Chương 175: Giao Phong
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Xe quân dụng được bọc thép trông rất to lớn, rất mạnh mẽ, kiên cố, đạn không thể nào bắn thủng được nó. Ngoại trừ nó yếu hơn xe tăng ra thì ngay cả xe tải cở nhỏ cũng không cách nào so với nó nhưng lúc này chiếc xe đó lại lao thẳng đến trước mặt Dương Gian, giống như một con dã thú, nếu bị nó đụng một cái chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, không cần đưa đi bệnh viện làm gì cho tốn tiền, ra thẳng tiệm quan tài lo hậu sự luôn đi.
Nhưng ngay lúc này, chiếc xe này đột nhiên quẹo sang một bên, sau đó đụng thẳng vào một hàng cây khiến chúng bị chèn ép sắp gãy, cũng ngay lúc ấy, chiếc xe dừng lại.
- Ầm!
Cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, sắc mặt âm trầm bước ra, đây chính là Cảnh sát Quốc tế đương nhiệm của thành phố Đại Xương, Triệu Khai Minh.
Sau khi đi xuống xe, Triệu Khai Minh cũng không hề để ý đến vụ án ở sau lưng mà đi thẳng đến trước mặt Dương Gian.
- Dương Gian, lá gan của cậu thật lớn, tôi lái xe thẳng về phía cậu, cậu còn không tránh ra, nếu không phải tôi đánh tay lái kịp thời, có lẽ cậu chính là ngự quỷ nhân đầu tiên trên thế giới bị xe đụng chết. Ha ha, tôi nói giỡn đấy, cậu không có để bụng chứ.
Dương Gian híp mắt nhìn thẳng vào Triệu Khai Minh, ánh mắt của hắn tỏ rõ địch ý.
- Không có việc gì, anh cứ đụng thẳng là được, con người tôi luôn sảng khoái, bao dung. Lúc nãy có người còn khen tôi vì đức tính tốt đẹp này đó. Anh chỉ đụng tôi một chút thôi mà, tôi không để ý đến đâu, dù sao chết một cái là xong luôn, còn gì đâu mà cừu với hận nữa chứ.
Đương nhiên, nguyên nhân gây ra thù oán giữa hai người chính là do lời mời chào của Triệu Khai Minh trước khi Dương Gian tới thôn Hoàng Cương, lúc đó hắn ta mời chào không được nên hiện tại bắt đầu có ý nghĩ trừ khử Dương Gian. Điều này không vì lý do gì khác, đơn giản là vì hắn có đủ khả năng để uy hiếp đến chức vụ cảnh sát của hắn ta.
Triệu Khai Minh vẫn cười nói như chưa xảy ra chuyện gì:
- Ha ha, Dương Gian, tôi phải chúc mừng cậu, thế mà cậu còn sống trở về từ thôn Hoàng Cương. Lúc trước tôi cũng đã nói qua, nếu cậu còn sống thì tôi sẽ mời cậu ăn lẩu, sao, được không, ngày nào cậu rảnh?
Chỉ là nụ cười của hắn ta dần trở nên khá lạnh lùng, thần thái tỏ rõ sự vô tình.
Dương Gian đáp:
- Không cần phải cầu kỳ thế đâu, tôi thấy hay ngày nào là đám tang của anh, chắc lúc đó tôi sẽ rảnh, vì khi ấy tôi sẽ bỏ chút thời gian để đến thăm anh hay ngày đó anh mời tôi ăn đi.
Nụ cười trên mặt Triệu Khai Minh lập tức biến đổi, trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, hắn ta dùng giọng điệu vừa uy hiếp vừa cảnh cáo nói với Dương Gian.
- Khi nói chuyện với một vị Cảnh sát Quốc tế, cậu phải học cách khách khí một chút.
Dương Gian hỏi ngược lại:
- Là vì anh quá khách khí nên mới thấy tôi không khách khí thôi. Anh đã khách khí khi lái xe đến để đụng tôi, chẳng lẽ tôi chỉ nói mấy câu cảnh sát Quốc tế không chịu nổi rồi sao?
