định được con quỷ nào mới có thể áp chế được.”
Trong lúc đang suy nghĩ, bất chợt hắn lại cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, đau đến xé tim, đau vào tận xương cốt. Ngực của hắn bị xé rách một đường, một con mắt màu đỏ xuất hiện, đây là con mắt thứ 7. Nghiêm Lực nhìn thấy hắn thống khổ như thế, trong lòng anh ta có chút hoảng sợ, vội vàng nói:
- Không phải là cậu sẽ bạo phát lúc này đấy chứ? Có muốn khôi phục thì cũng nên thả tôi ra trước đã chứ, tôi không muốn phải đối mặt với con quỷ trong người cậu đâu.
Lúc này, trên đầu Dương Gian đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa nói vừa thở gấp gáp:
- Tạm thời tôi không chết được... Chỉ là giới hạn mà tôi thiết lập trước đó đã bị đột phá, xem ra thời gian lệ quỷ khôi phục đã bị rút ngắn rất nhiều, dù không thể xác định nhưng chắc còn khoảng một tháng.
Quỷ có thể sinh ra quỷ vực đúng là rất khủng bố, hắn mới dùng quỷ vực mấy lần mà thôi? Dùng ngón tay cũng có thể đếm được nhưng chỉ dùng có mấy lần đã khiến mảnh báo màu đỏ hết tác dụng, hiện tại lại mọc thêm con mắt mới. Kế tiếp, tốc độ hồi phục chắc chắn sẽ tăng nhanh.
Nghiêm Lực có chút áy náy:
- Thật xin lỗi, nếu không phải do sai lầm của tôi thì cậu cũng không có xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Bởi vì anh ta mà Dương Gian dùng năng lực của hắn thêm một lần, Dương Gian lắc lư đứng dậy.
- Nói cái gì thế, không phải do anh đâu? Có đến chỗ này hay không đều là tôi quyết định, lớn rồi, cần phải chịu trách nhiệm với mọi hành động của bản thân.
Hắn cầm cây gậy cạy mấy cây đinh trên tay Nghiêm Lực.
- Hơn nữa, nếu tôi không tìm phiền phức thì phiền phức sẽ tự đến tìm tôi, giải quyết xong đám người Hác Thiểu Văn này cũng bớt đi được chút việc, nếu không chờ cho bọn chúng đến bắt người nhà của tôi để uy hiếp, chắc mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa...sẽ không chỉ có từng đó người chết đâu, chi bằng dứt khoát xử lý một chút thì hay hơn.
Sau khi rút cái đinh cuối cùng ra, Nghiêm Lực lập tức được tự do. Anh ta đứng lên.
- Tiếp theo cậu muốn làm gì?
Toàn thân anh ta chảy ra cả đống máu tươi, có điều sau đó miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Dương Gian liếc mắt nhìn anh ta một chút. Có lẽ đây là năng lực đặc thù của máu quỷ, không trách được Hác Thiểu Văn đánh nhiều như thế mà không giết được anh ta.
- Tôi muốn đi đến câu lạc bộ của anh quan sát, thuận tiện gọi mấy cuộc điện thoại.
Bất chợt Dương Gian cầm một chiếc điện thoại di động để trên bàn lên, là chiếc điện thoại của Hác Thiểu Văn.
- Ngoài ra...những tên nằm trong danh bạ của chiếc di động này, tôi sẽ không buông tha cho một ai, tôi muốn diệt cỏ tận gốc, tranh cho về sau đám người này lại gây bất lợi cho người nhà của tôi. Có núp dưới bùn thì tôi cũng phải lôi lên, có thể nằm trong danh bạ của điện thoại này đều là người có liên quan đến dạng làm ăn như thế này, ngay cả có vài người vô tội cũng không quan trọng. Thà giết lầm hơn bỏ sót, không giết chết mấy con côn trùng này thì người bị hại sẽ là người nhà chúng ta.
Sắc mặt Dương Gian càng ngày càng lạnh lùng, hai mắt lộ ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Nghiêm Lực kinh ngạc hỏi:
- Sao chúng ta có thể làm được chuyện này, lấy tình trạng hiện tại của chúng ta, có trời mới biết còn dùng lực lượng lệ quỷ được mấy lần.
