Chương 155: Ngô Việt
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Sau khi con quỷ kia đi vào bên trong cỗ quan tài, chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cường tạm thời xem như là đã kết thúc. Không bị lệ quỷ ảnh hưởng đến, bầu trời tối tăm ở bên ngoài ngay lập tức thay đổi, dần dần sáng lên. Đêm tối bắt đầu tan biến nhưng thứ tan biến theo đó là toàn bộ... Thôn Hoàng Cương.
Đúng thế, thôn Hoàng Cương đã biến mất, giống như là ảo giác vậy, khi ánh mặt trời chiếu vào bên trong thôn làng, toàn bộ công trình kiến trúc ở trong thôn, nào là nhà cửa, đường xá...cứ như là nước vẽ trên giấy vậy, sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào, nó dần dần biến mất.
Toàn bộ dấu vết của con quỷ kia đều theo con quỷ kia đi vào bên trong cỗ quan tài mà biến mất không còn lại chút gì hết. Ngay khi Dương Gian vận chuyển một số thứ ra xe, hắn bỗng thấy một màn như thế xảy ra khiến cho sắc mặt hắn cũng phải thay đổi. Trương Hàn đang bị thương ngồi một bên cũng giật mình nói:
- Thôn làng không còn nữa.
Dương Gian mở miệng nói:
- Chỉ là biến mất tạm thời thôi, một khi con quỷ ở bên trong cỗ quan tài đi ra ngoài, thôn Hoàng Cương sẽ xuất hiện trở lại. Chỉ là đến khi đó con quỷ kia biến thành bộ dạng gì thì không ai đoán được. Có lẽ cấp bậc của nó đạt đến cấp S cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong hồ sơ, cấp bậc của chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương chỉ được đánh giá là cấp B, cấp nguy hiểm. Bởi vì con quỷ trong thôn này không phải là loại quỷ di chuyển khắp nơi. Cho nên thiệt hại gây ra bị giảm xuống rất mạnh nhưng mức độ khủng bố của nó lại cực kỳ cao.
Nếu ngự quỷ nhân không hiểu được quy luật lại đụng phải nó, chắc chắn người đó chỉ còn con đường chết. Chỉ có đối mặt với nó ngay từ đầu mói có cơ hội giam giữ nó lại, còn một khi có vị ngự quỷ nhân thứ nhất chết đi, khi đó năng lực của con quỷ này sẽ tăng cường, nó bắt đầu lăn cầu tuyết, sau đó càng ngày nó càng trở nên khó đối phó.
Dương Gian và mấy vị ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đã trải nghiệm qua cảm giác tuyệt vọng khi gặp nó rồi.
Trương Hàn nói:
- Tốt nhất là nó vĩnh viễn không xuất hiện nữa, đúng là một con quỷ khó giải quyết, nếu nó quay trở ra, tổn thất sẽ không còn chỉ có như vậy nữa.
- Đó là chuyện của sau này, hiện tại có cả đống lệ quỷ còn khủng bố hơn cả nó, chúng ta quan tâm chuyện sau này làm gì, sống đến đâu thì tính đến đó.
Dương Gian cầm túi chứa thi thể của Phùng Toàn ném vào trong xe.
Trương Hàn nói:
- Cậu định xử lý cỗ quan tài này như thế nào? Chẳng lẽ cậu định để như vậy hay sao?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên phải cầm đi rồi, thứ này có giá trị nghiên cứu rất cao. Mục đích của nhiệm vụ lần này chính là vì đạt được cỗ quan tài này, chắc chắn công ty kia sẽ tự nguyện trả giá rất cao để mua lại nó, hơn nữa... Sao tôi nhìn thấy sắc mặt của ông không được tốt lắm, không có chút máu nào, trông càng ngày càng giống người chết. Thật sự không cần tôi sắp xếp thay ông chứ?
- Không, không cần đâu.
