Chương 249: Điều Kiện
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
- Cậu...sẽ đến cứu tôi đúng không? Lúc trước chúng ta đã ước định rồi đó, tôi làm việc cho cậu, còn cậu bảo vệ an toàn cho tôi đấy nhé. Tôi xin cậu, cậu nhớ tới nhé, tôi chờ cậu.
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ cố gắng.
Giọng nói của Giang Diễm vẫn còn có chút run rẩy.
- Được rồi, tôi yêu cậu, yêu yêu yêu lắm.
A, đúng là con gái.
Dương Gian có chút nóng nảy cúp điện thoại, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Hắn không nghĩ đến Giang Diễm chỉ lái xe đi ngang qua trung tâm thành phố thôi mà cũng bị cuốn vào chuyện này, đây chính là đang kiếm chuyện cho hắn làm đây mà.
"Mặc dù thời cơ xuất hiện của chuyện linh dị lần này không hề tệ, nhưng vị trí lại quá kém. Đoạn đường này lại là con đường huyết mạch của trung tâm thành phố, người xe qua lại rất nhiều. Không trách được Triệu Kiến Quốc lại bảo là chuyện này ảnh hưởng rất lớn, còn mấy trăm người dân bị cuốn vào chuyện này, có lẽ cũng là do xui xẻo đi."
"Nếu giờ mà mình bỏ mặc Giang Diễm, không quan tâm đến chị ta thì có chút hơi quá, dù sao lúc trước mình cũng đã hứa với chị ta là sẽ đảm bảo an toàn cho chị ta rồi. Hơn nữa mấy ngày hôm nay, chị ta cũng xử lý khá nhiều chuyện cho mình, tiếp đó mình cũng cần chị ta để làm ăn với Trương Hiển Quý nữa."
Dương Gian đắn đo một hồi, sau đó mới quyết định, hắn lập tức cầm điện thoại di động định vị vệ tinh:
- Alo, Triệu Kiến Quốc phải không?
Triệu Kiến Quốc lập tức nói, dường như anh ta đang túc trực ở bên cạnh điện thoại.
- Là tôi đây, cậu suy nghĩ như thế nào rồi?
Dương Gian nói:
- Tôi có thể đi vào đó một chuyến để cứu người, nhưng chỉ cứu người mà thôi. Còn việc có thể cứu ra bao nhiêu người hay trong đó có cứu ra được vị Cảnh sát Quốc tế nào hay không thì tôi không dám đảm bảo đâu.
Triệu Kiến Quốc nói, giọng anh ta đã có chút kích động.
- Cảm ơn, cảm ơn cậu.
Dương Gian nói:
- Anh đừng có cao hứng sớm quá như vậy, hiện tại tôi vẫn chưa được tính là Cảnh sát Quốc tế, cho nên nhiệm vụ này chỉ được coi là yêu cầu của cá nhân anh nên tôi sẽ có điều kiện.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Có điều kiện gì thì cậu cứ đưa ra.
Dương Gian nói:
- Tôi muốn đặc quyền của Cảnh sát Quốc tế ở thành phố Đại Xương.
Triệu Kiến Quốc lặng người một lát, sau đó nói:
- Sau chuyện linh dị lần này, khả năng hi sinh của Triệu Khai Minh là rất cao. Đến lúc đó cậu chính là Cảnh sát Quốc tế đời tiếp theo của thành phố Đại Xương rồi, hiện tại cậu còn vẽ vời chuyện này làm gì cho thêm chuyện nữa.
Dương Gian nói:
- Cách thức điều hành, ra quyết định của hệ thống chỉ huy các anh khiến cho tôi phải đau đầu, tôi còn cố kỵ việc tiếp nhận chức vụ.
Trên thực tế, điều kiện mà hắn đưa ra có tồn tại hai lỗ hổng để hắn lách qua.
Thứ nhất, nếu sau chuyện này mà Triệu Khai Minh chết, khi đó hắn có thể thoát khỏi việc bị tổng bộ cưỡng ép an bài tiếp nhận chức vụ hay đi xử lý những chuyện linh dị cỡ lớn. Bởi vì hiện tại nhân lực ở trong thành phố Đại Xương có thể nói là khan hiếm vô cùng.
Còn thứ hai, nếu Triệu Khai Minh không chết, như vậy hắn cũng có thể có được địa vị giống như giống như Triệu Khai Minh, đồng thời cũng tránh được việc tên kia sẽ cưỡng ép chỉ huy hắn, đây chính là một việc mà tiện cả đôi đường.
Triệu Kiến Quốc lập tức liền hiểu được ý tứ của Dương Gian.