Anh ta nhìn ra được, Dương Gian đã bị lệ quỷ anh hưởng nhưng anh ta lại không hề phản đối cách thức tàn bạo đó của Dương gian. Ai bảo Hác Thiểu Văn ra tay trước, hơn nữa chủ mưu còn chưa chết, mặc dù phương án thì tốt nhưng muốn thực hiện nó lại rất khó khăn.
Dương Gian nói:
- Trong 36 kế có một kế gọi là mượn đao giết người. Tôi biết một con quỷ khá khủng bố, tôi định cho con quỷ kia biết được số điện thoại của những người trong danh bạ, nếu như bọn chúng có thể tránh thoát được cuộc tập kích của con quỷ này, thì...coi như mạng bọn chúng lớn.
- Cậu nắm rõ quy luật hành động của con quỷ kia?
Dương Gian nói:
- Miễn cưỡng mà nói thì như thế.
Nghiêm Lực hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn Dương Gian. Anh ta không nghĩ tới Dương Gian còn có một chiêu như vậy, không chỉ sở hữu quỷ vực đáng sợ mà hắn còn có thể lợi dụng quỷ để làm việc.
- Nhưng điện thoại bị khóa rồi.
Dương Gian vừa ấn mở điện thoại, nó thông báo phải nhập mật khẩu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Gian nói:
- Không sao, vừa vặn tôi có quen biết một tiệm sửa chữa điện thoại, chắc chắn ông ta có thể mở ra được. Chuyện này tôi sẽ xử lý, anh liên lạc người mua đi.
Bất chợt, Nghiêm Lực nhắc nhở.
- Chờ chút, cậu định bán cái này đi sao? Lúc trước Hác Thiểu Văn đã nói rồi, nếu như có thể khống chế hai con quỷ cùng một lúc thì có thể kéo dài thời gian khôi phục. Chúng ta phải vất vả lắm mới bắt được con quỷ không đầu, vì sao lại không thử một chút?
Dương Gian nói:
- Trước đó tôi đã nghĩ đến rồi, tôi cũng không có ý định bán nó, cái tôi định bán là đồ giả. Đây không phải là để kiếm tiền mà muốn nhân dịp này tiếp xúc với một số thứ tôi không thể nào tiếp xúc được. Cách mà Hác Thiểu Văn nói ra rất chung chung, không rõ ràng. Không phải anh định dùng quỷ không đầu để thử đó chứ? Nếu lỡ con quỷ không đầu đoạt thân thể của anh, chỉ sợ lúc đó chẳng những thả con quỷ này ra mà còn cho nó thêm năng lực khống chế một con quỷ khác nữa, chả khác gì việc anh đang gián tiếp tạo ra một con quỷ khủng bố.
Nghiêm Lực nằm trên mặt đất, thấy đám người Hác Thiểu Văn biến mất thì có chút kinh ngạc, anh ta nghi ngờ hỏi Dương Gian.
- Chúa ơi, anh đừng hỏi nữa, anh cũng quá gà rồi, là ngự quỷ nhân mà lại để cho một đám người bình thường đóng trên mặt đất, còn nằm im chịu đựng, nếu để người khác biết anh là ngự quỷ nhân sẽ khiến cho chúng tôi mất mặt lắm đấy.
Dương Gian ngồi trên ghế sô pha cầm muỗng ăn trứng kỳ thú.
- Là vị Chocolate, anh có muốn ăn không?
Hăn cầm cái muỗng làm bằng nhựa plastic, xúc một miếng nhỏ cho vào miệng.
Nghiêm Lực nói.
- ... Cậu không thể thả tôi ra trước hay sao?
Dương Gian nhắm mắt lại và nói:
- Chờ một chút, chờ cho thứ trong người tôi an tĩnh lại đã, ai biết được khi chạm phải máu của anh nó có bị kích thích không?
Nhìn thì giống như hắn đang thưởng thức đồ ăn nhưng thực tế lại đang cảm nhận mấy con mắt trong cơ thể, bọn chúng đang nhúc nhích, có một cảm giác gì đó trỗi dậy trong lòng hắn. Loại cảm giác này... Là cảm giác lệ quỷ thức tỉnh.