Sắc mặt âm trầm của Triệu Khai Minh lại biến đổi, bất chợt cười cười và nói:
- Cậu nói đúng lắm, lúc này là do tôi sai, tôi xin lỗi cậu. Cậu nhìn thấy tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy chắc sẽ hãnh diện lắm nhỉ. Ngày mốt thì sao? Ngày mốt tôi được nghỉ, mời cậu đi ăn lẩu được không? Giữa hai chúng ta cũng cần nói với nhau vào chuyện nhỉ, phải hóa giải những ma sát nhỏ lúc trước giữa hai chúng ta, cùng bàn bạc về vấn đề trị an của thành phố Đại Xương. Tôi chỉ là người ngoài đến đây nên có một vài chuyện còn chưa thể rõ lắm. Đôi lúc còn phải nhờ cậy đến người địa phương như cậu, nếu không, đến lúc đó có chuyện gì tôi không thể giải quyết được thì trị an của thành phố Đại Xương sẽ trở nên bất ổn, tôi chịu không nổi trách nhiệm đó đâu.
Tên chết tiệt này muốn dùng sự an toàn của thành phố Đạo Xương để uy hiếp hắn, thế nhưng sắc mặt Dương Gian vẫn không thay đổi chút nào:
- Ngày mốt tôi không rảnh, chính anh tự đi ăn thì hơn, với lại, chẳng lẽ anh nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi lại định cho qua chuyện lúc nãy? Nếu hai chữ xin lỗi mà có tác dụng đến vậy thì quốc gia cần gì phải ban hành nhiều luật, xây dụng nhiều hình phạt như vậy làm gì?
Triệu Khai Minh đưa hai tay ra, tỏ ra bộ dạng hắn ta vô tội:
- Vậy cậu muốn gì? Nói xem tôi có thể làm được hay không, tôi thật sự hi vọng muốn cùng với cậu một nụ cười xóa hết ân oán.
Dương Gian trở nên nghiêm túc:
- Lần này tôi đến thôn Hoàng Cương có mang ra một loại đặc sản, tôi tin tưởng anh sẽ thích nó, nêys anh không ngại thì quay đầu ra sau lưng để nhận nó là được.
Hả?
Bất chợt, Triệu Khai Minh cảm giác được có cái gì đó, hắn ta lập tức phát hiện ra có một cái bóng màu đen đang chậm rãi đứng lên từ dưới chân của hắn ta, đây không phải là cái bóng.
Sau một giây, một bàn tay đen nhánh đột nhiên chụp lấy mắt cá chân của hắn ta.
Triệu Khai Minh lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo, âm u, cứ như chân của hắn ta đang bị một cỗ thi thể túm lấy vậy.
- Cạch!
Một âm thanh giống như xếp gỗ vang lên, chân hắn ta bị cái bóng gỡ xuống, sau đó cả người hắn ta bị mất thăng bằng, lảo đảo một cái và ngã nhào trên mặt đất. Cái bóng không đầu màu đen nhanh chóng thu lại, sau cùng biến mất dưới chân của Dương Gian, trở lại làm một cái bóng của hắn.
Một cái chân lập tức rơi xuống đất.
- Dương Gian.
Trong nháy mắt Triệu Khai Minh trở nên nổi giận, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Gian.
- Cậu muốn chết hay sao?
Hắn ta không thể nào nghĩ ra được tên Dương Gian này đột nhiên lại dám ra tay với hắn ta, hơn nữa hắn còn dám sử dụng lực lượng lệ quỷ.
Dương Gian cũng tỏ ra bộ dạng vô tội nhìn hắn ta:
- Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, chuyện này không liên quan gì đến chuyện của hai chúng ta hết, không biết vì sao thứ này lại không chịu sự khống chế của tôi, không phải là do tôi cố ý đâu, thật đấy, tôi không hề cố ý chút nào nên anh đừng trách tôi nhé. Không thì như thế này vậy, tôi xin lỗi anh, được không? Lúc nãy là lỗi của tôi, tôi thật sự xin lỗi anh, chắc anh sẽ tha thứ cho tôi chứ? Đúng không? Tôi cũng muốn hòa thuận với anh, rất muốn dùng một nụ cười để xóa bỏ mọi ân oán giữa hai ta, cùng đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau. Ngày mốt tôi không rảnh nhưng mà ngay mai tôi lại rảnh, nếu không ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé? Mọi người cùng ăn cơm với nhau để hóa giải hiểu lầm, được không?
Toàn bộ lời nói lúc nãy của Triệu Khai Minh được Dương Gian đảo ngược lại. Hiện tại người chịu thiệt thòi là Triệu Khai Minh, còn người xin lỗi lại là Dương Gian.
Muốn dùng một nụ cười để xóa bỏ mọi ân oán?
Xóa cái rắm ấy.