Trương Hàn chảy mồ hôi hột, sao ông ta lại không biết được ý đồ của Dương Gian chứ. Tên tiểu tử này đang có ý định xem ông ta như một hàng hóa để bán đây mà, giống như là Phùng Toàn đấy, bị đóng gói lại thật kỹ.
Dương Gian nói:
- Thật đáng tiếc, chờ đến lúc lệ quỷ trong người ông khôi phục lại đã không còn đáng giá nữa, ít ra hiện tại nếu giam giữ ông lại thì sẽ không có gì nguy hiểm hết.
Khóe miệng Trương Hàn giật giật mấy cái.
Uổng cho suy nghĩ của hắn, sao hắn không tự bán bản thân hắn đi mà lại đi bán người khác. Hơn nữa cũng không hỏi xem vị ngự quỷ nhân đó có đồng ý hay không nữa? Nếu đổi lại là một người khác, dù người đó có mạo hiểm chịu đựng lệ quỷ khôi phục cũng không thể nào để cho hắn đạt được ý đồ.
Dương Gian nói:
- Nếu ông đã không thích thì thôi vậy nhưng dù sao tôi cũng đã cứu mạng của ông, hiện tại ông phải giúp đỡ tôi một chút, giúp tôi vác cỗ quan tài kia lại đây, sau đó để lên trên xe đi.
Trương Hàn nói:
- Đó là xe thể thao của Hạ Thắng, cậu có thể để được cỗ quan tài to lớn như thế lên đó không?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên là tôi có cách rồi, ông chỉ cần vác nó lại giúp tôi là được.
- Nếu vậy thì được.
Không còn cách nào khác, Trương Hàn đành phải đáp ứng làm.
Chỉ một lúc sau, hai chiếc xe thể thao chạy ra khỏi thôn làng.
Chiếc xe này đã bị phá mất một bên, khiến cho một chiếc xe thể thao có giá không hề rẻ này biến thành một chiếc xe rách nát mà mục đích cũng chỉ dùng để chở được cỗ quan tài màu đỏ.
Cỗ quan tài được đặt nằm ngang ở phía sau xe, xung quanh đã được quấn dây rất chắc chắn, tránh cho trường hợp xe bị xóc nảy khi chạy trên đường khiến cho nắp quan tài bị bật ra, khi đó thì...
Sau chuyến đi cận kề với cái chết này, Dương Gian thu hoạch được không ít thứ nhưng theo đó, hắn cũng chôn xuống một tai họa ngầm cực kỳ khủng bố.
Cho nên hiện tại hắn không biết là vui vẻ hay phải lo lắng nữa, có điều, Dương Gian có thể khẳng định, tạm thời toàn bộ nguy hiểm đều đã bị giải trừ. Thời gian khôi phục của lệ quỷ cũng đã kéo dài ra rất nhiều, hiện tại Dương Gian không còn là quỷ đoản mệnh, chỉ có mấy tháng thời gian nữa.
Ngay khi hai người Dương Gian và Trương Hàn lái xe ra khỏi thôn Hoàng Cương, đúng lúc đó ở bên trên ngã rẽ chuyển từ đường quốc lộ sang con đường nhỏ đi vào thôn Hoàng Cương, hiện tại chỗ này đã bị giăng giây giới nghiêm toàn bộ, ngay cả đường đi cũng bị phong tỏa, đang có hơn mười mấy chiếc xe đậu ở đây. Có phóng viên chuyên nghiệp đang chuẩn bị máy quay, có vệ sĩ canh gác, thay nhau nhìn về phương hướng thôn Hoàng Cương, chú ý mọi động tĩnh từ bên đó. Nhìn qua quần áo thì có thể nhận ra đây là trang phục của công ty kia, cũng có nhân viên của nhà nước, thậm chí còn có một số người mặc áo dài màu trắng, trông giống nhân viên nghiên cứu...hơn nữa ở cạnh đó còn có một chiếc máy bay trực thăng, dường như quân đội cũng tham dự vào chuyện này.