- Cho nên, chuyện này có thể nói là...cậu muốn quyền lực nhưng cậu không muốn gánh trách nhiệm?
Dương Gian nói:
- Ý của tôi cũng không khác suy nghĩ của anh là mấy. Nhưng mà tôi phải đính chính câu phía sau của anh một chút. Công lao trên hồ sơ của tôi không phải không có nên anh không thể nói là tôi không gánh trách nhiệm như vậy được.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Mặc dù như vậy, đây là yêu cầu mà chưa bao giờ có tiền lệ.
Dương Gian không có ý định trò chuyện nhiều, hắn lập tức cúp điện thoại.
- Mười phút, tôi cho anh 10 phút, sau đó thứ tôi cần là một câu trả lời chắc chắn, nếu được thì tôi sẽ lập tức cứu người, còn không... Thôi nhé, anh cứ bàn bạc đi, tôi cúp máy đây.
Trong phòng liên lạc, Lưu Tiểu Vũ đang xem xét vị trí của Dương Gian dựa trên điện thoại vệ tinh.
- Dương Gian đã cúp điện thoại, từ trên bản đồ vệ tinh cho thấy vị trí của cậu ta đang ở trung tâm thành phố Đại Xương. Đội trưởng, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Triệu Kiến Quốc nhắm mắt, anh ta nói:
- Còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể hướng lên cấp trên để xin chỉ thị thôi. Đây là chuyện của phân khu Châu Á, không cần phải trưng cầu ý kiến của cục Cảnh sát Quốc tế. Nếu cấp trên đáp ứng thì tôi cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của Dương Gian, còn không thì tôi đành bất lức mà thôi.
Anh ta lập tức lấy điện thoại riêng của anh ta, sau đó gửi tin nhắn. Trong vòng 5 phút, Triệu Kiến Quốc đã đạt được sự chấp thuận của cấp trên.
"Công việc đặc thì nên cần phải sử dụng những thủ đoạn đặc thù để xử lý, tôi đã nhìn qua tư liệu của Dương Gian, mọi phương diện của cậu ta đều rất xuất sắc. Chỉ tính riêng chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cậu ta đã lập công lao rất lớn rồi. Việc đó đã thúc đẩy nghiên cứu của giáo sư Vương, có thể đáp ứng điều kiện của cậu ta. Một thành phố còn phân chi Thị trưởng và Phó thị trưởng nữa mà, như vậy sao Cảnh sát lại không thể chứ, thêm một vị Cảnh sát Quốc tế chính là một việc tốt. Hơn nữa, hiệp ước tinh thần của Triệu Khai Minh lại rất kém cỏi, nếu có Dương Gian để bù vào chỗ đó lại càng tốt. Nếu sau chuyện linh dị này mà Triệu Khai Minh hi sinh, thì Dương Gian cũng chính là Cảnh sát đời tiếp theo thôi? Rất vừa vặn, chuyện này không có lý gì mà không đồng ý cả."
Sau khi nhận được chấp thuận của cấp trên, Triệu Kiến Quốc có chút vui mừng, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Dương Gian, đồng ý điều kiện của hắn.
- Được rồi, tôi đã biết rồi, tôi đang lái xe đến hiện trường đây.
Mặt của Dương Gian không chút biểu hiện nào, hắn cúp điện thoại. Hắn biết chắc chắn Triệu Kiến Quốc sẽ phải đáp ứng yêu cầu của hắn, bởi vì anh ta không còn lựa chọn nào khác. Thế nhưng chuyện này đối với Dương Gian cũng không hề lỗ.
Về đặc quyền của Cảnh sát Quốc tế, có thể tạm thời bỏ qua một bên, chỉ riêng 100 cân vàng thôi là đã đủ rồi, hắn cũng có thể nhân lúc này đi vào cứu Giang Diễm ra, còn cứu thêm được người nào đó nữa thì càng tốt.
Hắn quay đầu xe lại, sau đó nhanh chóng lao nhanh đến đích.
Trước đó, Dương Gian móc từ trong tủ đựng của xe ra một cái hộp hình chữ nhật có màu vàng kim.
Mở ra nhìn qua là một cây nến màu đỏ tươi, nó tỏa ra một thứ khí tức quỷ dị, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi thi thối.
Quỷ nến!!!!
Đây chính là tên mà giáo sư Vương đã đặt cho thứ này. Sau khi đốt quỷ nến, nó sẽ tạo nên một vùng an toàn trước khi bị dập tắt.
Dương Gian lẩm bẩm:
- An toàn là trên hết, mang nó theo.
Nếu hắn không chuẩn bị một chút thì sao có can đảm để đối mặt với ông lão kia được.
- Dừng xe!
