Khủng Bố Sống Lại

Chương 217: Hồi Sinh 1

Phật Tiền Tiến Hoa

29/11/2022

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, người này theo đó ngã xuống mặt đất, trên mặt ông ta vẫn còn lưu lại vẻ vui sướng khi được trở về từ cõi chết.

Mà ngay khi Dương Gian vừa bước đi khỏi đây, con quỷ bị Vương Tiểu Cường thả ra trước đó đã chậm rãi đi ra từ trong tòa nhà. Con quỷ này cũng không hề đi loạn, mà đi thẳng đến vị trí thi thể của Vương Tiểu Cường.

Hiện tại vẫn đang là buổi chiều, sắc trời vẫn chưa tối lắm, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi khung cảnh ở trong trang viên.

Ngoại trừ người phục vụ ở trong trang viên này, người ở trong phòng họp cũng đã được chứng kiến cảnh Vương Tiểu Cường thả con quỷ kia đi ra ngoài.

Bên ngoài trang viên, cạnh một cỗ thi thể, được coi là miễn cưỡng nhặt lại nửa cái mạng, lúc này Mã Hữu Tài đang dùng tay sờ sờ vào cái cổ mà lúc nào cũng có thể rớt xuống. Cũng không đợi cho ông ta lấy lại được tinh thần, một cảnh tượng diễn ra lại khiến cho ông ta trở nên hoảng sợ, mặt mũi bắt đầu trắng bệch, toàn thân mất hết sức lực, ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Một người, không, không thể xem là người được nữa.

Giờ phút này trước mắt ông ta là một bộ thi thể đã bị thối rữa mức độ cao, toàn thân đang tỏa ra mùi hôi hám của xác chết, da thịt trên bộ thi thể này đã bị mục rữa mất 7 8 phần, bên trong đã lộ ra một ít xương cốt trắng hếu, gương mặt của bộ thi thể này, ngoại trừ một chút thịt dính vào trên cái khô lâu này ra, ngay cả tròng mắt đều không còn nữa.

Dạng người này, bất kể là để ở đâu thì đều được coi là một bộ thi thể, nhưng hiện tại ở trước mặt ông ta, nó lại đang còn sống, nó vẫn đang có thể di chuyển, đồng thời đang đi từ đằng xa về phía này.

- Quỷ!

Mã Hữu Tài gần như muốn bất tỉnh nhân sự vì hoảng sợ. Mặc dù ông ta biết những ngự quỷ nhân đều có mối liên hệ với lệ quỷ, mà quỷ rất khủng bố, thế nhưng ngay khi ông ta tận mắt thấy được một con quỷ xuất hiện, thì nỗi sợ hãi lại đủ để phá hủy lý trí của một người.

Trên đầu, ánh mặt trời vẫn còn.

Theo lý thuyết mà nói, hiện tại đang là tháng 7, thường thì người tiếp xúc với ánh mặt trời ở thời điểm này đều có cảm giác nóng da, thế nhưng, giờ phút này Mã Hữu Tài lại cảm giác được một cỗ lạnh lẽo đến thấu xương, cứ như máu trong người của ông ta đã bị đóng băng vậy.

Con quỷ có thi thể hư thối mức độ cao này đang chậm rãi đi về phía thi thể của Vương Tiểu Cường, sau đó nó dừng lại.

- Nó, nó muốn làm cái gì vậy?

Mã Hữu Tài hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng thân thể của ông ta lại không chịu nghe ông ta điều khiển, hiện tại ông ta không có chút sức lực nào hết.



Cũng không biết đây là do ông ta sợ hãi quá mức, hay là do lúc này bị Dương Gian đổi lại một thân thể mới nên bị như vậy.

Con quỷ này không hề để ý gì đến Mã Hữu Tài, nó chỉ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cỗ thi thể của Vương Tiểu Cường, sau đó đưa tay vào bên trong thi thể, không chút chần chờ hay hoang mang gì hết, nó lần lượt móc nội tạng bên trong của Vương Tiểu Cường ra ngoài.

Sau khi lấy ra những thứ nội tạng đầy máu me này, nó cũng không có vứt đi mà lựa chọn nhét vào bên trong thân thể của nó.

Tim, gan, dạ dày, ruột non, ruột già... Khung xương trống rỗng của nó dần dần được lấp đầy trở lại.

Chờ đến khi nó móc hết nội tạng bên trong thi thể của Vương Tiểu Cường, nó lại chuyển sang gỡ thịt trên thi thể và dán chúng lên người của nó.

Động tác của nó rất đơn giản, rất thô ráp nhưng lại ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị nào đó.

Sau khi được nhé vào trong cơ thể của nó, toàn bộ nội tạng lại bắt đầu hoạt động. Trái tim bắt đầu đập theo từng nhịp, từng nhịp, dạ dày cũng bắt đầu ngọ nguậy, co bóp. Da thịt hư thối cũng bị dính lại trên khung xương, cứ như là nó mọc ra ở trên đó vậy, sau khi dán lên, chúng không bị rụng xuống.

