Chương 43: Mười Vạn
Phật Tiền Tiến Hoa
18/09/2021
Đang đi ở ngã tư đường, Dương Gian thấy điện thoại cũng không có báo mình đã nhận được tiền nên không chút do dự cầm điện thoại gọi đến số lúc nãy.
"Ngồi ngắm trăng, anh liền nhớ đến em. . . . ."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên trong đầu ông chủ tiệm sửa điện thoại, sự chấn động tạo ra từ chiếc điện thoại làm cho ông ta đau đớn ngã vật trên mặt đất, cả người nằm run rẩy, miệng sùi bọt mép, khóe mắt và lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu.
- A ~!
Mười giây sau, Dương Gian cúp máy rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước đi.
Hiện tại tính mạng của tên gian thương đã nằm trong tay Dương Gian, vậy mà ông ta còn dám lừa hắn?
Nếu đã như thế hắncũng cứ chẫm rãi mà chơi đùa với ông.
Sau khi Dương Gian gọi điện xong, còn chưa có đến 1 2 phút gì đó, điện thoại hắn liền thông báo là tài khoản ngân hàng đã nhận được tiền.
Một vạn đồng~!
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Dương Gian vang lên.
Vừa mới nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cầu xin của tên gian thương:
- Đại, đại ca tha cho tiểu đệ đi, tiền tiểu đệ cũng đã gửi cho ngài rồi, mong ngài hãy buông tha cho tiểu đệ.
Dương Gian liền trợn mắt lên, sau đó nói dối:
- Tiền? Tiền gì? Tôi chưa có nhận được, chắc ông đã chuyển sai tài khoản rồi, còn có 3 phút, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ông một cuộc điện thoại nữa mà hiện tại không phải một vạn mà là hai vạn.
Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Chúng ta tiếp tục lừa gạt lẫn nhau đi.
Hiển nhiên tên gian thương kia không muốn chịu khổ nữa, chỉ chốc lát lại tiếp tục chuyển hai vạn.
Điện thoại của Dương Gian lại vang lên tiếng tin nhắn báo tài khoản nhận được tiền.
Tên gian thương lại tiếp tục gọi điện đến khóc lóc xin tha:
- Đại, đại ca, lần này tiểu đệ đã nhập đi nhập lại những ba lần rồi đó, ngài đã nhận được tiền chưa vậy?
Dương Gian nói:
- Nhận thì nhận được rồi, trong 10 phút này tôi sẽ không có gọi số đó nữa. Có điều sau 10 phút tôi sẽ gọi tiếp, vẫn là quy củ như trước, một vạn.
Nói xong lại cúp điện thoại.
Cái gì?
Sau 10 phút còn tiếp tục gọi điện thoại?
Nếu như lại gọi thêm lần nữa thì chẳng phải mình sẽ phải. . .
Bên trong cửa tiệm, tên gian thương bắt đầu có cảm giác khóc không ra nước mắt, ông muốn tát cho chính mình một cái.
Đáng chết, ông thật là đáng chết, nếu biết trước như thế thì cũng không có tham lam chiếc di động đó, trước kia làm suốt mà có sao đâu, sao lúc này lại gặp được một tên điên thế này.
Ông tiếp tục gọi điện thoại, muốn cầu xin Dương Gian buông tha cho mình, muốn hắn bỏ qua chuyện này.
Nhưng Dương Gian không tiếp điện thoại.
Ông chủ tiệm cũng không dám tiếp tục gọi điện thoại như thế nữa, không lâu sau lại chuyển khoản một vạn qua số tài khoản kia, sau đó lão mới gọi điện cho Dương Gian, lần này Dương Gian mới bắt máy.
Đúng là cuộc gọi có cước phí đắt đỏ.
Một vạn đồng một lần gọi.
Ông chủ tiệm lại tiếp tục cầu xin:
- Đại ca, ngài buông tha cho ta đi, ngài quay lại đây, tiểu đệ trả lại điện thoại cho ngài có được không? Ngài cũng không cần phải tiếp tục tra tấn tiểu đệ nữa? Hơn nữa ngài cũng đã lừa của tiểu đệ 4 vạn rồi.
Dương Gian nói:
- Trước đó không phải ông rất kiêu ngạo hay sao? Sao bảo là báo cảnh sát, nếu ông cảm thấy tôi lừa của ông 4 vạn thì có thể báo cảnh sát đến bắt tôi, tôi đang đi dạo ở xung quanh, cứ như thế nhé, 10 phút sau, một vạn đồng.
Nói xong, hắn lại tiếp tục cúp máy.