Mấy người đứng quan sát liên tục dùng ống nhòm nhìn về phía thôn Hoàng Cương. Ngay khi mấy người này chứng kiến được cảnh thôn Hoàng Cương biến mất khỏi tầm mắt bọn họ thì ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ.
- Có chuyện rồi, thôn Hoàng Cương đang...biến mất, không, không thấy thôn làng nữa, có hai chiếc xe đang chạy ra khỏi thôn.
- Dựa vào biển số xe, hai chiếc xe này đều của người trong câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương, một chiếc của Hạ Thắng, cái còn lại là của Trương Hàn.
- Đằng sau xe còn có một cỗ quan tài.
- Nhanh chóng đi báo cáo.
Mấy nhân viên phụ trách quan sát vội vàng chạy đi báo cáo tin tức mà bên trong cái lều vải ở gần đó đang diễn ra một cuộc họp giữa những người liên quan đế vụ việc lần này.
Nói họp cho nó sang mồm chứ thật ra đám người này đang nghĩ cách để đối phó với đám ngự quỷ nhân đi ra từ thôn Hoàng Cương... Đặc biệt là Dương Gian, người phụ trách mọi chuyện lần này gọi là Ngô Việt.
Là một người đàn ông có dáng người hơi mập, tuổi hắn ta không lớn lắm, trông cũng chỉ khoảng tầm 30 thôi, đang giữ chức vụ tổng giám đốc của công ty kia, là người phụ trách toàn bộ mọi chuyện trong công ty. Bởi vì công ty này khá đặc thù, nên chớ nhìn hắn ta còn trẻ tuổi mà khinh thường, cũng đừng thấy chức của hắn ta chỉ là tổng giám đốc nhưng quyền lợi của nó lại rất lớn, loại quyền lợi này không chỉ tính ở bên trong nội bộ của công ty mà ngay cả trong toàn bộ thành phố Đại Xương cũng rất có tiếng nói. Ngô Việt gõ trên mặt bàn, hắn ta tỏ ra chút uy nghiêm của một vị tổng giám đốc đối với các nhân viên phụ trách về chuyện này.
Đúng thế, thôn Hoàng Cương đã biến mất, giống như là ảo giác vậy, khi ánh mặt trời chiếu vào bên trong thôn làng, toàn bộ công trình kiến trúc ở trong thôn, nào là nhà cửa, đường xá...cứ như là nước vẽ trên giấy vậy, sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào, nó dần dần biến mất.
Toàn bộ dấu vết của con quỷ kia đều theo con quỷ kia đi vào bên trong cỗ quan tài mà biến mất không còn lại chút gì hết. Ngay khi Dương Gian vận chuyển một số thứ ra xe, hắn bỗng thấy một màn như thế xảy ra khiến cho sắc mặt hắn cũng phải thay đổi. Trương Hàn đang bị thương ngồi một bên cũng giật mình nói:
- Thôn làng không còn nữa.
Dương Gian mở miệng nói:
- Chỉ là biến mất tạm thời thôi, một khi con quỷ ở bên trong cỗ quan tài đi ra ngoài, thôn Hoàng Cương sẽ xuất hiện trở lại. Chỉ là đến khi đó con quỷ kia biến thành bộ dạng gì thì không ai đoán được. Có lẽ cấp bậc của nó đạt đến cấp S cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong hồ sơ, cấp bậc của chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương chỉ được đánh giá là cấp B, cấp nguy hiểm. Bởi vì con quỷ trong thôn này không phải là loại quỷ di chuyển khắp nơi. Cho nên thiệt hại gây ra bị giảm xuống rất mạnh nhưng mức độ khủng bố của nó lại cực kỳ cao.
