Chương 220: Nhân Tài
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Trong phòng tạm giam của sở cảnh sát, sắc mặt Trương Vĩ có chút sa sút, hắn ta ngồi bắt tréo chân trên ghê, cau mày suy tư một vấn đề mà nghĩ từ bữa giờ chưa thông.
Rốt cuộc hắn đã phạm phải tội gì?
Trương Vĩ cẩn thận nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm qua, ngồi nghĩ từ đầu đến cuối, nhưng dù có nghĩ tới nghĩ lui hay nghĩ ngược nghĩ xuôi đi nữa thì hắn ta vẫn không tìm ra được bản thân đã phạm phải tội gì. Cho nên, Trương Vĩ chỉ có thể rút gọn lại một khả năng, bản thân hắn ta bị bắt oan.
Trong phòng tạm giam của sở cảnh sát cũng không phải chỉ có một mình hắn ta, còn rất nhiều tội phạm bị bắt đến đây. Nhưng mấy người này không có ai ngồi suy tư như Trương Vĩ hết, ngược lại, bọn họ lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có người hỏi:
- Anh bạn trẻ, vì sao cậu lại bị bắt vào đây vậy, phạm phải chuyện gì à?
- Tôi cũng không biết, chắc không cẩn thận nên vào đây.
- Làm sao lại không cẩn thận mà bị bắt vô đây? Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
- Chuyện là như thế này, hôm qua tôi uống rượu say,không cẩn thận gặp phải một cô gái rất xinh đẹp cũng đang uống rượu say đang đi chếch choáng trên đường. Tôi thấy tội nghiệp nên dẫn cô ấy vào khách sạn thuê phòng cho cô ấy nhưng khi vào phòng tôi chợt thấy nóng, vì thế cởi áo ra một chút cho mát, có điều không hiểu sao sau khi cởi xong áo của tôi thì tôi lại còn cởi nhầm áo của cô ấy mới chết chứ. Sau đó tôi cũng không hiểu sao bản thân lại hậu đậu đến mức để bị ngã trượt chân, mà cái đấy nó lại ... cái đấy thế mới chết. Nhưng mà tôi cũng có làm gì đâu, sau khi ngã thì tôi bị bất tỉnh nhân sự, không cẩn thận ngủ một giấc tới sáng. Sáng hôm sau, cô gái kia tỉnh lại, cô ấy cầm điện thoại làm gì đấy nhưng không cẩn thận bấm nhấm số 113, cuối cùng tôi lại không cẩn thận nên đi nhầm vào đây.
Một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi xổm ở một góc, trưng ra bộ mặt vô tội và nói tiếp:
- Mấy người thử nói xem, có phải là tôi rất vô tội hay không? Chỉ vì không cẩn thận mà thôi.
- Đúng là cậu không cẩn thận rồi.
Người thanh niên lại hỏi lại người kia:
- Vậy sao anh lại bị bắt vào trong đây?
- Tôi lại càng vô tội hơn cậu, tôi làm nghề buôn bán xe đạp điện. Hôm trước có một người khách tìm đến tôi để mua một chiếc xe đạp điện. Vì tiệm tôi hết hàng cho nên sáng hôm qua tôi đi đến tiệm để nhập hàng. Đúng lúc đó tôi thấy một chiếc xe đạp điện mới tinh đang dựng trước một cửa tiệm, vì vậy tôi lập tức cạy khóa, sau đó chuẩn bị chở đi, vậy mà người ta lại xông ra bắt tôi, họ bảo tôi là đồ ăn trộm. Nhưng tôi có ăn trộm đâu, tôi đang quanh minh chính đại nhập hàng về bán mà, tôi cũng mua bán đàng hoàng mà, chỉ chưa kịp trả tiền thôi, vậy mà bọn họ nỡ lòng nào cho tôi là kẻ trộm, sau đó báo công an, cuối cùng tôi bị bắt vào đây.
- Mẹ nó chứ, lẽ nào lại như vậy. Vậy là do anh bị xui xẻo rồi.
Tên thanh niên kia lại hỏi Trương Vĩ.
- Anh bạn, còn cậu thì sao, sao cậu lại bị bắt vào đây vậy?
Trương Vĩ nói:
- Tối hôm qua, tôi bị lạc đường, không hiểu sao tôi lại đi lạc vào tmột cái hẻm nhỏ. Sau đó tôi đụng phải một bà cô già, bà ta hỏi là tôi có muốn chăm sóc sức khỏe không. Ban đầu tôi vốn định từ chối nhưng sau đó nghe bà ta bảo là có thể ăn gà nên tôi mới đáp ứng. Thế mà vừa mới vào phòng, bà ta đã cởi quần áo ta, sau đó còn định chạy lại để cởi quần áo tôi nữa. Đương nhiên là tôi không thể nào để cho bà ta đạt được ý nguyện, tôi mới đạp cho bà ta một đạp, sau đó thì tôi bị bắt vào đây. Mấy người thử nói xem, tôi đã là một người trưởng thành, tôi ăn gà thì có gì sai chứ, tôi nghĩ tôi bị oan.