Khoảng 7 8 phút sau, lại có một vạn chuyển khoản vào tài khoản.
Ông chủ tiệm lại gọi điện đến, lần này khóc lóc còn thảm thiết hơn:
- Đại ca, tiểu đệ cầu xin ngài, tiểu đệ quỳ xuống lạy ngài, ngài là người tốt, mong ngài hãy bỏ qua cho tiểu đệ, tiểu đệ thật là đáng chết, tiểu đệ không nên lừa lấy điện thoại của ngài, cũng không nên kiêu ngạo như thế, tý nữa tiểu đệ sẽ đi tự thú, tiểu đệ sẽ đi ngồi tù, ngài thấy như thế có được không?
- Ngồi tù là chuyện của ông, có liên quan gì với tôi chứ, tối chỉ làm ăn với ông thôi, không bắt ông phải trả tiền, cứ như vậy đi, 10 phút sau, một vạn.
- Nhưng mà tôi hết tiền rồi.
Ông chủ tiệm bắt đầu có chút tuyệt vọng
- Tôi đã chuyển cho cậu 5 vạn rồi.
- Không có tiền cũng không sao, tôi có biết mấy trang web cho vay nặng lãi, mặc dù lãi suất có cao một chút nhưng làm thủ tục rất nhanh, rất có chữ tín, tôi tin tưởng nó sẽ hợp với ông. . . . .Nếu trong 10 phút còn không có chuyển tiền, tôi sẽ tặng cho ông một bài hát.
Tiếng của ông chủ tiệm cũng bắt đầu run run.
- Cậu, đây là cậu đang ăn cướp.
- Đừng có nói chuyện bậy bạ như thế, ăn cướp làm gì mà lấy tiền nhanh như thế được, thôi cứ như thế nhé, điện thoại của tôi cũng sắp hết tiền rồi.
- Tút, tút tút. . . . .
…..
Dương Gian tra tấn tên gian thương hơn một tiếng đồng hồ khiến cho lão ta cũng sắp sửa phát điên.
Cuối cùng hắn mới trở lại tiệm sửa chữa điện thoại, lấy chiếc điện thoại ở trong đầu tên gian thương ra ngoài.
Dương Gian túm lấy cổ áo của tên gian thương và nói:
- Chuyện đánh tráo điện thoại hẳn là tên gian thương như ông đã làm không ít vụ, chỉ có trời mới biết ông đã lừa gạt người khác bao nhiêu tiền. Tôi nói cho ông biết, tôi có thể là một người bình thường cùng với ông trao đổi mua bán nhưng tôi cũng là người còn độc ác gấp những người khác gấp mười, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là hối hận. Sau này tôi sẽ thường xuyên đi qua đây, nếu như còn gặp chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không dùng tay để nhét điện thoại vào đầu ông nữa đâu.
Tên gian thương này bị dọa, cả người run rẩy:
- Đại, đại ca, sau này tôi sẽ không dám nữa, không dám nữa.
- Mấy người các ngươi vì kiếm tiền mà đem lương tâm của mình cho chó ăn lại còn tỏ ra kiêu ngạo, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Còn dám nói tôi là kẻ trộm, bị tôi bắt được mà ông chỉ nỗi mỗi lời xin lỗi mà lại muốn giải quyết xong mọi chuyện? Như thế chẳng phải là tiện nghi cho ông lắm hay sao, lừa gạt người khác mà chỉ phải trả giá thấp như thế thì cũng không trách được loại gian thương như ông lại có cả đống. Hôm nay cho ông dùng tiền xóa nạn, cố mà nhờ cho kỹ, lần sau thì để ý lấy cái mạng nhỏ của mình.
Dương Gian cảnh cáo ông ta một lần, sau đó bỏ đi.
Đương nhiên là trong tay hắn lại có thêm 10 vạn đồng, xem chừng mà nói, nếu như đòi nhiều hơn nữa thì tên gian thương kia chắc cũng không lấy ra được nữa, dù sao thì ông ta cũng đã đi vay nặng lãi trên mạng.
Tuy rằng thủ đoạn vừa rồi của Dương Gian không có quang minh chính đại cho lắm nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến hắn.
Người xấu thì cứ để hắn làm là được rồi, dù sao hiện tại Dương Gian cũng người thì không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ.
Nếu như không có tìm được con quỷ kia hắn cũng không sống được bao lâu nữa.
Dương Gian cúi đầu, trên mặt lộ ra nét âu lo.