Người chịu thiệt thòi không phải anh ta, anh ta nói gì chả được. Hiện tại hay rồi, anh ta đã là người chịu thiệt thòi, giờ nhìn xem Triệu Khai Minh anh còn có thể cười nổi nữa không.
Đương nhiên lúc này Triệu Khai Minh không thể nào cười nổi được nữa, sắc mặt hắn ta đã trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Nhưng ngay lúc này, chiếc xe này đột nhiên quẹo sang một bên, sau đó đụng thẳng vào một hàng cây khiến chúng bị chèn ép sắp gãy, cũng ngay lúc ấy, chiếc xe dừng lại.
- Ầm!
Cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, sắc mặt âm trầm bước ra, đây chính là Cảnh sát Quốc tế đương nhiệm của thành phố Đại Xương, Triệu Khai Minh.
Sau khi đi xuống xe, Triệu Khai Minh cũng không hề để ý đến vụ án ở sau lưng mà đi thẳng đến trước mặt Dương Gian.
- Dương Gian, lá gan của cậu thật lớn, tôi lái xe thẳng về phía cậu, cậu còn không tránh ra, nếu không phải tôi đánh tay lái kịp thời, có lẽ cậu chính là ngự quỷ nhân đầu tiên trên thế giới bị xe đụng chết. Ha ha, tôi nói giỡn đấy, cậu không có để bụng chứ.
Dương Gian híp mắt nhìn thẳng vào Triệu Khai Minh, ánh mắt của hắn tỏ rõ địch ý.
- Không có việc gì, anh cứ đụng thẳng là được, con người tôi luôn sảng khoái, bao dung. Lúc nãy có người còn khen tôi vì đức tính tốt đẹp này đó. Anh chỉ đụng tôi một chút thôi mà, tôi không để ý đến đâu, dù sao chết một cái là xong luôn, còn gì đâu mà cừu với hận nữa chứ.
Đương nhiên, nguyên nhân gây ra thù oán giữa hai người chính là do lời mời chào của Triệu Khai Minh trước khi Dương Gian tới thôn Hoàng Cương, lúc đó hắn ta mời chào không được nên hiện tại bắt đầu có ý nghĩ trừ khử Dương Gian. Điều này không vì lý do gì khác, đơn giản là vì hắn có đủ khả năng để uy hiếp đến chức vụ cảnh sát của hắn ta.
Triệu Khai Minh vẫn cười nói như chưa xảy ra chuyện gì:
- Ha ha, Dương Gian, tôi phải chúc mừng cậu, thế mà cậu còn sống trở về từ thôn Hoàng Cương. Lúc trước tôi cũng đã nói qua, nếu cậu còn sống thì tôi sẽ mời cậu ăn lẩu, sao, được không, ngày nào cậu rảnh?
Chỉ là nụ cười của hắn ta dần trở nên khá lạnh lùng, thần thái tỏ rõ sự vô tình.
Dương Gian đáp:
- Không cần phải cầu kỳ thế đâu, tôi thấy hay ngày nào là đám tang của anh, chắc lúc đó tôi sẽ rảnh, vì khi ấy tôi sẽ bỏ chút thời gian để đến thăm anh hay ngày đó anh mời tôi ăn đi.
Nụ cười trên mặt Triệu Khai Minh lập tức biến đổi, trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, hắn ta dùng giọng điệu vừa uy hiếp vừa cảnh cáo nói với Dương Gian.
- Khi nói chuyện với một vị Cảnh sát Quốc tế, cậu phải học cách khách khí một chút.
Dương Gian hỏi ngược lại:
- Là vì anh quá khách khí nên mới thấy tôi không khách khí thôi. Anh đã khách khí khi lái xe đến để đụng tôi, chẳng lẽ tôi chỉ nói mấy câu cảnh sát Quốc tế không chịu nổi rồi sao?
Sắc mặt âm trầm của Triệu Khai Minh lại biến đổi, bất chợt cười cười và nói:
- Cậu nói đúng lắm, lúc này là do tôi sai, tôi xin lỗi cậu. Cậu nhìn thấy tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy chắc sẽ hãnh diện lắm nhỉ. Ngày mốt thì sao? Ngày mốt tôi được nghỉ, mời cậu đi ăn lẩu được không? Giữa hai chúng ta cũng cần nói với nhau vào chuyện nhỉ, phải hóa giải những ma sát nhỏ lúc trước giữa hai chúng ta, cùng bàn bạc về vấn đề trị an của thành phố Đại Xương. Tôi chỉ là người ngoài đến đây nên có một vài chuyện còn chưa thể rõ lắm. Đôi lúc còn phải nhờ cậy đến người địa phương như cậu, nếu không, đến lúc đó có chuyện gì tôi không thể giải quyết được thì trị an của thành phố Đại Xương sẽ trở nên bất ổn, tôi chịu không nổi trách nhiệm đó đâu.