Nếu ngự quỷ nhân không hiểu được quy luật lại đụng phải nó, chắc chắn người đó chỉ còn con đường chết. Chỉ có đối mặt với nó ngay từ đầu mói có cơ hội giam giữ nó lại, còn một khi có vị ngự quỷ nhân thứ nhất chết đi, khi đó năng lực của con quỷ này sẽ tăng cường, nó bắt đầu lăn cầu tuyết, sau đó càng ngày nó càng trở nên khó đối phó.
Dương Gian và mấy vị ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đã trải nghiệm qua cảm giác tuyệt vọng khi gặp nó rồi.
Trương Hàn nói:
- Tốt nhất là nó vĩnh viễn không xuất hiện nữa, đúng là một con quỷ khó giải quyết, nếu nó quay trở ra, tổn thất sẽ không còn chỉ có như vậy nữa.
- Đó là chuyện của sau này, hiện tại có cả đống lệ quỷ còn khủng bố hơn cả nó, chúng ta quan tâm chuyện sau này làm gì, sống đến đâu thì tính đến đó.
Dương Gian cầm túi chứa thi thể của Phùng Toàn ném vào trong xe.
Trương Hàn nói:
- Cậu định xử lý cỗ quan tài này như thế nào? Chẳng lẽ cậu định để như vậy hay sao?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên phải cầm đi rồi, thứ này có giá trị nghiên cứu rất cao. Mục đích của nhiệm vụ lần này chính là vì đạt được cỗ quan tài này, chắc chắn công ty kia sẽ tự nguyện trả giá rất cao để mua lại nó, hơn nữa... Sao tôi nhìn thấy sắc mặt của ông không được tốt lắm, không có chút máu nào, trông càng ngày càng giống người chết. Thật sự không cần tôi sắp xếp thay ông chứ?
- Không, không cần đâu.
Trương Hàn chảy mồ hôi hột, sao ông ta lại không biết được ý đồ của Dương Gian chứ. Tên tiểu tử này đang có ý định xem ông ta như một hàng hóa để bán đây mà, giống như là Phùng Toàn đấy, bị đóng gói lại thật kỹ.
Dương Gian nói:
- Thật đáng tiếc, chờ đến lúc lệ quỷ trong người ông khôi phục lại đã không còn đáng giá nữa, ít ra hiện tại nếu giam giữ ông lại thì sẽ không có gì nguy hiểm hết.
Khóe miệng Trương Hàn giật giật mấy cái.
Uổng cho suy nghĩ của hắn, sao hắn không tự bán bản thân hắn đi mà lại đi bán người khác. Hơn nữa cũng không hỏi xem vị ngự quỷ nhân đó có đồng ý hay không nữa? Nếu đổi lại là một người khác, dù người đó có mạo hiểm chịu đựng lệ quỷ khôi phục cũng không thể nào để cho hắn đạt được ý đồ.
Dương Gian nói:
- Nếu ông đã không thích thì thôi vậy nhưng dù sao tôi cũng đã cứu mạng của ông, hiện tại ông phải giúp đỡ tôi một chút, giúp tôi vác cỗ quan tài kia lại đây, sau đó để lên trên xe đi.
Trương Hàn nói:
- Đó là xe thể thao của Hạ Thắng, cậu có thể để được cỗ quan tài to lớn như thế lên đó không?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên là tôi có cách rồi, ông chỉ cần vác nó lại giúp tôi là được.
- Nếu vậy thì được.
Không còn cách nào khác, Trương Hàn đành phải đáp ứng làm.
Chỉ một lúc sau, hai chiếc xe thể thao chạy ra khỏi thôn làng.
Chiếc xe này đã bị phá mất một bên, khiến cho một chiếc xe thể thao có giá không hề rẻ này biến thành một chiếc xe rách nát mà mục đích cũng chỉ dùng để chở được cỗ quan tài màu đỏ.
Cỗ quan tài được đặt nằm ngang ở phía sau xe, xung quanh đã được quấn dây rất chắc chắn, tránh cho trường hợp xe bị xóc nảy khi chạy trên đường khiến cho nắp quan tài bị bật ra, khi đó thì...