Ở phía trước con đường có đặt mấy vật cản, có một vài người cảnh sát giao thông đang đứng tuần tra, đồng thời ra hiệu cho hắn quay đầu xe lại.
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ cố gắng.
Giọng nói của Giang Diễm vẫn còn có chút run rẩy.
- Được rồi, tôi yêu cậu, yêu yêu yêu lắm.
A, đúng là con gái.
Dương Gian có chút nóng nảy cúp điện thoại, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Hắn không nghĩ đến Giang Diễm chỉ lái xe đi ngang qua trung tâm thành phố thôi mà cũng bị cuốn vào chuyện này, đây chính là đang kiếm chuyện cho hắn làm đây mà.
"Mặc dù thời cơ xuất hiện của chuyện linh dị lần này không hề tệ, nhưng vị trí lại quá kém. Đoạn đường này lại là con đường huyết mạch của trung tâm thành phố, người xe qua lại rất nhiều. Không trách được Triệu Kiến Quốc lại bảo là chuyện này ảnh hưởng rất lớn, còn mấy trăm người dân bị cuốn vào chuyện này, có lẽ cũng là do xui xẻo đi."
"Nếu giờ mà mình bỏ mặc Giang Diễm, không quan tâm đến chị ta thì có chút hơi quá, dù sao lúc trước mình cũng đã hứa với chị ta là sẽ đảm bảo an toàn cho chị ta rồi. Hơn nữa mấy ngày hôm nay, chị ta cũng xử lý khá nhiều chuyện cho mình, tiếp đó mình cũng cần chị ta để làm ăn với Trương Hiển Quý nữa."
Dương Gian đắn đo một hồi, sau đó mới quyết định, hắn lập tức cầm điện thoại di động định vị vệ tinh:
- Alo, Triệu Kiến Quốc phải không?
Triệu Kiến Quốc lập tức nói, dường như anh ta đang túc trực ở bên cạnh điện thoại.
- Là tôi đây, cậu suy nghĩ như thế nào rồi?
Dương Gian nói:
- Tôi có thể đi vào đó một chuyến để cứu người, nhưng chỉ cứu người mà thôi. Còn việc có thể cứu ra bao nhiêu người hay trong đó có cứu ra được vị Cảnh sát Quốc tế nào hay không thì tôi không dám đảm bảo đâu.
Triệu Kiến Quốc nói, giọng anh ta đã có chút kích động.
- Cảm ơn, cảm ơn cậu.
Dương Gian nói:
- Anh đừng có cao hứng sớm quá như vậy, hiện tại tôi vẫn chưa được tính là Cảnh sát Quốc tế, cho nên nhiệm vụ này chỉ được coi là yêu cầu của cá nhân anh nên tôi sẽ có điều kiện.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Có điều kiện gì thì cậu cứ đưa ra.
Dương Gian nói:
- Tôi muốn đặc quyền của Cảnh sát Quốc tế ở thành phố Đại Xương.
Triệu Kiến Quốc lặng người một lát, sau đó nói:
- Sau chuyện linh dị lần này, khả năng hi sinh của Triệu Khai Minh là rất cao. Đến lúc đó cậu chính là Cảnh sát Quốc tế đời tiếp theo của thành phố Đại Xương rồi, hiện tại cậu còn vẽ vời chuyện này làm gì cho thêm chuyện nữa.
Dương Gian nói:
- Cách thức điều hành, ra quyết định của hệ thống chỉ huy các anh khiến cho tôi phải đau đầu, tôi còn cố kỵ việc tiếp nhận chức vụ.
Trên thực tế, điều kiện mà hắn đưa ra có tồn tại hai lỗ hổng để hắn lách qua.
Thứ nhất, nếu sau chuyện này mà Triệu Khai Minh chết, khi đó hắn có thể thoát khỏi việc bị tổng bộ cưỡng ép an bài tiếp nhận chức vụ hay đi xử lý những chuyện linh dị cỡ lớn. Bởi vì hiện tại nhân lực ở trong thành phố Đại Xương có thể nói là khan hiếm vô cùng.
Còn thứ hai, nếu Triệu Khai Minh không chết, như vậy hắn cũng có thể có được địa vị giống như giống như Triệu Khai Minh, đồng thời cũng tránh được việc tên kia sẽ cưỡng ép chỉ huy hắn, đây chính là một việc mà tiện cả đôi đường.
Triệu Kiến Quốc lập tức liền hiểu được ý tứ của Dương Gian.
- Cho nên, chuyện này có thể nói là...cậu muốn quyền lực nhưng cậu không muốn gánh trách nhiệm?