Tên chết tiệt này muốn dùng sự an toàn của thành phố Đạo Xương để uy hiếp hắn, thế nhưng sắc mặt Dương Gian vẫn không thay đổi chút nào:
- Ngày mốt tôi không rảnh, chính anh tự đi ăn thì hơn, với lại, chẳng lẽ anh nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi lại định cho qua chuyện lúc nãy? Nếu hai chữ xin lỗi mà có tác dụng đến vậy thì quốc gia cần gì phải ban hành nhiều luật, xây dụng nhiều hình phạt như vậy làm gì?
Triệu Khai Minh đưa hai tay ra, tỏ ra bộ dạng hắn ta vô tội:
- Vậy cậu muốn gì? Nói xem tôi có thể làm được hay không, tôi thật sự hi vọng muốn cùng với cậu một nụ cười xóa hết ân oán.
Dương Gian trở nên nghiêm túc:
- Lần này tôi đến thôn Hoàng Cương có mang ra một loại đặc sản, tôi tin tưởng anh sẽ thích nó, nêys anh không ngại thì quay đầu ra sau lưng để nhận nó là được.
Hả?
Bất chợt, Triệu Khai Minh cảm giác được có cái gì đó, hắn ta lập tức phát hiện ra có một cái bóng màu đen đang chậm rãi đứng lên từ dưới chân của hắn ta, đây không phải là cái bóng.
Sau một giây, một bàn tay đen nhánh đột nhiên chụp lấy mắt cá chân của hắn ta.
Triệu Khai Minh lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo, âm u, cứ như chân của hắn ta đang bị một cỗ thi thể túm lấy vậy.
- Cạch!
Một âm thanh giống như xếp gỗ vang lên, chân hắn ta bị cái bóng gỡ xuống, sau đó cả người hắn ta bị mất thăng bằng, lảo đảo một cái và ngã nhào trên mặt đất. Cái bóng không đầu màu đen nhanh chóng thu lại, sau cùng biến mất dưới chân của Dương Gian, trở lại làm một cái bóng của hắn.
Một cái chân lập tức rơi xuống đất.
- Dương Gian.
Trong nháy mắt Triệu Khai Minh trở nên nổi giận, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Gian.
- Cậu muốn chết hay sao?
Hắn ta không thể nào nghĩ ra được tên Dương Gian này đột nhiên lại dám ra tay với hắn ta, hơn nữa hắn còn dám sử dụng lực lượng lệ quỷ.
Dương Gian cũng tỏ ra bộ dạng vô tội nhìn hắn ta:
- Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, chuyện này không liên quan gì đến chuyện của hai chúng ta hết, không biết vì sao thứ này lại không chịu sự khống chế của tôi, không phải là do tôi cố ý đâu, thật đấy, tôi không hề cố ý chút nào nên anh đừng trách tôi nhé. Không thì như thế này vậy, tôi xin lỗi anh, được không? Lúc nãy là lỗi của tôi, tôi thật sự xin lỗi anh, chắc anh sẽ tha thứ cho tôi chứ? Đúng không? Tôi cũng muốn hòa thuận với anh, rất muốn dùng một nụ cười để xóa bỏ mọi ân oán giữa hai ta, cùng đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau. Ngày mốt tôi không rảnh nhưng mà ngay mai tôi lại rảnh, nếu không ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé? Mọi người cùng ăn cơm với nhau để hóa giải hiểu lầm, được không?
Toàn bộ lời nói lúc nãy của Triệu Khai Minh được Dương Gian đảo ngược lại. Hiện tại người chịu thiệt thòi là Triệu Khai Minh, còn người xin lỗi lại là Dương Gian.
Muốn dùng một nụ cười để xóa bỏ mọi ân oán?
Xóa cái rắm ấy.
Người chịu thiệt thòi không phải anh ta, anh ta nói gì chả được. Hiện tại hay rồi, anh ta đã là người chịu thiệt thòi, giờ nhìn xem Triệu Khai Minh anh còn có thể cười nổi nữa không.
Đương nhiên lúc này Triệu Khai Minh không thể nào cười nổi được nữa, sắc mặt hắn ta đã trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.