Có một tên đàn ông khá lực lưỡng ở bên cạnh lắc đầu và nói:
- Vậy thì cậu là người xui xẻo nhất rồi, hiện tại cảnh sát phá án không đủ tậm tâm và tỉ mỉ, điều này tôi đã hiểu rõ từ lâu rồi, tôi hiểu được oan ức của cậu.
Trương Vĩ hỏi thăm:
- Vậy sao anh lại bị bắt vào đây?
- Tôi lại còn oan uổng hơn cả cậu, lúc đó tôi đứng trên đường, thấy mấy cô gái đi qua, tôi chạy lại xin các cô ấy mấy túi tiền thôi mà. Tôi cũng đã nói rõ với họ rồi, sau đó mấy cô gái kia cũng tự nguyện móc túi đưa ví cho tôi chứ tôi có ép ai đâu. Có lẽ mấy cô ấy không cần nên cho tôi, thế nhưng việc này bị cảnh sát tuần tra thấy được, bọn họ mới chạy đến hỏi thăm. Lúc đó tôi sợ mấy người bọn họ hiểu lầm, tôi mới rút từ túi ra một khẩu súng đưa cho bọn họ, ý của tôi là định làm vậy để bọn họ thả tôi đi. Nhưng mấy người cảnh sát kia lại bảo ta có súng, bảo là nguy hiểm gì gì đó, cả đám lập tức xúm lại đè tôi xuống đất, sau đó còng tay lại và dắt tôi vô đây. Mấy người nói xem có phải là bọn đang vu oan hãm hại không. Hiện tại tôi cũng không biết đến khi nào mới ra ngoài được đây, mấy cái ví tiền của mấy cô gái kia tôi còn đặt ở trong thùng rác đây, chắc l nó đã bị mấy người công nhân vệ sinh đổ mất rồi, trời ạ, đây chính là tấm lòng của mấy cô gái kia đối với tôi.
- Túi tiền của cậu thì tính là gì, xe đạp điện của tôi còn chưa kịp giao cho khách hàng đây, chuyện làm ăn của tôi đã bị quấy rầy rồi, có lẽ người kia còn đang chờ tôi đưa xe về đây. Nếu còn dây dưa không có đưa xe qua cho khách hàng, uy tín mà tôi cực khổ xây dựng mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển.
- Thôi, mấy người các cậu cũng đừng buồn nữa, yên tâm đi, đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi, sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng là ổn thôi, đoán chừng cũng không bị nhốt lâu đâu, chắc chỉ khoảng mấy chục tiếng thôi.
Những người này ngồi trò chuyện, an ủi lẫn nhau.
Trong lòng Trương Vĩ âm thầm nghĩ:
"Đám người ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát, ai nấy đều là nhân tài. Nói chuyện lại rất dễ nghe, mình đã có chút thích khi ở đây rồi."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại ca có đến cứu hắn ta không đây. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Giờ phút này, trong sở cảnh sát, Dương Gian đã gọi điện cho Lưu Kiến Minh, Lưu đội trưởng để hẹn gặp mắt rồi.
Khi hắn đi đến trước cửa sở cảnh sát liền thấy từng đám từng đám cảnh sát đang bận rộn làm việc, dường như đang xử lý những vụ án, to có nhỏ có, nghiêm trọng là án hình sự, nhỏ là những vụ lông gà vỏ tỏi gì đó, tương tụ như hàng xóm cãi nhau, vợ chồng đánh nhau. Đương nhiên cũng có một vài chuyện linh dị, nhưng chỉ là lập hồ sơ vụ án, sau đó báo cáo lên cấp trên, chuyển giao hồ sơ lại cho người có thẩm quyền giải quyết.
Lưu đội trưởng là đội trưởng, áp lực của anh ta cũng lớn nhất.
Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì anh ta phải dẫn đội, không thì lại ở trong văn phòng xử lý mọi chuyện.
- Tiểu Trương, tập hồ sơ này khá quan trọng, cậu nhânh chóng chuyển giao nó lên cấp trên đi.
- Đừng hỏi tôi nên làm gì, trước tiên cứ bắt lại đã rồi nói sau, người nào chạy thì cứ tiếp tục theo dõi, nếu không thì cứ bắt ngay về điều tra, tuyệt đối không được bỏ qua tình tiết nào, mấy cậu phải điều tra cho thật kỹ.