Dương Gian nói:
- Ý của tôi cũng không khác suy nghĩ của anh là mấy. Nhưng mà tôi phải đính chính câu phía sau của anh một chút. Công lao trên hồ sơ của tôi không phải không có nên anh không thể nói là tôi không gánh trách nhiệm như vậy được.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Mặc dù như vậy, đây là yêu cầu mà chưa bao giờ có tiền lệ.
Dương Gian không có ý định trò chuyện nhiều, hắn lập tức cúp điện thoại.
- Mười phút, tôi cho anh 10 phút, sau đó thứ tôi cần là một câu trả lời chắc chắn, nếu được thì tôi sẽ lập tức cứu người, còn không... Thôi nhé, anh cứ bàn bạc đi, tôi cúp máy đây.
Trong phòng liên lạc, Lưu Tiểu Vũ đang xem xét vị trí của Dương Gian dựa trên điện thoại vệ tinh.
- Dương Gian đã cúp điện thoại, từ trên bản đồ vệ tinh cho thấy vị trí của cậu ta đang ở trung tâm thành phố Đại Xương. Đội trưởng, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Triệu Kiến Quốc nhắm mắt, anh ta nói:
- Còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể hướng lên cấp trên để xin chỉ thị thôi. Đây là chuyện của phân khu Châu Á, không cần phải trưng cầu ý kiến của cục Cảnh sát Quốc tế. Nếu cấp trên đáp ứng thì tôi cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của Dương Gian, còn không thì tôi đành bất lức mà thôi.
Anh ta lập tức lấy điện thoại riêng của anh ta, sau đó gửi tin nhắn. Trong vòng 5 phút, Triệu Kiến Quốc đã đạt được sự chấp thuận của cấp trên.
"Công việc đặc thì nên cần phải sử dụng những thủ đoạn đặc thù để xử lý, tôi đã nhìn qua tư liệu của Dương Gian, mọi phương diện của cậu ta đều rất xuất sắc. Chỉ tính riêng chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cậu ta đã lập công lao rất lớn rồi. Việc đó đã thúc đẩy nghiên cứu của giáo sư Vương, có thể đáp ứng điều kiện của cậu ta. Một thành phố còn phân chi Thị trưởng và Phó thị trưởng nữa mà, như vậy sao Cảnh sát lại không thể chứ, thêm một vị Cảnh sát Quốc tế chính là một việc tốt. Hơn nữa, hiệp ước tinh thần của Triệu Khai Minh lại rất kém cỏi, nếu có Dương Gian để bù vào chỗ đó lại càng tốt. Nếu sau chuyện linh dị này mà Triệu Khai Minh hi sinh, thì Dương Gian cũng chính là Cảnh sát đời tiếp theo thôi? Rất vừa vặn, chuyện này không có lý gì mà không đồng ý cả."
Sau khi nhận được chấp thuận của cấp trên, Triệu Kiến Quốc có chút vui mừng, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Dương Gian, đồng ý điều kiện của hắn.
- Được rồi, tôi đã biết rồi, tôi đang lái xe đến hiện trường đây.
Mặt của Dương Gian không chút biểu hiện nào, hắn cúp điện thoại. Hắn biết chắc chắn Triệu Kiến Quốc sẽ phải đáp ứng yêu cầu của hắn, bởi vì anh ta không còn lựa chọn nào khác. Thế nhưng chuyện này đối với Dương Gian cũng không hề lỗ.
Về đặc quyền của Cảnh sát Quốc tế, có thể tạm thời bỏ qua một bên, chỉ riêng 100 cân vàng thôi là đã đủ rồi, hắn cũng có thể nhân lúc này đi vào cứu Giang Diễm ra, còn cứu thêm được người nào đó nữa thì càng tốt.
Hắn quay đầu xe lại, sau đó nhanh chóng lao nhanh đến đích.
Trước đó, Dương Gian móc từ trong tủ đựng của xe ra một cái hộp hình chữ nhật có màu vàng kim.
Mở ra nhìn qua là một cây nến màu đỏ tươi, nó tỏa ra một thứ khí tức quỷ dị, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi thi thối.
Quỷ nến!!!!
Đây chính là tên mà giáo sư Vương đã đặt cho thứ này. Sau khi đốt quỷ nến, nó sẽ tạo nên một vùng an toàn trước khi bị dập tắt.
Dương Gian lẩm bẩm:
- An toàn là trên hết, mang nó theo.
Nếu hắn không chuẩn bị một chút thì sao có can đảm để đối mặt với ông lão kia được.
- Dừng xe!
Ở phía trước con đường có đặt mấy vật cản, có một vài người cảnh sát giao thông đang đứng tuần tra, đồng thời ra hiệu cho hắn quay đầu xe lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.