Dương Gian liếc mắt nhìn mảnh báo đã bị rách toe toét.
- Mảnh báo màu đỏ đã không còn cò tác dụng mạnh nữa, trừ khi cướp được tờ báo màu đỏ từ tay con quỷ kia... Thế nhưng thật không hề dễ dàng khi muốn tìm thấy nó, hơn nữa nó đang ẩn nấp trong thành phố lớn như thế này, mà hắn cũng không dám chắc con quỷ kia có còn ở trong thành phố Đại Xương nữa không.
Mảnh báo màu đỏ rơi lả tả trên mặt đất, sau đó giống như tờ giấy bị đốt thành tro, biến mất hoàn toàn.
Mảnh báo chỉ là vật dẫn, lực lượng ẩn chứa ở trên nó mới là thứ áp chế mắt quỷ của hắn nhưng lực lượng lệ quỷ lưu lại trên mảnh báo này quá yếu nên sau khi dùng để áp chế mấy lần liền biến mất.
Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư:
“Xem ra Hác Thiểu Văn nói đúng, quỷ có thể áp chế một con quỷ khác... Tương tự như Nghiêm Lực có thể áp chế con quỷ không đầu, chỉ là không thể nào xác định được con quỷ nào mới có thể áp chế được.”
Trong lúc đang suy nghĩ, bất chợt hắn lại cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, đau đến xé tim, đau vào tận xương cốt. Ngực của hắn bị xé rách một đường, một con mắt màu đỏ xuất hiện, đây là con mắt thứ 7. Nghiêm Lực nhìn thấy hắn thống khổ như thế, trong lòng anh ta có chút hoảng sợ, vội vàng nói:
- Không phải là cậu sẽ bạo phát lúc này đấy chứ? Có muốn khôi phục thì cũng nên thả tôi ra trước đã chứ, tôi không muốn phải đối mặt với con quỷ trong người cậu đâu.
Lúc này, trên đầu Dương Gian đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa nói vừa thở gấp gáp:
- Tạm thời tôi không chết được... Chỉ là giới hạn mà tôi thiết lập trước đó đã bị đột phá, xem ra thời gian lệ quỷ khôi phục đã bị rút ngắn rất nhiều, dù không thể xác định nhưng chắc còn khoảng một tháng.
Quỷ có thể sinh ra quỷ vực đúng là rất khủng bố, hắn mới dùng quỷ vực mấy lần mà thôi? Dùng ngón tay cũng có thể đếm được nhưng chỉ dùng có mấy lần đã khiến mảnh báo màu đỏ hết tác dụng, hiện tại lại mọc thêm con mắt mới. Kế tiếp, tốc độ hồi phục chắc chắn sẽ tăng nhanh.
Nghiêm Lực có chút áy náy:
- Thật xin lỗi, nếu không phải do sai lầm của tôi thì cậu cũng không có xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Bởi vì anh ta mà Dương Gian dùng năng lực của hắn thêm một lần, Dương Gian lắc lư đứng dậy.
- Nói cái gì thế, không phải do anh đâu? Có đến chỗ này hay không đều là tôi quyết định, lớn rồi, cần phải chịu trách nhiệm với mọi hành động của bản thân.
Hắn cầm cây gậy cạy mấy cây đinh trên tay Nghiêm Lực.
- Hơn nữa, nếu tôi không tìm phiền phức thì phiền phức sẽ tự đến tìm tôi, giải quyết xong đám người Hác Thiểu Văn này cũng bớt đi được chút việc, nếu không chờ cho bọn chúng đến bắt người nhà của tôi để uy hiếp, chắc mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa...sẽ không chỉ có từng đó người chết đâu, chi bằng dứt khoát xử lý một chút thì hay hơn.
Sau khi rút cái đinh cuối cùng ra, Nghiêm Lực lập tức được tự do. Anh ta đứng lên.
- Tiếp theo cậu muốn làm gì?