- Trước mắt phải kiếm tiền để cho mẹ dưỡng lão, thủ đoạn bỉ ổi một chút cũng không sao cả, nếu không, lúc mình chết rồi mẹ phải sống sao bây giờ? Thân thể mẹ không có được tốt cho lắm . . .
"Ngồi ngắm trăng, anh liền nhớ đến em. . . . ."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên trong đầu ông chủ tiệm sửa điện thoại, sự chấn động tạo ra từ chiếc điện thoại làm cho ông ta đau đớn ngã vật trên mặt đất, cả người nằm run rẩy, miệng sùi bọt mép, khóe mắt và lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu.
- A ~!
Mười giây sau, Dương Gian cúp máy rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước đi.
Hiện tại tính mạng của tên gian thương đã nằm trong tay Dương Gian, vậy mà ông ta còn dám lừa hắn?
Nếu đã như thế hắncũng cứ chẫm rãi mà chơi đùa với ông.
Sau khi Dương Gian gọi điện xong, còn chưa có đến 1 2 phút gì đó, điện thoại hắn liền thông báo là tài khoản ngân hàng đã nhận được tiền.
Một vạn đồng~!
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Dương Gian vang lên.
Vừa mới nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cầu xin của tên gian thương:
- Đại, đại ca tha cho tiểu đệ đi, tiền tiểu đệ cũng đã gửi cho ngài rồi, mong ngài hãy buông tha cho tiểu đệ.
Dương Gian liền trợn mắt lên, sau đó nói dối:
- Tiền? Tiền gì? Tôi chưa có nhận được, chắc ông đã chuyển sai tài khoản rồi, còn có 3 phút, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ông một cuộc điện thoại nữa mà hiện tại không phải một vạn mà là hai vạn.
Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Chúng ta tiếp tục lừa gạt lẫn nhau đi.
Hiển nhiên tên gian thương kia không muốn chịu khổ nữa, chỉ chốc lát lại tiếp tục chuyển hai vạn.
Điện thoại của Dương Gian lại vang lên tiếng tin nhắn báo tài khoản nhận được tiền.
Tên gian thương lại tiếp tục gọi điện đến khóc lóc xin tha:
- Đại, đại ca, lần này tiểu đệ đã nhập đi nhập lại những ba lần rồi đó, ngài đã nhận được tiền chưa vậy?
Dương Gian nói:
- Nhận thì nhận được rồi, trong 10 phút này tôi sẽ không có gọi số đó nữa. Có điều sau 10 phút tôi sẽ gọi tiếp, vẫn là quy củ như trước, một vạn.
Nói xong lại cúp điện thoại.
Cái gì?
Sau 10 phút còn tiếp tục gọi điện thoại?
Nếu như lại gọi thêm lần nữa thì chẳng phải mình sẽ phải. . .
Bên trong cửa tiệm, tên gian thương bắt đầu có cảm giác khóc không ra nước mắt, ông muốn tát cho chính mình một cái.
Đáng chết, ông thật là đáng chết, nếu biết trước như thế thì cũng không có tham lam chiếc di động đó, trước kia làm suốt mà có sao đâu, sao lúc này lại gặp được một tên điên thế này.
Ông tiếp tục gọi điện thoại, muốn cầu xin Dương Gian buông tha cho mình, muốn hắn bỏ qua chuyện này.
Nhưng Dương Gian không tiếp điện thoại.
Ông chủ tiệm cũng không dám tiếp tục gọi điện thoại như thế nữa, không lâu sau lại chuyển khoản một vạn qua số tài khoản kia, sau đó lão mới gọi điện cho Dương Gian, lần này Dương Gian mới bắt máy.
Đúng là cuộc gọi có cước phí đắt đỏ.
Một vạn đồng một lần gọi.
Ông chủ tiệm lại tiếp tục cầu xin:
- Đại ca, ngài buông tha cho ta đi, ngài quay lại đây, tiểu đệ trả lại điện thoại cho ngài có được không? Ngài cũng không cần phải tiếp tục tra tấn tiểu đệ nữa? Hơn nữa ngài cũng đã lừa của tiểu đệ 4 vạn rồi.
Dương Gian nói:
- Trước đó không phải ông rất kiêu ngạo hay sao? Sao bảo là báo cảnh sát, nếu ông cảm thấy tôi lừa của ông 4 vạn thì có thể báo cảnh sát đến bắt tôi, tôi đang đi dạo ở xung quanh, cứ như thế nhé, 10 phút sau, một vạn đồng.
Nói xong, hắn lại tiếp tục cúp máy.
Khoảng 7 8 phút sau, lại có một vạn chuyển khoản vào tài khoản.