Rốt cuộc hắn đã phạm phải tội gì?
Trương Vĩ cẩn thận nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm qua, ngồi nghĩ từ đầu đến cuối, nhưng dù có nghĩ tới nghĩ lui hay nghĩ ngược nghĩ xuôi đi nữa thì hắn ta vẫn không tìm ra được bản thân đã phạm phải tội gì. Cho nên, Trương Vĩ chỉ có thể rút gọn lại một khả năng, bản thân hắn ta bị bắt oan.
Trong phòng tạm giam của sở cảnh sát cũng không phải chỉ có một mình hắn ta, còn rất nhiều tội phạm bị bắt đến đây. Nhưng mấy người này không có ai ngồi suy tư như Trương Vĩ hết, ngược lại, bọn họ lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có người hỏi:
- Anh bạn trẻ, vì sao cậu lại bị bắt vào đây vậy, phạm phải chuyện gì à?
- Tôi cũng không biết, chắc không cẩn thận nên vào đây.
- Làm sao lại không cẩn thận mà bị bắt vô đây? Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
- Chuyện là như thế này, hôm qua tôi uống rượu say,không cẩn thận gặp phải một cô gái rất xinh đẹp cũng đang uống rượu say đang đi chếch choáng trên đường. Tôi thấy tội nghiệp nên dẫn cô ấy vào khách sạn thuê phòng cho cô ấy nhưng khi vào phòng tôi chợt thấy nóng, vì thế cởi áo ra một chút cho mát, có điều không hiểu sao sau khi cởi xong áo của tôi thì tôi lại còn cởi nhầm áo của cô ấy mới chết chứ. Sau đó tôi cũng không hiểu sao bản thân lại hậu đậu đến mức để bị ngã trượt chân, mà cái đấy nó lại ... cái đấy thế mới chết. Nhưng mà tôi cũng có làm gì đâu, sau khi ngã thì tôi bị bất tỉnh nhân sự, không cẩn thận ngủ một giấc tới sáng. Sáng hôm sau, cô gái kia tỉnh lại, cô ấy cầm điện thoại làm gì đấy nhưng không cẩn thận bấm nhấm số 113, cuối cùng tôi lại không cẩn thận nên đi nhầm vào đây.
Một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi xổm ở một góc, trưng ra bộ mặt vô tội và nói tiếp:
- Mấy người thử nói xem, có phải là tôi rất vô tội hay không? Chỉ vì không cẩn thận mà thôi.
- Đúng là cậu không cẩn thận rồi.
Người thanh niên lại hỏi lại người kia:
- Vậy sao anh lại bị bắt vào trong đây?
- Tôi lại càng vô tội hơn cậu, tôi làm nghề buôn bán xe đạp điện. Hôm trước có một người khách tìm đến tôi để mua một chiếc xe đạp điện. Vì tiệm tôi hết hàng cho nên sáng hôm qua tôi đi đến tiệm để nhập hàng. Đúng lúc đó tôi thấy một chiếc xe đạp điện mới tinh đang dựng trước một cửa tiệm, vì vậy tôi lập tức cạy khóa, sau đó chuẩn bị chở đi, vậy mà người ta lại xông ra bắt tôi, họ bảo tôi là đồ ăn trộm. Nhưng tôi có ăn trộm đâu, tôi đang quanh minh chính đại nhập hàng về bán mà, tôi cũng mua bán đàng hoàng mà, chỉ chưa kịp trả tiền thôi, vậy mà bọn họ nỡ lòng nào cho tôi là kẻ trộm, sau đó báo công an, cuối cùng tôi bị bắt vào đây.
- Mẹ nó chứ, lẽ nào lại như vậy. Vậy là do anh bị xui xẻo rồi.
Tên thanh niên kia lại hỏi Trương Vĩ.
- Anh bạn, còn cậu thì sao, sao cậu lại bị bắt vào đây vậy?
Trương Vĩ nói:
- Tối hôm qua, tôi bị lạc đường, không hiểu sao tôi lại đi lạc vào tmột cái hẻm nhỏ. Sau đó tôi đụng phải một bà cô già, bà ta hỏi là tôi có muốn chăm sóc sức khỏe không. Ban đầu tôi vốn định từ chối nhưng sau đó nghe bà ta bảo là có thể ăn gà nên tôi mới đáp ứng. Thế mà vừa mới vào phòng, bà ta đã cởi quần áo ta, sau đó còn định chạy lại để cởi quần áo tôi nữa. Đương nhiên là tôi không thể nào để cho bà ta đạt được ý nguyện, tôi mới đạp cho bà ta một đạp, sau đó thì tôi bị bắt vào đây. Mấy người thử nói xem, tôi đã là một người trưởng thành, tôi ăn gà thì có gì sai chứ, tôi nghĩ tôi bị oan.