Toàn thân anh ta chảy ra cả đống máu tươi, có điều sau đó miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Dương Gian liếc mắt nhìn anh ta một chút. Có lẽ đây là năng lực đặc thù của máu quỷ, không trách được Hác Thiểu Văn đánh nhiều như thế mà không giết được anh ta.
- Tôi muốn đi đến câu lạc bộ của anh quan sát, thuận tiện gọi mấy cuộc điện thoại.
Bất chợt Dương Gian cầm một chiếc điện thoại di động để trên bàn lên, là chiếc điện thoại của Hác Thiểu Văn.
- Ngoài ra...những tên nằm trong danh bạ của chiếc di động này, tôi sẽ không buông tha cho một ai, tôi muốn diệt cỏ tận gốc, tranh cho về sau đám người này lại gây bất lợi cho người nhà của tôi. Có núp dưới bùn thì tôi cũng phải lôi lên, có thể nằm trong danh bạ của điện thoại này đều là người có liên quan đến dạng làm ăn như thế này, ngay cả có vài người vô tội cũng không quan trọng. Thà giết lầm hơn bỏ sót, không giết chết mấy con côn trùng này thì người bị hại sẽ là người nhà chúng ta.
Sắc mặt Dương Gian càng ngày càng lạnh lùng, hai mắt lộ ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Nghiêm Lực kinh ngạc hỏi:
- Sao chúng ta có thể làm được chuyện này, lấy tình trạng hiện tại của chúng ta, có trời mới biết còn dùng lực lượng lệ quỷ được mấy lần.
Anh ta nhìn ra được, Dương Gian đã bị lệ quỷ anh hưởng nhưng anh ta lại không hề phản đối cách thức tàn bạo đó của Dương gian. Ai bảo Hác Thiểu Văn ra tay trước, hơn nữa chủ mưu còn chưa chết, mặc dù phương án thì tốt nhưng muốn thực hiện nó lại rất khó khăn.
Dương Gian nói:
- Trong 36 kế có một kế gọi là mượn đao giết người. Tôi biết một con quỷ khá khủng bố, tôi định cho con quỷ kia biết được số điện thoại của những người trong danh bạ, nếu như bọn chúng có thể tránh thoát được cuộc tập kích của con quỷ này, thì...coi như mạng bọn chúng lớn.
- Cậu nắm rõ quy luật hành động của con quỷ kia?
Dương Gian nói:
- Miễn cưỡng mà nói thì như thế.
Nghiêm Lực hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn Dương Gian. Anh ta không nghĩ tới Dương Gian còn có một chiêu như vậy, không chỉ sở hữu quỷ vực đáng sợ mà hắn còn có thể lợi dụng quỷ để làm việc.
- Nhưng điện thoại bị khóa rồi.
Dương Gian vừa ấn mở điện thoại, nó thông báo phải nhập mật khẩu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Gian nói:
- Không sao, vừa vặn tôi có quen biết một tiệm sửa chữa điện thoại, chắc chắn ông ta có thể mở ra được. Chuyện này tôi sẽ xử lý, anh liên lạc người mua đi.
Bất chợt, Nghiêm Lực nhắc nhở.
- Chờ chút, cậu định bán cái này đi sao? Lúc trước Hác Thiểu Văn đã nói rồi, nếu như có thể khống chế hai con quỷ cùng một lúc thì có thể kéo dài thời gian khôi phục. Chúng ta phải vất vả lắm mới bắt được con quỷ không đầu, vì sao lại không thử một chút?
Dương Gian nói:
- Trước đó tôi đã nghĩ đến rồi, tôi cũng không có ý định bán nó, cái tôi định bán là đồ giả. Đây không phải là để kiếm tiền mà muốn nhân dịp này tiếp xúc với một số thứ tôi không thể nào tiếp xúc được. Cách mà Hác Thiểu Văn nói ra rất chung chung, không rõ ràng. Không phải anh định dùng quỷ không đầu để thử đó chứ? Nếu lỡ con quỷ không đầu đoạt thân thể của anh, chỉ sợ lúc đó chẳng những thả con quỷ này ra mà còn cho nó thêm năng lực khống chế một con quỷ khác nữa, chả khác gì việc anh đang gián tiếp tạo ra một con quỷ khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.