- Ọe!

Mã Hữu Tài nhìn thấy trọn vẹn một cảnh khủng bố như vậy, lập tức ông ta nhịn không được nữa, cảm giác muốn nôn mửa ập tới, ông ta phải nôn ngay ở bên cạnh.

Mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì, động tác của con quỷ này vẫn không có dừng lại.

Không đến nửa giờ đồng hồ, thân thể con quỷ này cũng đã dần dần trở nên giống người bình thường, mấy chỗ ở trên người vẫn còn thiếu một ít thịt nên lộ ra xương cốt trắng hếu nhưng bộ dạng này cũng không có ảnh hưởng gì hết.

Cuối cùng, nó mới nhặt cái đầu của Vương Tiểu Cường đang nằm dưới mặt đất lên.

Đầu của Vương Tiểu Cường không có xương sọ, bên trong chỉ có toàn thịt mềm. Mà con quỷ này cũng hành động giống như người bình thường vậy, nó khoét khoét trong đầu của Vương Tiểu Cường ra một cái lỗ hổng, sau đó cầm lấy cái đầu và đội lên trên đầu nó. Vậy là cái đầu không có hộp sọ của Vương Tiểu Cường lại trùng vào cái hộp sọ mà không có da thịt của con quỷ. Dường như Vương Tiểu Cường chỉ là lớp da thịt bên ngoài của con quỷ vậy.

Giờ phút này, một người Vương Tiểu Cường không được đầy đủ cho lắm xuất hiện ở trước mặt Mã Hữu Tài.



Khuôn mặt trắng bệch, không có chút màu máu nào xuất hiện, cái đầu của hắn ta vẫn còn đang xiêu xiêu vẹo vẹo, trông thân thể rách tung tóe, chắp vá lung tung nhưng một giây sau, vốn dĩ Vương Tiểu Cường đã chết đi, hiện tại lại mở mắt ra, con mắt chết lặng kia đã bắt đầu khôi phục lại một ít thần thái, thân thể của hắn ta chợt run lên khe khẽ.

Vương Tiểu Cường lại sống lại thêm một lần nữa, hắn ta cúi đầu nhìn cỗ thân thể của bản thân, trong lòng vừa sợ vừa giận.

- Đáng chết, lại chết thêm một lần? Đúng như tưởng tượng, con quỷ kia lại gỡ hết mọi thứ trên cỗ thân thể kia và dán lại vào cỗ thân thể mới này nhưng mà cỗ thân thể này lại càng ngày càng rách nát.

Hắn ta không biết cỗ thân thể này còn có thể sử dụng được bao nhiêu lần nữa.

Đến một lúc nào đó, cỗ thân thể này không còn dùng được nữa, thì con quỷ kia sẽ bỏ lại thân thể của hắn ta mà đi.

Vương Tiểu Cường đưa tay chỉnh chỉnh lại cái đầu của hắn ta:

- Người khác đều chết rồi a? Tên Dương Gian này đúng là đủ hung ác, mấy vị tổng giám đốc có giá trị mấy chục, mấy trăm ức mà hắn lại nhẫn tâm giết chết, không lưu lại một ai. Hả? Giám đốc Mã, sao ông vẫn còn sống? Tên Dương Gian kia không giết ông hay sao.

Mã Hữu Tài vẫn còn đang bị nỗi sợ hãi chiếm lấy tâm trí, lúc này nghe Vương Tiểu Cường hỏi như vậy ông ta mới kinh ngạc nói:

- Cậu, cậu vẫn còn sống? Rốt cục cậu vẫn là người hay đã là quỷ?

Bộ dạng của Vương Tiểu Cường đã thành như vậy mà hắn ta vẫn có thể sống sót.

Ánh mắt Vương Tiểu Cường hơi lấp lóe, hắn ta đứng dậy:

- Tôi đã nói rồi, con quỷ của tôi rất đặc thù. Nhưng tên Dương Gian kia quá gian xảo, sau khi biết được tôi đã thả con quỷ ra, hắn trực tiếp rời khỏi phòng họp, không dây dưa Thế nhng hắn cho rằng tôi đã chết nên mới bỏ đi, điều này cũng khá hợp tình hợp lý, nhưng ông thì ngược lại, vì sao hắn lại bỏ qua cho ông được nhỉ, điều này không được bình thường cho lắm. Được rồi, Giám đốc Mã, ông không ngại nói cho tôi biết là ông đã phải trả cái giá gì để giữ lại mạng sống chứ.

Mã Hữu Tài run rẩy nói:

- Tôi, tôi cũng không nói gì hết, tôi chỉ bảo là tôi nguyện ý cho hắn công ty của tôi nhưng tên Dương Gian kia lại không chịu tin lời tôi nên hắn, hắn đã đổi đầu của tôi với người của Lôi Hổ. Cậu nhìn xem thân thể của tôi mà xem...

Vừa nói, ông ta vừa chỉ tay vào thân thể của ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook