Chương 186: Lại Thêm Một Người
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Ngay khi cửa của căn phòng bị đóng lại, thông quá cánh cửa đang khép lại dần dần, mơ hồ có thể chứng kiến được ở vị trí của bộ bát đũa thứ năm đang có một người ngồi thẳng tắp ở nơi đó, không hề nhúc nhích. Cả người đang chìm vào bên trong bóng tối, chỉ có thể thấy hình dạng chứ không thấy được khuôn mặt như thế nào được.
- Rầm!
Cánh cửa khẽ đóng lại, lúc này lại xuất hiện tiếng động đũa ở bên trong.
…
- Alo 1 2 3 alo, alo alo, mọi người nghe rõ không?
Bên trong một căn phòng của KTV, Trương Vĩ cầm cái micro lên và thử tiếng. Là thành viên tích cực nhất trong team, nên hắn không thể nhường việc nhân đức này cho người khác được, thế là hắn ta lập tức đứng lên để làm chủ phòng KTV.
Hiện tại mọi người cũng không còn ai quan tâm đến tình huống quỷ dị lúc trước ở trong căn phòng ăn cơm nữa. Dù sao thì cũng chưa xảy ra chuyện gì hết, không phải lo, hơn nữa mọi người đang tụ tập một chỗ lại với nhau và đang ăn chơi cùng một chỗ, làm gì có ai sợ hãi nữa. Cần làm gì, thích làm gì thì cứ làm, không một ai quan tâm đến lệ quỷ.
Dương Gian nhìn Vương San San ở bên cạnh:
- Hiện tại cậu không sao chứ?
Từ đầu đến giờ, cô nói chuyện rất ít, hơn nữa bất kể là ở đâu thì cô đều dính lấy hắn. Có đôi khi hai người vô tình đụng chạm vào nhau, điều này khiến cho hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ da thịt của cô.
Lúc này, hắn vừa ngồi xuống, Vương San San lập tức đi đến ngồi cạnh hắn, giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy.
Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, thật sự không nhìn ra được sự cuồng nhiệt ở trên đó.
Vương San San nói:
- Tôi không sao hết, bình thường vẫn như vậy mà.
Dương Gian nói:
- Tôi không hỏi đến những thay đổi của cơ thể cậu, tôi chỉ hỏi về những thay đổi trên tinh thần của cậu mà thôi.
Vương San San có chút buồn bực nhìn hắn:
- Sự thay đổi trên tinh thần? Không, tôi cảm thấy bản thân rất bình thường mà, so với trước kia còn bình thường hơn nữa chứ.
Dương Gian nghĩ thầm ở trong lòng.
"Cậu nói câu này ra mới là không bình thường đó".
Hắn hiểu, sự ảnh hưởng đáng sợ của lệ quỷ đối với người không nằm ở trên thân thể mà trên tinh thần. Đây là n cảm giác, kinh nghiệm được rút ra từ chính bản thân hắn, bởi vì hắn cảm thấy bản thân hắn đã thay đổi, thay đổi một cách rất tự nhiên mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào phát hiện ra được. Bất chợt Vương San San nói ra một câu khiến cho hắn phải ngỡ ngàng:
- Dương Gian, sau này tôi có thể ở bên cạnh cậu bất cứ lúc nào không?
- Hả?
Dương Gian trợn hai mắt, lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cô:
- Ý của cậu là gì?
Vương San San nói nhỏ:
- Tôi cũng không biết được nguyên nhân là gì nhưng mà mỗi khi ở bên cạnh cậu thì tôi lại có cảm giác thật sự rất dễ chịu... Còn khi không ở bên cạnh cậu thì tôi lại cảm thấy thân thể của bản thân cực kỳ khó chịu, có nhiều lúc thân thể của tôi bị đơ ra, giống như thân thể này đã không chịu cho tôi khống chế nữa. Tôi cũng đang thắc mắc về sự thay đổi kỳ lạ của bản thân.
Dương Gian lặng người, hắn không biết nói thế nào với cô cả, chỉ khuyên cô:
- Tôi cũng không ngại tình trạng hiện tại của cậu nhưng nếu cậu ở một chỗ với tôi thì chỉ có chỗ xấu mà không được chỗ tốt nào. Mà đoạn thời gian này, cha mẹ cậu cũng đã cực khổ lăn lộn với bệnh tình của cậu rồi, cậu nên chăm sóc cha mẹ của cậu thật tốt, cho tròn đạo làm con đi.
- Ừm.
Vương San San khẽ ừm một tiếng, sau đó cô im lặng, ngồi trầm ngâm ở một chỗ, không nói câu nào nữa, vẫn là bộ dạng lạnh như băng kia.
Việc trở thành quỷ nô đã ảnh hưởng dần đến cô, ban đầu là sự thay đổi về ngoại hình, thân thể, hiện tại là trạng thái tinh thần.
Mà điều này trạng thái này chẳng thể thay đổi, không bao giờ chuyển ngược lại cho nó trở nên tốt hơn nữa, chỉ có thể hạn càng ngày càng thay đổi hơn mà thôi.
Lúc này, Trương Vĩ cầm Microphone, mở miệng nói:
- Hôm nay, ở chỗ này, chính là một buổi tụ họp khó quên và cũng có lẽ là duy nhất cả mấy người chúng ta. Trương Vĩ tôi có một bài hát muốn dành tặng cho mọi người, chúng ta hãy cùng nhau nhớ đến quãng thời gian vàng son này nhé.
Dương Gian suy nghĩ một chút, sau đó lập tức nói:
- Triệu Lỗi, tốt nhất cậu đừng để cậu ta hát.
- Sao vậy? Cậu ta hát rất khó nghe hay sao?
Dương Gian nói:
- Cũng không phải là khó nghe... Nhưng lúc trước, khi đi học nhạc thứ cậu ta sử dụng lại không được phù hợp.
Tên gia hỏa này rất thích hát bằng tiếng tiếng Quảng Đông nhưng tiếng Quảng Đông của hắn ta không ra gì nên hắn ta sử dụng những từ đồng âm trong tiếng Trung để hát.
Kết quả là, tiếng Quảng Đông cũng chả ra tiếng Quảng Đông mà tiếng Trung cũng chẳng nghe rõ, khiến cho lời bài hát từ miệng cậu ta lại trở nên kỳ quái.
Theo như lời của tên này, đây chính là cách hát của dòng họ Trương nhà hắn ta.
Tiếp đến một đoạn nhạc được bật lên, Trương Vĩ cầm Microphone, tỏ ra thâm trầm, sau đó cất tiếng hát:
- Cả đời hát lên khúc hát sinh tử của một con rùa, hát cho số phận một con rùa......
Triệu Lỗi bắt đầu cảm giác được, đầu của hắn ta đang tê tê dần dần.
- Đúng là rất kỳ quái.
Dương Gian đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ từ trước rồi. Bất chợt, Triệu Lỗi ghe miệng lại gần hắn, nói nhỏ:
- Đúng rồi, tôi đang có một chuyện muôn hỏi cậu đây, ngự quỷ nhân là ai vậy? Có phải là loại người giống như cảnh sát Chu Chính hay không? Còn nữa, lúc ở trong trường học, cậu mang bọn tôi ra ngoài bằng cách nào, chẳng lẽ cậu cũng là ngự quỷ nhân hay sao?
Nghe được câu hỏi nhỏ của Triệu Lỗi, Dương Gian lập tức nhíu mày lại, hắn khá là kinh ngạc đối với câu hỏi này. Tên Triệu Lỗi này đã điều tra chuyện linh dị được đến đoạn ngự quỷ nhân rồi hay sao?
Không thể không nói, chỉ cần có người dốc lòng đi điều tra thì chắc chắn sẽ thu được nhiều thông tin. Nhưng phải biết, hiện tại Triệu Lỗi chỉ là một người học sinh cấp 3, một đứa trẻ mà lại có thể điều tra đến mức này.
Triệu Lỗi thấy Dương Gian trầm ngâm một hồi mà không nói chuyện, vì vậy hắn ta lập tức nói:
- Nếu chuyện này không tiện nói ra thì thôi vậy.
Dương Gian lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải là không tiện để nói ra, chỉ là có một số chuyện trước giờ không được truyền bá ra ngoài. Biết quá nhiều về chuyện này đều không có chỗ tốt nào với cậu cả, nếu cậu đã hỏi đến thì tôi cũng sẽ cho cậu biết một số chuyện, dù sao cũng chẳng liên quan gì nhiều, hơn nữa trước sau gì cậu cũng biết mà thôi. Còn ngự quỷ nhân chính là những người có khả năng khống chế lệ quỷ, bình thường có thể coi loại người này chính là những người có liên quan đến chuyện linh dị và có liên hệ với lệ quỷ. Sau này khi gặp được những người này thì cậu phải tránh cho thật xa, càng xa càng tốt, bởi vì bọn họ rất...nguy hiểm. Còn về quỷ, nó cũng không hề đơn giản như cậu tưởng tưởng đâu, chân tướng của ở trường học còn kinh khủng hơn những gì mà các cậu chứng kiến lúc đó, có thể coi như chúng ta may mắn lắm mới có thể sống sót rời khỏi đó.
Triệu Lỗi lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, sau đó hắn ta vội hỏi:
- Là người liên hệ với lệ quỷ? Vậy cậu có cách gì để trở thành ngự quỷ nhân không?
Dương Gian nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái:
- Vì sao cậu lại muốn trở thành ngự quỷ nhân? Không phải hiện tại cậu có thể sống tiếp đã là quá tốt rồi hay sao?
- Rầm!
Cánh cửa khẽ đóng lại, lúc này lại xuất hiện tiếng động đũa ở bên trong.
…
- Alo 1 2 3 alo, alo alo, mọi người nghe rõ không?
Bên trong một căn phòng của KTV, Trương Vĩ cầm cái micro lên và thử tiếng. Là thành viên tích cực nhất trong team, nên hắn không thể nhường việc nhân đức này cho người khác được, thế là hắn ta lập tức đứng lên để làm chủ phòng KTV.
Hiện tại mọi người cũng không còn ai quan tâm đến tình huống quỷ dị lúc trước ở trong căn phòng ăn cơm nữa. Dù sao thì cũng chưa xảy ra chuyện gì hết, không phải lo, hơn nữa mọi người đang tụ tập một chỗ lại với nhau và đang ăn chơi cùng một chỗ, làm gì có ai sợ hãi nữa. Cần làm gì, thích làm gì thì cứ làm, không một ai quan tâm đến lệ quỷ.
Dương Gian nhìn Vương San San ở bên cạnh:
- Hiện tại cậu không sao chứ?
Từ đầu đến giờ, cô nói chuyện rất ít, hơn nữa bất kể là ở đâu thì cô đều dính lấy hắn. Có đôi khi hai người vô tình đụng chạm vào nhau, điều này khiến cho hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ da thịt của cô.
Lúc này, hắn vừa ngồi xuống, Vương San San lập tức đi đến ngồi cạnh hắn, giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy.
Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, thật sự không nhìn ra được sự cuồng nhiệt ở trên đó.
Vương San San nói:
- Tôi không sao hết, bình thường vẫn như vậy mà.
Dương Gian nói:
- Tôi không hỏi đến những thay đổi của cơ thể cậu, tôi chỉ hỏi về những thay đổi trên tinh thần của cậu mà thôi.
Vương San San có chút buồn bực nhìn hắn:
- Sự thay đổi trên tinh thần? Không, tôi cảm thấy bản thân rất bình thường mà, so với trước kia còn bình thường hơn nữa chứ.
Dương Gian nghĩ thầm ở trong lòng.
"Cậu nói câu này ra mới là không bình thường đó".
Hắn hiểu, sự ảnh hưởng đáng sợ của lệ quỷ đối với người không nằm ở trên thân thể mà trên tinh thần. Đây là n cảm giác, kinh nghiệm được rút ra từ chính bản thân hắn, bởi vì hắn cảm thấy bản thân hắn đã thay đổi, thay đổi một cách rất tự nhiên mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào phát hiện ra được. Bất chợt Vương San San nói ra một câu khiến cho hắn phải ngỡ ngàng:
- Dương Gian, sau này tôi có thể ở bên cạnh cậu bất cứ lúc nào không?
- Hả?
Dương Gian trợn hai mắt, lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cô:
- Ý của cậu là gì?
Vương San San nói nhỏ:
- Tôi cũng không biết được nguyên nhân là gì nhưng mà mỗi khi ở bên cạnh cậu thì tôi lại có cảm giác thật sự rất dễ chịu... Còn khi không ở bên cạnh cậu thì tôi lại cảm thấy thân thể của bản thân cực kỳ khó chịu, có nhiều lúc thân thể của tôi bị đơ ra, giống như thân thể này đã không chịu cho tôi khống chế nữa. Tôi cũng đang thắc mắc về sự thay đổi kỳ lạ của bản thân.
Dương Gian lặng người, hắn không biết nói thế nào với cô cả, chỉ khuyên cô:
- Tôi cũng không ngại tình trạng hiện tại của cậu nhưng nếu cậu ở một chỗ với tôi thì chỉ có chỗ xấu mà không được chỗ tốt nào. Mà đoạn thời gian này, cha mẹ cậu cũng đã cực khổ lăn lộn với bệnh tình của cậu rồi, cậu nên chăm sóc cha mẹ của cậu thật tốt, cho tròn đạo làm con đi.
- Ừm.
Vương San San khẽ ừm một tiếng, sau đó cô im lặng, ngồi trầm ngâm ở một chỗ, không nói câu nào nữa, vẫn là bộ dạng lạnh như băng kia.
Việc trở thành quỷ nô đã ảnh hưởng dần đến cô, ban đầu là sự thay đổi về ngoại hình, thân thể, hiện tại là trạng thái tinh thần.
Mà điều này trạng thái này chẳng thể thay đổi, không bao giờ chuyển ngược lại cho nó trở nên tốt hơn nữa, chỉ có thể hạn càng ngày càng thay đổi hơn mà thôi.
Lúc này, Trương Vĩ cầm Microphone, mở miệng nói:
- Hôm nay, ở chỗ này, chính là một buổi tụ họp khó quên và cũng có lẽ là duy nhất cả mấy người chúng ta. Trương Vĩ tôi có một bài hát muốn dành tặng cho mọi người, chúng ta hãy cùng nhau nhớ đến quãng thời gian vàng son này nhé.
Dương Gian suy nghĩ một chút, sau đó lập tức nói:
- Triệu Lỗi, tốt nhất cậu đừng để cậu ta hát.
- Sao vậy? Cậu ta hát rất khó nghe hay sao?
Dương Gian nói:
- Cũng không phải là khó nghe... Nhưng lúc trước, khi đi học nhạc thứ cậu ta sử dụng lại không được phù hợp.
Tên gia hỏa này rất thích hát bằng tiếng tiếng Quảng Đông nhưng tiếng Quảng Đông của hắn ta không ra gì nên hắn ta sử dụng những từ đồng âm trong tiếng Trung để hát.
Kết quả là, tiếng Quảng Đông cũng chả ra tiếng Quảng Đông mà tiếng Trung cũng chẳng nghe rõ, khiến cho lời bài hát từ miệng cậu ta lại trở nên kỳ quái.
Theo như lời của tên này, đây chính là cách hát của dòng họ Trương nhà hắn ta.
Tiếp đến một đoạn nhạc được bật lên, Trương Vĩ cầm Microphone, tỏ ra thâm trầm, sau đó cất tiếng hát:
- Cả đời hát lên khúc hát sinh tử của một con rùa, hát cho số phận một con rùa......
Triệu Lỗi bắt đầu cảm giác được, đầu của hắn ta đang tê tê dần dần.
- Đúng là rất kỳ quái.
Dương Gian đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ từ trước rồi. Bất chợt, Triệu Lỗi ghe miệng lại gần hắn, nói nhỏ:
- Đúng rồi, tôi đang có một chuyện muôn hỏi cậu đây, ngự quỷ nhân là ai vậy? Có phải là loại người giống như cảnh sát Chu Chính hay không? Còn nữa, lúc ở trong trường học, cậu mang bọn tôi ra ngoài bằng cách nào, chẳng lẽ cậu cũng là ngự quỷ nhân hay sao?
Nghe được câu hỏi nhỏ của Triệu Lỗi, Dương Gian lập tức nhíu mày lại, hắn khá là kinh ngạc đối với câu hỏi này. Tên Triệu Lỗi này đã điều tra chuyện linh dị được đến đoạn ngự quỷ nhân rồi hay sao?
Không thể không nói, chỉ cần có người dốc lòng đi điều tra thì chắc chắn sẽ thu được nhiều thông tin. Nhưng phải biết, hiện tại Triệu Lỗi chỉ là một người học sinh cấp 3, một đứa trẻ mà lại có thể điều tra đến mức này.
Triệu Lỗi thấy Dương Gian trầm ngâm một hồi mà không nói chuyện, vì vậy hắn ta lập tức nói:
- Nếu chuyện này không tiện nói ra thì thôi vậy.
Dương Gian lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải là không tiện để nói ra, chỉ là có một số chuyện trước giờ không được truyền bá ra ngoài. Biết quá nhiều về chuyện này đều không có chỗ tốt nào với cậu cả, nếu cậu đã hỏi đến thì tôi cũng sẽ cho cậu biết một số chuyện, dù sao cũng chẳng liên quan gì nhiều, hơn nữa trước sau gì cậu cũng biết mà thôi. Còn ngự quỷ nhân chính là những người có khả năng khống chế lệ quỷ, bình thường có thể coi loại người này chính là những người có liên quan đến chuyện linh dị và có liên hệ với lệ quỷ. Sau này khi gặp được những người này thì cậu phải tránh cho thật xa, càng xa càng tốt, bởi vì bọn họ rất...nguy hiểm. Còn về quỷ, nó cũng không hề đơn giản như cậu tưởng tưởng đâu, chân tướng của ở trường học còn kinh khủng hơn những gì mà các cậu chứng kiến lúc đó, có thể coi như chúng ta may mắn lắm mới có thể sống sót rời khỏi đó.
Triệu Lỗi lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, sau đó hắn ta vội hỏi:
- Là người liên hệ với lệ quỷ? Vậy cậu có cách gì để trở thành ngự quỷ nhân không?
Dương Gian nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái:
- Vì sao cậu lại muốn trở thành ngự quỷ nhân? Không phải hiện tại cậu có thể sống tiếp đã là quá tốt rồi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.