Có một tên đàn ông khá lực lưỡng ở bên cạnh lắc đầu và nói:
- Vậy thì cậu là người xui xẻo nhất rồi, hiện tại cảnh sát phá án không đủ tậm tâm và tỉ mỉ, điều này tôi đã hiểu rõ từ lâu rồi, tôi hiểu được oan ức của cậu.
Trương Vĩ hỏi thăm:
- Vậy sao anh lại bị bắt vào đây?
- Tôi lại còn oan uổng hơn cả cậu, lúc đó tôi đứng trên đường, thấy mấy cô gái đi qua, tôi chạy lại xin các cô ấy mấy túi tiền thôi mà. Tôi cũng đã nói rõ với họ rồi, sau đó mấy cô gái kia cũng tự nguyện móc túi đưa ví cho tôi chứ tôi có ép ai đâu. Có lẽ mấy cô ấy không cần nên cho tôi, thế nhưng việc này bị cảnh sát tuần tra thấy được, bọn họ mới chạy đến hỏi thăm. Lúc đó tôi sợ mấy người bọn họ hiểu lầm, tôi mới rút từ túi ra một khẩu súng đưa cho bọn họ, ý của tôi là định làm vậy để bọn họ thả tôi đi. Nhưng mấy người cảnh sát kia lại bảo ta có súng, bảo là nguy hiểm gì gì đó, cả đám lập tức xúm lại đè tôi xuống đất, sau đó còng tay lại và dắt tôi vô đây. Mấy người nói xem có phải là bọn đang vu oan hãm hại không. Hiện tại tôi cũng không biết đến khi nào mới ra ngoài được đây, mấy cái ví tiền của mấy cô gái kia tôi còn đặt ở trong thùng rác đây, chắc l nó đã bị mấy người công nhân vệ sinh đổ mất rồi, trời ạ, đây chính là tấm lòng của mấy cô gái kia đối với tôi.
- Túi tiền của cậu thì tính là gì, xe đạp điện của tôi còn chưa kịp giao cho khách hàng đây, chuyện làm ăn của tôi đã bị quấy rầy rồi, có lẽ người kia còn đang chờ tôi đưa xe về đây. Nếu còn dây dưa không có đưa xe qua cho khách hàng, uy tín mà tôi cực khổ xây dựng mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển.
- Thôi, mấy người các cậu cũng đừng buồn nữa, yên tâm đi, đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi, sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng là ổn thôi, đoán chừng cũng không bị nhốt lâu đâu, chắc chỉ khoảng mấy chục tiếng thôi.
Những người này ngồi trò chuyện, an ủi lẫn nhau.
Trong lòng Trương Vĩ âm thầm nghĩ:
"Đám người ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát, ai nấy đều là nhân tài. Nói chuyện lại rất dễ nghe, mình đã có chút thích khi ở đây rồi."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại ca có đến cứu hắn ta không đây. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Giờ phút này, trong sở cảnh sát, Dương Gian đã gọi điện cho Lưu Kiến Minh, Lưu đội trưởng để hẹn gặp mắt rồi.
Khi hắn đi đến trước cửa sở cảnh sát liền thấy từng đám từng đám cảnh sát đang bận rộn làm việc, dường như đang xử lý những vụ án, to có nhỏ có, nghiêm trọng là án hình sự, nhỏ là những vụ lông gà vỏ tỏi gì đó, tương tụ như hàng xóm cãi nhau, vợ chồng đánh nhau. Đương nhiên cũng có một vài chuyện linh dị, nhưng chỉ là lập hồ sơ vụ án, sau đó báo cáo lên cấp trên, chuyển giao hồ sơ lại cho người có thẩm quyền giải quyết.
Lưu đội trưởng là đội trưởng, áp lực của anh ta cũng lớn nhất.
Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì anh ta phải dẫn đội, không thì lại ở trong văn phòng xử lý mọi chuyện.
- Tiểu Trương, tập hồ sơ này khá quan trọng, cậu nhânh chóng chuyển giao nó lên cấp trên đi.
- Đừng hỏi tôi nên làm gì, trước tiên cứ bắt lại đã rồi nói sau, người nào chạy thì cứ tiếp tục theo dõi, nếu không thì cứ bắt ngay về điều tra, tuyệt đối không được bỏ qua tình tiết nào, mấy cậu phải điều tra cho thật kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.