Ông chủ tiệm lại gọi điện đến, lần này khóc lóc còn thảm thiết hơn:
- Đại ca, tiểu đệ cầu xin ngài, tiểu đệ quỳ xuống lạy ngài, ngài là người tốt, mong ngài hãy bỏ qua cho tiểu đệ, tiểu đệ thật là đáng chết, tiểu đệ không nên lừa lấy điện thoại của ngài, cũng không nên kiêu ngạo như thế, tý nữa tiểu đệ sẽ đi tự thú, tiểu đệ sẽ đi ngồi tù, ngài thấy như thế có được không?
- Ngồi tù là chuyện của ông, có liên quan gì với tôi chứ, tối chỉ làm ăn với ông thôi, không bắt ông phải trả tiền, cứ như vậy đi, 10 phút sau, một vạn.
- Nhưng mà tôi hết tiền rồi.
Ông chủ tiệm bắt đầu có chút tuyệt vọng
- Tôi đã chuyển cho cậu 5 vạn rồi.
- Không có tiền cũng không sao, tôi có biết mấy trang web cho vay nặng lãi, mặc dù lãi suất có cao một chút nhưng làm thủ tục rất nhanh, rất có chữ tín, tôi tin tưởng nó sẽ hợp với ông. . . . .Nếu trong 10 phút còn không có chuyển tiền, tôi sẽ tặng cho ông một bài hát.
Tiếng của ông chủ tiệm cũng bắt đầu run run.
- Cậu, đây là cậu đang ăn cướp.
- Đừng có nói chuyện bậy bạ như thế, ăn cướp làm gì mà lấy tiền nhanh như thế được, thôi cứ như thế nhé, điện thoại của tôi cũng sắp hết tiền rồi.
- Tút, tút tút. . . . .
…..
Dương Gian tra tấn tên gian thương hơn một tiếng đồng hồ khiến cho lão ta cũng sắp sửa phát điên.
Cuối cùng hắn mới trở lại tiệm sửa chữa điện thoại, lấy chiếc điện thoại ở trong đầu tên gian thương ra ngoài.
Dương Gian túm lấy cổ áo của tên gian thương và nói:
- Chuyện đánh tráo điện thoại hẳn là tên gian thương như ông đã làm không ít vụ, chỉ có trời mới biết ông đã lừa gạt người khác bao nhiêu tiền. Tôi nói cho ông biết, tôi có thể là một người bình thường cùng với ông trao đổi mua bán nhưng tôi cũng là người còn độc ác gấp những người khác gấp mười, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là hối hận. Sau này tôi sẽ thường xuyên đi qua đây, nếu như còn gặp chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không dùng tay để nhét điện thoại vào đầu ông nữa đâu.
Tên gian thương này bị dọa, cả người run rẩy:
- Đại, đại ca, sau này tôi sẽ không dám nữa, không dám nữa.
- Mấy người các ngươi vì kiếm tiền mà đem lương tâm của mình cho chó ăn lại còn tỏ ra kiêu ngạo, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Còn dám nói tôi là kẻ trộm, bị tôi bắt được mà ông chỉ nỗi mỗi lời xin lỗi mà lại muốn giải quyết xong mọi chuyện? Như thế chẳng phải là tiện nghi cho ông lắm hay sao, lừa gạt người khác mà chỉ phải trả giá thấp như thế thì cũng không trách được loại gian thương như ông lại có cả đống. Hôm nay cho ông dùng tiền xóa nạn, cố mà nhờ cho kỹ, lần sau thì để ý lấy cái mạng nhỏ của mình.
Dương Gian cảnh cáo ông ta một lần, sau đó bỏ đi.
Đương nhiên là trong tay hắn lại có thêm 10 vạn đồng, xem chừng mà nói, nếu như đòi nhiều hơn nữa thì tên gian thương kia chắc cũng không lấy ra được nữa, dù sao thì ông ta cũng đã đi vay nặng lãi trên mạng.
Tuy rằng thủ đoạn vừa rồi của Dương Gian không có quang minh chính đại cho lắm nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến hắn.
Người xấu thì cứ để hắn làm là được rồi, dù sao hiện tại Dương Gian cũng người thì không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ.
Nếu như không có tìm được con quỷ kia hắn cũng không sống được bao lâu nữa.
Dương Gian cúi đầu, trên mặt lộ ra nét âu lo.
- Trước mắt phải kiếm tiền để cho mẹ dưỡng lão, thủ đoạn bỉ ổi một chút cũng không sao cả, nếu không, lúc mình chết rồi mẹ phải sống sao bây giờ? Thân thể mẹ không có được tốt cho lắm . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.