Sau chuyến đi cận kề với cái chết này, Dương Gian thu hoạch được không ít thứ nhưng theo đó, hắn cũng chôn xuống một tai họa ngầm cực kỳ khủng bố.
Cho nên hiện tại hắn không biết là vui vẻ hay phải lo lắng nữa, có điều, Dương Gian có thể khẳng định, tạm thời toàn bộ nguy hiểm đều đã bị giải trừ. Thời gian khôi phục của lệ quỷ cũng đã kéo dài ra rất nhiều, hiện tại Dương Gian không còn là quỷ đoản mệnh, chỉ có mấy tháng thời gian nữa.
Ngay khi hai người Dương Gian và Trương Hàn lái xe ra khỏi thôn Hoàng Cương, đúng lúc đó ở bên trên ngã rẽ chuyển từ đường quốc lộ sang con đường nhỏ đi vào thôn Hoàng Cương, hiện tại chỗ này đã bị giăng giây giới nghiêm toàn bộ, ngay cả đường đi cũng bị phong tỏa, đang có hơn mười mấy chiếc xe đậu ở đây. Có phóng viên chuyên nghiệp đang chuẩn bị máy quay, có vệ sĩ canh gác, thay nhau nhìn về phương hướng thôn Hoàng Cương, chú ý mọi động tĩnh từ bên đó. Nhìn qua quần áo thì có thể nhận ra đây là trang phục của công ty kia, cũng có nhân viên của nhà nước, thậm chí còn có một số người mặc áo dài màu trắng, trông giống nhân viên nghiên cứu...hơn nữa ở cạnh đó còn có một chiếc máy bay trực thăng, dường như quân đội cũng tham dự vào chuyện này.
Mấy người đứng quan sát liên tục dùng ống nhòm nhìn về phía thôn Hoàng Cương. Ngay khi mấy người này chứng kiến được cảnh thôn Hoàng Cương biến mất khỏi tầm mắt bọn họ thì ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ.
- Có chuyện rồi, thôn Hoàng Cương đang...biến mất, không, không thấy thôn làng nữa, có hai chiếc xe đang chạy ra khỏi thôn.
- Dựa vào biển số xe, hai chiếc xe này đều của người trong câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương, một chiếc của Hạ Thắng, cái còn lại là của Trương Hàn.
- Đằng sau xe còn có một cỗ quan tài.
- Nhanh chóng đi báo cáo.
Mấy nhân viên phụ trách quan sát vội vàng chạy đi báo cáo tin tức mà bên trong cái lều vải ở gần đó đang diễn ra một cuộc họp giữa những người liên quan đế vụ việc lần này.
Nói họp cho nó sang mồm chứ thật ra đám người này đang nghĩ cách để đối phó với đám ngự quỷ nhân đi ra từ thôn Hoàng Cương... Đặc biệt là Dương Gian, người phụ trách mọi chuyện lần này gọi là Ngô Việt.
Là một người đàn ông có dáng người hơi mập, tuổi hắn ta không lớn lắm, trông cũng chỉ khoảng tầm 30 thôi, đang giữ chức vụ tổng giám đốc của công ty kia, là người phụ trách toàn bộ mọi chuyện trong công ty. Bởi vì công ty này khá đặc thù, nên chớ nhìn hắn ta còn trẻ tuổi mà khinh thường, cũng đừng thấy chức của hắn ta chỉ là tổng giám đốc nhưng quyền lợi của nó lại rất lớn, loại quyền lợi này không chỉ tính ở bên trong nội bộ của công ty mà ngay cả trong toàn bộ thành phố Đại Xương cũng rất có tiếng nói. Ngô Việt gõ trên mặt bàn, hắn ta tỏ ra chút uy nghiêm của một vị tổng giám đốc đối với các nhân viên phụ trách về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.